Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 136 137

By Quyt Nho - tháng 7 26, 2025
Views

Chương 136: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 33

Trịnh Uyển Âm bật cười khẽ một tiếng, cắt ngang ánh mắt giao nhau giữa hai người kia.

Cố Kiều Kiều tỏ vẻ khó xử, nhìn Quan Thương Vũ rồi lại liếc sang Lục Thời Việt:
“Vậy... Quan tổng, chúng ta gặp lại sau nhé?”

“Được.”

Ở góc độ mà máy quay không quay tới, ánh mắt Quan Thương Vũ sắc lạnh nhìn Lục Thời Việt.

Nhưng ánh mắt của Lục Thời Việt không hề né tránh, đối diện thẳng thắn với anh.

Hai người lại tiếp tục giao chiến bằng ánh mắt.

Trịnh Uyển Âm bị Cố Kiều Kiều nhét cho mấy quả nhãn, lúc này mới kéo Quan Thương Vũ rời đi trước.

Quan Thương Vũ lúc này mới thu lại ánh nhìn, tỏ vẻ như không có chuyện gì, bước theo sau Trịnh Uyển Âm.

[Quan tổng với Ảnh đế Lục đang ngầm giao chiến kìa! Đánh nhau đi! Mau đánh nhau đi!]

[Yeah yeah yeah cuối cùng cũng đến lượt Ảnh đế Lục và Kiều Kiều hẹn hò rồi!]

[Kiều Kiều và Trịnh Uyển Âm cũng đáng yêu lắm nha, ai đẩy thuyền cặp này thì nháy mắt cái nào.]

Tiễn hai người rời đi, Cố Kiều Kiều ngại ngùng cười với Lục Thời Việt: “Chúng ta cũng đi thôi?”

Lục Thời Việt liếc mắt nhìn tay cô đang ôm eo, đoán rằng cô sợ làm chậm tiến độ tìm nguyên liệu của anh nên mới cố chịu đau.

“Để anh cõng em đi.”

“Hả?”

Cố Kiều Kiều kinh ngạc, người trước mắt cô là một ảnh đế, trong thế giới quan của cô, là một người ở tầm cao không thể với tới.

Vậy mà giờ đây, anh lại mỉm cười nhẹ nhàng nói sẽ cõng cô.

Cố Kiều Kiều đỏ mặt, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, chậm rãi leo lên lưng Lục Thời Việt.

Lưng của Lục Thời Việt cũng rộng rãi như của Quan Thương Vũ, nhưng cơ bắp thì săn chắc hơn, cơ thể như đang căng lên.

Cố Kiều Kiều ngại ngùng nắm lấy áo anh, không dám tiếp xúc trực tiếp với cơ thể.

“Kiều Kiều, em có thể vịn vai anh, hoặc đưa tay vòng qua phía trước cũng được.”

Giọng nói của Lục Thời Việt trầm ổn, còn hỏi: “Như vậy có thoải mái không?”

Cố Kiều Kiều đặt tay lên vai anh, ngượng ngùng nói: “Cũng thoải mái.”

Lục Thời Việt cười càng sâu hơn. Thể lực anh rất tốt, một tay đỡ chân Cố Kiều Kiều, tay còn lại cầm ba lô.

Cố Kiều Kiều thấy áy náy: “Hay là để em cầm ba lô nhé?”

Lục Thời Việt cười khẽ: “Không cần đâu, Kiều Kiều ngồi vững là được rồi.”

Cố Kiều Kiều điều chỉnh lại tư thế, cả người nằm gọn trên lưng anh, đầu tựa ngay sau cổ Lục Thời Việt.

Lục Thời Việt phải dùng hết kỹ năng diễn xuất của mình mới kiểm soát được biểu cảm, nhưng vành tai lại đỏ lên.

Vì anh cảm nhận được hơi thở của Cố Kiều Kiều đang phả nhẹ bên tai.

Khoảng cách gần đến mức không chỉ cảm nhận được sự mềm mại của cô, mà hương thơm trên người cô cũng len lỏi đến tận chóp mũi.

Dù đi qua đoạn đường đất lổn nhổn đá nhỏ, Lục Thời Việt vẫn cõng Cố Kiều Kiều rất vững vàng.

Cố Kiều Kiều không nhịn được khen: “Ảnh đế Lục, trước giờ em chỉ nghĩ anh là kiểu người nho nhã, không ngờ thể lực của anh cũng tốt ghê đó.”

“Phim trước anh đóng là phim võ thuật, nên có luyện thể lực.”

Cố Kiều Kiều hứng thú: “Vậy lúc nào phim công chiếu, em nhất định sẽ ra rạp ủng hộ~”

Giọng cô vừa ngọt vừa mềm, khiến trong mắt Lục Thời Việt hiện lên thêm vài phần ý cười.

“Được, lúc đó anh sẽ để dành cho em vé suất chiếu đầu tiên.”

[Ối ối ối ảnh đế Lục giỏi ghê nha! Mới đây đã hẹn gặp offline rồi!]

[Hai người này làm tôi cười muốn gãy eo luôn á. Kiều Kiều với Quan tổng cũng đáng yêu, nhưng Quan tổng ít nói quá.]

[Ảnh đế Lục chơi thẳng luôn! Điểm cao tuyệt đối!]

Cố Kiều Kiều vui vẻ đáp ngay: “Được đó, vậy trải nghiệm màn ảnh rộng đầu tiên của em dành cho Lục Thời Việt nha.”

Lời này nghe có chút mập mờ, nhưng vẻ mặt Cố Kiều Kiều chỉ là nụ cười chân thành và thản nhiên.

Lục Thời Việt cảm nhận được lồng ngực cô rung lên khi nói chuyện, vành tai càng đỏ hơn.

Hai người vừa đi một đoạn thì đến bên một con suối nhỏ.

Suối không sâu, nước trong vắt, có thể nhìn thấy cá và tôm đang bơi bên trong.

Bên bờ có dựng một tấm biển: Có thể tự do bắt cá và tôm.

Dưới biển còn đặt vài cái vợt cá.

Cố Kiều Kiều vỗ vai Lục Thời Việt, giọng ngọt ngào: “Ảnh đế Lục, eo em đỡ rồi, chúng ta đi bắt cá nhé?”

Lục Thời Việt đặt cô ngồi lên một tảng đá: “Thật sự không sao chứ? Đừng cố quá. Em có thể đợi ở đây, để anh đi bắt cá là được.”

Cố Kiều Kiều ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, làm nũng: “Thật mà, đỡ nhiều rồi~ em cũng muốn bắt cá nữa!”

Lục Thời Việt bị ánh mắt ấy nhìn đến mức nóng cả mặt, khẽ ho một tiếng, thấp giọng “ừm” một câu.

Anh cảm thấy sau này đóng phim tình cảm, kỹ năng diễn xuất của mình chắc chắn sẽ tiến bộ hơn nhiều.

Đúng là cần phải trải nghiệm thực tế mới được.

Lối xuống suối có phần trơn trượt, Lục Thời Việt liền tự nhiên đưa tay ra: “Kiều Kiều, anh dắt em xuống.”

Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng, cũng tự nhiên đặt tay mình vào tay anh.

Lục Thời Việt cảm nhận được bàn tay mềm mại trong tay mình, khóe môi cong lên, khen: “Kiều Kiều, tay em nhỏ thật.”

Cố Kiều Kiều cũng nhìn xuống tay hai người, một to một nhỏ, một vàng một trắng, nắm chặt lấy nhau thật hòa hợp.

[Ai mà không đẩy thuyền được chứ! Điên mất! Nghiện thật rồi!]

[Ảnh đế Lục biết chớp lấy cơ hội quá ha! Mới một tiếng hẹn hò thôi mà cõng cũng cõng rồi, tay cũng nắm luôn rồi!]

[Không biết nên ghen tị với Cố Kiều Kiều hay là Lục Thời Việt nữa, hai người họ ngọt ngào quá!]

[Nhìn mấy phòng livestream khác rồi nhìn lại phòng này, đúng là một mùa xuân giữa bốn mùa đông.]

Khán giả đẩy thuyền tới mê mệt, bình luận lướt như bay, mỗi giây đều “99+”.

Phòng livestream này lập tức trở thành phòng hot nhất.

Còn các phòng livestream khác thì...

Quan Thương Vũ và Trịnh Uyển Âm khỏi cần nói, như thể không quen biết, ai làm việc nấy, mỗi người tự tìm nguyên liệu riêng.

Cameraman theo sau sắp bị “đóng băng” luôn rồi.

Còn ở phòng livestream của Kỳ Mục Tinh và Đường Khê Nguyệt, vì Kỳ Mục Tinh quá “đàn ông thẳng”, trong quan niệm của anh ta cũng không tồn tại khái niệm “lịch thiệp”.

Vừa tìm nguyên liệu anh ta vừa giục Đường Khê Nguyệt đi nhanh hơn một chút.

Đường Khê Nguyệt chẳng còn cười nổi, vì livestream kéo dài khiến cô đã đuối sức, đi một đoạn thôi cũng đủ mệt.

Vậy mà Kỳ Mục Tinh vẫn giục giã.

Đường Khê Nguyệt bắt đầu nổi cáu, thấy uất ức nên ngồi phịch xuống tảng đá ven đường.

Lúc này Kỳ Mục Tinh mới phản ứng: “Cô mệt rồi à?”

Chưa kịp để Đường Khê Nguyệt trả lời, anh ta lại nói tiếp: “Vậy cô ngồi nghỉ đi, tôi đi tìm nguyên liệu gần đây.”

Chỗ ở tối nay sẽ được quyết định dựa trên lượng nguyên liệu thu thập được, một người từng nhiều lần đoạt quán quân như anh ta đương nhiên rất háo thắng.

Đường Khê Nguyệt cạn lời, mặc kệ đang livestream, không thèm nói gì nữa.

Mà Kỳ Mục Tinh cũng không nhận ra cô đang giận, chỉ lạ lẫm nhìn một cái rồi rời đi.

[Hahahaha buồn cười chết mất]

[Quán quân Kỳ đúng là đàn ông thẳng chính hiệu, chẳng biết tôn trọng con gái gì cả.]

[Anh ta chỉ là đàn ông thẳng thôi mà, lớn lên giữa đám con trai, toàn huấn luyện, chẳng biết dỗ dành con gái thì sao mà bảo là không tôn trọng?]

[Đừng cãi nữa, muốn cãi thì qua phòng livestream khác mà cãi. Nhìn hai người này mệt thật đấy.]

Những ai còn trụ lại ở phòng livestream này, ngoài một số khán giả, thì đều là fan của họ.

Chương 137: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 34

So với Đường Khê Nguyệt, Lâm Di Di còn tức giận hơn. Đường Khê Nguyệt đối mặt với một tên trai thẳng đầu gỗ, còn cô ta thì lại phải đối mặt với một người như Bùi Ngôn Nhất – người đã nhìn thấu thủ đoạn của cô ta.

Từ lúc xuất phát đến khi leo núi, Bùi Ngôn Nhất vẫn luôn giữ im lặng.

Hoàn toàn không để tâm đến việc ống kính đang livestream quay thẳng vào hai người.

Tâm trạng Lâm Di Di đương nhiên là không vui, nhưng vẫn phải cố tỏ ra như không có chuyện gì, thậm chí còn phải cười tươi như hoa.

Cô nhìn bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của Bùi Ngôn Nhất phía trước.

Ánh mắt Lâm Di Di lóe lên.

Thật ra lúc mới đóng phim chung với Bùi Ngôn Nhất, quan hệ giữa hai người vẫn chưa căng thẳng đến vậy. Đối mặt với gương mặt tuấn tú ấy, cô cũng từng rung động.

Chỉ là có lần bị Bùi Ngôn Nhất bắt gặp cảnh trợ lý đang giúp cô mang giày, từ đó anh ta bắt đầu lạnh nhạt, không còn chủ động trò chuyện nữa.

Về sau khi đội ngũ của cô bắt đầu đẩy "CP couple", anh ta lại càng không đoái hoài.

Lâm Di Di hoàn hồn, quay đầu nhìn đội quay theo sau cách đó một đoạn, rồi nhanh chân bước lên, đuổi kịp bước chân của Bùi Ngôn Nhất.

Cô nói rất nhỏ, còn cố tình dịu giọng:

"Ngôn Nhất, dù sao chúng ta cũng từng hợp tác một bộ phim, trong giới này cũng không tránh khỏi phải gặp mặt nhau, không cần phải tạo không khí căng thẳng thế này trên chương trình chứ?"

Lời nói ngầm của Lâm Di Di là: có ống kính quay đấy, bọn họ có thể diễn chút cũng không sao.

Bùi Ngôn Nhất hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí đáp lại bằng giọng trầm thấp:

"Tôi ấy hả, xưa nay chẳng ưa nổi những con chuột cống chỉ biết giở trò dơ bẩn."

Lời nói của anh đầy ẩn ý.

Nụ cười trên mặt Lâm Di Di sắp không giữ nổi, vội lắp bắp:

"Tôi cũng đâu thích mấy trò đó đâu mà."

Bùi Ngôn Nhất nhìn cô với ánh mắt giễu cợt, sự khinh bỉ trong mắt như sắp tràn ra ngoài.

Lâm Di Di cúi đầu, siết chặt lòng bàn tay để cố giữ bình tĩnh.

Cô mở to đôi mắt tội nghiệp:

"Ngôn Nhất, anh có hiểu lầm gì với tôi không?"

Bùi Ngôn Nhất chỉ lạnh lùng cười khẩy, rồi quay đầu nhìn về một chỗ phía trước.

Lâm Di Di giận sôi máu, liếc thấy trên đường phía trước có một hòn đá nhỏ, trong đầu chợt lóe lên kế hoạch.

Hai người đi song song, đột nhiên cô “á” một tiếng, cả người nghiêng về phía Bùi Ngôn Nhất như thể bị vấp ngã.

Bùi Ngôn Nhất liếc cô một cái, cũng “á” một tiếng rồi... chạy về phía gốc cây trước mặt nhặt một túi khoai tây nhỏ.

Lâm Di Di trơ mắt nhìn Bùi Ngôn Nhất bỏ chạy, thân thể lại không kịp phản ứng mà ngã nhào xuống đất.

...

Trong lòng cô chỉ muốn chửi thề.

Cô vốn nghĩ dù không đổ vào lòng anh ta, bị anh tránh né cũng có thể nhân cơ hội “tạo hình ảnh đáng thương” mà truyền thông yêu thích.

Ai ngờ anh ta lại bỏ chạy, mà đúng lúc đó phía trước lại có sẵn một túi nguyên liệu nấu ăn.

Lâm Di Di tức nghẹn, đành phải bò dậy trong ánh mắt cố làm ra vẻ kinh ngạc của Bùi Ngôn Nhất.

Bộ đồ thể thao trắng tinh cũng bị đất làm bẩn.

Bùi Ngôn Nhất thầm cười trong lòng, với thủ đoạn kiểu này mà dám giở trò trước mặt một “chuyên gia bóc trà xanh” như anh?

[Làm tốt lắm!]

[Anh Ngôn Nhất đúng là cao tay (mặt cún thè lưỡi)]

[Bùi Ngôn Nhất đúng là không có phong độ, thấy Di Di nhà chúng ta ngã mà không đỡ lấy?]

[Fan của Lâm Di Di sao không thử nghĩ xem chị nhà các người có xứng để được đỡ không?]

[Đỡ rồi thì lại có hot search mới: #Bùi Ngôn Nhất Lâm Di Di ôm nhau thắm thiết# nhỉ? Mấy chiêu này chị nhà các người rành lắm mà (mặt cún)]

Livestream của cặp đôi này cãi nhau ỏm tỏi, trong khi phòng livestream của Tống Cảnh An và Bạch Minh Dĩnh thì yên bình hơn nhiều.

Dù sao hai người cũng đang rất nghiêm túc tìm kiếm nguyên liệu, phối hợp ăn ý, cũng không gây chuyện gì lớn.

Cả hai hiện đang là cặp khách mời tìm được nhiều nguyên liệu nhất.

Lục Thời Việt và Cố Kiều Kiều thì vẫn đang bắt cá.

Dòng suối rất trong, nhưng đám cá bên trong lại vô cùng lanh lợi, hai người vừa thả lưới xuống là chúng đã nhanh chóng bơi đi mất.

Hai người vất vả đến mướt mồ hôi mà vẫn không bắt được con nào.

Cố Kiều Kiều bật cười:

“Ảnh đế Lục ơi, mấy con cá này chắc thành tinh rồi quá ha ha ha.”

Lục Thời Việt lau mồ hôi, nếu không vì đang ghi hình, anh thật sự muốn cởi giày xuống nước mà bắt cá tay không.

“Kiều Kiều mệt chưa? Hay em đi ngồi nghỉ ăn chút gì đó đi.”

Cố Kiều Kiều lắc đầu:

“Em không mệt đâu. Hay là ảnh đế Lục đi nghỉ đi, để em thử một mình.”

Lục Thời Việt vốn định từ chối, nhưng thấy ánh mắt đầy mong đợi của cô nên đành gật đầu ngồi xuống tảng đá bên bờ.

Chờ dòng nước trong suối ổn định lại, Cố Kiều Kiều từ từ đặt lưới xuống nước.

Cô còn lẩm bẩm:

“Cá ơi cá à, mau mau đến đây, cá ơi cá à mau vào lưới của chị nào.”

Khán giả trong livestream bị chọc cười, bình luận toàn là “hahahaha”, ngay cả Lục Thời Việt cũng bật cười.

Cô dễ thương thật đấy.

“Kiều Kiều, em đang niệm phép hả?”

Cố Kiều Kiều quay lại ra hiệu im lặng, tiếp tục nhắm mắt lẩm bẩm.

Nhân viên quay phim phía sau cũng rất biết chơi, hạ camera xuống thấp, hướng thẳng vào chiếc lưới dưới nước.

Không ngờ bầy cá như thể hiểu lời cô, từng con từng con chui tọt vào lưới.

Cảm nhận được sức nặng trong tay, Cố Kiều Kiều vội gọi:

“Ảnh đế Lục mau đến giúp em~”

Lục Thời Việt giật mình, lập tức chạy đến cùng cô kéo lưới lên.

Một lưới đầy ắp cá và tôm khiến ai nấy đều kinh ngạc.

[Ối giời ơi? Thật luôn hả??]

[Lúc nãy hai người còn vật vã bắt mãi không được, vậy mà Cố Kiều Kiều vừa lẩm nhẩm vài câu đã bắt được đống này?]

[Xin đính chính: không phải bắt được, mà là cá tự chui vào nhé hihi]

Một fan lanh lợi của Cố Kiều Kiều lập tức kéo video lại đoạn cô nhắm mắt niệm chú, chụp màn hình rồi đính kèm dòng chữ: [Chia sẻ Cố Kiều Kiều – cá chép may mắn, điều ước nào cũng thành hiện thực!]

Cô ấy còn thả meme lên màn hình livestream, rất nhiều người thấy thú vị nên đã lưu lại.

Lục Thời Việt kinh ngạc hỏi:

“Em làm cách nào vậy Kiều Kiều?”

Cố Kiều Kiều nghịch ngợm chớp mắt, thần bí đáp:

“Phong thủy huyền học đó.”

Lục Thời Việt bật cười, không hỏi nữa.

Hai người chia cá và tôm ra hai túi lưới, mỗi người một phần.

Ban đầu Lục Thời Việt không định nhận, nhưng Cố Kiều Kiều nói anh cũng có công nên nhất định phải lấy.

Lục Thời Việt nhìn vẻ mặt “ra oai” của cô, cười rồi nhận lấy.

Thế là một tiếng đồng hồ trôi qua, hai người xách cá tôm đi lên rừng.

Quan Thương Vũ và Trịnh Uyển Âm đã đợi sẵn.

Lục Thời Việt cảm thấy có chút không nỡ, anh liếc nhìn Quan Thương Vũ rồi thấp giọng nói với Cố Kiều Kiều:

“Kiều Kiều, hy vọng sau này còn có cơ hội gặp lại em.”

Cố Kiều Kiều ngượng ngùng cúi đầu.

Quan Thương Vũ bước lên nhận túi lưới, giọng lạnh tanh:

“Đi thôi.”

Cố Kiều Kiều vẫy tay chào Lục Thời Việt và Trịnh Uyển Âm rồi đi theo Quan Thương Vũ.

Trịnh Uyển Âm nhìn thấy vẻ mặt không nỡ rời của Lục Thời Việt, bĩu môi:

“Ảnh đế Lục này chắc là đang rơi vào lưới tình rồi.”

Dù là trêu chọc, nhưng giọng cô lại chẳng có chút hài hước nào.

Lục Thời Việt nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc:

“Gần như vậy rồi.”

Trịnh Uyển Âm không giận, chỉ hờ hững nói:

“Sợ là chỉ là một ảo ảnh thôi.”

Nói xong, cô quay lưng bước đi theo hướng ngược lại với hai người ban nãy.

Cô biết Lục Thời Việt thích Cố Kiều Kiều là thật, nhưng thà để Cố Kiều Kiều hẹn hò với người anh trai nhà cô – kẻ chán ngắt kia – còn hơn để cô ấy tiếp tục gặp lại Lục Thời Việt.

Lục Thời Việt nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, cảm giác quái lạ trong lòng lại trỗi dậy.

Tâm trạng anh lúc này rất phức tạp.

Cô gái Trịnh Uyển Âm này...

Chẳng lẽ thực sự là... “sổ liên lạc”?


  • Share:

You Might Also Like

0 comments