Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 126 127

By Quyt Nho - tháng 7 26, 2025
Views

Chương 126: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 23

Hắn sợ Cố Kiều Kiều được đà lấn tới, liền dọa dẫm:

"Cố tiểu thư, bà của cô vẫn còn đang nằm viện chờ tiền để phẫu thuật đúng không?"

"Nếu đến lúc đó tổ chương trình phê duyệt khoản thanh toán cuối cùng chậm một chút, thì bà của cô có phải sẽ không thể làm phẫu thuật nữa?"

Cố Kiều Kiều siết chặt nắm đấm, phẫn nộ nói:

"Anh điều tra tôi!"

Bạch Điển Phong bật cười khẽ:

"Chỉ là muốn hiểu thêm về Cố tiểu thư một chút mà thôi."

Hắn ngừng lại một lát rồi tiếp tục:

"Thế nào? Đồng ý với tôi thì cô chỉ có lợi chứ không có hại, không chỉ chữa khỏi cho bà cô, mà còn có 4 triệu tệ, cô còn có thể mua một căn nhà lớn cho bà ở nữa!"

Cố Kiều Kiều im lặng, như đang đấu tranh tư tưởng.

Một lúc lâu sau, cô mới cất tiếng, giọng khàn khàn:

"Được, tôi đồng ý với anh. Nhưng số tiền đó phải chuyển trước một nửa vào tài khoản của tôi!"

Giọng cô như một con thú bị dồn vào đường cùng, xen lẫn chút nghẹn ngào.

Bạch Điển Phong chẳng để tâm chút nào, hắn đắc ý cười:

"Không thành vấn đề, vậy cứ quyết định thế nhé. Bắt đầu từ ngày mai, nhiệm vụ của cô chính là tạo ra tia lửa tình yêu với năm nam khách mời đấy~"

Ồ ồ ồ, nghĩ đến cảnh tượng đó, nghĩ đến độ hot của chương trình, Bạch Điển Phong cười đến nỗi bụng cũng rung lên từng chặp.

Hắn lấy điện thoại ra, chuyển vào tài khoản của Cố Kiều Kiều 2 triệu tệ.

Muốn ngựa chạy, thì phải cho ngựa ăn cỏ.

Thấy tiền rồi, cho dù là vì nửa số tiền còn lại, Cố Kiều Kiều cũng sẽ làm tốt thôi.

Ý tưởng này của Bạch Điển Phong xuất phát từ việc Lâm Di Di và Đường Khê Nguyệt quá giữ gìn hình tượng, không chịu chủ động chút nào.

Ghi hình chẳng giống một chương trình hẹn hò chút nào.

Trịnh Uyển Âm là một đại tiểu thư hào môn, lại lạnh lùng.

Bạch Minh Dĩnh là cháu gái hắn, hắn cũng không nỡ đẩy cô vào hố lửa.

Cấp trên chỉ giao cho hắn hai yêu cầu khi sản xuất chương trình hẹn hò này:

  1. Phải có độ hot.

  2. Phải có bầu không khí yêu đương ngọt ngào, khiến người xem vừa xem vừa muốn yêu, muốn kết hôn.

Một đám chẳng ai chịu chủ động, cho dù hắn tổ chức bỏ phiếu chọn cặp đôi để hẹn hò thì đã sao?

Khách mời không phối hợp thì làm gì có bầu không khí ngọt ngào chứ?

Bạch Điển Phong cũng chẳng lo nếu năm nam khách mời đều có ý với Cố Kiều Kiều, năm người tranh một cô gái thường.

Khán giả thích xem mấy màn "cạnh tranh nam tính" mà!

Bây giờ chẳng phải đang thịnh hành cái đó sao?

Là đạo diễn tiên phong trong nước, hắn đứng ở vị trí rất cao.

Bạch Điển Phong vẫn giữ tâm trạng đắc ý, vừa ngân nga hát vừa muốn quay về phòng giám sát.

Chỉ là niềm vui quá mức dễ dẫn đến tai họa, hắn không chú ý dưới chân, đạp phải một vỏ chuối không biết ai vứt ra.

"A—!"

Giọng nam cao vút vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng.

Chim chóc xung quanh bị dọa đến bay toán loạn.

……

Sáng sớm hôm sau, Cố Kiều Kiều như thường lệ dậy lúc 6 giờ để chạy bộ, chạy xong trở về lại gặp ngay Quan Thương Vũ, anh mặc đồ thể thao, có vẻ cũng định luyện tập buổi sáng.

"Chào buổi sáng, Quan tổng ~"

Thấy có đạo diễn quay phim đi theo, khuôn mặt đỏ hồng của Cố Kiều Kiều nở nụ cười rạng rỡ, tươi sáng như ánh dương.

Quan Thương Vũ ánh mắt khẽ lóe lên, nhàn nhạt đáp:

"Chào buổi sáng."

Cố Kiều Kiều trông như tâm trạng cực kỳ tốt, đôi mắt phượng cười đến cong thành hình lưỡi liềm.

"Quan tổng mặc đồ thể thao cũng đẹp trai thật đấy~ Trông còn trẻ hơn rất nhiều nữa~"

Quan Thương Vũ: Anh già à?

Anh không nhịn được mà nhớ lại, bình thường trông mình già lắm sao?

Thấy Quan Thương Vũ không nói gì, Cố Kiều Kiều cảm thấy lời nịnh nọt chưa tới nơi tới chốn, vội chữa lại:

"Ái chà, là do em dùng từ không đúng, Quan tổng vốn dĩ đã trẻ trung rồi~ Nhìn làn da căng bóng, gương mặt săn chắc kia, trời ơi, thật là đẹp trai!"

Quan Thương Vũ nhìn Cố Kiều Kiều cố gắng khen ngợi, suýt nữa bật cười nhưng vẫn nhịn được.

"Cảm ơn."

Cố Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm. Bảo cô viết luận văn y học thì có thể viết liền mấy bài, chứ khen đàn ông thì đúng là làm khó cô rồi.

Cô vẫy tay đáng yêu:

"Bye bye Quan tổng, anh tập luyện nhé, tôi về trước đây~"

Nói xong liền vội vàng rút lui.

Quan Thương Vũ quay đầu nhìn bóng lưng đang chạy nhỏ của cô, trong mắt lóe lên ý cười.

Đáng yêu thật.

……

Sau bữa sáng, Bạch Điển Phong khập khiễng bước vào, trên mặt còn thêm mấy vết trầy xước.

[? Đây là đạo diễn Bạch của chúng ta sao?]

[Lại té nữa à??]

[Đạo diễn với hòn đảo này chắc khắc nhau quá, hahaha xin lỗi chứ tôi buồn cười quá.]

[Công đức -1.]

Cố Kiều Kiều giả giọng thỏ thẻ:

"Đạo diễn ~ Sao ngài lại thành ra thế này? Làm nhiều chuyện xấu quá nên bị người ta cho vào bao tải đánh à?"

Vừa nói vừa che miệng cười.

Những khách mời khác vốn định tỏ vẻ thương cảm, nhưng nghe giọng điệu châm chọc của Cố Kiều Kiều thì ai nấy đều nhịn không được mà bật cười.

Bạch Điển Phong cười gượng:

"Không cẩn thận té, không cẩn thận té thôi."

Hắn hắng giọng, bắt đầu tuyên bố địa điểm hẹn hò của ba cặp hôm nay:

"Ba cặp đôi có ba địa điểm để chọn: 1. Khu vui chơi ở đảo Hân Lạc bên cạnh. 2. Chợ phiên. 3. Du thuyền ra biển."

"Địa điểm hẹn hò sẽ được quyết định thông qua một trò chơi nhỏ."

Bạch Điển Phong nói sơ qua về trò chơi, luật rất đơn giản:

Nam khách mời cõng nữ khách mời làm động tác squat, ai làm được nhiều lần nhất thì xếp thứ nhất, được chọn địa điểm hẹn hò trước.

Cố Kiều Kiều và Bạch Minh Dĩnh là “trẻ bị bỏ lại”, việc không liên quan đến mình nên đứng ngoài xem náo nhiệt.

Khi còn 10 giây đếm ngược, Lục Thời Việt khụy gối xuống, ra hiệu cho Trịnh Uyển Âm leo lên.

Hai cặp còn lại đều đã cõng xong rất nhẹ nhàng.

Trịnh Uyển Âm cúi mắt hỏi Bạch Điển Phong:

"Đạo diễn, có thể bỏ cuộc không?"

"Không được nhé, cho dù chỉ làm một cái cũng phải làm."

Trịnh Uyển Âm đành phải leo lên lưng Lục Thời Việt.

Lục Thời Việt cảm thấy một luồng sức nặng không giống Trịnh Uyển Âm đè lên người. Tuy cô cao, nhưng trông rất gầy mà!!

Sao lại nặng như vậy!

Để không lộ ra vẻ đang gắng sức, anh giữ nét mặt tươi cười suốt cả quá trình.

Nhưng cơ bắp cánh tay lộ ra ngoài của anh vì dùng sức quá mức mà nổi lên rõ ràng, mồ hôi cũng từ thái dương chảy xuống.

Mỗi lần lên xuống, cơ bụng anh căng lên dưới lớp áo, lộ ra những đường nét rõ ràng.

Cả người toát lên khí chất bùng nổ hormone nam tính.

[A a a a ảnh đế Lục thật man quá!!]

[Tôi cứ tưởng ảnh đế Lục thuộc kiểu dịu dàng thanh lịch, không ngờ lại sexy thế này!]

[Trịnh Uyển Âm nặng lắm à? Nhìn nhiều nhất cũng chỉ tầm 110 cân*. Ảnh đế Lục không tập thể dục à?]

* Bên Trung họ tính 1 cân bằng 0.5kg nhé. 110 cân = 55kg.

Nếu Lục Thời Việt thấy được dòng bình luận này, anh kiểu gì cũng phải nói một câu:

Trịnh Uyển Âm không 140 cân thì cũng phải 150!!

Hai người cao ngang nhau, không ngờ cân nặng cũng vậy…

Lục Thời Việt cảm thấy có gì đó sai sai.

Còn bên Bùi Ngôn Nhất và Lâm Di Di, Lâm Di Di rất nhẹ, anh cõng cô như không cõng gì.

Chỉ là anh hoàn toàn không có động lực, cứ chậm rì rì squat, chờ đếm ngược kết thúc.

Bên Kỳ Mục Tinh, thể lực anh rất tốt, làm ngẫu nhiên thôi cũng đã nhanh hơn hai người kia một bậc.

Vì vậy không ngoài dự đoán, anh và Đường Khê Nguyệt giành được vị trí nhất.

Kỳ Mục Tinh lập tức nhường quyền chọn địa điểm cho Đường Khê Nguyệt. Cô suy nghĩ một chút rồi chọn ra biển.

Du thuyền ra biển, dẫu sao cũng là địa điểm đắt tiền và lãng mạn nhất trong ba cái.

Chương 127: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 24

Bùi Ngôn Nhất về nhì, khi đến lượt chọn địa điểm hẹn hò, Bạch Điển Phong để anh chọn trước. Anh không chút do dự chọn khu vui chơi, chọn xong mới quay sang hỏi Lâm Di Di:

“Chọn khu vui chơi được chứ?”

Lâm Di Di: Anh chọn xong rồi còn hỏi làm gì?

Cô cười tươi rói: “Được mà! Từ lúc bắt đầu đóng phim đến giờ em chưa được đi khu vui chơi lần nào luôn đó~”

Bùi Ngôn Nhất: “Ừ.”

Cố Kiều Kiều đứng bên cạnh, đầy ngưỡng mộ nói: “Tôi cũng muốn đi khu vui chơi ghê á. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa được đi lần nào hết.”

Nghe giọng cô mềm mại vang lên, Bùi Ngôn Nhất quay đầu nhìn, đúng lúc thấy vẻ mặt vừa ngưỡng mộ vừa buồn bã của Cố Kiều Kiều.

Anh hơi sững lại.

Ban đầu khu vui chơi chỉ là anh tiện tay chọn thôi, nhưng thấy Cố Kiều Kiều buồn vậy, Bùi Ngôn Nhất bất chợt nói: “Anh sẽ chơi hết các trò trong khu vui chơi, rồi về kể cho em nghe mấy trò vui là gì nhé.”

Đôi mắt Cố Kiều Kiều sáng lên long lanh nhìn anh, Bùi Ngôn Nhất bỗng cảm thấy mình gánh trọng trách không thể làm cô thất vọng được.

Lúc đó anh lờ mờ nghĩ, giá như có thể đổi Lâm Di Di thành Cố Kiều Kiều thì tốt biết mấy.

Ba địa điểm hẹn hò đã có hai nơi được chọn, còn lại mỗi chợ phiên, Lục Thời Việt không còn lựa chọn nào khác nên cũng bình thản chấp nhận.

Anh âm thầm ghi nhớ những lời Cố Kiều Kiều nói.

Trước biệt thự có ba chiếc xe đậu sẵn, Bạch Điển Phong nói với ba cặp đôi chuẩn bị đi hẹn hò: “Mời các bạn, chúc mọi người hẹn hò suôn sẻ.”

Cố Kiều Kiều cũng học theo cách nói của Bạch Điển Phong, chỉ là giọng cô ngọt ngào hơn nhiều: “Chúc mọi người hẹn hò thuận lợi nha~”

Lục Thời Việt và Trịnh Uyển Âm liếc nhìn Cố Kiều Kiều đang cười rạng rỡ, gật đầu rồi rời đi.

Bùi Ngôn Nhất nghiêm túc nói với Cố Kiều Kiều: “Kiều Kiều, đợi anh về sẽ kể cho em nghe khu vui chơi có gì thú vị.”

“Được đó~ Mau đi đi~”

Cố Kiều Kiều vẫy tay tiễn các cặp đôi lên đường.

[Bùi Ngôn Nhất có phải đã thích Cố Kiều Kiều rồi không? Nhìn cái vẻ không nỡ rời đi kìa.]

[Không đùa đâu, hai người này cũng hợp đấy chứ.]

[Tui là fan cứng của Bùi Ngôn Nhất đây, con trai tui muốn yêu thì cứ yêu đi, Cố Kiều Kiều xinh đẹp như thế còn hơn mấy con bánh bèo giả tạo!]

[Không ai thấy hôm nay Cố Kiều Kiều trang điểm xinh cực à?]

Hôm nay Cố Kiều Kiều quả thật trang điểm rất đẹp, cô cố tình chọn kiểu trang điểm "thuần khiết nhưng gợi cảm", mắt đánh phấn hồng nude, eyeliner cụp xuống làm dịu đi nét sắc sảo của đôi mắt cáo, bọng mắt căng mọng dù không cười cũng như mang theo ý cười.

Cô còn mặc một chiếc váy trắng trông đơn giản mà đầy ẩn ý, hai dây váy thắt nơ trên vai, phần ngực có viền ren tạo vẻ quyến rũ mơ hồ.

Cố Kiều Kiều buộc tóc kiểu công chúa, hai bên dùng dây ren trắng thắt nơ.

Cả người trông vừa ngây thơ vừa gợi cảm.

Khi mọi người đã đi hết, Cố Kiều Kiều không về phòng như thường lệ mà hỏi ba người còn lại: “Chán quá à, chúng ta ra đảo dạo một vòng đi?”

Bạch Minh Dĩnh là người đầu tiên hưởng ứng: “Được á! Tới đây hai ngày rồi mà chưa biết cái đảo này trông ra sao nữa.”

Cố Kiều Kiều quay sang nhìn Quan Thương Vũ đang lạnh lùng và Tống Cảnh An đang thất thần, ánh mắt như hỏi hai người có đi không?

“Đi thôi.” Quan Thương Vũ mặt lạnh như thường nhưng vẫn đồng ý.

Tống Cảnh An khoát tay: “Mấy người đi đi, tôi về phòng ngủ đã.”

Cố Kiều Kiều tiến lên kéo tay áo cậu, “Em trai, em mới 19 tuổi, đang ở tuổi tràn đầy sức sống, ngủ cái gì mà ngủ, đi quẩy với tụi chị!”

Tống Cảnh An mím môi, nhìn bàn tay nhỏ đang nắm tay áo mình, rồi lại nhìn gương mặt tràn đầy mong đợi kia.

Cuối cùng vẫn gật đầu.

[Chị Kiều nhớ dắt con trai tôi đi chơi nha!]

[An An tính cách cô độc quá, cứ như người tàng hình vậy.]

[An An chỉ khi thi đấu mới trông giống một thanh niên thực thụ.]

Bốn người theo con đường lát đá trước biệt thự đi bộ ra bãi biển, lúc này mặt trời vẫn chưa gắt, thời tiết khá dễ chịu.

Cố Kiều Kiều dang hai tay đón nắng, ngẩng mặt nhắm mắt tận hưởng.

“Thật là dễ chịu~ Nếu không tham gia Tình Yêu Trên Đảo Rung Động, chắc mình chẳng bao giờ có dịp ra biển.”

Bạch Minh Dĩnh tò mò tiếp lời: “Kiều Kiều, cậu sống ở Hải Thị suốt à?”

“Ừm.” Hôm nay giọng điệu của Cố Kiều Kiều mềm mỏng hơn thường lệ, “Tôi với bà ngoại luôn sống ở Hải Thị, chưa từng đi đâu khác cả.”

Cô lấy máy ảnh phim kiểu cũ ra tự chụp một tấm, rồi chụp thêm vài tấm ảnh biển.

Bạch Minh Dĩnh hỏi: “Cậu thích chụp ảnh lắm hả? Mấy hôm nay tớ thấy cậu hay chụp phong cảnh.”

Cố Kiều Kiều cười nói: “Chụp cho bà ngoại xem á.”

Vừa nói, cô vừa chụp một tấm cho Bạch Minh Dĩnh, rồi lại muốn chụp cho Quan Thương Vũ và Tống Cảnh An, nhưng sợ họ không đồng ý.

Thế là hỏi luôn: “Chúng chụp chung một tấm nha? Làm kỷ niệm.”

Ba người không có ý kiến.

Cố Kiều Kiều xoay màn hình máy ảnh, hướng ống kính về phía bốn người, “Mọi người đứng sát lại chút nè.”

Ba người tiến lại gần, phía sau là biển.

“3... 2... 1... cười nào~”

Lúc ảnh được chụp, Cố Kiều Kiều cười rạng rỡ, Bạch Minh Dĩnh cũng vậy.

Quan Thương Vũ cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng không mấy thành công.

Tống Cảnh An thì vẫn mặt không cảm xúc.

Cố Kiều Kiều vỗ vai Tống Cảnh An: “Anh Quan còn biết nể mặt mà cười đó, em cũng cười một cái đi, Cảnh An!”

Tống Cảnh An thử động cơ mặt vài lần nhưng vẫn không thành công.

Cố Kiều Kiều đặt tay lên khóe môi cậu, vừa kéo lên vừa nói: “Ngốc quá! Phải thế này nè!”

Tống Cảnh An cảm nhận được sự ấm áp từ tay cô, mắt nhìn chằm chằm vào Cố Kiều Kiều.

Đây là lần đầu tiên có cô gái chạm vào mặt cậu.

Cố Kiều Kiều thu tay về, nghiêng đầu hỏi: “Biết cười chưa?”

Tống Cảnh An gật đầu.

Cố Kiều Kiều hài lòng giơ máy ảnh lên lần nữa, không ngờ Quan Thương Vũ cũng mở lời: “Dạy tôi nữa.”

“Hả?” Cố Kiều Kiều quay đầu ngạc nhiên nhìn anh.

Quan Thương Vũ mặt vẫn lạnh, nhưng mắt lại nhìn tay cô.

Bên cạnh, Bạch Minh Dĩnh cười trộm: Trời ơi, đây chính là niềm vui khi ăn "cẩu lương" tại hiện trường đúng không?

Cố Kiều Kiều hiểu ra, không như lúc với Tống Cảnh An, lần này mặt cô hơi đỏ, rụt rè giơ tay trắng nõn lên.

Cô dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành chữ V lớn, khi chạm vào môi Quan Thương Vũ thì vô tình sượt qua một chút.

Dòng bình luận phát cuồng:

[Aaaa khóa cặp này lại giùm tui với!!]

[Tưởng tượng Quan tổng lạnh lùng cũng biết ghen, còn đòi Kiều Kiều dạy cười, chết mất thôi chết mất thôi!!]

[Mời Cục Dân Chính tới đây gấp, kết hôn ngay tại chỗ đi!!]

[Mọi người có thấy vẻ mặt dì nhỏ cười ngượng ngùng của Bạch Minh Dĩnh quen không? Mau soi gương mà nhìn lại bản thân đi (icon đầu chó)]

Cố Kiều Kiều nhanh chóng rút tay về, luống cuống nói: “Mau chụp ảnh đi, còn phải đi dạo quanh đảo nữa mà!”

Cô giơ máy ảnh lên, không đợi ba người kịp chuẩn bị, “tách” “tách” chụp liền hai tấm.

Chụp xong cũng không thèm xem lại, tắt máy luôn.

“Đi thôi đi thôi, chúng ta tiếp tục đi dạo.”

Cố Kiều Kiều bước đi rất nhanh, Bạch Minh Dĩnh chạy theo sau gọi: “Đợi tớ với Kiều Kiều~”, rồi nhanh chóng đuổi kịp.

Quan Thương Vũ quay lưng về phía ống kính, mắt nhìn bóng lưng Cố Kiều Kiều, nhớ lại cảm giác môi lúc nãy.

Khóe miệng anh khẽ cong lên một cách tự nhiên.

Tống Cảnh An liếc nhìn anh, hai tay đút túi, uể oải bước theo Cố Kiều Kiều.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments