Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 082 083 084

By Quyt Nho - tháng 10 21, 2025
Views

Chương 82: “Em đang quyến rũ tôi sao?” 

Sau đó, trong xe lại chìm vào im lặng.

Thời Vụ Thanh không biết Lãnh Thần đang nghĩ gì. Cô như ngồi trên đống lửa, một mặt vừa sợ anh, một mặt lại sốt ruột nghĩ cách làm sao nhanh chóng kiếm đủ ba nghìn điểm độ nổi tiếng.

Cứ thế một lúc lâu trôi qua, khi Thời Vụ Thanh càng lúc càng bất an thì Lãnh Thần đột ngột lên tiếng:

“Cơ thể có vấn đề gì không?”

Thời Vụ Thanh ngẩn người, ngước mắt nhìn anh: “Không… không sao cả.”

“Sau này không được gọi tôi là A Thần nữa.” Giọng người đàn ông trầm thấp, đồng tử đen láy. Ngón tay thon dài đẹp mắt cắm chìa khóa vào ổ, ngữ khí không cho phép cãi lại.

Thời Vụ Thanh chỉ có thể gật đầu, vẻ mặt ảm đạm.

[Nam chính đến cả tên cũng không cho cô gọi]

[Kết hôn trước cũng không yêu (cười)]

[Tuyệt vời! Mức độ chán ghét lại tăng mạnh!]

[Thấy cô ấy khóc mà tôi phát bực, không chịu nổi luôn]

“Vậy… vậy em nên gọi anh là gì?”

“Tự mình nghĩ không được à? Cần tôi dạy nữa sao?”

Bị chặn họng lần nữa, Thời Vụ Thanh gần như tê liệt cảm xúc.

Ôi trời ơi!

Nam chính này thật sự khó hầu hạ quá đi!

Được rồi, cô vừa xuất hiện đã kéo mức độ ghét bỏ từ con số âm của nguyên chủ lên nhiều lần!

Không được đến công ty, đến cái tên cũng không được gọi!

Cô mặt ủ mày chau, thử thăm dò: “Lãnh tổng?”

“…” — Lãnh Thần.

Cảm nhận rõ bầu không khí ngày càng lạnh, Thời Vụ Thanh lập tức đổi giọng: “Tiên sinh?”

“…”

“Anh …?”

“…”

“Sếp?”

“…”

Lãnh Thần bật cười tức giận: “Khi nãy trước mặt bao nhiêu người, em gọi trôi chảy như thế, giờ riêng tư lại không gọi nổi nữa à?”

Thời Vụ Thanh ngơ ngác, đôi môi hồng khẽ mấp máy: “Chồng…?”

Lãnh Thần sững lại giữa chừng khi chuẩn bị khởi động xe, mặt không cảm xúc quay đầu nhìn cô: “Gọi lại lần nữa.”

“…Chồng.”

“…” Giọng cô mềm mại, ngọt ngào, như có ma lực khiến tim người nghe lệch nhịp một nhịp.

Yết hầu Lãnh Thần khẽ chuyển động lên xuống: “Sau này cứ gọi như vậy.”

[?]

[Vãi chưởng?]

[???]

[Tại sao vậy?! Có ai nói cho tôi biết là vì sao không?!]

[Khoan đã, tôi vừa mới bảo nam chính tăng mức độ chán ghét gấp đôi, giờ thì vả mặt tôi luôn à?? Cho tiểu bạch liên gọi “chồng” là cái quỷ gì vậy?!]

[Nam chính bị quỷ nhập à??]

Tâm trạng hiện tại của Thời Vụ Thanh vô cùng rối bời, nhất là khi cô vừa thấy điểm nổi tiếng của mình đột ngột tăng lên 100, lại càng không biết nên vui hay lo.

Rồi xong, lại thêm một nam chính với kiểu hành động mà cô hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Nhưng lần này, cô dường như đã hiểu được một điều…

Hóa ra… chỉ cần những nhân vật quan trọng trong cốt truyện có hành động khác với thiết lập ban đầu của họ, thì cô sẽ được tăng điểm nổi tiếng?

Đôi mắt Thời Vụ Thanh lóe lên một tia sáng. Cô đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Thần, giọng nhẹ nhàng mềm mại: 

“Chồng à, em biết em sai rồi, chuyện trước đây đều là lỗi của em. Anh đừng giận nữa, được không?”

Lần này, Lãnh Thần im lặng rất lâu. Chiếc xe vốn gần như đã khởi động được, nhưng cuối cùng anh lại không xoay chìa khóa.

Một lúc sau, gương mặt sắc nét hoàn hảo của anh hiện lên vẻ âm trầm: “Em đang quyến rũ tôi sao?”

“???” Thời Vụ Thanh.

Quyến cái gì?

Quyến ai?

Ánh mắt Lãnh Thần chứa đầy áp lực, cảm xúc bên trong khó phân biệt. Anh rời tay khỏi vô lăng, ngả lưng một cách lười nhác lên ghế, vẻ mặt như đang chờ xem trò vui.

“Thời Vụ Thanh, trước giờ đúng là tôi đã xem thường em rồi. Giờ tôi cho em một cơ hội, chỉ cần em làm tôi hài lòng, tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nữa.”

“?” Thời Vụ Thanh.

[???]

[?!?!!]

[Ai đó làm ơn giải thích dùm tôi anh ta đang nói gì vậy? Muốn Thời Vụ Thanh làm cái gì?!]

[Chẳng lẽ đúng như tôi đang nghĩ…]

[??? Rốt cuộc nam chính đang làm trò gì thế này?]

“Em…” Thời Vụ Thanh thật sự cũng chẳng hiểu khá hơn độc giả là bao!

Nam chính đang nói cái quái gì vậy?

Cô ngồi đó, người cứng đờ như khúc gỗ. Một lúc sau, cô chậm rãi tự tháo dây an toàn.

Lãnh Thần nhìn thấy hành động của cô, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.

Thời Vụ Thanh nghiêng người lại gần anh, đôi mắt lấp lánh nước, gương mặt thanh tú phảng phất sắc hồng nhàn nhạt.

Lãnh Thần không hề có động tác tránh né, để mặc cô tiến lại gần. Chỉ là, trong lòng anh lúc này, máu bỗng như sôi trào lên.

“Chồng…” Cô khẽ gọi, bàn tay mềm mại đặt lên vai anh: “Tha thứ cho em được không? Được không mà…”

Chương 83: “Chồng ơi! Tha thứ cho em đi mà!” 

“Tiếp tục đi.” Giọng người đàn ông lạnh lùng vang lên.

Cô gái liền nhào vào lòng anh, đôi môi căng mọng và xinh đẹp mang theo nét ngại ngùng xen lẫn mong chờ, chậm rãi tiến sát đến môi anh.

“……” Lãnh Thần im lặng.

Cơ thể cô mềm mại, nhẹ tênh, gần như không có trọng lượng trong vòng tay anh. Làn da trắng như tuyết, chạm vào nơi nào là ấm áp mịn màng đến mức khiến người ta không muốn buông ra.

Hương thơm nhẹ nhàng phảng phất quanh chóp mũi, đôi mắt sáng như sao lấp lánh ngay trước mặt anh.

“Chồng ơi! Tha thứ cho em đi mà~” Cô làm nũng, đôi môi vẫn đang tiến sát lại gần anh.

“……” – Lãnh Thần khàn giọng nói: “Tiếp tục đi.”

Thời Vụ Thanh khẽ chớp đôi lông mi dài, đối diện ánh mắt anh: “Tha thứ cho em rồi sao? Hửm?”

Lãnh Thần bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. Anh ghét kiểu đụng chạm nửa vời này. Anh muốn… hôn thật sâu.

Mà đàn ông như anh xưa nay không bao giờ uất ức chính mình. Nghĩ vậy rồi thì anh cũng định hành động theo, nhưng đúng vào giây phút chuẩn bị tiến tới, đầu óc anh bất chợt rối loạn, cảm giác toàn thân trở nên mơ hồ.

Tha thứ cho cô ấy… tha thứ cho cô ấy…

“Được rồi.” Anh nói: “Tôi tha thứ cho em.”

“Chồng em là tốt nhất!” Cô gái cười tít mắt, vui vẻ lùi lại.

Lãnh Thần sững người hồi thần, nhận ra mình vừa dễ dàng buông lời tha thứ như vậy? Không đúng…

Lãnh Thần bất giác thấy hơi tiếc nuối.

Nhưng cũng không sao. Dù gì cô cũng đã là vợ anh rồi. Cơ hội còn nhiều.

Anh có thể làm tất cả những gì mình muốn với cô.

Nghĩ đến đó, Lãnh Thần không còn vội vàng nữa. Anh liếc cô một cái rồi khởi động xe.

Còn Thời Vụ Thanh thì cúi mắt xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Thôi miên thành công rồi…

Lại là trong tình huống căng thẳng tột độ mới miễn cưỡng thành công được như vậy sao?

Cô nhìn vào bảng hệ thống trước mặt, không chú ý đến những dòng bình luận đầy dấu hỏi, mà chỉ khóa ánh nhìn vào con số hiển thị độ nổi tiếng: 500

Chiếc xe từ từ rời khỏi tầng hầm gửi xe. Thời Vụ Thanh thẫn thờ suy nghĩ, đúng như cô đoán, hành động vừa rồi của nam chính khiến độc giả cảm thấy quá phi lý, mà khi họ thấy phi lý… thì lại càng nâng cao độ hảo cảm dành cho cô.

Nhận ra điều này, Thời Vụ Thanh tự mình tuyên bố: “Tôi chính thức thoát khỏi giai đoạn tân thủ!”

Hệ thống: “.”

Sau khi ăn trưa với nam chính xong, Thời Vụ Thanh bị đưa về nhà, đồng thời bị cấm ra ngoài.

Cô nhìn gương mặt phúc hậu như điêu khắc của quản gia, lại liếc khói xe cuộn lên phía sau xe nam chính, khẽ mỉm cười dịu dàng: “Tiểu Không sao rồi chứ? Có quậy không?”

“Cậu chủ nhỏ rất ngoan.” Quản gia mỉm cười đáp: “Phu nhân, bên ngoài nóng lắm, mời vào nhà nghỉ ngơi.”

Thời Vụ Thanh gật đầu, bước vào biệt thự nhà họ Lãnh.

Không bàn đến sự xa hoa tráng lệ của thế giới nhà giàu, điều quan trọng là cô đã tốn không ít công sức để nâng độ nổi tiếng lên đến bảy trăm điểm – một con số khá ấn tượng đối với người mới bước vào thế giới này.

Nhưng cô vẫn không thể lơ là. Bởi vì ban ngày nam chính bận đi làm, ban đêm cũng chưa chắc trở về nhà ngủ. Điều đó có nghĩa là, thời gian cô xuất hiện trong “ống kính” gần như không có.

Không có ống kính thì làm sao nâng được độ nổi tiếng?

Thời Vụ Thanh vừa đi vừa nghĩ, bản thân cần một sự kiện lớn – một bước nhảy vọt để đưa độ nổi tiếng lên ba nghìn điểm!

Tăng từ từ sẽ không kịp.

“Nhưng mà, giờ mình không thể ra ngoài, nam chính cũng không có ở nhà… phải làm sao để tạo được cơ hội đây?” Cô thở dài, đầy trăn trở.

Thật sự rất khó.

“Mẹ ơi!” Một giọng trẻ con non nớt bỗng vang lên.

Thời Vụ Thanh theo phản xạ nhìn sang, chỉ thấy một đứa trẻ tầm hai, ba tuổi đang chạy về phía cô. Gương mặt bé nhỏ xinh xắn rạng rỡ nụ cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui.

Đây chính là con trai của nữ chính – Lãnh Không.

Đừng nhìn nhóc còn nhỏ tuổi, chứ trí thông minh thì vượt trội, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại được độc giả yêu thích vô cùng. Mọi người đều mong cậu bé sẽ trở thành “thần trợ công” cho cặp đôi chính.

Và thực tế sau này, đúng là Lãnh Không trở thành chất xúc tác quan trọng giúp cảm tình của hai nhân vật chính tiến triển.

Nhưng hiện tại, Lãnh Không vẫn chỉ là một nhóc con ngây thơ, nghĩ rằng Thời Vụ Thanh là mẹ ruột của mình và hết mực thân thiết với cô.

“Tiểu Không!” Thời Vụ Thanh lập tức ngồi xổm xuống đón lấy cậu bé đang vui vẻ lao vào lòng mình: “Mẹ về rồi đây!”

“Vâng ạ!” Cậu bé hớn hở, ôm chặt lấy cô: “Mẹ về rồi!”

Thời Vụ Thanh tò mò đưa tay chọc nhẹ má cậu, nhìn thấy làn da mềm mại lõm xuống từng điểm nhỏ đáng yêu.

“Mẹ ơi.” Lãnh Không ngẩng đầu, đôi mắt to tròn sáng rực nhìn cô: “Mẹ không vui sao?”

Cô không ngờ cậu bé lại nhạy cảm đến vậy. Nghĩ một chút, cô quyết định diễn theo đúng tính cách nhân vật ban đầu, khẽ cười buồn: “Không đâu.”

“Có mà, mẹ không vui.” Lãnh Không lắc đầu, chỉ vào mắt cô: “Nỗi buồn chảy ra hết từ mắt mẹ rồi nè.”

Thời Vụ Thanh ngẩn người.

“Con biết mẹ buồn vì điều gì.” Nhóc con cười hì hì, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xíu: “Mẹ ơi, con có thể giúp mẹ đó.”

Cô bật cười dịu dàng: “Ừm? Tiểu Không định giúp mẹ thế nào đây?”

Nụ cười của Lãnh Không vẫn ngọt ngào, giọng nói thơ dại, hoàn toàn không ý thức được sự khủng khiếp trong câu nói của mình:

“Dùng mạng của con để giúp mẹ mà, mẹ ơi.”

Chương 84: Sao vẫn phải nhảy lầu vậy!! (1/2)

Đồng tử Thời Vụ Thanh khẽ co lại.

“Mạng…”?

Cô nhìn vào đôi mắt của đứa trẻ với ý cười ranh mãnh, không thể tin nổi một đứa bé ba tuổi lại có thể nói ra những lời như vậy.

Phải nói… quả nhiên là con của nữ chính?

“Nói bậy gì thế?” Thời Vụ Thanh nhẹ tay gõ lên đầu cậu bé một cái.

“Con không có nói bậy đâu.” Lãnh Không ôm lấy thân hình gầy gò của cô, ghé sát tai thì thầm một cách bí ẩn: 

“Mẹ ơi, con không còn là trẻ con nữa đâu. Con hiểu hết rồi… Mẹ nhờ có con mới được cưới ba, đúng không?”

Thời Vụ Thanh im lặng trong giây lát … nói vậy thì thật sự khiến cô hơi lúng túng đó nha.

Cô ôm cậu bé lên, đi về phía sofa và ngồi xuống.

Đứa trẻ này tuy không phải con ruột của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ luôn hy vọng dùng cậu để đạt được lợi ích lớn hơn, nên trước giờ vẫn đối xử khá tốt với Lãnh Không.

Tuy nhiên, cái “tốt” đó vốn không xuất phát từ tình yêu thương, mà là kiểu có mưu đồ. Trong quá trình chung sống với Lãnh Không, nguyên chủ thường cố ý thể hiện rằng:

“Ba con thích mẹ con mình, thì mẹ con mình sẽ sống tốt hơn”, 

“Nếu con làm ba vui, mẹ sẽ càng yêu con hơn”…

Lãnh Không thông minh, tất nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô, nên trước mặt Lãnh Thần luôn thể hiện rất ngoan ngoãn, từ đó khiến Lãnh Thần dù ghét nguyên chủ nhưng lại có cảm tình với đứa bé này.

Đối với trẻ nhỏ, dù hiểu được nhiều điều, nhưng tất cả nhận thức của chúng đều dựa trên một nguyên tắc cơ bản: “Những gì mẹ nói đều đúng.”

Cậu không cảm thấy Thời Vụ Thanh đang lợi dụng mình, thậm chí còn không có khái niệm “lợi dụng” trong đầu. Cậu càng không buồn vì bị ép làm những việc mình không thích.

Và cũng vì điều đó, khi về sau Doãn Y Y xuất hiện, nói rằng mình mới là mẹ ruột của cậu, Lãnh Không kiên quyết không tin, cho rằng Doãn Y Y có ý đồ xấu — làm cho độc giả được một trận "ngược tâm" đến đau lòng.

“Mẹ ơi! Đừng làm lơ con mà!” Lãnh Không lắc tay cô làm nũng.

“Mẹ đang nghe đây mà.”

“Vậy lời con nói có đúng không?” Cậu bé kiên trì hỏi.

Thời Vụ Thanh bật cười khẽ: “Ừm, đúng rồi.”

“Vậy con giúp mẹ được không?” Lãnh Không ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt như pha lê ánh lên sự tự tin rạng rỡ. 

“Con có cách làm mẹ vui. Con có thể khiến ba công khai thân phận của mẹ!”

Thời Vụ Thanh và Lãnh Thần là vợ chồng bí mật. Cả giới giải trí lẫn bạn bè thân quen đều không ai biết đến sự tồn tại của cô.

Và đây chính là điều khiến Thời Vụ Thanh thấy bất mãn nhất.

Rõ ràng đã là vợ của anh rồi, tại sao đến một thân phận chính thức cô cũng không có?

Lãnh Không còn nhỏ tuổi mà đã nhìn thấu mọi chuyện như vậy!

Thời Vụ Thanh nhớ đến lời vừa rồi của cậu bé, liền nghiêm túc hỏi: "Vậy Tiểu Không định làm thế nào?"

Thấy mẹ nghiêm túc, Lãnh Không không giấu được vẻ hào hứng, nở nụ cười thật tươi: "Mẹ ơi, con có thể giả vờ định nhảy từ bệ cửa sổ tầng hai xuống. Đợi ba nhìn thấy, rồi hỏi con tại sao lại làm thế, con sẽ khóc và nói: ‘Các bạn nhỏ khác đều có ba mẹ, còn con thì không thể nói ba mẹ mình là ai, con buồn lắm!’”

“…” Thời Vụ Thanh cạn lời.

"Nếu không được, con còn có thể tuyệt thực, đánh nhau với bạn khác, giả bệnh!" Lãnh Không phấn khởi vừa đếm ngón tay vừa nói: 

"À đúng rồi! Hay con đến chỗ ông nội rồi giả vờ nhảy lầu đi? Ông chắc chắn không nỡ nhìn con như vậy, sẽ ép ba công khai mẹ cho coi!"

“…” Thời Vụ Thanh thực sự không biết phải nói gì nữa.

Khoan đã… đây thật sự là chỉ số IQ của một đứa trẻ ba tuổi sao?

Có cần phải đáng sợ đến vậy không?

Cuối cùng thì cô cũng hiểu câu nói “dùng mạng giúp mẹ” của cậu bé có ý gì rồi.

Miệng thì cứ nói nhảy lầu!

Cho dù là giả vờ thì cũng quá kinh khủng rồi đấy!

Thời Vụ Thanh rùng mình, cảm thấy mình là người yếu đuối nhất thế giới này.

“Tiểu Không” cô nhìn thẳng vào cậu bé, giọng nói lộ rõ vẻ bất đắc dĩ. 

“Con chịu nghĩ cách giúp mẹ là mẹ vui rồi, nhưng mẹ hy vọng con hiểu rằng, tính mạng của con đối với mẹ quan trọng hơn tất cả.”

Cô giơ bàn tay ra, ánh mắt dịu dàng: “Đừng nghĩ đến những việc nguy hiểm nữa, mẹ sẽ rất lo. Biết chưa?”

Lãnh Không sững người hai giây, sau đó cười càng tươi hơn, giơ tay lên đập nhẹ vào lòng bàn tay cô: “Con biết rồi ạ!”

Thời Vụ Thanh khẽ cong mắt cười, đứng dậy rót cho cậu một ly sữa.

Lãnh Không ôm lấy cốc sữa, uống từng ngụm nhỏ, trông vừa ngoan vừa đáng yêu.

Uống xong, cậu nghiêm túc ngẩng đầu lên: "Vậy thì mẹ ơi, mình vẫn cứ làm theo phương án một nhé!"

“?” – Khoan đã?

"Khi nào có phương án một vậy?"

"Ngay bây giờ!" Lãnh Không nhảy khỏi ghế sofa, vỗ tay: "Phương án một, chính là nhảy lầu!"

“???” Thời Vụ Thanh chết đứng tại chỗ.

Khoan khoan?!

Không phải vừa rồi con nói đã hiểu rồi sao?

Hiểu cái gì chứ?

— Sao vẫn phải nhảy lầu vậy hả!!

Để độc giả mà thấy đoạn này, chắc chắn sẽ nghĩ cô là người xúi giục mất thôi!!


  • Share:

You Might Also Like

0 comments