CHƯƠNG 126: Kỳ tích của tộc Giao Nhân
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Ngu Chiêu thò tay vào trong túi trữ vật không gian để lấy ra một viên châu màu trắng. Nàng đặt hai viên châu chung một chỗ rồi so sánh chúng. Nàng nhận thấy trừ kích thước lớn nhỏ khác nhau thì không có sự khác biệt về độ sáng và màu sắc.
Nàng ngạc nhiên nhìn về hạt châu nhỏ xuất hiện trong không khí.
Tộc giao nhân sắp có giao nhân mới ra đời sao?
Nàng không biết là do thể chất Giao Nhân có chút đặc thù hay giữa nàng và Giao Nhân lại có mối ràng buộc nào đó mà nàng cảm thấy có người đang nhìn nàng. Nhưng nàng không tìm ra tung tích của đối phương. Tương tự như lúc nàng ở cung điện dưới đáy biển, nàng phát giác ra khí tức của Giao Nhân lại không rõ vị trí cụ thể. Chỉ e, muốn tìm thấy Giao Nhân thì chỉ có tộc nhân của họ mà thôi.
Nghĩ vậy, Ngu Chiêu đưa mấy viên châu nhỏ tựa hạt gạo, không phải thuốc châu tới trước mặt Giao Nhân.
Giao Nhân thanh âm trì trệ, sau đó toàn bộ trái tim cũng bắt đầu run rẩy theo: “Ngươi nhặt được nó từ đâu?”
Ngu Chiêu chỉ một ngón tay.
Giao Nhân giống như một cơn lốc thổi đến trước vị trí ngón tay nàng, lớn tiếng kêu gọi.
Tộc Giao Nhân có ngôn ngữ đặc thù riêng. Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu nghe không hiểu, nhưng bọn họ có thể nhận thấy thanh âm Giao Nhân chập chùng lên xuống.
Sau đó, không gian được xé rách mấy vết nứt không gian, từ trong khe nứt bay ra những quả trứng thủy lam lớn nhỏ.Thông qua lớp áo ngoài trong suốt có thể nhìn thấy giao nhân nhỏ đang nằm co lại bên trong.
Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu trừng to mắt và nín thở theo dõi, như sợ chỉ động tác nhỏ thôi sẽ quấy nhiễu giao nhân nhỏ chưa nở.
Giao Nhân cũng đồng dạng lo lắng theo, thanh âm cũng chậm lại.
Quả trứng thứ bốn mươi tám từ khe nứt bay ra, một lúc lâu sau cũng không thấy trứng nào bay ra nữa. Ngu Chiêu và Giao Nhân sắc mặt ngưng trọng.
Rõ ràng trước đó nàng nhặt được viên nhỏ không phải thuốc châu đã nở thành công ra giao nhân. Giờ vết nứt không gian sắp khép lại mà giao nhân nhỏ vẫn chưa xuất hiện. Chẳng hay nó đã gặp chuyện ngoài ý muốn gì?
“Y”
Một thanh âm non nớt vang lên, họ thấy giao nhân nhỏ dài bằng cánh tay từ vết nứt bơi ra, chăm chú quấn vào người Giao Nhân.
Bộ dáng Giao Nhân nhỏ khoảng ba, bốn tuổi với hài tử Nhân tộc, gương mặt như hai bánh bao mềm mới hấp, đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa sự ngây thơ và tò mò xung quanh.
Thân thể đứa bé áp sát vào người Giao Nhân, lắng nghe nhịp tim hỗn loạn, nàng ta cười khúc khích rồi cất tiếng trong trẻo như chưa dứt sữa của mình:”Ca ca!ca ca!”
Giao Nhân cảm động nói không lên lời trước khoảnh khắc này.
Sửng sốt một hồi lâu, hắn mới lắp bắp đáp lai:”Ca ca ở đây! Ca ca ở đây!”
“Ca ca, không khóc, khó chịu.”
Tim Giao Nhân muốn hòa tan khi như những lời bập bẹ chưa rõ chữ của Giao Nhân nhỏ.
Hắn thể chất đặc thù. Dù có giai đoạn khó khăn đi chăng nữa, hắn cũng chưa từng rơi nước mắt. Cho nên, từ trước tới nay chưa ai khuyên hắn là đừng khóc.
Đây là tộc nhân của hắn!
Đây là muội muội của hắn!
Sau khi vui sướng hưởng thụ khoảnh khắc nghênh đón sinh mệnh mới ra đời. Giao nhân, Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu cùng nhau bận rộn.
Lần chuẩn bị cho giao nhân nhỏ nở , bọn họ trước muốn trợ giúp Huyền Lăng, cũng chính là trái tim giao nhân còn lại, lần nữa khôi phục nhục thân (thân thể).
Tộc Giao Nhân trước kia xưa nay chưa từng xảy ra tình huống này trước đây. Trong bảo khố của tộc Giao Nhân có không ít trân quý hiếm thấy chi vật, Ngu Chiêu đang thức tỉnh ký ức về Thủy Linh Ngọc, vì thế nàng đối với tất cả đồ vật dưới nước nhiều hơn một loại cảm giác mãnh liệt, cho nên bọn họ quyết định thử một lần.
Toàn bộ quá trình kéo dài một tháng, trong lúc đó thất bại mấy chục lần, Huyền Lăng đều không ôm ấp hi vọng gì, là Ngu Chiêu kiên trì cùng giao nhân muội muội làm bạn, khiến cho hắn tiếp tục kiên trì.
Về sau, bảo khố của giao nhân tộc rỗng hơn phân nửa, bọn họ cũng thành công.
Huyền Lăng tái tạo nhục thân, theo như hắn nói thân thể của hắn so với ngày trước cứng cáp hơn.
Huyền Lăng bắt đầu khỏi hẳn đau nhức, hắn vui vẻ trải qua sinh hoạt của một vú em.
Lão giao nhân đem trứng giao nhân giấu ở cung điện dưới đáy biển không nở, cũng không phải là hắn không nghĩ tới, mà là để trứng giao nhân nở được cần có rất nhiều điều kiện tiên quyết.
Trọng yếu nhất để trứng giao nhân nở thành công chính là giao nhân nở trong túi của giao nhân, mà lão giao nhân tuổi tác đã cao, túi sớm đã thoái hóa, không cách nào hoàn thành nhiệm vụ nở.
Nhưng mà, trong thời gian dài trứng không nở phải được dùng pháp thuật đặc thù để giữ sinh mệnh kéo dài trong trứng.
Điểm này lại chỉ có Lão giao nhân mới có thể thi triển.
Cho nên khó khăn xuất hiện, Lão giao nhân có thể bảo trì sinh mệnh của trứng giao nhân trứng, lại không cách nào làm cho nở nở.
Một khi Lão giao nhân không còn, trứng giao nhân sẽ chỉ còn kết cục cuối cùng là cùng nhau chết.
Đó chính là lí do vì sao khi biết Ngu Chiêu là tia sinh cơ cứu rỗi được tộc Giao Nhân trên bờ vực tuyệt chủng, Lão đã không chút do dự hi sinh bản thân để bảo vệ nàng. Lão biết rõ mình không sống được bao lâu nên chọn ăn cả ngã về không, dùng hết sức lực cuối cùng.
Về phần muội muội của Huyền Lăng, nàng tự động nở thành công mà không cần túi nở của giao nhân trưởng thành ấp. Nàng là một kỳ tích, kỳ tích của tộc Giao Nhân.
..........
“Ngu Chiêu, thuận buồm xuôi gió.”
“Thuận lợi, tỷ tỷ, thuận lợi.”
Trên thuyền.
Ngu Chiêu đứng trước boong vẫy tay về một lớn một nhỏ trên biển: “Huynh muội các ngươi trở về đi, lần sau đến Nam Minh ta sẽ gặp các ngươi.”
“Tốt, chúng ta đều hoan nghênh ngươi tới.”
Huyền Lăng nói xong như sực nhớ ra cái gì, hắn hướng mắt về Quý Hàn Châu nói:”Cũng hoan nghênh ngươi tới làm khách.”
Quý Hàn Châu: Haha.
Đừng cho là ta không nhìn ra ngươi đã quên mất ta.
Huyền Lăng ngượng ngùng cười một tiếng.
Hắn thật ra không phải là cố ý.
Quý Hàn Châu lúc ở cung điện dưới đáy biển đã giúp đỡ hắn không ít việc.
Nhưng kỳ quái là rõ ràng Quý Hàn Châu một thiếu niên trẻ tuổi đầy xuất chúng, hăng hái, cớ sao mỗi lần đứng chung với Ngu Chiêu lại tựa như biến mất nên hắn liền vô ý thức mà quên hắn.
Huyền Lăng ngẫm nghĩ không ra chỉ còn cách quy hết nguyên nhân là do khí tràng của Ngu Chiêu quá mức cường đại, người gần nàng đều bị lấn áp.
Bỏ chuyện ngượng ngùng vừa nãy sang một bên, rốt cuộc Quý Hàn Châu trịnh trọng cáo biệt Huyền Lăng và muội muội hắn.
Mấy người họ lại hàn huyên chia tay hồi lâu, Ngu Chiêu lái thuyền hướng về phía bờ biển.
Muội muội giao nhân ôm cánh tay Huyền Lăng, nàng chưa biết đến ý nghĩa của sự chia ly, tò mò hỏi ca ca:
“Tỷ tỷ, bao lâu, trở về?”
Huyền Lăng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc muội muội, ôn nhu nói:”Sẽ nhanh thôi.”
Thiên hạ rộng lớn, rồi bọn họ sẽ trùng phùng.
…
“Diệp tiên tử, đây là âm hoa mật, là đặc sản ở Chiểu Trạch Lâm. Nữ tu sau khi sử dụng nó không chỉ dưỡng dung nhan mà lại giúp cơ thể có dị hương. Ta phải bỏ thời gian mất nửa năm ở Chiểu Trạch Lâm mới thu hoạch được gần nửa bình. Này là chút tâm ý của ta, tiên tử nhất định phải nhận lấy.”
“Âm mật hoa đã tính là cái gì, ta có Thánh phẩm tư âm bổ khí Hoàn Dương Đan, vừa sử dụng liền có hiệu quả, thích hợp cho Diệp tiên tử điều dưỡng cơ thể.
“Diệp tiên tử, ngài đến xem kiện bảo bối này...”
Tô Minh trở lại khách điếm, hắn thấy tiểu sư muội bị tầng tầng lớp lớp người vây quanh, lông mày hắn dựng lên, nắm hai người ngoài hất văng ra.
“Các người đang làm gì! Dám quấy rầy tiểu sư muội của ta! Chán sống rồi phải không!”
0 comments