Chương 128: Hạnh phúc viên mãn
Trong ngày cưới, Đường Điềm khoác lên mình chiếc váy cưới đặt may riêng, thiết kế đúng kiểu cô yêu thích.
Quả nhiên, mặc lên người còn đẹp hơn cả bản vẽ.
Ngày diễn ra hôn lễ, Bùi Giác rước cô dâu về nhà chính của nhà họ Bùi trong không khí náo nhiệt, vui vẻ.
Bên hồ nước cạnh nhà chính, mọi người đang chụp ảnh gia đình. Đường Điềm đứng cạnh Bùi Giác ở vị trí trung tâm, bên cạnh là ông nội đang ôm một chú chó và bà nội ôm một bé mèo. Ba mẹ anh cũng ôm mỗi người một con thú nhỏ, còn ba mẹ và em trai ruột của nguyên chủ đứng ở cạnh bên đó.
Cả bò, ngựa và đám chó trong trang viên đều được đưa vào khung hình.
Đường Điềm ngẩng đầu, mỉm cười đón ánh nắng rực rỡ, hạnh phúc và viên mãn tràn ngập lấy cô vào khoảnh khắc này.
Nhiếp ảnh gia lớn tiếng hô: “Cười tươi nào!”
“Cạch”—bức ảnh gia đình được ghi lại vào đúng giây phút đó, hạnh phúc và viên mãn được lưu giữ trong bức ảnh, dù có một ngày phai màu theo thời gian, tình yêu chân thành vẫn vẹn nguyên.
Khi tiến hành nghi thức kết hôn, Bùi Giác không đọc lời thề trang trọng, mà nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Đường Điềm.
Đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô, ánh nhìn chan chứa yêu thương và dịu dàng.
Giọng nói trầm ấm vang lên, đong đầy tình cảm: “Cảm ơn em đã đồng ý lấy anh, vợ yêu.”
Đường Điềm rưng rưng gật đầu, nhìn anh đeo nhẫn vào tay mình, rồi cúi đầu hôn cô.
Tiếng vỗ tay vang dội, mọi người đều vui mừng reo hò chúc phúc cho cặp đôi.
Lễ cưới của bọn họ, Bùi Giác cũng không mời Phó Hi, Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn đến dự.
Đường Điềm thấy có chút kỳ lạ nhưng không hỏi nhiều, cô nghĩ có thể anh đã cắt đứt quan hệ với họ rồi.
Không ngờ khi đang mời rượu, mẹ Bùi Giác lại hỏi:
“Lễ đính hôn lẫn hôn lễ đều không mời Tiểu Phó, Tiểu Thẩm mấy đứa sao?”
Bùi Giác đáp trầm tĩnh: “Là con không cho người mời.”
Mẹ anh không hiểu, từ trước đến nay quan hệ của họ rất tốt, sao ngày trọng đại lại không mời đến?
“Cãi nhau với họ à?”
Anh trả lời: “Không, chỉ là họ bận công việc, không có thời gian.”
Bà không tin, bận đến mức đó sao? Con trai bà còn bận hơn, vốn nổi tiếng là người nghiện công việc.
Đường Điềm đứng bên nghe thấy, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Bùi Giác hiện tại không còn ký ức về quá khứ, vậy lý do gì khiến anh không mời ba người kia?
Bùi Giác thấy cô nghi ngờ, liền vòng tay ôm eo cô, hạ giọng nói thật.
“Hôm đó em bị đuổi khỏi biệt thự, họ thấy trời mưa to mà không hề ngăn cản.”
Anh hôn lên mu bàn tay cô: “Chúng ta không cần lời chúc phúc của họ.”
Đường Điềm hoàn toàn không ngờ lý do lại là như vậy. Cô lặng lẽ ôm chặt anh, không biết phải dùng lời nào để diễn tả cảm động trong lòng. Cô thật sự không muốn rời xa anh dù chỉ một ngày.
Bùi Giác cũng không kiềm chế được mà siết chặt cô vào lòng, hôn lên mái tóc đen của cô.
Kiếp này, kiếp sau, cô đều là vợ anh. Anh muốn cùng cô sống đến bạc đầu, không rời xa nửa bước.
Đêm tân hôn, Đường Điềm trở về phòng cưới, đang định thay lễ phục thì cửa phòng bị mở ra.
Cô ngoái đầu nhìn lại, người đàn ông cao lớn sải bước đến gần.
Bùi Giác khàn giọng gọi: “Vợ à, để anh giúp em.”
Đường Điềm đỏ mặt không nói, chiếc khóa kéo sau váy cưới được anh từ từ kéo xuống, cánh tay mạnh mẽ vòng qua vai cô.
Môi anh áp lên môi cô, chặn lại tiếng rên khẽ không thể kìm được.
Đường Điềm mềm nhũn trong lòng anh. Tưởng anh là người ôn hòa lịch thiệp, không ngờ trong chuyện này lại hoàn toàn khác.
Đêm khuya, tiếng nước trong phòng tắm vang lên. Bùi Giác bế cô vào trong, cô lờ mờ nhìn người đàn ông sau lưng trong gương — vẻ ngoài cấm dục cao lớn ấy, lại là kẻ không biết mệt mỏi là gì.
Anh dỗ dành cô hết lần này đến lần khác.
Sáng ngày thứ ba sau hôn lễ, Đường Điềm tỉnh dậy trong tình trạng đau nhức toàn thân, đỏ mặt nhớ lại hai đêm trước — Bùi Giác quá mức “xấu xa,” hoàn toàn khác hẳn hình tượng thường ngày.
“Em tỉnh rồi à? Dậy ăn sáng đi.”
Cô trùm chăn kín đầu, trốn trong chăn lăn qua lăn lại, Bùi Giác bật cười, bế cô ra khỏi chăn.
Trước gương trong phòng tắm, Bùi Giác hôn lên gáy cô, giọng trầm khàn: “Đánh răng nghiêm túc vào, đừng để tâm đến anh.”
Đường Điềm cầm bàn chải đánh răng, đôi mắt mơ màng.
Một tháng sau khi kết hôn, trong thư phòng của biệt thự, Đường Điềm cắn môi, ngồi trong lòng Bùi Giác.
Anh mặc vest chỉnh tề, đang bận công việc.
Hình ảnh này khiến cô cảm thấy quen thuộc. Từ rất lâu trước đây, trong một giấc mơ, cô từng thấy cảnh tượng y hệt.
Vì Bùi Giác, cô không còn tâm trí để ngạc nhiên hay suy nghĩ về việc giấc mơ lại trở thành hiện thực.
Đến khi tỉnh lại, cô đã quên mất chuyện đó.
Bốn năm sau ngày cưới, Đường Điềm vẫn chưa có ý định sinh con, chỉ muốn xem hai người hòa hợp đến mức nào.
Bùi Giác yêu cô sâu đậm, tình yêu ấy theo thời gian càng thêm nồng nàn, như rượu mạnh càng để lâu càng thơm.
Về chuyện con cái, ba mẹ chồng luôn để họ tự quyết định. Năm ngoái, khi cô hỏi chuyện đó, mẹ Bùi Giác đã nói:
“Cơ thể là của con, có muốn sinh hay không là do con quyết định. Chúng ta không có ý kiến gì cả. Cả đời người chỉ như vậy thôi, cứ nghe theo tiếng lòng của mình. Bọn ta luôn tôn trọng con.”
Nói xong, bà vui vẻ đi tắm cho con bò cưng.
Ban đầu cô còn đang do dự, nhưng sau khi nghe những lời ấy, trong lòng bỗng muốn có một đứa trẻ — kết tinh của cô và Bùi Giác, để lớn lên trong một gia đình đầy yêu thương và đầy động vật nhỏ thế này, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Năm thứ tám sau khi kết hôn, bé Bùi Dung đã ba tuổi. Đứa bé từ nhỏ đã rất ngoan, hầu như không hề quấy khóc khi còn bé, càng lớn càng điềm đạm.
Khuôn mặt tròn xinh như búp bê, ai nhìn cũng yêu mến.
Năm nay bé bắt đầu đi mẫu giáo, thường xuyên được các cô giáo khen ngợi và xoa má, bé chỉ biết thở dài bất lực, lại càng khiến người khác thích hơn.
Một lần, Bùi Giác đến đón con tan học. Bé Bùi Dung thấy mẹ không tới, liền biết chắc mẹ mệt quá đang ngủ.
Cha thường hay bế mẹ vào phòng ngủ, mấy lần bé còn nghe mẹ nói “anh thật xấu.”
Bé không hiểu lắm, chỉ cảm thấy ba mẹ lúc nào cũng dính nhau, mọi người gọi là "tình cảm sâu đậm".
Bé ngồi vào xe, nói: “Ba à, lần sau cho chú Ngô đón con cũng được, ba ở nhà chăm mẹ đi.”
Bùi Giác cài dây an toàn cho con, giọng trầm: “Thư ký Ngô bận, để lần sau.”
Bùi Dung đã quen, tư thế ngồi cũng giống hệt ba, trông như một ông cụ non.
Bùi Giác hôn lên má con trai, Bùi Dung nhíu mày.
“Ba, chỉ mẹ mới được hôn con thôi.”
Bùi Giác đáp giọng lười nhác: “Mẹ con chỉ được hôn ba.”
Bùi Dung hiếm khi giận: “Đó là mẹ của con mà!”
Bùi Giác lái xe, điềm nhiên tuyên bố chủ quyền: “Đó là vợ của ba.”
Bùi Dung mặt sầm lại, bé phải hỏi mẹ rõ ràng xem rốt cuộc ai mới quan trọng hơn.
Tầng hai biệt thự, Đường Điềm duỗi lưng đau nhức, kéo rèm cửa sổ sát đất ra.
Ánh hoàng hôn chiều rọi lên người cô, đẹp như một vị thần hạ phàm.
Cô nhìn thấy chồng và con trai cùng bước xuống xe, hai người như đúc từ một khuôn, dáng đi cũng giống nhau.
Cô nở nụ cười dịu dàng — có lẽ ông trời vẫn luôn ưu ái cô, để cô có được cuộc sống hạnh phúc viên mãn như hiện tại.
Chương 129: Phiên ngoại của Phó Hi (1)
Vở kịch hôn lễ hôm đó bị Bùi Giác ra tay ngăn chặn, anh kéo Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn rời khỏi hiện trường, còn cảnh cáo họ rằng nếu còn có lần sau, đừng trách anh không nể tình xưa, lần sau không phải khuyên nhủ nữa mà là ra tay chèn ép Thẩm thị và Ôn thị cho đến khi họ chịu dừng lại mới thôi.
Đêm tân hôn hôm đó, Phó Hi ôm người phụ nữ trong lòng chìm vào giấc ngủ, bóng tối trong mơ như hố đen không đáy, nuốt trọn linh hồn anh.
Anh nhìn thấy cuộc sống sau hôn nhân với Đường Điềm, năm đầu tiên, họ rất ân ái. Nhưng vì muốn chứng minh bản thân và có năng lực bảo vệ cô tốt hơn, anh dốc toàn lực cùng ba xây dựng Phó thị ngày càng phát triển rực rỡ, thời gian dành cho cô cũng ít đi, nhưng tình cảm giữa họ không hề suy giảm.
Đường Điềm luôn ủng hộ anh, cố gắng không gây phiền phức, càng không mang đến cảm xúc tiêu cực. Điều đó khiến Phó Hi càng yêu cô hơn, thường xuyên tạo bất ngờ cho cô.
Năm thứ hai sau hôn nhân, anh thấy mẹ mình nhân lúc anh đi làm, đến nhà anh và Đường Điềm, ám chỉ cô nên có con.
Đường Điềm chỉ cười cười, nói: “Dạo này Phó Hi đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, con muốn đợi thêm chút nữa.”
Mẹ anh không vui, nói: “Sự nghiệp là của nó, có phải của con đâu. Con đâu có đi làm, ở nhà thì tranh thủ mang thai sinh con đi.”
Đường Điềm chỉ cười, không nhượng bộ.
Khi Phó Hi về nhà biết chuyện, anh ôm cô xin lỗi: “Xin lỗi em, mẹ anh chỉ có mình anh là con trai, nên có phần sốt ruột. Anh sẽ nói chuyện lại với họ.”
Nhưng Đường Điềm lắc đầu: “Em không sao đâu.”
Tuy nhiên, Phó Hi vẫn về nói chuyện với mẹ. Bà Phó nghe xong, tưởng rằng Đường Điềm mách lẻo, từ đó mỗi lần gặp cô, nếu anh không có mặt, thái độ của bà với cô trở nên lạnh nhạt rõ rệt.
Dù vậy, Đường Điềm chưa bao giờ kể lại những chuyện đó, cũng chưa từng than vãn, nên anh hoàn toàn không hay biết.
Đến năm thứ ba sau khi kết hôn, vẫn không có tin tức gì về việc Đường Điềm mang thai, lời ra tiếng vào bắt đầu lan ra trong đám họ hàng nhà họ Phó, nói cô không thể có con.
Thái độ nhà họ Phó đối với cô thay đổi hẳn. Mỗi dịp lễ tết, hai người về nhà chính của Phó gia đều phải nghe những lời bóng gió khó chịu, bảo cô nên đi khám xem có vấn đề gì không.
Dù Phó Hi giải thích rằng là do công việc anh quá bận, hai người chưa định có con sớm, nhưng các bậc trưởng bối vẫn luôn đổ lỗi lên đầu Đường Điềm.
Cô đã giải thích nhưng họ không nghe, cô cũng đành im lặng, chưa bao giờ nổi giận, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Phó Hi rất xót xa, nhiều lần xin lỗi cô. Họ luôn dùng biện pháp tránh thai, sao có thể mang thai được?
Đường Điềm nói với anh: “Anh cứ lo sự nghiệp của anh, họ muốn nói gì thì cứ để họ nói, lúc này chưa phải thời điểm thích hợp để có con.”
Phó Hi rất biết ơn sự thấu hiểu của cô. Nếu muốn có con, anh buộc phải kiêng tiệc tùng, rượu chè một thời gian dài. Cố gắng thêm một năm nữa là ổn.
Mặc dù Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn không còn hành động gì thêm, nhưng trong lòng anh vẫn luôn đề phòng, muốn tăng cường năng lực để bảo vệ Đường Điềm.
Nhưng ba mẹ anh lại không nghe lời giải thích, quen thói độc đoán, bảo anh dẹp sự nghiệp, về nhà sinh con.
Sau ba năm vất vả xây dựng sự nghiệp, Phó Hi không cam lòng từ bỏ, nhất là khi thành công đang đến gần.
Anh không nghe lời ba mẹ mà tiếp tục cố gắng.
Đến năm thứ tư sau hôn nhân, anh thấy mẹ mình lại nhân lúc anh không có nhà, nhiều lần đến đưa thuốc bổ trợ sinh cho Đường Điềm, ép cô uống, còn cảnh cáo không được nói với anh.
Lúc này, bà Phó đã không còn là người mẹ chồng ôn hòa như trước, đối với Đường Điềm thì trừng mắt lạnh nhạt.
Bà coi thường Đường gia từ lúc đính hôn, bây giờ thái độ đó lại càng lộ rõ.
Trước khi đi còn mắng mỏ: “Ba mẹ thế nào thì con cái thế ấy. Ngoài khuôn mặt ra thì chẳng được tích sự gì, đến con cũng không biết đẻ.”
Đường Điềm từ đầu đến cuối không nói một lời.
Phó Hi trong mộng đã khóc không thành tiếng, muốn tỉnh dậy nhưng không sao tỉnh được.
Anh nhìn thấy Đường Điềm một mình ngồi trên sofa, ánh mắt buồn bã, trống trải, khiến lòng anh như bị dao cắt.
Nhưng cơn mộng vẫn chưa dừng lại.
Anh thấy mình đi làm về, Đường Điềm cố gắng tươi cười, nhưng anh lại quá mệt sau tiệc tùng, chẳng nhận ra điều gì khác thường, còn sai cô rót nước, cắt trái cây.
Anh không chịu nổi nữa, nước mắt làm mờ tầm nhìn, nhưng giấc mộng vẫn tiếp tục.
Giữa năm thứ tư sau kết hôn, mẹ anh lại đến nhà, lần này là ép cô phải ly hôn trong năm nay.
Bà ta túm cằm Đường Điềm: “Cô đẹp là nhờ gương mặt này. Con trai tôi mê cô cũng vì cái mặt đó. Tôi đã tìm người sửa mặt giống cô tám phần, sắp xếp ở bên cạnh nó rồi.”
“Không bao lâu nữa, cô sẽ bị ghét bỏ. Cô ta hiểu chuyện hơn cô nhiều, khuyên cô biết điều, cầm lấy một triệu này rời khỏi con trai tôi.”
Bà ta vừa buông tay vừa lấy khăn giấy lau tay: “Cái thân hèn hạ này, tôi thật không muốn đụng vào.”
Hôm đó, anh thấy Đường Điềm đứng lặng nhìn ra cửa sổ rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng.
Tối hôm đó, anh đề nghị có con, nhưng Đường Điềm chỉ cười, không đáp.
Anh khó hiểu, hỏi cô có phải giận bố mẹ anh không, rồi còn bảo cô hãy thông cảm cho mong mỏi của họ.
Đường Điềm lại nói: “Phó Hi, em mệt rồi. Mình ly hôn đi.”
Anh không chịu, nhưng cô đã quyết, kéo vali đã chuẩn bị sẵn.
Cô nhìn anh, vẫn xinh đẹp rạng rỡ, nhưng đôi mắt trong trẻo chẳng biết từ khi nào đã chất chứa mệt mỏi.
“Phó Hi, mình không hợp nhau. Duyên phận này đến đây thôi.”
Anh thấy mình đỏ cả mắt, níu lấy cô gào lên đau đớn: “Tại sao? Anh đã đối xử với em tệ ở chỗ nào?”
Đường Điềm nhìn anh, ánh mắt chỉ có thất vọng chứ không lưu luyến.
Cô nói: “Có lẽ, em không nên thỏa hiệp ngay từ đầu.”
Anh không cho cô đi, ôm chặt lấy cô, nhưng cô đã chẳng còn sức để giãy giụa.
Giọng cô chỉ còn mỏi mệt, chỉ mong được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
“Phó Hi, chúng ta kết thúc trong hòa bình đi, em xin anh đấy.”
Cuối cùng, anh vẫn để cô ra đi, Đường Điềm kéo vali rời đi mà không quay đầu lại.
Hôm sau, anh nhận được đơn ly hôn. Anh không chịu ký, tìm cô để níu kéo.
Cô không nói gì suốt quá trình, cuối cùng chỉ nói: “Buông tha cho em đi, em thực sự rất mệt rồi.”
Cô thậm chí không muốn nghe bất kỳ tin tức nào liên quan đến nhà họ Phó.
Anh thấy mình ngồi trong phòng khách khóc như đứa trẻ, cuối cùng vẫn ký tên vào đơn ly hôn.
Hôm nhận giấy ly hôn, anh nhìn Đường Điềm – xinh đẹp và tràn đầy sức sống – rõ ràng mới chia tay không lâu, cô đã như được tái sinh, quyến rũ hơn cả khi mới quen.
“Điềm Điềm…”
Cô mỉm cười: “Cảm ơn anh đã chịu buông tay. Dù đã trải qua những chuyện đau buồn, nhưng cũng có những khoảnh khắc hạnh phúc. Chúc anh tìm được người phù hợp.”
Anh nghẹn ngào không thể đáp lời.
Cô mỉm cười bước lên chiếc taxi, biến mất khỏi tầm mắt anh.
Từ đó, anh sa sút tinh thần. Ba mẹ anh cũng không quá để tâm, cho rằng đàn ông đã từng nếm mùi đàn bà thì mấy năm là lại đâu vào đấy.
Họ đã sắp xếp người phụ nữ tốt hơn đến bên cạnh anh, cho rằng Phó thị không có anh thì cùng lắm cũng chỉ trở lại như trước, trụ cột từ đầu đến cuối vẫn là cha anh.
Nhưng Phó Hi đã sa sút tận ba năm, ngày nào cũng say xỉn, không ra khỏi nhà.
Lúc đó, ba mẹ anh mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, kéo anh đi khám bác sĩ tâm lý. Anh không hợp tác, chỉ muốn chờ chết.
ba mẹ ngày ngày khóc cạn nước mắt, Phó thị sa sút thảm hại.
Họ định gọi cho Đường Điềm cầu xin cô, nhưng bị Phó Hi phát hiện, nổi giận đùng đùng, dọa nếu còn dám làm phiền cô, anh sẽ nhảy lầu tự tử, để họ tuyệt đường.
Ba mẹ sợ hãi, không dám manh động, chỉ biết cầu xin anh đừng nghĩ quẩn.
Đến tháng Chín năm thứ ba sau ly hôn, anh nghe tin Bùi Giác kết hôn, mình không có tên trong danh sách khách mời.
Anh tưởng rằng Bùi Giác chê anh quá sa sút nên không mời.
Đến ngày cưới, anh vô tình thấy ảnh hôn lễ trên mạng xã hội, thấy Bùi Giác hôn người phụ nữ đang rưng rưng nước mắt hạnh phúc, và người đó khiến tay anh run lẩy bẩy.
Anh lập tức tìm video lễ cưới của Bùi Giác. Lúc này, Đường Điềm hai mươi chín tuổi, dịu dàng và xinh đẹp đến mê hồn. Không chỉ được Bùi Giác ôm vào lòng, suốt lễ cưới còn được ba mẹ Bùi hết lòng ủng hộ. Thái độ và thế lực của nhà họ Bùi khiến không ai dám dị nghị.
Trong giấc mơ, anh thấy mình vì đau tim mà ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời.
Từ đó, anh cứ dõi theo hạnh phúc của Bùi Giác và Đường Điềm.
Hai năm sau, Đường Điềm sinh con trai, đặt tên là Bùi Dung.
Thêm hai năm nữa, cô sinh con gái, đặt tên là Bùi Uyển.
Anh nhìn thấy Đường Điềm và Bùi Giác có đủ nếp đủ tẻ, hạnh phúc trọn đời, còn mình thì say xỉn suốt ngày, ba mẹ vì anh mà tóc bạc trắng.
Đến ngày cuối đời, anh vẫn gọi tên Đường Điềm, mãi mãi không thể buông bỏ tình yêu ấy.
Phó Hi chìm trong mộng, ngồi sụp xuống đất, khóc không thành tiếng.
Anh biết mình đang mơ, nhưng cũng rõ ràng ba mẹ mình hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như thế.
Một giọng nói ấm áp vang lên gọi tên anh. Phó Hi ngẩng đầu, giọng nói ấy càng lúc càng gần…
“Phó Hi? Mau tỉnh dậy đi! Phó Hi!”
Phó Hi bất chợt mở mắt, đèn trong phòng ngủ sáng lên. Đường Điềm đang dịu dàng lau nước mắt cho anh bằng khăn giấy.
“Vừa rồi gọi thế nào anh cũng không tỉnh, còn khóc mãi không ngừng.”
Anh thấy tường và cửa sổ dán đầy chữ Song Hỷ, rồi đôi mắt đào hoa nhìn chăm chú vào Đường Điềm, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Cô không hiểu gì, ngay giây sau đã bị anh ôm chặt vào lòng, một giây cũng không muốn rời xa.
Anh nghẹn ngào nói lời xin lỗi: “Xin lỗi… xin lỗi… Điềm Điềm, xin lỗi em…”
Chương 130: Phiên ngoại của Phó Hi (2)
Đường Điềm được Phó Hi ôm trong lòng, chỉ cảm thấy ngơ ngác, nhưng cô không hỏi gì, để anh ôm cô thật chặt.
Kể từ ngày đó, Phó Hi như con sói đang rình rập, giấc mơ đã đánh thức anh, khiến anh hiểu muốn bảo vệ Đường Điềm thì phải có quyền lực trong tay.
Phó Hi luôn mang ơn ba mẹ, cũng quen với việc họ ít khi nghe ý kiến của anh, vì Phó thị vốn dựa vào ba anh mà đứng vững.
Nhưng giấc mơ đó khiến anh nhận ra, ba mẹ anh không bao giờ nghe theo ý muốn của anh, cũng không tôn trọng vợ anh, nhất là xuất thân không có quyền thế của Đường Điềm.
Chỉ vì anh yêu cô, chỉ cần có cô, nên ba mẹ mới tạm thời chịu nhượng bộ, nhưng sự nhượng bộ đó chỉ là tạm thời, không thể kéo dài mãi mãi.
Nếu không có giấc mơ thật đến vậy, có lẽ anh chỉ biết được sự thật khi đã mất cô — người thật sự chia rẽ anh và Đường Điềm không phải là Ôn Thiệu Hàn hay Thẩm Yến Lễ, mà chính là ba mẹ anh, những người anh luôn tin tưởng và dựa vào.
Phó Hi nhẹ nhàng hôn lên má Đường Điềm, anh không để những điều trong giấc mơ xảy ra trong đời thực.
Anh không ép cô sinh con ngay, cô muốn sinh khi nào cũng được.
Anh bắt đầu lên kế hoạch giành quyền lực, từ tay ba mẹ lấy lại toàn bộ Phó thị, rồi từ từ tạo nên vương quốc của mình.
Sau ngày đó, Phó Hi như biến thành người khác, mục tiêu không còn mở rộng dự án ra bên ngoài mà tập trung vào nội bộ Phó thị.
Năm đầu tiên, anh chỉ kiểm soát được hơn một nửa quyền lực trong Phó thị. Quả nhiên, năm thứ hai, mẹ anh lại đến tìm Đường Điềm, y hệt như trong giấc mơ, nhân lúc anh không có nhà, thúc giục cô sinh con.
Mẹ Phó vừa mới ngụ ý Đường Điềm nên sinh con nhanh thì Phó Hi đã mở cửa bước vào.
“Mẹ, chuyện sinh con bọn con đã có kế hoạch rồi, mẹ nói với cô ấy cũng vô ích. Mẹ về nhà đi, con có chuyện muốn nói với Điềm Điềm.”
Mẹ anh tưởng Phó Hi sẽ nói chuyện với Đường Điềm về việc này nên đứng dậy rời đi.
Mẹ đi rồi, Phó Hi ôm chặt Đường Điềm, hôn cô.
“Đừng để ý mẹ, đợi anh nắm hết quyền Phó thị, họ sẽ không còn cơ hội can thiệp nữa.”
Đường Điềm hiểu anh đang nghĩ gì, anh sợ ba mẹ anh đối xử tệ với mình.
Cô nói: “Ba mẹ không đến mức đó đâu. Nhưng nếu anh giành được quyền thì cũng tốt. Ba mẹ rồi cũng sẽ già đi, lúc đó Phó thị cũng cần người thay thế để quản lý.”
Phó Hi vừa yêu cô vừa cảm thấy có lỗi, nghĩ đến chuyện trong mơ cô phải chịu đựng, anh cố kìm nén nỗi đau trong lòng, chỉ biết ôm cô thật chặt.
Nửa cuối năm thứ hai, anh đã nắm quyền kiểm soát hoàn toàn Phó thị, lập tức chuyển nhà anh và Đường Điềm đến chỗ mà ba mẹ không thể tìm thấy.
Khi ba mẹ anh nhận ra, họ đã mất quyền nói, giờ đây người quyết định mọi chuyện ở Phó thị chính là Phó Hi.
Không còn sự can thiệp hay quấy rầy của ba anh, Phó Hi đưa Phó thị phát triển lên một tầm cao mới.
Anh từng là người lười biếng giờ đây thay đổi nhanh chóng, trở thành đối thủ đáng gờm trong giới thương trường.
Đường Điềm được anh bảo vệ rất tốt, Phó Hi hầu như không dẫn cô đến gặp ba mẹ, dù là dịp Tết, chỉ gặp một lần rồi nhanh chóng rời đi.
Điều này khiến ba mẹ anh vừa tức giận vừa bất lực, bởi người nắm quyền ở Phó thị giờ là anh, không phải ba anh, hơn nữa anh còn giúp Phó thị đạt được vinh quang mới, họ không còn chút khí thế nào để áp đặt chuyện gì, nhất là chuyện thúc giục sinh con.
Năm thứ năm sau khi kết hôn, vợ chồng Phó Hi sinh một bé gái, anh đặt tên là Phó Uyển.
Trong giấc mơ, anh đã ganh ghét Bùi Giác đến lúc lìa đời, đặt tên con như vậy cũng coi như cắt đứt khả năng Đường Điềm và Bùi Giác bên nhau.
Năm tháng qua, anh không chỉ đề phòng ba mẹ, mà còn đề phòng Bùi Giác — người lặng lẽ theo đuổi Đường Điềm rồi cưới cô trong giấc mơ kia.
Đối đầu với ba mẹ anh còn có hy vọng chiến thắng, nhưng với Bùi Giác thì cơ hội không nhiều.
Phó Hi quá hiểu tính cách Bùi Giác, anh không muốn mạo hiểm đối đầu với người đó.
May mắn là Bùi Giác không phải kiểu người chiếm đoạt vợ người khác.
Lần này, khác với giấc mơ, anh cuối cùng và Đường Điềm bên nhau trọn đời.
Anh yêu cô, đời này, kiếp sau, sinh sinh tử tử.
Khi về già, anh và Đường Điềm cùng đi trên con phố phủ đầy lá phong, hai người tóc bạc trắng, nắm chặt tay nhau, cùng thưởng thức cảnh vật.
Phó Hi dùng giọng nói già nua nói với Đường Điềm: “Cảm ơn em đã luôn bên anh.”
Đường Điềm dựa vào lòng anh, cũng rất xúc động: “Anh đã trải qua nhiều khó khăn đến vậy, em thương anh còn không đủ, làm sao có thể rời xa anh được.”
Anh luôn cố gắng hết sức để không để cô chịu thiệt thòi, cô nhìn thấy và ghi nhớ trong lòng.
Phó Hi ôm cô thật chặt trong vòng tay như lúc còn trẻ, yêu thương nồng nàn, không bao giờ phai tàn.