Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 091 092 093

By Quyt Nho - tháng 10 21, 2025
Views

Chương 91: “Chúng ta ly hôn đi.” 

Ông cụ nhà họ Lãnh thu hết mọi chuyện vào mắt, mỉm cười không nói gì, ngay cả chuyện định nhắc đến Giả Mộng Mai cũng tạm gác lại.

Lãnh Không dùng bàn tay mềm mềm của mình kéo lấy tay mẹ, rồi lại nắm tay Lãnh Thần, sau đó đặt tay hai người vào nhau.

“Ba ơi! Mẹ ơi! Đừng cãi nhau nữa! Mãi mãi bên nhau nhé!”

“……” Thời Vụ Thanh.

Lãnh Không, quả nhiên là một "trợ công thần thánh".

Chỉ là lần này cậu nhóc giúp sai người rồi!

Cô đâu phải nữ chính đâu mà!

Trong lòng Thời Vụ Thanh rơi nước mắt, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ vai, ngượng ngùng nhưng kiên định mà nắm lấy tay Lãnh Thần.

Ánh mắt của Lãnh Thần mập mờ lúc sáng lúc tối, nhưng cũng không rút tay lại.

Việc này khiến đám khán giả đang theo dõi livestream sốt ruột đến mức muốn nhảy vào màn hình.

[Không phải chứ! Tiểu bảo, ngoan nào, đừng đẩy sai thuyền!]

[Đây không phải mẹ ruột của con đâu (khóc)]

[Nam chính ơi!! Anh đang làm gì vậy!! Mau rút tay lại đi!! Đừng vì không nỡ làm con nít buồn mà dung túng Thời Vụ Thanh chứ!!!]

[emmm Lãnh Thần trưa nay đáng lẽ không nên về! Giờ thì hay rồi, còn phải nhịn trước mặt người già và trẻ con]
...

Sau bữa trưa, Lãnh Không được đưa vào phòng ngủ trưa, ông cụ cũng vì tuổi cao mà về phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng khách giờ chỉ còn lại Thời Vụ Thanh và Lãnh Thần.

Thành thật mà nói, Thời Vụ Thanh chẳng hề muốn đối mặt với Lãnh Thần, đặc biệt là khi chỉ có hai người.

Nhưng bây giờ chính là cơ hội, cô phải nghĩ cách để kiếm được điểm độ nổi tiếng.

Thế là Thời Vụ Thanh lấy hết can đảm, bước tới bên cạnh Lãnh Thần đang làm việc trên máy tính.

Người đàn ông khẽ nhướng mắt lên nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt nhưng cũng đủ mang áp lực.

“Chồng à,” Thời Vụ Thanh mở lời nhẹ nhàng: “Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”

“Nói gì?” Lãnh Thần đưa mắt trở lại màn hình máy tính.

Thời Vụ Thanh đã hiểu rõ cách để tăng độ nổi tiếng chính là khiến khán giả bất ngờ.

Cô cúi đầu, hồi lâu không nói gì.

Lãnh Thần bắt đầu mất kiên nhẫn: “Có gì thì nói nhanh đi!”

“Em...” Cô do dự, ngập ngừng, cuối cùng nắm chặt tay thành nắm đấm, nói rõ ràng: “Nếu anh không thích em, thì chúng ta ly hôn đi!”

“Em nói gì?!” Lãnh Thần lập tức quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén.

[??!] Khán giả cũng choáng váng trước tình tiết bùng nổ bất ngờ.

[WTF?]

[Thời Vụ Thanh chủ động đòi ly hôn? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ??]

Thời Vụ Thanh khẽ run rẩy, rồi nghẹn ngào nói:

“Ba năm rồi, em đã thử đủ mọi cách... nhưng anh vẫn không thích em. Em thật sự không biết mình phải làm gì nữa, cũng không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể lay động được anh!”

“Mỗi đêm, em đều rất sợ, rất buồn... cảm giác như cả đời này cũng không thể có được tình cảm từ anh vậy. Anh luôn lạnh lùng, luôn cho rằng em tính toán với anh... em thật sự không có cách nào khiến anh tin tưởng em!”

Cô cố kiềm chế, nghẹn ngào rồi bật khóc.

Lãnh Thần thì chẳng bị lay động. Anh gập máy tính lại, túm lấy tay cô, lạnh giọng nhìn chằm chằm:

“Cho nên, em định bỏ cuộc?”

“Em không muốn... nhưng em hy vọng anh có thể hạnh phúc thật sự. Nếu mỗi lần nhìn thấy em anh đều thấy phiền... thì em thà biến mất còn hơn.”

Cô đè nén sự sụp đổ của bản thân, từng chữ từng câu nói ra rành rọt, chậm rãi như đang tự thuyết phục chính mình.

— Đây không tính là "phá vai", bởi chiêu này chính là "lùi để tiến".

Và, cũng rất "bạch trà" nữa, đúng không?

“Thời Vụ Thanh, em lại đang diễn trò gì trước mặt tôi đây?” Giọng Lãnh Thần đã mang theo lửa giận.

“Tôi chẳng phải đã cho phép em gọi tôi là chồng rồi sao?”

“Có lẽ... chỉ là vì anh thương hại em mà thôi...”

“Thương hại?!” Lãnh Thần tức đến bật cười.

Anh mà có loại cảm xúc đó sao?!

Thật là không biết điều!

Vì muốn được anh chú ý hơn một chút mà ngay cả chuyện ly hôn cũng dám nói ra!

Gan to thật đấy!

Lãnh Thần ra tay, kéo cô vào lòng!

Cô gái xinh đẹp ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, trông như vừa mới khóc.

“Trước kia tính toán với tôi, giờ lại muốn bỏ đi à? Tôi nói cho em biết, muộn rồi!” Anh lạnh lùng bóp cằm cô, cúi sát lại gần, ánh mắt sắc bén đầy chiếm hữu không hề che giấu: “Cho dù tôi không thích em, em cũng đừng hòng rời khỏi nhà họ Lãnh!”

“……” Thời Vụ Thanh.

[……]

[Vừa nãy tôi còn không hiểu chuyện gì, giờ thì rõ rồi — con nhỏ Thời Vụ Thanh này đang chơi trò "lạt mềm buộc chặt"!]

[Vãi thật, quan trọng là Lãnh Thần còn mắc bẫy mới ghê]

[Anh ta làm gì vậy? Ôm Thời Vụ Thanh làm gì? Tay dơ rồi kìa!]

[Lãnh Thần là kiểu bá đạo thế kia, dù không yêu cũng không để người phụ nữ của mình rời đi tìm người khác đâu]

[Đừng hiểu nhầm, đây không phải tình yêu! Chỉ là cái kiêu ngạo của tổng tài bá đạo thôi]

[Tiểu Bạch Liên kia, bà đánh chết mày giờ! Nói nghe cảm động thế, suýt nữa tôi còn tin mày đáng thương thật]

“Không yêu em... mà anh cũng không cho em rời đi sao?” Thời Vụ Thanh sững sờ.

“Đừng—mơ—nữa.” Lãnh Thần nghiến từng chữ.

Hàng mi dài cong vút như cánh bướm của Thời Vụ Thanh từ từ rủ xuống.

“Vậy thì……”

Đột nhiên cô bật cười, ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, reo lên đầy hân hoan: “Tốt quá rồi! Chồng ơi, em vui quá!”

Lãnh Thần bất ngờ bị ôm chặt, gò má ấm nóng của cô dán lên cổ anh, phần ngực mềm mại ép vào cơ thể anh, hương thơm ngọt ngào lan tỏa...

Anh cứng đờ người, cơn giận đang bốc lên ban nãy lập tức lắng xuống, thậm chí khoé môi còn không kìm được mà hơi nhếch lên.

“Em thật sự rất sợ... có một ngày anh sẽ đuổi em đi,” cô cười tươi như hoa: “Giờ thì em yên tâm rồi! Chồng ơi, em yêu anh!”

“...Hừ.” Lãnh Thần phát ra một tiếng cười đầy ẩn ý từ cổ họng.

[Mẹ nó]

[Á á á Thời Vụ Thanh! Chơi chiêu này đúng không! "Tưởng rằng đối phương sẽ tức giận hoặc hoảng sợ, nhưng đối phương lại vì thế mà vui vẻ" ai mà không xiêu lòng nổi?!]

[Tiểu Bạch Liên level cũng cao đấy chứ?!]

[Thì sao? Cho dù như vậy, nam chính cũng sẽ không yêu cô ta đâu! Cùng lắm là cảm thấy cô ta biết điều thôi!]

[Đúng! Một người phụ nữ tâm cơ làm màu thế này, ai mà thích nổi? Tôi chờ xem Lãnh Thần và Tư Thiên Uyên tranh nhau Y Y đây này (hề hề hề)]

Chỉ số độ nổi tiếng: 1.000.

Thời Vụ Thanh cụp mắt xuống — mới tăng có 300 thôi sao?

Quả nhiên... tuy hành động vừa rồi khiến độc giả bất ngờ, nhưng cũng không thay đổi được "thuộc tính" vốn có của cô. Trong mắt họ, cô chỉ từ một phản diện đáng ghét, biến thành một phản diện đáng ghét nhưng đầy tâm cơ mà thôi!

Thời Vụ Thanh có chút do dự. Hiếm khi nam chính có mặt ở đây, nếu bỏ lỡ hôm nay, e là không còn cơ hội nào nữa.

Cô định dùng điểm nổi tiếng để mua một đạo cụ trong cửa hàng, sau đó bạo kích một phát kiếm đủ 3.000 điểm.

Nhưng đạo cụ đó giá tận 200.000... cô cảm thấy dùng bây giờ thì quá phí.

Thôi vậy... trong mắt cô hiện lên vẻ quyết tuyệt, tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Thời Vụ Thanh mở cửa hàng, chuẩn bị mua đạo cụ. Nhưng đúng lúc đó, trên lầu vang lên một tiếng hét lớn.

“A!”

Hai người đang ôm nhau đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.

Lại một tiếng hét nữa vang lên: “Thiếu gia! Phu nhân! Mau lên đây! Cậu chủ nhỏ định nhảy lầu!”

Đồng tử của Lãnh Thần co rút, Thời Vụ Thanh cũng chết sững.

Lãnh Không… vẫn chưa từ bỏ kế hoạch đó sao?

“Mau lên!” Lãnh Thần lập tức lao lên tầng trên.

Thời Vụ Thanh cũng vội vàng đuổi theo sau.

Độc giả cũng bị dọa đến choáng váng, không khí căng thẳng đến cực điểm.

Chương 92: Quá giỏi rồi! 

[Chuyện gì vậy? Sao Tiểu Bảo lại đòi nhảy lầu?!]

[Lúc trước vẫn bình thường mà?!]

[Chắc chắn là Thời Vụ Thanh đối xử không tốt với thằng bé rồi! Bề ngoài thì làm ra vẻ yêu thương, sau lưng không biết hành hạ thế nào nữa (giận dữ.jpg)]

[Hôm nay Lãnh Thần và ông cụ đều có mặt, Tiểu Bảo, con hãy mạnh mẽ lên, nói hết ra đi! Kể hết việc Thời Vụ Thanh đã đối xử với con thế nào!]

Mấy độc giả đang nói thế, hoàn toàn không ngờ được rằng một lát sau, Tiểu Bảo thật sự sẽ nói ra vài chuyện… chỉ là không phải những gì họ muốn nghe thôi.

Lãnh Thần chân dài vai rộng, chỉ vài bước đã lên tới lầu trên. Anh men theo tiếng kêu của người giúp việc mà chạy tới, liền thấy Lãnh Không đang đứng bên mép ban công ngoài trời, nhấc chân định nhảy xuống.

“Tiểu Không!” Lãnh Thần hạ thấp giọng, không dám làm cậu bé sợ: “Con đang làm gì thế? Nguy hiểm lắm, mau quay lại đây!”

Cậu bé nghe thấy tiếng, rút chân lại, quay đầu nhìn anh.

“Ba…?”

Gương mặt cậu bé hiện lên vẻ bối rối, ánh mắt đờ đẫn, như thể đang lạc trong cơn ác mộng, đến mức không thể phân biệt được người trước mặt là ai.

Lãnh Thần lập tức nhận ra có điều bất thường — Tiểu Không có vẻ vẫn chưa tỉnh hẳn...

Anh không vội tiến tới mà đứng nguyên tại chỗ, trầm giọng nói: “Là ba đây. Tiểu Không, tới chỗ ba nào.”

Lúc này, Thời Vụ Thanh mới chạy đến. Cô vừa chạy tới vừa ngẩng đầu nhìn, thoáng sững người khi thấy vẻ mặt của Lãnh Không.

“Tiểu Không?”

“Mẹ…?” Đôi mắt Lãnh Không hơi động đậy, cơ thể nghiêng về phía cô, hiển nhiên “mẹ” khiến cậu bé xúc động hơn “ba”.

Thời Vụ Thanh đưa tay ra, dịu dàng nói: “Lại đây, tới chỗ mẹ nào, mẹ muốn ôm con.”

“Mẹ…” Cậu bé theo bản năng nở một nụ cười ngoan ngoãn, người cũng quay lại, có vẻ như sắp bước xuống.

Nhưng đôi mắt còn vương vẻ trống rỗng của cậu bé cho thấy cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ đang hành động theo bản năng.

[Tiểu Bảo bị gì vậy? Nhìn như bị ma nhập ấy?!]

[M* nó, tôi căng thẳng đến mức làm rớt cả cây kem lên người, đọc đến câu này thì cười xỉu, ông anh à, đây là truyện ngôn tình hiện đại đó! Làm gì có ma với cỏ?!]

[(Dở khóc dở cười) Chắc chắn không phải bị ma nhập rồi, tôi thấy giống như chưa tỉnh ngủ ấy? Hay là mộng du?]

[...Điều tôi quan tâm là, không ngờ Lãnh Không lại tin Thời Vụ Thanh đến vậy? Lãnh Thần gọi thì cậu nhóc chỉ đáp lại, còn Thời Vụ Thanh gọi thì cậu ấy định bước xuống luôn?]

[Ủa, chẳng phải bảo Thời Vụ Thanh đối xử không tốt với Tiểu Bảo sao?]

[Mấy người đừng có tìm cách tẩy trắng Thời Vụ Thanh nữa được không?! Tiểu Bảo còn nhỏ xíu, dù Thời Vụ Thanh có đánh chửi nó, nó cũng sẽ nghĩ là lỗi của mình! Trẻ con vốn dĩ rất bám mẹ! Việc nó thân thiết không chứng minh được gì cả!]

Lúc này, ông cụ nhà họ Lãnh cũng nghe thấy tiếng động, hấp tấp bảo người giúp việc đẩy xe lăn ra ngoài.

Vừa ra tới nơi, ông nhìn thấy Lãnh Không đang đứng chênh vênh ở mép lan can, suýt nữa thì lên cơn nghẹt thở mà ngất xỉu.

Nhưng may thay, ngay giây tiếp theo, Thời Vụ Thanh đưa tay ra, Lãnh Không liền có dấu hiệu muốn bước xuống.

Ông cụ Lãnh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi trái tim vừa được buông lỏng, thì Lãnh Không lại mím môi, dừng bước, quay lại chỗ cũ!

Trước mắt ông cụ tối sầm lại: “Tiểu Bảo! Đừng làm cụ cố sợ nữa! Rốt cuộc là sao vậy?”

Lãnh Thần bình tĩnh nói: “Nó vừa ngủ trưa xong, giờ chắc vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi mộng. Đừng kích thích nó, cứ thuận theo là được.”

Thời Vụ Thanh ban đầu còn tưởng Lãnh Không lại định thực hiện "kế hoạch thiên tài" của mình, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì cũng không chắc nữa.

Lãnh Không… có phải thật sự ngủ mơ đến lú lẫn rồi không?

Thời Vụ Thanh nhớ lại khi nãy Lãnh Không đã có phản ứng với lời mình nói, liền vội vàng cất tiếng gọi: “Tiểu Không, sao vậy con? Không muốn đến chỗ mẹ sao?”

Khuôn mặt đáng yêu của Lãnh Không lấm tấm những giọt nước mắt.

Cậu bé đứng ở rìa lan can cao, quay lưng về phía khoảng không, ánh mắt đầy u sầu và tủi thân, nhưng lại nhìn về một hướng không có ai.

Giọng nói non nớt mang đầy nỗi buồn: “Mẹ ơi! Mau giúp con với!”

Lãnh Thần ra hiệu cho Thời Vụ Thanh nói tiếp, cô dịu dàng hỏi: “Tiểu Không muốn mẹ giúp gì nào?”

Cậu bé lập tức òa khóc to hơn: “Giúp con nói với họ là con không phải là đứa trẻ không cha không mẹ! Hu hu hu! Con có ba mẹ mà! Không được nói con là đứa không ai cần!”

“……” Thời Vụ Thanh chết lặng.

Một ý nghĩ vụt qua đầu cô.

Lãnh Không… cậu bé…

Lẽ nào đang…

“Ai nói thế hả?” Ông cụ Lãnh vừa nghe thấy thì đau lòng không chịu nổi: “Là ai dám nói Tiểu Không của ta là đứa không ai cần? Nói bậy bạ hết sức! Tiểu Không, đến đây với cụ cố, cụ cố sẽ dạy dỗ lại bọn họ!”

“Nhiều bạn lắm! Ở lớp mẫu giáo đó!” Lãnh Không vừa nói vừa rơi nước mắt, nhỏ bé co ro lại, trông vô cùng đáng thương: 

“Các bạn bảo, nếu con có ba mẹ, thì sao không nói tên họ cho các bạn biết? Sao ba mẹ chưa bao giờ đến đón con, chỉ có cô bảo mẫu đến? Tên ba mẹ các bạn đều được ghi trên bảng đen trong lớp, chỉ có con là không có… hu hu hu…”

“……” Thời Vụ Thanh.

Được rồi, xác định rồi.

Lãnh Không thật sự đang nghĩ cách để “chính danh” giúp cô.

Khoảnh khắc ấy, cô nhìn đứa trẻ ba tuổi đang “diễn” không chút sơ hở, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc phức tạp.

Lãnh Thần hơi cau mày, sắc mặt trầm xuống.

Lãnh Không càng nói càng đau lòng, đôi mắt to tròn ngập nước: 

“Mẹ ơi! Hu hu… mẹ cũng không thương Tiểu Bảo, chẳng bao giờ chịu dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi. Có đi cũng phải đeo khẩu trang! Ba lại càng không thương Tiểu Bảo… Tiểu Bảo là đứa không ai yêu thương…”

Bình thường, Thời Vụ Thanh vốn không được phép tùy tiện ra ngoài, càng không thể dẫn Lãnh Không – vốn có khuôn mặt rất giống Lãnh Thần theo cùng. Mấy lời này của Lãnh Không, có thể nói là đầy mưu mô, dùng góc nhìn của một đứa trẻ để khiến ba người lớn hiểu được rằng Thời Vụ Thanh không thể ra ngoài, mà ra rồi cũng phải đeo khẩu trang, khổ sở đến mức nào.

Hơn nữa, Lãnh Không không hề nói trắng ra rằng mình đang bênh vực Thời Vụ Thanh, không hề nhắc gì đến chuyện “mẹ bị cấm ra ngoài” tránh khiến người khác nghi ngờ là do Thời Vụ Thanh chỉ dạy.

Cảm xúc của Thời Vụ Thanh lúc này, thật sự khó diễn tả thành lời.

Quá giỏi rồi!

Giỏi không thể tưởng nổi!

Cậu bé thậm chí còn không trực tiếp đòi nhảy lầu, mà giả vờ như bị ác mộng, rồi vì tủi thân trong mơ mà muốn nhảy!

Thử hỏi, ai nhìn vào mà không phải kêu lên: “Quá xuất sắc!”?

[Giỏi thật sự luôn!] Độc giả đồng loạt cảm thán.

Từ góc nhìn của độc giả, dĩ nhiên có nhiều thông tin hơn so với Lãnh Thần và ông cụ nhà họ Lãnh. Để tăng tính kịch tính, tác giả còn đặc biệt chèn thêm một đoạn “hồi tưởng” sau khi Lãnh Không nói xong:

Trong đoạn hồi tưởng, là cuộc đối thoại trước đây giữa “nguyên chủ” và Lãnh Không trước khi Thời Vụ Thanh xuyên đến:

“Nhớ giúp mẹ giành lại quyền lợi nhé. Con còn nhỏ, lời con nói ba sẽ tin.” Vẻ mặt Thời Vụ Thanh khi ấy không được tốt lắm.

“Mẹ, con hiểu rồi.” Lãnh Không gật đầu, dường như hiểu mà cũng như chưa hiểu.

Độc giả ngay lập tức “ngộ” ra: thì ra toàn bộ màn trình diễn vừa rồi của Lãnh Không, là do Thời Vụ Thanh dạy!

[Giỏi thật đấy, hahaha! Thời Vụ Thanh đúng là giỏi thiệt! (mỉm cười) (xé xác bạch liên) (tức giận phồng má)]


Chương 93: “Tác giả đối với tôi cũng tốt lắm á.”

[Tốt quá! Tôi đã nói rồi mà!! Tiểu Bảo ngây thơ hay cười như thế, sao có thể tự dưng lại muốn nhảy lầu được chứ!!!]

[Đồ đáng chết Thời Vụ Thanh, không được rồi, tức chết tôi mất! Cô ta không từng nghĩ xem, Tiểu Bảo như vậy nguy hiểm đến mức nào à? Nhỡ chân một cái thật sự rơi xuống thì sao?]

[Dù sao cũng bên nhau ba năm rồi, con hồ ly giả tạo này thật là máu lạnh, đến cả mạng sống của một đứa trẻ ba tuổi cũng muốn lợi dụng, cô ta thật sự không hề quan tâm sống chết của Lãnh Không mà!!!]

[Tức chết mất, a a a a a tôi thật sự tức nổ rồi!!! Con tiện nhân này sao còn chưa chết đi!!!]

[Ngay cả trong giới hồ ly giả tạo, cô ta cũng thuộc loại bùng nổ rồi đấy, tôi nhớ kỹ cô ta rồi! Tốt lắm! Tối nay nằm mơ tôi sẽ tát cho cô ta mấy chục cái!!!]

Độc giả thật sự tức phát điên!

Lúc nãy Tiểu Bảo nói những lời kia, bọn họ đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nói rõ được, dù sao thì trông Tiểu Bảo cũng rất đau lòng thật.

Ai ngờ tác giả đột nhiên chèn một đoạn hồi tưởng!

Lúc này họ mới hiểu ra, hóa ra tất cả đều là do Thời Vụ Thanh bày mưu tính kế!!

Khốn kiếp! Quá tàn nhẫn khiến người ta tê da đầu!

Thời Vụ Thanh ngơ ngác nhìn khu bình luận.

Ủa???

Sao lại thành do cô ta tính kế rồi?

Cô ta trông giống người thông minh đến thế sao???

“.” Hệ Thống: “6*”

*6: ngôn ngữ mạng, có nghĩa là lợi hại

Thời Vụ Thanh hơi phát điên, tác giả sao lại tự tiện thêm cảnh cho cô ta thế chứ?

Bây giờ cô ta cũng đâu phải nhân vật hot?

Cô ta tức giận liếc nhìn khu giá trị độ nổi tiếng.

[Giá trị nổi tiếng: 2000 (Độc giả có chút ấn tượng với bạn)]

“……” Thời Vụ Thanh.

“Tác giả đối với tôi cũng tốt lắm á.” Thời Vụ Thanh.

“……6” Hệ Thống.

Tuy nhiên, nhờ vụ này mà giá trị nổi tiếng tăng thêm một nghìn, nhưng số trái tim yêu thích thì bị “đen” mất hơn phân nửa.

Giá trị nổi tiếng thì khó tăng, nhưng giá trị ghét bỏ thì lại cực kỳ dễ “cày”.

Thời Vụ Thanh dời mắt đi, giả vờ như không nhìn thấy.

Trong hiện thực, sau khi Lãnh Không nói xong, cả căn phòng rơi vào yên lặng.

Lão gia nhà họ Lãnh sững người, còn ánh mắt của Lãnh Thần thì quét về phía Thời Vụ Thanh, không rõ đang nghĩ gì.

Nhưng lúc này Thời Vụ Thanh vẫn đang mơ hồ nhìn bình luận, không phát hiện ra ánh nhìn của anh ta.

Người lên tiếng đầu tiên là lão gia nhà họ Lãnh, sau khi hoàn hồn, ánh mắt ông tràn đầy đau lòng và hối hận:

“Tiểu Không à, ba mẹ con đều yêu con cả, đừng nghĩ nhiều quá... Lần sau đến lớp mẫu giáo, hãy viết tên ba mẹ vào, được không?”

Với độ tuổi của Lãnh Không, nói là đi học, thực ra giống như có cơ hội tiếp xúc với bạn cùng lứa hơn, tri thức chỉ là phụ, tuy rằng có dạy nhưng điều quan trọng nhất vẫn là sự phát triển nhân cách.

Lão gia nhà họ Lãnh hối hận vì đã không sớm nhận ra sự ấm ức trong lòng Lãnh Không. Đứa nhỏ này lúc nào cũng cười tươi, nếu hôm nay không lơ mơ vì vừa ngủ dậy, e rằng họ còn không biết đến bao giờ mới phát hiện, mà lúc đó... liệu có phải đã quá muộn rồi không!

Ban đầu, về chuyện Lãnh Thần không muốn công khai Thời Vụ Thanh, lão gia là người mắt nhắm mắt mở cho qua. Ông cũng hiểu rõ, việc yêu cầu Lãnh Thần kết hôn với Thời Vụ Thanh đã khiến đứa cháu trai này bất mãn, nếu lại ép buộc anh công khai nữa... thì tình cảm giữa người nhà họ chắc cũng chấm dứt tại đây thôi.

Tính cách của Lãnh Thần, chịu đi đăng ký kết hôn với Thời Vụ Thanh đã là giữ thể diện cho ông lắm rồi!

Cho nên, tuy biết Thời Vụ Thanh bị ấm ức, ông vẫn chưa bao giờ đề cập đến chuyện công khai trước mặt Lãnh Thần.

Nhưng lần này thì khác!

Thời Vụ Thanh có bị ấm ức hay không chưa bàn tới, nhưng Lãnh Không không thể vì chuyện này mà gặp vấn đề tâm lý được!

Lão gia nhà họ Lãnh nói xong, dò xét nhìn về phía Lãnh Thần, nhưng do góc độ nên không nhìn rõ nét mặt đối phương.

Chỉ bằng bóng lưng thôi, ông cũng đã cảm nhận được sự khó chịu của anh ta.

Nhưng lần này, lão gia không định nhượng bộ nữa!

“Thật vậy sao?” Lãnh Không vui mừng hỏi.

“Tiểu Thần, con nói cho Tiểu Không nghe xem, lời ông nội con vừa nói có phải là thật không?!”

Thời Vụ Thanh vốn không quá quan tâm chuyện có công khai hay không, nhưng vẫn thấp thỏm nhìn Lãnh Thần đầy mong đợi.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments