Chương 121: Lần đầu tiên bị ghét bỏ như vậy
...
Thời Vụ Thanh thật sự không ngờ Lãnh Không lại tin cô.
Cô diễn màn kịch này vốn không phải để khiến Lãnh Không tin, mà là diễn cho độc giả xem, để chuẩn bị cho màn tẩy trắng sau này.
Nhưng cậu bé sau khi nghe cô nói xong, lại rõ ràng thể hiện ra sự nhẹ nhõm và ỷ lại.
Dù không nhắc đến chuyện từng gặp Doãn Y Y, nhưng trong sinh hoạt hằng ngày, cậu lại rất thân thiết với Thời Vụ Thanh, thậm chí có vẻ như sợ điều gì đó, càng ngày càng thích quấn lấy cô hơn trước.
Cậu vẫn gọi cô là mẹ, trừ chuyện liên quan đến Doãn Y Y ra thì cái gì cũng nói với Thời Vụ Thanh, còn đưa ra ý tưởng, giúp cô theo đuổi Lãnh Thần, trước mặt ông nội Lãnh, còn giả vờ vô tình nói tốt cho Thời Vụ Thanh.
Tất cả những điều đó đều cho thấy, cậu không hề có thành kiến gì với Thời Vụ Thanh.
Ngược lại...
“Cậu bé đang đánh cược rằng những lời tôi nói là thật.”
Lãnh Không đang đánh cược, rằng những gì cô nói mới là sự thật, vì vậy mới dốc lòng giúp cô mở đường, không tiếc tất cả mà lựa chọn yêu cô.
“Hệ thống, tôi không hiểu lắm tại sao lại như vậy...” Cô lẩm bẩm.
Tại sao cậu lại làm vậy?
Hệ thống bình thản nói: “Tôi cũng không hiểu, nhưng có lẽ chuyện đó không quan trọng.”
Thời Vụ Thanh ngẩn ra: “Sao lại không quan trọng được?”
“Có vẻ như ký chủ đã khác với thế giới trước rồi...”
“Phản ứng của cậu ấy, đối với việc thu thập giá trị độ nổi tiếng của tôi, là rất có lợi.”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, hệ thống nghe thấy lời cô thì im lặng vài giây, cảm thấy mình thật ngốc.
Lại còn tưởng cô bắt đầu để tâm đến cảm xúc của người khác...
Thời Vụ Thanh nói tiếp: “Chỉ cần hiểu được nguyên nhân, sau này tôi sẽ thu hoạch được càng nhiều giá trị độ nổi tiếng hơn! Hơn nữa, không chỉ cậu ấy, còn có Lãnh Thần, còn có Tư Thiên Uyên nữa… Thái độ kỳ quái của những người này đều có giá trị phân tích.”
“...” – Hệ thống.
Đúng là cảm giác lạnh lùng quen thuộc xen lẫn ngây thơ.
Hệ thống lưỡng lự giữa việc nói “vì cô quá có sức hút” và “tôi không biết tại sao”, cuối cùng quyết định đổi chủ đề:
“Ký chủ có vẻ quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ hơn tôi tưởng rất nhiều.”
Thời Vụ Thanh khẽ cười: “Hồi sinh mà, ai mà không muốn sống tiếp chứ.”
“Vậy tiếp theo ký chủ định làm gì?”
Thời Vụ Thanh gõ tay lên màn hình điện thoại, chưa trả lời ngay. Hệ thống liếc nhìn thì thấy đang là giao diện trò chuyện WeChat, ký chủ đang nhắn tin cho một người.
[Gần đây tôi có cảm giác nguy cơ rất lớn…]
[Sợ là sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa]
[Y Y~ mau tới gặp tôi lần cuối đi nha (chạy tới.jpg)(chạy lui.jpg)]
Tên hiển thị: Thiên sứ Y Y nhỏ.
Đây là tài khoản WeChat liên kết với số điện thoại mà Doãn Y Y đã lâu không dùng nữa.
Sau khi gửi tin nhắn cuối cùng, Thời Vụ Thanh thoát khỏi màn hình, hàng mi cong khẽ nhướng lên, trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ như bảo thạch: “Tôi đã có kế hoạch hoàn chỉnh rồi.”
Hệ thống có thể nghe được nội tâm của cô, nên trong nháy mắt đã biết toàn bộ kế hoạch.
Hiếm khi nó cảm thấy sốc: “Ký chủ...? Cô nghiêm túc sao?”
?
Ký chủ bị hack tài khoản à?
Sao lại có kế hoạch táo bạo đến vậy?
“Đúng thế.” Thời Vụ Thanh chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình: “Thấy chưa? Quầng thâm sâu thế này là do tôi thức ba đêm mới nghĩ ra phiên bản kế hoạch 5.0 đấy!”
Hệ thống càng kinh ngạc: “Không phải là do cô chơi trò hôn hít với Lãnh Thần xong mất ngủ nên mới có quầng thâm à?”
“???” Thời Vụ Thanh: “Có thể đừng nói chuyện nữa được không?”
Khá là lịch sự đấy chứ.
Hệ thống vội vã chữa cháy: “Ý tôi là, ký chủ dù mệt mỏi như vậy mà vẫn có tinh thần nghĩ kế hoạch, thật là giỏi.”
“…” – Cảm giác cứ sai sai sao đó.
Cô khẽ nhếch môi, nói thẳng: “Tôi hiện tại không muốn nói chuyện với mi, mi có thể biến không?”
“…” – Hệ thống.
Có vẻ đây là lần đầu tiên nó bị ghét bỏ như vậy.
“Được thôi.” – Hệ thống lập tức “bốc hơi”.
Thời Vụ Thanh lại lặp lại kế hoạch của mình trong đầu một lần nữa, mím môi, vẫn cảm thấy đáng để thử.
Nếu thành công, thì giá trị độ nổi tiếng mà cô có thể thu hoạch, chắc chắn sẽ nhiều hơn rất nhiều!
Cố ý "va chạm" với Tư Thiên Uyên!
Thời Vụ Thanh quyết định đi “đụng chạm” Tư Thiên Uyên!
Không lâu sau, nữ chính sẽ cầu xin Tư Thiên Uyên cứu mình, mà cô thì sẽ nhân cơ hội đó làm vài chuyện…
Trong suốt quá trình thực hiện nhiệm vụ, cô đã thấy rõ rất nhiều nhân vật quan trọng đều có thái độ kỳ lạ với cô, Lãnh Thần là thế, thế giới trước đó còn có Kỳ Loan và Ngu Vĩnh Ninh cũng vậy, cô không hiểu, nhưng không có nghĩa là cô không biết giá trị độ nổi tiếng sinh ra từ những thay đổi đó lớn đến mức nào.
Vì vậy… Thời Vụ Thanh định đánh cược rằng, Tư Thiên Uyên cũng sẽ có thái độ đặc biệt với cô.
Muốn tiếp cận Tư Thiên Uyên, trước tiên cô phải hoàn thành tình tiết bị Giả Mộng Mai đánh thuốc mê, rồi tình cờ gặp nữ chính. Cô đoán là sắp đến đoạn đó rồi, nhưng nếu cứ ở nhà mãi, e là Giả Mộng Mai sẽ chẳng có cơ hội ra tay.
Thời Vụ Thanh quyết định tạo cơ hội cho Giả Mộng Mai.
Vì vậy, cô hiếm khi chủ động mời Lãnh Thần cùng đi dạo phố.
“Đi dạo phố?” Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt có chút kỳ quái: “Đi hai bước mà thở mười phút ấy à?”
“…” Thời Vụ Thanh nhỏ giọng phản bác: “Em đâu yếu đến thế!”
Lãnh Không nhìn cô một lúc, không biết nghĩ gì, liền gật đầu đồng ý: “Em cũng nên đi lại nhiều một chút, rèn luyện thân thể.”
Thời Vụ Thanh gật đầu.
Lãnh Không cũng gật đầu.
Thằng nhóc hào hứng hét lên: “Con cũng muốn đi dạo phố với ba mẹ!”
Lãnh Thần lạnh lùng ấn đầu cậu xuống: “Con không được đi.”
“?” Lãnh Không.
“Con sẽ cản trở.”
“?” Lãnh Không.
Giờ đến vờ cũng không vờ nữa rồi hả?
Trước đây ít ra còn viện cớ này nọ để qua loa cậu ta!
“Mẹ ơi…” Cậu trông đợi nhìn Thời Vụ Thanh.
Thời Vụ Thanh cũng ấn đầu cậu xuống: “Con đừng đi.”
“?” Lãnh Không.
“Đi dạo phố đối với trẻ con mà nói thì mệt lắm.”
“.” Lãnh Không.
Cậu bé mất hết biểu cảm.
Cậu không chút cảm xúc nhìn người đàn ông nắm tay người phụ nữ, cùng nhau bước ra khỏi cổng biệt thự.
Chương 123: Mỹ Nhân Kế
Doãn Y Y không ngờ lại gặp Thời Vụ Thanh ở nơi này.
Hôm nay Lãnh Thần không đến công ty, tâm trạng Doãn Y Y khá phức tạp nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Cô hiện tại có quá nhiều cảm xúc đối với người đàn ông này. Một mặt, anh là người từng vô tình thân mật với cô và cũng là cha của đứa con họ chung; mặt khác, giữa hai người lại hoàn toàn không quen thân, thậm chí mới chỉ chính thức quen biết không lâu.
Tính cách của anh ta khó đoán, nhưng việc anh khó gần thì ai cũng có thể nhận ra. Doãn Y Y có chút sợ anh, lúc thú nhận sự thật, cô còn lo anh sẽ không tin rồi nổi giận đánh cô. Dù sao giờ ai ai cũng biết Lãnh Thần rất quan tâm đến Thời Vụ Thanh.
May mà sau khi cô trình bày và cung cấp một số bằng chứng, Lãnh Thần không ra tay với cô, chỉ là ánh mắt lạnh băng khiến Doãn Y Y không đoán được anh đang nghĩ gì.
Những ngày này, Doãn Y Y luôn nhờ Tư Thiên Uyên theo dõi tình hình nhà họ Lãnh. Cô không biết chuyện sau đó sẽ thế nào, nhưng cô rất quan tâm đến con mình.
Tuy nhiên, câu trả lời từ Tư Thiên Uyên là: Lãnh Thần hoàn toàn không có hành động gì, bên ngoài cũng chẳng có bất kỳ tin đồn nào nói rằng Thời Vụ Thanh không phải mẹ ruột của Lãnh Không.
Hiển nhiên, Lãnh Thần đã đè xuống tất cả!
Doãn Y Y không hiểu tại sao, nhưng Tư Thiên Uyên bảo cô cứ yên tâm, nói rằng mọi chuyện vẫn nằm trong tính toán của anh, cứ làm theo lời anh là được. Vì sự tin tưởng với Tư Thiên Uyên, cô đành đè nén sự lo lắng trong lòng.
Nhưng kể từ hôm đó, cô thật sự không biết nên đối mặt với Lãnh Thần thế nào ở công ty. Anh thì vẫn giữ thái độ công việc là chính, không đề cập đến những chuyện ngoài lề, cũng không gây khó dễ cho cô, chỉ có điều ánh mắt sâu thẳm đôi lúc khiến cô rùng mình.
Hôm nay, Doãn Y Y được một đồng nghiệp nhờ giúp xử lý một việc ngoài công ty. Không ngờ khi vừa bước ra chuẩn bị bắt xe thì gặp đúng Tư Thiên Uyên.
Vậy nên, Tư Thiên Uyên thuận tiện chở cô đi một đoạn.
Ai ngờ hệ thống định vị gặp trục trặc, khiến họ vô tình nhìn thấy cảnh Thời Vụ Thanh bị mấy người đàn ông lôi từ một góc khuất ra rồi nhét vào xe van!
Trong tình huống đó, ai nhìn cũng nhận ra những người đó không có ý tốt với Thời Vụ Thanh!
Cô ấy là nạn nhân!
Doãn Y Y hơi tròn mắt, không kịp suy nghĩ vì sao Thời Vụ Thanh lại bị bắt, hay những người kia là ai, cô theo phản xạ kêu lên: “Thiên Uyên! Anh có thấy không?!”
Tư Thiên Uyên đáp: “Ừ, có vẻ như Thời Vụ Thanh đã đắc tội ai đó, hoặc những người đó định dùng cô ta để uy hiếp Lãnh Thần.”
Doãn Y Y hoảng hốt: “Vậy phải làm sao? Chúng ta báo cảnh sát chứ?”
Xe họ đang đậu trong một góc khuất, cửa sổ đóng kín, rất kín đáo nên những người kia không hề phát hiện ra.
Ánh nắng bị cây lớn che khuất, bóng tòa nhà đổ dài như lưỡi dao cắt qua giữa xe. Chỗ Doãn Y Y ngồi vừa khéo có chút ánh sáng chiếu tới, khiến đôi mắt cô sáng như sao. Còn Tư Thiên Uyên thì hoàn toàn bị bóng tối bao trùm, vẻ mặt anh mơ hồ khó đoán.
“E là không kịp đâu,” anh thản nhiên nói, “Nếu báo cảnh sát bây giờ thì cũng không kịp rồi. Gần đây không có camera, đến khi cảnh sát tìm ra chỗ bọn chúng thì Thời Vụ Thanh có thể đã gặp chuyện rồi.”
“Vậy... vậy làm sao bây giờ?” Doãn Y Y càng thêm lo lắng khi thấy mấy tên đó đóng cửa xe chuẩn bị rời đi.
“Thiên Uyên?” Cô quay lại, đôi mắt như nai con đầy hoảng loạn: “Hay là mình vừa báo cảnh sát, vừa bám theo họ?”
Chưa kịp để Tư Thiên Uyên trả lời, cô đã tự phủ định ngay: “Không được, lỡ như theo không kịp, hay bị kẹt xe thì sao…”
Ngón tay Tư Thiên Uyên đặt trên vô-lăng, nhẹ nhàng gõ nhịp.
Không khí vốn đã căng thẳng, giờ lại càng thêm nặng nề vì tiếng gõ đều đều ấy.
Đầu óc Doãn Y Y rối bời. Nhìn vẻ mặt bình thản của Tư Thiên Uyên, cô chợt nhận ra, có lẽ anh không thật sự muốn cứu Thời Vụ Thanh. Dù sao những năm qua, cô đã quen với sự điềm tĩnh và đáng tin cậy của anh. Cho dù không có cách, anh cũng sẽ không ngồi yên như thể đang xem kịch thế này.
“Thiên Uyên…” Doãn Y Y khẩn cầu: “Anh có thể giúp cô ấy không?”
“Hả?” Người đàn ông như ngạc nhiên: “Tại sao chứ? Cô ta từng hại em suýt chết đấy.”
Doãn Y Y mím môi, vẻ mặt phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn kiên định: “Thiên Uyên, em xin anh… Em tin anh có cách cứu cô ấy, đúng không?”
Doãn Y Y không hận Thời Vụ Thanh sao?
Không thể nào!
Cô đương nhiên là hận!
Nhưng bản tính lương thiện ăn sâu trong cô không cho phép bản thân làm ngơ trước cảnh tượng như vậy.
Dù Thời Vụ Thanh có tội, cũng nên để pháp luật trừng phạt, chứ không phải để người khác hãm hại cô ta.
Cô gái tóc dài cúi đầu nói nhỏ: “Nếu em chọn làm ngơ… vậy em có khác gì cô ta năm xưa đâu?”
Ánh mắt Tư Thiên Uyên thoáng qua một tia chế giễu, nhưng vẻ mặt lại là bị lay động: “Y Y, em thật sự rất lương thiện. Nhưng anh sợ em sẽ hối hận… Hơn nữa, cứu Thời Vụ Thanh bây giờ đúng là rất mạo hiểm.”
Doãn Y Y nghe vậy, tuy biết việc đó nguy hiểm nhưng anh không từ chối, ngược lại còn lo cô sẽ hối hận, điều đó khiến cô vừa cảm động lại vừa áy náy.
Nghĩ đến việc anh từng yêu quý Lãnh Không, cô lập tức nói: “Thiên Uyên, em sẽ không hối hận đâu. Cảm ơn anh! Anh từng nói rất thích Tiểu Không, ước gì cũng có một đứa con trai… Nếu anh đồng ý, vậy từ nay về sau, anh cũng là ba của Tiểu Không, em sẽ để thằng bé xem anh như ba ruột.”
Tư Thiên Uyên có vẻ bất ngờ vui sướng: “Thật sao? Y Y, vậy thì anh không khách sáo đâu đấy!”
Doãn Y Y gật đầu: “Dĩ nhiên rồi!”
Dù đây không tính là đáp đền gì, mà quan hệ giữa cô và Tiểu Không vẫn còn rất căng thẳng, chưa đến mức có thể thuyết phục thằng bé nhận thêm một người cha nuôi...
Tư Thiên Uyên khẽ cong môi, bấm còi xe.
—
[Cho nên… Thời Vụ Thanh thật sự quá may mắn]
[Y Y là thiên thần nhỏ, ánh sáng còn sót lại của nhân gian!]
[Không cam lòng! Thật sự không cam lòng!]
[Nhưng nếu Thiên Uyên cũng là ba của Tiểu Bảo, vậy hề hề hề (liếc mắt cười) sau này nam thần với Lãnh Thần chẳng phải thành người một nhà sao?]
[? Người một nhà? Bạn chắc họ là “người một nhà” theo nghĩa đó?]
[Người một nhà? Là cái kiểu tôi đang nghĩ đến đó hả?! (sốc)]
[Đừng đùa nữa, Tư Thiên Uyên chỉ muốn choảng nhau với Lãnh Thần thôi…]
[Mấy bạn không hiểu rồi, nam chính với nam phụ đều là ba của con nữ chính. Đây là cảnh giới gì chứ! Kịch tính quá!]
[yysy, thật ghen tị với Tiểu Bảo, có hai người ba siêu xuất sắc. Sau này không có Thời Vụ Thanh, cuộc đời chắc chắn thuận buồm xuôi gió (rơi nước mắt ghen tị.jpg)]
…
Doãn Y Y ngồi trong xe không bước xuống. Bề ngoài, cô không thể để ai biết mình có liên quan đến Tư Thiên Uyên.
Nếu để Lãnh Thần biết được thì sẽ không hay.
Nhưng từ góc độ của cô, vẫn có thể thấy rõ người đàn ông áo đen bước xuống xe, nhẹ nhàng bế một cô gái ra ngoài.
Cô gái đó mặc một chiếc váy công chúa lộng lẫy, màu vàng nhạt càng làm nổi bật làn da trắng muốt. Vòng eo thon, cổ tay mảnh mai, đôi chân dài thẳng thắp rũ xuống tay anh, đôi giày cao gót trắng trên chân lấp lánh như pha lê.
Chỉ cần một cái liếc nhìn, vẻ đẹp dịu dàng của cô gái ấy đã khiến người ta khó quên.
Không có lấy một chỗ nào không hoàn mỹ, không chi tiết nào không tinh tế, như một công chúa thực thụ sống trong lâu đài cổ tích.
Nói như vậy có thể không hợp, nhưng nếu không phải Thời Vụ Thanh đang bất tỉnh, nếu không phải hôm nay đến đây là ngẫu nhiên, e rằng Doãn Y Y sẽ cho rằng, Thời Vụ Thanh cố ý chọn tư thế này để quyến rũ Tư Thiên Uyên.
Bởi vì thật sự quá đẹp, hoàn toàn không liên quan đến hai chữ “thê thảm”.
Doãn Y Y cắn môi, Tư Thiên Uyên đã bế Thời Vụ Thanh đến gần. Khoảng cách càng gần, tâm trạng của cô lại càng khó diễn tả.
[Cái này... Thời Vụ Thanh thật sự xinh thế sao? Kinh quá]
[So với điều đó, bạn không thấy như thể đây là âm mưu của Thời Vụ Thanh sao?? Làm gì có ai đẹp đến mức đó? Trừ khi là dàn dựng trước!]
[Nhưng kế hoạch của Giả Mộng Mai là ngẫu nhiên mà… Thời Vụ Thanh đâu có biết]
[Đúng vậy, Thời Vụ Thanh không thể biết trước! Cửa hàng hôm nay cũng là đại tiểu thư chọn bừa!]
[Vậy nên… Thời Vụ Thanh vừa mặc váy công chúa do Lãnh Thần chọn là bị hạ thuốc luôn sao??!]
[Nhiều điều để nói quá mà không biết bắt đầu từ đâu luôn]
[Không sao hết! Thì đã sao! Thiên Uyên của chúng ta đâu dễ bị mê hoặc bởi mỹ nhân! Nhất là khi anh ấy còn yêu thương Y Y, thích Tiểu Bảo nữa!]
—
"Ký chủ." Hệ thống nhìn vào khu vực bình luận rồi ca ngợi Thời Vụ Thanh: "Chiêu này của cô quá tuyệt rồi."
Chương 118: “Mẹ không phải là mẹ ruột của con.”
Thời Vụ Thanh khựng lại một chút.
“Thôi được rồi, đừng suy nghĩ nữa, với cái đầu óc của em thì có thể nghĩ ra được gì chứ.” Lãnh Thần không quá mạnh cũng không quá nhẹ gõ vào đầu Thời Vụ Thanh một cái, rồi chuyển đề tài: “Thích gấu bông à?”
Thời Vụ Thanh còn đang chờ anh nói đến chuyện của nữ chính, thấy anh lại dễ dàng chuyển sang chủ đề khác, cảm xúc có phần chưa kịp theo kịp: “À… ừm.”
“Ngày mai mua cho em con nhỏ hơn, con này chiếm chỗ quá.” Anh nói với giọng chán ghét.
“… Được thôi.”
Lãnh Thần đóng cửa lại, bật đèn. Trong phòng không khí không đến mức lạnh lẽo, Thời Vụ Thanh thấy anh đã bắt đầu làm việc riêng của mình, ánh mắt hơi mở to.
?
Chỉ vậy thôi?
Hết rồi?
[?]
[?!]
[Không chất vấn Thời Vụ Thanh à?]
[Tên này có bệnh à]
[Không phải bệnh... mà là đầu óc yêu đương mất rồi, hứ]
[Không... không thể nào? Anh ta vẫn còn thích Thời Vụ Thanh á——??]
Thời Vụ Thanh đợi mãi, vẫn không thấy gì thêm.
Cho đến khi Lãnh Thần tắm xong, quay về, nằm lên giường, kéo cô vào lòng, uể oải nói: “Nghĩ gì vậy? Ngủ đi.”
“….” Thời Vụ Thanh.
“.” Thời Vụ Thanh.
Không hiểu nổi.
Trong đầu cô rối tung rối mù, làm sao mà ngủ được, nhưng thời gian trôi qua, Lãnh Thần nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, có vẻ đã ngủ say, cô cũng dần chìm vào trạng thái lơ mơ.
Ngay lúc cô sắp ngủ, bên tai bất ngờ vang lên một giọng nam: “Thanh Thanh, em rất yêu anh, đúng không?”
“!” Thời Vụ Thanh.
Nhân vật được khắc sâu vào xương tủy!
Cô còn chưa tỉnh táo, đã phản xạ đáp ngay không chút do dự: “Tất nhiên.”
“Hừ.” Người đàn ông dường như bật cười khẽ một tiếng.
……
[Mọi người ơi, ai hiểu nổi tôi đang mơ hồ gì không???!!]
[Tình tiết này có vấn đề quá rõ ràng rồi!!]
[Tôi nghi đoạn này là con mèo của tác giả viết ra]
[Chắc chắn là mèo gõ bàn phím bằng móng vuốt luôn!]
[A a, tôi không chấp nhận được! Thời Vụ Thanh có gì tốt đâu chứ? Lãnh Thần lại thích cô ta đến thế?!]
[Tức quá! Tức quá! A a a phát điên mất! Tình tiết gì kỳ cục vậy!]
[Đồ đàn ông vô dụng! Tôi thay mặt Y Y tuyên bố đơn phương, anh ta bị loại! Chỉ có Tư Thiên Uyên mới là nam chính thực sự!]
[Chuẩn rồi!]
[Ngồi chờ ngày Lãnh Thần trở lại bình thường (tự tin)]
[Không sao đâu! Chúng ta vẫn còn cậu con trai thiên tài Lãnh Không mà!]
[Lãnh Không ơi Lãnh Không, cậu nhóc bề ngoài ngây thơ bên trong đen tối (khóc lớn.jpg) nhất định phải nghĩ cách trả đũa lại đấy nhé (khóc lớn.jpg)]
…
Từ sau khi Lãnh Thần giả vờ như không có chuyện gì xảy ra vào tối qua, khu bình luận đã nổ tung, độc giả liên tục than rằng hoàn toàn không hiểu nổi tình tiết này!
Người thì tag tác giả điên cuồng, người thì lục lại tình tiết cũ để tìm manh mối, kẻ thì chửi mắng Lãnh Thần… đủ loại bình luận đổ dồn về, độ nổi tiếng của Thời Vụ Thanh vèo vèo tăng vọt.
Nhưng tình hình lại chẳng giống như cô dự tính!
Nói là Lãnh Thần sẽ chất vấn cô, cô sẽ phản bác, Lãnh Thần nổi giận, cô lôi ông nội ra để kéo dài thời gian mà?
Nói là đến thời kỳ thấp thỏm lo sợ rồi cơ mà?
Sao chẳng có gì cả?
Thời Vụ Thanh không hiểu nổi (rơi lệ.jpg)
Sau khi khóc thầm, cô lập tức cập nhật lại kịch bản. Được rồi, nếu nam chính không nói cho cô biết về sự tồn tại của nữ chính, vậy thì cô cứ tạm thời xem như mình chưa biết gì!
Cứ tưởng là không biết, thì cô không thể tẩy trắng được à!
Lãnh Không luôn cảm thấy hôm nay ánh mắt Thời Vụ Thanh nhìn mình có chút lạ lẫm.
Cậu đoán chắc hôm qua Lãnh Thần đã nói gì đó với cô.
“Mẹ ơi, mẹ sao vậy?” Lãnh Không mỉm cười hỏi.
Thời Vụ Thanh nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cậu bé, không thể không thêm lần nữa khâm phục kỹ năng diễn xuất của con.
“Không có gì đâu, hôm nay con được nghỉ, muốn mẹ chơi gì với con nào?”
Cô mỉm cười ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt của cậu bé, rồi đột ngột đổi giọng, giọng nói mang chút mê hoặc: “Lãnh Không, lát nữa con có định thử dò hỏi mẹ chuyện mẹ không phải mẹ ruột của con không? Con vẫn chưa thể tin tất cả, nên muốn xem phản ứng của mẹ, đúng không?”
Ánh mắt của Lãnh Không trở nên trống rỗng, hai giây sau, cậu mím môi, định mở miệng nói gì đó.
Nhưng Thời Vụ Thanh lập tức nhận ra góc nhìn độc giả vẫn chưa chuyển đến, cô vội vàng bịt miệng cậu bé lại.
“?” Lãnh Không.
“Đừng nói vội, mẹ cho phép rồi mới được nói.” Thời Vụ Thanh nháy mắt, “Đây là một trò chơi nhé.”
“……” Lãnh Không.
Thời Vụ Thanh đợi một lát, đúng như dự đoán, góc nhìn độc giả đã chuyển tới. Cô đoán không sai, tác giả chắc chắn sẽ cho độc giả thấy phản ứng của Lãnh Không sau khi biết sự thật.
Thời Vụ Thanh giữ nguyên nụ cười, buông tay khỏi miệng Lãnh Không.
Bị ảnh hưởng bởi ám thị, Lãnh Không quả nhiên mở miệng: “Mẹ ơi, mẹ không phải là mẹ ruột của con, đúng không?”
[?!!!] Độc giả.
[Trời ơi! Lãnh Không mở miệng đã tung cú đánh trí mạng!]
[Đoán mãi mà không trúng phản ứng của Lãnh Thần, cũng không đoán được phản ứng của Lãnh Không (cười ra nước mắt)]
[Chờ xem Thời Vụ Thanh sẽ trả lời thế nào (cười lạnh.jpg)]
Chương 119: Bản thân mình rốt cuộc là gì?
Dưới góc nhìn của độc giả, khi đối mặt với câu hỏi đột ngột của Lãnh Không, Thời Vụ Thanh rõ ràng không chuẩn bị trước, nét mặt cô khựng lại trong chốc lát.
Sau đó, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cô xoa đầu cậu bé: “Tiểu Không, sao tự nhiên lại hỏi thế? Có phải nghe ai nói linh tinh gì không?”
Lãnh Không đáp: “Mẹ ơi, là chính mẹ nói trong lúc nằm mơ đấy.”
Ánh mắt Thời Vụ Thanh lóe lên thứ gì đó: “Mẹ nói khi đang mơ à?”
Lãnh Không ngẩng đầu:
“Hôm kia lúc con về nhà, mẹ đang ngủ trên ghế sofa, quản gia chú dặn con đừng đánh thức mẹ. Con ngồi cạnh mẹ chơi tàu hỏa nhỏ, rồi con nghe mẹ nói: ‘Tiểu Không sau này chính là con của mình rồi.’”
Lãnh Không mới ba tuổi, gương mặt non nớt vốn đã khiến người ta dễ mềm lòng, huống chi khi cậu nghiêm túc kể lại chuyện gì đó, chẳng ai nỡ nghi ngờ.
Thời Vụ Thanh cũng vậy.
Sắc mặt cô thoáng chốc trở nên mơ hồ, mờ mịt.
“Mẹ chưa từng nói như vậy.” Giọng cô dịu xuống, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Tiểu Không nghe nhầm rồi, ngoan, đừng nghĩ về chuyện đó nữa.”
Cậu bé lắc đầu: “Con không nghe nhầm! Mẹ còn nói mấy điều khác nữa, tuy con không hiểu hết, nhưng con nghe rõ mà!”
“Có gì đó là ‘Y Y’, rồi ‘nhà họ Lãnh’, còn mấy từ khác nữa…”
[Chà, Tiểu Không đúng là biết diễn đấy, nói đâu ra đó như thật luôn]
[Haha đáng yêu quá trời]
[Thời Vụ Thanh phen này chắc bị hù chết rồi nhỉ]
Quả nhiên, gương mặt Thời Vụ Thanh cứng đờ.
Cô bất ngờ siết lấy tay cậu bé.
“Đau! Mẹ ơi!”
Thời Vụ Thanh nhìn chằm chằm cậu: “Chuyện này, con đã nói với ba chưa?”
Lãnh Không lắc đầu: “Chưa.”
Nói xong, cặp mắt trong trẻo ánh lên tia nghi hoặc, không rời khỏi gương mặt Thời Vụ Thanh: “Vậy… mẹ, mẹ thật sự không phải là mẹ ruột của con sao?”
“…Làm sao có thể chứ?” Thời Vụ Thanh dịu giọng, khóe môi nở nụ cười dịu dàng quen thuộc: “Chỉ là mẹ gặp ác mộng, lảm nhảm vài câu trong mơ thôi, Tiểu Không đừng để trong lòng.”
Lúc này Lãnh Không đã tỉnh táo sau ảnh hưởng của thôi miên. Tuy không hiểu tại sao mình lại muốn thử phản ứng của Thời Vụ Thanh mạnh mẽ như vậy, nhưng đã nói ra rồi, cậu cũng không hối hận.
Hơn nữa… đã hỏi thì nhất định phải có câu trả lời.
Cậu mím môi, nhìn người trước mặt chằm chằm, rồi lên tiếng: “Vậy mẹ… mẹ có chịu đi làm xét nghiệm ADN với con không?”
Cử động định đứng dậy của Thời Vụ Thanh chững lại tại chỗ.
[Ha, định lừa đứa bé nhà mình à!]
[Coi Tiểu Bảo là đứa trẻ ba tuổi bình thường sao! Thần đồng đấy nhé!]
[Muốn bẹo má Tiểu Bảo quá!]
[Lần này Thời Vụ Thanh chắc chắn nhận ra điều gì đó rồi… Tiểu Bảo có gặp nguy hiểm không nhỉ?]
Thời Vụ Thanh chậm rãi cúi đầu, đối diện với đôi mắt trong veo ấy.
Toàn thân cô như bị bấm nút tua chậm, từng chữ từng chữ phát ra: “Ai dạy con nói như vậy?”
Phản ứng đó đã nói lên tất cả.
Mắt Lãnh Không lập tức rưng rưng: “Mẹ không dám! Mẹ thật sự không phải mẹ ruột của con… mẹ…”
Miệng cậu lại bị bịt lại.
Trong căn phòng trẻ thơ đáng yêu, bầu không khí đột ngột trở nên tĩnh lặng.
Lãnh Không mở to mắt, nhìn người đối diện không chớp, như thể chỉ cần rời mắt đi là sẽ thừa nhận điều gì đó… hay là chịu thua.
Nước mắt không ngừng rơi xuống hai má. Cậu chưa từng thấy đau lòng như thế này, nhưng vẫn đứng im không vùng vẫy thoát khỏi tay Thời Vụ Thanh.
Cậu muốn Thời Vụ Thanh bị trừng phạt thế nào?
Không biết.
Không biết!
Tại sao?
Tại sao mẹ lại làm những chuyện đó?
Mình trong mắt mẹ… rốt cuộc là gì?
Chỉ là một công cụ thôi sao?
Lãnh Không như bị xé thành hai con người. Một giọng nói thì nhắc nhở phải cảnh giác với Thời Vụ Thanh, phải hét lên để thu hút sự chú ý của quản gia. Còn giọng nói kia thì thì thầm: “Không sao cả. Cứ như vậy đi. Dù sao mình cũng không phải là đứa trẻ được mong đợi. Nếu chết trong vòng tay mẹ… vậy thì có thể giả vờ rằng, đó là cái chết hạnh phúc.”
Hơn nữa… hơn nữa, Thời Vụ Thanh thực sự sẽ làm hại cậu sao?
Sẽ đấy. Cô ta còn ra tay với cả bạn thân mấy năm trời.
Không đâu. Dù sao mình cũng là đứa bé cô ta đã chăm sóc suốt ba năm mà.
Sẽ không đâu… Lãnh Không nghĩ vậy. Sẽ không đâu.
—
[Tiểu Không…]
[Hu hu hu hu khóc hết nước mắt rồi]
[Tâm lý bé được khắc họa quá đau…]
[Cậu bé của chúng ta lại nghĩ mình là đứa trẻ không ai mong muốn (khóc lớn.jpg)]
[Nó hiểu chuyện quá…]
[Haiz, ba năm sống chung, khó tránh khỏi việc cậu bé có chút quyến luyến Thời Vụ Thanh như một người mẹ… Vậy mà lại nghĩ đến việc chết trong vòng tay mẹ như một điều hạnh phúc, đau quá…]
[Tiểu Không!! Mạnh mẽ lên!! Sau này con sẽ có cha mẹ yêu thương, một gia đình hạnh phúc!]
[Tất cả là lỗi của Thời Vụ Thanh, người đàn bà đáng chết kia! Giận quá!]
[Đúng! Đều là lỗi của cô ta! Lãnh Thần mù mắt rồi, thích cô ta không bằng thích chó còn hơn (giận dữ.jpg)]
—
“Con đừng la.” Thời Vụ Thanh hạ giọng: “Mẹ sẽ thả con ra, chúng ta nói chuyện nhé.”
Lãnh Không gật đầu.
Thời Vụ Thanh bèn buông tay ra, dường như thật lòng muốn trò chuyện tử tế. Nhưng Lãnh Không nhạy bén nhận ra, cô ta luôn đề phòng cậu. Nếu cậu dám kêu lên, thì giây tiếp theo cô ta sẽ lại bịt miệng cậu, khống chế cậu.
Ánh mắt Lãnh Không tối dần. Đến cả chút tin tưởng đó, cô ta cũng không dành cho mình sao?
Chương 120: Tại sao lại phản bội?
“Tiểu Không.” Người phụ nữ nắm lấy tay cậu như mọi khi, nhưng cậu chỉ cảm thấy lạnh buốt trong lòng.
“Mẹ sớm đã biết, con không phải là một đứa trẻ bình thường. Con thông minh, trưởng thành, hiểu chuyện, vì để mẹ sống tốt hơn mà đã làm rất nhiều việc.” Cô siết chặt tay cậu.
Lãnh Không khựng lại. Tại sao mẹ lại nói những lời này?
Vẫn còn định lừa cậu sao?
“Nhưng dù vậy, con vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Có vài chuyện, mẹ vốn không định để con biết…” Giọng Thời Vụ Thanh trầm xuống, “Nhưng hôm nay con lại nói những điều đó với mẹ… nghĩa là con đã xác định mẹ không phải mẹ ruột của con, đúng không?”
Lãnh Không đưa tay lau nước mắt, không trả lời.
“Vậy nên, mẹ định nói cho con biết sự thật rồi.” Tiếng thở dài của người phụ nữ nhẹ nhàng như gió thu, không ai có thể đoán được mặt tối của một cơn gió.
“Nhưng trước khi mẹ nói, Tiểu Không, nhìn vào mắt mẹ và nói thật, con có nói chuyện này với ba con chưa?”
Lãnh Không cảm thấy cô đang cố câu giờ, tìm cách che đậy mọi chuyện, nhưng cậu vẫn sẵn sàng lắng nghe.
Chuyện không thể nói ra với ba, cậu cũng không thể tiết lộ bừa.
Cậu hiểu rõ hơn ai hết, người nắm quyền sinh sát, quyết định vận mệnh của cả cậu lẫn Thời Vụ Thanh lúc này, chính là Lãnh Thần.
Vì thế, cậu hít mũi một cái, trả lời: “Chưa.”
—
[? Đến nước này rồi mà Thời Vụ Thanh vẫn muốn gạt Tiểu Không à?]
[Cười chết mất, cô ta chắc không biết Lãnh Thần đã sớm biết hết rồi]
[Diễn tiếp đi, cứ cố mà tự hủy đi. Sau khi nghe xong cái “sự thật” của cô ta, chút tình cảm ít ỏi còn lại của Tiểu Không dành cho cô ta chắc cũng hết luôn]
[Không nghe cũng đoán được cô ta định nói gì: “Ta và Y Y rất thân”, “Ta có nỗi khổ riêng”, “Ta là người vô tội và lương thiện nhất thế gian”]
[Có hình ảnh luôn rồi (meme)]
[Ba la la năng lượng! Tua nhanh đến đoạn Thời Vụ Thanh ngỏm giùm cái!]
—
“Được.”
Lãnh Không cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình như buông lỏng dây thần kinh căng cứng bấy lâu.
Cô mỉm cười bất lực: “Dọa con rồi à? Đừng sợ. Ta đúng là không phải mẹ ruột của con, nhưng… ta là bạn thân nhất của mẹ con.”
“Mẹ và Thời Vụ Thanh từng là bạn thân nhất.” Tối hôm qua, người phụ nữ tóc dài từng bị cậu mắng, nghẹn ngào kể: “Chúng ta quen nhau từ cấp hai, học chung cấp ba, đại học, đến tận khi tốt nghiệp đều cùng trường, chúng ta quen nhau hơn mười năm rồi.”
Lãnh Không hơi lạnh giọng: “Bạn thân nhất sao?”
Vậy thì… tại sao lại phản bội?
“Đúng vậy.” Ánh mắt người phụ nữ dần mơ hồ, như đang chìm trong ký ức, sau đó bà cúi đầu, nói khẽ: “Mẹ con tên là Doãn Y Y, là người ngốc nhất trên đời này.”
Cô như đang sợ có người nghe thấy lời xấu mình nói, hạ thấp giọng hết cỡ. Tuy đang chê người khác ngốc, nhưng trong lời nói lại đầy ý cười và sự thân thiết, ai nghe cũng hiểu rằng quan hệ giữa cô và Doãn Y Y rất tốt.
Lãnh Không nhẹ giọng hỏi: “Vậy… mẹ con đâu rồi?”
Vừa dứt lời, gương mặt đang mỉm cười của người kia lập tức tái nhợt, cô vô thức siết chặt tay cậu.
Lãnh Không nhìn cô.
Mắt Thời Vụ Thanh nhanh chóng phủ sương mù, cô luống cuống quay đi chỗ khác, định nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời.
“Không thể nói cho con biết sao?” Lãnh Không hỏi.
“… Ta đã làm mất mẹ con rồi.” Giọng cô nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
“Gì cơ?”
“Ta làm mất cô ấy rồi.” Lần này là giọng khẳng định, dường như người nói sắp bật khóc: “Nhưng, ta nhất định sẽ tìm lại được cô ấy.”
Lãnh Không không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì, lý trí thì mách bảo rằng Thời Vụ Thanh đang lừa dối cậu, nhưng cảm xúc…
Cậu cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Cô có thể nói rõ toàn bộ sự việc cho con không?”
Thời Vụ Thanh im lặng một lúc, rồi bắt đầu kể lại…
Phần đầu câu chuyện của cô trùng khớp với lời kể của Doãn Y Y, khác biệt bắt đầu từ lúc Doãn Y Y mất tích.
“Một ngày nọ, ta không thể liên lạc được với cô ấy nữa. Ngoài việc tình cờ ôm được con trong ngày hôm đó, ta đã mất hết mọi liên hệ với cô ấy.”
Người đầu tiên Thời Vụ Thanh nghĩ đến chính là Lãnh Thần. Trong những gì cô từng nghe, người đàn ông này tàn nhẫn vô tình, phụ nữ với hắn chỉ như quần áo thay đổi, hắn không bao giờ cho phép ai sinh con cho mình, những ai lén sinh thì đều bị hắn âm thầm xử lý.
Vì vậy, Thời Vụ Thanh đương nhiên nghi ngờ chính Lãnh Thần là thủ phạm.
“Nhưng ta không thể chống lại hắn, cũng không có bằng chứng… Báo cảnh sát lại càng không thể, vì cô ấy biến mất quá sạch sẽ.” Cô cười khổ.
Sau đó, khi hoàn toàn tuyệt vọng vì không tìm thấy người, nhìn thấy Lãnh Không, cô nghĩ ra một cách: giả làm mẹ ruột của đứa trẻ này, tiếp cận Lãnh Thần.
Nếu Doãn Y Y thực sự bị Lãnh Thần hại, thì hắn chắc chắn sẽ nhận ra cô là giả. Trước khi hắn ra tay, cô sẽ liều mạng đồng quy vu tận với hắn.
Còn nếu hắn không phải kẻ hại Doãn Y Y… thì chỉ cần gả vào nhà họ Lãnh, với thế lực của nhà họ, việc điều tra sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Kế hoạch rất thuận lợi, Lãnh Thần không nhận ra cô không phải mẹ ruột của Lãnh Không. Nhưng…
“Ta không ngờ, dù cưới ta, hắn cũng chưa từng đối xử tử tế. Tình cảnh của ta rất thảm hại, nếu không thể có được sự tin tưởng của hắn… thì không thể điều tra được gì cả.”
Cô cụp mắt xuống: “Tiểu Không, con nói xem, có phải ta quá vô dụng không? Ba năm rồi, suốt ba năm, ta không có chút manh mối nào cả.”
Lãnh Không im lặng.
Cậu không biết lời bà nói là thật hay giả, chỉ biết rằng, nếu là thật… thì tình cảm cô ấy dành cho mẹ cậu thật quá sâu nặng.
Phải có bao nhiêu dũng khí, mới có thể vì một người khác mà đánh cược cả cuộc đời mình?
Cô thậm chí từng nghĩ đến chuyện đồng quy vu tận với Lãnh Thần,chỉ vì muốn báo thù cho người mà không biết còn sống hay đã chết.
Đây là một phiên bản hoàn toàn trái ngược với lời kể của Doãn Y Y.
Lãnh Không thấy rối loạn.
Lúc này, cậu bất chợt nhớ đến không lâu trước, Thời Vụ Thanh từng nói với cậu rằng, ngoài cậu ra, bà còn yêu một người khác. Khi đó cậu tưởng người đó là ba…
Giờ nghĩ lại, vẻ mặt bà lúc đó đúng là có gì đó không ổn.
Vậy nên… có khi nào, những gì cô ấy nói… là thật?
Nhưng mà…
Lãnh Không lại nhớ đến Doãn Y Y mà cậu gặp hôm qua.
Ánh mắt cô ấy nhìn cậu đầy yêu thương và khát vọng.
Rốt cuộc ai mới là thật?
—
[Hả?]
[Thật sự để Thời Vụ Thanh bịa ra được cả một câu chuyện đầy đủ á? Đỉnh]
[Cảm động quá, suýt nữa là tôi tin thật]
[Hehe, chắc cái câu chuyện này cô ta đã bịa sẵn từ lâu, chỉ đợi lúc dùng thôi!]
[Đừng tin cô ta nhé bảo bối!]
[Tui! Giả đến không thể giả hơn nữa!]
[Nhưng mà… tôi nói nhưng mà… Có khi nào là thật không? Doãn Y Y đã hiểu lầm?]
[Tôi dễ bị lừa lắm, tôi thấy là thật rồi… đã tưởng tượng ra cảnh Thời Vụ Thanh biết tin về Doãn Y Y thì mừng thế nào luôn]
[?]
[?! Mấy người có vấn đề à!]
[Cô ta nói gì là mấy người tin hết à? Đây không phải chiêu giả vờ vô tội kiểu bạch liên tiêu chuẩn sao?? Mấy người tỉnh táo chút đi!]
[Mở mic luôn, ai tin cô ta là đồ ngốc]
—
Ngoài đời thực.
Lãnh Không im lặng rất lâu, cuối cùng cậu ôm lấy cơ thể đang run rẩy của người kia, dụi mặt vào cổ cô: “Đừng khóc nữa, mẹ ơi, khóc là không xinh đâu.”
Có vẻ như, cậu không thể thờ ơ trước nước mắt của mẹ.
“Chỉ lần này nữa thôi, con tin mẹ thêm một lần.” Lãnh Không nhắm mắt, tự nhủ trong lòng khi ở trong vòng tay bà.
[?!]
[Bảo bối à!!!!]
[Gì?! Tôi chết lặng luôn, Tiểu Không lại tin cô ta sao? Dễ vậy à?]
[Chắc là chưa tin hoàn toàn đâu, vì cậu ấy chưa kể chuyện gặp Doãn Y Y mà]
[Chưa tin hoàn toàn cũng là tin rồi đấy! Không thấy nội tâm cậu ấy à??]
[Tôi tức đến mức lăn lộn trên giường luôn! Điên mất! Doãn Y Y nói bao nhiêu lần không ai tin, Thời Vụ Thanh chỉ cần bịa một câu là tin luôn á? Sao kỳ vậy?]
[Cạn lời luôn]
[Nếu tôi tức chết thì tác giả phải chịu trách nhiệm toàn bộ]
[Hu hu hu tức đến khóc luôn!]
Thời Vụ Thanh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về chỉ số độ nổi tiếng của mình.
Việc độc giả không tin là điều bà đã lường trước.
Quả bom đã được đặt, phát nổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
…
Lúc này, trong một phòng đàn tại thành phố A.
Những ngón tay thon dài, trắng trẻo như tác phẩm nghệ thuật, đang tung bay nhẹ nhàng trên những phím đàn đen trắng. Âm thanh piano du dương, tiết tấu ngày một nhanh hơn, tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự rùng rợn khó nói.
Tựa như kẻ săn mồi dồn con mồi vào đường cùng.
Khúc nhạc kết thúc, người đàn ông điển trai với đôi mắt trong suốt mê hoặc khẽ nhếch môi cười vui vẻ.
“Đinh đông.” Điện thoại bên cạnh vang lên một tiếng.
Tư Thiên Uyên cầm lên, nhìn thấy tin nhắn không có tên người gửi:
[Giả Mộng Mai sắp ra tay rồi]
Nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn.
Con mồi đáng yêu, sắp rơi vào tay hắn rồi.
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
►
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
▼
2025
(1023)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (37)
- ► 22/06 - 29/06 (23)
- ► 29/06 - 06/07 (13)
- ► 06/07 - 13/07 (8)
- ► 13/07 - 20/07 (7)
- ► 20/07 - 27/07 (29)
- ► 27/07 - 03/08 (13)
- ► 03/08 - 10/08 (17)
- ► 10/08 - 17/08 (19)
- ► 17/08 - 24/08 (13)
- ► 24/08 - 31/08 (11)
- ► 31/08 - 07/09 (20)
- ► 07/09 - 14/09 (8)
- ► 14/09 - 21/09 (9)
- ► 21/09 - 28/09 (9)
- ► 28/09 - 05/10 (9)
- ► 05/10 - 12/10 (8)
-
▼
19/10 - 26/10
(16)
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 076 077 078
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 079 080 081
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 082 083 084
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 085 086 087
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 088 089 090
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 091 092 093
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 094 095 096
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 097 098 099
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 100 101 102
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 103 104 105
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 106 107 108
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 109 110 111
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 112 113 114
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 115 116 117
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 118 119 120
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 121 122 123
- ► 26/10 - 02/11 (9)
- ► 02/11 - 09/11 (6)
