Vo Tinh Dao Chuong 125

By Quyt Nho - tháng 12 10, 2024
Views

Chương 125: Ơn một đấu, thù một bát

Người dịch: Quýt

Nam Minh Thành, còn gọi là "Thành trì số một của Nam Vực", mỗi ngày đón tiễn vô số tu sĩ.

Giọng nói the thé của Tiểu Hồng, lại thêm việc nhắc đến linh thạch, nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.

Cô bé hoàn toàn không nhận ra điều đó, vẫn tiếp tục dùng ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Ngu Chiêu.

Ngu Chiêu lạnh lùng nhìn lại cô bé.

Không uổng câu tục ngữ: Ơn một đấu, thù một bát.

“Ta và ngươi không thân không quen, cớ gì phải cho ngươi mượn?”

“Vì… vì ta cần mà!” Tiểu Hồng buột miệng thốt lên.

Nói xong, dường như nhận ra câu nói của mình có chút không ổn, cô vội vàng bổ sung:
“Trước đây ngài đã rất hào phóng, chút linh thạch này đối với ngài chẳng đáng là gì. Hơn nữa, sau này ta nhất định sẽ trả lại. Ngài coi như giúp ta một lần, không được sao?”

Xung quanh, có vài kẻ nhiều chuyện nghe thấy lời của Tiểu Hồng, lớn tiếng hỏi:
“Tiền bối, ngài với cô bé này có quan hệ gì vậy?”

Khóe môi Ngu Chiêu thoáng hiện nét cười lạnh:
“Nó là người ta thuê làm hướng dẫn viên lần đầu đến Nam Minh Thành, hôm nay là lần thứ hai gặp.”

“Cái gì? Chỉ là hướng dẫn viên thôi à?”

“Ồ, ta còn tưởng hai người có họ hàng gì với nhau. Ta nói rồi, nhìn mặt chẳng giống nhau tí nào cả!”

“Chỉ gặp một lần mà cũng dám đi mượn linh thạch, da mặt đúng là dày thật.”

“…”

Trong giới tu chân, chẳng thiếu những người thích xem náo nhiệt.

Khi biết được mối quan hệ giữa Ngu Chiêu và Tiểu Hồng, tất cả đều cảm thấy khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Hồng đầy vẻ kỳ quái.

Hai má Tiểu Hồng đỏ bừng:
“Ta chỉ muốn mượn tiền bối chút linh thạch thôi. Ta đâu có nói là không trả lại, sao lại không được?”

“Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Linh thạch đâu phải muốn mượn là mượn, chưa kể, ngươi có trả nổi không?”

“Lời này nghe hay đấy! Lớn mặt thật!”

“Một kẻ Luyện Khí kỳ chẳng ra gì mà dám lớn tiếng trước mặt một tiền bối Kim Đan kỳ, đúng là không biết sợ là gì.”

Không cần Ngu Chiêu phải lên tiếng, đám đông đã đồng loạt chỉ trích Tiểu Hồng, khiến cô bé gần như sắp khóc.

Tiểu Hồng muốn lấy tay che mặt mà chạy đi, nhưng nghĩ đến ba đứa em ở nhà, cô bé bỗng thấy trong lòng mình dâng lên một luồng sức mạnh.

Cô lớn tiếng quát vào mặt Ngu Chiêu:
“Ngài tiêu tốn nhiều linh thạch ở Giao Nhân Các như thế, chỉ cần rơi ra một chút qua kẽ tay cũng đủ cho ta và các đệ đệ ta dùng rồi! Trước đây ngài không phải tỏ ra rất hào phóng, rất tốt bụng sao? Sao không thể thương hại ta chút chứ!”

Nghe vậy, ánh mắt của không ít người xung quanh nhìn về phía Ngu Chiêu trở nên khác lạ.

Lời của Tiểu Hồng vô tình tiết lộ một thông tin quan trọng.

Ngu Chiêu rất giàu.

Hơn nữa, không chỉ là giàu bình thường.

Ánh mắt Ngu Chiêu lập tức trở nên lạnh lẽo.

Dù Tiểu Hồng nói lời này vô tình hay cố ý, thì cô bé đã đẩy nàng vào một tình cảnh nguy hiểm.

Cô bé không chỉ ngu ngốc mà còn có lòng dạ ích kỷ, cái sự “không biết mình sai ở đâu” này càng khiến người ta chán ghét.

“Cách đây hơn một tháng, ta đã cho ngươi sáu khối linh thạch thượng phẩm. Chẳng lẽ chừng đó không đủ cho ngươi và các em ngươi dùng hay sao?”

Lời này vừa thốt ra, đám đông lập tức xôn xao.

Ánh mắt họ lại chuyển hướng sang Tiểu Hồng.

Đó là sáu khối linh thạch thượng phẩm! Với bọn họ, chừng đó đủ để tu luyện hàng chục năm, vậy mà cô bé này chưa đầy hai tháng đã xài hết?

Chỉ có kẻ ngu mới tin.

“Ta… ta đã nói rồi, ta làm mất linh thạch rồi. Bây giờ ta không có linh thạch nữa.”

Tiểu Hồng không ngờ Ngu Chiêu lại vạch trần chuyện này, cô vội vàng giải thích với đám đông.

Thế nhưng ánh mắt lảng tránh, hành động luống cuống của cô trong mắt những người khác lại càng giống đang nói dối.

Thế là càng nhiều ánh mắt đầy ác ý đổ dồn về phía Tiểu Hồng.

Cô bé lo lắng đến mức sắp bật khóc.

Sinh sống ở nơi hỗn loạn nhất của Nam Minh Thành, cô bé rất nhạy cảm với sự thù địch. Cô biết mình sắp gặp rắc rối lớn.

“Tiền bối…”

Tiểu Hồng muốn cầu xin Ngu Chiêu giải thích hộ mình, nhưng Ngu Chiêu thậm chí chẳng thèm nhìn cô, thẳng bước đi về phía cổng thành.

Tiểu Hồng nghiến răng, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh:
“Tiền bối, cầu xin ngài, làm ơn rộng lòng từ bi mà cứu lấy con với!”

Ngu Chiêu mặt không cảm xúc, bước chân không dừng lại, cả người toát ra khí thế lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần. Những người xung quanh thấy vậy cũng không dám cản đường, vội vàng né sang một bên.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Tiểu Hồng, Ngu Chiêu ung dung rời đi, chỉ để lại bóng lưng kiên quyết, không chút lưu luyến.

“Làm tốt lắm! Ta ghét nhất loại người 'ta là kẻ yếu nên ta luôn đúng' như con bé đó! Ban đầu, cô không nên cho nó sáu khối linh thạch thượng phẩm đó!”

Sau khi rời khỏi Giao Nhân Các, lão Giao Nhân có vẻ cởi mở hơn, vừa đi vừa lải nhải bên tai Ngu Chiêu, tỏ rõ thái độ ghét bỏ đối với Tiểu Hồng.

“Sáu khối linh thạch thượng phẩm vốn dĩ không định cho nó.”

Trong đó, năm khối là tiền công Ngu Chiêu định trả cho Trà đại sư, nhưng người đó không chịu nhận, nên mới rơi vào tay Tiểu Hồng.

Kết quả là Tiểu Hồng chẳng những không biết ơn mà còn sinh lòng tham, thậm chí còn nghĩ đến việc lấy cả linh thạch trong nhẫn trữ vật của nàng.

“Hừ, tham lam thì chịu báo ứng, đáng đời!”

Lão Giao Nhân rất hài lòng với cách xử lý của Ngu Chiêu, trong lòng cũng giảm bớt phần nào sự ác cảm với nàng.

Ngu Chiêu rời khỏi thành, thấy Quý Hàn Châu vẫn chưa đến, liền đi đến một ngọn núi hoang gần đó để chôn cất hài cốt của Hoa Nương Tử và những người khác. Sau đó, nàng quay lại cổng thành để tiếp tục chờ đợi.

Trong lúc chờ, nàng còn tiện tay giải quyết mấy tên tu sĩ Kim Đan muốn "cướp của diệt khẩu".

Một lúc sau, Quý Hàn Châu mới vội vã đến nơi.

“Thư đã gửi đi rồi chứ?” Ngu Chiêu hỏi.

Quý Hàn Châu nở nụ cười, gật đầu:
“Ừ, người của Vạn Bảo Các nói chưa đến một tháng là tông môn sẽ nhận được thư của ta.”

Ánh mắt Ngu Chiêu thoáng chút ngập ngừng:
“Quý sư đệ, mọi chuyện ở đây đã xong, đệ không cần ở lại Nam Minh Thành nữa. Hay là sớm quay về để đoàn tụ với gia đình và đồng môn đi.”

Dù đi thuyền đến cung điện dưới đáy biển của Giao Nhân thì nhanh nhất cũng mất khoảng một tháng cả đi lẫn về. Ngu Chiêu cho rằng Quý Hàn Châu không cần mạo hiểm đi cùng nàng.

“Ngu sư tỷ, đệ vẫn muốn theo tỷ học hỏi thêm một thời gian nữa. Hơn nữa, lần trước chúng ta rõ ràng cùng đến cung điện dưới đáy biển, nhưng đệ còn chưa được nhìn thấy bên trong trông thế nào. Nếu để người khác biết, đệ sẽ bị cười cho đấy.”

Quý Hàn Châu nhìn nàng với ánh mắt đầy uất ức.

Đúng là lần trước cậu xui xẻo ngất đúng lúc quan trọng, đến khi tỉnh lại thì mọi chuyện đã xong xuôi.

Cậu nhất quyết phải đến cung điện dưới đáy biển nhìn thử một lần.

Ngu Chiêu cũng không có ý kiến gì, chỉ sợ Giao Nhân sẽ không vui.

May mắn thay, Giao Nhân không nói gì thêm. Ba người cùng lên thuyền ra khơi, mất gần nửa tháng để trở lại hòn đảo chết chóc kia.

Nhờ có Giao Nhân, Quý Hàn Châu không cần tốn sức phá giải cấm chế. Ba người thuận lợi đi qua lối thông dưới biển để tiến vào cung điện dưới đáy biển.

Kể từ khi xuống thuyền lặn xuống biển, Giao Nhân không nói thêm lời nào, trở nên cực kỳ trầm lặng.

Mãi đến khi bước vào cung điện, cảm xúc bị đè nén bấy lâu của hắn ta mới bùng nổ thành tiếng khóc bi thương.

Tiếng khóc của hắn chứa đựng nỗi đau vô tận, như muốn trút hết mọi khổ sở trong suốt những năm qua.

Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu cũng bị cảm xúc của hắn ảnh hưởng, hai mắt đỏ hoe, tâm trạng nặng nề.

Đặc biệt là Ngu Chiêu, người đã biết về quá khứ của tộc Giao Nhân và từng được lão Giao Nhân liều mạng cứu sống, cảm xúc càng thêm mãnh liệt.

“Cạch.”

Đúng lúc này, Ngu Chiêu nghe thấy một tiếng động nhỏ.

Nàng nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một viên tròn nhỏ hơn hạt gạo lăn lóc đến chân mình.

Nàng cúi người nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay quan sát.

Ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ trầm ngâm, như đang suy nghĩ điều gì.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments