Chương 103: Không ai được rời đi
...
“Nhưng tôi biết các cô cũng không cố ý, chỉ là vì thấy A Thần đối xử tốt với tôi nên quá đau lòng thôi. Tôi sẽ không trách các cô đâu.”
Bên trong phòng tiệc, sau khi Thời Vụ Thanh nói xong câu đó bằng giọng điệu ngọt ngào đầy ẩn ý, ba cô tiểu thư kia suýt nữa tức đến phát điên!
Mặt dày!
Thật sự là quá mặt dày rồi!
Còn nói “các cô không cố ý”!
Còn “A Thần đối tốt với tôi”!
Còn “tôi sẽ không trách các cô” nữa chứ!
Phì!
“Cô đắc ý cái gì chứ?” Một cô gái tức đến run cả người, vung tay định hắt ly rượu lên người Thời Vụ Thanh.
Nhưng trước khi hành động của cô ta kịp thực hiện, Thời Vụ Thanh đã lấy tay che miệng ho khan, trông như thể sức khỏe cực kỳ yếu ớt:
“Khụ khụ… xin lỗi, sức khỏe tôi không được tốt lắm… nếu như… khụ khụ… chẳng may cảm lạnh, hoặc bị ngã thì… ông nội sẽ rất đau lòng…”
Cô gái kia nghe nhắc đến lão gia nhà họ Lãnh, theo phản xạ mà khựng lại.
Không phải vì cô ta e sợ sự nuông chiều của ông cụ dành cho Thời Vụ Thanh, mà là vì sự kính sợ với chính bản thân ông cụ Lãnh.
Đến khi nhận ra mình vừa bị Thời Vụ Thanh “dọa”, cô ta càng thêm phẫn nộ: “Cô tưởng lôi ông nội nhà họ Lãnh ra là tôi sợ à? Phì! Cô là cái thá gì? Lão gia cũng chẳng thèm để mắt đến thứ rẻ rúng như cô đâu!”
Nói xong, cô ta lại vung tay lần nữa, chẳng hề nương tay, nhưng cổ tay đã bị người khác chộp lấy. Ly rượu bị nghiêng theo quán tính, toàn bộ rượu đổ lên tay cô ta.
“A!” Cô gái kinh hãi kêu lên, váy cũng bị ướt một mảng vì rượu.
“Cô làm cái gì vậy?!”
Người giữ tay cô ta không ai khác chính là một trong hai người bạn đi cùng.
Cô gái kia chẳng để ý đến ánh mắt giận dữ của bạn mình, chỉ khẽ nâng cằm, thấp giọng nhắc nhở: “Lãnh thiếu tới rồi.”
Nghe vậy, cô ta giật mình, lúc này mới phát hiện xung quanh không biết từ bao giờ đã yên ắng hơn hẳn.
Cô quay đầu lại, liền thấy Lãnh Thần mang theo khí thế lạnh lẽo, đang tiến về phía họ.
Khí thế ấy quá mức áp bức, khiến cô ta vô thức sinh lòng sợ hãi.
“Các cô đang làm gì vậy?” Giọng nói của Lãnh Thần lạnh lẽo, đầy giận dữ!
“……” Không ai dám trả lời.
Ánh mắt anh ta lập tức sắc bén rơi xuống khóe mắt của Thời Vụ Thanh.
Đỏ hoe, rõ ràng còn vương nước mắt.
Lãnh Thần lập tức hiểu ngay mọi chuyện.
Người phụ nữ này dù có thích khóc, thì dù là giả hay thật, cũng không thể khóc mà không có lý do!
Tất cả là lỗi của đám người này!
“Tôi đã nói rất rõ rồi, cô ấy là vợ tôi!” Giọng anh lạnh tanh, sắc mặt u ám khiến ai cũng phải rùng mình.
Mọi người xung quanh nín thở, đặc biệt là ba cô tiểu thư kia, mặt mày trắng bệch.
“Các cô đang khiêu khích nhà họ Lãnh sao?” Giọng nói Lãnh Thần trầm thấp, đầy áp lực.
“...Không, không phải.” Một cô vội vàng giải thích: “Chúng tôi chỉ trò chuyện vài câu với phu nhân của anh, không hề có xung đột gì cả! Chỉ là cô ấy không thích chúng tôi nên bỗng dưng bật khóc thôi…”
Nghe thấy thế, những người khác cũng định phụ họa theo.
Nhưng chưa kịp mở miệng, Lãnh Thần đã bật cười lạnh lùng: “Cô ấy không thích các cô, thì các cô không biết tự cút đi à? Còn đứng đây chướng mắt cô ấy làm gì?”
“???” Tất cả mọi người đều sững sờ.
Thời Vụ Thanh: QAQ
Lãnh Thần bước đến trước mặt Thời Vụ Thanh, mặt đen lại, mạnh tay lau nước mắt ở khóe mắt cô.
“Chồng ơi, đau…” Thời Vụ Thanh ấm ức nói.
“Đáng đời.” Lãnh Thần đáp lạnh: “Tôi đã dạy em thế nào rồi? Khóc vô dụng, phản kích mới có tác dụng!”
“Nhưng mà… em… em nên phản kích thế nào đây?”
Lãnh Thần ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén rơi vào những ly rượu trên tay mọi người.
Môi mỏng nhả ra một chữ lạnh lẽo: “Hắt.”
“?” Thời Vụ Thanh ngẩn người.
Lãnh Thần nở nụ cười lạnh, thản nhiên ra lệnh: “Từng người một xếp hàng. Để vợ tôi dạy cho các cô biết làm sao để lấy lòng cô ấy. Trước khi xong, không ai được rời đi.”
“……” Mọi người chết lặng.
Ở đằng xa, Tư Thiên Uyên khẽ cười một tiếng.
Chương 104: Cô ấy cố tình hắt lệch
Bình luận của độc giả:
[……]
[Nếu đây là nam nữ chính]
[Thì tôi sẽ thấy họ đang phát “cẩu lương”, ngọt quá trời luôn á!]
[Nhưng đây là nam chính với một con “trà xanh độc ác”!]
[Tôi chỉ muốn nói: Biến, biến hết đi!]
[Hahahaha mấy người đang làm cái gì thế? Tiếp sức nhau à?!]
[Bạn ở trên, bạn còn cười nổi à? Tôi thật sự phải bái phục định lực của bạn đấy]
[Không không không, nhìn là biết mấy người chưa đọc nhiều truyện, tình tiết này, tôi vừa thấy là hiểu ngay nguyên do rồi!]
Thấy bình luận đó, các độc giả khác lập tức tò mò:
[Sao sao?]
[Có gì mà hội viên VIP cao quý của tôi không nghe được chứ!]
[Nói chi tiết đi!]
Độc giả kia hăng hái phân tích:
[Mấy người không hiểu rồi! Đây gọi là kịch bản mẫu! Đầu tiên viết nam chính bị nữ phụ độc ác mê hoặc, sau đó khi nữ chính xuất hiện, nam chính mới nhận ra nữ chính mới là người thật sự tốt đẹp, rồi đá văng “trà xanh” đi xa tám vạn dặm, cuối cùng yêu nữ chính!
Chỉ có như vậy mới làm nổi bật được sức hút của nữ chính của chúng ta chứ!]
Không thể phủ nhận, nghe qua thì cũng khá có lý.
Nhưng...
[Nhưng tôi cảm thấy nam chính bây giờ cũng nhận ra Thời Vụ Thanh chẳng phải kiểu “chân – thiện – mỹ” gì cả đâu]
Lãnh Thần mắng Thời Vụ Thanh đến cỡ nào rồi?
Từng câu từng chữ đều đang nhắc cô đừng diễn nữa!
Nhìn kiểu gì cũng không giống là vì yêu tính cách tốt đẹp của cô ta đâu!
[……] Độc giả kia im bặt trong giây lát.
Một hồi sau, cô ta cứng đầu nói:
[Dù sao thì kịch bản là vậy đấy, tin hay không thì tùy mấy người]
[Chúng tôi tin]
[Đúng rồi, sao lại không tin chứ]
[Y Y mới là nữ chính, dù có cẩu huyết đến đâu thì nam chính cũng không thể thích Thời Vụ Thanh được]
[Ừ ừ]
Độc giả kia không ngờ bình luận lại rẽ hướng như vậy, ai nấy đều “tin” vào lập luận này.
Mặc dù, có cảm giác những cái “tin tưởng” ấy… toàn là tự an ủi bản thân thì đúng hơn.
...
Thời Vụ Thanh nhìn cảnh trước mặt, cũng rơi vào trầm mặc giống các độc giả.
Chỉ là, lý do khiến cô im lặng… là vì cảnh này thật sự quá ngượng ngùng.
Đây chính là khí thế của “tổng tài bá đạo” sao?
Giữa chốn đông người, không thèm nể mặt các gia tộc, bắt họ xếp hàng để bị hắt rượu?
Quá giống tiểu thuyết rồi!
Mà đúng, đây vốn dĩ là tiểu thuyết mà.
Nhìn mấy cô tiểu thư tức đến muốn nổ tung nhưng vẫn phải cam chịu xếp hàng, Thời Vụ Thanh lại càng thêm cảm nhận được sự đáng gờm của Lãnh Thần.
Người này chắc chắn là nhân vật đỉnh cao trong giới thượng lưu.
Bảo sao phản diện lại kiên nhẫn ba năm, tìm mọi cách lấy lòng Doãn Y Y để kéo anh ta xuống.
Mà thật ra, nếu đây không phải là tiểu thuyết ngôn tình, nếu Doãn Y Y không được định sẵn là người sẽ chiếm được trái tim Lãnh Thần, thì…
Có thể nói, kế hoạch của phản diện chỉ là công cốc mà thôi.
Bởi vì, kiểu người như Lãnh Thần dù là ngoài mặt hay trong lòng đều vô cùng lạnh lùng và xa cách với tất cả. Làm sao anh ta có thể thật lòng yêu một người được chứ?
Mải suy nghĩ, Thời Vụ Thanh không để ý rằng cô tiểu thư định hắt rượu lúc nãy đã đứng ở đầu hàng, vẻ mặt đầy tủi nhục, đưa ly rượu về phía cô.
“Lãnh… Lãnh phu nhân, tôi sai rồi.”
Lãnh Thần nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Thời Vụ Thanh: “Hắt đi.”
“……” Thời Vụ Thanh im lặng.
Nói thật lòng, cô thật sự không muốn hắt!
Giờ thì hắt thì sướng tay đấy, nhưng đến lúc bị nữ chính vạch trần, Lãnh Thần không còn che chở cho cô nữa, chẳng lẽ cô không bị đám người này xé xác à?!
“Nhanh lên.” Giọng Lãnh Thần lạnh hơn một chút.
Thời Vụ Thanh nhận lấy ly rượu.
“Làm đi.”
“……” Cô gật đầu, vừa định ra tay thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của người đàn ông:
“Trước khi hắt, mắng vài câu đã.”
“?” Thời Vụ Thanh khựng lại.
Gì vậy? Dạy cô cách làm vai nữ phụ độc ác ngay tại chỗ sao?
Sắc mặt của Hứa Nguyệt vốn đã khó coi, sau khi nghe lời Lãnh Thần nói thì càng u ám hơn.
Không gian xung quanh im phăng phắc, nhưng cô ta biết rõ, ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường đều đang đổ dồn về phía mình.
Họ sẽ thấy cô ta bị sỉ nhục, bị mắng, bị hắt rượu lên người… rồi không chút tôn nghiêm mà rời khỏi đây.
Đến nước này rồi, Hứa Nguyệt thật sự đã hối hận vì vừa nãy mình gây chuyện. Nhưng… hối hận thì hối hận, nếu có cơ hội, cô ta chắc chắn sẽ trả lại nỗi nhục này cho Thời Vụ Thanh gấp trăm lần!
Tất cả là do cô ta, đều tại cô ta!
Ra vẻ đáng thương cái gì chứ!
Chưa nói được mấy câu đã bật khóc!
Khóc giỏi vậy sao không đi làm diễn viên đi!
Tiện nhân!! Đáng chết!!!
Nhưng dù trong lòng mắng đến mức nào, ở hiện thực, cô ta cũng không dám hé răng một lời, chỉ có thể cúi đầu, giấu đi oán hận trong mắt.
“Được… em biết rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt vang lên, trả lời yêu cầu mắng người của Lãnh Thần.
Hứa Nguyệt siết chặt nắm tay, cô ta muốn xem thử Thời Vụ Thanh sẽ mắng gì? Sẽ làm nhục cô ta thế nào?
Chờ đấy, cô ta nhất định sẽ trả thù…
“Dọa tôi, là cô đáng đời!” Chưa kịp nghĩ xong, cô gái đã mở miệng mắng rồi.
Nếu câu này được nói bằng giọng điệu chua chát, chắc chắn sẽ khiến người ta căm ghét, nhưng giọng của cô gái kia lại mềm mại dịu dàng, ngữ điệu không có chút gì đắc ý, ngược lại còn run rẩy, như thể bị ép buộc phải mắng vậy…
Nghe vào tai, lại giống như đang làm nũng.
Ngay giây tiếp theo, Hứa Nguyệt liền thấy vạt váy mình bị hắt một vệt rượu đỏ.
Thật sự chỉ là vạt váy, chỉ lệch một chút nữa thôi là sẽ chẳng dính một giọt nào.
Chưa bằng lượng rượu mà chính cô ta tự làm đổ lên váy mình lúc nãy.
Thời Vụ Thanh hắt lệch sao?
Hứa Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt trong trẻo mà ướt át của cô gái kia.
Trong đó, không hề có chút bất ngờ nào.
Cô ấy cố tình hắt lệch.
“……” Hứa Nguyệt nhất thời sững sờ, đầu óc như bị ngắt kết nối.
Cô gái mỉm cười dịu dàng: “Cô Hứa, xin lỗi vì mạo phạm.”
Cô đứng ở đó, vẫn sạch sẽ như ban đầu, chính là dáng vẻ vô tội mà Hứa Nguyệt ghét nhất.
Thế nhưng…
Liên hệ đến vệt rượu nơi chân váy mình, dù Hứa Nguyệt không ngừng nhắc bản thân rằng Thời Vụ Thanh chỉ đang giả vờ rộng lượng, giả vờ lương thiện mà thôi…
Cô ta vẫn không thể không nghĩ rằng — với chỗ dựa là Lãnh Thần, Thời Vụ Thanh hoàn toàn có thể làm quá hơn nữa.
Vậy mà cuối cùng, cô ấy lại buông tha cho cô một cách nhẹ nhàng như vậy.
Hứa Nguyệt cúi thấp mắt, xoay người bỏ chạy.
Chương 105: [Cô làm cái gì vậy!!]
Độc giả không thể nhìn thấy được sự thay đổi tâm lý của cô, chỉ biết bình luận rằng Thời Vụ Thanh thật giả tạo, đến giờ mà vẫn còn ra vẻ nhu mì.
Thời Vụ Thanh cứ thế hắt rượu lên vài người, sắc mặt của Lãnh Thần ngày càng lạnh lẽo đến đáng sợ. Cuối cùng, anh ta lạnh lùng cười một tiếng, rồi quay lưng bỏ đi, để Thời Vụ Thanh lại một mình ở đó.
Tuy nhiên, sau màn “hành hình” vừa rồi, đã không còn ai dám đến gây sự với Thời Vụ Thanh nữa.
Cô cuối cùng cũng được yên ổn.
Thở phào nhẹ nhõm, cô thầm khen ngợi sự lanh trí của bản thân.
Vừa tránh đắc tội với những người kia đến mức không thể vãn hồi, lại vừa giữ trọn hình tượng “bạch liên hoa” rộng lượng, đúng là hoàn hảo!
Cô cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ăn chút gì đó.
Thời Vụ Thanh cứ thế ngồi suốt gần như cả buổi tiệc. Trong lúc đó, cô nhìn thấy Giả Mộng Mai đứng giữa đám đông, từ xa nhìn chằm chằm về phía cô, nơi khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo.
Tuy vậy, Giả Mộng Mai vẫn không đến gần cô suốt buổi tiệc.
Thời Vụ Thanh nhớ rõ cốt truyện, thời điểm Giả Mộng Mai thật sự ra tay với cô vẫn chưa đến.
Khi tiệc gần tàn, tiếng ồn ào khiến tai cô bắt đầu nhức, cô đứng dậy, đi về phía vườn sau khách sạn.
Tuy nhiên, cô không định bước vào hẳn, chỉ muốn đứng bên cửa sổ nhìn ngắm chút thôi.
Nơi này hơi hẻo lánh, gió đêm mát lành, ánh trăng phủ một lớp bạc lên hoa cỏ trong vườn, yên tĩnh và xinh đẹp.
Cô đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn trên cao.
Gió lùa qua, khiến tóc bên tai cô khẽ tung bay. Ánh trăng rơi vào đôi mắt cô.
Cô đứng dưới ánh sáng ấy, như một linh hồn giữa trăng đêm, đẹp đến nghẹt thở hơn cả bình thường.
“Trăng thật đẹp…”
Hệ thống nghe thấy cô nói vậy.
Nó suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ký chủ đang nghĩ gì vậy?”
Thời Vụ Thanh khẽ lắc đầu, cười nhẹ: “Không có gì cả, chỉ là… rất thích cảm giác được ánh trăng chiếu rọi thôi.”
“Cũng phải thôi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau cô, tràn đầy mỉa mai: “Được ánh trăng ưu ái, ai mà không thích?”
Đồng tử của Thời Vụ Thanh khẽ run.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng đang đứng không xa, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô.
Thấy cô quay đầu, người phụ nữ nhếch môi cười đầy châm chọc: “Được anh Thần thiên vị, lại được nổi bật trước mặt bao nhiêu người như thế… cô chắc vui lắm nhỉ?”
Là Giả Mộng Mai.
Thời Vụ Thanh thu lại dòng suy nghĩ vừa trôi xa, mỉm cười dịu dàng: “Cô Giả, tôi biết cô không ưa tôi, mà chúng ta cũng chẳng thể hòa thuận với nhau. Vậy sau này…”
Nói đến đây, nụ cười vô tội của cô càng sâu hơn, giọng cũng chậm lại một chút:
“Cô vẫn nên tránh xa tôi một chút thì hơn.”
“Không giả vờ nữa à?”
“Giả vờ?” Thời Vụ Thanh cố tình ho khan hai tiếng: “Giả vờ gì cơ? Cô Giả, sức khỏe tôi xưa nay không tốt, nếu cô làm tôi bị thương hoặc khiến tôi tức đến phát bệnh… thì ông nội chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu! Dù gì lần trước, ông ấy cũng tức giận lắm rồi đấy!”
Biểu cảm của Giả Mộng Mai bắt đầu vặn vẹo.
Lúc đầu Thời Vụ Thanh còn thấy bên này có hai người khác, nhưng không biết từ lúc nào, cả hai đã biến mất.
Một góc khuất không người, ai cũng biết không thể đứng lại quá lâu.
Cô vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, đồng thời tiến từng bước về phía Giả Mộng Mai.
Ánh trăng chỉ chiếu sáng được phạm vi một mét trước cửa sổ, cô bước thêm hai bước về phía trước, rời khỏi vùng ánh sáng ấy, tiến vào bóng tối.
Nhưng giữa giao thoa của ánh trăng và ánh đèn đại sảnh, phần bóng tối đó cũng chỉ kéo dài chớp nhoáng trong tích tắc.
Rời khỏi ánh trăng… vẫn còn ánh đèn.
Cô vẫn luôn đứng trong vùng sáng.
Thời Vụ Thanh không nói thêm lời khiêu khích nào nữa, mang giày cao gót, lướt qua bên cạnh Giả Mộng Mai.
Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, Giả Mộng Mai bất ngờ đẩy mạnh cô một cái!
Thời Vụ Thanh thực ra đã có phòng bị từ trước!
Cô lập tức né sang bên, không bị đẩy ngã.
Nhưng ngay giây tiếp theo, lưng cô lại va mạnh vào một lồng ngực rắn chắc phía sau!
“Ưm…” Cô không kìm được mà khẽ rên lên, đôi mắt rưng rưng vì đau.
Vì cú va chạm, cơ thể cô chao đảo, mất thăng bằng và suýt ngã sang một bên.
Xui xẻo đến vậy sao?
Hu hu…
May mà cô chỉ thiết lập một chút cảm giác đau thôi!
Ngay lúc ngã xuống, ánh mắt cô lướt qua khu bình luận, phát hiện trên đó toàn là dấu chấm than!
Gì vậy?
[???]
[!!]
[!!! A a!!]
[Cô làm cái gì vậy!!]
Một đôi tay lạnh nhẹ nắm lấy tay Thời Vụ Thanh, mạnh mẽ kéo cô vào vòng tay đối phương, ngăn cô khỏi ngã.
Thời Vụ Thanh ngẩng đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt đầy mê hoặc.
Ánh mắt ấy, màu mắt nhạt nhòa, ánh nhìn chứa ý cười, đến cả đường cong nơi khóe mắt cũng giống như được vẽ nên một cách tinh tế.

0 comments