CHƯƠNG 128: Ngoài ý muốn gặp lại
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Có lòng trồng hoa thì hoa không nở, ngược lại vô tâm thì lá xanh um.
Thời điểm Lam Tử Du oán thán cũng không hề nghĩ tới không lâu sau đó, hắn sẽ gặp lại Ngu Chiêu trước cả Phương Thành Lãng và Thôi Ngọc.
Ngày thứ mười đi đường,
Ba người Lam Tử Du nghe thấy tiếng đánh nhau vang dội từ phía xa xa.
Tô Minh hỏi: “Nhị sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm sao? Hay là đi vòng qua?”
Lam Tử Du suy nghĩ một lát nói: "Đệ với tiểu sư muội cứ ở đây chờ, ta đi ra trước xem tình hình.”
“Tốt, Nhị sư huynh cẩn thận.”
Hai người nhẹ gật đầu, Lam Tử Du liền điều động linh lực hướng về phía âm thanh bay tới.
Hắn cũng không phải loại người thích xen vào việc người khác, nhưng mà đi ra ngoài không tránh khỏi nhiều việc phát sinh, nếu gặp chuyện rủi ro bên ngoài, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn với điều kiện tiên quyết là đối phương không phải kẻ ác.
Lại hướng về phía trước, hắn nghe thấy tiếng kiếm giao đấu.
Tiếng tụng kinh trong trẻo, như phượng gáy cửu thiên.
Lam Tử Du mắt bỗng sáng lên, trong lòng đối với người vừa thi triển kiếm dâng lên hào cảm, tốc độ phi hành tăng tốc.
Ngay lúc hắn sắp đến trung tâm của cuộc chiến, thần trí hắn cảm ứng được khí tức quen thuộc, bước chân không khỏi dừng lại.
Muội ấy tại sao lại ở chỗ này?
Một bên khác.
Thần thái Ngu Chiêu đứng ngoài đầy ung dung quan sát Quý Hàn Châu đấu kiếm pháp.
Đây không phải lần đầu nàng nhìn Quý Hàn Châu dùng kiếm.
Nhưng mỗi lần chứng kiến, nàng không khỏi cảm khái Quý Hàn Châu thật là kiếm cốt trời sinh, kiếm của hắn và hắn như hòa vào thành một. Tựa như từ trong cơ thể hắn đánh ra, điều khiển như một phần của cơ thể.
Đồng thời, kiếm pháp của hắn mỗi lần dùng so với lần trước lại càng hoàn mỹ, ngay tại lúc người khác nghĩ rằng hắn đã đạt tới giới hạn thì hắn liền cho người bất ngờ mới.
Đối thủ của Quý Hàn Châu cũng là một kiếm tu. đã thế còn là Kim Đan trung kỳ.
Chỉ dựa vào tu vi hiện tại của Quý Hàn Châu, căn bản không có cách nào đánh bại ngay được. Vì vậy, Ngu Chiêu đã vận dụng Huyễn thuật, làm cho đối phương hỗn loạn ký ức, nghĩ lầm bản thân dừng lại ở Trúc Cơ hậu kỳ.
Dựa theo phán đoán của Ngu Chiêu, tiếp tục một nén hương nữa, hai người liền phân thắng bại. Nhưng, hết lần này tới lần khác, xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Nàng nhìn về hướng đông bắc,lông mày nhíu lại.
Mặc dù Lam Tử Du đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu có gặp mặt Ngu Chiêu, nhưng ngay khi nhìn thấy Ngu Chiêu, trong lòng hắn tránh không được sự bàng hoàng, chấn động, không thể tin được.
Ngu Chiêu vậy mà đã Kết Đan!
Tu sĩ Kim Đan dưới hai mươi tuổi, cho dù là thiên tài được bồi dưỡng từ Ngũ Hành Đạo Tông cũng là khó gặp.
Lam Tử Du còn nhớ kỹ lúc hắn hai mươi mốt tuổi kết thành Kim Đan, không ít trưởng lão lần đồng môn dều khen ngợi hắn là thiên chi kiêu tử.
Bậy giờ so sánh với Ngu Chiêu, lại càng không thể thể tin nổi.
Nhưng Ngu Chiêu không phải người thiên tư ngu dốt, không muốn tiến bộ, sao giờ phát triển nhanh đến vậy!
Trong mắt Lam Tử Du tràn đầy ngạc nhiên, và sự không chắc chắn.
Ngu Chiêu mười phần hiểu rõ Lam Tử Du, chỉ cần nhìn qua ánh mắt của hắn cũng đoán được bảy, tám phần.
Nàng có chút nhếch khóe môi lên.
Nàng đã không còn là con người của trước kia nữa, sao tư tưởng của Lam Tử Du vẫn mãi dậm chân tại chỗ.
Nàng nhìn một hồi liền cảm thấy không thú vị, thu hồi tầm mắt.
Một nén nhang sau, tu sĩ Kim Đan đâm xuyên qua cánh tay Quý Hàn Châu, Quý Hàn Châu cũng đâm xuyên quan mi tâm hắn.
Kiếm quang lóe lên.
Một cỗ chất lỏng đục ngầu bắn ra.
“Ầm!”
Quý Hàn Châu tay không dính máu, không hề nghĩ tới cánh tay đau xót của bản thân, quay đầu nở một nụ cười xán lạn về Ngu Chiêu.
“Đệ thắng rồi!”
Ngày thường Quý Hàn Châu luôn khoác trên mình khí phách ngông nghênh, phóng khoáng. Trời sinh tuấn lãng với đôi mắt phượng. Giờ phút này, khi hắn cười lên bớt đi vẻ kiêu ngạo, nhiều thêm cảm giác ấm áp của thiếu niên.
Ngu Chiêu đã quen với điều đó, nàng không thấy có gì khác biệt. Nhưng ngược lại, Lam Tử Du không hiểu sao cảm thấy khó chịu.
Có lẽ trực giác của nam tử, hắn cảm nhận rõ người này tâm tư bất chính, mới sinh ra hào cảm không lâu liền tan vào hư vô, ánh mắt như dao găm quét tới.
Quý Hàn Châu nhạy cảm phát hiện có thêm một ánh mắt bất thiện nhìn hắn.
Hắn quay đầu lại, khóe miệng mới nhếch đã trở lại thành một đường thẳng, trần mặt phảng phất tầng sương lạnh lẽo.
Ánh mắt hai người giao nhau, ai cũng không chịu rời mắt trước.
“Quý sư đệ, chúng ta đi!”
Ngu Chiêu dùng linh lực nhặt túi trữ vật của kiếm tu Kim Đan kia, từ tốn nói với Quý Hàn Châu.
“Được.”
Quý Hàn Châu đáp, bước chân không hề do dự bước đến chỗ Ngu Chiêu, mặc nhiên coi Lam Tử Du là không khí.
Lam Tư Du nhìn hai người nói đi liền đi, tức đến xanh mét mặt mày: "Ngu Chiêu, muội nhìn thấy sư huynh cũng không lên tiếng chào hỏi. Lễ nghi muội học được bị chó gặm hết vào bụng rồi?”
Quý Hàn Châu bỗng nhiên quay đầu, trong mắt lóe lên sát khí: "Miệng ngươi tốt nhất sạch sẽ chút!”
“Ta và sư muội đang nói chuyện, có liên quan gì đến ngươi! Cút cho ta!”
Lam Tử Du sắc mắt trầm xuống, hắn tiến lên một bước để lấy uy áp của tu sĩ Kim Đan áp đảo Quý Hàn Châu.
“Lam Tử Du, nơi này không phải là Ngũ Hành Đạo Tông, càng không phải nơi để ngươi diễu võ dương oai.”
Ngu Chiêu búng ngón tay phá được uy áp của Lam Tử Du, ánh mắt nàng nhìn thẳng Lam Tử Du, trong mắt không chút gợn sóng, chỉ có khoảng không tịch mịch.
Quý Hàn Châu đắc ý vênh mặt.
Ngu sư tỷ giữa nam nhân không rõ lai lịch này đã lựa chọn đứng về phía hắn. Có phải trong lòng Ngu sư tỷ, hắn cũng có một vị trí không thể thay thế.
Quý Hàn Châu cao hứng!
Đáy lòng Lam Tử Du bùng nổ!
Hắn không thể tin được Ngu Chiêu vì dã nam nhân này mà khiêu khích hắn.
“Ngu Chiêu! Ta mới là sư huynh của muội!”
“Không, ngươi không phải!” Ngu Chiêu mỉm cười: "Cần ta nhắc lại cho người sao? Lam Tử Du, ta đã sớm không phải là người của Độc Nguyệt Phong, hy vọng sau này có gặp lại làm phiền coi như không biết ta, chúng ta không còn quan hệ.”
Đây không phải lần đầu Ngu Chiêu nói vậy.
Nhưng Lam Tử Du không quá coi trọng lời nói của Ngu Chiêu.
Lần này cũng giống vây.
“Ngu Chiêu! Muội tột cùng muốn nháo đến mức nào, muội có biết vì chuyện của muội đã khiến cho cả Độc Nguyệt Phong loạn thành một đoàn. Muội có thể hay không hiểu chuyện được một phần như tiểu sư muội!”
Ngu Chiêu lắc đầu.
Đàn gảy tai trâu.
Nàng nói khẽ với Quý Hàn Châu: "Đi thôi.”
"Không cho phép muội rời đi!"
Lam Tử Ngọc trong mắt lóe lên lệ quang, thanh âm lạnh như băng: “Ngu Chiêu, nếu hôm nay muội không nói rõ ràng, đừng hòng nghĩ đến việc rời đi!"
Quý Hàn Châu vô cùng tức giận, muốn nói cái gì, nhưng Ngu Chiêu lại giơ tay cản hắn lại.
Hắn và Ngu Chiêu im lặng, hiểu rằng Ngu Chiêu muốn tự mình giải quyết vấn đề nên không nói nữa.
Sự ăn ý thầm lặng giữa hai người khiến Lam Tử Du nhức mắt.
Ngọn lửa tức giận ập đến trong lồng ngực, hắn muốn gầm lên muốn trút giận, nhưng lại giống như một cục bông gòn mắc kẹt trong cổ họng, khiến hắn càng không thể phun ra hay nuốt xuống, càng khó chịu hơn.
Ngu Chiêu lúc này ngước mắt lên mà không có chút nhiệt tình nào: "Lam tử Du, nếu ta đánh thắng ngươi, sau này ngươi đừng làm phiền ta nữa."
Lam Tử Du nghĩ rằng hắn đang nghe thấy ảo giác.
Ngu Chiêu vừa đã nói gì?
Muội ấy thực sự nghĩ mình sẽ thắng?
Ngay cả khi muội ấy trở thành tu sĩ Kim Đan thì khoảng cách so với hắn vẫn khác một trời một vực, vậy mà vẫn cố gắng đánh bại hắn?
Mơ mộng hão huyền.
"Được!" Lam Tử Du gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu muội thắng, huynh sẽ coi như chưa từng quen biết muội. Nhưng nếu muội thua, muội không chỉ phải dập đầu nhận lỗi và hứa sẽ không tùy ý làm bậy, sống hòa thuận với tiểu sư muội, không làm khó tiểu sư muội!"
"Được, ta đáp ứng với ngươi ."
0 comments