Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 109 110 111

By Quyt Nho - tháng 10 23, 2025
Views

Chương 109: [Thật muốn tát cho cô ta hai cái]

“Đợi hai phút nữa hẵng cho họ vào!” Thời Vụ Thanh nhanh chóng xử lý xong dưa hấu cùng vỏ dưa trên bàn.

Quản gia khựng lại một chút rồi mới đáp: “Vâng.”

Có lẽ ông nghĩ Thời Vụ Thanh đang làm giá, đến cả gặp cha mẹ mình cũng bắt người ta chờ.

Nhưng sự thật là… trên bàn còn nguyên miếng dưa hấu đang ăn dở, thật sự làm giảm khí thế QAQ

Nghĩ mà xem, đang là phân đoạn nữ phụ độc ác đánh người, vậy mà chỉ cần chuyển góc quay sang, trên bàn lại đặt một miếng dưa hấu bị gặm một nửa!

Nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ cục!

Sau khi dọn dẹp xong, Thời Vụ Thanh đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang. Cô suy nghĩ một chút, rồi nhìn về phía tủ rượu – nơi đặt mấy chai vang đỏ.

Đây là một phân đoạn quan trọng, là bước đệm để thúc đẩy mạch truyện. Như vậy lát nữa chắc chắn sẽ chuyển góc nhìn sang phía cô.

Nói cách khác – đây là cơ hội vàng để cô tự diễn theo kịch bản của mình!

Phải nắm bắt thật chắc!

Nhưng mà… một bên là cuộc gặp gỡ của nữ chính và Lãnh Không, bên còn lại là “nữ phụ không biết sống chết” ra tay với cha mẹ nữ chính… kịch bản này có cần kích thích đến vậy không?

Tác giả đúng là biết chơi thật.

Thời Vụ Thanh nhìn vào hàng loạt bình luận như “Kích động quá!”, “Sắp chứng kiến khoảnh khắc lịch sử rồi!” từ đám độc giả, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra cảnh lúc tác giả đột ngột chuyển góc nhìn sang phía cô thì đám fan đang hưng phấn ấy sẽ “trở tay không kịp” ra sao!

Thời Dũng bước vào biệt thự lộng lẫy với phong cách giao hòa giữa châu Âu và Trung Hoa, vẻ mặt vẫn còn mang theo sự bối rối rõ rệt.

Quả là… đẹp thật…

Không ngờ trên đời lại có căn nhà lớn và sang trọng đến vậy.

Ước gì ông cũng được sống ở đây…

Cảm giác tự ti lẫn đố kỵ ấy, khi nhìn thấy cô gái ngồi trên sofa màu kem với khí chất dịu dàng thanh cao, hoàn toàn khác với dáng vẻ trước kia thì lập tức chuyển thành oán trách và căm hận.

Đi khỏi nhà là suốt ba năm trời, bây giờ giàu đến mức này mà chưa từng liên lạc lại với gia đình!

Nếu không phải lần này bị phanh phui trên mạng, bị con trai ông tình cờ nhìn thấy, không biết đến bao giờ cả nhà mới biết được con tiện nhân này đã hóa phượng hoàng bay cao!

“Đây là… Thanh đấy à?” Bên cạnh, giọng người phụ nữ đầy ngỡ ngàng.

“Không phải nó thì ai vào đây nữa?” Thời Dũng hừ lạnh một tiếng.

Trong phòng khách sáng rực ánh nắng, cô gái da trắng như tuyết khẽ ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng nói.

Mái tóc đen mềm mại rủ xuống vai, chiếc váy dài màu vàng nhạt tinh tế nhẹ nhàng, dung mạo thanh tú ngẩng lên trong ánh sáng, giống như một thiên sứ thánh khiết mở mắt, đẹp và cao quý đến mức vượt khỏi giới hạn dung mạo.

Gương mặt ấy vẫn giống y như mấy năm trước, nhưng khí chất lại thay đổi hoàn toàn.

Đứng trước mặt cô, dường như chỉ cần nói to một chút cũng là xúc phạm.

Dĩ nhiên, Thời Dũng cho rằng tất cả chỉ là do tiền bạc làm người ta thay đổi.

Dù trong lòng đầy oán trách, ông vẫn chủ động bước tới, nở một nụ cười: “Thanh Thanh, sao lâu rồi không về nhà?”

Thời Vụ Thanh quan sát nhóm người trước mặt: tổng cộng năm người, ngoài cha mẹ ruột và em trai của nguyên chủ, còn có một cặp vợ chồng già.

Đó là cha mẹ của Doãn Y Y.

Ánh mắt cô dừng lại trước tiên ở cha của Doãn Y Y – người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nhưng trông lại như bảy tám mươi. Mặt mũi hốc hác, tóc bạc trắng, lưng còng gập, cả người gầy gò như sắp rụng da, trên người tỏa ra khí tức như chỉ còn sống được vài ngày.

Ông ta được vợ mình dìu tới, mỗi bước đi đều run rẩy như thể chỉ cần lỡ chân là ngã ngay, trông thật thảm thương.

Đối diện với ánh mắt của Thời Vụ Thanh, ông ta cười nịnh nọt, giọng khàn đặc: “Thanh Thanh, còn nhớ chú Doãn không?”

Thời Vụ Thanh cúi mắt nhìn lướt qua phần bình luận trong hệ thống.

[!!!]

[Chuyện gì thế này? Sao ba mẹ của Y Y lại ở cùng Thời Vụ Thanh?]

[Trời đất?! Cảm giác ba của Y Y bệnh nặng thật sự, nhìn mà cay mắt, lại nhớ đến ba mình...]

[Lần phẫu thuật trước mới xong chưa bao lâu mà, sao ông ấy lại ra khỏi viện rồi?]

Ống kính đã chuyển về phía cô.

Thời Vụ Thanh khép cuốn sách vốn chỉ dùng để tạo dáng trên tay lại, khẽ cười dịu dàng, nhưng lời nói ra thì lại sắc bén vô cùng:

“Đừng bước thêm nữa, cứ đứng đó mà nói chuyện. Trong căn nhà này, nếu làm hỏng thứ gì thì các người không đền nổi đâu.”

[?!]

[Con nhỏ này...]

[Thật muốn tát cho cô ta hai cái!]

Nụ cười trên mặt Thời Dũng và ba của Doãn Y Y bỗng khựng lại.

Thời Hạo giận dữ quát lên: “Thời Vụ Thanh! Mày đang nói chuyện với người lớn kiểu gì đấy? Giàu rồi thì ghê gớm lắm hả?”

Thời Vụ Thanh liếc nhìn người em trai của nguyên chủ, nhẹ nhàng cười: “Ừ, có tiền rồi, đúng là khác biệt thật. Ít nhất, tôi không giống mấy người nghèo hèn các người.”

“Mày...!” Thời Hạo sững người. Hắn không ngờ người chị từng nhường nhịn hắn mọi thứ giờ lại dám ăn nói như vậy!

Sắc mặt Thời Dũng tối sầm lại: “Thanh Thanh, đừng bướng bỉnh như thế. Một nhà cả mà, có gì không thể nói tử tế được? Chuyện con ba năm không liên lạc với gia đình ba coi như bỏ qua, nhưng em trai con đang học cấp ba, cần mua nhiều tài liệu. Con cái nhà người ta còn đi học thêm, con trai ba cũng không thể kém cạnh… Ba đã đăng ký cho nó một khóa học, hết hai mươi triệu, con trả giúp ba đi.”

Giọng điệu vừa trách móc vừa như thể đó là điều hiển nhiên.

Mẹ ruột của nguyên chủ cũng lên tiếng theo: “Thanh Thanh à, con giờ có tiền rồi, mẹ thật sự mừng cho con… Cùng là người một nhà, giúp đỡ em con một chút cũng là điều nên làm, mẹ mong con suy nghĩ lại.”

Thời Vụ Thanh chỉ vào chai rượu đỏ đặt trên bàn, mỉm cười ngọt ngào:

“Các người biết chai rượu đó giá bao nhiêu không?”

Năm người kia nhất thời không hiểu cô đang định làm gì, liền im lặng, ngơ ngác nhìn nhau.

“Chai rượu này là do đối tác tặng chồng tôi khi bàn chuyện làm ăn, chỉ là một món quà nhỏ thôi,” Thời Vụ Thanh nhẹ giọng nói, “trị giá hơn mười triệu.”

“Cái gì?!”

“Đắt đến vậy?!”

Trong phòng lập tức vang lên một loạt tiếng kinh ngạc.

Năm người trợn tròn mắt nhìn chai rượu nhỏ, hoàn toàn không thể tin được.

“Đúng là nhà quê.” Thời Vụ Thanh không khách khí mà buông lời mỉa mai. Cô đứng dậy, thản nhiên lấy chai rượu, rót nửa ly vào chiếc ly pha lê bên cạnh.

“Một ly rượu, hai triệu, mấy người có tưởng tượng nổi không?” Cô nâng ly rượu lên, ánh mắt mang đầy vẻ khinh thường.

“…” 

Năm người nhất thời câm nín, bị con số kia làm cho choáng váng, chỉ thấy mỗi động tác cầm ly của cô cũng khiến tim họ đập thình thịch.

Chỉ cần không cẩn thận làm đổ, là coi như mất hai triệu!

“Giờ thì hiểu sự khác biệt giữa tôi và các người chưa? Hiểu rồi thì cút đi.”

“…”

Năm người mở to mắt nhìn cô, im lặng trong giây lát.

Rồi Thời Dũng và ba của Doãn Y Y liếc nhìn nhau, ba Doãn đột nhiên ho dữ dội, như thể muốn ho đến nát cả phổi ra.

“Khụ khụ khụ khụ khụ!”

Chương 110: [Độc giả tức điên]

Thời Dũng hoảng hốt gọi hai tiếng, sau đó quay sang nhìn Thời Vụ Thanh: 

“Thanh Thanh, thật ra thì, tiền học thêm của em con, ba trả cũng là chuyện nên làm… Nhưng mà, con xem đấy, chú Doãn bệnh nặng, ca phẫu thuật cần tới bốn mươi triệu, giờ phải làm sao đây?!”

Mẹ của Doãn Y Y vừa lau nước mắt vừa cầu xin: 

“Thanh Thanh à, hồi còn đi học, con và con bé Y Y nhà dì thân nhau nhất mà. Giờ… con cũng biết, Y Y mất tích đã mấy năm rồi, dì và chú tìm khắp nơi cũng không ra… Nhà dì chỉ có mỗi đứa con đó, giờ Y Y không thấy đâu, chú con lại bệnh nặng… đến một người đứng ra trả tiền cũng không có! Dì xin con, giúp chú lần này được không?!”

Sau khi về nước, Doãn Y Y chưa từng liên lạc với gia đình. Dù cô có ngốc đến đâu cũng biết ba mẹ mình không hề thương yêu mình, huống hồ cô còn chưa cưới mà đã mang thai, sinh cả con rồi… Nếu để người nhà biết, nhất định sẽ bị đánh chết.

Thế nên, khi trả tiền viện phí cho cha, cô cũng không dám ra mặt, chỉ nhờ Tư Thiên Uyên tìm cớ đứng ra thanh toán giúp.

Vì vậy cô không hề biết, cha mình sau khi nghe tin “bạn thân” gả cho một đại gia đã vì tham tiền mà bất chấp sức khỏe, tự mình lết đến đây, định dùng bệnh tình để đòi tiền của Thời Vụ Thanh.

“Khụ khụ khụ!” Chú Doãn ho càng lúc càng dữ dội, mặt trắng bệch như ma.

Thời Dũng kéo tay con trai đang định mở miệng lại, còn bản thân thì làm bộ đau lòng: 

“Thanh Thanh, con và Y Y thân nhau lắm mà, trước đây ba mẹ nói gì con cũng không nghe, chỉ nghe lời con bé… Cho nên, khi biết chú Doãn như vậy, ba mới tự quyết định dẫn chú đến gặp con… Mong con giúp đỡ một chút!”

“Thanh Thanh à, đây là mạng người đấy! Những chuyện khác không giúp cũng được, nhưng chuyện này thì không thể mặc kệ!”

“…”

Mấy người phối hợp vô cùng ăn ý, gần như chỉ thiếu nước nói to lên rằng: “Con và Doãn Y Y thân thiết thế, ba cô ấy như vậy mà con còn không giúp thì còn là người sao?”

Tất nhiên, cái màn giở trò đạo đức giả này không thể ép nổi nguyên chủ.

Bởi vì – cô vốn chẳng hề thân thiết gì với Doãn Y Y cả!

Nguyên chủ trước đây suýt nữa còn ra tay giết nữ chính cơ mà!

Thử hỏi làm gì còn đạo đức để bị ràng buộc?

Cho nên, những người này đừng hòng moi được một xu.

[Mẹ kiếp, thấy cha mẹ của Thời Vụ Thanh đúng là trọng nam khinh nữ, chẳng ra gì cả]

[Một ổ chuột, tôi cũng không thương hại Thời Vụ Thanh đâu]

[Hu hu ba ơi, ba đừng cầu xin Thời Vụ Thanh nữa, Y Y sẽ trả tiền giúp mà!]

[Y Y đang lo cái gì thế, sao không đến gặp ba mẹ đi? Họ đâu biết cô ấy không sao đâu (khóc nức nở.jpg)]

[Tôi xem mà bệnh huyết áp thấp mấy năm nay cũng khỏi luôn rồi]

Tuổi thơ của Doãn Y Y chẳng hề êm đẹp, chuyện bị đánh mắng như cơm bữa. Nếu đổi lại là người khác, gặp phải cha mẹ như vậy, chắc chắn sẽ bỏ mặc họ sống chết, nhưng Y Y bẩm sinh lương thiện, dù khi còn bé từng bị cha đánh suýt chết, cô vẫn ngây thơ tin rằng nuôi dưỡng cha mẹ là trách nhiệm của con cái.

Vì vậy cô mới nhờ Tư Thiên Uyên giúp thanh toán khoản viện phí đắt đỏ đó cho cha mình.

Chỉ là, chuyện này đám độc giả vẫn chưa biết.

Xuất thân thê thảm của nữ chính là một “con dao” mà tác giả cố tình giấu kín ở giai đoạn đầu, để sau này dùng nó đâm vào tim nam chính, khiến anh cảm thấy xót xa và thương tiếc.

Cho nên, ở thời điểm hiện tại, trong mắt độc giả, cha mẹ nữ chính thật sự rất đáng thương.

[Cái con Bạch Liên Hoa ngốc kia mà chịu giúp thì mới lạ!]

[Đừng có hèn mọn như vậy!]

[Cái bản mặt cao cao tại thượng của Thời Vụ Thanh nhìn mà muốn nôn, xì! Có tiền cũng đâu phải tiền của mày!]

[Oai cái quái gì! Không nhờ Y Y thì cô ta có được ngày hôm nay không hả?!]

Đám độc giả chẳng cần xem tiếp cũng đoán được, Thời Vụ Thanh tuyệt đối sẽ không giúp cha mẹ nữ chính, mà chắc chắn sẽ chế giễu, xem kịch, nói mấy câu khiến người ta tức đến run rẩy.

Nhưng họ hoàn toàn không ngờ, khi đối mặt với cặp vợ chồng tội nghiệp đã mất con, Thời Vụ Thanh đột nhiên tối sầm cả gương mặt.

Như thể trong lòng cô bị một cái gai sâu kín cắm vào.

Trong đôi mắt vốn luôn giả vờ trong sáng vô tội, bỗng tích tụ mây đen dày đặc.

Tựa như sắp có một trận cuồng phong kéo đến.

Vô số cảm xúc tiêu cực dồn nén lại, khiến người ngoài khó lòng phân biệt rõ cô đang nghĩ gì.

Nhưng chưa kịp để ai kịp hiểu tâm trạng cô, Thời Vụ Thanh đã sải bước lên trước, không do dự tát thẳng vào mặt dì Doãn một cái!

“Bốp!” Tiếng tát giòn tan vang lên.

Phòng khách im phăng phắc.

Cô gái mặc váy dài màu be lại hắt ly rượu trong tay thẳng lên người chú Doãn!

Rượu theo khóe mắt ông chảy xuống, ướt đẫm, nhếch nhác và thảm hại.

[?!!!]

[Mẹ mày!!]

[Tâm thần chắc?! Ra đường bị xe đâm chết luôn đi đồ cặn bã!!]

[Con tiện này đúng là thứ rác rưởi! Đến chó còn không cắn bậy, mày phát điên cái gì thế?!]

[Không cho tiền thì thôi, làm gì đến mức đó?!]

[Ra đường nhớ đội cột thu lôi nhé, không thì bị sét đánh xong lại bị xe cán nát, chuột rúc đến ăn từng miếng thịt, đến lúc đó bọn tao khóc vì vui đấy!]

[Bà đây tức chết rồi! Ước gì chui được vào truyện, vả cho con khốn này mấy trăm cái vỡ mặt ra!]

[Cướp lấy thân phận nữ chính, hưởng vinh hoa phú quý, vậy mà còn dám đánh người nhà nữ chính?!]

[Cả đời này tao chưa từng thấy nhân vật nào đáng ghét đến thế!]

Chỉ trong khoảnh khắc cô ra tay, mức độ nổi tiếng của Thời Vụ Thanh tăng vọt vùn vụt!

Nhưng mức độ được yêu thích thì... chuyển hẳn sang màu đen, trái tim nhỏ chỉ còn mỗi đỉnh là trống, còn lại toàn bộ đen đặc!

Thế nhưng Thời Vụ Thanh chẳng buồn quan tâm. Cô vừa rồi cố tình dồn cảm xúc, vất vả lắm mới nhập vai được, dĩ nhiên phải diễn trọn vẹn.

Sau khi hắt rượu xong, cô lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người, ngón tay vì tức giận mà run lên: “Các người... cũng xứng sao?”

Các người cũng xứng à?

Xứng đáng làm ba mẹ của Doãn Y Y à? Xứng đáng lôi mối quan hệ giữa cô và Y Y ra mà nói chuyện à?

Trước kia đối xử với Y Y như vậy, sau này Y Y mất tích, chẳng buồn đau, chẳng tìm kiếm, đến giờ cần tiền thì mới chạy đến trước mặt cô khóc lóc?!

Dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì mà những kẻ như họ vẫn sống ung dung, còn một người tốt như Y Y lại biến mất?

Không xứng…!

Y Y sống khổ, các người cũng không xứng sống sung sướng!

Những người khác không hiểu lời cô nói “không xứng” là gì, chỉ tưởng cô ám chỉ cha mẹ Y Y không xứng nhận tiền từ cô.

“Con thật sự vô cảm đến mức này sao?” Thời Dũng chỉ trích.

“Một mạng người mà con cũng không cứu à?”

“Thanh Thanh… con sao lại trở nên thế này? Trước đây con và Y Y thân thiết như một người, giờ giúp ba con bé một chút cũng không chịu sao?”

“Biết ngay mà, Thời Vụ Thanh sẽ không giúp đâu, chị ta là người ích kỷ nhất! Ba, chú Doãn, đừng lo, con sẽ lên mạng bóc trần chị ta…”

“...”

Trong muôn vàn lời chỉ trích, Thời Vụ Thanh lạnh lùng lên tiếng: “Đúng, tôi vô cảm, tôi không muốn giúp các người. Sao? Tôi ước gì các người đều chết hết đi!”

“Cô! Thời Vụ Thanh! Cô không sợ Lãnh Thần biết bộ mặt thật của cô à?! Nếu đại thiếu gia biết cô độc ác như thế, chắc chắn sẽ ly hôn với cô!”

“Thế các người đoán xem, anh ấy sẽ tin ai?”

Thời Vụ Thanh cong môi cười nhẹ, nhưng trong mắt chẳng có chút cảm xúc.
Cô buông ly rượu trong tay ra, để mặc nó rơi xuống đất vỡ tan: “Cút đi. Nhìn thấy các người, tôi buồn nôn.”

Cùng lúc đó, ở cửa ra vào, Lãnh Thần vừa đi đến, ánh mắt tối sầm lại.

Ở một nơi khác.

Lãnh Không nghe xong câu chuyện ngớ ngẩn từ người phụ nữ xa lạ trước mặt, mặt không chút biểu cảm, nhảy xuống khỏi ghế nhỏ:

“Cô ơi, cháu hiểu là cô thích một người đàn ông đã có vợ như ba cháu, cũng hiểu ước mơ làm phu nhân giàu sang của cô... nhưng mấy chuyện hài thế này, cháu đã không thèm nghe từ lúc 1 tuổi rồi ạ.”

Chương 111: “Cô là cái thứ gì chứ?”

Doãn Y Y không ngờ Lãnh Không lại nói ra những lời như vậy. Cô sững người, đôi mắt ngấn lệ hiện rõ vẻ đau lòng và lúng túng: 

“Con không tin sao? Tiểu Không, mẹ không lừa con đâu, mẹ thật sự là mẹ của con mà…”

Lãnh Không nghiêng đầu một chút, động tác trẻ con và đáng yêu, nhưng lời cậu nói lại lạnh lùng và đau đến thấu tim: 

“Dì ơi, dì đến đây dạy học, chẳng lẽ là để tìm một nhà giàu rồi bịa ra những chuyện như thế này sao?”

“Tiểu Không! Không phải vậy đâu!”

Trước khi đến đây, Doãn Y Y đã tưởng tượng ra vô số khả năng, trong đó tất nhiên có cả việc đứa bé không tin mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể ngờ, Tiểu Bảo lại kiên quyết không tin, thậm chí còn nói ra những lời tàn nhẫn đến thế…

Cô vừa khóc vừa nhìn cậu bé, ánh mắt khẩn thiết: “Con đi xét nghiệm ADN với mẹ là biết ngay mà! Con biết xét nghiệm ADN là gì không? Đó là…”

Lãnh Không cắt ngang lời cô, gương mặt nhỏ bé chỉ còn lại sự chán ghét: “Đừng nói nữa. Con không ngốc. Thay vì mất thời gian lừa con, dì nên nghĩ xem làm sao đối mặt với cơn thịnh nộ của ba con thì hơn.”

Cậu bé nhếch môi cười lạnh: 

“Không phải ai cũng lọt được vào mắt ba con đâu… Nếu những gì dì nói là thật, thì con chỉ có thể nói rằng – gu của ba thật sự quá tệ rồi.”

“…”

Những lời của Lãnh Không không chỉ ám chỉ Doãn Y Y là người ham giàu muốn dựa hơi quyền thế, mà còn bóng gió rằng ngoại hình của cô rất xấu. Có thể nói, dù còn nhỏ tuổi, cậu đã là một “cao thủ công kích bằng lời nói”.

Ít nhất là – sau khi nghe con trai mình nói như vậy, Doãn Y Y không thể đứng vững, ngã ngồi xuống ghế, tim đau như bị dao đâm, khó thở đến mức không nói thành lời.

Độc giả đọc đến đây cũng nghẹt thở không thở nổi.

[Mẹ nó! Bên kia đã đủ ngược rồi, bên này cũng muốn giết người sao?!]

[??? Trước đây tôi còn từng khen Tiểu Bảo thông minh cơ đấy! Giờ thì sao…!!!]

[Đừng dùng trí thông minh để sát muối vào vết thương của mẹ mình được không? (bất lực.jpg) (chó con chìa tay.jpg)]

[Đau, đau quá! A a a a a! Vừa tức vừa cạn lời!]

[Tất cả là do Thời Vụ Thanh! Nhất định là cô ta dạy hư Tiểu Bảo rồi! (hộc máu.jpg)]

[Hu hu hu Y Y, ôm một cái đi, đừng khóc nữa, đau lòng quá!]

[Nam chính rốt cuộc bao giờ mới biết sự thật vậy? Tôi sắp không theo nổi nữa rồi! Đúng là thay phiên nhau ngược nữ chính! Nếu Y Y biết cha mẹ cô ấy còn đang bị Thời Vụ Thanh đánh đập… không dám tưởng tượng!]

[Đúng là nữ chính thảm nhất lịch sử!]

[Thời Vụ Thanh chết không tử tế được đâu!]

Không ai trong số độc giả nghĩ rằng, cảnh đoàn tụ mẹ con mà họ mong đợi suốt bao lâu, lại thành ra như thế này!

Lãnh Không, cái đầu thông minh của con đâu rồi?! Sao lại có thể dứt khoát phủ nhận như thế chứ?!

Người phụ nữ trước mặt thật sự là mẹ ruột của con mà!!

Đám độc giả tức đến mức chỉ muốn xuyên vào truyện, nhào tới ôm lấy Doãn Y Y an ủi cô!

[Thời Vụ Thanh giỏi lắm đấy! Tẩy não đỉnh thật!!]

[Tôi nhớ kỹ cái nhân vật rác rưởi này rồi!!]

[Chị em ơi, tôi sẽ bắt đầu viết một bản đồng nhân văn ngay bây giờ (cười mỉm), mọi người muốn Thời Vụ Thanh chết kiểu gì, cứ nói với tôi (cười hiểm ác)]

Tình tiết quá đáng ghét, nhưng chính vì thế mà độc giả càng ghét Thời Vụ Thanh đến tận xương tủy, kéo theo độ nổi tiếng của cô càng tăng mạnh.

Về phần nữ chính, đau đớn thế nào khỏi cần nói.

Còn Thời Vụ Thanh – cô hoàn toàn không biết hôm nay Lãnh Thần đã trở về sớm.

“Cút nhanh đi, nhìn thấy các người tôi thấy ghê tởm.”

Nói xong, cô nở một nụ cười nhạt, lùi lại hai bước rồi nâng giọng lên: “Quản gia, mời tất cả bọn họ ra ngoài đi.”

Thời Hạo vốn đã nghẹn một bụng tức, đến lúc này không nhịn nổi nữa. Hắn xông ra, chỉ thẳng vào mặt Thời Vụ Thanh mà chửi ầm lên:

“Con đĩ thối tha, mày là cái thá gì chứ? Hừ! Mày tưởng chúng tao không biết chắc? Chẳng phải là mày tự lăn lên giường với đàn ông, mới có được ngày hôm nay sao? Mày còn dám vênh váo cái gì?!”

Mắng chưa đủ, Thời Hạo giơ nắm đấm định lao tới đánh Thời Vụ Thanh:

“Trước kia ở nhà, mày chỉ có tư cách xách giày cho tao thôi! Giờ có tiền rồi thì sao? Vẫn là thứ đó!”

Thời Vụ Thanh không ngờ hắn lại dám ra tay thật. Nhưng cô vốn luôn cảnh giác, nên cũng không đến mức quá sợ hãi.

Chỉ là… cô chưa kịp tránh, thì một giọng nói lạnh băng bất ngờ vang lên từ sau lưng đám đông:

“Cô ấy là cái thứ gì chứ?”

Giọng nói đó lạnh thấu xương, ẩn chứa uy nghiêm khiến người ta rùng mình. Thời Hạo giật mình, theo phản xạ thu tay lại, quay đầu nhìn.

Những người khác cũng sững sờ, đồng loạt quay lại.

Một người đàn ông tóc đen từ ngoài sải bước tiến vào. Dáng người anh cao lớn, thẳng tắp, khí chất lạnh lùng cao quý, gương mặt tuấn tú sâu sắc mang theo khí thế của kẻ đứng đầu, khi chưa mở miệng đã khiến người khác run sợ.

Người này, họ từng thấy trong ảnh trên mạng rồi, chính là quyền quý mà Thời Vụ Thanh bám vào – Lãnh Thần.

Thời Vụ Thanh khựng lại, chưa kịp phản ứng gì, thì theo bản năng lập tức quay lại “nhân vật của mình”.

Chỉ thấy cô gái vừa rồi còn hống hách dữ dằn, trong nháy mắt đã trở nên đáng thương và tủi thân.

Gương mặt xinh đẹp thuần khiết đượm buồn, ánh mắt nhìn anh tràn đầy bất lực:

“Anh… anh về rồi à?”

Lãnh Thần liếc mắt nhìn ly rượu vỡ dưới đất, lạnh lùng hỏi: “Ai làm?”

Anh vừa đến gần, áp lực đè xuống càng nặng nề!

Đám người nhà họ Thời vốn đến đây với quyết tâm “vòi tiền cho bằng được”, thậm chí tin chắc sẽ lấy được tiền. Nhưng vào giây phút này… họ bỗng cảm thấy sợ.

Mọi người liếc nhìn nhau, không ai dám hé miệng.

Cuối cùng, vẫn là Thời Dũng (ba của Thời Vụ Thanh) nuốt nước bọt, cười giả lả: “Cậu là chồng của Thanh Thanh đúng không? Tôi là ba của nó, Thời Dũng. Con rể à, chào con, chào con…”

Lãnh Thần chẳng thèm nhìn ông ta một cái, giọng càng lạnh hơn: “Tôi hỏi, ai làm?”

Thời Hạo lí nhí nói: “Là Thời Vụ Thanh ném đó!”

Thời Vụ Thanh lập tức chen lời, giọng dịu dàng yếu đuối: “Là… là em ném đó, anh đừng giận ba mẹ…”

“?!” Thời Hạo há hốc miệng.

“…” Thời Dũng chết lặng.

Dù cô thừa nhận là mình ném thật đấy, nhưng sao nghe kỳ lạ quá vậy?!

[Không đúng, có gì đó không đúng!]

[Cái đồ ranh con, nó đang “trà xanh” chính gia đình nó kìa!]

[Cái nhà này không có ai tử tế luôn hả trời?!]

“Tôi nói với em thế nào rồi?” Ánh mắt đen sâu của Lãnh Thần nhìn cô chằm chằm, lạnh lẽo đến cực điểm, hoàn toàn không mang theo chút cảm xúc nào.

Dù đã sống chung với nam chính một thời gian, nhưng Thời Vụ Thanh vẫn không thể không sợ hãi trước ánh mắt đó.

Cô tránh ánh nhìn của anh, lí nhí đáp:

“Có người mắng em, thì… em mắng lại. Có người bắt nạt em, thì… em đáp trả lại…”

“Còn gì nữa?”

Anh mạnh mẽ nâng cằm cô lên. Ngón tay anh nóng ấm, chạm vào làn da lạnh của cô, cảm giác đó khiến người ta không muốn buông ra.

“…Không… không quan trọng làm gì… vì em có anh chống lưng…”

“Tôi nghĩ tôi đã nói với em không chỉ một lần rồi.” Giọng của Lãnh Thần lạnh như băng vỡ, vang vọng trong phòng khách tĩnh lặng, khiến người ta rùng mình.

Anh giơ chân, dẫm lên mảnh vỡ thủy tinh dưới đất, tiếng động vang lên chát chúa:

“Đây là cách em làm à?!”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments