Chương 147: Trốn tránh thật là đáng xấu hổ, nhưng lại rất hữu ích
Phòng làm việc của cả hai người trong cuộc, cùng với sự can thiệp của Ôn Tĩnh Vân, khiến các video về cảnh Giang Trì Ấp ép tường Ôn Thời liên tục bị xóa sau khi được đăng tải, làm dân mạng bất mãn, chỉ dám truyền nhau trong nhóm kín.
Việc này lại càng làm các fan couple thêm tin tưởng rằng hai người thật sự bên nhau, lượng người theo dõi siêu thoại "Biệt Thời Giang Tẩm Nguyệt" tăng vọt.
Phim Thiên Khải mà hai người cùng đóng cũng nhờ đó mà được chú ý hơn, độ thảo luận tăng cao không ngừng.
Kết thúc thời gian nghỉ ngơi, chương trình tiếp tục theo lịch trình.
Tin tức về Ôn Thời và Giang Trì Ấp đã mang lại cho chương trình đủ độ nổi tiếng, họ cũng không cần kiếm thêm lượt xem từ việc làm khó các khách mời, chỉ đơn giản chia thành hai đội, cho họ chơi trò chơi để giành điểm.
Ban tổ chức cũng không bày trò gì quá phức tạp, chỉ là các trò chơi kinh điển như đoán từ khóa, người này diễn tả người kia đoán, và trò ai là nội gián.
Trò chơi tuy nhỏ, nhưng mọi người đều chơi rất vui.
Khán giả cũng vô cùng thích thú, vì chương trình chia Ôn Thời và Giang Trì Ấp vào hai đội khác nhau, chơi trò chơi không tránh khỏi những lần chạm trán, và khán giả rất thích xem cảnh hai người vừa chơi vừa trêu đùa nhau.
Ôn Thời thật sự có chút sợ Giang Trì Ấp, dứt khoát mặc kệ, chơi tới đâu thì tới đó. Đam mê chiến thắng trong trò chơi của cô bùng nổ, nhưng Giang Trì Ấp như thể có năng lực đọc suy nghĩ, những trò chơi này bất kể là trò nào cũng trở thành công cụ gian lận, muốn thắng hay không, hoàn toàn là do anh quyết định.
Khi muốn trêu Ôn Thời, anh cố tình để cô thua, đến khi thấy cô nổi giận thì lại cho cô thắng hai ván, thật sự là xấu xa đến tận xương tủy.
Dĩ nhiên, điều này chỉ mình anh biết, còn trong mắt khán giả, nhiều lúc lại là cảnh anh cố tình nhường cô, khiến họ lại càng phấn khích.
Sau một buổi chiều sôi nổi, chương trình cũng không bắt các khách mời chuẩn bị bữa tối, ăn tối xong lại xem bản chỉnh sửa của tập trước, đến khi kết thúc chương trình phát sóng trực tiếp.
Vừa đứng dậy khỏi ghế sofa, Ôn Thời liền bị Giang Trì Ấp giơ tay chắn lại.
"Anh đừng quá đáng quá đấy!" Ôn Thời lập tức nổi cáu.
Giang Trì Ấp mỉm cười: "Ôn lão sư quên rồi sao, anh bây giờ là huấn luyện viên thể hình của em, hôm nay em vẫn chưa vận động đủ đâu."
Sao cô lại quên mất chuyện này cơ chứ!!
Biết được ý đồ "gian ác" của anh, Ôn Thời tức đến đau đầu, tên cẩu nam nhân này thật sự là quá vô sỉ!
Đúng rồi, anh ta còn nhận vai Huyền Linh!
Thật là không chừa kẽ hở nào!
"Tiểu Thời, sao anh Ấp lại trở thành huấn luyện viên thể hình của cậu vậy?" Hồ Tiểu Ngọc nghe thấy, tò mò hỏi.
Ôn Thời không nói gì, nhìn Giang Trì Ấp với ánh mắt đầy bực bội, muốn xem anh giải thích ra sao.
Giang Trì Ấp rất bình thản, nói với Hồ Tiểu Ngọc: "Lạm dụng chức quyền."
Hồ Tiểu Ngọc ngây người, không hiểu ý nghĩa của câu trả lời.
"Anh không biết xấu hổ nữa à!" Ôn Thời tức đến nhảy dựng lên, lập tức cầm một chiếc gối ném về phía anh.
Giang Trì Ấp giơ tay chụp lấy, nụ cười càng sâu, nhưng vẫn nói: "Tấn công huấn luyện viên, lát nữa thêm một hiệp hít đất." Anh nói xong liền đi về hướng phòng tập trên lầu, vừa đi vừa nói: "Nếu không lên, anh sẽ gọi điện cho đạo diễn Kiều."
"Giang Trì Ấp!"
Nhìn Ôn Thời bực bội đuổi theo Giang Trì Ấp rời khỏi, Hồ Tiểu Ngọc ở lại vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra giữa hai người.
Tô Di Ninh đứng không xa khoanh tay quan sát toàn bộ quá trình, sau đó bước đến bên cạnh Hồ Tiểu Ngọc, vỗ nhẹ vai cô, nở nụ cười đầu tiên trong ngày: "Muội muội, cũng biết trợ giúp ghê nhỉ."
"Hả?" Hồ Tiểu Ngọc nhìn cô càng ngơ ngác.
Đến phòng tập, Giang Trì Ấp giống như hôm qua, giám sát Ôn Thời hoàn thành khởi động, rồi tiếp tục theo kế hoạch đã định, đầu tiên là chạy bộ, sau đó là tập máy, nói một là một, không nới lỏng chút nào.
Ôn Thời bám chặt cẳng chân đang run rẩy, tức tối nhìn Giang Trì Ấp, nghĩ thầm: 'Anh ta mà thật sự thích mình thì có là ma mới tin!'
Giang Trì Ấp đang lấy khăn cho cô, nghe thấy tiếng lòng của cô, khóe mắt ánh lên ý cười, quay lại đặt khăn lên đầu cô: "Đừng nhìn anh như thế. Anh là người công tư phân mình. Dù có thích em đến đâu cũng không nới lỏng đâu."
"Anh có…"
Bị Giang Trì Ấp nhìn chằm chằm, Ôn Thời nuốt nửa câu còn lại, đổi lời: "Anh mà công tư phân minh? Đúng là chuyện buồn cười nhất mà em từng nghe."
Giang Trì Ấp đưa tay vò rối tóc cô bằng khăn: "Ý chính của câu này là, anh thích em."
Ôn Thời liếc anh, mặt đỏ bừng, đẩy tay anh ra: "Biến đi!"
Biết điều mà thu lại, Giang Trì Ấp buông cô ra, trải hai tấm thảm yoga, bảo cô làm động tác giãn cơ.
Sau khi Ôn Thời làm xong, cô lại mệt đến không đứng nổi dậy. Lần này, cô không dám gây chuyện với Giang Trì Ấp nữa. Nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêng của anh, cô hỏi: "Anh hai của em đã gọi cho anh à?"
"Gọi rồi." Giang Trì Ấp gật đầu, đưa cho cô chiếc bình giữ nhiệt: "Dì Tống cũng gọi cho anh nữa."
Ôn Thời bật dậy: "Thật không, anh không nói lung tung trước mặt mẹ em đấy chứ?"
"Nếu em nói đến chuyện anh tỏ tình với em, thì đúng là anh có nói." Giang Trì Ấp nhìn cô với nụ cười khó đoán.
Ôn Thời đau đầu bóp trán: "Anh điên rồi à!"
"Ôn lão sư."
Nghe giọng anh, Ôn Thời ngẩng lên, nhưng bắt gặp khuôn mặt anh ở ngay sát, cô phản xạ lùi lại.
"Làm... làm gì, có gì nói đàng hoàng, đừng sát vào em như vậy!"
Giang Trì Ấp khẽ cười: "Anh chỉ cảm thấy em vẫn chưa rõ tình hình. Ôn lão sư, hiện tại anh chỉ muốn cả thế giới biết anh thích em."
"Anh... anh đang uy hiếp em đấy à!" Ôn Thời lại lùi thêm chút nữa, lưỡi líu lại vì bối rối.
"Nếu suy nghĩ như vậy khiến em yên tâm hơn, vậy thì cứ coi như anh đang uy hiếp em đi." Đôi mắt Giang Trì Ấp thêm phần sâu lắng.
Ôn Thời giật mình, lập tức đứng dậy, chẳng nói thêm lời nào mà chạy thẳng ra ngoài.
"Em không nghĩ rằng mình có thể trốn tránh mãi như vậy chứ?" Giang Trì Ấp nói nhỏ từ phía sau.
'Anh biết gì chứ, trốn tránh có hơi đáng xấu hổ nhưng lại rất hữu ích!'
Ôn Thời vội vã rời khỏi phòng tập với bước chân loạn nhịp.
Nghĩ đến việc trong phòng còn có Tô Di Ninh, cô không về phòng mà đi thẳng đến nhà vệ sinh ở tầng hai.
Đóng cửa lại, Ôn Thời tựa vào cửa, tim đập thình thịch, áp tay lên ngực, không nhịn được mà mắng Giang Trì Ấp thêm một lần nữa.
Anh nghĩ ai cũng giống anh sao? Giống như chó con, nhạy cảm với những chuyện thích hay không thích người khác đến vậy. Cô còn chưa xác định được liệu mình có thích anh hay không nữa!
Thậm chí, cô còn chẳng biết thích một người là như thế nào.
Nếu thích một người là muốn bao dung, chiều chuộng họ, vậy cô cũng rất thích Hồ Tiểu Ngọc và những người khác mà.
Nhưng nếu thích một người là giống như Giang Trì Ấp, cháy bỏng, tận tâm muốn dành tất cả điều tốt đẹp nhất cho đối phương, thì cô không làm được điều đó. Điều này chẳng phải chứng minh rằng cô không thích Giang Trì Ấp sao?
Phải nói rằng, cô đối với Giang Trì Ấp đúng là có chút đặc biệt, dường như có chút ý nghĩ mờ ám với anh.
Nhưng cảm giác này chắc là chỉ muốn lên giường với anh thôi, chứ không phải là thích anh, đúng không?
Ôn Thời vò đầu, cảm thấy càng rối hơn, không nghĩ ra được gì bèn trút giận lên Giang Trì Ấp, lại mắng anh thêm một lần nữa.
Chương 146: Thừa nhận đi, em cũng thích anh
Giang Trì Ấp có thể cảm nhận được Ôn Thời dần dần mềm lòng, điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà nói: "Không được nói anh là cún!"
Ôn Thời nhanh chóng chớp mắt, trong lòng phản bác theo phản xạ: ‘Chó thì sao chứ, chó rất dễ thương, em thích chó nhất!’
"Được rồi, chó thì chó." Giang Trì Ấp thở dài, hoàn toàn buông xuôi.
Chỉ cần cô có thể thích anh, gì cũng được…
Ôn Thời cuối cùng cũng nhận ra, đôi mắt dần dần mở to: ‘Anh ấy sao lại biết mình đang nghĩ gì? Đọc, đọc tâm thuật à?!’
Giang Trì Ấp nhìn vào đôi mắt cô, bây giờ anh không còn ngốc nghếch nữa. Nếu bây giờ lộ ra chuyện anh biết đọc tâm, cô sẽ nghĩ anh là quái vật mất, liệu cô có sẽ chạy xa hơn không?
Trong lúc anh đang tự vấn trong lòng, Ôn Thời lại tự phủ nhận suy nghĩ của mình.
‘Mình đang nghĩ gì thế này, làm gì có thứ gọi là đọc tâm thuật chứ. Chắc là mắt mình mắng người quá rõ ràng rồi…’
Nghe vậy, Giang Trì Ấp không nhịn được bật cười, cúi đầu tựa trán lên vai cô.
Ôn Thời bị dọa giật mình: "Anh có gì thì nói thẳng đi, em không ăn chiêu này đâu!"
Giang Trì Ấp càng cúi đầu sâu hơn, vòng tay ôm eo cô, ôm trọn cô vào lòng, thấp giọng thở dài: "Ôn Thời, vì em, anh sắp phát điên rồi."
Bộ dạng này của anh khiến Ôn Thời càng thấy anh giống một chú chó lớn, dù ngoài miệng nói là không ăn chiêu này, nhưng trong lòng lại thấy anh có chút đáng yêu, giơ hai tay lên, ngập ngừng không biết có nên vỗ nhẹ đầu anh không.
"Ký lại hợp đồng chứ? Em không ở đây thì anh sẽ cô đơn lắm."
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên nơi cổ cô, hơi thở ấm áp làm Ôn Thời rụt vai lại.
Cảm thấy chỉ cần anh nghiêng đầu là có thể cắn cô, Ôn Thời lập tức mềm lòng: "Ký, em sẽ đi ký ngay."
‘Lại còn viện cớ không thể thiếu mình, cuối cùng chẳng phải là ép buộc sao! Đồ cẩu nam nhân!’
Giang Trì Ấp khẽ cười, lại hỏi: "Còn trốn tránh anh nữa không?"
"Không… không trốn nữa." Cô còn trốn đi đâu được nữa chứ!!!
Giang Trì Ấp lại cười, đột nhiên cúi đầu cắn lên xương quai xanh của cô.
"Giang Trì Ấp!" Ôn Thời kinh ngạc kêu lên, nhưng cảm thấy lực cắn của anh càng lúc càng lớn, đau đến mức cô phải hít một hơi.
Nghe thấy tiếng cô đau, Giang Trì Ấp mới ngẩng đầu lên, nhìn cô: "Đây là hình phạt vì em đã trốn tránh anh!"
Ôn Thời trừng mắt nhìn anh, nghiến răng, ánh mắt lướt qua cổ anh, định trả đũa!
Nhưng Giang Trì Ấp lại nâng cằm cô lên, khiến cô dừng lại ý định đó. Nếu cô dám cắn anh, anh khó mà đảm bảo không làm ra điều gì mất lý trí.
Anh khẽ cười: "Ôn Thời, em không thấy tình huống hiện tại có gì không ổn sao? Nếu không phải là anh, mà là người khác làm những điều này với em, em sẽ làm gì?"
"Làm gì ư?" Ôn Thời tưởng tượng cảnh người khác làm vậy với mình, trong mắt lập tức lóe lên tia giận dữ: 'Chắc chắn sẽ đánh cho hắn sống không bằng chết!'
Giang Trì Ấp lại cười vui vẻ, ghé sát vào tai Ôn Thời: "Anh dám làm như thế, đều là do em từng bước cho phép, Ôn Thời, thừa nhận đi, em cũng thích anh mà."
"Anh thì…" Ôn Thời nhịn lại chữ cuối, giận dữ nói: "Người ta bảo anh tự cao tự đại quá mức, đây là bệnh, anh nên đi gặp bác sĩ!"
Giang Trì Ấp cười nhẹ, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cô: "Rồi sẽ có ngày em gật đầu, đến lúc đó, anh sẽ cảm nhận xem miệng em còn cứng như vậy không."
Ôn Thời nghe được hàm ý của anh, bị anh nhìn đến rụt người lại, quay đầu tránh tay anh, cũng không nhìn anh nữa, mím môi không nói gì.
"Thích anh thì có gì không tốt." Giang Trì Ấp nắm tay cô, kéo lên đặt dưới tà áo của mình, để ngón tay cô chạm vào cơ bụng anh: "Không chỉ có thể nhìn, mà còn có thể sờ."
Ngón tay Ôn Thời chạm vào làn da ấm nóng của anh, lập tức rụt lại, quay đầu kinh ngạc nhìn anh.
"Không thích? Vậy thử trên đây thì sao?"
Anh giữ tay cô, tiếp tục đưa lên trên, áo kéo cao để lộ eo thon, Ôn Thời cúi đầu nhìn thấy, lập tức cắn chặt môi, trong đầu không khỏi hét lên.
Cô vội rút tay về, đẩy mạnh anh ra.
"Em, em tìm đạo diễn, ký, ký hợp đồng." Ôn Thời lắp bắp.
Giang Trì Ấp lần này không ngăn lại, chỉ khẽ cười: "Em thấy không, em lúc nào cũng có thể đẩy anh ra."
Ôn Thời cắn răng không quay đầu lại, bước chân càng lúc càng nhanh.
"Ôn Thời, nếu không muốn anh phát điên thì đừng có trốn tránh anh!" Giang Trì Ấp cuối cùng cảnh cáo.
Lần này, Ôn Thời liền chuyển sang chạy nhanh, thoáng cái đã xuống cầu thang mất hút.
Giang Trì Ấp ở lại, ngẩng đầu nhìn vào camera hành lang, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, sau đó cũng rời đi.
Bình luận trực tiếp vốn đã điên cuồng, giờ lại càng sôi nổi hơn.
[awsl! Tôi chết mê chết mệt vì người đàn ông này rồi!]
[Aaa, khi nào thì Ấp ca lại trở nên lão làng như vậy chứ!!]
[Tôi thấy anh ấy như đang khoe khoang tự mãn vậy. Có bạn gái thì ghê gớm lắm à!]
[Không quan tâm, tôi sắp ngất vì ghen tị rồi!]
[Huhu, Ôn Thời thật có phúc!]
[Này, vậy chừng nào Ấp ca mới chính thức công khai đây?!]
...
Những cảnh quay như vậy làm sao có thể không lọt vào top tìm kiếm.
Lư Minh sau khi thấy đoạn video cũng phát điên, lập tức gọi điện đến tổ chương trình, yêu cầu gặp Giang Trì Ấp.
"Tổ tông của tôi ơi, cậu đang làm gì thế hả! Muốn công khai cũng phải cho tôi thời gian chuẩn bị chứ!"
Giang Trì Ấp tâm trạng rất tốt, khóe môi còn hiện nụ cười: "Chưa công khai mà."
"Chưa công khai là sao?" Giọng Lư Minh đột ngột cao vút: "Cậu… cậu dồn người ta vào tường… đây là cách cậu tán tỉnh Ôn tiểu thư đấy à?!"
Giang Trì Ấp chẳng có ý định kể lại vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ bình thản nói: "Anh chỉ cần ép lượt tìm kiếm xuống là được, đến lúc cần công khai tôi sẽ báo cho anh."
Cả hai người đều là tổ tông! Lư Minh đầu đau như búa bổ, chỉ còn cách khuyên nhủ "Vậy cậu tự kiềm chế chút đi, đừng để ảnh hưởng đến công việc của cả hai."
Ở phía khác, Ôn Thời cũng đang bị Tiểu Mạnh chất vấn.
"Sếp à, chị cũng phải cho tôi thời gian chuẩn bị chứ!" Anh ta chỉ vào chiếc máy tính bảng, trên đó có ba tin hot search liên tiếp, trông như muốn phát điên.
Ôn Thời nghiến răng nói: "Chẳng phải tại tên điên Giang Trì Ấp kia sao!"
"Vậy… bây giờ phải làm sao?" Tiểu Mạnh hỏi cô: "Chúng ta nên phủ nhận hay trực tiếp công khai?"
"Công khai cái gì mà công khai!" Ôn Thời nói lớn đến mức suýt bể giọng: "Tôi với anh ấy có gì đâu, không cần đáp lại gì cả, cứ ép hot search xuống, để họ muốn đoán sao thì đoán."
Tiểu Mạnh mệt mỏi gật đầu, điện thoại lại bất ngờ reo lên. Anh ta lấy điện thoại ra xem, lập tức đưa cho Ôn Thời: "Ôn, Ôn đại thiếu gia…"
Ôn Thời xoa trán, chẳng lẽ đã đến mức anh trai cô cũng biết rồi?
"Anh?" Cô bồn chồn nghe máy.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng Ôn Tĩnh Vân căng thẳng.
Ôn Thời mím môi: "Chỉ là vì hợp đồng chương trình kỳ sau có chút trục trặc, mọi người có hơi xúc động thôi."
"Không muốn tham gia thì đừng tham gia nữa, hắn dám ép em sao?" Ôn Tĩnh Vân lại hoàn toàn tin lời cô.
Lúc này, Ôn Thời ngược lại sợ anh trai hiểu lầm, vội nói: "Không có đâu, em đã gia hạn rồi. Không ai ép em, chỉ là, chỉ là giữa chúng em có chút vấn đề thôi."
Có em gái nào thì có anh trai ấy, Ôn Tĩnh Vân lại không hiểu ý cô, liền nói thẳng: "Đừng lo, anh sẽ giúp em dẹp hot search xuống, cũng sẽ nói chuyện với Giang Trì Ấp!"
"Anh!" Ôn Thời kêu lên, nhưng bên kia đã kết thúc cuộc gọi.
Cô đột nhiên cảm thấy bất lực, liền buông xuôi, 'Mặc kệ, để cho tên cẩu nam nhân Giang Trì Ấp kia đi giải thích với anh trai mình đi!'
Chương 145: Có thể thích anh được không?
Sau khi nhéo Tô Di Ninh một cái, Ôn Thời liền quay người bỏ chạy, quay đầu lại thấy cô ấy không đuổi theo, còn không quên làm một cái mặt quỷ trêu chọc.
Quay đầu thêm lần nữa, cô suýt đâm vào một người. Ngước lên thì thấy khuôn mặt của Giang Trì Ấp.
Anh đang cầm một cái nồi mới, giơ cao lên để tránh va vào cô, cúi xuống nhìn cô mà không nói lời nào.
Ôn Thời hừ nhẹ một tiếng, trong lòng nghĩ: ‘Chắc anh ấy sắp nói chuyện ký gia hạn hợp đồng đây nhỉ? Xem tôi có đồng ý không, nhất định cho anh ấy một phen xấu mặt!’
Giang Trì Ấp nhướn mày, liếc nhìn Tô Di Ninh đang đuổi theo phía sau, trong lòng hiểu ra ngay là ai đã tiết lộ thông tin này.
Anh cũng không cố tình giấu cô, chỉ là hôm trước uống rượu say, hôm sau cô lại chạy nhanh hơn thỏ, nên anh chưa kịp tìm cơ hội nói cho cô biết.
Thấy Tô Di Ninh đã đến gần, anh nghiêng người, khẽ nói: "Chạy mau thôi!”
Ôn Thời lập tức phản ứng, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng giận dữ của Tô Di Ninh, cô giật mình hét lên một tiếng rồi phóng chạy ngay.
Hai người đuổi nhau, trêu đùa, cảnh tượng khiến mọi người đều bật cười.
Trên màn hình bình luận cũng đầy những lời trêu chọc.
[Đúng là mấy bé ba tuổi, ở với chị Tô thì ngay cả bình hoa cũng đổi nét!]
[Haha, thật sự là vậy mà.]
[Có lẽ đây chính là sức hút của "bình hoa" nhỉ?]
[Haha, các người chắc chắn là fan giả rồi!]
…
Ăn trưa xong, mọi người ai nấy đều nghỉ ngơi, dù phòng của Ôn Thời là nhỏ nhất, nhưng Tô Di Ninh chỉ chịu ở chung với cô.
Cô ấy mang hành lý vào, tự mình sắp xếp gọn gàng, còn có vẻ thoải mái hơn cả Ôn Thời, người đã ở đây từ trước.
Ngược lại, Ôn Thời hơi không quen khi ở cùng phòng với người khác, cảm thấy khó ngủ nên ra ban công hóng gió.
Giang Trì Ấp xuống tìm cô, vừa xuống lầu liền thấy bóng dáng mảnh mai của cô đứng cạnh cửa sổ.
Anh không đến gần, mà đi xuống tầng dưới lấy một cái chăn, rồi mới quay lại tầng hai.
“Không lạnh à?” Anh đắp chăn lên vai cô, nhẹ giọng hỏi.
Ôn Thời giật mình, quay lại thấy là anh mới an tâm, hừ nhẹ một tiếng: "Anh đúng là cái tính xấu mãi không đổi.”
Cả hai đều đã tháo micro, nên Giang Trì Ấp cũng chẳng kiêng dè gì: "Thế em sớm quen đi là vừa.”
Ôn Thời lườm anh một cái, lập tức hiểu ra lý do anh tìm cô, liền quay lưng: "Lạnh quá, em về phòng trước đây.”
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô đã bị anh nắm lấy cánh tay.
“Trốn anh cả buổi sáng rồi, vẫn chưa đủ sao?” Giang Trì Ấp cúi đầu nhìn cô.
Ôn Thời ánh mắt lóe lên: "Ai trốn anh chứ, tự đề cao bản thân quá rồi đấy!”
“Vậy thì nghe anh nói hết đã.” Giang Trì Ấp kéo cô lại gần, giờ cô cũng đã biết rồi nên anh cũng không vòng vo, nói thẳng: "Lát nữa ký thêm hợp đồng với chương trình đi.”
Quả nhiên là chuyện này!
Hơn nữa, cái giọng điệu của anh là gì vậy?
Ôn Thời trừng mắt nhìn anh: "Anh ra lệnh cho em đấy à? Chuyện do anh tự làm ra, em không thèm dọn dẹp rắc rối cho anh!”
“Em cũng là nhà đầu tư, chẳng lẽ muốn chương trình không kết thúc tốt đẹp?” Giang Trì Ấp điềm nhiên nói.
Ôn Thời càng giận, đôi mắt đào hoa sắc bén hẳn lên: "Anh định uy hiếp em à?”
Giang Trì Ấp nhíu mày, dịu dàng nắm lấy tay còn lại của cô, nhẹ giọng trấn an: "Đừng giận, nghe anh nói hết đã. Em ký hay không cũng được, anh không định ép em. Chỉ là anh nghĩ, em hoà hợp với mọi người như vậy, thiếu em ở tập cuối thì sẽ không trọn vẹn.”
Nghe vậy, Ôn Thời lại càng giận, hất tay anh ra, tức tối nói: "Anh là nhà đầu tư lớn nhất, anh còn dám đùa giỡn với chương trình của mình, tại sao em phải quan tâm đến chuyện có trọn vẹn hay không chứ? Người tùy tiện chính là anh chứ không phải em!”
Cô nói xong quay đầu đi, nhưng Giang Trì Ấp vươn tay kéo lại, cô giãy giụa rất mạnh. Sợ làm cô đau, anh chỉ còn cách xoay người, giữ chặt eo cô, ép cô dựa vào tường.
Bị ép vào tường, Ôn Thời bỗng sững sờ, theo phản xạ nhìn lên camera trên hành lang rồi vội vã gỡ tay anh ra: "Vẫn đang phát sóng đấy, anh điên rồi sao!”
***mini
Dưới đây là phần dịch tiếp theo của chương 145 (2/2):
---
Chương 145: Có thể thích tôi được không? (2/2)
Không biết anh có điên hay không, nhưng có vẻ như bình luận đã điên cả rồi.
Có một camera ở hành lang và một cái nhìn từ ngoài ban công vào bên trong, hai người đứng ở góc mà cả hai camera đều nhìn thấy.
Sau khi Ôn Thời bị ép vào tường, hình ảnh của cô không xuất hiện nữa, chỉ còn thấy được bóng nghiêng của Giang Trì Ấp.
Nhưng mọi người lại thấy rất rõ cảnh hai người trước đó đang kéo qua kéo lại.
Ban đầu, mọi người còn có chút lo lắng.
[Hai người này chắc chắn đang cãi nhau, không nhìn thấy biểu cảm nhưng nhìn cử động cơ thể cũng biết là đang cãi nhau!]
[Hiếm khi thấy "bình hoa" nổi giận, có chuyện gì xảy ra vậy?]
[Đây có phải là sự cố phát sóng không? Nhóm sản xuất nhanh lên nào!]
[Các bạn đang lo lắng gì chứ, chỉ là cặp tình nhân nhỏ cãi nhau thôi mà?]
[Trong tình huống này thì đừng có 'ship' nữa, còn đang trước ống kính mà, hai người này là tình huống gì vậy!]
Rồi họ nhìn thấy Giang Trì Ấp kéo cô lại, một động tác quay người, hình ảnh Ôn Thời biến mất khỏi màn hình, nhưng từ hành động của Giang Trì Ấp, rõ ràng là cô đã bị anh đè lên tường.
[Trời ơi!!!!]
[Ah ah ah, đang "kabe-don" đây!!!]
[Ah ah ah ah, mọi người hãy 'ship' đi, hãy 'ship' mạnh tay vào!!!]
[Các bạn nghĩ mình đang quay phim thần tượng à, ôi ôi ôi, thật sự quá hài!]
[Vẫn là anh, Giang Trì Ấp, chỉ có thể nói là làm, tốt lắm!]
[Tản đi thôi, tản đi thôi, đúng là cặp tình nhân nhỏ cãi nhau mà!]
[Vừa rồi thật sự làm tôi sợ chết khiếp!]
[Hôm nay lại bị cặp tình nhân cho nốc cơm chóa!]
[Các bạn có thể bình tĩnh chút không, chỉ là "kabe-don" thôi, có gì đâu mà hốt hoảng.]
[Hôn cái gì chứ, có hôn gì đâu, ah ah ah ah, đạo diễn nhanh chóng dời camera!!!]
……
Ở ngoài màn hình, Ôn Thời vẫn đang giằng co với Giang Trì Ấp, nhìn thấy cô còn muốn vùng vẫy, Giang Trì Ấp lại áp sát hơn, cố định toàn bộ người cô vào tường.
Cảm nhận được một cơ thể ấm áp áp sát lại, Ôn Thời lập tức sợ đến mức không dám cử động, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng anh, tức giận nói: “Giang Trì Ấp, anh mau thả em ra, nếu anh dám động vào em, em…”
Cái vẻ ngoài hùng hổ của cô khiến khóe miệng Giang Trì Ấp nở một nụ cười: "Sao nào?”
“Em…” Ôn Thời nhìn vào đôi mắt sâu thẳm lại mang theo chút tà ác của anh, lời còn lại đều nuốt vào trong. Cô nhạy bén nhận ra rằng, càng chửi thì anh càng hứng thú, nên thôi, không nói gì nữa.
Giang Trì Ấp có chút thất vọng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt của cô: "Sao không nói nữa?”
Nghe vậy, Ôn Thời lập tức siết chặt môi, chỉ dùng ánh mắt “giết” anh.
Giang Trì Ấp khẽ cười một tiếng: "Vậy thì em cứ ngoan ngoãn nghe anh nói.”
Anh tự giễu cười cười, tiếp tục nói: “Em nói không sai, lần này anh đúng là rất ngang bướng, cả đời này anh chưa từng làm điều gì quá quắt như vậy, bao gồm cả hiện tại. Nhưng tình cảm của con người, không thể nào kiểm soát được, giống như anh không thể ép em thích anh, em cũng không thể ép anh không được thích em.”
Anh… anh đã nói! Anh đã nói thích cô!!!
Trong lòng Ôn Thời nhỏ nhỏ hô lên một tiếng, đưa tay định che mặt mình, nhưng đã bị Giang Trì Ấp giữ lại, anh lại áp sát thêm một chút, buộc cô phải nhìn vào mắt mình: "Vậy thì, em có thể thích anh được không?”
Nhìn vào đôi mắt chân thành của anh, Ôn Thời cố gắng lùi lại, nhưng lại thấy vành tai của anh đỏ bừng, lập tức hiểu ra rằng anh không hề ung dung như bề ngoài, nhìn kỹ còn thấy cơ mặt anh đang căng cứng.
… Anh cũng đang lo lắng.
Sự nhận thức này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, tâm tình cũng mềm mại hơn một chút. Cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình, cô không khỏi thở dài ‘Ôi, người này thật sự quá đáng yêu!’
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
►
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
▼
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
-
▼
02/02 - 09/02
(18)
- Anh De Doc Tam Chuong 133
- Anh De Doc Tam Chuong 134
- Thu Bong Chuong 661
- Anh De Doc Tam Chuong 135
- Anh De Doc Tam Chuong 136
- Thu Bong Chuong 662
- Anh De Doc Tam Chuong 138
- Anh De Doc Tam Chuong 139
- Thu Bong Chuong 663
- Anh De Doc Tam Chuong 140
- Anh De Doc Tam Chuong 141
- Thu Bong Chuong 664
- Anh De Doc Tam Chuong 142
- Anh De Doc Tam Chuong 143
- Anh De Doc Tam Chuong 144
- Anh De Doc Tam Chuong 145
- Anh De Doc Tam Chuong 146
- Anh De Doc Tam Chuong 147
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)