Chương 88: Độc giả bây giờ, đều kịch liệt như vậy sao
“……” Thời Vụ Thanh nín thở, không dám động đậy.
Cô gần như đã quên mất bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
“Tổng giám đốc Tư?” Quản gia cất tiếng gọi.
Tư Thiên Uyên như thể không nghe thấy, anh bước tới sát cửa kính xe, chỉ còn cách Thời Vụ Thanh một cánh cửa.
Người đàn ông giơ tay, kéo tay nắm cửa xe.
Không mở được, đã khóa.
Nhưng anh ta cũng không tỏ vẻ thất vọng. Đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, ánh nhìn bình thản dừng lại trên người Thời Vụ Thanh. Gương mặt điển trai mang theo ý cười nhã nhặn, anh gõ nhẹ lên cửa sổ:
“Không muốn gặp tôi một lần sao?”
“……” Thời Vụ Thanh.
Cái người này... đang làm cái quái gì vậy!
Thật là đáng sợ!!
Lãnh Không dùng bàn tay nhỏ của mình cố gắng gỡ tay Thời Vụ Thanh ra, muốn giải phóng cái miệng đang bị bịt kín.
Thời Vụ Thanh đè nhẹ lên đầu cậu, ra hiệu đừng nói gì.
— Giờ mà phát ra một tiếng thôi là toang thật đấy!
Đúng lúc này, tác giả lại chuyển góc nhìn:
[!!!!]
[Trời ơi, đúng là Thời Vụ Thanh và Tiểu Bảo thật kìa!]
[Aaaa! Mau phá cửa xông vào đi!! Vạch trần bộ mặt giả dối của con tiện nhân đó!!]
[Thời Vụ Thanh đang bịt miệng con trai tôi làm gì vậy! Đồ khốn! Mau buông ra! Ngạt thở thì sao hả?!]
[Tôi biết ngay mà, Thời Vụ Thanh không đối xử tốt với Tiểu Bảo đâu]
[Cô ta không muốn nam thần phát hiện ra à? Tại sao chứ?]
[Hừ, cô ta không muốn ư? Đừng ngây thơ nữa! Rõ ràng là bị quản gia cảnh cáo rồi! Chứ cô ta mà được lựa chọn, chắc chắn mong cả thế giới biết mình là "phu nhân Lãnh thị" ấy chứ!]
[Ồ, tiểu bạch liên đó cũng biết nhịn ghê ha? Bị ép đến vậy mà còn không mở miệng (cười trên nỗi đau người khác)]
[Hahahaha tôi bắt đầu thấy tội nghiệp cô ta rồi đó, mấy người nói xem cô ta cố gắng vì cái gì? Gả cho Lãnh Thần rồi thì sao? Ngay cả ra mặt đường hoàng cũng không dám! Ức chế đến muốn khóc luôn]
[Hừ, tôi không thích nhìn Thời Vụ Thanh giả vờ khóc đâu, nhưng mà nếu cô ta khóc thầm vì ấm ức sau lưng người khác thì tôi rất vui lòng được chứng kiến đấy (vui vẻ ăn dưa)]
—
“Cộc cộc cộc.”
Trong sự mong chờ của đám độc giả, âm thanh gõ cửa vang lên lần nữa, giòn tan và rõ ràng.
Người đàn ông kiên nhẫn hỏi:
“Không thể mở cửa sao?”
Bên trong xe im lặng, không có ai trả lời.
Quản gia đuổi kịp, sắc mặt hơi khó coi:
“Giám đốc Tư, ngài đang làm gì vậy?”
Tư Thiên Uyên lúc này mới thu tay về, vẻ mặt vô tội: “Tôi cứ tưởng là tổng giám đốc Lãnh không muốn gặp tôi, nên mới để anh viện cớ...”
Anh khẽ cười: “Nhưng giờ xem ra không phải rồi, dù sao thì tổng giám đốc Lãnh cũng không đến mức ngay cả chút thể diện đó cũng không cho tôi. Xin lỗi, đã mạo phạm rồi.”
“...Không sao.” Chút thiện cảm vừa nảy sinh trong lòng quản gia lập tức chuyển thành cảnh giác.
“Xin lỗi vì đã mạo phạm.” Người đàn ông lại quay sang nói với Thời Vụ Thanh, vẻ mặt như thể thật sự có thể nhìn xuyên qua kính xe.
Thời Vụ Thanh im lặng nhìn anh ta.
Giờ thì có thể đi rồi chứ...?
Thật ra cô hoàn toàn chắc chắn, Tư Thiên Uyên đang cố ý. Anh ta rất có thể đã đoán được người trong xe là cô, nhưng lại cố tình diễn cảnh này, không rõ mục đích là gì.
Không nhận được bất kỳ phản ứng nào, Tư Thiên Uyên cũng không nán lại thêm, cuối cùng xoay người rời đi.
Thời Vụ Thanh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
—
[Thật đáng tiếc]
[Chỉ thiếu chút nữa thôi là Y Y đã có thể nhìn thấy Thời Vụ Thanh qua cửa xe rồi]
[Tư Thiên Uyên biết Lãnh Thần không có ở đó mà vẫn đến, chắc là muốn xác nhận xem Lãnh Không có trong xe không, dù sao thì Y Y cũng rất mong gặp lại con trai]
[Nhưng anh ấy cũng không thể đối đầu trực diện với nhà họ Lãnh được]
[Nhưng ít nhất anh ấy cũng đã thử dò xét! Huhuhu tôi khóc mất! Nam thần thật sự rất yêu Y Y! Hay là thôi đừng cần Lãnh Thần nữa, để anh ấy đến với Y Y đi!]
[Tình yêu đẹp tuyệt vời! Tôi ủng hộ cả hai tay luôn!]
[Khôngggg! Mặc dù nam thần rất tuyệt, nhưng kiểu bá đạo độc miệng lạnh lùng như Lãnh Thần tôi cũng mê lắm (chảy nước miếng.jpg) ai hiểu được chứ, khí chất gợi cảm của Lãnh Thần thật sự đỉnh lắm! Bạn có tưởng tượng được không, anh ấy vừa “làm chuyện đó” vừa lạnh lùng bắt bạn phải rên rỉ gọi tên ảnh... (cười xấu hổ)]
[???]
[Chị gái à! Đây không phải là khu vực không người đâu nha!]
[Chị thật sự không coi tụi tui là người ngoài luôn đấy hả (mắt chữ O mồm chữ A)]
[Hahahahaha trời ơi, tự nhiên thấy Lãnh Thần hấp dẫn ghê]
[Lãnh Thần vốn dĩ rất đẹp trai rồi, chỉ là có Thời Vụ Thanh – cái bóng đèn chướng mắt đó – nên tôi mới không muốn xem mạch truyện của ảnh thôi]
—
“……” Thời Vụ Thanh sau khi đọc hết bình luận, không biết nói gì thêm.
Cái… cái gì vậy?
Hả???
Đôi mắt đẹp của cô ngơ ngác, biểu cảm như hóa đá, không nói nên lời.
Không phải chứ? Độc giả bây giờ... ai cũng suy nghĩ kịch liệt vậy sao?
Chương 89: Bạch liên hoa, nhưng đẳng cấp hơi thấp
Vừa rồi còn nghĩ đến chuyện... Lãnh Thần anh ta...
Không được! Thời Vụ Thanh lập tức ngăn cản suy nghĩ đáng sợ ấy, cô không thể để mấy độc giả kéo lệch tư duy của mình được!
Cô thu lại tâm trạng, mở giao diện hệ thống xem chỉ số độ nổi tiếng, nhưng cô phát hiện chỉ số hoàn toàn không thay đổi, thậm chí không tăng thêm chút nào.
Cũng chẳng bất ngờ gì, bởi tuy là có thể “ké fame” của phản diện, nhưng cô vốn dĩ từ đầu đến cuối chưa từng gặp mặt hắn, càng không có tương tác nào đủ để khắc ghi trong lòng độc giả. Cho nên không để lại ấn tượng là chuyện bình thường.
Thực ra vừa rồi có một khoảnh khắc, Thời Vụ Thanh từng nghĩ đến việc làm gì đó để tăng độ nổi tiếng. Dù sao cũng đã bước sang ngày thứ hai, nếu đến ngày mai mà vẫn chưa tích đủ 3000 điểm, cô sẽ toi đời.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn quyết định từ bỏ mạo hiểm.
Phản diện quá nguy hiểm, cô không muốn vội vàng làm thay đổi cục diện khi chưa nắm chắc. So với mạo hiểm đó, tìm cách kiếm độ nổi tiếng từ phía nam chính vẫn an toàn và đáng tin hơn nhiều.
Dù sao thì, cô vẫn còn lão gia nhà họ Lãnh chống lưng!
…
Xe lại khởi động, Thời Vụ Thanh lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lãnh Thần… thông tin liên lạc là hôm qua mới được khôi phục lại.
Cô nhập tin nhắn theo đúng tính cách nhân vật của mình:
[Chồng yêu, trưa nay về nhà ông nội ăn cơm nhé?]
[Ông nội, em và Tiểu Không đều rất mong gặp anh]
[(Hình thỏ ôm tim.jpg)]
Nhắn xong, cô cũng không mong gì Lãnh Thần sẽ phản hồi nhanh... thực ra, chỉ cần hắn chịu trả lời đã là tốt lắm rồi.
Vì vậy, Thời Vụ Thanh gửi đi xong liền cất điện thoại.
…
Lãnh Không cẩn thận ghé sát tai cô thì thầm: “Mẹ ơi, mẹ sợ chú lúc nãy à?”
Thời Vụ Thanh dịu giọng đáp: “Không sợ đâu.” (xạo đấy)
Cô thầm kêu trời — mấy người này ai cũng nhạy cảm quá mức! Lãnh Thần thì thôi, quản gia thì cũng thôi đi, giờ đến cả đứa con ba tuổi cũng nhạy như vậy là sao...
Cô âm thầm lau đi giọt nước mắt tưởng tượng to như sợi mì, tự nhủ bản thân nhất định phải trở thành một đại lão thực thụ.
Lãnh Không nghiêm túc gật đầu: “Sau này con lớn rồi, con sẽ bảo vệ mẹ.”
“……” Thế là lại lựa chọn nghe có chọn lọc à?
Cô rõ ràng nói là không sợ, vậy mà nhóc này cứ xử lý như thể cô đang rất sợ...
Vậy còn hỏi làm gì?
Khóe miệng Thời Vụ Thanh giật giật, gật đầu cười: “Tiểu Không đúng là bảo bối hiểu chuyện của mẹ.”
Cậu bé mặt đỏ ửng, ngượng ngùng ôm lấy cánh tay cô, cúi đầu, khóe miệng cười đến mức gần như nứt ra.
…
Thật ra Thời Vụ Thanh đúng là “leo lên” bằng cách quý tử, nhưng lão gia gia nhà họ Lãnh lại không để ý chuyện này. Ông cực kỳ quý Lãnh Không, bởi vậy cũng yêu thương luôn cô “cháu dâu” này.
Hơn nữa, Thời Vụ Thanh rất biết cách đóng vai, trước mặt lão gia gia thì vừa ngoan ngoãn hiếu thảo, vừa dịu dàng lại chăm sóc Tiểu Không chu đáo. Trải qua ba năm như vậy, lão gia gia gần như xem cô như cháu gái ruột.
Vì vậy, Thời Vụ Thanh vừa dắt Lãnh Không xuống xe, ông cụ nhà họ Lãnh ngồi trên xe lăn đã đích thân ra đón, mặt mày rạng rỡ gọi lớn:
“Tiểu Không, đến với cụ cố nào! Thanh Thanh, mau vào đi!”
Lãnh Không hào hứng chạy tới: “Cụ cố! Con nhớ cụ quá!”
Thời Vụ Thanh cố ý bước chậm lại, dáng đi trang nhã, mềm mại dịu dàng như một tiểu thư khuê các.
Cô mỉm cười nói: “Ông ơi, sao ông lại tự mình ra ngoài thế này?”
Sau đó còn cố tình nhắc nhở: “Tiểu Không, đi chậm lại, đừng va vào cụ đấy!”
“Tiểu Không sẽ không đụng vào cụ đâu! Tiểu Không yêu cụ nhất mà!” Thằng bé rất biết nắm bắt thời cơ: “Mẹ xấu lắm, chỉ lo cụ bị thương, chẳng lo cho con gì cả!”
Thời Vụ Thanh suýt nữa nghẹn họng, thầm gào lên trong lòng: “Đỉnh thật đấy!!”
So với đứa bé này, vai bạch liên hoa cô đang diễn đúng là kém trình thật sự!
“Hahahaha!” Ông cụ Lãnh nghe vậy cười ha hả, ôm lấy Lãnh Không vui vẻ nói:
“Sao mẹ con lại không lo cho con được chứ? Đừng nói linh tinh! Để cụ xem nào, hình như lại cao lên chút rồi thì phải?”
Thời Vụ Thanh bước đến gần, tuy ngoài mặt vẫn đang nhập vai, nhưng trong lòng lại thật sự cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái.
Bởi lẽ, đây là người đầu tiên trong thế giới này, người không hề mang ác ý với chủ thể ban đầu của cơ thể này.
Ở thế giới trước, kể cả Tiểu Ý, cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ai. Dù đối mặt với bất kỳ ai, cũng phải giữ sự đề phòng nhất định.
Thế giới này cũng vậy, Lãnh Không tuy hiện tại chưa có địch ý gì, nhưng anh ta quá đáng sợ, Thời Vụ Thanh không thể xem cậu là một đứa trẻ bình thường, luôn phải để tâm cảnh giác, sợ bị nhìn thấu điều gì đó.
Nhưng ông cụ Lãnh thì khác.
Ông không thể nào vô cớ biết được cô không phải là mẹ ruột của Lãnh Không. Trước khi bị vạch trần, cô vẫn còn an toàn.
“Ông ơi, để cháu đẩy ông vào trong.” Thời Vụ Thanh khẽ cười, ánh mắt cong cong, nụ cười trong trẻo mà ấm áp.
Ông cụ Lãnh ôm Lãnh Không trong lòng, vô tình ngẩng lên, vừa hay thấy được nụ cười ấy, ánh mắt ông khựng lại một nhịp.
Cô cháu dâu này... hình như đã không còn giống như trước nữa.
Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là người ấy, nhưng giờ đây... dường như rạng rỡ hơn rất nhiều, khiến người ta nhìn vào liền thấy dễ chịu.
Nếu như Thời Vụ Thanh trước kia, hoàn toàn không thể nào lọt vào mắt Lãnh Thần thì bây giờ...
Nụ cười nơi khóe miệng ông cụ lại càng sâu thêm. Người già rồi, chỉ mong thấy người thân trong nhà hòa thuận êm ấm.
Ánh mắt ông khẽ đảo qua một vòng không biết cái người trước giờ chưa từng chịu về cùng Thời Vụ Thanh, hôm nay liệu có phá lệ không?
Chương 90: Tính cách của Thanh Thanh quá mềm yếu rồi
Tại nhà cũ của nhà họ Lãnh, sau khi chơi với Lãnh Không một lúc, ông cụ nhà họ Lãnh liền cho người mang trà lên, rồi ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu trò chuyện với Thời Vụ Thanh.
“Thanh Thanh, dạo này con với cái thằng nhóc kia sống sao rồi?”
Thời Vụ Thanh khẽ mím môi cười, nụ cười dịu dàng: “Ông không cần lo đâu ạ, mọi thứ vẫn ổn cả.”
Tuy nói vậy, nhưng trong mắt cô lại lướt qua một tia buồn bã và hụt hẫng.
Dĩ nhiên điều đó không thoát khỏi ánh mắt của ông cụ, ông nâng tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, rồi cười cười hỏi: “Chuyện hôm qua ta cũng nghe loáng thoáng rồi. Con đến công ty của A Thần phải không? Còn xảy ra xích mích với Mộng Mộng?”
“Ông ơi!” Thời Vụ Thanh hoảng hốt nhìn ông: “Con không cố ý làm trái lời anh Thần đâu! Anh ấy không cho con đến công ty, ba năm qua con chưa từng bước đến đó lần nào. Hôm qua… cũng chỉ vì anh ấy mãi không chịu về nhà, con có chút lo lắng, nên mới muốn đi gặp một chút…”
Ông cụ phẩy tay: “Nói với ta mà căng thẳng gì chứ? Dù con đến vì lý do gì đi nữa cũng không sao cả, con là vợ của A Thần, đến công ty chồng mình thì có gì sai?”
Thời Vụ Thanh hơi khựng lại, rồi thả lỏng người: “Ông đúng là người tốt nhất.”
“Thế còn Mộng Mộng thì sao? Hai đứa cãi nhau chuyện gì?”
Giả Mộng Mai cũng là đứa ông cụ nhìn lớn lên. Thật ra, nếu không phải vì tính khí cô ta quá bốc đồng, làm việc thiếu suy nghĩ, thì ông cụ cũng từng nghĩ đến chuyện nhận cô làm cháu dâu.
Nhưng chuyện giờ đã khác. Thời Vụ Thanh đã xuất hiện, còn mang theo một đứa bé vừa thông minh vừa ngoan ngoãn như Lãnh Không.
Lập tức Thời Vụ Thanh lại trở nên lo lắng: “Ông ơi, lúc đó con ngã xuống thật sự không phải cố tình vu oan cho cô Giả. Ông cũng biết, cơ thể con từ trước tới nay vẫn yếu, hôm đó cô ấy đẩy bất ngờ khiến đầu óc con choáng váng, không đứng vững mới ngã… Là con sai, con đã tự ý đến gần cô ấy mà chưa xin phép… Ông đừng giận con được không?”
Đôi mắt thiếu nữ ánh lên lớp sương mờ, trong veo như suối, lộ ra vẻ bất an khiến người khác thật sự không nỡ trách cứ.
Ông cụ nhà họ Lãnh khẽ nhíu mày: “Con nói gì kỳ vậy? Mộng Mộng dù là đứa ông nuôi từ bé, nhưng con bây giờ đã là người nhà họ Lãnh, ông lại đi thiên vị nó à?”
Lãnh Thần vừa vào đến cửa thì tình cờ nghe được giọng ông cụ:
“Ông đã nghe rõ rồi, hôm qua rõ ràng là Mộng Mộng mắng con trước, sau đó còn động tay. Con có lỗi gì chứ? Cái con bé đó, tính khí thì hấp tấp, làm gì cũng chẳng thèm suy nghĩ!”
“Ông chỉ muốn hỏi con cho rõ ngọn ngành thôi, xem có điều gì ông chưa biết không. Con lo gì? Dù con không nói, trong lòng ông cũng rõ cả, tất cả là lỗi của nó!”
“Thanh Thanh, con chỉ là tính quá mềm, mới để nó ăn hiếp mãi như vậy!”
“…” Lãnh Thần.
—
Ngay khi Lãnh Thần xuất hiện, góc nhìn chuyển sang phía người đọc.
[……]Đđộc giả.
[Sáu điểm cho ông]
[Người ta bảo càng già càng khôn, mà sao ông cụ nhà này lại… khờ đến thế]
[Còn bảo Thời Vụ Thanh tính quá mềm… trời ơi ông ơi, mở to mắt ra xem đi!]
[Mềm á? Mềm sau đó thì toàn là độc cả đấy!]
—
Lãnh Thần đột nhiên chẳng còn muốn bước vào nữa.
Ông già này, giờ đã mù đến mức này rồi sao?
Rõ ràng diễn xuất của Thời Vụ Thanh đã tệ đến mức…
Hắn liếc lạnh sang Thời Vụ Thanh, chỉ thấy cô đang ngồi thẳng lưng, khép chân ngay ngắn, lặng lẽ ngồi đối diện ông cụ.
Gương mặt thanh tú mang theo ý cười thân mật, khí chất dịu dàng, yên tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe người đối diện nói chuyện. Không chỉ đẹp mà còn ngoan ngoãn, khiến người nhìn không khỏi mềm lòng.
“……” — Lãnh Thần.
Thôi được, xem ra diễn xuất của người phụ nữ này đã khá lên không ít.
Chả trách ông nội lại bị cô ta lừa gạt kỹ đến vậy.
Lãnh Thần sải bước đi tới, mấy người nghe thấy tiếng chân liền quay đầu lại nhìn.
“Thằng nhóc thúi, biết đường về thăm ông rồi à?”
“Ba ơi!” Lãnh Không gọi.
Cuối cùng Thời Vụ Thanh cũng lên tiếng:
“...Chồng ơi, anh về rồi à? Sao không trả lời tin nhắn của em?”
Nghe xong cách xưng hô hoàn toàn khác trước, ông cụ nhà họ Lãnh nhìn cháu trai với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ồ? Ông còn đang nghĩ bao giờ thằng cháu này mới nhận ra điểm tốt của cháu dâu, xem ra bây giờ đã có tiến triển rồi?
Ông cụ rất hiểu Lãnh Thần, nếu không phải chính thằng bé cho phép Thời Vụ Thanh gọi như vậy, thì giờ này nó đã nổi trận lôi đình rồi.
Dù sao chuyện năm xưa thằng bé vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Chẳng phải mới về không lâu trước đó sao?” Lãnh Thần đáp qua loa với ông cụ, rồi bước đến ghế sofa ngồi xuống giữa ông cụ và Thời Vụ Thanh.
“Tiểu Không, lại đây nào.”
“Ba ơi!” Lãnh Không đặt chiếc tàu hỏa đồ chơi xuống đất, chạy lại bên chân Lãnh Thần, ôm lấy chân anh cọ cọ.
[Dễ thương quá đi]
[Tiểu bảo ngoan quá! Cho chị hít một hơi nào!]
[Tiểu bảo thích Lãnh Thần ghê luôn đó]
[Vừa thấy ba về là chạy tới dán liền, đáng yêu muốn xỉu!!!]
[Tiểu bảo, chị có thể làm mẹ con không???!]
Lãnh Thần xoa đầu Lãnh Không một cái, rồi mới quay sang Thời Vụ Thanh, trả lời câu hỏi của cô: “Sao, người anh còn về rồi, còn cần trả lời tin nhắn à?”
“…” Cái này có logic gì vậy?
Thời Vụ Thanh gật đầu miễn cưỡng: “Đúng là không cần thật, anh chịu về là tốt rồi.”
Lãnh Thần nhìn nụ cười gượng gạo của cô, tâm trạng bất giác thoải mái hơn.
Hừ, chắc cô đang thất vọng vì thái độ của anh rồi chứ gì.
Nghĩ anh cho gọi “chồng” là vì có tình cảm với cô sao?
Mơ tưởng viển vông!
Chuyện năm đó, anh đâu có dễ dàng tha thứ như vậy.
…
Ông cụ lại tiếp tục chủ đề vừa nãy:
“Thằng nhóc thúi, hôm qua con làm gì vậy hả? Trước mặt bao nhiêu người lại không nể mặt Thanh Thanh! Giờ bên ngoài đồn ầm lên, bảo con cưới phải một người trèo lên giường đàn ông! Con tính giải thích thế nào đây?”
Lãnh Thần hơi nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên: “Tại sao con phải giải thích? Chẳng lẽ đó không phải sự thật sao?”
Vừa nói, anh vừa liếc nhìn Thời Vụ Thanh bằng khóe mắt.
Quả nhiên, sắc mặt cô lập tức tái nhợt đi không ít.
Lãnh Thần cong môi, nghiêng người, liếc xéo Thời Vụ Thanh: “Em có gì muốn nói không?”
“Em…” Đôi môi đỏ tươi hơi hé mở, vẻ mặt cô thoáng hiện vẻ mệt mỏi.
Dường như đã giải thích quá nhiều lần, mà anh chẳng bao giờ tin, cuối cùng người phụ nữ ấy buông xuôi, không nói thêm gì nữa, chỉ dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn anh:
“Nếu đó là sự thật… thì cũng chỉ vì em quá thích anh, quá muốn đến gần anh mà thôi…”
Ánh mắt của Lãnh Thần khựng lại.
Khi đối diện với đôi mắt tựa như cả bầu trời sao kia, anh suýt nữa bị cuốn vào không lối thoát.
Tim đập ngày càng nhanh, dường như nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.
...Lại nữa rồi.
Lãnh Thần hơi bối rối dời mắt đi, hàng loạt suy nghĩ rối ren chỉ mình anh biết lướt qua trong đầu. Anh cười nhạt như thể chế giễu, nhưng tai lại hơi đỏ lên.
Người phụ nữ này… cũng biết nói lời ngon ngọt thật đấy.

0 comments