Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 106 107 108

By Quyt Nho - tháng 10 23, 2025
Views

Chương 106: Phản diện, nam chính, tiêu đời rồi

Là Tư Thiên Uyên!!

Thời Vụ Thanh lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, đôi tay đang nắm lấy tay cô kia giống như lưỡi hái của tử thần, mang theo khí lạnh âm u và điềm gở.

Đừng mà đừng mà!

Tránh xa cô ra một chút đi!

Thời Vụ Thanh lập tức vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của đối phương, nhưng sức lực của cô so với hắn yếu đến mức gần như không đáng kể.

Ngược lại, với dáng vẻ giãy dụa nhẹ nhàng như vậy, trông cô lại giống như đang chủ động nhào vào lòng hắn.

Cơ thể cô khẽ run lên: “Anh... anh buông tôi ra.”

Tư Thiên Uyên cúi mắt xuống, ánh mắt tán thưởng và si mê dừng lại ở đôi tay đang nắm lấy.

Hắn thong thả đáp lời: “Tiểu thư, đi đường phải cẩn thận chứ.”

“...Cảm ơn.” Thời Vụ Thanh khựng lại một chút: “Giờ thì, anh có thể buông tôi ra rồi chứ?”

“Dĩ nhiên.” Đối phương khẽ cười, nụ cười tao nhã quyến rũ. Vừa nói xong, hắn thật sự buông cô ra.

Thời Vụ Thanh không ngờ lại dễ dàng như vậy, ngẩn người trong giây lát. Nhưng ngay sau đó, cô lập tức muốn rời khỏi Tư Thiên Uyên.

“Tiểu thư vẫn nên cẩn thận!”

Không ngờ rằng, ngay khi cô vừa bước đi một bước, cổ tay liền bị giữ lại, cả người chao đảo rồi lại nhào thẳng vào lòng hắn lần nữa!

“...” Đầu Thời Vụ Thanh bị va nhẹ một cái, hơi choáng váng.

[……]

[Nam thần… nam thần đang làm gì vậy? (run rẩy)]

[Chẳng lẽ thật sự lo cô ấy ngã sao? Ha... ha]

Giả Mộng Mai mở to mắt, hoài nghi nhìn hai người bọn họ.

Còn ở một nơi khác, Lãnh Thần, người vừa nhận ra Thời Vụ Thanh biến mất, tâm trạng vốn đã bực bội lại như bị nghẹn thêm một hơi, không lên được mà cũng chẳng xuống nổi.

Người phụ nữ này…!

Anh đã ra mặt vì cô, vậy mà cô lại không biết điều!

Làm như thể anh tự mình đa tình vậy!

Hừ!

Cho dù bây giờ cô bị người khác tính kế, thì cũng là đáng đời!

Anh vừa nghĩ vừa lạnh mặt đuổi theo hướng Thời Vụ Thanh rời đi.

Tối nay, về đến nhà… anh nhất định sẽ dạy dỗ cô một trận ra trò.

Nếu cô không làm tốt ở phương diện khác, thì ít nhất cũng phải ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh! Đừng có suốt ngày gây chuyện nữa!

Đáng lẽ đây là hình phạt, nhưng chỉ cần tưởng tượng sơ qua, anh đã thấy khô cổ họng rồi.

Người phụ nữ đó, mặc chiếc váy dài như lúc nãy anh thấy, nằm bên cạnh anh, làn da trắng như sữa phát sáng, đôi mắt long lanh có thể còn đẫm nước, dịu dàng gọi anh:

“Chồng ơi…”

Cô sẽ cầu xin anh nhẹ một chút, còn anh thì càng mạnh hơn, khiến cô bật khóc.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, máu trong người Lãnh Thần đã như sôi lên, yết hầu chuyển động, hừ lạnh một tiếng rồi tăng tốc bước chân.

Sau đó…

Ngay tại khúc rẽ, anh liền thấy người mà mình đang nghĩ đến không ngừng… cô đang ngoan ngoãn nằm trong lòng người đàn ông khác, ngẩng đôi mắt lấp lánh như sao sáng, nhìn đối phương đắm đuối.

“...” Gương mặt Lãnh Thần ngay lập tức tối sầm đến cực điểm.

Thời. Vụ. Thanh!

Thời Vụ Thanh cạn lời.

Cô chắc chắn là đã bị phản diện để mắt tới rồi.

Chắc chắn luôn.

Cô ngẩng đầu lên, mặt cứng đờ: “Anh... tôi đứng vững được, không cần anh đỡ đâu.”

“Ừm? Nhưng lúc nãy tôi rõ ràng thấy chân cô bị trẹo mà.”

Tư Thiên Uyên nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, không đồng tình: “Hay là để tôi đưa cô đến bệnh viện nhé? Không đi được thì đừng cố gắng quá.”

“...” Thời Vụ Thanh muốn hỏi: anh thấy bằng con mắt nào vậy?

“...Tôi là vợ của Lãnh Thần, như vậy là không thích hợp đâu, mau buông tôi ra đi!” Cô buộc phải nhắc đến Lãnh Thần.

Tư Thiên Uyên khẽ “ừm” một tiếng, âm điệu kéo dài, hắn mỉm cười hỏi lại: “Ý cô là... người đó sao?”

“?” Thời Vụ Thanh giật mình quay đầu lại..//.. rồi trước mắt cô tối sầm.

A a a a a a!

Tiêu đời rồi!

Lãnh Thần sao lại đến đây rồi!

Mà khí thế trên người anh ta lúc này, còn kinh khủng đến thế!

Cứ như thể giây tiếp theo sẽ giết cô tại chỗ vậy!

Chương 107: Nam chính và phản diện đánh nhau rồi 

Thời Vụ Thanh trơ mắt nhìn Lãnh Thần mang theo sát khí tiến lại gần.

Trong đầu cô như có một hàng dấu chấm than lướt qua, vội vàng giải thích: “Em…”

“Anh Thần! Cuối cùng anh cũng đến rồi! Thời Vụ Thanh là đồ lẳng lơ! Cô ta lén lút đến đây ôm ấp với đàn ông khác!” Giả Mộng Mai gào lên bằng giọng lớn hơn bình thường gấp mấy lần.

“…” Thời Vụ Thanh: “Không phải, em…”

“Bọn họ còn hôn nhau nữa!!”

“!!” Thời Vụ Thanh: “Em không có…”

“Thời Vụ Thanh còn nói, người cô ta thích nhất thực ra là Tư Thiên Uyên!”

“……” Thời Vụ Thanh chưa nói xong câu nào đã bị ngắt lời.

Cô run rẩy nhìn sắc mặt của Lãnh Thần trở nên lạnh lẽo chưa từng thấy, trong ánh mắt anh là sát khí nặng nề khiến người khác phải kinh hãi.

Tư Thiên Uyên thì lại như không nghe thấy lời của Giả Mộng Mai, vẫn mỉm cười bình tĩnh, cũng không có ý định buông Thời Vụ Thanh ra, hoàn toàn không có chút nào tội lỗi khi ôm vợ người khác.

Hai người đàn ông, một kẻ bạo liệt, một người bình tĩnh, đối mặt nhìn nhau.

Khung cảnh bỗng trở nên kỳ dị đến mức khiến người xem ngớ người.

[Người ta nên đọc thêm tiểu thuyết, không thì sẽ không hiểu được ai với ai ở đây luôn]

[Tôi biết rồi, Tư Thiên Uyên và Lãnh Thần (bạn trai bị bắt gian tại trận, Lãnh tổng nổi giận)]

[Tôi biết rồi, Giả Mộng Mai và Tư Thiên Uyên (bạn trai ôm người khác, đại tiểu thư mắng Lãnh Thần không quản nổi vợ mình)]

[Tôi biết rồi, Thời Vụ Thanh và Giả Mộng Mai (bạn gái bị đàn ông khác ôm ngay trước mặt, đại tiểu thư giận quá mượn dao giết người)]

[…Mấy người đỉnh thật]

[Haha cười chết tôi mất, ban đầu còn rối rắm, giờ thì tôi hiểu rồi (ảnh chó ngậm hoa hồng)]

[Tôi lướt hết mà vẫn chưa thấy cặp tôi muốn xem (ảnh mèo ngẩng đầu)]

[A a a mọi người đừng đùa nữa! Quá dị! Quá dị rồi! Rốt cuộc tác giả muốn truyền đạt cái gì vậy!]

[Tôi hết suy nghĩ nổi rồi! Ai đó nói tôi biết nữ chính là ai với!!!]

“Thời Vụ Thanh! Lại đây ngay!” Lãnh Thần gần như nghiến răng ra lệnh, trong giọng nói là lửa giận không thể che giấu.

Thời Vụ Thanh cố gắng giãy ra, nhưng cánh tay của người đàn ông kia ôm quá chặt, cô hoàn toàn không thể nhúc nhích.

“Em…” Cô nhìn Lãnh Thần với ánh mắt tội nghiệp: “Anh ta không buông em ra…”

“Tư Thiên Uyên! Anh có ý gì?” Lãnh Thần không nhịn được nữa, sải hai bước lao lên đấm thẳng vào mặt Tư Thiên Uyên!

Tư Thiên Uyên lui lại hai bước, mang theo Thời Vụ Thanh. Hắn cảm nhận được thân thể mềm mại trong ngực đang khẽ run lên, nhưng sự run rẩy ấy lại càng khiến hắn cảm thấy hài lòng.

Hắn vòng tay ôm eo cô gái, mỉm cười vô hại: “Tổng giám đốc Lãnh, đừng hiểu lầm. Cô Thời chỉ bị trẹo chân, đứng không vững thôi.”

“Muốn chết à!!”

Gương mặt Lãnh Thần vì tức giận mà căng lên, anh lập tức tấn công Tư Thiên Uyên bằng những cú đấm mạnh mẽ đủ để khiến người ta gãy xương.

Tư Thiên Uyên né tránh mấy chiêu, động tác vẫn giữ được vẻ tao nhã, nhưng qua nhịp bước nhanh dần, cũng có thể thấy hắn không hoàn toàn xem nhẹ các đòn tấn công của Lãnh Thần.

Sau khi lùi lại vài bước, cánh tay Tư Thiên Uyên dùng để đỡ va chạm với tay của Lãnh Thần, cả hai đều cảm nhận được lực đạo mạnh mẽ của đối phương, không thể xem thường.

Ánh mắt Tư Thiên Uyên lóe sáng, hắn thản nhiên buông Thời Vụ Thanh ra:
“Cô Thời đứng cho vững, đừng để ngã nữa nhé.”

Vừa dứt lời, ngay giây tiếp theo, hắn đã bị Lãnh Thần tung một cú đá trúng ngay bụng dưới.

“Bốp!” Tư Thiên Uyên lùi về sau mấy bước, nhưng Lãnh Thần không buông tha, lập tức lao lên tiếp tục tấn công.

Tư Thiên Uyên, lúc này nụ cười nơi khóe môi đã nhạt đi phần nào, nhưng hắn không hề lùi bước, trực tiếp đối đầu, bắt đầu đánh nhau với Lãnh Thần.

Tiếng nắm đấm, tiếng va chạm vang lên không ngớt, chỉ cần nghe âm thanh cũng cảm nhận được mức độ căng thẳng dữ dội của trận chiến!

Nhìn hai người đánh nhau chẳng khác gì liều mạng, Thời Vụ Thanh: “……”

Không phải chứ…

Hai người đó… thật sự đánh nhau rồi?

??

Cô nên làm gì bây giờ?

Gọi Lãnh Thần dừng tay?

…Như vậy thì trông giống đang bênh vực Tư Thiên Uyên – “gã đàn ông lạ” kia quá…

Kêu Tư Thiên Uyên dừng lại… loại trừ.

Nhưng để mặc họ đánh nhau như thế… cũng không đúng lắm!

Thời Vụ Thanh không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này!

Phản diện vốn che giấu rất giỏi ở giai đoạn đầu, giờ lại vì cô mà trực tiếp đối đầu với nam chính, thậm chí còn ra tay đánh nhau!

Là cái quái gì vậy chứ!

Độc giả cũng đang điên đầu không kém vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra!

[???]

[?!?!]

[Kể chuyện cười thế kỷ đây rồi, hai nam thần của tôi lại vì một bạch liên hoa giả tạo mà đánh nhau!]

[Khi người ta bị dồn đến đường cùng thì chuyện gì cũng làm được, nhưng đề đọc hiểu này tôi chịu, thật sự chịu!]

[Cầu cứu cao nhân! (suy sụp) Giải thích hộ đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này!]

[Nếu Thời Vụ Thanh là nữ chính thì tôi còn hiểu được, nhưng cô ta… giết bạn thân, hám danh, mê tiền, vô cảm, giả tạo… rốt cuộc vì sao lại như thế? (thật lòng thắc mắc)?????????]

[Số lượng dấu hỏi chứng minh bạn thật sự rất thắc mắc]

[Tôi tới đây, để phân tích tình hình hiện tại cho mọi người nhé. (nhớ thả tim, bình luận ủng hộ tôi nha)

Thứ nhất, nam thần rõ ràng là cố ý chọc tức Lãnh Thần, lý do thì có nhiều, tự các bạn đoán, tôi không đi sâu vào.

Hãy bàn về điều khác: Sau chuyện này, Thời Vụ Thanh còn có thể yên ổn sống tiếp không? Lãnh Thần sẽ tha cho cô ấy sao?

Không. Không đời nào.

Cho nên, có thể suy ra: nam thần cố ý giúp Y Y (ý chỉ Giả Mộng Mai) trả thù Thời Vụ Thanh.

Tóm lại: nam thần không thích Thời Vụ Thanh đâu, mấy người tưởng bở rồi.]

[(suy nghĩ)]

[Nghe cũng hợp lý đấy]

[Ra vậy! Hết hồn luôn! Không thích thì tốt rồi!]

Đám độc giả cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mọi chuyện cũng không đến nỗi phi lý như tưởng tượng.

Nhưng trong khi mọi người còn đang bàn tán, thì Giả Mộng Mai không có tâm trạng tham gia.

Ban đầu cô ta vốn mong Lãnh Thần vì ghét Thời Vụ Thanh mà chẳng thèm nghe giải thích, rồi nhân lúc mọi người đang quay phim, sẽ công khai đá cô ấy!

Nhưng Lãnh Thần không hỏi tội Thời Vụ Thanh trước, mà lại đi đánh nhau với Tư Thiên Uyên…

Bây giờ…

Nhìn hai người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi đánh nhau chỉ vì Thời Vụ Thanh… trong lòng cô ta càng thêm khó chịu!

Giả Mộng Mai trừng mắt căm ghét nhìn Thời Vụ Thanh: “Đồ lẳng lơ ong bướm!”

“…” Thời Vụ Thanh mệt mỏi nhắm mắt lại.

Không muốn đối mặt nữa.

Cô quyết định… giả vờ ngất.

Chương 108: Tình tiết cao trào đã tới 

Thể trạng của Thời Vụ Thanh vốn dĩ không tốt, vì vậy lúc này cô giả vờ ngất cũng không có chút gì là gượng ép.

Cô yếu ớt nói một câu: “Chồng ơi, em thấy khó chịu…”

Sau đó cả người lảo đảo, đổ xuống đất.

“Thời Vụ Thanh!”

Cô được Lãnh Thần, người đang có chút hoảng loạn, nhanh tay đỡ lấy.

Trước khi nhắm mắt, trong khoảnh khắc ánh nhìn lướt qua người Tư Thiên Uyên, Thời Vụ Thanh bắt gặp ánh mắt đầy hứng thú kỳ dị khiến cô rợn cả sống lưng.

Tối hôm đó, Thời Vụ Thanh cuối cùng phải nhập viện.

Dù cô chỉ giả vờ ngất xỉu, nhưng cơ thể quả thực có không ít vấn đề, rất yếu ớt, nên việc “bất tỉnh” cũng không có gì lạ.

Cũng nhờ cái sự “yếu ớt” ấy, Lãnh Thần, người rõ ràng đang cực kỳ tức giận, đã cố kiềm chế không nổi nóng, chỉ buông vài lời mỉa mai, sau đó cho cô cơ hội để giải thích.

Thời Vụ Thanh kể lại đầy đủ mọi chuyện từ đầu đến cuối. Lãnh Thần nghe xong, nở nụ cười lạnh lẽo: “Tư Thiên Uyên, tôi nhất định sẽ khiến hắn hối hận vì những gì đã làm tối nay.”

“Anh tin em rồi sao?” Thời Vụ Thanh mặt mày tái nhợt, khẽ hỏi.

“Em nghĩ tôi quên là em thích tôi đến mức nào à?” Giọng Lãnh Thần có chút châm chọc, đặc biệt nhấn mạnh từ “thích”, rõ ràng đang ám chỉ chuyện năm xưa. Tuy lời nói có vẻ mỉa mai, nhưng cũng không phải nói sai sự thật.

Thật ra chuyện xảy ra tối nay, chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ một chút cũng sẽ hiểu: lời của Giả Mộng Mai hoàn toàn không thể tin.

Thời Vụ Thanh đã làm đủ mọi thứ để giữ vị trí vững chắc trong nhà họ Lãnh, sao có thể công khai gặp gỡ đàn ông khác ở chốn đông người?

Cô là kẻ ngốc à?

Chỉ là đôi khi, cảm xúc lại khiến người ta không thể bình tĩnh được.

Giờ mọi chuyện đã kết thúc, nghe Thời Vụ Thanh giải thích, Lãnh Thần sao có thể không hiểu tất cả là do Tư Thiên Uyên cố tình gây chuyện?

Nhất là khi tên đó còn trắng trợn dùng cái cớ “trẹo chân” để lấp liếm!

Ánh mắt Lãnh Thần trở nên u ám lạnh lẽo. Tốt lắm. Đã lâu lắm rồi anh chưa tức giận đến vậy.

Bao năm nay, số người dám đắc tội với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà tất cả đều có kết cục thê thảm. Uy danh của nhà họ Lãnh đã lên đến đỉnh cao, đến mức anh không nhớ nổi lần cuối có người dám công khai khiêu khích mình là khi nào.

Tư Thiên Uyên?

Dám động đến người phụ nữ của anh? Xuống địa ngục đi!

Nhà họ Tư, cũng nên biến mất khỏi thế giới này!

Thời Vụ Thanh cảm nhận được luồng sát khí đáng sợ phát ra từ Lãnh Thần, cô khẽ rụt người lại.

A… rối tung cả lên rồi.

Sau chuyện lần này, Thời Vụ Thanh thực sự nổi như cồn trong giới!

Chuyện cô leo lên giường rồi cưới Lãnh Thần đã đủ chấn động, thế mà ngay trong đêm đầu tiên chính thức xuất hiện trước công chúng, lại khiến Thiếu gia nhà họ Tư vì cô mà lao vào xung đột với Lãnh Thần!

Quá sức vô lý!

Ngay cả tiểu thuyết cũng khó mà viết ra được tình tiết ly kỳ đến vậy!

Còn bản thân nhân vật chính gây náo động Thời Vụ Thanh thì lại hoàn toàn không biết gì về chuyện đó.

Bởi vì sau đêm hôm ấy, cô lại một lần nữa bị cấm ra ngoài, và lần này còn nghiêm ngặt hơn trước.

Thời Vụ Thanh đành phải ngoan ngoãn ở nhà suốt hơn nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, thông qua phần bình luận trong hệ thống, cô biết vai phản diện đã tung ra một loạt chứng cứ, khiến nữ chính hoàn toàn tin rằng cô “bạn thân” của mình đã phản bội.

Đồng thời, phản diện cũng đang sắp xếp để nữ chính gặp được Lãnh Không, có thể là trong vòng vài ngày tới. Nữ chính sẽ vào làm giáo viên tại trường mà Lãnh Không đang học, để có cơ hội tiếp cận và nói rõ sự thật. Độc giả thì khỏi phải nói, phấn khích đến mức hét lên trong bình luận.

Ngoài ra, cũng cần phải nói thêm rằng: trong hơn nửa tháng qua, nữ chính đã gặp nam chính hai lần, nhưng… dường như chẳng có phản ứng hóa học nào xảy ra.

Nam chính không nhận ra nữ chính, còn nữ chính thì đầy tâm sự, tình cảm chưa hề có dấu hiệu tiến triển theo hướng yêu đương.

Ngày hôm đó, như thường lệ, Thời Vụ Thanh đang rảnh rỗi ở nhà theo dõi tiến trình cốt truyện… không phải cô không muốn ra ngoài để thu thập điểm nổi tiếng, mà là vì hiện tại cô thật sự không dám trái ý Lãnh Thần. Cô tính chờ thêm vài hôm nữa, đợi tình hình lắng xuống rồi sẽ tìm cách thuyết phục anh.

Chỉ là dạo này đúng lúc chẳng có gì đáng chú ý trong kịch bản, cô cũng phải chờ thời cơ.

[Gặp rồi!!]

[Hào hứng quá!!!]

[Hu hu bé con X﹏X mau gọi mẹ đi]

Thời Vụ Thanh vừa cắn miếng dưa hấu, vừa chớp mắt.

Gặp rồi!

“Phu nhân.”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng của quản gia.

“Có chuyện gì vậy?” Thời Vụ Thanh hỏi.

“Có mấy người muốn gặp cô,” quản gia nói: “nghe nói là ba mẹ cô và ba mẹ của bạn cô – Doãn Y Y.”

“?!” Thời Vụ Thanh ngạc nhiên.

Cô lập tức ngồi bật dậy!

Cái gì? Đến tình tiết này rồi sao?

Hóa ra không phải cô đi tìm cha mẹ nữ chính để đánh, mà là cha mẹ nữ chính tự mò đến để bị cô đánh à?


  • Share:

You Might Also Like

0 comments