Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 085 086 087

By Quyt Nho - tháng 10 21, 2025
Views

Chương 85: "Tôi mãi mãi tôn trọng cô." 

Tối hôm đó, Lãnh Thần không về nhà.

Sau khi Lãnh Không ngủ say, Thời Vụ Thanh cũng lặng lẽ trở về phòng mình.

Cô ngã xuống giường, ôm gối, ánh mắt lơ đãng, biểu cảm có chút thất thần.

"Hệ thống, trước đây mi từng dẫn dắt ký chủ nào khác chưa?"

Hệ thống đáp bình thản: "Chưa từng."

Thời Vụ Thanh vùi mặt vào gối, giọng lí nhí: "Sao ta thấy mình kém cỏi quá..."

"Tự tin lên ký chủ!" hệ thống an ủi: "Không chỉ là cảm thấy đâu."

"..." – Thời Vụ Thanh cạn lời.

"Cả mi cũng thấy ta kém hả?"

"Chẳng phải ban ngày ký chủ còn cho rằng mình đã thoát khỏi giai đoạn tân thủ sao?"

"Ừ thì đúng." Thời Vụ Thanh uể oải nói: "Ta từ một tân thủ dễ thương biến thành một kẻ vừa không dễ thương, vừa vẫn còn non nớt."

"..." hệ thống lặng im.

Còn biết đùa như vậy, xem ra tâm trạng cô cũng chưa đến mức quá tệ.

Nó sắc bén chuyển chủ đề: "Nếu đã tự nhận là tân thủ, thì cô không nên tiêu tốn 200.000 điểm độ nổi tiếng để xóa ký ức của người ở thế giới trước."

Thời Vụ Thanh ngẩng đầu khỏi gối, gương mặt hiền hòa không chút công kích, đuôi mắt dài khẽ cong lên: "Không sao, ta vẫn còn 260.000 điểm mà."

"Nhưng lẽ ra cô có thể có 460.000 điểm."

Cô chỉ mỉm cười dịu dàng: "Không đâu, thật ra ta vốn chẳng nên có điểm nào cả."

"Cô đang đồng cảm với họ à?" hệ thống hỏi, giọng lạnh nhạt. 

"Ký chủ, cô nên biết rõ họ chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, không phải người thật. Khi phần ngoại truyện kết thúc, họ sẽ mãi mãi bị đóng khung trong thời khắc đó, sẽ không còn gì tiếp theo nữa."

"Hơn nữa, để phục sinh, số điểm độ nổi tiếng cần thiết không bao gồm phần điểm cô đã tiêu tốn."

Nói cách khác, những điểm mà Thời Vụ Thanh đã dùng, hoàn toàn không được tính vào điều kiện phục sinh.

Thời Vụ Thanh khẽ lắc đầu, mái tóc đen như nhung khẽ vẽ nên một vòng cung trong không trung: "Không phải vậy đâu… chỉ cần thêm một giây, thì đó vẫn là tương lai."

Hệ thống không hiểu: "Có ý nghĩa gì không?"

"Bởi vì không công bằng … với bọn họ thì không công bằng." Thời Vụ Thanh mỉm cười. 

"Ta sẽ quên họ, thì họ cũng nên quên ta. Như vậy mới công bằng."

"Nhưng Kỳ Loan đã quên cô, còn cô thì lại chưa quên hắn ta." Hệ thống lạnh nhạt nói.

Thời Vụ Thanh im lặng một lúc rồi đáp: "Không… ta đã quên rồi."

"Có phải cô hơi thích Kỳ Loan không?"

Lần này, Thời Vụ Thanh không né tránh, trả lời dứt khoát: "Không."

Hệ thống không hỏi tiếp nữa.

Bởi vì nó nhận ra, dù hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời của cô cũng không thay đổi.

Nó không nên nghi ngờ nữa…

Bởi vì nhìn kìa, cô đã rất nhanh từ "A Loan" thân mật, gọi thành Kỳ Loan.

Thậm chí, khi đọc cái tên ấy, trong mắt cô hoàn toàn không còn gợn sóng cảm xúc.

Thời Vụ Thanh… là người lạnh lùng.

Có lẽ ở thế giới trước, Kỳ Loan quả thật đã khiến Thời Vụ Thanh cảm động, dạy cô một vài điều, nhưng tất cả những điều đó, đối với cô, đã là mây bay thoáng qua trong quá khứ.

Hệ thống chuyển sang hỏi:

"Sau khi thế giới này kết thúc, cô cũng sẽ làm như vậy chứ?"

"Có lẽ vậy… nếu như ta và ai đó vướng vào quá nhiều ràng buộc."

Hệ thống im lặng một lúc.

Cuối cùng, nó nói: "Tôi mãi mãi tôn trọng cô."

Thời Vụ Thanh hơi sững người. Thực ra giữa cô và hệ thống, tuy nói là hợp tác, nhưng xét việc hệ thống giúp cô phục sinh, thì nó mới là bên nắm quyền chủ động.

Thế nhưng, từ đầu đến cuối thái độ của hệ thống luôn rất tốt, những điều nó nói ra, so với "cảnh cáo", càng giống như một lời nhắc nhở.

"Cảm ơn." Ánh mắt cô ánh lên sự chân thành và biết ơn.

"Không cần, cố lên nhé." hệ thống đáp.

Thời Vụ Thanh gật đầu.

Cô tắt đèn, để mình đắm chìm trong bóng tối hoàn toàn.

Thật ra… cô đang cảm thấy áp lực.

Nhưng vẫn ổn.

Sáng hôm sau, Thời Vụ Thanh còn đang nghĩ xem nên làm cách nào để gia tăng độ nổi tiếng thì nhận được điện thoại của lão gia gia nhà họ Lãnh, bảo cô dẫn Lãnh Không về nhà cũ ăn trưa.

Dĩ nhiên, Thời Vụ Thanh không có lý do gì để từ chối!

Chỉ cần được ra ngoài, đó đều là cơ hội cả!

Cô dẫn theo Lãnh Không, ngồi lên chiếc xe sang trọng đang chờ sẵn để tới nhà cũ, người lái xe là quản gia.

Người này luôn mang nụ cười nhã nhặn trên mặt, bề ngoài có vẻ lịch sự nhưng thực chất rất cứng rắn, chỉ nghe lệnh của Lãnh Thần. Nếu không phải lão gia nhà họ Lãnh đích thân dặn dò, ông ta tuyệt đối sẽ không để Thời Vụ Thanh ra khỏi nhà.

Thời Vụ Thanh ngồi trong xe, ánh mắt như đang lơ đãng nhìn vào khoảng không, nhưng thực ra cô đang đọc các bình luận.

Với cô mà nói, khi không có ống kính quay đến mình, việc theo dõi phản ứng và nắm được diễn biến của cốt truyện cũng vô cùng quan trọng.

[Mọi người nghĩ xem (cười đểu) Tư Thiên Uyên có phải đang thích Y Y không?]

[Haha chuyện đó khỏi cần đoán! Cái lão già mưu mô kia chắc chắn thích Y Y rồi! Không thì sao lại cứu cô ấy năm đó, rồi mấy năm nay lại luôn đối xử tốt như vậy?]

[Này này! (bực bội) Nam thần của tôi không phải lão già gì đâu nhé! Anh ấy là người thừa kế nhà họ Tư đó!! Trẻ trung lại đẹp trai, vừa biết chơi guitar piano, vừa nấu súp, đánh võ nữa (tim tim.jpg)]

[Điều tuyệt nhất là anh ấy quá đỗi tao nhã! Ai mà hiểu được!! (chảy nước miếng) Giống như hoàng tử thời Trung cổ vậy á]

[Chuẩn rồi, hu hu hu, chỉ cần anh ấy cười một cái là tôi chết mê chết mệt!! Anh ấy hoàn hảo đến mức chạm trúng đúng kiểu tôi thích luôn!]

[Tỉnh lại đi, đừng mơ nữa, nam thần chỉ thích mỗi Y Y thôi]

[Thất vọng… nhưng mà cũng không sao, Y Y quả thực rất dễ thương và tốt bụng, thích cô ấy cũng dễ hiểu mà?]

[Đúng rồi (cười) miễn là không thích Thời Vụ Thanh là tôi chịu được hết]

[Oa! Nam thần lại đến đón Y Y đi ăn nữa rồi kìa!]

[Con đường này… hình như quen quen ha?]

Chương 86: Tình cờ gặp phản diện 

Dù cách nhau cả một chiều không gian, Thời Vụ Thanh vẫn có thể cảm nhận rõ sự si mê của đám người kia dành cho phản diện Tư Thiên Uyên.

Ừm… cô chớp mắt mấy cái, đọc lại kịch bản một lần nữa, xác nhận rằng phản diện hoàn toàn không thích nữ chính, việc tiếp cận chỉ để lợi dụng cô ta nhằm đối phó với Lãnh Thần.

Hơn nữa, nói phản diện "tao nhã" gì đó… thì đúng là tao nhã thật, nhưng điên loạn cũng là thật đấy chứ!

Không biết nếu đám độc giả đó mà biết trong tầng hầm của Tư Thiên Uyên có cả một căn phòng đầy tay người bị hắn sưu tầm, thì sẽ phản ứng thế nào!

Thời Vụ Thanh chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi mà đã rùng mình một cái.

Không thể nghĩ tiếp được, quá phản nhân tính rồi!

May mắn là nhân vật của cô chẳng có bao nhiêu liên quan tới phản diện, số lần tiếp xúc cũng hiếm hoi, mà Tư Thiên Uyên thì cũng chẳng buồn ra tay với cô.

"Mẹ, mẹ đang lo lắng chuyện gì sao?"

Một giọng trẻ con trong trẻo nhưng lành lạnh vang lên bên cạnh, trong xe đã mở điều hòa, nên giọng nói ấy bất ngờ xuất hiện khiến cô thoáng rợn người.

Ngón tay Thời Vụ Thanh khẽ run lên một chút.

QAQ

Hu hu thật sự không phải cô nhát gan, mà là do tưởng tượng vừa rồi quá đáng sợ thôi!

"Ừm?" Cô điều chỉnh lại cảm xúc, cúi đầu nhìn về phía Lãnh Không.

Cậu bé tròn mắt, chăm chú nhìn cô, cười toe toét nói: "Mẹ đừng lo, những gì con nói với mẹ hôm qua chỉ là đùa thôi mà."

Hôm qua?

Nhảy lầu?

Cuối cùng cũng từ bỏ rồi à?

Thời Vụ Thanh xoa đầu cậu nhóc: "Vậy thì tốt."

"Nhưng con thật sự hy vọng mẹ sẽ vui vẻ."

Nên… dù sao thì cậu cũng sẽ không nhảy thật, xin lỗi mẹ nhé.

Đã lừa mẹ rồi.

Lãnh Không quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối con đường này, chính là chiến trường mà hôm nay cậu sẽ giúp mẹ mình chiến đấu.

Chỉ cần có thể khiến mẹ vui, đừng nói là giả vờ nhảy, dù phải dùng mạng sống diễn một vở kịch, nếu cần, cậu cũng sẽ nhảy thật.

Chỉ mong mẹ có thể cười nhiều hơn một chút. Không phải kiểu cười gượng gạo, mà là nụ cười thật lòng.

Giống như hôm qua và hôm nay vậy, những nụ cười dành cho cậu đều rất chân thật, trong mắt mẹ thật sự có sự hiện diện của cậu.

Chứ không phải quay về như trước kia, tất cả những nụ cười ấy, giả tạo như đeo mặt nạ.

Đây là chiếc siêu xe phiên bản giới hạn duy nhất trên thế giới, giá trị của nó đã không thể dùng tiền bạc để đo đếm.

Dù đã khá quen thuộc với chủ nhân của chiếc xe này, Doãn Y Y vẫn cảm thấy có chút gò bó khi ngồi bên trong.

Cô đặt hai tay lên đầu gối, nhìn người đàn ông bên cạnh một cách dè dặt: "Thiên Uyên, chúng ta sẽ ăn ở đâu vậy?"

"Phía Đông Diệp có một nhà hàng tư nhân rất khá, em sẽ thích đấy." 

Giọng nam trầm thấp, mang theo âm hưởng mượt mà như tiếng dương cầm, vừa nhẹ nhàng vừa quyến rũ.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau sở hữu một gương mặt khiến người ta không thể nào quên – tuấn mỹ, lạnh lùng và sắc bén, giống như mặt biển pha lê tuyệt đẹp. Ai từng nhìn thấy anh đều không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp ấy.

Khóe môi anh cong lên mang theo ý cười, đôi mắt sáng khi nhìn về phía người đối diện toát lên khí chất tao nhã đến mức khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Tuy mặc trang phục đời thường, nhưng khí chất quý tộc của anh vẫn lấn át hoàn toàn, chỉ cần liếc qua đã biết anh không giống người bình thường.

"Cảm ơn anh."

Dù đã thường xuyên gặp mặt người đàn ông này, Doãn Y Y vẫn cảm thấy má mình nóng lên khi nhìn thấy anh mỉm cười dịu dàng như thế.

Cô âm thầm nghĩ: chuyện này không thể trách cô được, chỉ có thể trách vì Thiên Uyên quá quyến rũ!

Ai mà chống lại được một người đàn ông vừa lịch thiệp vừa tao nhã như vậy chứ!!

"Nhưng lần này để em mời anh nhé, lần nào anh cũng là người trả." – Doãn Y Y hơi ngại ngùng nói.

"Không cần đâu, em vừa mới trở về nước mà." Tư Thiên Uyên mỉm cười: 

"Thật sự muốn mời anh thì đợi khi nào giải quyết xong chuyện của em, rồi hãy nói."

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Doãn Y Y vốn đang đỏ bừng vì thẹn thùng bỗng trở nên trắng bệch.

"Thiên Uyên... em vẫn không thể tin được. Thanh Thanh không phải loại người như vậy… nhất định là có hiểu lầm gì đó!" 

Doãn Y Y đến giờ vẫn không thể tin người bạn thân nhất của mình lại là người vì muốn gả vào hào môn mà cướp con của cô, còn hại cả cuộc đời cô.

Trong đáy mắt Tư Thiên Uyên thoáng qua một cảm xúc mà chỉ anh mới hiểu. Anh vừa định mở miệng nói gì đó thì tài xế bất ngờ đạp phanh gấp!

“Két ——”

Tiếng bánh xe rít lên chói tai.

Ánh mắt Tư Thiên Uyên chợt lạnh đi, anh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ngay khúc cua có một chiếc xe bất ngờ lao tới!

Hai chiếc xe chỉ còn cách nhau một tích tắc … sắp va chạm đến nơi rồi!

Chương 87: [Thiên Uyên thật sự rất lễ độ!] 

...

Tiếng phanh xe gấp vang lên, cơ thể Thời Vụ Thanh không kịp khống chế, nghiêng hẳn về phía trước.

Đồng tử cô mở to, trơ mắt nhìn chiếc xe đang lao thẳng về phía chiếc xe đối diện.

Không phải chứ?

Không chết trong nhiệm vụ, lại sắp chết vì một vụ tai nạn xe bất ngờ?

Thời Vụ Thanh tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng trong đầu vẫn cực kỳ lý trí: nguyên chủ và Lãnh Không không thể gặp chuyện gì ở đây được. Nếu không thì cốt truyện không thể tiếp diễn, mà nơi này căn bản cũng không phải một “điểm kịch bản”.

Quả nhiên, ngay giây sau đó, hai chiếc xe sượt qua nhau trong gang tấc, không hề va chạm.

Thời Vụ Thanh ngồi vững lại, thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Không, con không sao chứ?" Cô quay sang hỏi Lãnh Không. Thế nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái, ánh nhìn cô lập tức bắt gặp những dòng bình luận trên màn hình:

[Hú hồn hú vía, may là không va vào nhau]

[Cái gì vậy trời? Xe bên kia lái kiểu gì thế?!]

[Khoan đã, mọi người không thấy xe bên kia có gì đó… quen quen à?]

[Quen? Quen cái gì cơ?]

[Đợi đã…?]

[Má ơi! Đó là xe của Lãnh Thần!!!]

[Trời ơi!! Nam chính sắp gặp lại Y Y rồi sao?? Đột ngột thế này á?!]

[Sốc luôn]

"..." Thời Vụ Thanh.

Cô như bị ai đó bấm nút “tạm dừng”, đến hô hấp cũng ngừng lại trong vài giây.

Cứu với! Đó là xe của phản diện!

"Mẹ ơi, con không sao đâu… mẹ?"

"À… ừ…" — Thời Vụ Thanh hoàn hồn, lập tức giục quản gia: "Mau đi đi! Nhanh lên!"

Quản gia quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ khó nói thành lời.

Thời Vụ Thanh hoàn toàn không muốn biết ông ta đang nghĩ gì, hiện giờ cô cảm thấy thần chết đang kề cận: "Nhanh lên! Lão gia gia còn đang đợi!"

Thế nhưng quản gia lại hơi nheo mắt: "Phu nhân, cô đang sợ điều gì sao?"

Ông nghiêng người, liếc nhìn chiếc xe đối diện: "Bên trong có ai đó mà phu nhân không muốn gặp à?"

"..." Thời Vụ Thanh.

Có cần nhạy bén đến vậy không?

Đúng lúc Thời Vụ Thanh đang nóng như lửa đốt, cánh cửa xe đối diện mở ra, một người đàn ông bước xuống.

Tim Thời Vụ Thanh lập tức nhảy lên tận cổ, nhưng người bước xuống lại không phải phản diện, mà là tài xế.

Cô thở phào, may quá, cô thực sự không muốn phản diện nhìn thấy mình vào lúc này.

Thế nhưng cô còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, thì đã thấy tài xế bước về phía ghế sau và … mở cửa!

Một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc đơn giản, khí chất quý phái, cúi người bước xuống xe, đi về phía bên này.

"..." Thời Vụ Thanh.

[Ủa? Nam thần cũng nhận ra xe nhà họ Lãnh à? Sao anh ấy tự mình xuống xe vậy?]

[Cũng chưa chắc, nhưng chỉ cần có mắt thì cũng biết xe đó đắt đến mức nào, có lẽ anh ấy nghĩ là người trong giới thôi]

[Lãnh Thần - cái máy làm thêm giờ chính hiệu mà hôm nay lại không ở công ty? Còn định về nhà tổ?!]

[!!! Mấy bà ơi, có khi nào Thời Vụ Thanh cũng đang trong xe không?!!]

[Trời ơi! Kịch tính rồi đó!]

[Hê hê, càng tốt! Để Y Y nhìn thấy bộ mặt thật của "chị em tốt" ấy đi]

[Y Y của chúng ta hiền lành quá, ai mà không xót xa]

[Nếu Tiểu Bảo cũng ở trong xe thì tốt quá!! Y Y có thể gặp lại đứa con mà cô ấy luôn thương nhớ rồi!!]

[Tuyệt vời! Mong chờ quá!!]

Thời Vụ Thanh lúc này hoàn toàn cảm nhận được một điều: loài người không thể đồng cảm với nhau.

Đám độc giả thì kêu gào phấn khích, còn cô thì chỉ muốn đào một cái hố trốn khỏi thế giới này.

Quản gia khi nhìn thấy người bước xuống xe thì khựng lại vài giây, rõ ràng là nhận ra đối phương.

Nếu là người bình thường thì ông sẽ chẳng buồn để tâm, nhưng vị kia của nhà họ Tư trong giới thật sự không phải hạng xoàng. Vốn dĩ ông định bỏ qua, giờ thì muốn đi cũng không được nữa rồi.

Nếu Lãnh Thần có mặt ở đây thì đương nhiên phải để ngài ấy ra mặt. Nhưng Lãnh thiếu lại không có ở đây...

Ánh mắt quản gia tối lại. Trong xe bây giờ chỉ có “phu nhân nhà họ Lãnh” không thể công khai, cùng với “tiểu thiếu gia nhà họ Lãnh” cũng đang bị giấu kín... Hiển nhiên, chỉ có ông ra mặt là hợp lý.

“Phu nhân tốt nhất đừng nói lung tung, cũng nên trông chừng thiếu gia cho kỹ.” Quản gia nhắc nhở xong thì lập tức thừa dịp Tư Thiên Uyên chưa lại gần, mở cửa bước xuống xe, đồng thời đóng cửa lại ngay để chặn tầm nhìn từ bên ngoài.

Thời Vụ Thanh chẳng cần ông ta phải nói, cô đã sớm chỉ hận không thể ôm lấy Lãnh Không mà chui xuống gầm ghế.

Nhưng mà như thế thì quá mất mặt… Mất mặt cũng chẳng sao, vấn đề là sụp đổ hình tượng!

Vậy nên cô chỉ có thể “khó chịu” mà nhíu mày, nhưng vẫn “nhẫn nhịn” nghe theo sắp xếp của quản gia, không nói lấy một lời.

Lãnh Không ôm lấy cánh tay cô, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt tròn xoe chớp chớp.

Thời Vụ Thanh ngồi yên được hai giây, cuối cùng vẫn không nhịn được, đưa tay che miệng Lãnh Không lại — hô, cô thấy yên tâm hơn nhiều.

Quản gia sau khi xuống xe, liền nhìn người tới với vẻ lễ độ và áy náy:

“Tổng giám đốc Tư, con đường nhỏ này quá hẹp, lúc nãy tầm nhìn bị che khuất, suýt nữa xảy ra va chạm, thật sự xin lỗi.”

“Không sao cả. Thật ra là tôi nên xin lỗi ông và tổng giám đốc Lãnh mới đúng.”

Vượt ngoài dự đoán của quản gia, vị công tử nổi tiếng trong giới thương nghiệp, có tiếng không kém gì thiếu gia nhà họ Lãnh, lại cư xử vô cùng điềm đạm. Khi nói lời xin lỗi, ông hơi cúi đầu, giọng nói ôn hòa, lịch sự, nụ cười mỉm mang theo vẻ phong nhã, chân thành.

Quả nhiên giống như lời đồn bên ngoài.

Nhưng… thương trường như chiến trường, làm gì có người nào đơn giản?

Quản gia nghĩ vậy trong lòng, song không thể không sinh thêm vài phần thiện cảm với đối phương. Dù Tư Thiên Uyên thật sự là người thế nào, thì ít nhất hiện tại, lời xin lỗi của anh là thật lòng.

“Tổng giám đốc Tư, hôm nay thiếu gia nhà tôi không có trong xe, nếu không cậu ấy nhất định sẽ đích thân xuống gặp anh.” Quản gia cười nói.

“Ồ?” Tư Thiên Uyên cong môi cười: “Vậy thì tôi không làm phiền thêm nữa.”

“Tổng giám đốc Tư khách sáo rồi.”

[Hai người này đang đánh võ mồm đúng không]

[Haha, nhưng mà phải nói thật, Thiên Uyên đúng là lễ độ thật]

[Phải đó, không hề tỏ vẻ kiêu căng]

[Lãnh Thần không có mặt sao? Vậy trong xe là ai...]

[!! Là Thời Vụ Thanh! Có lẽ còn cả Tiểu Bảo nữa!]

Thời Vụ Thanh ở trong xe cũng có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.

Sắp đi rồi sao?

Cô vừa mới nghĩ vậy thì lập tức kinh ngạc: người đàn ông cao ráo ấy lại tự nhiên đi vòng qua quản gia, tiến về phía xe của cô!

Đôi mắt sâu thẳm đầy mê hoặc ấy, xuyên qua lớp kính xe, nhìn thẳng vào cô.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments