Chương 613: Người Bị Nghi Ngờ
Người dịch: Quýt
—
Đêm tối.
Xung quanh tĩnh mịch, tĩnh lặng như một vũng nước chết.
Ngoài ánh trăng trắng bệch và những viên đá lát đơn điệu, chỉ còn lại bóng đen mờ nhạt dưới chân.
Bạch Ấu Vi một mình ngồi ở quảng trường, chống tay lên má, lặng lẽ suy nghĩ về chuyện bỏ phiếu.
Việc Ogata He bị loại nằm trong dự tính của cô, nhưng Ogata He không phải là khách X, điều này quả thực khiến cô bất ngờ.
Hiện tại còn lại 9 người trên sân.
Trong số những người có đôi mắt đỏ, còn lại người phụ nữ tóc ngắn, một người đàn ông da trắng, và bản thân cô.
Trong số những người có đôi mắt vàng, còn lại ba người trợ lý bác sĩ dưới sự dẫn dắt của người đàn ông đeo kính.
Trong số những người có đôi mắt xanh, còn lại Phương Vũ và Dư Triều Huy, cùng với một người đàn ông mặc vest luôn nghĩ rằng mình thuộc đội mắt đỏ.
3:3:3, 9 người.
Hoặc là năm người sẽ chiến thắng, hoặc chỉ có một mình khách X chiến thắng.
Khách X, rốt cuộc là ai? Phải trải qua từng vòng bỏ phiếu và sống sót đến cuối cùng, sao cảm giác điều kiện chiến thắng của khách X còn khắc nghiệt hơn tất cả mọi người?
Ừm… có lẽ cũng không hẳn.
Bề ngoài có vẻ rất khó, nhưng suy nghĩ kỹ, khách X và những người chơi như họ chỉ đều đang cạnh tranh cho năm vị trí cuối cùng mà thôi.
Sự khác biệt duy nhất là, họ phải tìm ra khách X, còn khách X chẳng cần làm gì cả…
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Bạch Ấu Vi quay đầu nhìn lại, thấy người phụ nữ tóc ngắn từ xa từ từ bước lại gần.
Đôi giày của cô ấy cọ vào mặt đá, phát ra âm thanh trầm đục, giống hệt tâm trạng của cô lúc này.
Người phụ nữ tóc ngắn dừng lại ở khoảng cách khoảng mười bước, hỏi: "Cô… rốt cuộc có phải là khách X không?"
Bạch Ấu Vi tò mò nhìn cô ấy, hỏi ngược lại: "Cô nghĩ tôi không phải sao?"
Người phụ nữ tóc ngắn ngập ngừng đáp: "Chắc… là không?"
Bạch Ấu Vi bật cười: "Cô có thể bỏ cái chữ ‘chắc’ đó đi."
Nghe vậy, người phụ nữ tóc ngắn thở phào nhẹ nhõm, bước tới gần, nói với cô: "Cô vẫn còn có thể cười được nhỉ, bây giờ ai cũng nghĩ cô là khách X, còn khách X thực sự vẫn đang ẩn mình trong bóng tối, chắc là đang khoái chí lắm."
Nói rồi, cô ấy lại thở dài, ngước lên nhìn trăng trên trời: "Haiz… cái trò chơi quái quỷ này, thật là đủ cách khiến người ta phát điên."
Bạch Ấu Vi nghiêng đầu nhìn cô ấy, hỏi: "Cô tin tôi sao?"
"Tin… chứ," người phụ nữ tóc ngắn đáp với giọng không mấy chắc chắn.
Bạch Ấu Vi cười nhẹ, không nói gì thêm.
Người phụ nữ tóc ngắn cúi xuống nhìn cô, im lặng một lát, rồi lặp lại câu trả lời: "Tin."
Lần này không có chữ "chứ."
"Lý do là gì?" Bạch Ấu Vi mỉm cười hỏi: "Biểu hiện hay lời nói nào của tôi khiến cô nghĩ tôi không phải?"
"Chỉ là một cảm giác…" người phụ nữ tóc ngắn nói: "Cảm giác đôi khi đáng tin hơn lý trí, khi tôi không thể hiểu rõ vấn đề, tôi sẽ tin vào cảm giác của mình."
Nụ cười trên khóe môi của Bạch Ấu Vi càng thêm sâu, và cũng có chút chân thành: "Vậy cô thử cảm nhận xem, trong số những người còn lại, ai là khách X?"
Câu hỏi này khiến người phụ nữ tóc ngắn đau đầu.
"Trò chơi chết tiệt này…" cô ấy lẩm bẩm, giọng điệu buồn bã: "Ngoài hai chúng ta, trong bảy người còn lại, ai tôi cũng thấy khả nghi."
Bạch Ấu Vi nói: "Tôi cũng không có manh mối gì nhiều, chi bằng chúng ta cùng nhau bàn luận một chút, mỗi người nói một đối tượng nghi ngờ, có lẽ sẽ nghĩ ra điều gì đó mới."
Người phụ nữ tóc ngắn suy nghĩ một lát rồi đồng ý: "Được. Vậy tôi nói trước nhé?"
Bạch Ấu Vi gật đầu: "Ừm."
"Mặc dù tôi thấy ai cũng có điểm đáng ngờ, nhưng người tôi nghi ngờ nhất, có hai người."
Người phụ nữ tóc ngắn nói: "Người thứ nhất là gã đàn ông gầy đen trong đội mắt xanh, mặc trang phục chiến đấu, mặt vuông…"
"Phương Vũ." Bạch Ấu Vi bổ sung: "Người đó tên là Phương Vũ."
Người phụ nữ tóc ngắn không ưa ra mặt: "Phương Vũ? Bảo sao mặt lại vuông thế… có phải gã rất kỳ lạ không? Trước đó khi chúng ta định hợp tác với đội mắt xanh, thái độ của hắn tệ lắm."
"Thái độ tệ, có lẽ là do bị lời nói của Ogata He ảnh hưởng…" Bạch Ấu Vi nói.
Người phụ nữ tóc ngắn lắc đầu: "Dù vậy, nhưng cũng có một khả năng khác, chẳng hạn như hắn chính là khách X, tất nhiên mong muốn liên minh với Ogata He để đối phó với cô!"
CHƯƠNG 129: Sáng tạo Huyễn Thuật riêng
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
“Ngu sư tỷ!”
Quý Hàn Châu cảm thấy Ngu Chiêu thật quá hấp tấp, nóng vội.
Vụ cá cược này thật không tương xứng nhau.
Dựa vào cái gì mà Ngu sư tỷ thắng, người kia chỉ cần không dây dưa làm phiền. Ngu sư tỷ thua lại muốn tỷ ấy dập đầu nhận sai!
Chuyện này thật không công bằng.
Nhưng Quý hàn Châu không biết rằng, quyết định của Ngu Chiêu từ đầu đén cuối là muốn cùng những người này phân rõ giới hạn.
Chỉ cần Lam Tử Du không đến làm phiền nàng, nàng đã coi như mãn nguyện rồi.
Về phần nàng có thể hay không sẽ thua…
Ngu Chiêu cùng Quý Hàn Châu đều chưa nghĩ qua khả năng này.
Bởi vì, lệnh truy sát của Ám các vẫn đang đề bảng cho nên hai người đi trên đường mấy lần gặp ám sát.
Ngu Chiêu không chỉ thân thể không bị tổn hao gì, còn có thể bắt đám sát thủ cho Quý Hàn Châu rèn luyện.
Có lẽ, cùng thế hệ đồng môn thì Lam Tử Du có thể coi là người nổi bật, nhưng tư tưởng bảo thủ ăn sâu vào tiềm thức đã sớm bị Ngu Chiêu bỏ lại rất xa rồi.
“Huynh để muội xuất chiêu trước, miễn cho lại nói huynh khi dễ muội.”
Lam Tử Du hếch cằm, tự tin nói.
Quý Hàn Châu nghe vậy, cười nhạo một tiếng.
Thế mà còn muốn nhường Ngu sư tỷ, thật là tụ tìm đường chết.
Hắn nhanh chóng lui về phía sau, tránh bản thân bị vạ lây.
“Được”
Ngu Chiêu cũng không cự tuyệt. Đối với nàng mà nói, xuất chiêu trước hay sau không có khác biệt lớn.
Mặt Lam Tử Du lơ đễnh, trong lòng không khỏi sinh ra cảnh giác.
Nhưng đợi một hồi, Ngu Chiêu thật lâu không có động tĩnh. Hắn thật sự hoài nghi Ngu Chiêu là đang trì hoãn thời gian, hắn không nhịn được nói: "Muội còn muốn trì hoãn bao lâu?”
“Lam Tử Du, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, sau này gặp ta phải đi đường vòng.”
Lam Tử Du giận tím mặt, hắn định mắng mỏ Ngu Chiêu cuồng vọng thì phát hiện một cỗ dị hương lạ chui vào cánh mũi.
Thần sắc hắn chấn động, khuôn mặt đang nghiêm nghị lập tức hòa hoãn lại, trên mặt lộ rõ say mê.
Giờ phút này, hắn như chìm đắm vào thế giới cực lạc, tinh thân chới với, nội tâm sinh ra một khoái cảm dục tiên dục tử.
“Ngô!”
Hắn vô ý thức cắn nhẹ vào đầu lưỡi để ép bản thân tỉnh táo lại.
Đáng tiếc, sâu trong bản thân hắn vẫn chưa áp chế được cơn khoái cảm. Rất nhanh sau đó, hắn vứt đi lý trí rồi lấy từ túi trữ vật không gian ra pháp khí bản mệnh là Phá Vân Tiêu (tiêu Phá Vân), đem ra thổi.
Tiếng tiêu triền miên, uyển chuyển du dương.
Hắn say mê tiếng tiêu hắn thối, cơ thể không nhịn được lắc lư theo.
Tô Minh và Diệp Tụng Tâm đi theo tiếng tiêu mà đến. Cảnh tượng trước mắt họ là Lam Tử Du - người luôn lãnh ngạo, quái gở đang một mình vừa múa vừa hát trên núi rừng.
Tô Minh:!
Diệp Tụng Tâm:!
“Tiểu sư muội, muôi, mau nhanh nhéo sư huynh một cái! Huynh có phải cũng tẩu hỏa nhập ma rồi? Huynh làm sao lại thấy Nhị sư huynh đang nhảy múa! Ảo giác! Nhất định là ảo giác!
Thần sắc Tô Minh ngây ngốc, cả kinh đến nỗi cằm như muốn rớt xuống đất.
Diệp Tụng Tâm phản ứng nhanh hơn Tô Minh, nàng dùng sức nhéo Tô Minh một cái, thanh âm có chút vội vàng: "Tam sư huynh, người tẩu hỏa nhập mà không phải là huynh, mà là Nhị sư huynh. Huynh mau đi giúp huynh ấy đi!”
Nàng còn chưa chưa đoạt được khí vận của Lam Tử Du về tay, nhất định Lam Tử Du đừng có xảy ra chuyện gì.
“À à”
Tô Minh một bên phản ứng, một bên chạy đến trước mặt Lam Tử Du.
Hắn khó xử gãi đầu một cái, không biết tiếp thơ nên làm gì lại quay về nhìn Diệp Tụng Tâm cầu cứu: "Tiểu sư muội, huynh tiếp theo nên làm gì?”
Tô Minh hỏi một câu ngu ngốc, rất nhanh làm Diệp Tụng Tâm tức chết.
Việc này mà còn phải hỏi sao?
Đương nhiên là cho một bàn tay đánh cho Lam Tử Du tỉnh lại rồi.
Nàng hít sâu một hơi, dùng ngữ khí ôn nhu nhắc nhở: "Tam sư huynh, huynh phải nghĩ biện pháp đánh thức Nhị sư huynh.”
Tô Minh nhìn thoáng qua dáng vẻ ngập tràn say mê của Lam Tử Du, hắn nhìn xuống bàn tay mình, vẻ mặt bi thống nói: "Nhị sư huynh, đắc tội.”
“Bốp!”
Bởi vì lo lắng bản thân phải tát hai lần mới tỉnh, nên cái tát này hắn dùng hết mười phần sức lực, không có điểm nể nang.
Lam Tử Du bị bất ngờ, không kịp đề phòng nên trực tiếp bị cú tát vừa rồi vỗ bay ra ngoài. Tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt.
“Nhị sư huynh!”
Diệp Tụng Tâm kinh hãi.
Tô Minh choáng váng.
Lam Tử Du không biết chuyện gì xảy ra, chống tay đỡ cơ thể đầy lá rụng ngồi dậy, trong mắt tràn đẩy vẻ mê mang.
“Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, huynh vẫn tốt chứ? Đệ không phải cố ý, đều tạo dáng vẻ vừa rồi của huynh thật quá dọa người!”
“Nhị sư huynh, đầu huynh còn choáng không? Thân thể có chỗ nào không khỏe?”
Ánh mắt lập lòe của lam Tử Du nhìn vẻ lo lắng của Tô Minh và Diệp Tụng Tâm, trí nhớ hắn từng chút một khôi phục.
Nghĩ đến việc mình làm vừa rồi, một cỗ ý nóng tuôn lên đỉnh đầu. Cảnh tượng ban nãy khiến hắn xấu hổ, giận dữ muốn chết, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
“Nhị sư huynh, huynh vừa rồi sao thế? Vì sao đột nhiên ở trong rừng nhảy múa? Huynh không phải đến xem người khác đánh nhau sao? Bọn hắn đâu? Làm sao không có ở đây? Chỉ có mình huynh?
Chưa bao giờ như hôm nay, Lam Tử Du hắn lại thống hận cái miệng ồn ào của Tô Minh đến vậy. Hắn một chút cũng không muốn nhớ chuyện vừa xảy ra.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn tràn đầy sự kinh sợ và khủng hoảng.
Ngu Chiêu, Ngu Chiêu muội ấy từ lúc nàn đã trở nên cường đại như vậy?
Hắn vậy mà không chống đỡ nổi trước Huyễn thuật của nàng, tùy ý để nàng đùa bỡn.
Biến hóa của nàng quá lỡn, khiến hắn sinh lòng hoài nghi.
Muội ấy thật sự là Ngu Chiêu?
“Nhị sư huynh, huynh tại sao không nói chuyện, huynh có phải hay không….”
“Câm miệng!”
Lam Tử Du quát to một tiếng, Tô Minh ủy khuất im lặng.
Nhưng khi nhìn gương mặt bị sưng đỏ của Lam Tử Du, hắn thiếu chút nữa không nhịn nổi cười ra tiếng.
Hai loại cảm xúc giằng co khiến hắn mười phần khó chịu.
“Nếu hai người còn coi ta là sư huynh, những chuyện đã thấy hôm nay không cho phép nói cho bất luận kẻ nào! Bao gồm cả sư tôn!”
Ánh mắt Lam Tử Du âm lãnh cảnh cáo hai người.
Tuyệt đối không để sự tình vừa rồi bị hai người họ truyền đi.
“Vầng”. Tô Minh bất đắc đĩ lên tiếng, trong lòng ngứa ngáy tò mò như bị mèo cào.
Sớm biết vậy hắn cũng đi theo Nhị sư huynh thì đã nhìn thấy nhiều trò hay rồi.
Diệp Tụng Tâm gật đầu thuận theo: "Sư huynh, bọn muội sẽ không nói ra, Độc Nguyệt Phong là một gia đình, có phúc cùng hưởng, có hoạn cùng chịu.”
Lam Tử Du đang lòng đầy uất khí giờ nghe được mấy lời lọt tai của Diệp Tụng Tâm trấn an, lòng hắn tiêu tán đi một chút.
Nhưng nghĩ đến vì Ngu Chiêu mà hắn mới luân lạc đến mức độ này, hắn vừa tức vừa thẹn, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Ngu Chiêu!
Lần này do ta chủ quan, lần tiếp theo gặp lại tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho muội!
Muội chờ đó cho ta!
…….
“Ha ha ha”
“Ha ha ha ha ha!”
Ngu Chiêu bắt dắc dĩ nhìn về tiếng cười phát ra từ Quý Hàn Châu đang ngự kiếm ngã xuống: "Chuyện này buồn cười đến vậy sao?”
Quý Hàn Châu cười một tràng, cười đến màng nhĩ nàng đều đau.
“Quá buồn cười!” Quý Hàn Châu cười đến đau bụng, nghiêm túc nói: "Ngu sư tỷ, tỷ làm sao lại nghĩ ra chủ kiến để hắn nhảy múa trong rừng? Thật sự là quá buồn cười!”
Ngu Chiêu nhếch khóe miệng: "Là nhờ Huyền Lăng chỉ điểm ta.”
Lúc trước tại Giao Nhân các, Huyền Lăng bày ra huyễn cảnh là mấy người Phương Thành Lãng, Lam Tử Du đang quần áo không chỉnh tề nhảy múa trước mặt nàng.
Vừa rồi nàng cũng là nảy ra ý tưởng làm vậy. Nàng làm riêng huyễn thuật này để phóng thích bản chất bên trong Lam Tử Du. Kết quả thật không tệ.
Nàng hiểu rõ Lam Tử Du, lúc này chắc hẳn hắn đang phẫn nộ lắm.
Về sau cứ nhìn thấy nàng, chắc chắn sẽ nhớ tới tình cảnh bị giáo huấn đầy đau đớn, thê thảm. Mong rằng hắn sẽ hết lòng tuân thủ ước hẹn, cùng nàng giữ khoảng cách.
Ngu Chiêu không chắc chắn về suy nghĩ này.
Chương 38: Đau lòng vì mẹ
Người dịch: Quýt
—
Ôn Thời ngồi trên sofa trong phòng nên không nghe thấy mẹ mình ở ban công đang nói gì với bố qua điện thoại, nhưng cô có thể thấy động tác của mẹ.
Lúc đầu mẹ vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng sau đó cơ thể ngày càng căng thẳng, cuối cùng không thể kiềm chế được cảm xúc, tay không tự chủ mà vung vẩy trong không khí.
Không cần phải nghĩ, hai người chắc chắn lại cãi nhau rồi.
Về lý do, có thể là vì mẹ cô vẫn chưa về nhà, hoặc vì đã mua cho cô một nhà xe bảo mẫu, tóm lại chắc chắn là có liên quan đến cô.
Ôn Thời chống cằm, có chút bất lực. Bố cô cũng thật là, không thích cô đến mức đó, thà rằng cắt đứt quan hệ với cô còn hơn. Ngày nào cũng tìm cớ cãi nhau, cô cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho ông.
Dù sao, từ khi biết mình sẽ bị đẩy ra nước ngoài tự sinh tự diệt, cô đã mất hết mọi kỳ vọng vào người bố này.
Kiếp trước cô sống cô độc, kiếp này có mẹ yêu thương mình, cô đã hài lòng rồi.
Còn về những người khác, cô thật sự không muốn bận tâm. Nếu như bị ép đến mức không chịu nổi, cô sẽ dẫn mẹ rời khỏi nhà họ Ôn, xem ai còn làm phiền được họ.
Hơn mười phút sau, Tống Dĩnh mới kết thúc cuộc gọi, chỉnh lại tâm trạng rồi trở về phòng từ ban công.
"Bố gọi điện cho mẹ có việc gì vậy?" Ôn Thời kéo mẹ ngồi xuống sofa, ôm lấy cánh tay mẹ hỏi.
Mới nhắc đến, trên mặt Tống Dĩnh lại hiện lên chút giận dữ: "Mấy ngày nay mẹ vui vẻ, đăng vài bức ảnh ở phim trường lên vòng bạn bè, chắc là có người hỏi bố con nên ông ấy gọi điện đến mắng mẹ, trách mẹ làm ông ấy không biết phải giải thích thế nào."
"Giải thích sao? Ông ấy chỉ cần nói con gái ông ấy đang quay phim là được, còn là phim điện ảnh nữa. Sao mà như thể có người biết con diễn phim thì sẽ lấy mạng ông ấy vậy!"
Ôn Thời vỗ về lưng mẹ, khuyên nhủ: "Bố vốn đã không thích con lăn lộn trong giới giải trí, không muốn người khác biết thì không biết. Như vậy cũng tốt, con đâu có ăn cắp ăn trộm gì, cũng không cần làm khó bố đâu."
Cô dựa vào vai Tống Dĩnh, thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng vì con mà cãi nhau với bố nữa. Bố không hiểu con, không thích con, con cũng không cảm thấy buồn. Có mẹ yêu con là đủ rồi."
Tống Dĩnh nghe mà nước mắt rưng rưng, bà đã nghĩ tại sao con gái lại thay đổi nhiều như vậy, hóa ra không phải là biết điều, mà là không còn kỳ vọng gì vào người bố nữa.
Bà ôm Ôn Thời, nghẹn ngào nói: "Là mẹ sai rồi, luôn nghĩ trái tim của bố vẫn có thể cứu vớt. Bây giờ mẹ cũng hiểu rồi, có lẽ cả đời này ông ấy mãi như vậy thôi."
Bà thở dài một hơi: "Thôi, mẹ sau này sẽ không cãi nhau với bố con nữa, đã nhiều năm rồi, mẹ cũng mệt mỏi rồi."
Ôn Thời bị giọng điệu mệt mỏi của bà làm đau lòng, cũng ôm chặt bà: "Vâng, như vậy mẹ có thể làm được nhiều việc hơn, có thể cùng con đi dạo, cũng có thể làm những điều mẹ thích."
"Con nói đúng." Tống Dĩnh lại hiện lên chút tươi cười, nhẹ nhàng lắc vai cô: "Mẹ sẽ ở bên con nhiều hơn."
Buổi tối, Ôn Thời cũng không trở về phòng mình để ngủ, mà ngủ cùng với Tống Dĩnh.
Hai mẹ con trò chuyện suốt nửa đêm, kể về nhiều chuyện thời thơ ấu của Ôn Thời, trong giọng nói nhẹ nhàng của mẹ, Ôn Thời như trở lại một lần nữa tuổi thơ, lấy lại những ký ức mơ hồ dường như không thuộc về mình.
Sáng hôm sau, cô ngủ đến gần trưa mới dậy.
Thong thả cùng mẹ ăn bữa trưa xong, Ôn Thời mới ung dung đến phim trường. Kết quả cô bị đạo diễn Chu lôi ra mắng một trận, đành khổ sở làm việc cả buổi chiều tại phim trường.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Thời đã bị một cuộc gọi của đạo diễn Chu gọi đến phim trường.
Ôn Thời ngáp ngắn ngáp dài, vừa đến nơi đã cảm thấy không khí không đúng, chân dừng lại, đến gần bên cạnh người quay phim, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Người quay phim giờ đã trở thành một fan trung thành của Ôn Thời, cô vừa hỏi, anh ta lập tức biết không giấu giếm: "Vẫn là Tô lão sư và Ấp ca, không biết sao mà hai người đó không thể vào trạng thái."
"Cảnh này phải quay dưới ánh sáng ban mai, hôm nay không quay được thì phải đến ngày mai, đạo diễn Chu nổi giận rồi, vừa mắng Tô lão sư một trận, đang đình công đấy." Anh ta nhỏ giọng nhắc nhở Ôn Thời: "Ôn lão sư, chị đừng lại gần nữa, nếu Tô lão sư giận lây sang chị thì sao?"
"Cậu nói có lý, vậy tôi đi trước nhé, đừng nói với đạo diễn Chu tôi đã đến đây."
Đạo diễn Chu đã hố cô hai lần rồi, cô dại gì mà lại đưa mặt ra nữa chứ! Mau chạy thôi, càng nhanh càng tốt!
Chỉ tiếc, cô đi nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng ánh mắt của đạo diễn Chu.
Ông ấy nhìn thấy Ôn Thời chuẩn bị đi ra ngoài thì lập tức lớn tiếng gọi: "Tiểu Ôn, sao chưa đến báo cáo với tôi, vội vàng đi đâu thế!"
Ôn Thời quay đầu nhìn ông, nhưng chân không hề tiến thêm nửa bước: "Tôi có chút việc gấp, lát nữa sẽ qua."
"Cô lập tức qua đây cho tôi!" Đạo diễn Chu tức cười trước dáng vẻ của cô: "Việc này cô không thoát được đâu, sớm muộn gì cũng phải đến!"
Ôn Thời hít sâu một hơi, nở một nụ cười rồi quay người đi về phía đạo diễn Chu: "Việc của tôi đâu có quan trọng bằng việc của đạo diễn Chu, có gì cần cứ giao cho tôi, đạo diễn cứ việc sai bảo."
Đạo diễn Chu cười khẩy một tiếng, chỉ vào Giang Trì Ấp và Tô Di Ninh đang ngồi cách xa nhau: "Còn không phải là hai người đó, cô dạy cho họ đi."
"Đạo diễn đang đùa à? Việc mà ngay cả ông còn không làm được, tôi có cách nào?" Ôn Thời kháng cự.
Đạo diễn Chu cười với cô: "Lần trước không phải cô rất có cách hay sao, tôi tin cô."
Ôn Thời biết ông ấy lại muốn liều mạng, nhưng cô đâu phải thầy thuốc thần kỳ có thể cứu được bệnh nhân ngay lập tức!
Thế nhưng muốn trốn cũng không được, chỉ có thể liều mạng mà đi thôi.
Khi Ôn Thời vừa bước vào, Giang Trì Ấp đã thấy cô, dù không ở trong phạm vi đọc tâm, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm của cô, anh có thể nhận ra cô đang nghĩ xấu về anh như thế nào.
Quả thật, khi cô lại gần, Giang Trì Ấp đã nghe thấy những lời lẩm bẩm trong lòng cô.
"Mỗi người đều là lão tiền bối trong giới mà diễn không tốt cảnh tình cảm, thật là buồn cười chết người."
Ôn Thời đến gần Tô Di Ninh, mặc cho lòng đầy phàn nàn nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Tô Di Ninh nhìn Ôn Thời đến gần, còn bực bội hơn nữa. Cô ta đã có chút hối hận khi nhận vai diễn này, vốn tưởng chỉ cần đánh nhau là xong, không ngờ lại phải diễn cả cảnh tình cảm. Yêu cầu của đạo diễn cũng kỳ quái, còn nhất định phải có cảm giác không khí, cô ta đã muốn cầu xin biên kịch viết cho mình chết luôn cho xong.
Cô ta trực tiếp ném kịch bản cho Ôn Thời: "Tôi thật sự không biết đạo diễn muốn cảm giác gì nữa, ông ấy nói ra mà cũng không rõ ràng, còn bắt tôi phải lĩnh hội. Nếu tôi có thể đánh và diễn, lại còn lĩnh hội được thì tôi đã sớm giành được giải thưởng nữ chính xuất sắc rồi!"
Những lời sau rõ ràng là để cho đạo diễn Chu nghe.
Nghe thấy lời này, đạo diễn Chu tức đến mức không chịu nổi: "Cô đúng là cái đầu gỗ, diễn xuất mà còn phải tôi dạy từng li từng tí sao?"
"Thì ông cũng không dạy từng li từng tí mà!" Tô Di Ninh càng không phục.
Nhìn thấy cô ấy dám tranh luận với đạo diễn Chu, Ôn Thời cũng có chút khâm phục sự không sợ hãi của cô, không trách sao sau này còn dám cãi lại nữ chính, một khi không vui chỉ cần đẩy người ta xuống nước là xong.
"Được rồi, cô mà tức giận như vậy thì có thể diễn tốt được cảnh này mới là lạ." Ôn Thời đặt tay lên vai cô ấy: "Như đạo diễn Chu họ đều là nhà nghệ thuật lớn, những gì họ nói đương nhiên là trên mây, chúng ta là phàm nhân nghe không hiểu cũng bình thường. Tôi với cô đều là người phàm, giao tiếp chắc chắn không có vấn đề gì."
Đạo diễn Chu đương nhiên nghe ra cô đang chế nhạo mình, tức cười đến phát điên: "Sớm muộn gì cũng bị các cô chọc điên lên mất!"
CHƯƠNG 128: Ngoài ý muốn gặp lại
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Có lòng trồng hoa thì hoa không nở, ngược lại vô tâm thì lá xanh um.
Thời điểm Lam Tử Du oán thán cũng không hề nghĩ tới không lâu sau đó, hắn sẽ gặp lại Ngu Chiêu trước cả Phương Thành Lãng và Thôi Ngọc.
Ngày thứ mười đi đường,
Ba người Lam Tử Du nghe thấy tiếng đánh nhau vang dội từ phía xa xa.
Tô Minh hỏi: “Nhị sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm sao? Hay là đi vòng qua?”
Lam Tử Du suy nghĩ một lát nói: "Đệ với tiểu sư muội cứ ở đây chờ, ta đi ra trước xem tình hình.”
“Tốt, Nhị sư huynh cẩn thận.”
Hai người nhẹ gật đầu, Lam Tử Du liền điều động linh lực hướng về phía âm thanh bay tới.
Hắn cũng không phải loại người thích xen vào việc người khác, nhưng mà đi ra ngoài không tránh khỏi nhiều việc phát sinh, nếu gặp chuyện rủi ro bên ngoài, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn với điều kiện tiên quyết là đối phương không phải kẻ ác.
Lại hướng về phía trước, hắn nghe thấy tiếng kiếm giao đấu.
Tiếng tụng kinh trong trẻo, như phượng gáy cửu thiên.
Lam Tử Du mắt bỗng sáng lên, trong lòng đối với người vừa thi triển kiếm dâng lên hào cảm, tốc độ phi hành tăng tốc.
Ngay lúc hắn sắp đến trung tâm của cuộc chiến, thần trí hắn cảm ứng được khí tức quen thuộc, bước chân không khỏi dừng lại.
Muội ấy tại sao lại ở chỗ này?
Một bên khác.
Thần thái Ngu Chiêu đứng ngoài đầy ung dung quan sát Quý Hàn Châu đấu kiếm pháp.
Đây không phải lần đầu nàng nhìn Quý Hàn Châu dùng kiếm.
Nhưng mỗi lần chứng kiến, nàng không khỏi cảm khái Quý Hàn Châu thật là kiếm cốt trời sinh, kiếm của hắn và hắn như hòa vào thành một. Tựa như từ trong cơ thể hắn đánh ra, điều khiển như một phần của cơ thể.
Đồng thời, kiếm pháp của hắn mỗi lần dùng so với lần trước lại càng hoàn mỹ, ngay tại lúc người khác nghĩ rằng hắn đã đạt tới giới hạn thì hắn liền cho người bất ngờ mới.
Đối thủ của Quý Hàn Châu cũng là một kiếm tu. đã thế còn là Kim Đan trung kỳ.
Chỉ dựa vào tu vi hiện tại của Quý Hàn Châu, căn bản không có cách nào đánh bại ngay được. Vì vậy, Ngu Chiêu đã vận dụng Huyễn thuật, làm cho đối phương hỗn loạn ký ức, nghĩ lầm bản thân dừng lại ở Trúc Cơ hậu kỳ.
Dựa theo phán đoán của Ngu Chiêu, tiếp tục một nén hương nữa, hai người liền phân thắng bại. Nhưng, hết lần này tới lần khác, xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Nàng nhìn về hướng đông bắc,lông mày nhíu lại.
Mặc dù Lam Tử Du đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu có gặp mặt Ngu Chiêu, nhưng ngay khi nhìn thấy Ngu Chiêu, trong lòng hắn tránh không được sự bàng hoàng, chấn động, không thể tin được.
Ngu Chiêu vậy mà đã Kết Đan!
Tu sĩ Kim Đan dưới hai mươi tuổi, cho dù là thiên tài được bồi dưỡng từ Ngũ Hành Đạo Tông cũng là khó gặp.
Lam Tử Du còn nhớ kỹ lúc hắn hai mươi mốt tuổi kết thành Kim Đan, không ít trưởng lão lần đồng môn dều khen ngợi hắn là thiên chi kiêu tử.
Bậy giờ so sánh với Ngu Chiêu, lại càng không thể thể tin nổi.
Nhưng Ngu Chiêu không phải người thiên tư ngu dốt, không muốn tiến bộ, sao giờ phát triển nhanh đến vậy!
Trong mắt Lam Tử Du tràn đầy ngạc nhiên, và sự không chắc chắn.
Ngu Chiêu mười phần hiểu rõ Lam Tử Du, chỉ cần nhìn qua ánh mắt của hắn cũng đoán được bảy, tám phần.
Nàng có chút nhếch khóe môi lên.
Nàng đã không còn là con người của trước kia nữa, sao tư tưởng của Lam Tử Du vẫn mãi dậm chân tại chỗ.
Nàng nhìn một hồi liền cảm thấy không thú vị, thu hồi tầm mắt.
Một nén nhang sau, tu sĩ Kim Đan đâm xuyên qua cánh tay Quý Hàn Châu, Quý Hàn Châu cũng đâm xuyên quan mi tâm hắn.
Kiếm quang lóe lên.
Một cỗ chất lỏng đục ngầu bắn ra.
“Ầm!”
Quý Hàn Châu tay không dính máu, không hề nghĩ tới cánh tay đau xót của bản thân, quay đầu nở một nụ cười xán lạn về Ngu Chiêu.
“Đệ thắng rồi!”
Ngày thường Quý Hàn Châu luôn khoác trên mình khí phách ngông nghênh, phóng khoáng. Trời sinh tuấn lãng với đôi mắt phượng. Giờ phút này, khi hắn cười lên bớt đi vẻ kiêu ngạo, nhiều thêm cảm giác ấm áp của thiếu niên.
Ngu Chiêu đã quen với điều đó, nàng không thấy có gì khác biệt. Nhưng ngược lại, Lam Tử Du không hiểu sao cảm thấy khó chịu.
Có lẽ trực giác của nam tử, hắn cảm nhận rõ người này tâm tư bất chính, mới sinh ra hào cảm không lâu liền tan vào hư vô, ánh mắt như dao găm quét tới.
Quý Hàn Châu nhạy cảm phát hiện có thêm một ánh mắt bất thiện nhìn hắn.
Hắn quay đầu lại, khóe miệng mới nhếch đã trở lại thành một đường thẳng, trần mặt phảng phất tầng sương lạnh lẽo.
Ánh mắt hai người giao nhau, ai cũng không chịu rời mắt trước.
“Quý sư đệ, chúng ta đi!”
Ngu Chiêu dùng linh lực nhặt túi trữ vật của kiếm tu Kim Đan kia, từ tốn nói với Quý Hàn Châu.
“Được.”
Quý Hàn Châu đáp, bước chân không hề do dự bước đến chỗ Ngu Chiêu, mặc nhiên coi Lam Tử Du là không khí.
Lam Tư Du nhìn hai người nói đi liền đi, tức đến xanh mét mặt mày: "Ngu Chiêu, muội nhìn thấy sư huynh cũng không lên tiếng chào hỏi. Lễ nghi muội học được bị chó gặm hết vào bụng rồi?”
Quý Hàn Châu bỗng nhiên quay đầu, trong mắt lóe lên sát khí: "Miệng ngươi tốt nhất sạch sẽ chút!”
“Ta và sư muội đang nói chuyện, có liên quan gì đến ngươi! Cút cho ta!”
Lam Tử Du sắc mắt trầm xuống, hắn tiến lên một bước để lấy uy áp của tu sĩ Kim Đan áp đảo Quý Hàn Châu.
“Lam Tử Du, nơi này không phải là Ngũ Hành Đạo Tông, càng không phải nơi để ngươi diễu võ dương oai.”
Ngu Chiêu búng ngón tay phá được uy áp của Lam Tử Du, ánh mắt nàng nhìn thẳng Lam Tử Du, trong mắt không chút gợn sóng, chỉ có khoảng không tịch mịch.
Quý Hàn Châu đắc ý vênh mặt.
Ngu sư tỷ giữa nam nhân không rõ lai lịch này đã lựa chọn đứng về phía hắn. Có phải trong lòng Ngu sư tỷ, hắn cũng có một vị trí không thể thay thế.
Quý Hàn Châu cao hứng!
Đáy lòng Lam Tử Du bùng nổ!
Hắn không thể tin được Ngu Chiêu vì dã nam nhân này mà khiêu khích hắn.
“Ngu Chiêu! Ta mới là sư huynh của muội!”
“Không, ngươi không phải!” Ngu Chiêu mỉm cười: "Cần ta nhắc lại cho người sao? Lam Tử Du, ta đã sớm không phải là người của Độc Nguyệt Phong, hy vọng sau này có gặp lại làm phiền coi như không biết ta, chúng ta không còn quan hệ.”
Đây không phải lần đầu Ngu Chiêu nói vậy.
Nhưng Lam Tử Du không quá coi trọng lời nói của Ngu Chiêu.
Lần này cũng giống vây.
“Ngu Chiêu! Muội tột cùng muốn nháo đến mức nào, muội có biết vì chuyện của muội đã khiến cho cả Độc Nguyệt Phong loạn thành một đoàn. Muội có thể hay không hiểu chuyện được một phần như tiểu sư muội!”
Ngu Chiêu lắc đầu.
Đàn gảy tai trâu.
Nàng nói khẽ với Quý Hàn Châu: "Đi thôi.”
"Không cho phép muội rời đi!"
Lam Tử Ngọc trong mắt lóe lên lệ quang, thanh âm lạnh như băng: “Ngu Chiêu, nếu hôm nay muội không nói rõ ràng, đừng hòng nghĩ đến việc rời đi!"
Quý Hàn Châu vô cùng tức giận, muốn nói cái gì, nhưng Ngu Chiêu lại giơ tay cản hắn lại.
Hắn và Ngu Chiêu im lặng, hiểu rằng Ngu Chiêu muốn tự mình giải quyết vấn đề nên không nói nữa.
Sự ăn ý thầm lặng giữa hai người khiến Lam Tử Du nhức mắt.
Ngọn lửa tức giận ập đến trong lồng ngực, hắn muốn gầm lên muốn trút giận, nhưng lại giống như một cục bông gòn mắc kẹt trong cổ họng, khiến hắn càng không thể phun ra hay nuốt xuống, càng khó chịu hơn.
Ngu Chiêu lúc này ngước mắt lên mà không có chút nhiệt tình nào: "Lam tử Du, nếu ta đánh thắng ngươi, sau này ngươi đừng làm phiền ta nữa."
Lam Tử Du nghĩ rằng hắn đang nghe thấy ảo giác.
Ngu Chiêu vừa đã nói gì?
Muội ấy thực sự nghĩ mình sẽ thắng?
Ngay cả khi muội ấy trở thành tu sĩ Kim Đan thì khoảng cách so với hắn vẫn khác một trời một vực, vậy mà vẫn cố gắng đánh bại hắn?
Mơ mộng hão huyền.
"Được!" Lam Tử Du gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu muội thắng, huynh sẽ coi như chưa từng quen biết muội. Nhưng nếu muội thua, muội không chỉ phải dập đầu nhận lỗi và hứa sẽ không tùy ý làm bậy, sống hòa thuận với tiểu sư muội, không làm khó tiểu sư muội!"
"Được, ta đáp ứng với ngươi ."
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
▼
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
-
▼
08/12 - 15/12
(21)
- Vo Tinh Dao Chuong 123
- Thu Bong Chuong 608
- Vo Tinh Dao Chuong 124
- Thu Bong Chuong 609
- Vo Tinh Dao Chuong 125
- Thu Bong Chuong 610
- Anh De Doc Tam Chuong 031
- Anh De Doc Tam Chuong 032
- Anh De Doc Tam Chuong 033
- Anh De Doc Tam Chuong 034
- Anh De Doc Tam Chuong 035
- Vo Tinh Dao Chuong 126
- Thu Bong Chuong 611
- Anh De Doc Tam Chuong 036
- Vo Tinh Dao Chuong 127
- Thu Bong Chuong 612
- Anh De Doc Tam Chuong 037
- Vo Tinh Dao Chuong 128
- Anh De Doc Tam Chuong 038
- Vo Tinh Dao Chuong 129
- Thu Bong Chuong 613
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
►
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)