Chương 138: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 35
Quan Thương Vũ và Cố Kiều Kiều sau đó không gặp thêm bất kỳ khách mời nào khác, cả hai cứ như trước kia, vừa thưởng thức phong cảnh vừa tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.
Đến bốn giờ chiều, đạo diễn theo sát họ nói: “Đến giờ rồi, mời hai vị khách mời xuống núi.”
Đường xuống núi dễ đi hơn, nhưng sợ giẫm phải đá, nên suốt chặng đường Quan Thương Vũ luôn nắm tay Cố Kiều Kiều.
Khi hai người về đến điểm tập trung, các khách mời khác đều đã trở lại.
Mọi người đều nhìn vào tay hai người vẫn đang nắm chặt.
Cố Kiều Kiều ngượng ngùng giật nhẹ vài cái, lúc này Quan Thương Vũ mới buông tay cô ra.
Bạch Điển Phong cười ha hả nói: “Bây giờ tổ chương trình sẽ thống kê số nguyên liệu mà các khách mời thu được, sau đó mời mọi người theo thứ hạng để chọn chỗ ở cho tối nay.”
Mấy nhân viên cùng làm việc, thống kê rất nhanh, kết quả đã có.
Tống Cảnh An và Bạch Minh Dĩnh đứng nhất, họ chọn căn nhà cũ kỹ.
Lục Thời Việt và Trịnh Uyển Âm đứng thứ hai, chọn lều bên cạnh ngôi nhà gỗ.
Kỳ Mục Tinh và Đường Khê Nguyệt đứng thứ ba, chọn lều cạnh bờ biển.
Chỉ còn lại Bùi Ngôn Nhất và Lâm Di Di không còn lựa chọn nào, đành phải ở lều bên cạnh căn nhà đổ nát.
Tổ chương trình đưa các khách mời đi xem nơi ở tối nay, lều chỉ là loại lều đơn giản dành cho một người, nam nữ chia ra mỗi người một lều.
Căn nhà đổ nát quả thực rất tồi tàn, nhìn bên ngoài trông như nhà nguy hiểm, nhiều mảng tường bong tróc.
Nhưng bên trong vẫn ổn, tổ chương trình đã bố trí hai phòng thông nhau, có thể tạm sống qua đêm.
Tuy nhiên, cái lều bên cạnh căn nhà đổ nát lại khiến người ta không thấy yên tâm.
Phía sau căn nhà là một khu rừng rậm rạp, dù trời chưa tối hẳn nhưng đã mang lại cảm giác như phim kinh dị.
Trên mặt Lâm Di Di không thể giữ nổi nụ cười giả tạo nữa.
Không nổi giận đã là cô đang cố nhẫn nhịn, luôn tự nhủ rằng đang quay livestream.
Trong lòng thì lửa giận bốc ngùn ngụt.
Lâm Di Di nhìn cái lều, cố gắng gượng cười đáng yêu: “Tối nay chắc là một trải nghiệm hiếm có nhỉ.”
[Di Di đáng thương quá! Gặp ngay Bùi Ngôn Nhất!]
[Tội gì mà tội? Gặp cái gì mà gặp? Không phải fan của Lâm Di Di tự đạo diễn tự diễn, bình chọn để ghép CP với anh ta à?]
[Cái lều này nhìn ban đêm thấy khiếp thật đấy, bên cạnh còn có căn nhà như phim kinh dị, SOS!]
Chỉ có Đường Khê Nguyệt phụ họa đôi câu, nhưng trong lòng thì đang hả hê.
Tối nay cô cũng ở lều, nhưng là lều cạnh bãi biển, nhìn vẫn dễ chịu hơn nhiều.
Cuối cùng mọi người đến ngôi nhà gỗ nhỏ.
Ngôi nhà này có vẻ đã có sẵn từ trước, đơn giản mà tinh tế, tổ chương trình còn treo lên nhiều đèn nhỏ.
Chắc chắn ban đêm sẽ rất lãng mạn.
Bên trong chỉ có một phòng, nhưng tổ chương trình đã dùng rèm chia ra hai không gian, đặt hai chiếc giường.
[Ô ô ô ô! Như này thì khác gì ngủ chung giường đâu!!]
[Mặc kệ đi, tối nay Quan - Cố thành thân, mọi người nhớ đến uống rượu mừng nhé!]
[Tôi là trẻ ba tuổi, có được vào phá phòng tân hôn không?]
[Tổ chương trình thông minh thì để lại micro đi… chúng tôi không nhìn thấy thì cho nghe chút cũng được (khụ khụ)]
[Mấy người thật là dơ quá! Đúng gu của tôi luôn!]
Lâm Di Di nhìn ngôi nhà gỗ thì càng tức hơn, tại sao người ở cùng Quan Thương Vũ lại không phải cô?
Cố Kiều Kiều thì chẳng có vẻ gì là phấn khích, trên mặt chỉ là nụ cười xã giao.
Điều này khiến Lục Thời Việt, người vẫn luôn quan sát cô, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh và Trịnh Uyển Âm sẽ ngủ ở cái lều ngay trước cửa ngôi nhà gỗ.
Khi mọi người quay lại điểm tập trung ở bãi biển, nơi đó đã được chuẩn bị sẵn bếp nướng và lửa trại.
Xung quanh bếp nướng đặt mười chiếc ghế nhỏ.
Bạch Điển Phong nói: “Tối nay chương trình chuẩn bị tiệc nướng và lửa trại, các khách mời có thể vừa ăn uống vừa trò chuyện.”
Nói xong hắn ta liền lui ra, sau khi vấp ngã mấy lần thì anh đã nhận ra một quy luật: nói càng ít càng ít xui.
Trong giới giải trí có không ít người mê tín, Bạch Điển Phong chính là một trong số đó. Hắn tin chắc mình không hợp "từ trường" của hòn đảo này, rời khỏi đây nhất định phải đi cầu an.
Trên bếp nướng đã bày sẵn nhiều nguyên liệu, đều đã được sơ chế.
Sau vài câu xã giao, mọi người ngồi quanh lửa trại, vừa khéo thành một vòng tròn.
Cố Kiều Kiều ngồi cạnh Quan Thương Vũ và Lục Thời Việt, đối diện là Lâm Di Di và Đường Khê Nguyệt.
Các khách mời vẫn mặc đồ thể thao ban ngày, chưa thay đồ.
Lâm Di Di nhìn Cố Kiều Kiều vẫn xinh đẹp rực rỡ dưới ánh lửa, lại thêm Lục Thời Việt và Bùi Ngôn Nhất thỉnh thoảng nướng đồ ăn cho cô.
Rõ ràng là đang được cưng như tiểu công chúa.
Cô ta tức đến mức không nuốt nổi.
Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của Cố Kiều Kiều, khóe môi cô cong lên, hỏi Đường Khê Nguyệt bên cạnh: “Khê Nguyệt, hoa tai của cậu đẹp thật đấy, là hãng nào vậy?”
Đường Khê Nguyệt sờ sờ hoa tai, ánh mắt đầy đắc ý: “Là ba tớ mua ở nước ngoài đấy, đồ vintage.”
Lâm Di Di hùa theo: “Chắc là đắt lắm nhỉ?”
Đường Khê Nguyệt đáp: “Di Di chắc chắn mua nổi mà.”
Lâm Di Di che miệng cười khúc khích.
Đường Khê Nguyệt liếc qua Cố Kiều Kiều một vòng, bỗng nói: “Kiều Kiều, cậu thích đồ của thương hiệu nào thế? Đợi quay xong chương trình tớ tặng cậu một món quà nhé.”
Cố Kiều Kiều lạnh nhạt đáp: “Vô công Bất thụ lộc, không cần đâu, quan hệ của chúng ta cũng chưa đến mức cô phải tặng quà cho tôi.”
Đường Khê Nguyệt nghẹn lời, Cố Kiều Kiều nói chuyện thật sắc bén!
Cô ta đảo mắt, nói tiếp: “Kiều Kiều đừng khách sáo mà, cho dù cậu thích đồ của nhà BV cũng không sao, tớ bảo ba tớ mua tặng cậu.”
Trong lòng cô nghĩ với hoàn cảnh nhà Cố Kiều Kiều, chắc chẳng biết BV là gì.
Cố Kiều Kiều cười nhạt, nheo mắt nhìn Đường Khê Nguyệt: “Là ba ruột hay là bố nuôi vậy? Đồ của bố nuôi tặng thì tôi không nhận đâu, sợ bẩn.”
Lời Cố Kiều Kiều đầy châm chọc, như quả bom nổ tung trong không khí.
Đường Khê Nguyệt trừng mắt khiếp sợ: “Cô!”
Cô ta siết chặt nắm tay, trong lòng hoảng loạn, mặt ngoài lại cố giả vờ đáng thương: “Kiều Kiều, tớ chỉ là nghĩ hoàn cảnh gia đình cậu không tốt, muốn tặng quà cho cậu, cậu cũng không cần bôi nhọ người khác thế chứ?”
Cô thật sự hoảng hốt, sao Cố Kiều Kiều biết được chuyện đó?!
Ngay cả công ty của cô ta cũng không biết!
Cố Kiều Kiều vẫn giữ nụ cười trong sáng, nhưng lời nói thì như lưỡi dao sắc:
“Nhà tôi hoàn cảnh đúng là không tốt, nhưng thanh bạch. Không giống ai đó, vì vài món đồ xa xỉ mà đi tìm hết ông bố này đến ông bố khác.”
Cả bãi biển im phăng phắc.
Bình luận trực tiếp:
[Vừa rồi là một quả dưa to chăng???]
[Cố Kiều Kiều điên rồi à? Chuyện gì cũng nói ra hết vậy?]
[Đường Khê Nguyệt làm còn không dám người ta nói à? Nhìn biểu cảm hoảng loạn đó, lời Cố Kiều Kiều chắc là thật rồi.]
[Đường Khê Nguyệt chẳng phải hot influencer sao? Không kiếm được nhiều tiền à? Sao lại phải tìm bố nuôi vì tiền?]
Đường Khê Nguyệt hét lên chói tai: “Cố Kiều Kiều! Cô vu khống! Bà nội cô bận nhặt ve chai nên không dạy cô phép lịch sự à?!”
Nói xong câu đó, năm người đàn ông trong nhóm đồng loạt nhìn cô lạnh lùng.
Trịnh Uyển Âm cũng trầm mặt, ánh mắt mang theo ác ý nhìn Đường Khê Nguyệt.
Chương 139: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 36
Lâm Di Di thấy thời cơ đến, vội vàng bước ra hòa giải.
Cô ta vừa vỗ lưng vỗ ngực trấn an Đường Khê Nguyệt, vừa ngạc nhiên nhìn Cố Kiều Kiều: “Kiều Kiều, bà của cậu đi nhặt ve chai sống qua ngày à?”
Cô ta không đồng tình, nói thêm:
“Cho dù vì ghen tị với điều kiện gia đình của Khê Nguyệt thì cũng không nên đặt điều như vậy chứ. Khê Nguyệt là đại lưu lượng có hàng chục triệu fan, sao có thể làm ra mấy chuyện đó được. Cô ấy tự kiếm tiền cũng đã rất khá rồi.”
Trong lòng Lâm Di Di hớn hở ra mặt, lời nói thẳng thừng quy kết hành vi của Cố Kiều Kiều là vì ghen tị.
Giọng điệu của cô ta đầy vẻ “thánh mẫu” giả tạo.
Cô thật muốn xem lần này Cố Kiều Kiều bị bóc trần hoàn cảnh gia đình trước mặt bao nhiêu người như thế, liệu còn có mặt mũi để tiếp tục ngạo mạn không?
Hơn nữa, vì gia cảnh nghèo mà đi đặt điều cho người khác, loại người như Cố Kiều Kiều, khán giả còn dám nói cô ta “chân thật thẳng thắn” sao?
Còn có thể tiếp tục thích cô sao?
Giới giải trí, không cần người chân thật.
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Di Di muốn ra tay với Cố Kiều Kiều – vì cô là một mối đe dọa.
Một người bình thường, lại xinh đẹp như vậy, lần đầu lên sóng đã hút được lượng lớn fan.
Nếu bước chân vào giới diễn xuất, vị trí “tiểu hoa đán” nổi tiếng của cô ta e là sẽ nhanh chóng bị thay thế.
[Lâm Di Di nói cũng có lý, Đường Khê Nguyệt là đại lưu lượng có hàng triệu fan, mỗi lần livestream đều có rất nhiều người tặng quà mà.]
[Đúng rồi, mà trong các video của Đường Khê Nguyệt cũng có nhiều quảng cáo lắm chứ?]
[Cái bà Lâm Di Di giả tạo lại bắt đầu rồi. Tôi là fan của Bùi Ngôn Nhất, lần này đứng về phía Cố Kiều Kiều.]
[Đúng là gia cảnh Cố Kiều Kiều không tốt, nhưng cô ấy luôn thành thật mà. Chưa từng giả vờ là tiểu thư nhà giàu.]
[Không ngờ xem show hẹn hò mà lại được ăn “dưa” lớn thế này.]
Trịnh Uyển Âm ánh mắt lạnh lùng, định mở miệng thì chợt nghe tiếng Cố Kiều Kiều cười khẩy.
Giọng cô lạnh băng nhưng đầy kiên định: “Tôi đúng là được bà tôi – một người đi nhặt ve chai– nuôi lớn. Nhưng từng đồng tôi tiêu đều là tiền sạch, đường đường chính chính.”
Cô dừng lại, khiến Lâm Di Di tưởng rằng cô bắt đầu biện giải.
Không ngờ Cố Kiều Kiều mặt không biểu cảm nhìn thẳng Lâm Di Di:
“Không nói đến chuyện Đường Khê Nguyệt và fan đứng đầu toàn là quan hệ cha – con. Chỉ nói riêng cô, Lâm Di Di, cô dám đảm bảo số tiền mình tiêu đều là tiền sạch của nhà cô sao?”
Ánh mắt Lâm Di Di lảng tránh, làm bộ vô tội: “Kiều Kiều, bọn tôi đâu có ý coi thường cậu đâu, sao cậu phản ứng dữ vậy? Còn lôi cả nhà tôi vào…”
Bùi Ngôn Nhất bất ngờ lên tiếng: “Phản ứng của cô cũng đâu có nhỏ.”
Ban đầu anh không định nói gì, nhưng thực sự không thể nhìn Cố Kiều Kiều bị tổn thương.
Lâm Di Di liếc nhìn Bùi Ngôn Nhất, đứng sững tại chỗ.
Cô ta không sợ Cố Kiều Kiều – một người ngoài ngành. Cô thì biết được gì chứ?
Nhưng Bùi Ngôn Nhất thì khác, ai trong giới chẳng biết anh vốn chỉ vào showbiz cho vui.
Nhà họ Bùi đúng là có thể khiến anh “đi ngang” trong giới giải trí.
Lâm Di Di bắt đầu hoảng loạn, nhất là khi cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng từ người khác, vẻ mặt cô trở nên cứng ngắc, mất tự nhiên.
Cô rưng rưng mắt, không dám nhìn Bùi Ngôn Nhất, tủi thân nhìn Cố Kiều Kiều:
“Kiều Kiều, cô đang nói gì vậy? Chỉ vì cô là trẻ mồ côi thì có thể vu oan bố mẹ người khác sao?”
Bạch Minh Dĩnh nhìn qua nhìn lại, không dám xen vào. Trong lòng cô cảm thấy Lâm Di Di gọi Cố Kiều Kiều là “trẻ mồ côi” như vậy đúng là quá đáng.
Quan Thương Vũ lần đầu nhìn Lâm Di Di bằng ánh mắt không biểu cảm, khí lạnh xung quanh lập tức lan tỏa.
Ngay cả người xưa nay luôn hòa nhã như Lục Thời Việt cũng thu lại nụ cười, sắc mặt trầm xuống.
Trịnh Uyển Âm lạnh lùng lên tiếng: “Không biết nói thì ngậm miệng lại!”
Cô ấy nhìn Lâm Di Di như thể đang nhìn một cái xác.
Lúc này, Bạch Điển Phong đang vừa nhâm nhi xiên thịt nướng vừa lướt điện thoại xem độ hot của livestream tăng vùn vụt, thì một nhân viên hoảng hốt chạy tới: “Đạo diễn Bạch, không ổn rồi! Các khách mời cãi nhau ầm ĩ rồi!”
Bạch Điển Phong còn đang gặm cá, thờ ơ đáp: “Cãi nhau thì sao? Chả phải tốt cho nhiệt độ chương trình à.”
Chắc lại là Cố Kiều Kiều giở trò, không có gì to tát.
Nhân viên sốt ruột: “Đạo diễn Bạch, anh vẫn nên đến phòng giám sát đi! Cố Kiều Kiều nói Đường Khê Nguyệt có nhiều ‘bố nuôi, còn bảo Lâm Di Di không sạch sẽ gì!”
“Cái gì!” Bạch Điển Phong bật dậy, miếng cá trong miệng nuốt vội xuống.
Rồi—
Hắn ta bị mắc xương cá...
Nhân viên không kịp để ý đến chuyện khách mời nữa, vội vã gọi bác sĩ chương trình đến giúp đạo diễn gắp xương.
Sau khi lấy được xương ra, Bạch Điển Phong ôm cổ họng vẫn còn đau, vội vã chạy về phía phòng giám sát.
Hắn vừa bước vào cửa thì đã nghe thấy giọng của Cố Kiều Kiều:
“Sao không dám trả lời thẳng? Không dám nói bố mẹ mình là ‘lão lại’* à?”
(*‘老赖’ – lão lai: chỉ người mắc nợ mà không chịu trả, thường dùng chỉ người trốn nợ, trốn thuế)
Cố Kiều Kiều tặc lưỡi hai tiếng, cười khinh khỉnh: “Dùng tiền người khác cực khổ kiếm được để tạo dựng hình tượng công chúa nhỏ, lương tâm cô không thấy cắn rứt sao?”
“Lúc ở trong biệt thự, đeo túi hiệu, có bao giờ nghĩ đến có bao nhiêu người vì bố mẹ cô mà đói khát không?”
“Bố mẹ cô nợ công nhân xây dựng mấy triệu tệ, sao cô – một người ‘thánh mẫu’ như vậy – không giúp họ trả?”
“Cô là tiểu hoa đán nổi tiếng, thu nhập còn cao hơn, mấy triệu với cô chẳng đáng là gì.”
“Chưa nói đến cát-xê, đại ngôn gì cả, chỉ riêng tiền cô trốn thuế hai năm nay thôi cũng đủ trả nợ thay bố mẹ cô rồi đấy!”
Cố Kiều Kiều tuôn một tràng, cả trường quay chỉ còn lại tiếng lửa cháy lách tách.
[WTF WTF WTF???]
[Tôi đang xem “Hòn đảo tình yêu” hay đang xem “Ăn Dưa Show” vậy?]
[Kinh thật!]
[Cái… gì cơ??? Quá nhiều thông tin, tôi không tiêu hóa nổi!]
[Tức là bố mẹ Lâm Di Di là lão lại, còn nợ công nhân mấy triệu, bản thân cô ta còn trốn thuế?!]
[Cố Kiều Kiều… Chị Kiều, chị cái gì cũng nói ra luôn vậy à?! SOS!]
[Lâm Di Di trốn thuế? Lại còn mấy chục tỷ? Trời má sao nghệ sĩ kiếm nhiều tiền thế!]
Lâm Di Di đã hoàn toàn cứng đờ, biểu cảm trên mặt méo mó vì bị nói trúng sự thật!
Cô không ngờ Cố Kiều Kiều lại biết hết mọi chuyện!
Lâm Di Di nhìn Cố Kiều Kiều, chỉ cảm thấy gương mặt cười dưới ánh lửa kia thật đáng sợ!
Hoảng loạn qua đi, cô ta bấm chặt lòng bàn tay, cơn đau giúp cô ta lấy lại lý trí.
Cô ta nức nở, nước mắt tuôn rơi, tung hết kỹ năng diễn xuất khóc lóc nói:
“Kiều Kiều, tôi không biết cô đang nói gì… Sao cô có thể vu oan cho tôi như thế chứ?
“Tôi không hiểu sao từ đầu chương trình đến giờ cô cứ nhắm vào tôi. Nếu chỉ vì tôi vô tình hỏi chuyện gia đình cô thì tôi xin lỗi, được không?”
“Nhưng Kiều Kiều, cô không thể vô cớ vu khống như thế…”
Cố Kiều Kiều thong thả nhận chai nước Lục Thời Việt đưa cho, uống một ngụm, mím môi.
Cô mỉm cười hoàn hảo nhìn vào ống kính, môi đỏ khẽ nhếch: “Vậy à? Vậy tôi xin tố cáo danh tính thật, Lâm Di Di trốn thuế. Tiện thể nhắc nhẹ vợ của Lưu tổng công ty Lâm Di Di: bà có thể điều tra xem nửa năm mất tích của cô ta năm kia là để làm gì.”
Cố Kiều Kiều nháy mắt tinh nghịch: “Nhắc nhẹ một câu: Giới giải trí lại có thêm một đứa trẻ~”

0 comments