Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 112 113

By Quyt Nho - tháng 7 26, 2025
Views

Chương 112: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 9

Trong mỗi phòng đều có ba chiếc camera, hai cái ở hai ban công, một cái trong phòng.

Buổi tối lúc ngủ có thể dùng khăn lông để che camera lại.

Camera ở hai ban công chỉ quay đúng hướng ban công.

Các khách mời đều đang sắp xếp hành lý, màn hình livestream được chia làm mười phần, khán giả có thể tự do chọn xem ai tùy ý.

Chỉ có Cố Kiều Kiều vừa vào phòng đã lấy khăn che luôn camera, thế là trong khi những khách mời khác đang gấp quần áo thì màn hình của cô lại tối thui.

[????]

[Cạn lời luôn rồi mọi người ạ]

[Mấy khách mời khác dọn dẹp xong cả rồi, ai mà biết Cố Kiều Kiều đang làm gì vậy chứ?]

[Tổ chương trình vừa giao nguyên liệu bữa tối! Cua lông, tôm hùm, trứng cá muối, cá ngừ, nhím biển... nguyên bàn này hết bao nhiêu tiền vậy trời?]

[Mọi người ơi, trong show hẹn hò thì gian bếp cũng là điểm nhấn đó nha!]

Đến năm giờ chiều, tai nghe của các khách mời vang lên giọng đạo diễn Bạch Điển Phong: “Đến giờ ăn tối rồi, mời các vị khách mời đến hoạt động ở tầng một.”

Từng phòng bắt đầu có động tĩnh.

Cố Kiều Kiều là người đầu tiên xuống lầu, cô đi thẳng tới ghế sô pha ở góc phòng khách, ngồi xuống một cách uể oải rồi tiện tay ôm lấy một cái gối ôm.

Tống Cảnh An là người thứ hai xuống lầu, thấy Cố Kiều Kiều ngồi một mình, không hiểu sao cũng đi đến ngồi cạnh cô.

Cậu bắt chước cô ôm gối tựa vào ghế sô pha.

Cố Kiều Kiều không thèm nhìn cậu, nhưng đột nhiên mở miệng: “Tôi là một cây nấm u ám, đừng lại gần tôi.”

Tống Cảnh An nhắm mắt lại, làn da cậu hơi tái, dưới mắt còn có quầng thâm nhạt.

Cậu hé đôi môi mỏng: “Tôi là một cây nấm đã hòa làm một với bóng tối, không ai có thể thấy được tôi.”

Cả hai nói mỗi người một kiểu, như thể đang tự lẩm bẩm với không khí.

Điều này khiến Lâm Di Di và Bạch Minh Dĩnh vừa bước xuống đã sững người.

Hai người nhìn nhau, rồi im lặng chọn chỗ ngồi cách họ xa nhất.

[Hahaha cười muốn chết]

[Biểu cảm của Lâm Di Di và Bạch Minh Dĩnh như thể đang nhìn hai kẻ ngốc ấy hahaha]

[Cặp đôi nhà này có tên rồi: couple nấm!]

[Couple nấm tiến lên! Tôi muốn xem cảnh họ hẹn hò quá hahahaha!]

[Chị đẹp quyến rũ x cậu em u ám! kdl kdl!]

Cố Kiều Kiều cuối cùng cũng có couple đầu tiên trong show hẹn hò này: Couple Nấm.

Ngay sau đó, các khách mời khác cũng lần lượt đến, mọi người lại ngồi xuống phòng khách.

Bạch Điển Phong nhìn căn phòng khách yên tĩnh mà cảm thấy hơi đau đầu.

Đám người này ai cũng như tổ tiên, muốn họ chủ động đúng là rất khó.

Nhưng may mà hắn vẫn còn chiêu dự phòng.

Bạch Điển Phong lùi vào một góc, nói qua tai nghe của Cố Kiều Kiều: “Cố Kiều Kiều, nhắc các khách mời chuẩn bị nấu cơm tối.”

Cố Kiều Kiều lúc này mới mở mắt, lười biếng hỏi: “Hử? Mọi người không ăn tối à? Ai biết nấu thì mau đi nấu cơm đi.”

Lời này chẳng hề khách sáo.

Nhưng giọng điệu của Cố Kiều Kiều rất bình thản, chất giọng thì vừa ngọt vừa quyến rũ, nên trừ Bạch Minh Dĩnh và Đường Khê Nguyệt, những người khác cũng không thấy quá khó chịu.

Lâm Di Di lắc đầu đáng yêu: “Xin lỗi, tôi không biết nấu ăn.”

Trịnh Uyển Âm: “Tôi cũng không.”

Lúc này Bạch Minh Dĩnh đảo mắt, cô ta nói: “Kiều Kiều, hay hôm nay chúng ta cùng nhau nấu ăn đi? Đạo diễn chẳng phải bảo cô nấu ăn rất giỏi sao?”

Cố Kiều Kiều không khách sáo đáp lại: “Thế cô không nghe tôi nói là tôi viết bừa à?”

Bạch Minh Dĩnh bị mất mặt trước bao người, có chút lúng túng, cô mím môi, giọng nhỏ nhẹ: “Xin lỗi… Tôi chỉ nghĩ nếu cô biết thì chúng ta có thể cùng nhau nấu ăn.”

“Ồ.” Cố Kiều Kiều lạnh nhạt, “Nhưng tôi không muốn.”

Đường Khê Nguyệt không ngờ Cố Kiều Kiều lại thẳng thừng như vậy, cô ta vội vàng bước lên kéo tay Bạch Minh Dĩnh: “Nếu Kiều Kiều không muốn nấu thì để tôi nấu cùng cô nhé?”

Bạch Minh Dĩnh ấm ức liếc nhìn Cố Kiều Kiều một cái, rồi đi vào bếp cùng Đường Khê Nguyệt.

Lâm Di Di tò mò hỏi Cố Kiều Kiều: “Kiều Kiều, cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Cố Kiều Kiều: “20.”

Lâm Di Di kêu “wow” một tiếng: “Còn trẻ quá, bảo sao đầy mặt là collagen.”

Cố Kiều Kiều nhếch miệng cười như không cười: “Tất nhiên, chẳng lẽ lại đầy mặt là axit hyaluronic và nhau thai cừu à?”

[Ahhhhhh ngộp thở quá!]

[Cái miệng của Cố Kiều Kiều đúng là không uổng công sinh ra.]

[666, đây là đang đá xoáy Lâm Di Di sao?]

[Sao tổ chương trình lại chọn một người vô duyên thế này? Không biết nói chuyện thì im đi còn hơn!]

[Cảm giác Cố Kiều Kiều cứ nhằm vào các khách mời nữ thì phải?]

[Chuẩn luôn, với khách nam thì ngọt xớt.]

[Di Di đáng thương quá, đừng nói chuyện với người như thế nữa!]

Lâm Di Di dù gì cũng là người từng lăn lộn trong giới giải trí mấy năm, sắc mặt không đổi chút nào.

Ngược lại, Tống Cảnh An lại bật cười “phụt” một tiếng, khiến khí chất u ám trên người cậu cũng dịu đi đôi chút.

Cố Kiều Kiều cuối cùng cũng liếc nhìn cậu, nghiêm túc gật đầu: “Không tệ, cười lên trông cũng giống đứa trẻ.”

Giây tiếp theo, Tống Cảnh An lại trở về vẻ mặt vô cảm.

Cố Kiều Kiều: “Chán chết.”

Lúc này trong bếp vang lên tiếng hét, mấy khách mời tưởng có chuyện gì liền chạy đến xem.

Cố Kiều Kiều thong thả bước theo sau.

Chỉ nghe giọng nói dịu dàng của Bạch Minh Dĩnh: “Không sao không sao, chỉ là bị tôm hùm cứa trúng tay thôi.”

Cố Kiều Kiều nhìn qua khe hở, thấy lòng bàn tay bị rạch một đường sâu, máu đang trào ra.

Lục Thời Việt hỏi: “Có hộp y tế không?”

Quan Thương Vũ nhìn vào camera: “Tổ chương trình chắc có chuẩn bị đấy.”

Cố Kiều Kiều “hừ” một tiếng, thu hút ánh mắt của mọi người, sau đó cô nói: “Thật ngu.”

Bạch Minh Dĩnh bị thương cũng không khóc, nhưng nghe câu đó thì mắt lập tức đỏ hoe.

Đường Khê Nguyệt cau mày: “Kiều Kiều, cô đừng nói thế, sao cứ như đang nhắm vào Minh Dĩnh vậy?”

Cố Kiều Kiều nhún vai: “Tôi đâu có nhằm vào một mình cô ấy.”

Thấy mọi người đều không tin, cô nói thêm: “Tôi đang công bằng nhắm tới tất cả mọi người.”

Tất cả mọi người: ………

Ý là còn chưa đến lượt bọn họ?

Cố Kiều Kiều quay người bỏ đi.

Đường Khê Nguyệt thở dài, an ủi Bạch Minh Dĩnh: “Chắc là Kiều Kiều thẳng tính thôi, cô đừng để tâm.”

Bạch Minh Dĩnh ấm ức gật đầu, đôi mắt đỏ hoe khiến người khác cũng cảm thấy thương.

[Cố Kiều Kiều quá đáng thật sự.]

[Còn nói là công bằng với tất cả mọi người… Cô là ai hả chị gái!]

[Ngoài đời có ai biết cô ta không? Thân phận gì vậy?]

[Thương Bạch Minh Dĩnh quá.]

[Bạch Minh Dĩnh vừa có lễ độ vừa có giáo dưỡng mà lại bị người vô học nhắm vào.]

[Bắt đầu lo cho các khách mời nữ khác rồi!!]

Ngay lúc đạn mạc đang mắng chửi Cố Kiều Kiều rối rít, cô đã quay lại, trên tay cầm theo hộp y tế.

Bùi Ngôn Nhất hỏi: “Cô tìm được hộp y tế ở đâu vậy?”

Cố Kiều Kiều đặt hộp xuống, nhàn nhạt đáp: “Tìm chút là có thôi.”

Bùi Ngôn Nhất nhìn cô thêm một cái.

Đúng là một cô gái rất khác biệt.

Trong số những người anh từng quen, chưa từng gặp ai như Cố Kiều Kiều.

Anh không kìm được mà cảm thấy có chút tò mò.

Chương 113: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 10

Cố Kiều Kiều lấy bông khử trùng ra, giọng nhạt nhẽo: "Đưa tay cho tôi."

Bạch Minh Dĩnh có hơi do dự, cô ta thậm chí còn sợ Cố Kiều Kiều sẽ nhân cơ hội ấn mạnh vào vết thương của mình.

Rõ ràng lần này là cô nghĩ nhiều rồi, Cố Kiều Kiều xử lý vết thương một cách nhẹ nhàng và chuyên nghiệp, bôi thuốc rồi băng bó cẩn thận.

Tâm trạng của Bạch Minh Dĩnh có phần ổn định lại, cô cúi đầu nói nhỏ: "Cảm ơn cô, Kiều Kiều."

Cố Kiều Kiều thu dọn hộp thuốc, thản nhiên đáp: "Cứu người là bản năng của bác sĩ."

Ngụ ý như thể vốn dĩ chẳng có ý định giúp.

Bạch Minh Dĩnh nhìn băng gạc thắt nơ trên tay, không nhịn được hỏi: "Kiều Kiều, cô là bác sĩ à?"

"Hiện tại thì không, sau này chắc là vậy."

Nói rồi, Cố Kiều Kiều đảo mắt một vòng: "Cô ấy bị thương ở tay, không được đụng nước. Có ai biết nấu ăn không?"

Ánh mắt cô dừng lại trên người Trịnh Uyển Âm.

Trịnh Uyển Âm nhún vai: "Ở nhà tôi đều có bảo mẫu."

Được rồi.

Cố Kiều Kiều lại đưa mắt sang nhóm khách mời nam.

Kỳ Mục Tinh ngượng ngùng gãi đầu: "Tôi không biết nấu ăn."

Dưới ánh nhìn của Cố Kiều Kiều, Bùi Ngôn Nhất và Lục Thời Việt cùng lúc lắc đầu.

Tống Cảnh An và Quan Thương Vũ thì khỏi phải nói, càng không biết gì.

Cố Kiều Kiều thản nhiên: "Vậy cũng được, tôi vốn cũng đang cần bế quan, mười lăm ngày này chỉ uống sương sớm thôi."

Tống Cảnh An bật cười khẽ, bị Cố Kiều Kiều trừng mắt.

Nói là trừng, Tống Cảnh An lại thấy như cô đang liếc mắt đưa tình.

Bạch Minh Dĩnh dè dặt lên tiếng: "Hay là… để tôi nấu nhé?"

Cố Kiều Kiều lườm cô, giọng nghiêm khắc: "Muốn cho vết thương mưng mủ thì cứ làm đi, dù sao cũng không phải tay tôi."

Bạch Minh Dĩnh không nói thêm gì nữa.

Không hiểu sao, rõ ràng là Cố Kiều Kiều đang dằn mặt cô ta, nhưng cô ta lại cảm thấy ấm áp.

Bạch Minh Dĩnh hé môi, chẳng lẽ cô mắc hội chứng Stockholm rồi???

Cô ta liếc nhìn Cố Kiều Kiều một cách khó hiểu.

[…Sao cảm giác không khí có gì đó là lạ…]

[Hoa quê hương... nở rồi?]

[Mấy người có bệnh à? Cái này cũng ship được sao?? Cố Kiều Kiều thật sự không có giáo dưỡng.]

[Cô ta đúng là bò thật, theo nghĩa đen luôn.]

[Chưa ai tìm ra thông tin của cô ta à??]

Giữa lúc không khí đang im ắng, Quan Thương Vũ lên tiếng: "Hay là chúng ta thay phiên nhau nấu đi, mười lăm ngày, không thể cứ để một người làm mãi, vậy thì không công bằng."

Cố Kiều Kiều lại bắt đầu “nịnh”: "Quan tổng nói rất đúng."

Quan Thương Vũ liếc nhìn Cố Kiều Kiều, phát hiện kiểu “nịnh” của cô rất hời hợt, trong mắt không hề có chút cảm xúc nào.

Chỉ là giọng điệu nghe có vẻ phô trương thôi.

Lâm Di Di nhìn thấy tương tác giữa hai người, cố ý thở dài để thu hút sự chú ý: "Biết vậy tôi đã mang theo đầu bếp riêng rồi."

Cố Kiều Kiều sáng mắt, cả người trông dịu đi hẳn.

Cô hỏi: "Đầu bếp nhà cô lương bao nhiêu một tháng?"

Lâm Di Di không hiểu ý nhưng vẫn thật thà trả lời: "Mười hai ngàn."

Cố Kiều Kiều cười, mắt cong cong, khí chất cũng không còn sắc sảo như lúc nãy.

"Mười hai ngàn một tháng, nửa tháng là sáu ngàn. Chúng ta ghi hình chương trình này trong nửa tháng." 

Cô tính toán rồi nói tiếp: "Chi bằng từ nay để tôi nấu ăn cho mọi người đi? Sau khi chương trình kết thúc, mỗi người trả tôi sáu ngàn là được."

Cô cười tươi nhìn từng khách mời trong bếp: "Thế nào?"

Thái độ của Cố Kiều Kiều giờ đây cực kỳ dễ chịu.

[Không phải Cố Kiều Kiều học y sao? Vào chương trình hẹn hò còn tranh thủ làm ăn nữa à?]

[Cười chết mất, đúng là thấy tiền sáng mắt. Giờ xem cô ta lễ phép chưa kìa.]

[Thấy tiền sáng mắt thì sao? Ông không cần tiền chắc? Nửa tháng kiếm hơn năm chục ngàn, ai mà không muốn?]

[Không phải cô ta mới bảo không biết nấu ăn sao?]

[Chị Kiều đâu có nói không biết nấu, chỉ là không muốn làm thôi.]

[……]

Kỳ Mục Tinh là người đầu tiên giơ tay: "Tôi đồng ý."

Lâm Di Di do dự hỏi: "Liệu đạo diễn có đồng ý không?"

Cố Kiều Kiều nhìn vào ống kính máy quay, uể oải nói: "Trước giờ tổ chương trình đâu có nói là không được, chỉ yêu cầu chúng ta tự nấu ăn thôi."

"Hơn nữa đây là giao dịch giữa chúng ta, chẳng liên quan gì tới tổ chương trình cả, đúng không?"

Lâm Di Di nghĩ lại, căn bếp đầy mùi dầu mỡ này, nếu Cố Kiều Kiều phải nấu ba bữa một ngày, người sẽ bị ám đầy mùi thức ăn.

Vả lại, thời lượng lên hình của cô cũng sẽ bị giảm.

Thế là Lâm Di Di cũng đồng ý.

Những khách mời khác không có ý kiến gì, Đường Khê Nguyệt có hơi không muốn, nhưng thấy mọi người đều đồng ý nên cô cũng không tiện làm khác người.

Cố Kiều Kiều cười tươi hơn, cô làm động tác mời: "Vậy mời các vị ra phòng khách nghỉ ngơi một lát, tiểu nhân lập tức dâng bữa tối cho các vị đại gia."

Các khách mời: ……

Đúng là một “diễn viên tài ba”.

Lại còn thuộc dạng hướng ngoại nữa.

Lâm Di Di bật cười: "Kiều Kiều dễ thương thật đấy, ban đầu tôi còn tưởng cô khó gần lắm cơ~"

Cố Kiều Kiều nhướn mày, kiêu ngạo nói: "Tôi đúng là khó gần. Nhưng ai cho tôi tiền thì đều là đại gia cả."

Cô thẳng thắn: "Nhà tôi nghèo, ai cho tôi tiền tôi đều có thể cư xử tử tế."

Cố Kiều Kiều cười như không cười, lời nói có phần chua chát: "Với lại, chúng ta đâu thân thiết gì. Đừng dùng giọng điệu thân mật như vậy để nói chuyện với tôi."

Cô chẳng quan tâm Lâm Di Di là minh tinh nổi tiếng, lời nào ra lời nấy, khiến nụ cười trên mặt Lâm Di Di sắp không giữ nổi.

Từ khi nổi tiếng đến giờ, đừng nói là đàn em, đến cả mấy người vào nghề trước cũng đều khách sáo với cô ấy!

Chưa từng có ai dám khiến cô khó xử ngay trước mặt hàng triệu khán giả đang livestream thế này.

Cố Kiều Kiều thì không biết điều, nhưng Lâm Di Di thì không thể, cô luôn ghi nhớ rằng mình vẫn đang phát sóng trực tiếp, mình là người của công chúng.

Cô tiếp tục mỉm cười: "Được rồi Kiều Kiều, tôi biết rồi."

Lâm Di Di thầm nghĩ: sau này sẽ không chủ động bắt chuyện với cô ta nữa!

Không chỉ có Lâm Di Di, mà Lục Thời Việt và Bùi Ngôn Nhất cũng không tán thành, cả hai đều khẽ nhíu mày.

Cố Kiều Kiều quá sắc bén.

Trong phần bình luận, fan của Lâm Di Di đã nổi trận lôi đình.

[Di Di nhà tôi khen cô ta dễ thương, không cảm ơn thì thôi, sao lại nói chuyện kiểu đó?]

[Cố Kiều Kiều đúng là cay nghiệt.]

[Cảm giác mấy cô gái trong chương trình chắc thấy ngột ngạt lắm.]

[Điên rồi à Cố Kiều Kiều? Dám nói thế với Di Di nhà chúng tôi? Chỉ là người thường thôi mà dám đụng đến minh tinh nổi tiếng, mặt dày thật!]

Mấy fan của Cố Kiều Kiều đều bênh cô chỉ là “người thật tính thật”, chắc chỉ là không biết ăn nói, dù gì cũng là lần đầu tham gia chương trình và lại còn là livestream.

Nhưng nhiều người lại nói: [Chắc “tính* thật” thật rồi.] (* tính này là trong tính dục nhé)

Đường Khê Nguyệt kéo Lâm Di Di và Bạch Minh Dĩnh rời khỏi bếp, trước khi ra ngoài Bạch Minh Dĩnh còn lưỡng lự quay đầu nhìn Cố Kiều Kiều.

Sau khi tất cả khách mời rời đi, căn bếp trở nên vắng lặng.

Cố Kiều Kiều quay lưng về phía ống kính, đứng im một lát, vai cô khẽ run, còn dùng mu bàn tay lau mặt.

Một lúc sau, cô mới quay người nhìn đống nguyên liệu.

Cơ thể nguyên chủ trước đây gần như chưa từng ăn hải sản, càng chưa thấy qua mấy nguyên liệu này.

Cố Kiều Kiều tuy biết nấu ăn, nhưng không thể để lộ quá rõ.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên, người tới lại là Lục Thời Việt.

Cố Kiều Kiều ngạc nhiên.

Lục Thời Việt trông điềm đạm và lịch thiệp, anh nói:
"Cần giúp gì không? Tuy tôi không biết nấu ăn, nhưng có thể giúp sơ chế nguyên liệu."


  • Share:

You Might Also Like

0 comments