Thu Bong Chuong 610

By Quyt Nho - tháng 12 10, 2024
Views

Chương 610: Loại Số 11

Người dịch: Quýt

Ogata He hơi nheo mắt lại, nhìn Dư Triều Huy: “Nếu cô ta không phải, vậy anh nghĩ… trong số chúng ta, ai có thể là?”

Dư Triều Huy nhíu mày, không trả lời.

Anh ta là người cẩn trọng, sẽ không dễ dàng đánh giá bất kỳ ai hay sự việc nào, bất kể có gì đặt trước mặt, anh ta đều cần bằng chứng rõ ràng.

Bác sỹ Ogata mỉm cười, hỏi Dư Triều Huy: “Anh từng nghi ngờ tôi chưa?”

Dư Triều Huy đáp cộc lốc: "Tôi thấy ai cũng khả nghi.”

Phương Vũ kéo tay anh ta, ánh mắt cảnh cáo không cho nói bậy.

“Không sao.” Bác sỹ Ogata chẳng để tâm, nụ cười vẫn hòa nhã và thân thiện.

Không ai thực sự tin rằng hắn hòa nhã và thân thiện, dẫu họ đã thỏa thuận hợp tác, nhưng sự đề phòng và cảnh giác đối với nhau thì chẳng giảm đi chút nào.

“Như anh nói, thực sự là ai cũng đáng nghi, nhưng tôi cho rằng, cô ta là người đáng nghi nhất, biết vì sao không?” Ogata He hỏi.

Dư Triều Huy nghĩ một lát, rồi lắc đầu.

Ogata He giải thích: “Bởi vì mục đích của khách mời X thể hiện rõ ràng nhất ở cô ta.”

“Mục đích của khách mời X sao?” Dư Triều Huy cau mày, “Ý anh là gì?”

Ogata He cười đáp: “Nếu tôi là khách mời X, anh nghĩ tôi sẽ làm gì vào lúc này? Có cần phải tìm mấy người để vận động phiếu bầu không?

... Không, hoàn toàn không cần, bởi chỉ cần khiến mắt đỏ và mắt vàng bị loại thêm một người nữa, tôi sẽ chiến thắng.

Nhưng bây giờ, tôi đang làm gì?

Tôi đã dốc hết sức để bảo toàn 5 người mắt vàng còn lại đến vòng cuối, bởi tôi không phải khách mời X. Đối với tôi, chỉ cần mắt vàng giảm đi 1 người, tôi sẽ thua! Vậy nên dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể để mắt vàng bị loại!”

Hắn dùng bút nhẹ nhàng chạm vào số 11 trên tờ giấy, rồi nói tiếp: “Ngược lại, với khách mời X, việc loại bỏ đều đều mỗi màu mắt là cách tốt nhất, bởi chỉ cần đến vòng thứ tư mà số người mỗi màu mắt đều không đủ 5, thì khách mời X sẽ chiến thắng mà không cần đợi đến vòng năm.”

Ogata He đặt bút xuống, nhìn mọi người trong phòng, nhấn mạnh lần nữa: “Vòng tiếp theo, bỏ phiếu loại số 11, chúng ta sẽ thắng. Nếu mọi người không đồng ý, tôi cũng không ngại áp dụng biện pháp… bởi vì, tôi thực sự là vì lợi ích của mọi người.”

...

Buổi tối, sáu giờ, đã đến thời điểm bỏ phiếu.

Bạch Ấu Vi đến sớm hơn bất kỳ ai.

Cô ngồi trên xe lăn, lặng lẽ chờ ngoài cửa, chuẩn bị sẵn sàng để khi thời gian đến sẽ là người đầu tiên vào bỏ phiếu.

Khi thời gian đến gần, mọi người chơi lại tập trung trên quảng trường, gồm năm người mắt vàng, năm người mắt đỏ, và bốn người mắt xanh.

Họ nhìn Bạch Ấu Vi, như thể đang nhìn một người sắp chết.

Vì họ biết rằng, trong vòng bỏ phiếu lần này, Bạch Ấu Vi chắc chắn sẽ bị loại.

Quả cầu vẫn duy trì phong cách quen thuộc, xoay tròn vài vòng rồi vui vẻ thúc giục: “Đến nào, đến nào~ Vào bỏ phiếu đi thôi!”

Trước khi vào, Bạch Ấu Vi quay lại nhìn tất cả mọi người, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, có chút kỳ quái.

Chưa để ai kịp nhìn kỹ, cô đã lướt xe lăn vào trong...

...

Trong phòng bỏ phiếu, trên màn hình chỉ còn lại 14 con số.

Lẽ ra phải có 15, nhưng sau khi người đàn ông da đen chết, số của hắn đã chuyển thành màu xám và không thể chọn.

Bạch Ấu Vi không vội bỏ phiếu.

Cô mở ngôi nhà búp bê, gọi con thỏ nhồi bông đã sạc pin mấy giờ liền ra, chụp lấy nó và đặt lên màn hình, che kín số 11.

“Ở đây mà ngồi yên, không được nhúc nhích, lệch đi một xíu cũng không được.” Bạch Ấu Vi dặn dò, “Nếu có ai bắt ngươi, đẩy ngươi, chạm vào ngươi, thì phải làm gì, ta không cần phải dạy chứ?”

Thỏ nhồi bông: “……”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments