Thu Bong Chuong 611

By Quyt Nho - tháng 12 11, 2024
Views

Chương 611: Bỏ Phiếu Loạn Xạ

Người dịch: Quýt

Bạch Ấu Vi ra khỏi phòng bỏ phiếu.

Xe lăn dừng ngay bên ngoài cửa, cô bỗng như nhớ ra điều gì đó, kêu lên một tiếng "Ối chà".

Mười ba người bên ngoài đều nghi ngờ nhìn cô.

“Làm sao bây giờ! Hình như tôi quên cái gì đó rồi!” Cô đưa ngón tay chạm vào cằm, làm ra vẻ đang suy tư, “Là gì nhỉ... À! Tôi nhớ ra rồi, tôi bỏ quên đạo cụ ở trong phòng rồi!”

Mọi người: “...”

Bạch Ấu Vi mỉm cười nhẹ nhàng với họ: “Nhưng để không làm mất thời gian bỏ phiếu của mọi người, tôi sẽ không quay lại lấy. Mọi người vào rồi cũng không cần nhặt giúp ta, đạo cụ của tôi hơi đặc biệt, ngoài tôi ra, bất kỳ ai chạm vào đều sẽ kích hoạt sấm sét điện giật, thật là xin lỗi nhé~”

Mọi người lại: “...”

Ogata He mặt lạnh lùng, không nói gì, dường như đang cân nhắc xem lời của Bạch Ấu Vi có thật không.

Trên mái nhà, viên cầu giám sát tò mò ló ra nửa thân, hỏi Bạch Ấu Vi: “Ngươi thật sự bỏ quên đạo cụ trong đó à?”

“Đúng vậy~” Bạch Ấu Vi nghiêng đầu, cười mỉm chi, “Vô tình để quên mất đạo cụ, chắc không tính là vi phạm quy tắc trò chơi chứ? Dù có ai đó bị tác động bởi hiệu ứng của đạo cụ mà bị nướng chín thì cũng không liên quan đến tô, dù gì tôi cũng đã nhắc nhở trước rồi mà~”

Quả cầu thì thầm: “Trò chơi này cấm mọi hành vi bạo lực…”

"Tôi có làm gì đâu.” Bạch Ấu Vi nhún vai, "Tôi sức yếu không trói nổi con gà mà~”

Quả cầu: “…”

Ôi…

Lại thêm một người nữa…

Khó khăn lắm mới tổ chức được một trò chơi yêu cầu trí tuệ, cuối cùng lại bị đám người chơi này biến thành trò bạo lực, ôi, thật là buồn.

Quả cầu lăn trở lại.

Trong đám đông, Ogata He hỏi: "Tôi rất tò mò, trong trò chơi lại xuất hiện đạo cụ có thể gây mất cân bằng như vậy sao?”

Hắn vừa nói xong, gương mặt những người khác cũng lộ vẻ nghi hoặc, như thể họ nghĩ rằng Bạch Ấu Vi chỉ đang hù dọa họ.

“So với đạo cụ có thể sinh ra nhộng trong cơ thể người, đạo cụ của tôi còn kém xa lắm~” Bạch Ấu Vi khiêm tốn đáp, “Với lại cũng bị giới hạn nhiều, dù có thể nướng người chín ngay lập tức, nhưng hết điện thì lại phiền phức, giờ tìm chỗ sạc điện khó biết bao~”

Bác sỹ Ogata cười nhạt, “Vậy là… đạo cụ của cô chưa chắc đã có đủ điện, phải không?”

Bạch Ấu Vi nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi cong lên: “Anh có thể thử xem mà, nếu sợ rủi ro, ngươi cũng có thể để người khác thử - dù sao ngươi cũng có bao nhiêu là thuộc hạ, thiếu một hai người chắc chẳng sao, phải không, Bác sỹ Ogata?”

Ogata He không nói gì.

Những người khác cũng im lặng.

Bạch Ấu Vi lướt xe lăn, vừa đi vừa từ tốn nói: “Trò chơi chỉ yêu cầu chúng ta bỏ phiếu, đâu có bắt chúng ta phải dốc hết sức, vậy tại sao phải làm thế? Chống đối nhau chỉ đem lại bi kịch và tiếc nuối, tôi chỉ vì mọi người mà nói những lời này thôi mà…”

Sắc mặt của Ogata He càng lúc càng khó coi.

Đây là một sự chế giễu trắng trợn. Bởi những lời này, chính hắn đã nói trong lần bỏ phiếu trước.

Bạch Ấu Vi trở về hàng ngũ của đội mắt đỏ.

Những người phải bỏ phiếu, dù tâm trạng có thế nào, cũng đành cắn răng mà đi vào.

Mỗi người sau khi bỏ phiếu xong bước ra đều liếc nhìn Bạch Ấu Vi với vẻ mặt phức tạp.

Người đàn ông đeo kính hỏi từng người: “Đã bỏ phiếu cho số 11 chưa? Có bỏ không? Đã bỏ cho số 11 chưa?”

“Chưa… không thể bỏ phiếu cho số 11, tôi chọn đại số 16.”

“Chết tiệt! 16 là tôi! Mày bỏ phiếu bừa cái quái gì vậy?!”

“Vậy mày bỏ phiếu cho số 11 được sao? Mẹ nó, không bừa thì làm gì được chứ?!”


“Bỏ phiếu cho số 13 ấy! Bác sĩ đã nói rồi mà, số của khách mời X nằm ở vị trí từ 10 đến 14…”

...

Việc bỏ phiếu, hoàn toàn trở nên hỗn loạn.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments