Chương 104: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 1
“Có người rơi xuống nước rồi!”
“Hình như là một ông lão!”
“Có ai biết bơi xuống cứu không?”
Linh hồn của Cố Kiều Kiều vừa mới dung hợp với cơ thể này thì đã nghe thấy một trận xôn xao bên cạnh. Vài bác gái đang chỉ trỏ về phía hồ nước.
Cố Kiều Kiều khi làm nhiệm vụ thường không thích dính quá nhiều nhân quả, nhưng khi liên quan đến mạng người, cô cũng không thể làm ngơ khi mình có khả năng cứu giúp.
Cô khởi động cơ thể vài cái để làm quen, sau đó “tõm” một tiếng nhảy thẳng xuống nước.
Người ngã xuống hồ đúng là một ông lão. Có vẻ ông đã mất ý thức, mắt nhắm nghiền, không hề vùng vẫy.
Cố Kiều Kiều bơi tới, đỡ ông ta từ dưới nách rồi kéo lên mặt nước. Vài bác gái thấy vậy lập tức nhào tới kéo cả hai người lên bờ.
“Cô gái trẻ, giỏi lắm đấy!”
“Chúng tôi đã gọi 120 rồi.”
Cố Kiều Kiều gật đầu, cùng các bác đặt ông lão nằm ngay ngắn.
Bản năng của cơ thể này khiến cô tiến hành sơ cứu cho ông. Ông lão nôn ra vài ngụm nước nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Từ lời kể của các bác gái, cô biết được rằng ông cụ này đến đây câu cá, đang câu thì bất ngờ ngất xỉu rơi xuống hồ.
Xe cấp cứu đến rất nhanh. Cố Kiều Kiều lẩn vào đám đông, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống để tiếp nhận kịch bản của thế giới này.
Nguyên chủ trong thế giới này năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm ba ngành y.
Hoàn cảnh gia đình của cô ấy rất khó khăn, thậm chí có thể nói là nghèo túng. Bố mẹ mất từ khi còn nhỏ, chỉ còn lại cô và bà nội nương tựa vào nhau mà sống.
Bà nội của nguyên chủ nhặt ve chai để nuôi cô khôn lớn. Nhưng đến năm cuối cấp ba, bà vì làm việc quá sức mà đổ bệnh.
Nguyên chủ từng nghĩ đến chuyện bỏ học đi làm để kiếm tiền chữa bệnh cho bà, nhưng bà không đồng ý, thậm chí còn lấy cái chết ra uy hiếp, nhất quyết muốn cô học đại học để thay đổi số phận.
Cuối cùng, nguyên chủ nhượng bộ. Dù thành tích xuất sắc nhưng cô không chọn ngôi trường tốt nhất mà chọn một trường y tại địa phương, để tiện chăm sóc bà, đồng thời được miễn giảm học phí.
Hai năm đầu còn ổn, cô vừa học vừa làm thêm đủ kiểu, kiếm đủ tiền sinh hoạt và thuốc men cho bà.
Nhưng đến năm ba, bệnh của bà nội bất ngờ chuyển biến nặng, cần phải phẫu thuật. Chi phí mổ khoảng ba mươi bốn mươi vạn NDT, cộng thêm chi phí điều dưỡng, dinh dưỡng, viện phí,... tổng cộng cần đến tám mươi vạn NDT.
Nguyên chủ đã nghĩ mọi cách để kiếm tiền, nhưng với số tiền đó, một người bình thường như cô có lẽ cả đời cũng chưa chắc kiếm được.
Đúng lúc này, một chương trình truyền hình hẹn hò đầu tư lớn đang tuyển người thường tham gia. Chỉ cần được chọn, sẽ nhận ngay tám mươi vạn.
Nguyên chủ động lòng, gửi hồ sơ và thật sự đã được chọn.
Tuy nhiên, điều kiện của chương trình là: nếu muốn tham gia, phải chấp nhận diễn theo nhân vật mà tổ đạo diễn sắp đặt.
Khi nhìn thấy vai diễn là một cô gái chua ngoa, nhỏ nhen, dễ gây ác cảm, nguyên chủ từng muốn rút lui. Nhưng nghĩ đến người bà nội đã cùng mình nương tựa suốt bao năm, cô vẫn đồng ý.
Trong chương trình, cô đóng vai "vạn người ghét" một cách tận tâm: lười biếng, ăn nói chua cay với nữ khách mời, nịnh bợ nam khách mời.
Nguyên chủ thành công trở thành người bị khán giả ghét nhất, bị mắng chửi thậm tệ.
Trong chương trình đó chỉ có hai người thường tham gia. Nhờ sự tương phản, người thường còn lại – một cô gái ngoan ngoãn, chăm chỉ, khéo ăn khéo nói – nhanh chóng nổi tiếng và sau đó còn ra mắt làm nghệ sĩ.
Nhưng nguyên chủ không quan tâm đến những điều này. Với cô, chỉ cần nhận được tám mươi vạn để chữa bệnh cho bà, bị mắng bao nhiêu cũng chịu được.
Thế nhưng, sau khi chương trình quay xong, cô lại không nhận được số tiền ấy.
Đạo diễn muốn quy tắc ngầm với cô, nhưng cô thẳng thừng từ chối.
Vì vậy, đạo diễn giở trò, kéo dài chuyện thanh toán. Cứ thế dây dưa cho đến khi bà nội cô qua đời.
Nguyên chủ suýt phát điên sau cái chết của bà. Cô có thể chịu được những lời chửi rủa, chịu được sự chỉ trỏ của bạn học khi quay lại trường, có thể chịu đựng tất cả…
Chỉ không thể chịu được việc tất cả nỗ lực của mình đều vô ích, bà nội vẫn ra đi.
Cô muốn trả thù đạo diễn. Cô đăng toàn bộ sự thật lên mạng, nhưng chẳng ai tin, ngược lại còn bị đạo diễn vu khống.
Bị dồn vào đường cùng, nguyên chủ mang theo một con dao, hẹn gặp đạo diễn, muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Nhưng sức cô yếu, ngược lại lại bị hắn giết chết.
Sau khi cô qua đời, đạo diễn thuê luật sư giỏi nhất, được xử trắng án với lý do phòng vệ chính đáng, hoàn toàn bình an vô sự.
Nguyên chủ chết trong oán hận, không cam lòng, linh hồn chứa đầy oán khí, và đó là lý do Cố Kiều Kiều được gửi tới.
Sau khi tiếp nhận hết cốt truyện, Cố Kiều Kiều hỏi 888: “Nguyện vọng của nguyên chủ là gì?”
888 trả lời: “Nguyện vọng của nguyên chủ có hai điều:
Thứ nhất: Chữa khỏi bệnh cho bà nội, để bà có thể sống khỏe mạnh và hưởng tuổi già bình yên.
Thứ hai: Khiến tên đạo diễn kia thân bại danh liệt.”
Cố Kiều Kiều gật đầu: “Chỉ vậy thôi sao? Nguyên chủ không có nguyện vọng nào cho bản thân à?”
888 bay một vòng trong không gian ý thức rồi đáp:
“Không có đâu. Trước khi linh hồn tan biến, tinh thần của nguyên chủ đã rất bất ổn, cũng không đề cập đến yêu cầu nào khác. Vì thế ký chủ không cần lo về việc bị OOC*.”
*OOC: viết tắt của “Out of Character” nghĩa là hành xử mất khống chế, tính cách nhân vật khác hẳn với thiết lập vốn có, không giống như bình thường (sẽ không chú thích lại ở các vị diện sau nữa nhé!)
“Được rồi, gửi cho tôi bối cảnh tổng quan của thế giới này đi.”
888 nhanh chóng sắp xếp toàn bộ bối cảnh và nhân vật liên quan gửi cho Cố Kiều Kiều.
Đây là một thế giới tiểu thuyết xoay quanh nhân vật chính là Bạch Minh Dĩnh, kể về quá trình một người bình thường, không qua đào tạo chuyên môn, bước chân vào giới giải trí và dần leo lên đỉnh cao.
Chương trình hẹn hò kia chỉ chiếm chưa đến 1/5 nội dung truyện, nhưng lại là nguyên nhân khiến nguyên chủ mất mạng.
Đúng nghĩa là một vai pháo hôi thảm hại.
Đáng nói là, tên đạo diễn kia tên Bạch Điển Phong, là bác ruột của Bạch Minh Dĩnh.
Chính hắn là người tìm đến nguyên chủ, yêu cầu ký hợp đồng nhân vật, mục đích là để tạo nên một hình tượng đối lập giúp làm nổi bật cách cư xử và nhân cách của cháu gái mình.
Bởi vì ngoài hai người thường này, các nam khách mời còn lại đều là công tử nhà giàu, lưu lượng hàng đầu, ảnh đế hoặc tinh anh trong các ngành khác.
Nữ khách mời cũng toàn là tiểu hoa đán đang nổi, tiểu thư hào môn, siêu mẫu quốc tế.
Ban đầu tổ sản xuất chỉ định chọn một người thường tham gia để tăng điểm nhấn, nhưng chính Bạch Điển Phong đề xuất chọn hai người để tăng tính bàn luận.
Hắn làm đạo diễn showbiz bao năm, rất rõ cách tạo hot search, cũng biết làm thế nào để lăng xê một người.
Vì thế, hắn âm thầm cho nguyên chủ ký hợp đồng nhân vật, bắt cô đóng vai “vạn người ghét”.
Vừa giúp tăng độ hot, vừa tôn lên hình tượng cháu gái mình.
Còn chuyện cháu gái hắn có biết hay không thì không ai rõ. Dù sao thì “nữ chính” bao giờ cũng phải trông như người tốt, đúng không?
Xem xong tất cả tư liệu, Cố Kiều Kiều đã nắm rõ mọi chuyện. Cốt truyện hiện tại đang ở giai đoạn cô vừa nộp hồ sơ, ngày mai sẽ có người gọi đến mời ký hợp đồng với công ty sản xuất.
Chương 105: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 2
Cô trở về ngôi nhà cũ của nguyên chủ, nơi này có thể nói là nghèo đến mức không còn gì để mất.
Căn nhà họ thuê nằm trong một khu tập thể cũ nát, không phải nhà ở bình thường, mà là nơi được cải tạo từ nhà kho để xe điện.
Phòng cực kỳ nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc giường và vài vật dụng bừa bộn, khu bếp thì dựng tạm bên ngoài bằng một tấm tôn và đặt lên đó một bếp từ, gọi là nhà bếp cũng không sai.
Thậm chí đến cả nhà vệ sinh cũng không có.
Theo ký ức của nguyên chủ, việc tắm rửa đều diễn ra trong phòng nhỏ, dùng chậu tắm, sau đó phải mang nước đổ ra ngoài.
Cô cúi mắt xuống. Trong rất nhiều thế giới nhiệm vụ từng trải qua, điều kiện sống ở đây kham khổ chẳng khác gì những thế giới nhỏ thời thập niên.
Nguyên chủ lớn lên trong môi trường như vậy mà vẫn giữ được tấm lòng lương thiện, quả thật là một cô gái tốt.
“Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô hoàn thành nguyện vọng.”
Khi mở mắt lần nữa, khí chất của cô đã giống hệt nguyên chủ: trầm lắng, dịu dàng.
Hôm sau, cô dậy từ năm giờ sáng nấu cháo cho bà, sáu rưỡi mang đến bệnh viện. Khi nhìn thấy bà cụ đang nằm trên giường bệnh…
Cảm xúc trong lòng dâng trào bất ngờ khiến cô suýt bật khóc.
Bà đã bảy mươi tuổi, nhưng trông già yếu đến đau lòng, tóc bạc trắng.
Bàn tay đầy vết chai của bà nắm lấy tay cô, nói bằng giọng yếu ớt: “Kiều Kiều, bà không muốn nằm viện nữa. Ngày nào cũng nằm thế này phí tiền lắm. Bệnh của bà không chữa được đâu, con xem, ngày nào cũng tiêm mà chẳng thấy chuyển biến gì.”
Cô vỗ nhẹ tay bà, dịu dàng nói: “Bà ơi, bà yên tâm nhé, gần đây con tìm được một công việc lương cao lắm, bà đừng lo không có tiền.”
Cô đỡ bà ngồi dậy, đưa cháo cho bà: “Bà ơi, mình chữa khỏi bệnh rồi hãy về nhà.”
Bà biết mình không lay chuyển được cháu gái, đành thở dài.
Cô ở lại bên bà cho đến khi bà ăn hết bát cháo, trò chuyện một lát rồi mới rời phòng lúc tám giờ khi bác sĩ bắt đầu làm việc.
Cô tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình, kết quả vẫn không khả quan lắm, tốt nhất là phẫu thuật sớm, càng kéo dài thì rủi ro càng lớn.
Cô hiểu rõ tình hình. Nếu không có gì bất ngờ, hôm nay cô sẽ nhận được cuộc gọi từ show hẹn hò, hai ngày sau bắt đầu ghi hình, kéo dài nửa tháng.
Như vậy, hai mươi ngày nữa cô có thể sắp xếp phẫu thuật cho bà.
Cô cúi đầu cảm ơn bác sĩ, chân thành nói: “Bác sĩ Lưu, bây giờ cháu chưa có đủ tiền, nhưng xin bác cho cháu hai mươi ngày, cháu nhất định sẽ xoay đủ. Nhờ bác trong thời gian này giúp bà cháu điều dưỡng trước được không ạ?”
Phẫu thuật luôn tiềm ẩn rủi ro, nếu thể trạng khá hơn, tỷ lệ thành công cũng sẽ cao hơn.
Bác sĩ Lưu vốn đã biết hoàn cảnh nhà cô, ông gật đầu: “Cháu yên tâm.”
Cô lại hỏi: “Bác sĩ Lưu, bác có quen ai làm hộ lý không ạ? Cháu phải đi xa hơn nửa tháng, muốn tìm người chăm bà giùm.”
Bác sĩ giới thiệu hai số điện thoại, đều là nữ hộ lý, nhân phẩm tốt và giá cả phải chăng.
Cô âm thầm ghi nhớ ân tình này.
Cô gọi số đầu tiên, bên kia nói hiện đang chăm bệnh nhân khác.
Cô gọi tiếp số thứ hai, một giọng nữ sảng khoái vang lên. Nghe nói là bác sĩ Lưu giới thiệu, người đó lập tức đồng ý, còn giảm giá hai trăm tệ.
Cô mừng rỡ cảm ơn rối rít, sau đó nói sơ qua tình trạng của bà, hy vọng có thể bắt đầu chăm sóc từ ngày mai.
Hộ lý họ Lý, cô thân thiết gọi là “Dì Lý”, nói chuyện vô cùng lễ phép.
Dì Lý đồng ý ngay, nói rằng sáng mai sẽ đến bệnh viện.
Cô quay lại phòng bệnh, kể với bà chuyện đã tìm được hộ lý. Dĩ nhiên bà không muốn tiêu thêm tiền: “Thuê hộ lý tốn kém lắm, Kiều Kiều à, có tiền thì để dành, hoặc mua vài bộ đồ đẹp cho mình…”
“Bà ơi, là vì công việc con tìm được phải đi xa, con không yên tâm để bà ở lại một mình.”
Bà lập tức hỏi: “Đi xa? Thế còn việc học thì sao?”
Cô dịu dàng nắm tay bà: “Chỉ còn một tuần nữa là được nghỉ hè rồi ạ, thi cử cũng xong cả, mấy hôm nay chẳng có tiết nào đâu. Bà cứ yên tâm, công việc này rất ổn, chỉ là không được dùng điện thoại ban ngày thôi.”
Bà tin phần nào. Kiều Kiều của bà trước nay luôn chín chắn, có chính kiến. Bà đã già, đã thành gánh nặng, chẳng cần làm phiền con cháu thêm nữa.
Cô rời bệnh viện đến trường, tìm cố vấn học tập trình bày hoàn cảnh và xin nghỉ.
Vừa ra khỏi cổng trường, cô nhận được cuộc gọi từ Bạch Điển Phong.
“Có phải cô Cố Kiều Kiều không? Tôi gọi từ tổ chương trình ‘Hòn đảo tình yêu’. Chúc mừng cô, cô đã được chọn vào chương trình. Hôm nay cô có thể đến ký hợp đồng không?”
Cô vờ ngạc nhiên: “Thật sự chọn tôi sao? Thật là may mắn quá!”
“Tôi có thời gian, có thể gửi địa chỉ cho tôi không?”
Bạch Điển Phong nghe giọng cao vút của cô thì hơi nhíu mày, nhưng trong lòng lại nghĩ, kiểu tính cách này càng dễ kiểm soát.
Hắn ta chọn Cố Kiều Kiều là vì ngoại hình của cô không tệ, nhưng không đến mức lấn át nhân vật chính là Bạch Minh Dĩnh. Gia cảnh thì tệ, chỉ có một người bà bị bệnh nặng.
Không có thế lực hậu thuẫn, hầu như cũng chẳng có người thân, dễ bề thao túng, không gây phiền phức.
Hắn ta quyết định xong thì gửi địa chỉ cho cô, hẹn hai giờ chiều đến công ty ký hợp đồng.
Đúng hai giờ, cô có mặt tại Công ty Giải trí Quan Vũ, đây là công ty giải trí lớn nhất trong giới hiện nay, từng sản xuất vô số bộ phim và chương trình đình đám.
‘Hòn đảo tình yêu’ chính là chương trình hẹn hò mà công ty Quan Vũ đã chuẩn bị suốt một năm. Hiện tại chỉ tiết lộ rằng sẽ ghi hình trên một hòn đảo và phát sóng toàn bộ theo hình thức livestream.
Tổ chương trình giữ bí mật tuyệt đối về thông tin các khách mời, bên ngoài hoàn toàn không có tin gì, chỉ biết sẽ có cả người nổi tiếng lẫn người thường tham gia cùng.
Những chương trình không “tung hint” trước khi phát sóng như thế này thường không mấy người để ý, nhưng đây lại là chương trình hẹn hò đầu tiên ở trong nước phát livestream, lại do Quan Vũ sản xuất, nên đã được mong đợi từ lúc còn đang chuẩn bị.
Dù sao mấy năm gần đây, các chương trình giải trí thú vị quá ít, show hẹn hò thì đều một màu, đều là người thường.
Người nổi tiếng và người thường cùng lên sóng thì đúng là lần đầu tiên.
Cô được nhân viên đưa đến một văn phòng, bên trong chỉ có một mình Bạch Điển Phong.
Thấy cô đến, khuôn mặt mập mạp của Bạch Điển Phong lập tức nở nụ cười xã giao: “Chào cô Cố, tôi là đạo diễn chương trình ‘Hòn đảo tình yêu’, Bạch Điển Phong.”
Cô tò mò hỏi: “Bạch Điển Phong? Là ‘phong điên’ trong ‘phát điên’ sao?”
Nụ cười của Bạch Điển Phong khựng lại, thầm rủa: quả không hổ là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, chẳng có giáo dục gì cả, nói năng thế à?
Hắn ta thầm đánh giá cô, trên mặt chỉ có vẻ ngây thơ và tò mò, ánh mắt trong veo.
Hắn ta cười gượng: “Là chữ ‘điển’ trong ‘ân điển’.”
Lần đầu gặp mặt, hắn ta lại cảm thấy Cố Kiều Kiều này biết đâu sẽ đóng tốt vai “vạn người ghét” hơn cả tưởng tượng.
Mở miệng đã đắc tội người khác, đúng là… ngu đến mức đáng mong chờ.
0 comments