Chương 156: Hoa Khôi Trầm Lặng Lạnh Lùng Của Học Viện Quý Tộc 1
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!"
"Tôi không cố ý! Bạn học, bạn không sao chứ? Không sao chứ?"
Ngay khi vừa mở mắt ra, Cố Kiều Kiều cảm thấy cánh tay đau nhói. Trước mặt cô là một cô gái đang bưng khay cơm, không ngừng cúi người xin lỗi.
Giọng nói dồn dập, tốc độ nhanh đến mức cuống cuồng.
Cô ta còn cúi rạp người liên tục cúi chào.
Cố Kiều Kiều cúi đầu nhìn cánh tay đã ửng đỏ, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng không thể phát ra tiếng!
Cô thoáng hoảng hốt, nhưng sau khi trải qua nhiều thế giới, Cố Kiều Kiều sớm đã học được cách giữ bình tĩnh.
Cô trấn tĩnh lại, hỏi trong đầu: "888, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Bình thường chỉ cần gọi là 888 sẽ lập tức xuất hiện, nhưng giờ không hề có động tĩnh gì.
Cô lại gọi: "888?"
Vẫn không có hồi âm.
Cố Kiều Kiều chùng lòng xuống.
Cô nhìn về cô gái trước mặt vẫn đang xin lỗi. Vì không có ký ức nên cô hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại ra sao.
Quan trọng nhất là cơ thể này còn không thể nói chuyện.
Câm — điều mà Cố Kiều Kiều thật sự không thành thạo.
"Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý! Vừa nãy có người đẩy tôi một cái, nên mới làm đổ canh trong bát lên người bạn!"
Cô gái vẫn tiếp tục xin lỗi, nhưng trong giọng nói đã không còn chút thành ý nào như lúc đầu.
Cố Kiều Kiều luôn cảm thấy cô gái này có điều gì đó kỳ lạ.
Cô liếc quanh một vòng — đây là một nhà ăn đại học trông cực kỳ sang trọng.
Đúng giờ ăn trưa, xung quanh đã có một đám người vây lại xem náo nhiệt.
Sau lưng cô gái kia là vài cô gái khác đang mặc toàn đồ hiệu cao cấp, chỉ trỏ bàn tán về người vừa bị đổ canh.
Trên mặt đầy vẻ mỉa mai.
Thấy Cố Kiều Kiều mãi không nói gì, vẻ mặt của cô gái trước mắt cũng dần hiện lên vẻ tức giận.
"Này!"
"Bạn học này, tôi đã nói là không cố ý rồi mà, là có người chìa chân ra làm tôi vấp! Tôi đã xin lỗi đến vậy rồi, tại sao bạn không nói lời nào?"
Tay hơi ngứa.
Cố Kiều Kiều thầm oán: [Tôi tại sao không nói được? Thứ nhất, tôi là người câm. Thứ hai, tôi là người câm. Cuối cùng, tôi vẫn là người câm.]
Thấy cô vẫn không mở miệng, cô gái kia vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cô ta trông rất bình thường, nhiều nhất chỉ có thể gọi là dễ nhìn, nhưng đôi mắt thì to tròn bất thường.
Cô ta trừng lớn mắt — được rồi, Cố Kiều Kiều rút lại lời khen.
Trừng mắt to như thế, không sợ mắt rơi ra sao?
"Tôi đã xin lỗi rồi, bạn còn muốn thế nào nữa? Các người học ở trường quý tộc thì không nên coi thường chúng tôi những học sinh diện đặc cách như thế chứ!"
Cố Kiều Kiều: ?
[Chẳng phải tôi còn chưa nói gì à?]
[Não cô ta sao mà như ruột gà thế, vừa cong vừa nhỏ vừa ngoằn ngoèo.]
Nghe thấy giọng nói đầy đanh thép của cô ta, những người xung quanh bắt đầu xì xào.
"Không phải chứ? Tay của hoa khôi bị phỏng đỏ cả lên rồi."
"Con bé kia là học sinh diện đặc cách à? Bảo sao ăn mặc quê mùa vậy."
"Thật đúng là xấu xí lại hay gây chuyện!"
"Học sinh đặc cách thì nên ở trong góc tối mà chui rúc đi! Ai cho phép bọn họ đến nhà ăn ăn cơm?"
Cô gái nghe thấy lời bàn tán xung quanh thì càng thêm xấu hổ lẫn phẫn nộ, siết chặt nắm tay hét lên với Cố Kiều Kiều: "Có tiền là giỏi sao? Có tiền thì có thể phớt lờ lời xin lỗi của tôi à?"
[Đã xác định xong: cô ta có bệnh.]
Không biết cốt truyện, cũng không liên lạc được với 888, Cố Kiều Kiều không định dây dưa với cô ta nữa.
Cô muốn mau chóng rời khỏi đây tìm một chỗ yên tĩnh để tiếp nhận ký ức.
Cố Kiều Kiều quay đầu nhìn về phía lối ra của nhà ăn, không ngờ lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của bốn người.
Sự xuất hiện của bốn người đó khiến toàn bộ sinh viên xung quanh như bùng nổ.
"Aaaa! Bốn thiếu gia lại cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm sao!!"
"Úy Trì đẹp trai quá đi mất!! Đôi chân dài kia kìa!"
"Hôm nay bọn họ sao lại không lên nhà ăn tầng hai?"
Một nhóm nữ sinh kích động hét nhỏ, nhưng không ai dám bước lên phía trước.
Đám nam sinh thì lặng lẽ tránh sang một bên, nhường lối đi.
Có thể thấy mọi người đều đối với bốn người này là vừa kính sợ vừa e dè, ngay cả mấy cô mê trai cũng chỉ dám thì thầm.
Ánh mắt Cố Kiều Kiều chỉ dừng lại trên người bọn họ một giây, rồi lập tức quay đi với vẻ mặt vô cảm.
Bốn mỹ nam học đường, ôi trời, F4 trường học.
Quá quen thuộc rồi còn gì.
Bốn thiếu niên tuấn tú mang phong cách khác nhau từng bước đi về phía Cố Kiều Kiều, rồi...
Đi ngang qua cô.
Chỉ có chàng trai đi sau cùng là khi thấy cánh tay bị phỏng đỏ của cô thì khựng lại.
Cậu ta có đôi mắt xanh lam như đại dương, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng có thể bao dung mọi thứ.
"Ba người đi trước ăn đi, lát nữa tôi tới."
Giọng nói của cậu dịu nhẹ như ngọc, rất dễ nghe, đúng chuẩn giọng của thiếu niên ấm áp.
Ba người phía trước hơi khựng lại, quay đầu nhìn một cái rồi cũng không nói gì mà rời đi.
"Bạn học, nhìn tay bạn bị phỏng rồi, tôi đưa bạn đến phòng y tế nhé?"
Cậu mắt xanh hơi cúi người, gương mặt đẹp trai dịu dàng hiện lên chút quan tâm nhẹ nhàng.
Cố Kiều Kiều khẽ gật đầu.
[Người này thật tốt ghê!]
Cô bước theo sau chàng trai mắt xanh, không hề phát hiện ánh mắt cậu ta thoáng lóe lên.
Phía sau lại truyền đến tiếng hét đầy giận dữ của cô gái kia: "Đúng là vô lễ! Người trong trường quý tộc các người ai nấy đều tự cao tự đại như thế sao? Gì mà hoa khôi chứ! Hừ, chỉ có mỗi cái vỏ đẹp bên ngoài!"
Nói rồi, cô ta giận dữ chạy đi, vừa chạy vừa phồng má như chuột lang vậy.
Cố Kiều Kiều theo sau chàng trai, vừa đi vừa âm thầm quan sát xung quanh.
Nơi này nói là trường học, chi bằng nói là một tòa lâu đài trung cổ.
Kiến trúc lộng lẫy, bãi cỏ rộng lớn, đài phun nước trên thảm cỏ, núi sông hồ nước ở đằng xa.
Mỗi góc trong trường đều toát lên vẻ xa hoa và độc đáo.
Trường quý tộc — Cố Kiều Kiều trong lòng lại dán thêm một cái nhãn cho nơi này.
Đột nhiên, chàng trai phía trước dừng lại. Cố Kiều Kiều đang mải nhìn tòa kiến trúc phía xa nên không chú ý, đâm đầu thẳng vào lưng cậu ta.
Theo quán tính, cơ thể cô loạng choạng muốn ngã về phía sau, nhưng cậu đã quay người lại, đưa tay dài đỡ lấy Cố Kiều Kiều.
[Cái gì... cảnh tượng lãng mạn nhất trong truyện học đường lại xảy ra với mình sao?]
[Mình có nên nhìn cậu ấy đắm đuối không nhỉ? Nhưng lại không biết cậu ấy có phải mục tiêu nhiệm vụ không.]
Đôi mắt xanh của chàng trai lóe sáng, cậu nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, giúp cô đứng vững.
Nhiệt độ cơ thể cậu hơi thấp, bàn tay vừa chạm vào tay Cố Kiều Kiều đã khiến toàn thân cô run rẩy không kiểm soát được.
Cả người tê dại.
Trên cơ thể còn truyền đến một loại cảm giác kỳ lạ — cảm giác thỏa mãn và vui sướng.
Đồng thời, một cơn ngứa như cào xé lòng dạ cũng bắt đầu lan khắp tim gan.
Cơn ngứa vô cớ ấy khiến cô khó chịu đến mức muốn phát điên.
Cố Kiều Kiều thử dùng tinh thần lực để áp chế, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không thể sử dụng tinh thần lực!
Đồng tử cô co rút mạnh, cảm giác bất an chưa từng có lập tức lấn át tất cả.
Thế giới này... ở đâu cũng đầy rẫy sự kỳ dị.
Chương 157: Hoa Khôi Trầm Lặng Lạnh Lùng Của Học Viện Quý Tộc 2
Cô cúi mắt xuống, hất tay chàng trai ra, lắc đầu với cậu rồi quay người bỏ chạy.
Cảm giác khác thường trong cơ thể khiến cô muốn nhanh chóng biết rõ tình hình thế giới này.
May mà ngôi trường này tuy lớn và hoa lệ, nhưng ít nhất các biển chỉ dẫn cơ bản vẫn có.
Cô tìm được một nhà vệ sinh và bước vào một buồng trong, sau đó lại thử liên lạc với hệ thống: "888?"
“Phù——”
“Ký chủ!!” 888 xuất hiện, giọng nó nghe vô cùng uất ức.
“Huhu ký chủ, ý thức của thế giới này khi đứng trước bốn nhân vật chính đã hoàn toàn áp chế được tôi!!”
888 vô cùng kích động. Khi phát hiện có điều bất thường và định ngăn cản việc truyền tống, thì đã muộn, quá trình truyền tống đến thế giới nhỏ không thể bị cắt ngang.
Đến khi đến thế giới này, nó định báo cho ký chủ ngay lập tức, thì phát hiện bản thân giống như bị chặn hoàn toàn.
Chỉ khi rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của các nhân vật chính, sự chặn ép này mới biến mất.
Cô dần trấn tĩnh lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Để tôi giải thích sơ lược bối cảnh của thế giới nhỏ này nhé.” 888 bắt đầu kể:
“Đây là một cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh học viện quý tộc do một tác giả vô danh viết. Trường quý tộc đó tên là Học Viện Monald, là học viện quý tộc nổi tiếng nhất toàn cầu.”
“Câu chuyện diễn ra ở học viện này, kể về một cô gái đặc cách vừa nghèo vừa bình thường, sau khi bước vào Học Viện Monald thì gặp gỡ bốn vị hoàng tử.”
Cô gật đầu, chẳng phải là kiểu cốt truyện giống như XX Hoa Viên* từng xem nhiều năm trước sao?
* Các bạn chắc biết phim Vườn sao băng nhỉ? Giống bối cảnh phim đó đó, phim bản Hàn khá hay recommend mọi người xem nha!
Nội dung cô cũng đoán được: nữ sinh nghèo nhưng kiên cường, khác biệt, gặp phải các nam sinh bá đạo, sau đó là những va chạm ngọt ngào, cùng nhau vượt qua trắc trở rồi đến với nhau.
“Ký chủ! Nếu đơn giản như vậy thì hay quá rồi!” 888 nâng cao giọng.
“Cốt truyện ban đầu đúng là thế thật, nhưng thế giới này bắt đầu thay đổi từ khi tác giả xuyên vào chính cuốn truyện của mình!”
“Cô ta xuyên thành nữ chính do chính mình sáng tạo ra. Nhưng vấn đề là cô ta yêu cả bốn vị hoàng tử, nên sau khi ở bên một nam chính thì vẫn chưa hài lòng, lại tiếp tục dây dưa với ba người còn lại...”
“Nữ chính nguyên bản vì vậy sinh ra oán khí, oán khí này ảnh hưởng tới ý thức thế giới, khiến nó dần dần thức tỉnh.”
“Sau đó lại có rất nhiều nhiệm vụ giả xuyên đến đây để công lược bốn nam chính, hết lần này tới lần khác, khiến ý thức thế giới buộc phải đánh thức bốn nam chính!”
Cô nghe mà không khỏi nhíu mày, bắt được trọng điểm: “Vậy tức là thế giới này sẽ có rất nhiều người công lược?”
“Yes! Chính xác đó ký chủ. Do cốt truyện bị thay đổi quá nhiều, nên tôi chỉ có thể cung cấp cho cô những thông tin cơ bản nhất, còn lại phải tự mình tìm hiểu.”
“Nhưng tôi vừa đi gặp một đồng nghiệp ở Cục Xuyên Nhanh đã từng nhận nhiệm vụ này và lấy được một bản tài liệu.”
888 chuyển dữ liệu vào trí óc của cô.
Học Viện Monald là trường học do các gia tộc đứng đầu Lam Tinh đầu tư xây dựng. Ngoài những học sinh xuất thân giàu có quyền thế, còn có một nhóm nhỏ học sinh đặc cách có thành tích xuất sắc nhưng gia cảnh khó khăn.
Cả học viện ngầm chia làm bốn cấp bậc: thấp nhất là học sinh đặc cách, tiếp theo là con cái cấp quản lý cấp cao, rồi đến thế hệ giàu có/quan chức, và cao nhất là các người thừa kế của những gia tộc đỉnh cấp.
Thấy đến đây, cô gật đầu. Trường học này rõ ràng là nơi đào tạo cả chuỗi từ công chức — quản lý — mối quan hệ — thống trị.
Thế giới này có tổng cộng bốn nam chính, đều là người thừa kế các gia tộc đỉnh cấp, đồng thời cũng nắm giữ hội học sinh khóa này.
Tại ngôi trường này, quyền lực của hội học sinh còn lớn hơn cả hiệu trưởng.
Bốn nam chính được gọi là "Tứ Thiếu Monald", gồm:
Úy Trì Chính Duật: người thừa kế gia tộc Úy Trì, kiểm soát giới kinh doanh Lam Tinh, nghe nói trong top 500 công ty toàn cầu thì có rất nhiều công ty đều là của tập đoàn nhà họ.
Hoắc Ngạn Tri: người thừa kế nhà họ Hoắc, gia tộc này kiểm soát giới chính trị và quân sự Lam Tinh, thế lực đằng sau cực kỳ khủng khiếp.
Thương Lăng Nghiêu: người thừa kế nhà họ Thương, bối cảnh sâu không lường được, nắm giữ phần lớn mỏ vàng và các loại tài nguyên, gia tộc này còn nổi tiếng với các luật sư toàn thắng trong tranh tụng.
Lâu Trạm Hi: gia tộc Lâu cực kỳ thần bí, hoạt động trong mọi lĩnh vực, cả đen lẫn trắng, thậm chí còn có liên quan đến lính đánh thuê.
Bốn người này quan hệ vô cùng thân thiết, trong mắt người ngoài chẳng khác gì anh em lớn lên cùng nhau từ bé.
Tại Học Viện Monald, tất cả giáo viên và học sinh đều kính nể bốn vị thiếu gia này.
Sự xuất hiện của nữ chính Nam Tiểu Tây đã phá vỡ quy luật ấy.
Đọc xong phần thông tin tổng quát, cô thắc mắc: “Chỉ vậy thôi sao?”
888 gật đầu, “Người làm nhiệm vụ đó chỉ ở thế giới này vài ngày thì thế giới đã sụp đổ, cô ta thất bại và rời đi.”
“Thôi được, vậy truyền ký ức của nguyên chủ cho tôi. Tôi cứ thấy cơ thể này kỳ lạ sao ấy.”
Cô nhớ đến cơn ngứa ngáy vừa rồi.
888 chớp mắt, ấp úng: “Ký chủ… thế giới này không có ký ức…”
Cô: “?”
“Vậy tôi làm nhiệm vụ gì?”
888 nhỏ giọng giải thích: “Thân thể hiện tại mà cô tiếp quản, trong nguyên tác chỉ là một nhân vật nền có tên xuất hiện đúng ba lần...”
“Thậm chí còn chưa từng lộ mặt... chỉ là cái tên xuất hiện đúng ba lần.”
Cô tê rần cả người, bỗng cảm thấy mình như thể đã rơi vào tình cảnh “đâm lao thì phải theo lao”: “888, rốt cuộc cần mi để làm gì!”
“Đừng giận mà ký chủ! Tôi có dò hỏi được chút thông tin từ người kia! Cơ thể hiện tại của cô cũng tên là Cố Kiều Kiều, năm nay học năm hai, nhưng hôm nay mới là lần thứ hai đến trường. Cả năm nhất trước đó hoàn toàn không xuất hiện.”
“Ngay từ khi đăng ký nhập học, nguyên chủ đã được diễn đàn trường tôn là hoa khôi, nhưng sau đó hoàn toàn biến mất cho đến khi khóa mới khai giảng.”
“Nguyên chủ có một người cha bạo lực, ngoài ra không còn gì khác.”
“Ba lần nguyên chủ xuất hiện đều liên quan đến nữ chính. Lần đầu là khi Nam Tiểu Tây nghe nói nguyên chủ là bạch nguyệt quang của Úy Trì Chính Duật nên ghen tị. Lần hai là nghe đồn nguyên chủ là vị hôn thê của Thương Lăng Nghiêu. Lần ba là bị tung tin đồn trên diễn đàn rằng cô ngoài mặt lạnh lùng thực chất lại buông thả, là một 'tiểu tam'.”
“Sau đó nguyên chủ tự sát. Cái chết đó thậm chí còn chẳng xuất hiện trong tình tiết truyện.”
888 nói một hơi xong lại bổ sung: “À đúng rồi ký chủ, ở thế giới này thân phận của cô là hoa khôi cao lãnh, trầm lặng, ít nói!”
Cố Kiều Kiều: …
Cố Kiều Kiều: Đời tôi chưa từng thấy cạn lời đến thế.
“Ha ha, 888 thân mến, tôi là người câm, anh lại bảo tôi trầm lặng ít nói?”
888 sắp nổ não đến nơi, sao nó có thể ngốc đến vậy!!
“Xin lỗi ký chủ! Tuy không có ký ức, nhưng thân thể này biết gì cô đều biết hết! Bao gồm cả kiến thức trong đầu lẫn ngôn ngữ ký hiệu ~”
Cô lúc này mới hài lòng, hơn nữa cô còn nhận ra rằng sau khi rời khỏi các nam chính, tinh thần lực của mình cũng có thể sử dụng trở lại.
“Ký chủ, tôi đã mua một con robot nguyên thủy, chắc là có thể tránh được sự áp chế của ý thức thế giới. Sau này nếu kích hoạt tình tiết, tôi sẽ để robot chuyển thông tin cho cô.”
“Chúc cô chơi vui vẻ ở thế giới này~”
Chương 158: Hoa Khôi Trầm Lặng Lạnh Lùng Của Học Viện Quý Tộc 3
888 vừa dứt lời đã vội vàng chuồn đi!
Nó sợ ý thức của thế giới này. Những người làm nhiệm vụ như chúng, một khi bị ý thức thế giới phát hiện thì nhẹ thì thế giới sụp đổ và khởi động lại, nặng thì sẽ bị xóa sổ!
Mức độ nghiêm trọng còn phụ thuộc vào sức mạnh của từng ý thức thế giới khác nhau.
Cố Kiều Kiều rửa mặt xong trong buồng vệ sinh, làn nước mát lạnh khiến đầu óc rối bời của cô dần tỉnh táo hơn.
Cơ thể này có nguyện vọng gì, cô không biết.
Người công lược có bao nhiêu người, cô cũng không biết.
Nữ chính hiện tại là nguyên bản, hay là nữ tác giả kia xuyên vào, cũng không biết.
Sự bất thường của cơ thể này, vẫn chưa rõ ràng.
Nam chính sau khi thức tỉnh sẽ trở nên thế nào, cũng không ai hay.
Tất cả đều cần cô tự mình suy đoán.
Tốt lắm. Cố Kiều Kiều mỉm cười hoàn hảo trước gương.
Lâu rồi cô mới gặp một nhiệm vụ đầy thách thức như thế này.
Cô chăm chú đánh giá bản thân trong gương: đang mặc đồng phục học sinh lộng lẫy của trường quý tộc, áo blazer nhỏ vừa vặn phối với sơ mi trắng bên trong, bên dưới là chân váy xếp ly dài đến đầu gối.
Chỉ cần xuất hiện một lần đã được bầu làm hoa khôi của học viện quý tộc này, có thể tưởng tượng ra khuôn mặt này đẹp đến mức nào.
Cô có khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, sắc nét, giữa đôi mày và ánh mắt là một vẻ lạnh lùng như gió thu.
Môi có màu rất nhạt, sắc hồng mờ nhạt làm dịu đi vẻ lạnh giá đó.
Mái tóc đen dài thẳng mượt buông xuống phía sau, vài sợi ngắn hơn rũ trên má, khiến làn da càng thêm trắng mịn.
Diện mạo như vậy mang đến cảm giác lạnh lẽo cực điểm, khiến người khác ngại ngần tiến lại gần.
Chỉ sợ vừa tới gần là bị đông cứng ngay.
Cố Kiều Kiều để ý thấy trong tủ đựng trên bồn rửa có mấy món đồ dùng nhỏ của nữ sinh, cả kéo tỉa lông mày cũng có.
Cô cầm kéo lên, cắt vài nhát "xoẹt xoẹt" rồi tự cắt cho mình một mái bằng.
Có thêm mái bằng, vẻ lạnh lẽo giảm đi phần nào.
Dù vẫn mang nét lạnh nhạt, nhưng đã không còn cảm giác cao ngạo xa cách như trước.
Sau khi dọn sạch tóc vụn và rửa tay, Cố Kiều Kiều bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Đúng lúc thấy chàng trai có đôi mắt xanh dương ban nãy đang đứng ở không xa, một tay đút túi, tay kia cầm điện thoại đang nhắn tin.
Cố Kiều Kiều thầm nhẩm tên cậu ta trong lòng: [Lâu Trạm Hi ].
Lâu Trạm Huyền cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Cố Kiều Kiều chậm rãi bước tới, Lâu Trạm Huyền nhìn cô gái đang đi đến, không hiểu sao liền đứng thẳng lưng, không còn lười nhác như ban nãy.
Cô lấy điện thoại ra, gõ mấy chữ: "Ban nãy cảm ơn cậu."
Rồi đưa màn hình cho Lâu Trạm Huyền xem.
Lâu Trạm Huyền bình tĩnh nhướng mày — có vẻ là thằng em của mình lại phát thiện tâm giúp đỡ người khác rồi.
Cô gái trước mặt đã nhận nhầm anh thành Lâu Trạm Hi.
Nghĩ đến chuyện mình có thể nghe được tiếng lòng cô ấy… Lẽ nào, cô ấy cũng là người công lược?
Lâu Trạm Huyền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cố Kiều Kiều như muốn nhìn thấu cô.
Nhìn một hồi, ánh mắt anh dừng lại nơi đôi môi hồng nhạt của cô.
Tự nhiên anh ta lại rất muốn biết — gương mặt lạnh lùng như thế này, nếu động tình thì có giữ được vẻ ấy nữa không?
Thật sự muốn… nghiền nát lớp băng giá trên mặt cô.
Cố Kiều Kiều bị anh nhìn chằm chằm mãi thì thấy hơi kỳ lạ.
[Sao… cảm giác quái quái? Ban nãy trông còn là người khá tốt mà?]
Khóe môi Lâu Trạm Huyền khẽ cong, khí chất thay đổi hẳn. Anh liếc nhìn bảng tên trước ngực Cố Kiều Kiều rồi giả giọng Lâu Trạm Hi, dịu dàng nói:
“Bạn học Cố, nếu cậu muốn cảm ơn tôi, hay là mời tôi ăn một bữa đi.”
Còn chưa rõ người chơi này đang nhắm vào ai, nhưng anh bắt đầu thấy có hứng thú với cô rồi.
Cuộc sống nhàm chán như thế, cũng cần chút gia vị.
Lâu Trạm Huyền cất điện thoại, hơi cúi người, vừa nhìn thấy cô gái trước mặt đột ngột giật lùi như con thỏ nhỏ.
Anh không nhịn được cười khẽ trong lòng.
Đám người công lược này, hoặc là bám riết không buông, hoặc là tiến thoái theo chiến thuật, đủ kiểu trò vặt.
Không biết cô gái này sẽ chọn tuyến công lược nào đây?
“Bạn học Cố, sao bạn không nói gì? Không muốn mời tôi ăn thì cũng không cần phản ứng lớn thế chứ?”
Cố Kiều Kiều lắc đầu, làm thủ ngữ “không phải”.
Cô chỉ vào cổ họng mình, dùng thủ ngữ giải thích: “Tôi không biết nói.”
[Mệt quá, sau này phải viết “Tôi là người câm” lên mặt mới được.]
Lâu Trạm Huyền hơi ngạc nhiên, nghe thấy tiếng lòng của cô thì suýt bật cười.
Thú vị thật.
“Được, vậy thì quyết định vậy đi. Cậu thêm tôi nhé.”
Lâu Trạm Huyền mở mã QR để Cố Kiều Kiều quét — nếu người khác ở học viện Monald thấy cảnh này chắc rớt cả cằm!
Phải biết rằng, trong Tứ Thiếu, dù Lâu Trạm Hi là người dễ gần nhất, nhưng phương thức liên lạc của cậu đâu phải ai cũng có được.
Lần đầu tiên chủ động đưa phương thức liên lạc cho một cô gái đấy.
Anh cũng chẳng bận tâm gì chuyện đang dùng thân phận “Lâu Trạm Hi”.
Cặp song sinh này từ trước đến nay luôn chỉ có một người xuất hiện ngoài đời thực.
Họ cùng dùng tên Lâu Trạm Hi.
Bí mật này, chỉ có những người cầm quyền cấp cao nhất của vài gia tộc lớn mới biết.
Cả ba thiếu gia còn lại, e là cũng chẳng hay biết gì.
Trong lòng Cố Kiều Kiều thốt lên một tiếng [Hả?], [Không thể nào? Mới đó đã dính líu đến một trong Tứ Thiếu là Lâu Trạm Hi rồi? Vai nền đâu mất rồi?]
Vừa thầm than phiền vừa giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, cô rút điện thoại ra quét mã QR của “Lâu Trạm Hi”, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lóe sáng của Lâu Trạm Huyền.
“Được rồi, vậy nha. Bạn học Cố đừng quên khi rảnh nhớ mời tôi ăn cơm đấy.”
Lâu Trạm Huyền vẫy tay, bước đi với dáng vẻ cao ngạo.
Cố Kiều Kiều nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cảm thấy có gì đó là lạ.
[Tốt lắm 888, ngay cả thông tin cơ bản của nguyên chủ cũng không cho mình biết, vậy mình lấy gì để đi học hả?]
Cố Kiều Kiều bất đắc dĩ mở điện thoại lên, để ý thấy trên WeChat có một nhóm trò chuyện được ghim trên đầu: (Khóa 02, lớp 1 khoa Nghệ thuật).
Lúc này, trong đầu cô vang lên một giọng nói máy móc: “Cố Kiều Kiều, sinh viên năm hai, khoa Nghệ thuật năm hai học viện Monald, ký túc xá ở khu A, tòa số 8, phòng 201.”
Giọng nói này máy móc hơn 888 nhiều, không chút cảm xúc, chắc là loại robot nguyên thủy mà 888 từng nhắc tới.
Trong đầu Cố Kiều Kiều lập tức có hình ảnh của tòa giảng đường, ký túc xá, thậm chí cả thời khóa biểu.
Vì là ngày đầu tiên nhập học, buổi sáng chủ yếu làm thủ tục, chiều không có tiết, Cố Kiều Kiều quyết định về ký túc xá sắp xếp đồ đạc.
Cô đi qua khuôn viên rộng lớn và hoa lệ của học viện, nơi cô đi qua trở thành phong cảnh, mà cô cũng chính là phong cảnh trong mắt người khác.
“Cô ấy là hoa khôi Cố Kiều Kiều đúng không?”
“Nghe nói năm nhất cô ấy nghỉ học cả năm vì bệnh, chưa từng tới trường.”
“Mấy người coi diễn đàn chưa? Buổi trưa hoa khôi bị một học sinh đặc cách tạt cả bát canh nóng! Người đó còn nói gì mà xem thường cô ấy, buồn cười chết mất.”
Cố Kiều Kiều đi tới đâu cũng nghe được không ít lời bàn tán, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, mắt nhìn thẳng, tiếp tục bước đi.
Nhưng tai cô thì khẽ dựng lên, ghi nhớ vài thông tin hữu ích từ những lời đồn đại đó.

0 comments