Vo Tinh Dao Chuong 127

By Quyt Nho - tháng 12 12, 2024
Views

CHƯƠNG 127: Phân cao thấp.

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

Trong đám sư huynh đ, thì Tô Minh là khó đáng tin cậy nhưng thực lực của hắn cũng là tu sĩ Kim Đan.

Hắn hai ba lần liền đẩy ra đám người chặn đường, bảo hộ Diệp Tụng Tâm bên cạnh, hung thần ác sát đảo mắt nhìn đám người.

"Tam sư huynh, không cần đánh nữa, là hiểu lầm."

Diệp Tụng Tâm đứng lên, ngón tay trắng xanh của nàng nắm chặt cánh tay Tô Minh, nhẹ nhàng kéo.

Tô Minh quay đầu.

Diệp Tụng Tâm  hôm nay mặc vào một thân váy áo màu trắng, càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ trắng muốt như ngọc, đôi mắt trong suốt bên trong thể hiện thần sắc lo lắng, hai đầu lông mày nhíu lại như là để cho người ta không nhịn được muốn che chở nàng.

Tô Minh không khỏi thất thần một lúc.

Tiểu sư muội giống như lại càng ngày càng đẹp.

" Tam sư huynh."

Diệp Tụng Tâm gọi hắn một tiếng đầy ôn nhu mềm mại

Tô Minh bỗng nhiên hoàn hồn, lông mày nhăn lại, "Muội nói đám người đều là bằng hữu của muội?"

Những người này nhìn liền không giống như là chính nhân quân tử, tiểu sư muội sẽ không bị lừa đi?

" Dạ, bọn hắn đối với muôi không có ác ý." Diệp Tụng Tâm chân thành nói.

" Tiền bối,  Diệp tiên tử không khinh rẻ đám tiểu nhân mà cùng chúng ta lui tới, đám tiểu nhân vô cùng cảm kích, như thế nào lại hại nàng được!"

" Diệp tiên tử tâm địa thiện lương, hòa ái dễ gần, có thể cùng Diệp tiên tử quen biết, là vinh hạnh của đám tiểu nhân!"

" Đạo hữu, đám tiểu nhân tuyệt đối không có lòng mang ý xấu! Nếu không tin, ta dám lấy đạo tâm phát thệ!"

......"

Tô Minh nhìn xem những đám người kia tính tình xúc động phẫn nộ, tựa hồ hận không thể đem lòng của mình móc ra lấy chứng minh trong sạch, chỉ cảm thấy quái dị.

" Tam sư huynh, muội thật không có việc gì, huynh về phòng trước nghỉ ngơi đi, Nhị sư huynh hẳn là còn đang chờ huynh."

" Tiểu sư muội, muội làm sao không hỏi xem huynh cùng đại sư huynh đã nói những gì?"

Diệp Tụng Tâm cười một tiếng đắng chát, " Đại sư huynh cùng Tứ sư huynh không cùng huynh trở về, muội liền đoán được kết quả."

Nàng nói xong, đôi mắt rủ xuống, thanh âm sa sút, " Hai huynh ấy nhất định còn đang trách muội."

" Sự tình không phải như muội nghĩ!"

Tô Minh thấy thế, nào dám tiếp tục nói gì, an ủi nàng vài câu xong vội vàng lên lầu.

Tại chỗ rẽ của thang lầu, hắn đột nhiên ngừng bước chân lại, quay đầu nhìn lại.

Mới vừa rồi bị hắn đuổi đi  lại lần nữa tụ quanh tiểu sư muội, ánh mắt của họ cuồng nhiệt, nhưng ngôn hành cử chỉ lại mười phần quy củ, không dám nửa phần sai phạm. 

Tô Minh càng xem càng cảm thấy không đúng.

“Đệ lại bị Phương Thành Lãng sư huynh dạy dỗ một phen?”

Hắn ngẩng đầu một cái liền phát hiện bất tri bất giác đã đến gian phòng của Nhị sư huynh Lam Tử Du.

Lam Tử Du khóe miệng nhếch lên trào phúng:”Huynh đã sớm nói với đệ rôi, huynh ấy cùng Thôi Ngọc đều bị Ngu Chiêu tẩy não, chỉ e lúc này có sư tôn đích thân ra mặt cũng chưa chắc cản được hai người họ. Đệ đi làm gì cho mất mặt bản thân.”

Tô Minh ngồi xuống đối diện Lam Tử Du nói:”Chúng ta dừng chân nơi này đã ba tháng, chẳng làm nên trò trống gì. Hơn nữa, Đại hội Tu Chân giới sắp bắt đầu tổ chức rồi, đối thủ của Đại sư huynh giờ phút này đều không quản ngại ngày đêm nghĩ trăm phương ngàn kế thăng cấp tu vi. Đệ chính là muốn hỏi Đại sư huynh lúc này rốt cuộc nghĩ gì?”

“Đệ tốt nhất bớt xem vào việc người khác.” Lam Tử Du tiếp tục trào phúng thêm một câu xong chuyển sang chủ đề khác:”Huynh ấy nói thế nào?”

Tô Minh giận tái mặt:”Đại sư huynh nói huynh ấy biết rồi, bảo chúng ta muốn rời khỏi đây thì cứ việc, không cần để ý đến huynh ấy.”

“A”

Lam Tử Du Cười lạnh một tiếng.

Hắn biệt mọi chuyện sẽ có kết cục này.

Phương Thành Lãng và Thôi Ngọc bệnh tình nguy kịch, đã sớm tẩu hỏa nhập ma rồi.

Ngu Chiêu bướng bỉnh thì thôi, bọn họ còn đi theo châm ngòi thổi gió há chẳng phải ép hắn chịu thua sao?

Hắn sẽ không!

“Đừng để ý tới hai người họ, ngày mai chúng ta xuất phát trở về.”

Bọn họ lưu lại nơi này thật lãng phí thời gian. Tốt nhất trở về nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho thi đấu của Tu Chân giới.

“Mà này Nhị sư huynh, vừa nãy ở dưới lầu đệ nhìn thấy tiểu sư muội đứng cùng một chỗ với đám tu sĩ lạ lẫm, muội ấy nói là bằng hữu.”

“Ừ, có chuyện gì sao?”

Lam Tử Du lơ đễnh đáp lại.

Tiểu sư muội từ trước giờ nhân duyên luôn tốt ở tông môn, có phần hơi bị hoan nghênh quá, giờ ở ngoài kết giao bằng hữu không phải rất bình thường sao. 

“Nhưng những người đó không hẳn là người tốt….”

Bọn họ đang ở thành trì gần Chiểu Trạch Lâm nhất, mà Chiểu Trạch Lâm còn là nơi u ám chi địa, thường là nơi lý tưởng cho tu sĩ tu luyện tà thuật.

Tô Minh lo lắng không hẳn là không có cơ sở.

“Đệ nói cũng có lý.” Lam Tử Du nói:” Nhưng mà không sao, dù sao chúng ta ngày mai rời đi, bọn họ có tâm tư khác cũng không có khả năng động thủ.”

Tô Minh nghĩ cũng phải liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.

Lam Tử Du và Tô Minh cứ nghĩ họ đưa ra đề xuất rời đi là Diệp Tụng Tâm sẽ đồng ý. Nhưng trái với suy nghĩ của họ, nàng ta uyển chuyển cự tuyệt khiến họ vô cùng kinh ngạc.  

Lý do nàng ta đưa ra là nàng đã đáp ứng với các bằng hữu sẽ lưu lại mấy ngày, nhưng nàng cũng đáp ứng sau ba ngày sẽ đi.

Tô Minh và Lam Tử Du dù kinh ngạc cũng vẫn gật đầu đáp ứng.

Diệp Tụng Tâm về đến phòng, nàng móc từ túi trữ vật không gian ra trận bàn bày ra kết giới. Nàng lại đi đến tường dán mấy là bùa cách âm rồi mới mở miệng nói: ”Hệ Thống, thông báo cáo độ thiện cảm.” 

[ Đinh, Trương Nguyên trước mắt có độ thiện cảm  95 điểm.]

[ Đinh, Ngụy Tử Phương trước mắt có độ thiện cảm 85 điểm.]

[ Đinh, Vương Hồ trước mắt có độ thiện cảm 92 điểm.]

[......]

Hệ thống liền một lúc thông báo độ thiện cảm hơn mười người, đều từ 85 điểm trở lên.

Diệp Tụng Tâm cười đầy thỏa mãn.

Nàng trước kia thật quá nông cạn, chỉ biết vây quanh đám người của Phương Thành Lãng, lại quên  đạo lý góp gió thành bão.

Nàng trong mấy trước đây đã hấp thụ qua một đợt khí vận, cũng đem quy đổi thành giá trị thể lực, rõ ràng cảm giác cơ thể nhẹ nhàng đi không ít, trước ngực cũng không còn bị đè nặng, trì trệ.

Nghĩ đến không lâu nữa có thí đấu tại Tu Chân giới, trong mắt Diệp Tụng Tâm bừng lên ngọn lửa dã tâm

Thiên chi kiêu tử tại Tu Chân giới chắc hẳn trên người khí vận khẳng định vô cùng nhiều.

Chỉ nghĩ đến đó đã làm nàng đầy mong chờ.

Sau ba ngày.

Lam Tử Du, Tô Minh, Diệp Tụng Tâm lên đường trở về Ngũ Hành Đạo Tông

Tô Minh quay đầu nhìn thoáng qua khách điếm an tĩnh, hiếu kỳ hói Diệp Tụng Tâm: "Những bằng hữu của muội cớ sao hôm nay không đến đưa tiễn muội?”

Diệp Tụng Tâm lông mày cong lên đầy xinh đẹp, nàng nhàn nhạt cười một tiếng:”Trăng sao gió mát, sơn thủy có ngày gặp lại, cần gì đưa tiễn.” 

Tô Minh câu hiểu câu không gật gật đầu, trong lòng dâng lên một loại cảm khái là tiểu sư muội thật khác so với trước kia.

Lam Tử Du cũng có cảm giác tương tự.

Nhất là đi trên đường, Diệp Tụng Tâm không có dấu hiệu nào liền đột phá, từ Trúc Cơ trung kỳ tấn thăng lên Trúc Cơ hậu kỳ, loại cảm giác thật mạnh mẽ. 

Trước kia, hắn chỉ biết sức khỏe của Diệp Tụng Tâm không tốt, nhưng không rõ tình trạng cụ thể ra sao.

Diệp Tụng Tâm cũng không vì đó mà lười biếng, ngược lại, nàng mỗi ngày dành phân nửa thời gian về mặt tu luyện ngày đêm không ngừng.

Nhưng nàng trời sinh đã có cơ thể khiếm khuyết, linh khí khi tiến vào trong sẽ có một nửa trực tiếp bị bài xuất ra bên ngoài, một phần nhỏ mới được nàng hấp thụ. Một khi hấp thụ vượt quá khả năng, cơ thể liền kháng cự.

Lam Tử Du liền từng nhiều lần thấy Diệp Tụng Tâm  bởi vì không thể thừa nhận quá nhiều linh lực mà thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn cảm thấy Diệp Tụng Tâm có thể lên Trúc Cơ hậu kỳ cũng là kỳ tích, không ngờ Diệp Tụng Tâm lại đột phá trên dọc đường,  hoàn thành ngay trước mặt hắn.

Sau hồi kinh ngạc, Lam Tử Du liền nghĩ tới Ngu Chiêu.

Tiểu sư muội tại dưới tình huống gian nan như vậy đều có thể luôn có tâm thái tích cực, kiên trì không ngừng, Ngu Chiêu thân thể lành lặn, suốt ngày chỉ biết oán trời trách đất.

Đem cả hai cùng so sánh, lập tức phân cao thấp ngay.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments