Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 112 113 114

By Quyt Nho - tháng 10 24, 2025
Views

Chương 112: [Hàn yuu, mau viết tiếp tình tiết đi!]

Thời Vụ Thanh bị dọa cho run bần bật, trong mắt như phủ một lớp sương mù.

Hu hu… tuy nam chính nổi giận không đúng trọng tâm cho lắm, nhưng mà… nam chính nổi giận với một vai phản diện ác độc như cô, vẫn đáng sợ quá đi mất!

Cảm giác như chỉ cần chớp mắt một cái là bị tiễn lên đường luôn rồi vậy! (mèo con khóc òa.jpg)

[……]

Đám độc giả không cảm thấy sướng khi thấy vai phản diện Bạch Liên Hoa bị chửi.

Ngược lại, họ vô cùng ức chế.

Tức đến mức chỉ muốn xé nát quyển truyện ra!

[Cỏ cỏ cỏ cỏ cả một rừng thực vật!!!]

[Tác giả, @Hàn yuu, tự mình đọc lại xem đang viết cái gì đi? Nam chính yêu nữ phụ, nữ phụ đánh cha mẹ nữ chính, con trai nữ chính thì chỉ một lòng hướng về nữ phụ… tôi, tôi… mẹ kiếp…]

[Thời Vụ Thanh tôi *** *** cô *** *** hơ hơ!]

[Ờ… mọi người giữ lý trí chút đi… (yếu ớt nói) tôi không muốn khu bình luận bị khóa mất]

[Ha ha ha ha ha hay quá! Cốt truyện xuất sắc chưa từng thấy! Ai đọc mà không khen cho được!]

[Cảm giác mọi người đều phát điên cả rồi]

Đúng vậy, tất cả mọi người đều sắp phát điên lên rồi!

Và trong lòng họ cũng rất rõ, sắp tới chắc chắn sẽ còn có tình tiết khiến người ta nổi điên hơn nữa!

Bởi vì giờ nhìn kiểu gì thì nam chính cũng đang giúp Thời Vụ Thanh ra mặt, còn gì nữa!

Ban nãy có mắng cô một câu, chắc cũng chỉ là “vui đùa vợ chồng” thôi nhỉ (???)

Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi nhìn thấy vẻ mặt cô gái sợ hãi rưng rưng nước mắt, Lãnh Thần lại lạnh giọng dọa thêm một câu: 

“Khóc nữa thì tối nay tôi cho em khóc đủ luôn đấy.”

Rồi không nói không rằng, anh kéo cô vào lòng, thô bạo xoa đầu, ánh mắt sắc bén chuyển sang người đối diện—Thời Hạo.

Thời Hạo bị ánh mắt ấy chiếu đến mức toàn thân cứng đờ: “Chị… chị… chồng của chị…”

“Chồng của chị?” Lãnh Thần từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Với tư cách là nam chính, chiều cao của Lãnh Thần vốn đã thuộc hàng vượt trội trong số đàn ông trưởng thành, huống chi Thời Hạo mới chỉ là một học sinh trung học.

Hiện tại, Lãnh Thần cao hơn Thời Hạo nguyên một cái đầu, khi nói chuyện, Thời Hạo phải ngửa cổ mới nhìn rõ được nét mặt anh, áp lực đè nén đến đáng sợ.

“Cậu là cái thá gì? Cũng xứng gọi tôi là anh rể à?” Giọng điệu lạnh nhạt, nhưng mang theo sự khinh miệt không cần che giấu.

“Em… em…” Thời Hạo ban nãy còn hung hăng với Thời Vụ Thanh, giờ lại bị mắng đến đỏ bừng mặt, nhưng không dám phản kháng: 

“Anh là chồng của chị em, thì… thì là anh rể em mà…”

“Tôi đúng là chồng của Thanh Thanh, nhưng điều đó thì liên quan gì đến các người?” Lãnh Thần đã nhìn thấu mối quan hệ giữa Thời Vụ Thanh và cái “gia đình” này ngay từ lúc bước vào.

Anh chẳng hề khách sáo mà mắng thẳng:

“Thanh Thanh là vợ tôi, tất cả mọi thứ của tôi đều là của cô ấy. Còn các người ấy hả, mặc một đống quần áo cộng lại còn chưa tới 500 tệ, lấy cái gì mà vênh váo trước mặt cô ấy? Nghĩ mình là cái gì? Nếu không phải vì Thanh Thanh, mấy người có chết cũng không gặp nổi tôi một lần!”

“….” Mấy người kia im bặt.

“Anh rể? Con rể? Mấy người đang tính dựa hơi Thanh Thanh mà leo lên quan hệ với tôi đấy à?” Giọng nói của Lãnh Thần tràn đầy mỉa mai: 

“Đầu óc tính toán cũng giỏi đấy nhỉ? Nhưng tiếc quá, người tôi thừa nhận chỉ có Thanh Thanh, còn mấy người các người ấy à… chỉ cần tôi thấy chướng mắt, muốn làm thịt lúc nào cũng được, hiểu chưa?”

Giọng nói phát ra từ người đàn ông mặc vest đen mang theo sự nguy hiểm chết người, lời nói cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.

Và anh cũng thực sự có khả năng làm vậy, những thứ với người bình thường là khủng khiếp và không tưởng, thì với người ở tầng lớp của anh, chẳng đáng gì cả.

Bầu không khí trong phòng khách như đông cứng lại.

Thời Dũng lau mồ hôi tay một cách luống cuống, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cứ như bị bóp nghẹt. Mãi đến khi thấy ánh mắt sợ hãi của con trai, ông ta mới cố vớt vát chút dũng khí:

“Lãnh… Lãnh tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải muốn dựa hơi ngài đâu… Người này, người này là ba của bạn thân của Thanh Thanh – Doãn Y Y… ông ấy mắc bệnh nặng, cần tiền phẫu thuật, chúng tôi… chúng tôi thật sự hết cách rồi, nên mới đến tìm Thanh Thanh…”

“Tôi không quan tâm ông là Lý Y Y hay Doãn Y Y.” Lãnh Thần vẫn không đổi sắc mặt, giọng lạnh như băng.

“…” Thời Vụ Thanh lén lút liếc nhìn anh một cái.

Độc giả: [……]

Thôi xong rồi. Trong lòng nam chính, nữ chính không để lại nổi chút ấn tượng nào.

Thậm chí có thể tùy tiện gọi nhầm là “Lý Y Y” cũng được.

…Đúng là tê liệt toàn thân rồi.

Thật sự quá tê liệt luôn rồi.

Lãnh Thần chẳng buồn nói nhảm với đám người này thêm câu nào, anh liếc Thời Hạo một cái rồi nói: “Lại đây.”

Thời Hạo trừng to mắt.

“Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.”

“…” Thời Hạo co rúm người, do dự hai giây rồi miễn cưỡng bước lên: “Anh rể… à không… Lãnh tiên sinh…”

Vừa mới đến gần, Lãnh Thần không nói không rằng tung luôn một cú đá vào đầu gối cậu ta!

“Ugh!” Thời Hạo bị đánh bất ngờ, ngã lăn ra đất, đau đến mức hít khí liên tục.

“Xin lỗi đi.”

“…” Thời Hạo cảm thấy nhục nhã và tức giận tột độ, nhưng lại thật sự không dám phản kháng.

“…Xin lỗi, chị!”

Lãnh Thần xoa đầu Thời Vụ Thanh, hờ hững hỏi: “Em tha thứ cho nó chưa?”

Thời Vụ Thanh: “Em…”

“Dám nói là tha thứ thì em chết chắc.”

“…” Thời Vụ Thanh.

Cô thức thời lắc đầu: “Chưa.”

“Rất tốt.” Lãnh Thần liếc mắt nhìn những người còn lại, khóe môi khẽ nhếch lên: 

“Còn các người thì sao? Muốn xin lỗi, cầu xin tha thứ, hay là muốn chết?”

Quá kiêu ngạo!

Người đàn ông này quá mức kiêu ngạo rồi!

Giết vài người mà trong miệng anh ta cứ như là ăn cơm bình thường vậy!

Đôi mắt ấy vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫn, khiến người khác không thể nào sinh ra nổi ý định phản kháng!

Bốn người còn lại buộc phải bước đến, cúi người xuống, vừa sợ vừa nhục:

“Xin lỗi, Thanh Thanh!” 

“Lỗi là do chúng tôi, Thanh Thanh…”

“Xin lỗi…”

Thời Vụ Thanh ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nước va chạm ánh mắt đen sâu hun hút của người đàn ông.

Bỗng nhiên, cô mỉm cười – nụ cười tươi tắn như đóa hoa rực rỡ nở rộ trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần: “Chồng à, anh giỏi quá.”

[Hơ hơ]

[Cái kịch bản ngớ ngẩn gì thế này]

[Có ai mau chọc vỡ hết cái đám bong bóng màu hường này hộ tôi cái!(phẫn nộ)]

[Tôi! Sắp! Phát! Điên! Rồi!]

[Hôm nay ai mà dám chọc tôi thì tôi đập nát cả trái đất cho coi]

[Tua nhanh lên! Tua nhanh lên đi Yuu đại đại! Làm ơn đi! Viết nhanh tới đoạn Thời Vụ Thanh bị bóc trần rồi bị tống vào tù ấy!]

[(nới lỏng cổ áo)(xấu hổ.jpg)(ngập ngừng muốn nói lại thôi) Yuu (liếc mắt đưa tình) đại nhân thấy nhan sắc này có lọt được vào mắt ngài không? (cười nhẹ)(mê hoặc) Vậy ngài có thể tung hết bản thảo ra được không?]

[Đỉnh thật, bắt đầu quyến rũ tác giả luôn rồi kìa!]

[Ha ha ha ha tôi cười xỉu (tức muốn nổ phổi mà vẫn cười được ai hiểu cho), rõ ràng là cả đám đều phát điên cả rồi]

[Quyến rũ tác giả? Hơ, tôi trực tiếp nhốt bà đó vào phòng tối luôn!! @Hàn yuu, sợ thì mau viết tiếp tình tiết đi! (cầm dao.jpg)]


Có lẽ tác giả thật sự sợ rồi, vì diễn biến tiếp theo ra rất nhanh.

Xử lý xong hai cặp “phụ huynh quái đản” kia, tối hôm đó Thời Vụ Thanh đã nhìn thấy đoạn cốt truyện mới: Nữ chính sau khi biết được số phận thê thảm của cha mẹ mình thì hoàn toàn tin lời Tư Thiên Uyên, quyết tâm báo thù.

Bình luận bên dưới cuồn cuộn trôi như thác lũ!

Lúc ấy, Lãnh Không đang cuộn bên cạnh cô, vừa nũng nịu vừa trò chuyện:

“Mẹ ơi, hôm nay con gặp một dì rất kỳ lạ.”

Thời Vụ Thanh đang phân tâm nhìn bình luận có nội dung “Y Y cuối cùng cũng sắp hắc hóa rồi à”, nghe thấy câu đó thì giật bắn cả người, quay đầu nhìn con trai.

Không! Khoan đã!

Cốt truyện không phải như vậy!

Trong nguyên tác con trai cô đâu có nhắc đến sự tồn tại của nữ chính!

Thời Vụ Thanh hoảng sợ cực độ.

Nếu bây giờ mà để nữ chính biết được tung tích của “người bạn thân thất lạc bấy lâu” này, thì cốt truyện sau còn đi đằng nào nữa đây?!

Chương 113: "Quan hệ rất thân thiết." 

Thời Vụ Thanh chột dạ, tim như lỡ một nhịp. Nhưng rất nhanh sau đó, cô nhận ra góc nhìn của độc giả hiện tại không đặt ở phía cô. Cho nên, dù Lãnh Không có lỡ lời, chỉ cần cô xử lý khéo thì khán giả cũng sẽ không nhận ra điều gì.

Cô vẫn giữ nguyên hình tượng nhân vật, mỉm cười hỏi: “Ừ? Sao lại kỳ lạ?”

[Tiểu Bảo sắp nói là Y Y từng đến đây sao?]

Nụ cười trên gương mặt Thời Vụ Thanh hơi cứng lại.

Gì cơ?

Lúc nãy còn đang theo dõi cảnh nữ chính sắp hắc hóa mà, sao tự nhiên góc nhìn lại chuyển sang cô rồi?

Tại sao cứ phải cho cô thêm đất diễn vào cái lúc cô không cần như thế chứ?!

Tức muốn nổ phổi!

Lãnh Không hoàn toàn không biết mẹ mình đang hoảng loạn trong lòng, đôi mắt to tròn của thằng bé chớp chớp, ngây thơ kể: “Là cô giáo mới đến, cô ấy gọi con lại rồi nói với con rằng…”

Đừng nói!

Đừng nói mà!

[Đừng nói a!]

Khoảnh khắc ấy, suy nghĩ của Thời Vụ Thanh và độc giả gần như hoàn toàn trùng khớp!

Khác biệt duy nhất là Thời Vụ Thanh thì sợ rằng mạch truyện sẽ sụp đổ, còn độc giả thì lại sợ sau khi cô biết được sự tồn tại của nữ chính, sẽ ra tay độc ác với nữ chính!

Nếu là trước đây thì còn đỡ, vì nữ chính còn có Tư Thiên Uyên âm thầm bảo vệ, nhưng bây giờ… giờ thì tình huống quá quái đản!

Nam chính lại có vẻ như… cực kỳ thích Thời Vụ Thanh một cách bất thường…
Dù không muốn thừa nhận điều đó, nhưng nhìn vào diễn biến hiện tại thì… đúng là chẳng thể tự lừa dối bản thân được nữa rồi…

Ngay cả Tư Thiên Uyên, người có vẻ là nam phụ si tình điển hình, cũng hành xử bất thường, dám lao vào đánh nhau với Lãnh Thần ngay tại buổi tiệc rượu, chỉ vì Thời Vụ Thanh và Lãnh Không…

Phải, Tư Thiên Uyên có thể là đang có mưu đồ gì đó, nhưng… độc giả vẫn không thể yên tâm nổi!

Cốt truyện này đang phát triển theo một chiều hướng… quá kỳ dị!

Nếu lúc này mà Thời Vụ Thanh biết được Y Y chưa chết… thì Y Y thật sự sẽ lâm nguy mất!

Cậu bé con chăm chú nhìn vào khuôn mặt mẹ mình, không bỏ sót một chút thay đổi cảm xúc nào, rồi giọng non nớt nói: 

“Cô ấy với con có mối quan hệ rất thân thiết.”

Sắc mặt Thời Vụ Thanh khựng lại, trong đôi mắt thoáng lóe lên điều gì đó.

[Cô ta nghi ngờ rồi!]

[Toang rồi! Tiểu Bảo à a a a (gào thét tuyệt vọng)]

[Chỉ nói đến đây thôi thì Thời Vụ Thanh cũng đủ đoán ra là ai rồi]

“Quan hệ thân thiết gì cơ?” Cô làm ra vẻ tò mò hỏi.

Lãnh Không bĩu môi: “Cô ấy nói cô ấy là chị gái thất lạc từ lâu của con!”

“……” – Thời Vụ Thanh: “?”

[?] Độc giả đồng thanh ngơ ngác.

“Mẹ cũng thấy kỳ cục đúng không?” Thằng bé nhăn mặt, vẻ mặt bất mãn: 

“Con biết mà, cái này gọi là cố tình gây chuyện. Cô ta muốn lợi dụng con, nhận con làm em trai, rồi kiếm cớ để vào nhà mình, chiếm lấy mẹ.”

Lời trẻ con, ngây thơ mà vô tư, kết hợp với vẻ mặt hồn nhiên kia khiến người ta chẳng thể tìm ra lỗi nào.

“…Chị gái á?” Thời Vụ Thanh sững người.

“Đúng vậy đó! Buồn cười ghê! Rõ ràng nhìn tuổi thì là dì rồi, mà lại nói là chị gái của con, ha ha! Con không tin đâu!”

“…” – Thời Vụ Thanh im lặng.

Cô… nên nói sao nhỉ.

Thật là vô lý. Mà cũng hơi... đâm trúng tim nữ chính đấy.

[(mắt trợn to.jpg)]

[Trời má, tôi nằm chơi điện thoại thôi mà cũng thấy bị đâm một dao vậy (tôi bằng tuổi nữ chính đây này: …)]

[Lãnh Không bây giờ đúng là rất ghét Y Y rồi]

[Nó đang nói dối à? Tại sao?]

[Không biết nữa, nhưng cuối cùng cũng có chuyện khiến tôi hài lòng, chỉ mong Thời Vụ Thanh đừng liên tưởng tới Y Y]

[Sao Lãnh Không lại nghĩ ra mấy lời như thế?]

[Thật ra… tôi luôn cảm thấy Lãnh Không không hề đơn giản đâu, không phải kiểu trẻ con ngây thơ đâu, mọi người xem câu nói lúc nãy ấy, chẳng phải giống như đang thử dò xét Thời Vụ Thanh sao?]

[? Nói vậy mới để ý… ối giời ơi, đúng là giống thử dò phản ứng thật! Nó còn liên tục quan sát vẻ mặt của Thời Vụ Thanh nữa cơ!]

[Hú hú hú (phấn khích) nên là, Lãnh Không không nói thẳng ra sự thật, có nghĩa là nó cũng không hoàn toàn không tin Y Y, ít nhất là còn nghi ngờ đúng không?]

[Hài ghê]

Nguy cơ tạm thời được hóa giải, Thời Vụ Thanh cũng chẳng bận tâm liệu Lãnh Không có nghi ngờ gì hay không. Cô đưa tay chọc nhẹ vào má trắng trẻo của con trai, khẽ mỉm cười, giọng vừa dịu dàng vừa có chút dụ dỗ: 

“Cô giáo đó thật sự hài hước ghê, Lãnh Không à, con nhớ cô ấy tên gì không?”

Lãnh Không cũng giơ tay ra chọc lại vào má mẹ, hồn nhiên đáp: 

“Con không để ý! Nhưng nếu mẹ muốn biết thì mai con hỏi giùm mẹ! Nhưng mẹ không được có thêm chị gái cho con đâu đó!”

“Ừ? Sao lại thế?”

Lãnh Không bướng bỉnh nói: “Vì mẹ phải mãi mãi chỉ yêu mình con thôi!”

Ngón tay Thời Vụ Thanh hơi khựng lại giữa không trung, đôi mắt xinh đẹp như nước thu chầm chậm rủ xuống.

Sau đó cô mỉm cười, nụ cười lần này so với trước đó có phần nặng nề hơn, nhưng lại chân thành hơn: 

“Vậy thì không được đâu, ngoài con ra, mẹ còn yêu một người khác nữa.”

Chương 114: Giọng cũng run lên rồi nhỉ 

Lãnh Không cau mày, mặt nhỏ nhăn nhó vì không vui: “Hừ, con biết rồi, là ba! Nhưng dù mẹ có yêu ba thì cũng phải đặt con lên hàng đầu chứ!”

Thời Vụ Thanh mỉm cười gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

[Nếu Thời Vụ Thanh thật sự yêu Lãnh Thần thì tôi sẽ chống đầu xuống đất gội đầu luôn!]

[+1, tôi thấy cô ta tiếp cận Lãnh Thần chủ yếu vẫn vì tiền với quyền lực thôi. Cũng không có gì lạ, cô ta lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, tham vọng và thủ đoạn cao hơn người thường là điều dễ hiểu. Với kiểu người như vậy, nói cô ta có tình cảm thật lòng với ai, tôi không tin.]

[Chuẩn!! Đồng tình với việc cô ta thích Lãnh Thần chỉ vì tiền!]

[Cho xin số CMND]

[Giỏi thật đấy, ngay cả trước mặt con nít cũng diễn được kiểu dịu dàng sâu đậm, nhìn mà phát ói]

[Mấy người đều thấy vậy à? Sao tôi lại cảm thấy… nụ cười lúc nãy, buồn quá trời?]

[??]

[???]

[Đồng cảm với tra nữ à? Ngoài đời chắc cũng khổ sở lắm ha]

[Không muốn nói nhiều đâu, chỉ mong bạn sống tốt, đừng để mai mốt thấy bạn xuất hiện trên kênh Pháp Luật]

Khi tắm xong, Thời Vụ Thanh thấy giá trị độ nổi tiếng của mình đã lên đến hai vạn.

So với lần đầu tiên đạt được mức này ở thế giới đầu tiên, lúc này cô hoàn toàn bình tĩnh.

Dù gì thì trước đây cô cũng từng một lần kiếm được vài chục vạn điểm nổi tiếng, so với mấy con số một, hai vạn này chẳng khác gì mưa bụi.

Hơn nữa, hiện tại cô đã cài sẵn không ít tình tiết ẩn, chỉ cần đến thời điểm thì tung ra là đủ.

Điều khiến cô đau đầu bây giờ lại là chuyện khác…

Cô mặc đồ ngủ, đứng trước cửa phòng, mái tóc ướt rủ xuống sau lưng, từng giọt nước lấp lánh lăn từ khuôn mặt tinh xảo và cổ trắng ngần, chảy xuống vùng tối không nhìn thấy.

Cô ngẩng đầu, định đưa tay gõ cửa, rồi lại buông xuống, sau đó lại đưa tay lên…

Cửa phòng bất ngờ mở ra từ bên trong.

Một giọng nói lập tức vang lên, mang theo ý giễu cợt: 

“Sao thế? Đứng đây ăn năn hối lỗi à? Hay là… không muốn ngủ với tôi?”

Không sai, Thời Vụ Thanh đã ngủ chung phòng với Lãnh Thần một thời gian rồi.

Lần trước cô đột ngột ngất xỉu, bác sĩ kê cho cô khá nhiều thuốc và khuyên nên tĩnh dưỡng hai tháng. Vì vậy, Lãnh Thần không làm gì quá đáng với cô, ngoài việc hôn cô… và mỗi đêm đều phải ôm cô ngủ.

Ban đầu, đối với cái ôm của Lãnh Thần, Thời Vụ Thanh không kiểm soát được mà toàn thân căng cứng. Bây giờ thì đỡ hơn, nhưng vẫn chưa quen nổi. Mỗi đêm, thời gian đi ngủ là lúc cô muốn trốn chạy nhất.

Nhưng trớ trêu thay, hình tượng nhân vật của cô không cho phép cô lộ ra ý né tránh, ngược lại còn phải tỏ ra vui vẻ, mong chờ, xấu hổ, thậm chí… như thể đang muốn được đối xử mạnh bạo hơn nữa.

Trong lòng Thời Vụ Thanh như có cơn bão gào thét, còn vẻ ngoài thì lại cúi đầu e thẹn, giọng nhỏ nhẹ: “Anh yêu, anh biết mà, em đâu có…”

Chưa kịp nói xong, cô đã bị người đàn ông kéo mạnh vào lòng.

“Ơ…” Thời Vụ Thanh trợn tròn mắt.

“Đừng động đậy.” Giọng anh khàn khàn, chẳng rõ vì sao lại như vậy.

Tim Thời Vụ Thanh đập nhanh hơn, cô gần như đã đoán ra chuyện sắp xảy ra.

Thế nhưng, khi cô vừa ngẩng đầu lên, môi đã bị anh hôn thật sâu, vẫn khiến cô khẽ rùng mình.

“Ưm…”

Nụ hôn của Lãnh Thần cực kỳ bá đạo và mạnh mẽ, không để Thời Vụ Thanh có một chút cơ hội phản kháng.

Gáy cô bị tay anh giữ chặt, vòng eo mềm mại cũng bị cố định lại, toàn thân không thể động đậy, chỉ có thể để mặc người ta làm gì thì làm.

Vì không thở được bình thường, khuôn mặt cô nhanh chóng ửng lên một lớp đỏ nhàn nhạt, trong mắt như phủ một tầng hơi nước, ánh nhìn trở nên mơ hồ.

Hàng mi dài khẽ run rẩy, chớp chớp đầy bất lực.

Lãnh Thần nhìn thấy vậy thì càng siết chặt hơn, như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng.

“Ưm…”

Mãi một lúc sau, Thời Vụ Thanh mới được buông ra. Cô đứng không vững, mềm nhũn ngã vào lòng anh.

Đôi mắt Lãnh Thần sâu thẳm đầy nguy hiểm. Anh bế cô lên đặt xuống giường: “Đến đổi hơi cũng không biết, đúng là ngốc chết đi được.”

“…” Thời Vụ Thanh không đáp.

Cô không còn tâm trí đâu mà nghĩ phải diễn vai như thế nào nữa. Trong lòng như có một con thỏ đang điên cuồng đấm đá, nhưng tay chân lại chẳng còn chút sức lực nào để phản ứng.

Khóe mắt hơi đỏ, cô khẽ “ừm” một tiếng, âm cuối kéo dài như đang hỏi lại.

Rõ ràng là não bộ còn chưa hoạt động nổi.

Lãnh Thần nhìn đến mức phải nín thở. Nhưng anh cũng biết lúc này không thể làm gì cô.

Anh bực bội "chậc" một tiếng, bước lại gần, cúi xuống nhìn cô: “Thanh Thanh.”

“Hả?” Thời Vụ Thanh ngơ ngác ngẩng lên.

“Là em châm lửa đấy.” Giọng anh đầy ẩn ý.

“?” Thời Vụ Thanh.

“Vậy thì giải quyết giúp anh đi.”

“…” Thời Vụ Thanh.

Não cô như treo mất vài giây. “Cái… cái gì cơ?”

Cái gì?

Cái gì cái gì cơ??

Cô không nghe nhầm đấy chứ!

Hệ thống lên tiếng, giọng điệu có phần phức tạp: “Cô nghe đúng rồi đấy.”

“…” Trong nháy mắt, mặt Thời Vụ Thanh đỏ như ráng chiều.

“Hiểu rồi chứ?” Lãnh Thần nhướn mày, đôi mắt đen tràn đầy ý cười thích thú: “Nào, đưa tay cho anh.”

Tay…

Tay…

Không không không!

Cô không hiểu gì cả!

Cứu mạng——!

Thời Vụ Thanh chưa từng có khoảnh khắc nào lại muốn chạy trốn khỏi một thế giới đến vậy!

Đáng sợ quá!

Đáng sợ quá đi mất!!!

Cô quýnh quáng mở giao diện cửa hàng nhiệm vụ: “Hệ thống, cái… cái khe nứt thời không gì đó… đúng là tên này đúng không? Nó còn dùng được chứ?!”

“…” Hệ thống im lặng.

Giọng cô run lên mất rồi.

Suy nghĩ dường như cũng rối loạn theo.

Thật đáng thương.

“Người dùng à, vật phẩm đó chỉ cho phép trốn một phút, vô dụng thôi! Sau khi quay lại, cô vẫn phải giải thích với Lãnh Thần vì sao lại đột nhiên biến mất một phút đó.”

“…” Thời Vụ Thanh nhắm mắt lại.

Chết tiệt! Thế giới rác rưởi này!

“Hử?” Người nào đó nheo mắt lại “Em không muốn à?”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments