Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 114 115

By Quyt Nho - tháng 7 26, 2025
Views

Chương 114: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 11

Cố Kiều Kiều cảnh giác liếc nhìn anh: “Giúp thì giúp, nhưng tiền công không được thiếu đâu đấy.”

Lục Thời Việt bật cười, cũng trêu lại: “Một đồng cũng không thiếu cho em.”

Nụ cười ấy của anh khiến đôi mắt – vốn được fan khen là “ngay cả nhìn chó cũng dịu dàng” – càng trở nên rạng rỡ.

Cố Kiều Kiều như bị mê hoặc, hai má ửng hồng, hơi ngượng ngùng nói: “Vậy bớt một đồng thôi được không? Bớt thêm nữa thì không được đâu nhé!”

Lục Thời Việt càng cười rạng rỡ hơn.

[Ảnh đế à, tỉnh lại đi... phong độ quý ông không phải dùng như vậy đâu!]

[Không ai phát hiện Lục Thời Việt rất để ý đến Cố Kiều Kiều à? Trước đó lúc Cố Kiều Kiều xuất hiện anh ấy cứ nhìn mãi.]

[Không phát hiện gì hết, bạn phía trên nghĩ nhiều rồi. Ảnh đế một mình tỏa sáng, xin cảm ơn.]

[Ảnh đế Lục nổi tiếng là người ai hợp tác cũng khen ngợi, chắc thấy Cố Kiều Kiều bảo nhà nghèo, sợ cô ấy không biết xử lý nguyên liệu nên mới chủ động giúp thôi?]

[Kdlkdl!]

[Cái gì cũng “đẩy thuyền” thì chỉ hại người thôi!]

Tổ chương trình có vẻ cũng đoán được mấy khách mời này chẳng ai biết nấu ăn, nên đã chuẩn bị sẵn một chiếc máy tính bảng trong bếp, có thể tra công thức món ăn.

Cố Kiều Kiều lướt vài cái rồi tiện miệng hỏi: “Ảnh đế Lục, anh không biết nấu ăn mà sao lại biết xử lý nguyên liệu?”

“Trước đây có đóng một vai đầu bếp, quay khá nhiều cảnh xử lý nguyên liệu.”

Lục Thời Việt đang xử lý tôm hùm, động tác có phần lóng ngóng.

Cố Kiều Kiều trêu: “Hay là anh dạy tôi đi? Nhìn anh xử lý kỹ thế này, chắc đến tối mới xong mất.”

Lục Thời Việt liếc nhìn Cố Kiều Kiều, rõ ràng nhận ra ánh ghét bỏ trong mắt cô.

Anh không để bụng, lại bật cười lần nữa.

Cảm giác ấy... giống như đang cưng chiều ai đó vậy.

Một người dạy, một người học, bầu không khí trong bếp trở nên khá hoà hợp.

Khi nguyên liệu được chuẩn bị xong, Cố Kiều Kiều bắt đầu nấu theo công thức vừa xem. Động tác thành thạo, rõ ràng là người hay vào bếp.

Lục Thời Việt không rời khỏi bếp, đứng một bên chăm chú quan sát cô nấu nướng.

Cố Kiều Kiều không ngẩng đầu, nói thẳng: “Ảnh đế Lục, anh có gì thì nói thẳng đi.”

Ánh mắt Lục Thời Việt khựng lại — cô gái này rất thông minh.

Vậy tại sao lại cư xử như thế trước ống kính?

“Không có gì. Chỉ là muốn học nấu ăn thôi.” Ban đầu anh định nhắc nhở cô đôi chút.

Cố Kiều Kiều bày món ăn vừa xào xong ra đĩa, làm bộ nghiêm túc nói: “Được, tốt đó. Tôi rất có cảm tình với đàn ông biết nấu ăn.”

Lục Thời Việt hiếm khi ngẩn người, sau đó khoé môi cong lên.

Anh không kiềm được hỏi: “Em từng xem phim của tôi chưa?”

Cố Kiều Kiều nghi hoặc quay đầu nhìn anh, nhìn rất kỹ, rồi lắc đầu: “Nói thật, trước khi đến chương trình này tôi còn chẳng biết anh là ai.”

Cô nói rất nghiêm túc.

[Aaaaaa! Tình huống xấu hổ cuối năm rồi!]

[Cố Kiều Kiều chắc cố ý đấy... Dù ảnh đế Lục ít đóng phim, cũng ít xuất hiện, nhưng không đến mức không ai biết chứ…]

[Nhưng nhìn dáng vẻ cô ấy thì có vẻ thật sự không biết thật...]

[Mấy bạn đẩy thuyền xong rồi nhé, còn đẩy nữa không?]

Lục Thời Việt nghe vậy lại bật cười thành tiếng, giọng nhẹ nhàng trầm ấm: “Xem ra sau này tôi phải cố gắng hơn rồi.”

Ánh mắt anh cũng trở nên rất nghiêm túc.

[Đẩy chứ! Sao lại không đẩy!]

[Cả nhà ơi vote đi! Tôi muốn xem cặp đôi này hẹn hò!]

Cặp Cố Kiều Kiều × Lục Thời Việt bỗng chốc vượt qua Cố Kiều Kiều × Kỳ Mục Tinh, đứng đầu trong các cặp ghép liên quan đến Cố Kiều Kiều.

Hạng hai là Cố Kiều Kiều × Quan Thương Vũ.

Không khí trong bếp khá tốt, nhưng phòng khách thì vẫn yên ắng.

Bạch Điển Phong suýt nghẹn xương cá khi ăn cơm, vừa mới hoàn hồn đã chạy ngay vào phòng giám sát theo dõi tình hình.

Khi nhận được thông báo từ cấp trên rằng muốn làm một show hẹn hò dễ thương, hắn đã nghĩ: show hẹn hò cho người thường thì nhiều rồi, hiệu ứng chẳng bao nhiêu.

Muốn làm thì làm cho lớn.

Thế là hắn viết một kế hoạch: kết hợp giữa người nổi tiếng và người thường trong show.

Không ngờ lại được thông qua, mà còn mời được cả sao hạng A.

Kế hoạch của Bạch Điển Phong thì tốt, chỉ là không ngờ nhóm khách mời này... ai nấy đều bị động quá mức!!

Cứ thế này thì khỏi nói là show hẹn hò, đến show tạp kỹ bình thường cũng không bằng.

Cả nhóm, ngoại trừ Cố Kiều Kiều được sắp đặt để “gây phản cảm”, chẳng ai biết cách tạo sóng.

Nếu tiếp tục thế này, độ hot của chương trình sớm muộn cũng sẽ lao dốc, chắc chắn flop.

Bạch Điển Phong mơ hồ cảm nhận được dụng ý thật sự của cấp trên khi làm show này.

Vì vậy hắn không dám lơ là.

Suy nghĩ một lúc, hắn nói với phó đạo diễn: “Đợi các khách mời ăn xong thì mời họ đến phỏng vấn cá nhân nhé.”

Bạch Điển Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp không thua bất kỳ khách mời nữ nào của Cố Kiều Kiều, lại nghĩ ra một ý khác.

Cho đến giờ, dù là Kỳ Mục Tinh hay Tống Cảnh An, cũng chỉ có chút “phản ứng hoá học” với Cố Kiều Kiều – một người thường.

Còn Lục Thời Việt, Bạch Điển Phong chỉ xem hành động của anh là sự lịch thiệp. Dù sao thì nhân cách của ảnh đế Lục trong giới ai cũng biết là tốt.

Bạch Điển Phong âm thầm cân nhắc, muốn quan sát thêm vài ngày. Nếu vẫn không ổn, thì sẽ dùng đến “chiêu” kia.

Làm show bao nhiêu năm nay, hắn biết khán giả muốn xem gì.

Còn việc Cố Kiều Kiều có muốn hay không, hắn chẳng thèm nghĩ đến. Đã có thể lấy tiền của khách mời trong chương trình, thì tiền của hắn cô ấy chắc chắn cũng sẽ nhận.

Tổ chương trình rất biết cách sắp xếp. Dù có đến mười khách mời, nhưng bàn ăn lại không chọn bàn tròn mà là bàn dài.

Một hàng năm ghế, nam ngồi đối diện nữ.

Khi Cố Kiều Kiều hô to: “Cả nhà ăn cơm thôi nào!”, không khí trầm lắng trong phòng khách lập tức bị phá vỡ, cả nhóm di chuyển đến phòng ăn.

Cố Kiều Kiều bưng món cuối cùng lên, thấy ai nấy vẫn còn đứng.

Cô là người đầu tiên ngồi xuống, chọn vị trí ngoài cùng bên trái.

“Tôi chỉ phụ trách nấu ăn thôi, không có dịch vụ kéo ghế nhé~ Nếu cần thì giá cả có thể thương lượng.”

Cố Kiều Kiều lộ rõ vẻ tham tiền, như thể không bao giờ ngại dính dáng đến tiền.

Vừa dứt lời, Tống Cảnh An là người đầu tiên ngồi xuống, chọn đối diện với cô.

Lý do rất đơn giản: từ đầu đến giờ cậu chỉ trò chuyện với một mình Cố Kiều Kiều.

Trịnh Uyển Âm là người thứ hai ngồi xuống, ngồi cạnh Cố Kiều Kiều.

Quan Thương Vũ ngồi đối diện Trịnh Uyển Âm, cạnh Tống Cảnh An.

Lục Thời Việt lịch thiệp mời Đường Khê Nguyệt, Lâm Di Di và Bạch Minh Dĩnh ngồi. Cả ba hơi nhường nhau một chút, cuối cùng Lâm Di Di ngồi cạnh Quan Thương Vũ.

Tiếp theo là Đường Khê Nguyệt và Bạch Minh Dĩnh.

Bùi Ngôn Nhất không muốn ngồi đối diện Lâm Di Di, nên chọn ngồi đối diện Bạch Minh Dĩnh.

Sắc mặt Đường Khê Nguyệt thoáng trầm xuống — rõ ràng đối diện cô vẫn còn ghế trống.

Kỳ Mục Tinh lén liếc Cố Kiều Kiều, rồi ngồi vào ghế đối diện Lâm Di Di.

Sau khi tất cả đã yên vị, nhân viên bất ngờ mang rượu vang đã được để thở sẵn ra.

Nồng độ không cao, nhưng dễ khiến người ta chếnh choáng.

[Tổ chương trình biết cách thật! Vừa bảo chuẩn bị phỏng vấn cá nhân là mang rượu lên luôn.]

[Muốn xem bộ dạng say của Ngôn Nhất quá hehe~]

[Bàn ăn do Cố Kiều Kiều nấu trông thật hấp dẫn.]

[Thật ra nếu không mở miệng thì Cố Kiều Kiều rất ổn, vóc dáng đẹp, mặt xinh, còn biết nấu ăn — chỉ tiếc là cái miệng.]

[Bé Kiều đang yên đang lành ăn cơm nào có chọc đến ai?]

Chương 115: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 12

Cố Kiều Kiều quả thật đang yên lặng ăn cơm. Tính cách cô vốn đã trầm lặng, bình thường cũng không giao du quá nhiều với các bạn học.

Lần này nhận tiền của tổ chương trình để đóng vai người bị vạn người ghét, cô cũng đã lên mạng tìm hiểu kỹ xem làm thế nào để bị ghét, cuối cùng tìm được đủ kiểu cách.

Nhưng phần lớn thời gian, cô vẫn không muốn quá thể hiện.

Cố Kiều Kiều lặng lẽ liếc nhìn xung quanh một vòng — hôm nay chắc cũng đủ để bị ghét rồi nhỉ?

Không ngờ lại vô tình chạm mắt với Quan Thương Vũ. Cố Kiều Kiều hoảng hốt vội vàng dời ánh mắt đi.

Nhưng nghĩ đến hình tượng hiện tại của mình là một "chó liếm", cô lại ngẩng đầu lên, cười lộ tám chiếc răng với Quan Thương Vũ.

Quan Thương Vũ dửng dưng dời mắt đi, cầm ly rượu vang nhấp một ngụm.

Lúc anh ngẩng đầu, đường xương hàm góc cạnh rõ ràng, yết hầu khẽ chuyển động, trông cực kỳ gợi cảm.

Cố Kiều Kiều lập tức bày ra bộ mặt mê trai, không phân biệt hoàn cảnh mà thốt lên: “Quan tổng đẹp trai quá trời luôn! Đẹp hơn cả nam minh tinh!”

Bàn ăn vốn đang yên tĩnh giờ càng thêm im lặng.

Bùi Ngôn Nhất và Lục Thời Việt không rõ vì sao cũng liếc nhìn Cố Kiều Kiều. Biểu cảm si mê trên mặt cô thật chướng mắt.

Quan Thương Vũ đặt ly xuống, giọng nhạt nhẽo: “Cảm ơn.”

Đường Khê Nguyệt bật cười khẩy, thì thầm: “Chó liếm.”

Cố Kiều Kiều tai rất thính, nghe thấy rõ ràng. Cô hất mặt “hứ” một tiếng: 

“Chó liếm thì sao? Chó liếm thì nên cái gì cũng có! Đợi đến lúc tôi với Quan tổng nắm tay nhau, cô vẫn còn ế chỏng chơ!”

[Chấn động!]

[Lần đầu tiên thấy chó liếm mà hùng hồn thế này! Quan tổng thật thảm, sao lại dính phải cái thể loại này?]

[Tự tin cái gì vậy trời? Cố Kiều Kiều lấy gì nghĩ mình có cửa nắm tay với Quan tổng?]

[Chó liếm, chó liếm, chẳng có gì cả. Chờ coi Cố Kiều Kiều bị vả mặt!]

[Sao ai cũng chửi? Đây không phải show hẹn hò à? Nữ khách mời chủ động một chút cũng bị mắng???]

Mặt Đường Khê Nguyệt tối sầm lại.

Sắc mặt Lâm Di Di cũng không dễ nhìn gì. Mục tiêu của cô ta cũng là Quan Thương Vũ.

Dù là con người của Quan Thương Vũ hay công ty đứng sau lưng anh, đều là một cám dỗ lớn — đủ để giúp cô tiết kiệm mấy chục năm phấn đấu.

Nhưng Lâm Di Di dù gì cũng là một tiểu hoa đang nổi, mọi hành động đều có người soi, không thể quá lộ liễu.

Cô ta vốn định từ từ tiếp cận, không ngờ Cố Kiều Kiều lại trơ trẽn như vậy.

Nghĩ đến trước đây những nữ minh tinh muốn tự tiến cử hoặc leo lên giường đều bị phong sát, Lâm Di Di lại nở nụ cười, đúng là nghé con không sợ cọp.

Các khách mời khác thì người suy nghĩ chuyện nọ, người nghĩ chuyện kia, chỉ có người trong cuộc là Quan Thương Vũ vẫn điềm nhiên, nét mặt lạnh nhạt chẳng biểu lộ gì.

Cố Kiều Kiều chẳng qua chỉ nhất thời cao hứng buột miệng nói ra, thấy Quan Thương Vũ không có phản ứng gì thì thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu theo kế hoạch của Bạch Điển Phong, cô phải nhiệt tình với tất cả nam khách mời, như vậy thì những nhãn dán ác ý với phụ nữ sẽ dán đầy lên người cô, sau này muốn gột rửa cũng khó.

Cố Kiều Kiều nghĩ, chi bằng chỉ chọn một người mà “liếm”, như vậy còn có thể nói là yêu thật lòng, theo đuổi dũng cảm.

Cô cố ý chọn một người có khoảng cách lớn nhất với mình, lại lạnh nhạt nhất.

Một tổng giám đốc đứng đầu công ty trong giới giải trí, người đẹp kiểu gì chưa từng thấy, dĩ nhiên sẽ không thích cô.

Thế nên Cố Kiều Kiều mới mạnh dạn “liếm”, cùng lắm thì bị mắng là chó liếm thôi.

Cô đã tính kỹ mọi thứ, chỉ không ngờ Quan Thương Vũ lại mở miệng: “Mới ngày đầu thôi, đừng vội.”

Cố Kiều Kiều: ????

Không chỉ Cố Kiều Kiều sững sờ, mà cả những người ngồi cùng bàn cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Dưới bàn, móng tay của Lâm Di Di đã bấm vào da thịt mình.

Cố Kiều Kiều lúng túng gật đầu lia lịa, xúc nửa thìa trứng cá muối bỏ ngay vào miệng.

Lâm Di Di há hốc miệng, như bị hành động của Cố Kiều Kiều làm cho sốc: “Kiều Kiều… trứng cá muối không phải ăn như vậy đâu…”

Giọng cô ta do dự, như không biết có nên nói không.

Cố Kiều Kiều vẫn bình thản: “Nó mọc miệng nói cho cô biết hay là hiện về báo mộng? Không dùng miệng ăn thì dùng mũi chắc? Đều là đồ ăn cho người, sao chỉ nó mới cao quý?”

Nói xong, Cố Kiều Kiều còn "rộp rộp" nhai một cách sảng khoái, hoàn toàn không bị lời của Lâm Di Di ảnh hưởng.

Lâm Di Di phản ứng rất nhanh. Vốn muốn khiến đối phương lúng túng, ai ngờ Cố Kiều Kiều lại quá bình thản. Nếu cô xử lý không tốt, chính mình mới là người bị cư dân mạng mắng.

“Xin lỗi, xin lỗi Kiều Kiều, tôi không có ý gì khác, chỉ sợ cô không biết nên mới nhắc nhở chút thôi… thật sự không có ý gì hết!” Lâm Di Di vội vàng xin lỗi.

Cố Kiều Kiều đã ăn xong muỗng trứng cá muối đó, thấy Lâm Di Di định chơi vai "trà xanh" với mình sao? Cô từng làm "trà xanh" rồi, lúc đó Lâm Di Di còn chưa thấy mặt mũi đâu!

Cô lập tức đổi nét mặt, vừa rồi còn ngạo nghễ, giờ thì cụp mắt, cắn nhẹ môi, vẻ mặt uất ức sắp khóc.

Giọng cô cũng hạ thấp: “Chị Di Di, chị không cần xin lỗi em đâu, là em phải xin lỗi chị mới đúng. Là do em phản ứng thái quá.”

Nói đến đây, đuôi mắt cô đỏ hoe, trông cực kỳ đáng thương.

“Nhà em nghèo, chưa từng thấy mấy món ăn sang thế này, em cứ tưởng đồ ăn thì ăn sao cũng được… xin lỗi chị Di Di, em biết sai rồi. Lần sau nếu ăn nữa thì em đốt hương cúng trước rồi mới ăn, được không?”

Cố Kiều Kiều xoay mặt, nhìn về phía Lâm Di Di qua lưng Trịnh Uyển Âm, ánh mắt đẫm lệ.

“Tôi… tôi không có ý đó… Kiều Kiều, cô hiểu lầm rồi…” Biểu cảm của Lâm Di Di suýt không giữ nổi, cô ta phải cấu vào tay mình mới ổn định lại.

Cố Kiều Kiều này, sao lại chơi không theo quy luật thế chứ!

Bộ dạng này khiến cô như thành kẻ ác.

Có thể tưởng tượng, chắc chắn bây giờ trên màn hình bình luận sẽ đầy lời mắng cô ta, vốn dĩ hai năm gần đây dư luận rất nhạy cảm với khoảng cách giàu nghèo trong giới giải trí.

Cô ta phải gọi ngay cho đội ngũ truyền thông để xử lý khủng hoảng mới được!

[Lâm Di Di bị trị rồi, sướng thật!]

[Cố Kiều Kiều nói đúng quá. Muốn ăn sao thì ăn vậy, mấy người nổi tiếng đúng là tự cho mình cao quý!]

[Di Di chỉ tốt bụng nhắc nhở thôi, là Cố Kiều Kiều phản ứng quá mức, liên quan gì đến Di Di?]

[Cố Kiều Kiều, đồ tâm cơ!]

Đồng thời, từ khóa #Lâm Di Di Cố Kiều Kiều Trứng cá muối# đã leo lên hot search. Không ít người chưa xem chương trình cũng tham gia bàn luận.

Người đại diện của Lâm Di Di vội yêu cầu đội ngũ hạ nhiệt tìm bài xoa dịu dư luận, nếu không, lần này danh tiếng của cô ta sẽ tụt dốc không phanh!

Trịnh Uyển Âm thấy mỹ nhân rơi lệ, không nhịn được lấy khăn giấy lau nước mắt cho Cố Kiều Kiều.

Ở khoảng cách gần, cô ấy nhận ra đường nét của Cố Kiều Kiều thật sự rất đẹp.

Còn có mùi hương nhàn nhạt phảng phất, theo cảm xúc kích động của Cố Kiều Kiều mà càng thêm nồng đậm.

Trịnh Uyển Âm không nhịn được nói đỡ: “Kiều Kiều, muốn ăn thế nào thì cứ ăn vậy.”

Nói xong, cô còn đưa luôn phần trứng cá muối của mình cho Cố Kiều Kiều.

Là một tiểu thư nhà giàu, cô ấy cảm thấy mấy chuyện như vậy cũng chẳng có gì to tát.

Cố Kiều Kiều cảm ơn cô ấy nhưng cũng không ăn gì nữa mà chỉ cúi đầu yên lặng.

Lục Thời Việt hơi nhíu mày, điềm đạm nói:“Không sao cả, hôm nay là ngày đầu mọi người gặp nhau, chưa hiểu rõ nhau, cứ bao dung một chút.”

Bùi Ngôn Nhất cũng đứng ra hòa giải:“Ăn cơm đi nào, tay nghề của Kiều Kiều cũng được đấy chứ.”

Cố Kiều Kiều vẫn cúi đầu. Một lúc sau, giọng cô nhỏ đi hẳn: “Mọi người cứ ăn đi, tôi không làm phiền nữa.”

Nói rồi, cô đi thẳng lên lầu. Chiếc váy đỏ rực cô mặc, giờ nhìn cũng trở nên ảm đạm.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments