Chương 144: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 41
[Sức quyến rũ của Kiều Kiều không ai có thể cưỡng lại được (cười trộm)]
Nếu Bùi Ngôn Nhất thấy dòng bình luận này, chắc chắn anh ta sẽ gật đầu đồng ý thật mạnh.
Anh mừng là hôm nay Cố Kiều Kiều mặc đồ bơi khá kín đáo, nếu mà là bộ đồ bơi đỏ hôm trước thì e là lúc này anh đã lên hot search vì chảy máu mũi rồi.
Anh lẩm bẩm: “Không sao là tốt rồi…”
Cảm nhận được cơ thể nóng rực của Bùi Ngôn Nhất, Cố Kiều Kiều lập tức ý thức được—cô đang nắm lấy tay anh, còn đứng sát đến vậy.
Gương mặt cô càng đỏ hơn, vội vàng lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với anh.
Cả hai người đều đỏ mặt ngượng ngùng, không ai dám nhìn nhau.
Không khí bỗng chốc trở nên cực kỳ mờ ám.
Như thể có vô số bong bóng hồng phấn đang bay quanh hai người vậy.
Đúng lúc đó, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Có phải tôi làm phiền hai người rồi không?”
[Ảnh đế Lục tới rồi á??? Không phải đang hẹn hò với Đường Khê Nguyệt sao?]
[Báo cáo! Mới đi theo Ảnh đế Lục tới, hình như là anh ấy nhìn mặt sau tấm thẻ xong thì qua đây!!!]
[Lẽ nào Lục Thời Việt tới để phá đôi này???]
Bùi Ngôn Nhất và Cố Kiều Kiều hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía Lục Thời Việt đang nửa ngồi ở bờ bể bơi.
Trong mắt Bùi Ngôn Nhất tràn đầy cảnh giác.
Cố Kiều Kiều đứng thẳng dậy, lộ ra nửa thân trên đầy đặn. Tóc cô ướt sũng, vài lọn dính trên má, đôi mắt hồ ly mê hoặc như phủ một lớp sương, vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Cô hơi nghi hoặc nhìn Lục Thời Việt.
Ánh mắt Lục Thời Việt dần trở nên thâm sâu, cổ họng khẽ chuyển động.
Anh nghĩ, yêu tinh dưới đáy biển chắc cũng chỉ đến thế này thôi.
Lục Thời Việt khẽ cười: “Tôi đến để tham gia cùng hai người.”
Thấy ánh mắt hai người càng thêm nghi hoặc, anh giơ tấm thẻ trong tay lên: “Nam khách mời bốc trúng tấm thẻ này có quyền tham gia buổi hẹn hò của người khác.”
Lục Thời Việt đã thay sang quần bơi, thân hình anh cũng rất đẹp: eo thon, cơ bụng rõ nét, các đường cơ bắp cứng cáp sắc sảo.
So với làn da trắng sữa của Bùi Ngôn Nhất, thì da Lục Thời Việt là màu mật khỏe mạnh, trông chín chắn hơn hẳn.
Cố Kiều Kiều theo bản năng liếc nhìn Bùi Ngôn Nhất, nét cười trên mặt anh đã biến mất.
Nhận ra ánh mắt của cô, Bùi Ngôn Nhất còn cố tình làm ra vẻ mặt đáng thương.
Thật sự trông như một chú chó Samoyed cụp tai buồn bã!
Cố Kiều Kiều không nhịn được, đưa tay xoa đầu anh ta một cái, sau đó quay sang nói với Lục Thời Việt: “Chào mừng anh tham gia.”
[!!!???!!]
[Lục Thời Việt: Không ngờ đúng không? Tôi không tới phá đâu! Tôi tới tham gia nè!]
[Không ai thấy Cố Kiều Kiều quá lăng nhăng à… Cô ta dám xoa đầu Bùi Ngôn Nhất!]
[Hehehe ba người sống vui vẻ với nhau là tôi vui lắm rồi hehehe.]
[Bên trái là Bùi lưu lượng, bên phải là Ảnh đế Lục, ai đó đang ghen tôi không nói đâu!]
[Quan Tổng đâu rồi?? Anh đang ở đâu vậy? Chậm nữa là vợ anh không còn đâu!!]
Được bình luận gọi tên, Quan Thương Vũ và Trịnh Uyển Âm đang ngồi đối diện nhau, giữa hai người là một chiếc bàn khắc hoa, trên đặt bộ ấm trà kiểu cổ.
Không ai trong họ đụng vào trà, cả hai thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía bể bơi.
Rõ ràng là họ đang không tập trung.
Khoảng cách này cách bể bơi cũng không xa, có thể thấy rõ mọi chuyện xảy ra.
Khi thấy Bùi Ngôn Nhất và Cố Kiều Kiều đứng sát nhau, Quan Thương Vũ lập tức ngồi thẳng người lại khác hẳn từ thế ngồi lười nhác ban đầu.
Vì máy quay của chương trình đang ở xa, nên Trịnh Uyển Âm nhỏ giọng trêu:
“Anh à, hay là thôi đừng làm show hẹn hò này nữa, ngày nào cũng phải nhìn Kiều Kiều hẹn hò với người khác, em còn thấy ghen thay anh đấy.”
Nhìn cậu em lại phát bệnh, Quan Thương Vũ chỉ lạnh lùng cảnh cáo: “Bình thường một chút.”
Trịnh Uyển Âm hoàn toàn không sợ anh, khóe môi mỉm cười đầy vẻ "bệnh kiều":
“Anh mau theo đuổi Kiều Kiều đi, kết hôn rồi để Kiều Kiều làm chị dâu em. Anh bận rộn như thế chẳng có thời gian ở bên gia đình, vậy thì để chị ấy ngủ với em đi.”
Quan Thương Vũ luôn biết em mình có bệnh, nhưng không ngờ bệnh lại nặng đến mức này.
Nghĩ đến quá khứ trưởng thành của em trai, trong lòng anh vừa đau xót vừa áy náy.
Anh dịu giọng hết mức có thể: “Âm Âm, về nhà anh sẽ đưa em đi trị liệu.”
Trịnh Uyển Âm bỗng nhiên lại ghé sát vào anh, nói một câu đầy ác ý:
“Anh à, em biết anh thích Kiều Kiều, em cũng thích. Hay là chúng ta cùng sở hữu cô ấy đi?”
Quan Thương Vũ giật lùi về sau, lưng đập vào ghế, thở gấp, mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Em trai anh sao lại có suy nghĩ điên rồ như vậy chứ?
[Có ai biết đọc khẩu hình không?? Họ đang nói gì vậy?]
[Hai người này kỳ quặc thật, sao phòng livestream của họ lại không có tiếng?!]
[Ngồi đực ra rồi lén lút như vậy, chán chết, tôi quay lại xem ba người bên kia vui vẻ còn hơn~]
Sự xuất hiện của Lục Thời Việt khiến không khí mờ ám trong bể bơi dịu đi phần nào.
Nhân lúc Cố Kiều Kiều cúi đầu tập nín thở, ánh mắt Bùi Ngôn Nhất chạm phải ánh nhìn của Lục Thời Việt, trong mắt anh lộ rõ vẻ khó chịu vì “lãnh thổ bị xâm phạm”.
Ai bảo đàn ông không có tâm cơ hay giác quan thứ sáu.
Khi cùng thích một người phụ nữ, bọn họ có bản năng như dã thú, chỉ một ánh nhìn là đã hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì.
Khác với Bùi Ngôn Nhất luôn viết cảm xúc lên mặt, trước sự khiêu khích và cảnh cáo của anh ta, Lục Thời Việt chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
Ánh mắt ấy như đang nhìn một đứa trẻ con không hiểu chuyện vậy.
Bùi Ngôn Nhất tức nghẹn, nhưng nhớ ra mình có lợi thế tuổi trẻ, mặt lập tức lại nở nụ cười.
Không thèm quan tâm đến “cuộc đấu mắt” giữa hai người đàn ông, Cố Kiều Kiều tiếp tục tập nín thở cho đến khi không còn sợ cảm giác trong nước nữa.
“Ngôn Nhất, em đã học xong nín thở rồi, bước tiếp theo là gì?”
Nghe thấy cô vẫn tìm mình học, Bùi Ngôn Nhất đắc ý liếc nhìn Lục Thời Việt, rồi bước tới trước mặt cô.
“Kiều Kiều, em nắm tay anh, thử dùng cách thở lúc nãy, rồi khi xuống nước thì để chân nổi lên.”
Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn đưa tay cho Bùi Ngôn Nhất, anh cười mỉm nắm lấy tay cô.
Bao lần trước ánh mắt anh đều bị đôi tay này thu hút.
Cuối cùng cũng đến lượt anh nắm rồi.
Lại còn nắm hai tay liền cơ!
So với anh thì Lục Thời Việt điềm tĩnh hơn nhiều, anh vòng ra phía sau Cố Kiều Kiều, phòng khi cô gặp sự cố lúc nổi lên.
Trước khi Cố Kiều Kiều nín thở, Lục Thời Việt bổ sung: “Kiều Kiều, lát nữa nếu không nín được thì thử đứng dậy, co đầu gối sát bụng rồi đứng lên.”
“Ưn?” – Giọng cô hơi mơ hồ.
Lục Thời Việt làm mẫu cho cô.
Cố Kiều Kiều thử làm theo nhưng động tác chưa chuẩn, cô liếc mắt cầu cứu về phía anh.
Sau lần hẹn hò trước đó, hai người đã thân thiết hơn nhiều.
Lục Thời Việt tiến sát thêm chút nữa, nắm tay lại thành nắm đấm như một quý ông, giúp cô chỉnh lại tư thế.
Chương 145: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 42
Bùi Ngôn Nhất âm thầm tự trách sao bản thân lại không nghĩ ra điều đó sớm hơn?
Anh chỉ có thể chua chát nắm tay Cố Kiều Kiều, nhìn Lục Thời Việt – kẻ giả vờ quân tử kia – bày ra dáng vẻ ga lăng, tận tình chỉ dạy cho Cố Kiều Kiều.
Dưới sự hướng dẫn cầm tay chỉ việc của Lục Thời Việt, Cố Kiều Kiều nhanh chóng học được cách nổi lên mặt nước và đứng vững.
Lục Thời Việt khen ngợi tự nhiên: “Kiều Kiều rất thông minh, học cực nhanh.”
Cố Kiều Kiều đáp lại lời khen theo kiểu xã giao thương mại: “Là nhờ Ảnh đế Lục dạy giỏi~”
Cô tưởng chỉ là lời xã giao thông thường, nhưng lại đánh giá thấp giọng nói mềm mại của chính mình, đuôi âm nghe như móc câu khiến người ta khó lòng rút ra được.
Lục Thời Việt khẽ cười, phán đoán ban đầu của anh quả nhiên không sai.
Cố Kiều Kiều giống như một con nhím xù lông phòng bị, nhưng bên trong lại mềm mại vô cùng.
Đôi mắt Bùi Ngôn Nhất xoay chuyển, lắc nhẹ tay Cố Kiều Kiều hai cái: “Kiều Kiều, vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
Cố Kiều Kiều gật đầu, đứng vào vị trí, hít một hơi sâu chuẩn bị tinh thần.
Lần đầu cô chạm đầu xuống nước thì quên mất phải duỗi chân.
Lần thứ hai vừa mới đưa đầu xuống vì sợ hãi mà chân mới nhấc đã vùng vẫy loạn xạ.
Động tác của cô quá mạnh khiến Bùi Ngôn Nhất suýt thì mất thăng bằng.
Lục Thời Việt thấy vậy vội vàng vòng tay đỡ lấy eo cô, giúp cô đứng vững lại.
Cố Kiều Kiều lại bị sặc nước, ho khan một trận rồi chán nản nói: “Em thật sự rất ngốc, còn rất sợ nữa.”
Cô thở dài: “Chắc em không học được bơi rồi.”
“Làm sao có thể! Kiều Kiều yên tâm, hôm nay anh nhất định sẽ dạy em biết bơi!”
Bùi Ngôn Nhất lập tức đảm bảo, cũng chẳng thèm để tâm chuyện ghen tuông với Lục Thời Việt nữa. Anh không thể chịu nổi khi thấy gương mặt xinh đẹp ấy của Cố Kiều Kiều hiện lên vẻ u sầu.
Anh đề nghị: “Ảnh đế Lục, tôi nắm tay Kiều Kiều, anh đỡ eo cô ấy để giúp cô ấy nổi lên nhé?”
“Không thành vấn đề.” Lục Thời Việt vui vẻ đồng ý.
Hai người phối hợp rất ăn ý, Cố Kiều Kiều sau vài lần thử cũng bớt sợ hơn, cuối cùng mấy lần không cần họ giúp cũng đã có thể hoàn thành động tác.
Tập luyện một hồi, thần sắc cô bắt đầu hiện vẻ mệt mỏi – thể lực tiêu hao trong nước còn nhanh hơn cả chạy bộ.
Lục Thời Việt để ý đến điều đó, dịu dàng hỏi: “Kiều Kiều, mình lên bờ nghỉ một lát nhé?”
“Hử? Được ạ. Ngôn Nhất, anh có đi cùng bọn em không?”
Bùi Ngôn Nhất “ừ” một tiếng, nhảy phắt khỏi hồ bơi, đi lấy ba cái khăn tắm.
Cố Kiều Kiều vừa mới lên khỏi mặt nước thì lập tức có một chiếc khăn phủ lên người cô.
Cô quay lại cảm ơn, vừa vặn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Bùi Ngôn Nhất, mái tóc ướt sũng rối bời càng làm anh thêm phần phóng khoáng.
Đúng là tiểu thịt tươi thật.
Tươi ghê.
Cố Kiều Kiều bật cười, hai tay nắm lấy chiếc khăn tắm lớn, ngồi xuống ghế tắm nắng bên hồ bơi.
Trước mặt họ là hàng cây dừa cao lớn, vừa vặn che chắn ánh nắng gay gắt.
Lục Thời Việt mang nước ngọt tới, ba người cùng uống nước trò chuyện.
Bùi Ngôn Nhất chủ động tìm đề tài, Cố Kiều Kiều hỏi gì đáp nấy, Lục Thời Việt thì giữ đúng chừng mực, bầu không khí giữa ba người vô cùng dễ chịu.
Chỉ tiếc chưa ngồi được bao lâu thì Quan Thương Vũ bất ngờ xuất hiện.
Trong tay anh ta cầm một tấm thẻ.
Bùi Ngôn Nhất lập tức cảm thấy không ổn. Một mình Lục Thời Việt thì còn đỡ, dù gì cũng là người trong giới giải trí, không dám làm gì quá lố.
Nhưng Quan Thương Vũ thì khác, ai cũng nhìn ra được vị tổng tài bá đạo này có thái độ không bình thường với Cố Kiều Kiều.
Dù anh không thể hiện quá rõ ràng. Nhưng lại chính là đối thủ mạnh nhất.
Giờ phút này, Bùi Ngôn Nhất hoàn toàn coi chương trình hẹn hò này như một trò chơi vượt ải để cưới công chúa.
Khác với sự căng thẳng của Bùi Ngôn Nhất, Lục Thời Việt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Anh còn mỉm cười hỏi: “Quan tổng cũng đến tham gia cùng chúng tôi à?”
[Tham gia cái đầu anh đấy Lục Thời Việt, anh có nhớ mình là ảnh đế không vậy!]
[Mặt sau tấm thẻ của Quan tổng có gì thế?]
[Nhìn Tiểu Bùi sắp nhe răng rồi kìa, trời ơi hôm nay Bùi Ngôn Nhất thật sự khiến fan tụi tui mở mang tầm mắt luôn đó.]
Biểu hiện của Bùi Ngôn Nhất quá rõ ràng, fan cũng không ngồi yên được. Ngoài mấy fan “mẹ” thì phần lớn đều là fan bạn gái, dĩ nhiên không muốn “anh yêu nhà mình” yêu đương.
Nhưng Bùi Ngôn Nhất lại khác, nếu anh không vui thì sẵn sàng rút khỏi giới luôn.
Đến lúc đó fan còn không được nhìn thấy người thì biết khóc ở đâu?
Nên dần dần, các fan cũng nghĩ thoáng ra. Yêu đương thì yêu đi, cùng lắm bọn họ coi như không tồn tại thôi!
[Báo! Trịnh Uyển Âm đã về phòng rồi! Không biết có phải đang buồn không?]
[Chắc không đâu, lúc cô ấy về phòng còn tươi cười lắm mà.]
[Người nên buồn chắc là Đường Khê Nguyệt mới đúng (cười gượng), sáng sớm đã bị ảnh đế Lục bỏ rơi, giờ chắc đang buồn bã trong phòng ấy!]
Quan Thương Vũ không trả lời Lục Thời Việt, mà trực tiếp đọc to dòng chữ phía sau tấm thẻ: “Người sở hữu tấm thẻ này có thể mời bất kỳ một nữ khách mời nào cùng dùng bữa tối dưới ánh nến.”
“Cố Kiều Kiều, em có sẵn lòng ăn tối cùng tôi không?”
Cố Kiều Kiều ngẩng đầu, cảm thấy hôm nay Quan Thương Vũ hơi khác thường.
Vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt đó, nhưng ánh mắt lại có chút lạ lẫm.
Cố Kiều Kiều mím môi, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Em vẫn chưa từng thấy bữa tối dưới ánh nến trông như thế nào, cảm ơn Quan tổng đã cho em cơ hội mở mang tầm mắt.”
Cô chớp mắt, vẻ mặt thoải mái và vui vẻ.
Quan Thương Vũ đưa tay ra, muốn kéo cô đứng dậy.
Cố Kiều Kiều liếc nhìn Bùi Ngôn Nhất, trong mắt mang theo chút áy náy.
Dù trong lòng không vui nhưng Bùi Ngôn Nhất vẫn không thể hiện ra ngoài:
“Đi đi Kiều Kiều, chúc em ăn tối vui vẻ.”
Hừ, anh đúng là nhỏ mọn, tự nhận luôn đấy.
Cố Kiều Kiều lại nhìn sang Lục Thời Việt, anh chỉ mỉm cười xua tay không nói gì.
Lúc này, Cố Kiều Kiều mới đặt bàn tay trắng nõn do ngâm nước lên vào lòng bàn tay của Quan Thương Vũ, mượn lực của anh để đứng dậy.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
“Quan tổng, em lên thay quần áo trước nhé, anh đợi em chút nha.”
“Ừ.”
“Quan tổng, em có cần trang điểm không? Không trang điểm có bị coi là bất lịch sự không?”
“Không cần.”
“Quan tổng, anh biết chúng ta sẽ ăn tối ở đâu không?”
“Không biết, lát nữa nhân viên sẽ dẫn đi.”
“Quan tổng…”
Người quay phim phụ trách ghi hình hai người họ cũng rất có tâm, không quay chính diện mà suốt đoạn đường chỉ quay bóng lưng của Cố Kiều Kiều và Quan Thương Vũ.
Quan Thương Vũ cao lớn chân dài, nhưng cố tình đi chậm lại để sánh bước cùng cô.
Anh ít nói, nhưng mỗi câu Cố Kiều Kiều hỏi đều có đáp lại.
Qua góc quay của nhân viên này, hai người họ không giống đang trong giai đoạn yêu đương…
Mà lại giống một cặp vợ chồng lâu năm.
Bầu không khí giữa họ có cảm giác như không ai có thể chen vào nổi.
Còn Lục Thời Việt và Bùi Ngôn Nhất, khi nhìn theo bóng lưng hai người dần khuất, thì đồng loạt diễn theo cách của riêng mình.
Cùng lúc giơ tay ra, ngả người về sau, than dài nhìn trời.
“Haizz.”
[Hahaha chết mất, hai ông này có chút hài hước đấy.]
[Hiểu gì đâu, đây gọi là mở rộng khả năng diễn xuất (tôi nói bừa, nếu đúng thì cứ coi là đúng đi, tôi có đính kèm icon chó rồi mà)]
[Hai ông thất tình thì có gì đáng xem, mau qua livestream của chị Kiều đi! Lần đầu tiên chị ấy ăn riêng với Quan tổng đó, tổ chương trình cố lên nha!]
[Chẳng phải mấy hôm trước còn bảo ngủ cùng nhau ở nhà gỗ sao? Sao giờ không thấy màn đó nữa vậy?]
[+1! Hay là để chị Kiều ăn tối xong thì đưa thẳng vô động phòng… à nhầm, đưa vô nhà gỗ đi hehehe.]

0 comments