Vo Tinh Dao Chuong 129

By Quyt Nho - tháng 12 14, 2024
Views

CHƯƠNG 129: Sáng tạo Huyễn Thuật riêng

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

“Ngu sư tỷ!”

Quý Hàn Châu cảm thấy Ngu Chiêu thật quá hấp tấp, nóng vội.

Vụ cá cược này thật không tương xứng nhau.

Dựa vào cái gì mà Ngu sư tỷ thắng, người kia chỉ cần không dây dưa làm phiền. Ngu sư tỷ thua lại muốn tỷ ấy dập đầu nhận sai!

Chuyện này thật không công bằng.

Nhưng Quý hàn Châu không biết rằng, quyết định của Ngu Chiêu từ đầu đén cuối là muốn cùng những người này phân rõ giới hạn.

Chỉ cần Lam Tử Du không đến làm phiền nàng, nàng đã coi như mãn nguyện rồi.

Về phần nàng có thể hay không sẽ thua…

Ngu Chiêu cùng Quý Hàn Châu đều chưa nghĩ qua khả năng này. 

Bởi vì, lệnh truy sát của Ám các vẫn đang đề bảng cho nên hai người đi trên đường mấy lần gặp ám sát.

Ngu Chiêu không chỉ thân thể không bị tổn hao gì, còn có thể bắt đám sát thủ cho Quý Hàn Châu rèn luyện.

Có lẽ, cùng thế hệ đồng môn thì Lam Tử Du có thể coi là người nổi bật, nhưng tư tưởng bảo thủ ăn sâu vào tiềm thức đã sớm bị Ngu Chiêu bỏ lại rất xa rồi.

“Huynh để muội xuất chiêu trước, miễn cho lại nói huynh khi dễ muội.”

Lam Tử Du hếch cằm, tự tin nói.

Quý Hàn Châu nghe vậy, cười nhạo một tiếng.

Thế mà còn muốn nhường Ngu sư tỷ, thật là tụ tìm đường chết.

Hắn nhanh chóng lui về phía sau, tránh bản thân bị vạ lây.

“Được”

Ngu Chiêu cũng không cự tuyệt. Đối với nàng mà nói, xuất chiêu trước hay sau không có khác biệt lớn.

Mặt Lam Tử Du lơ đễnh, trong lòng không khỏi sinh ra cảnh giác.

Nhưng đợi một hồi, Ngu Chiêu thật lâu không có động tĩnh. Hắn thật sự hoài nghi Ngu Chiêu là đang trì hoãn thời gian, hắn không nhịn được nói: "Muội còn muốn trì hoãn bao lâu?”

“Lam Tử Du, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, sau này gặp ta phải đi đường vòng.”

Lam Tử Du giận tím mặt, hắn định mắng mỏ Ngu Chiêu cuồng vọng thì phát hiện một cỗ dị hương lạ chui vào cánh mũi.

Thần sắc hắn chấn động, khuôn mặt đang nghiêm nghị lập tức hòa hoãn lại, trên mặt lộ rõ say mê.

Giờ phút này, hắn như chìm đắm vào thế giới cực lạc, tinh thân chới với, nội tâm sinh ra một khoái cảm dục tiên dục tử.

“Ngô!”

Hắn vô ý thức cắn nhẹ vào đầu lưỡi để ép bản thân tỉnh táo lại.

Đáng tiếc, sâu trong bản thân hắn vẫn chưa áp chế được cơn khoái cảm. Rất nhanh sau đó, hắn vứt đi lý trí rồi lấy từ túi trữ vật không gian ra pháp khí bản mệnh là Phá Vân Tiêu (tiêu Phá Vân), đem ra thổi.

Tiếng tiêu triền miên, uyển chuyển du dương.

Hắn say mê tiếng tiêu hắn thối, cơ thể không nhịn được lắc lư theo.

Tô Minh và Diệp Tụng Tâm đi theo tiếng tiêu mà đến. Cảnh tượng trước mắt họ là Lam Tử Du - người luôn lãnh ngạo, quái gở đang một mình vừa múa vừa hát trên núi rừng. 

Tô Minh:!

Diệp Tụng Tâm:!

“Tiểu sư muội, muôi, mau nhanh nhéo sư huynh một cái! Huynh có phải cũng tẩu hỏa nhập ma rồi? Huynh làm sao lại thấy Nhị sư huynh đang nhảy múa! Ảo giác! Nhất định là ảo giác!

Thần sắc Tô Minh ngây ngốc, cả kinh đến nỗi cằm như muốn rớt xuống đất.

Diệp Tụng Tâm phản ứng nhanh hơn Tô Minh, nàng dùng sức nhéo Tô Minh một cái, thanh âm có chút vội vàng: "Tam sư huynh, người tẩu hỏa nhập mà không phải là huynh, mà là Nhị sư huynh. Huynh mau đi giúp huynh ấy đi!”

Nàng còn chưa chưa đoạt được khí vận của Lam Tử Du về tay, nhất định Lam Tử Du đừng có xảy ra chuyện gì.

“À à”

Tô Minh một bên phản ứng, một bên chạy đến trước mặt Lam Tử Du.

Hắn khó xử gãi đầu một cái, không biết tiếp thơ nên làm gì lại quay về nhìn Diệp Tụng Tâm cầu cứu: "Tiểu sư muội, huynh tiếp theo nên làm gì?”

Tô Minh hỏi một câu ngu ngốc, rất nhanh làm Diệp Tụng Tâm tức chết.

Việc này mà còn phải hỏi sao?

Đương nhiên là cho một bàn tay đánh cho  Lam Tử Du tỉnh lại rồi.

Nàng hít sâu một hơi, dùng ngữ khí ôn nhu nhắc nhở: "Tam sư huynh, huynh phải nghĩ biện pháp đánh thức Nhị sư huynh.”

Tô Minh nhìn thoáng qua dáng vẻ ngập tràn say mê của Lam Tử Du, hắn nhìn xuống bàn tay mình, vẻ mặt bi thống nói: "Nhị sư huynh, đắc tội.”

“Bốp!”

Bởi vì lo lắng bản thân phải tát hai lần mới tỉnh, nên cái tát này hắn dùng hết mười phần sức lực, không có điểm nể nang.

Lam Tử Du bị bất ngờ, không kịp đề phòng nên trực tiếp bị cú tát vừa rồi vỗ bay ra ngoài. Tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt.

“Nhị sư huynh!”

Diệp Tụng Tâm kinh hãi.

Tô Minh choáng váng.

Lam Tử Du không biết chuyện gì xảy ra, chống tay đỡ cơ thể đầy lá rụng ngồi dậy, trong mắt tràn đẩy vẻ mê mang.

“Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, huynh vẫn tốt chứ? Đệ không phải cố ý, đều tạo dáng vẻ vừa rồi của huynh thật quá dọa người!”

“Nhị sư huynh, đầu huynh còn choáng không? Thân thể có chỗ nào không khỏe?”

Ánh mắt lập lòe của lam Tử Du nhìn vẻ lo lắng của Tô Minh và Diệp Tụng Tâm, trí nhớ hắn từng chút một khôi phục.

Nghĩ đến việc mình làm vừa rồi, một cỗ ý nóng tuôn lên đỉnh đầu. Cảnh tượng ban nãy khiến  hắn xấu hổ, giận dữ muốn chết, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.

“Nhị sư huynh, huynh vừa rồi sao thế? Vì sao đột nhiên ở trong rừng nhảy múa? Huynh không phải đến xem người khác đánh nhau sao? Bọn hắn đâu? Làm sao không có ở đây? Chỉ có mình huynh?

Chưa bao giờ như hôm nay, Lam Tử Du hắn lại thống hận cái miệng ồn ào của Tô Minh đến vậy. Hắn một chút cũng không muốn nhớ chuyện vừa xảy ra.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn tràn đầy sự kinh sợ và khủng hoảng.

Ngu Chiêu, Ngu Chiêu muội ấy từ lúc nàn đã trở nên cường đại như vậy?

Hắn vậy mà không chống đỡ nổi trước Huyễn thuật của nàng, tùy ý để nàng đùa bỡn.

Biến hóa của nàng quá lỡn, khiến hắn sinh lòng hoài nghi.

Muội ấy thật sự là Ngu Chiêu?

“Nhị sư huynh, huynh tại sao không nói chuyện, huynh có phải hay không….”

“Câm miệng!”

Lam Tử Du quát to một tiếng, Tô Minh ủy khuất im lặng.

Nhưng khi nhìn gương mặt bị sưng đỏ của Lam Tử Du, hắn thiếu chút nữa không nhịn nổi cười ra tiếng.

Hai loại cảm xúc giằng co khiến hắn mười phần khó chịu.

“Nếu hai người còn coi ta là sư huynh, những chuyện đã thấy hôm nay không cho phép nói cho bất luận kẻ nào! Bao gồm cả sư tôn!”

Ánh mắt Lam Tử Du âm lãnh cảnh cáo hai người.

Tuyệt đối không để sự tình vừa rồi bị hai người họ truyền đi.

“Vầng”. Tô Minh bất đắc đĩ lên tiếng, trong lòng ngứa ngáy tò mò như bị mèo cào.

Sớm biết vậy hắn cũng đi theo Nhị sư huynh thì đã nhìn thấy nhiều trò hay rồi.

Diệp Tụng Tâm gật đầu thuận theo: "Sư huynh, bọn muội sẽ không nói ra, Độc Nguyệt Phong là một gia đình, có phúc cùng hưởng, có hoạn cùng chịu.”

Lam Tử Du đang lòng đầy uất khí giờ nghe được mấy lời lọt tai của Diệp Tụng Tâm trấn an, lòng hắn tiêu tán đi một chút.

Nhưng nghĩ đến vì Ngu Chiêu mà hắn mới luân lạc đến mức độ này, hắn vừa tức vừa thẹn, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Ngu Chiêu!

Lần này do ta chủ quan, lần tiếp theo gặp lại tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho muội!

Muội chờ đó cho ta!

…….

“Ha ha ha”

“Ha ha ha ha ha!”

Ngu Chiêu bắt dắc dĩ nhìn về tiếng cười phát ra từ Quý Hàn Châu đang ngự kiếm ngã xuống: "Chuyện này buồn cười đến vậy sao?”

Quý Hàn Châu cười một tràng, cười đến màng nhĩ nàng đều đau.

“Quá buồn cười!” Quý Hàn Châu cười đến đau bụng, nghiêm túc nói: "Ngu sư tỷ, tỷ làm sao lại nghĩ ra chủ kiến để hắn nhảy múa trong rừng? Thật sự là quá buồn cười!”

Ngu Chiêu nhếch khóe miệng: "Là nhờ Huyền Lăng chỉ điểm ta.”

Lúc trước tại Giao Nhân các, Huyền Lăng bày ra huyễn cảnh là mấy người Phương Thành Lãng, Lam Tử Du đang quần áo không chỉnh tề nhảy múa trước mặt nàng.

Vừa rồi nàng cũng là nảy ra ý tưởng làm vậy. Nàng làm riêng huyễn thuật này để phóng thích bản chất bên trong Lam Tử Du. Kết quả thật không tệ.

Nàng hiểu rõ Lam Tử Du, lúc này chắc hẳn hắn đang phẫn nộ lắm.

Về sau cứ nhìn thấy nàng, chắc chắn sẽ nhớ tới tình cảnh bị giáo huấn đầy đau đớn, thê thảm. Mong rằng hắn sẽ hết lòng tuân thủ ước hẹn, cùng nàng giữ khoảng cách.

Ngu Chiêu không chắc chắn về suy nghĩ này.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments