Chương 620: Ngươi Nói Nhiều Quá Rồi
Người dịch: Quýt
—
"Tại sao chứ?!" Gã đeo kính không thể chấp nhận được, nắm lấy một người mắt vàng hỏi: "Ngươi đã bầu số mấy? Tại sao lại nghe lời cô ta?! Chẳng lẽ các ngươi đã nhận ra ta là khách X từ trước?! Không… không thể nào!!!"
Người mắt vàng rút tay ra khỏi tay hắn, trả lời với vẻ khó chịu: "Không nhận ra, nhưng cô ấy đã hứa với chúng ta rằng, nếu làm theo phương án của cô ấy, bất kể thắng hay thua, cô ấy sẽ chia đạo cụ cho chúng tôi."
Gã đeo kính trừng mắt: "Còn… còn có thể như vậy sao?"
"Đúng vậy." Người mắt vàng khác tiếp lời: "Nếu cô ấy thật sự là khách X, chúng ta chắc chắn sẽ thua, dù sao số 11 cũng bị con thỏ chặn không bầu được, chi bằng nghe lời cô ấy, dù thua cũng có đạo cụ để nhận."
Dù bị hạ cấp thành dân thường, đạo cụ vẫn là tài sản cực kỳ quý giá. Trừ phi trò chơi búp bê hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, đạo cụ mới mất đi giá trị.
Gã đeo kính không ngờ, tính toán đủ mọi cách, cuối cùng lại thất bại bởi một chi tiết nhỏ như vậy.
Hắn không thể chịu nổi mà gào lên: "Các người không sợ cô ta lật lọng sao?!"
"Không đâu." Cô gái tóc ngắn đứng ra nói: "Chúng tôi đã nhờ viên giám sát làm chứng, chỉ cần giúp cô ấy loại trừ kẻ X thật sự trong vòng bỏ phiếu cuối cùng, bất kể kết quả, chúng tôi đều được chia đạo cụ."
Điều này có nghĩa là, ngoại trừ số 29, các số 6, 7, 14, 24 bị loại sẽ chỉ mất mảnh ghép, chứ không mất đạo cụ, và còn được chia đạo cụ với người thắng cuộc!
Lợi ích lớn như vậy, chẳng ai có thể từ chối.
Cô gái tóc ngắn nhìn sang Dư Triều Huy, mím môi, nói tiếp: "Chúng tôi đã tìm đến anh và đồng đội của anh, nhưng các người đóng cửa không chịu gặp, hoàn toàn từ chối trao đổi."
Dư Triều Huy cúi đầu thật sâu, mặt mày xám xịt, không nói một lời.
Gã đeo kính vẫn không từ bỏ, chỉ vào thi thể bên trong cánh cửa tranh luận: "Dù là như vậy! Kết quả cũng không nên như thế này! Hắn rõ ràng đã bầu rồi, tại sao không tính?! Phải chăng viên giám sát cố tình thiên vị?!"
"Này, sao ngươi có thể ăn nói bừa bãi như vậy chứ?" Quả cầu đang xem trò vui liền lên tiếng: "Hắn tuy đã bầu, nhưng phiếu đó không hợp lệ, ngươi không thấy số 6 và số 7 đồng phiếu sao? Ta đã nói rồi mà, vòng này chỉ loại bốn người, nên hắn phải chọn một trong hai số 6 và 7 để bỏ phiếu, nhưng ai mà ngờ được hắn lại chọn số không hợp lệ là số 11, thành ra cả năm người đều bị loại ~"
"Đồng… phiếu?... Không hợp lệ?" Gã đeo kính lùi lại một bước, ngơ ngác: "Sao lại như vậy… sao lại…"
Bạch Ấu Vi với vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn hắn, giọng điệu bình thản: "Ta đoán ngươi sẽ bầu số 7, nên đã bảo mọi người bỏ phiếu trước, chiếm bốn vị trí đầu, cộng với phiếu bầu của ngươi cho số 7, là đủ năm vị trí. Mà số người bị loại cuối cùng là bốn, nghĩa là hai người còn lại không còn cách nào ngoài phải chọn người có một phiếu."
"Nếu họ cùng chọn số 11 thì sao?" Gã đeo kính không phục, nghiến răng nói: "Nếu họ cùng chọn số 11, số phiếu của cô sẽ là 2! Cho dù ta thua, cô cũng sẽ cùng ta thua!"
"Về lý thuyết là vậy, nhưng thực tế điều đó không thể xảy ra đâu." Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng vuốt ve con thỏ trong lòng: "Ngươi nghĩ rằng, sau khi hiệu ứng sét đánh đã xuất hiện một lần, người còn lại sẽ ngốc đến mức chạm vào nút số 11 lần nữa sao?"
Gã đeo kính khựng lại.
Chỉ cần có ai đó chạm vào số 11, sét sẽ đánh xuống! Nhìn thấy người sống sờ sờ mà bị sét đánh thành than, ai còn dám chạm vào số 11 nữa?! Ngốc sao?!
"Dù là như vậy… thì các người tại sao lại…" Hắn lắp bắp tìm kiếm lý do, không dám đối diện với sự thật là mình đã thua.
Quả cầu cuối cùng không chịu nổi nữa, nói: "Ngươi nói nhiều quá rồi đấy! Ta muốn bắt đầu tính phần thưởng đây!"
Gã đeo kính lập tức biến mất giữa không trung.
Chương 45: Đoạn tuyệt quan hệ? Có cần con gọi phóng viên giúp không?
Người dịch: Quýt
—
"Trợ lý và chuyên viên trang điểm của con, có vấn đề gì sao?"
Ánh mắt Ôn Thời cũng lạnh đi. Cô nhận ra rằng mình đã có phần đánh giá quá cao người bố này, ông ấy thậm chí còn chẳng có nổi sự tôn trọng cơ bản.
Ôn Khải Minh tức giận nói: "Ai cho phép con gọi bọn họ đến nhà? Chẳng phải bố đã nói rồi sao, ở bên ngoài con có thể làm gì cũng được, nhưng đừng có dính dáng gì đến nhà họ Ôn!"
"Tại sao lại không thể dính dáng? Con giết người hay phóng hỏa, hay bị truy nã chính thức rồi à?" Ôn Thời khoanh tay nhìn ông: "Bố cũng làm việc ở nhà, sao con lại không được, hay là bố nhất định muốn con có nhà mà không thể về thì mới hài lòng?"
Ôn Khải Minh không ngờ cô lại phản bác, cơn giận càng bùng lên: "Con nói chuyện với ai thế hả?"
"Con nói chuyện với ai cũng vậy thôi!" Ôn Thời lạnh lùng nhìn ông: "Và con giỏi nhất là nói sự thật, sự thật to đùng!"
"Ôn Thời!" Ôn Khải Minh hét lên giận dữ: "Con càng ngày càng hỗn xược! Nhanh chóng đuổi hết những người đó đi cho bố, và sau này không được ra ngoài đóng phim gì nữa. Ở nhà cho tử tế, khi nào học ngoan thì hẵng ra ngoài!"
Ôn Thời bật cười nhạt: "Bố à, bố có phải trí nhớ không được tốt rồi không? Một năm trước con vẫn còn là cô con gái ngoan của bố, học xong chương trình sáu năm trong ba năm, mang về cho bố bằng thạc sĩ. Bố đã nói gì? Bố nói con chỉ biết đọc sách, chỉ biết ở nhà chờ ăn bám."
"Bây giờ con ra ngoài làm việc, kiếm tiền rồi, bố lại bảo con không ngoan. Vậy bố nói xem, con phải thế nào bố mới hài lòng?"
Ôn Khải Minh tức tối ném mạnh cốc cà phê lên bàn: "Con đừng có mà cãi cùn với bố! Bố là bố của con! Lời của bố mà con lại không nghe, con muốn bay lên trời à?"
"Nói những điều bố không thích nghe thì gọi là cãi cùn. Thế thì con nói những điều bố thích nghe nhé. Bố cứ yên tâm, kể cả bây giờ có tám cái kiệu rước con về công ty, con cũng không đi đâu. Hy vọng bố truyền đạt lại điều này với bà nội, đừng có lúc nào cũng coi con như kẻ trộm vậy, không cần thiết đâu!"
Ôn Khải Minh đập bàn giận dữ hét lớn: "Lần trước bố đã nghe ra rồi, giờ cánh con đã cứng rồi đúng không? Trong mắt con không còn người bố này, không còn bà nội, đến nhà họ Ôn cũng không đáng một xu nữa đúng không?"
"Bố muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."
Ôn Thời nhìn ra rồi, người thực sự cãi cùn là ông ấy chứ không phải cô. Tai ông như bị bưng kín, hoàn toàn không nghe cô nói gì, hoặc có lẽ ông không hề quan tâm đến những gì cô nói, chỉ thích dùng lý lẽ của mình để dạy bảo cô, dọa dẫm cô!
Cô hướng về phía bếp lớn tiếng gọi: "Chị Triệu, đừng quên mang bữa sáng lên phòng cho tôi nhé!"
Nói xong, cô không thèm để ý đến sắc mặt của Ôn Khải Minh, lập tức bước lên lầu.
"Ôn Thời!" Ôn Khải Minh giận đến mức thở hổn hển: "Đừng có nghĩ rằng có mẹ con bảo vệ, bố sẽ không dám làm gì con! Nếu con xem thường nhà họ Ôn, bố sẽ lập tức mở họp báo, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với con!"
Ôn Thời cúi mắt nhìn ông, cười lạnh một tiếng: "Bố đừng đợi đến mai nữa, chọn ngày không bằng đúng ngày, làm luôn hôm nay đi. Nếu bố không tìm được phóng viên, con có thể giúp liên hệ."
"Ôn Thời!"
Ôn Thời không quan tâm Ôn Khải Minh có nổi giận đến mức nào, cô tiếp tục đi thẳng lên lầu.
Ông ta cứ dùng danh nghĩa nhà họ Ôn, dùng bốn chữ "đoạn tuyệt quan hệ" để áp chế cô từ nhỏ. Trước đây cô bị tình tiết truyện khống chế, không thể phản kháng, giờ vẫn tưởng điều đó có thể đe dọa cô sao?
Mơ đi!
Kể cả đoạn tuyệt quan hệ, cô cũng không buồn rơi một giọt nước mắt hay do dự dù chỉ một chút vì người bố như thế. Nếu có, cô sống uổng rồi!
Kiếp trước cô từng phải sống trong tầng hầm, kiếp này có bị đuổi khỏi nhà thì tệ đến mức nào được nữa chứ?
Ôn Thời vừa bước lên lầu, liền thấy Ôn Tĩnh Vân đang đứng ở góc cầu thang.
Cô vừa mới tỏ ra khí thế không sợ trời không sợ đất, giờ lập tức hạ giọng ba phần: "Anh, anh dậy rồi, mau xuống ăn sáng đi."
Ôn Tĩnh Vân bình thản nhìn cô một lúc, rồi nói: "Đừng để ý lời của bố, đây mãi mãi là nhà của em, em mãi mãi là em gái của anh, là đại tiểu thư của nhà họ Ôn."
Vừa cãi nhau với bố xong, giờ nghe những lời này, Ôn Thời không thể không thấy xúc động.
Cô nở nụ cười với anh: "Em và bố làm bố con với nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ còn không rõ sao? Ông ấy cho dù vì giá cổ phiếu của công ty cũng không thể mở họp báo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với em. Mà để đoạn tuyệt quan hệ thì trước hết ông ấy phải thừa nhận trước truyền thông rằng em là con gái của ông ấy, ông ấy sẽ chẳng bao giờ làm đâu."
"Tiểu Thời…"
Ôn Thời cắt lời anh: "Em hiểu, em hiểu hết. Em không buồn, cũng không phủ nhận ông ấy là bố của em."
Ôn Thời lạnh lùng nói: "Em chỉ là biết tôn trọng người khác hơn ông ấy. Em tôn trọng suy nghĩ của ông, ông không muốn nhận con thì không nhận, ông không cần đứa con gái này, em cũng không chạy đến làm phiền ông nữa. Vậy mà vẫn không được sao?"
Ôn Tĩnh Vân vốn không phải là người nhiều lời, những gì muốn nói đều đã bị cô chặn lại, anh im lặng một lúc rồi mới nói: "Em về phòng đi, chuyện của bố để anh lo."
"Cảm ơn anh. Anh cố khuyên nhủ ông ấy, đừng để thật sự tức giận đến sinh bệnh đấy."
Ôn Thời chắp tay, cười nịnh nọt với anh.
Ôn Tĩnh Vân nhìn cô như vậy, không nhịn được mà xoa nhẹ đầu cô, bất lực nói: "Anh biết rồi."
Ôn Thời về phòng, trong phòng hai người vẫn đang vui vẻ chọn quần áo cho cô, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Ôn Thời cười nói với họ: "Đừng chọn nữa, nhanh lên, muộn rồi đấy."
"Xong ngay đây."
Sau khi trang điểm xong, ăn sáng trên phòng, Ôn Thời mới dẫn hai người xuống nhà.
Ôn Khải Minh và Ôn Tĩnh Vân đều đã rời đi, chỉ còn mình Tống Dĩnh ngồi ăn sáng tại bàn.
Nhìn thấy họ xuống, bà liền cười hỏi: "Chuẩn bị xong cả rồi chứ?"
"Dạ rồi, bây giờ con đi đây ạ." Ôn Thời bước đến ôm lấy bà: "Mẹ đừng nhớ con quá nhé."
Tống Dĩnh vỗ nhẹ lưng cô: "Toàn làm nũng thôi. Nếu nhớ con mẹ sẽ xem con trên livestream. Thôi, đi đi, đừng chậm trễ nữa."
Sau khi chào tạm biệt mẹ, Ôn Thời lên xe đi đến biệt thự nơi quay chương trình thực tế.
Lần này không còn cảnh khách mời tự bước vào biệt thự nữa, nhưng như mọi khi, vừa bước xuống xe, buổi livestream đã bắt đầu.
Hôm nay Ôn Thời mặc một chiếc váy xanh lục nhạt, để hở vai và lộ một chút bắp chân, màu xanh càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, cả người như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
[Bình Hoa!!!]
[Một ngày không gặp như cách ba thu, đã cách mấy mùa thu rồi, nếu không gặp Bình Hoa, tôi thực sự sẽ nghẹt thở mất!]
[Mấy người đừng quá đáng, cô ấy lên hot search hàng tháng rồi, chẳng phải ngày nào cũng thấy cô ấy sao!]
[Vừa mới livestream đã có kẻ đáng ghét mò tới rồi.]
[Bình Hoa nổi tiếng rồi mà, chọc phải mấy kẻ ghen tị ấy mà.]
[Nói thật cũng không cho à, fan của Bình Hoa đúng là đáng sợ.]
[Cậu gọi ai là Bình Hoa đấy? Cậu là cái thứ gì, đến cả Bình Hoa mà cũng dám gọi!]
Giữa dòng bình luận đang tranh cãi, Ôn Thời đã kéo vali bước vào biệt thự.
Vừa vào cửa, cô đã thấy Giang Trì Ấp và Bạch Lê đang ngồi hai đầu ghế sofa.
Ồ, duyên phận thật nhỉ?
Vừa nhìn thấy cô, Bạch Lê như nhìn thấy phao cứu sinh, lập tức đứng dậy: "Tiểu Thời, em đến rồi!"
Tiếc là Ôn Thời không nhận ra sự nôn nóng trên mặt cô ấy, chỉ cười đáp: "Hai người cứ nói chuyện trước, em lên cất hành lý đã."
Giang Trì Ấp lạnh lùng nhìn cô, không cần đoán cũng biết trong đầu cô lại đang nghĩ đến những chuyện lung tung vớ vẩn gì.
Xem ra thái độ của anh với Bạch Lê vẫn chưa đủ rõ ràng sao!
Chương 136: Hắn Không Bằng Ngươi
Người dịch: Quýt
—
“Ngu đạo hữu.” Mạc Từ ánh mắt khẽ biến, cảnh giác nhìn quanh các tu sĩ xung quanh.
“Cẩn thận một chút.”
Ngu Chiêu ra hiệu bằng ánh mắt với Quý Hàn Châu, ngụ ý nhắc hắn phải cẩn thận hơn.
Trong bầu không khí căng thẳng đầy nguy hiểm, tất cả mọi người đều duy trì mức cảnh giác cao độ đối với mọi thứ xung quanh, không ai muốn trở thành bàn đạp cho kẻ khác.
Thời gian một nén nhang trôi qua.
“Đạo hữu chết còn hơn bần đạo phải chết, Vương huynh, ngươi cứ yên tâm mà đi đi!”
Ở vị trí sát rìa đầm lầy, một nam tử bất ngờ đấm mạnh vào lưng người đồng hành bên cạnh, nhanh như chớp.
Không ngờ rằng người đồng hành kia lại né được cú đấm, thân hình lách nhẹ, phản công bằng một cú đá mạnh vào thắt lưng hắn.
“Á!!!”
Người kia hoảng sợ hét lên, thân thể mất kiểm soát bay về phía trước, lập tức rơi vào đầm lầy.
Người đồng hành đứng ở bìa đầm cười lớn: “Trương huynh, vẫn là ngươi giúp ta... Á!!!”
Lời còn chưa dứt, vô số ánh sáng linh lực đồng loạt đánh vào lưng hắn, khiến hắn bay ra khỏi mép đầm.
Sau khi người đồng hành bị đầm lầy nuốt chửng, chỉ chậm một nhịp, hắn cũng bước theo.
Cái chết của họ hoàn toàn kích thích những tu sĩ tập trung tại nơi này.
Trong chớp mắt, ánh sáng linh lực đủ màu sắc bùng nổ, tiếng gào thét, tiếng chém giết vang lên không ngớt.
Ngu Chiêu đẩy văng một tu sĩ định ra tay với nàng, quay sang Mạc Từ: “Rút lui trước đã, đừng để bị cuốn vào.”
Mạc Từ gật đầu thật mạnh, cùng ba vị sư muội vừa đánh vừa lùi.
Sáu người nhanh chóng lui đến vị trí tương đối an toàn.
“Thật điên cuồng, bọn họ rốt cuộc muốn lấy Tịnh Thế Thanh Liên hay chỉ muốn giết người?”
Kinh Nam nhìn cảnh tượng máu thịt bay tứ tung xung quanh đầm lầy, trong mắt tràn ngập kinh hoàng.
“Bọn họ vừa muốn giết người, vừa muốn lấy Tịnh Thế Thanh Liên. Dù sao hai việc này cũng không mâu thuẫn nhau.” Ngu Chiêu lạnh lùng trả lời.
Người chết càng nhiều, khả năng đoạt được Tịnh Thế Thanh Liên của bọn họ càng lớn nên dĩ nhiên không cần nương tay.
Quý Hàn Châu, Dương Hi, và Vương Thắng Tuyết thường xuyên tu luyện trong tông môn, rất ít khi thấy cảnh tượng đẫm máu và điên cuồng như vậy. Sắc mặt bọn họ đều không tốt, nhưng cũng biết đây là thử thách mà mình phải trải qua nên đành cố gắng kiềm chế phản cảm để thích nghi.
Ở một nơi khác.
Phương Thành Lãng và Thôi Ngọc cũng trở thành mục tiêu của kẻ khác.
Một người bị thương nặng, một người sức yếu không thể tự vệ, trông chẳng khác gì những quả hồng mềm dễ bị bóp nát.
Ba tu sĩ toàn thân đầy sát khí không động tĩnh, lặng lẽ áp sát Phương Thành Lãng và Thôi Ngọc.
Dù linh lực bị hạn chế, nhưng bản năng của tu sĩ vẫn còn. Khi ba người kia tiến đến, Phương Thành Lãng ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm, rút thanh kiếm bản mệnh của mình ra, chắn ngang trước ngực, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.
Ba người nọ không hề bị ánh mắt đó dọa sợ, ngược lại còn nở nụ cười khinh thường.
Kiếm tu là những người khiến các tu sĩ khác kiêng dè nhất, vì một khi kiếm tu rút kiếm, hoặc là chết, hoặc là trọng thương.
Đặc biệt là số ít những kiếm tu có lĩnh ngộ siêu tuyệt về kiếm đạo, thậm chí không cần dùng kiếm, chỉ bằng kiếm khí đã có thể giết người.
Nhưng Phương Thành Lãng lúc này lại có bộ dáng suy sụp, quần áo xộc xệch, sau lưng còn cõng theo một kẻ ốm yếu như gánh nặng. Dù nhìn thế nào cũng chẳng giống một kiếm tu đáng sợ.
“Ngươi tưởng chỉ cần rút kiếm ra là có thể dọa được bọn ta? Nực cười!” Một người cười lạnh.
“Không cần nhiều lời với bọn chúng. Bắt lại, lấy mạng để lấp đầm lầy!” Một kẻ khác lên tiếng.
Lời vừa dứt, ba người lập tức tiến sát Phương Thành Lãng, những khuôn mặt đầy thịt thô thiển nở nụ cười hung ác.
Dược Vô Kỵ khoanh tay đứng một bên, hứng thú nhìn cảnh tượng, không có ý định ra tay giúp đỡ.
“Giết các ngươi, ta chỉ cần một kiếm.”
Giọng nói trầm thấp của Phương Thành Lãng vang lên chậm rãi.
Ba người khựng lại, ngay sau đó như nghe được trò cười lớn nhất, phá lên cười ngặt nghẽo.
Một trong số đó còn nhại lại giọng hắn một cách giễu cợt: “Giết các ngươi ta chỉ cần một kiếm???”
“Ha ha ha ha! Tiểu tử này nghĩ mình là Cửu Hoa Kiếm Tôn chắc? Thật khiến người ta cười đến rụng răng!”
“Hừ, tiểu tử, để ta tiễn ngươi lên đường.”
Một cây búa nhỏ màu đen ánh vàng như ngôi sao băng lao vút qua, nhắm thẳng vào đầu Phương Thành Lãng.
Phương Thành Lãng không tránh không né, tay phải nắm chặt kiếm, bất ngờ chém xuống một nhát.
Động tác của hắn trông có vẻ chậm rãi và thong thả, nhưng thực tế nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ba người đối diện chỉ thấy một tia sáng trắng lóe lên, sau đó một luồng kiếm khí khổng lồ đã lao thẳng về phía họ.
Trong nháy mắt, những ký ức từng thoát chết trong gang tấc ùa về trong đầu họ.
Một lần nữa, họ cảm nhận được nguy cơ tử vong.
Phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn ý thức, họ lập tức lấy ra đủ loại pháp khí phòng ngự từ túi trữ vật để chắn trước người, đồng thời lùi lại phía sau.
Kiếm khí trong lúc bay đã va vào cây búa nhỏ màu đen ánh vàng.
Cây búa bị đánh bay ra xa.
Kiếm khí không hề suy giảm, tiếp tục bổ thẳng về phía ba người.
Ba người vừa kinh hãi vừa hối hận, mặt mày đầy vẻ tuyệt vọng.
"Phụt!"
Thân hình cả ba khựng lại, một vết đỏ chậm rãi hiện lên trên cổ họ.
Tiếng "lộp cộp" vang lên, ba cái đầu lăn xuống đất.
Đôi mắt họ vẫn mở to, trên mặt còn lưu lại vẻ kinh hoàng cuối cùng.
"Không tệ đâu, xem ra quyết định thả độc trùng của ta khi đó là đúng."
Dược Vô Kỵ lộ vẻ kinh ngạc.
Quá trình ả hạ gục Thôi Ngọc và Phương Thành Lãng quá dễ dàng, hoàn toàn không ngờ rằng Phương Thành Lãng vẫn còn lợi hại đến thế.
Khoé miệng ả cong lên, bất ngờ bật cười.
Phương Thành Lãng dù lợi hại đến đâu cuối cùng cũng bị độc trùng của ả hạ gục, vậy chẳng phải chứng minh ả mới là người giỏi nhất sao?
Phương Thành Lãng không để ý đến ả, ngước mắt quét qua đám tu sĩ gần đó.
Những người này khi chạm phải ánh mắt hắn đều lập tức cúi đầu, tránh né, rõ ràng vừa rồi cũng bị cảnh tượng đó làm kinh sợ.
Phương Thành Lãng thản nhiên thu ánh mắt lại, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhát kiếm vừa rồi gần như rút cạn linh lực mà hắn có thể điều động trong cơ thể, hơn nữa dường như đã dùng quá mức, độc tố trong cơ thể hắn cũng sắp không thể đè nén được nữa.
Hắn đã cạn kiệt sức lực.
"Ngự sư tỷ, vừa rồi tỷ có thấy không! Vị kiếm tu kia lợi hại lắm!"
Ở phía xa, Quý Hàn Châu tràn đầy ngưỡng mộ.
Cũng là kiếm tu, hắn có thể cảm nhận được kiếm ý trong kiếm khí của người kia, tựa như trúc xanh, kiên cường bất khuất, cứng cỏi và mạnh mẽ.
Đây là một người trong lòng có trời đất, sống quang minh lỗi lạc.
Quý Hàn Châu trong lòng đánh giá người kia cực kỳ cao.
"Thật sao? Ta lại cảm thấy hắn không bằng ngươi." Ngu Chiêu thản nhiên nói.
Nghe nửa câu đầu, Quý Hàn Châu còn định giải thích cho người kia, nhưng khi nghe hết câu, mắt hắn sáng lên, phấn khích hỏi lại: "Thật ư? Ngự sư tỷ, tỷ thật sự thấy ta giỏi hơn hắn?"
"Thật, sau này ngươi nhất định sẽ là một kiếm tu xuất sắc hơn hắn."
Khoé miệng Quý Hàn Châu không kìm được cong lên, đôi mắt phượng rạng rỡ như chứa cả bầu trời đầy sao.
Thì ra Ngự sư tỷ đánh giá cao hắn như vậy, hắn nhất định sẽ không để Ngự sư tỷ thất vọng!
Ngay khi hai người đang trò chuyện, cột sáng trong đầm lầy đột nhiên biến mất, một mùi hoa thanh khiết lan tỏa khắp đất trời.
Chương 619: Người Chiến Thắng Cuối Cùng
Người dịch: Quýt
—
Người đàn ông đeo kính cười đắc ý.
Dư Triều Huy giận đến cực điểm, gắng gượng đứng dậy muốn dạy cho hắn một bài học.
Cô gái tóc ngắn chặn anh lại và nói: "Trò chơi cấm bạo lực, nếu muốn xử lý hắn thì đợi sau khi trò chơi kết thúc!"
Dư Triều Huy với đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào gã đeo kính!
Gã đeo kính không hề để ý, hắn cười lớn bước ra khỏi phòng bỏ phiếu, kiêu ngạo thúc giục viên giám sát: "Mau công bố kết quả đi! Để đám ngu ngốc này biến mất hết, sau đó đưa hết đạo cụ và mảnh ghép của họ cho tôi! Tất cả là của tôi!"
Dư Triều Huy càng thêm phẫn nộ, nghiến răng nói: "Hóa ra anh mới là kẻ X! Anh đã lợi dụng chúng tôi!"
"Lợi dụng các người chẳng phải là điều hiển nhiên sao?" Gã đeo kính cười khẩy: "Đây là đâu? Đây là trò chơi búp bê mà! Các người tưởng đây là hội tương trợ chắc?! Không lợi dụng các người thì làm sao tôi thắng được?! Còn cái tên bác sĩ đó nữa, đúng là ngốc hết chỗ nói, luôn tỏ vẻ như muốn cứu rỗi thế giới, buồn cười chết mất haha…"
"Anh nói hắn ngu ngốc, chẳng lẽ anh cũng không ngu sao?" Bạch Ấu Vi từ từ lăn xe ra ngoài, giọng lạnh lẽo: "Nếu anh không ngu thì tại sao lại nghe lời hắn, thậm chí còn bợ đỡ hắn? Theo tôi thấy, hai người các anh cùng một giuộc cả thôi."
Gã đeo kính nghe vậy, quay sang nhìn Bạch Ấu Vi, đẩy gọng kính, cười lạnh đáp: "Cô nói cũng chưa chắc hiểu được đâu. Tôi là đang chữa bệnh cho hắn, hiểu không?"
Bạch Ấu Vi khẽ nheo mắt: "Ồ... chữa bệnh?"
"Đúng vậy, chữa bệnh cho bác sĩ."
Gã đeo kính nhếch môi, đắc ý lộ rõ trong ánh mắt.
"Hắn thích làm bác sĩ, tôi giả vờ làm bệnh nhân. Hắn thích kiểm soát người khác, tôi giả vờ bị hắn kiểm soát. Hắn muốn bệnh nhân phải như thế nào, tôi cũng giả vờ làm theo y như vậy! Mù quáng đi theo, tin tưởng ngu xuẩn, cúi đầu luồn cúi, tất cả đều là thứ mà hắn muốn thấy!
Tôi đáp ứng mọi nhu cầu tâm lý của hắn, và đổi lại, hắn cũng sẽ đáp ứng những gì tôi muốn! Giống như bác sĩ càng chăm sóc bệnh nhân, bệnh nhân càng phụ thuộc vào bác sĩ, mà bệnh nhân càng phụ thuộc vào bác sĩ, bác sĩ lại càng không thể bỏ mặc bệnh nhân! Thấy không? Không cần tôi phải nói gì nhiều, hắn sẽ tự nguyện quan tâm tôi! Bảo vệ tôi! Vì—tôi là bệnh nhân quý giá của hắn mà!
Ha ha ha, các người là một lũ ngu ngốc! Bây giờ hiểu rồi chứ? Quan hệ tình cảm của con người là ảnh hưởng qua lại lẫn nhau! Bác sĩ có thể kiểm soát bệnh nhân, nhưng bệnh nhân cũng có thể kiểm soát bác sĩ! Và trong trò chơi này, tôi mới là người kiểm soát, tôi mới là người chiến thắng lớn nhất!"
Bạch Ấu Vi với nét mặt lạnh nhạt nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu quan hệ tình cảm là ảnh hưởng qua lại lẫn nhau, vậy thì… bệnh nhân rời khỏi bác sĩ, e rằng cũng khó mà sống tiếp được nhỉ…"
"Đùa gì thế? Tôi đã thắng rồi mà!" Gã đeo kính cười điên cuồng: "Tôi thắng rồi! Mau công bố kết quả bỏ phiếu đi!"
Bạch Ấu Vi nhắm mắt lại, không nói thêm gì.
Viên giám sát nhìn Bạch Ấu Vi, nhìn gã đeo kính, rồi lại nhìn những người khác, cuối cùng tuyên bố:
"Bây giờ sẽ công bố số thứ tự bị loại ở vòng thứ năm và số phiếu bầu!"
"Số 6, một phiếu."
"Số 7, một phiếu."
"Số 14, hai phiếu."
"Số 24, hai phiếu."
"Số 29, hai phiếu."
Sắc mặt gã đeo kính đơ ra, hắn không tin vào tai mình: "Sao… sao có thể như vậy? Số 11 đâu? Sao không có số 11! Chẳng lẽ hắn không ấn chọn số sao?!"
Quả cầu im lặng một lúc, rồi nói: "Hắn đã chọn rồi nha."
"Vậy tại sao không có?! Số 11 ít nhất phải có một phiếu chứ! Còn các người! Các người làm sao thế? Tại sao không bỏ phiếu theo những gì tôi đã giao phó?!"
Gã đeo kính hoảng loạn nhìn từng người: "Ai đã bỏ phiếu cho số 29?! Là ai?!"
Bạch Ấu Vi bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Dĩ nhiên là… tôi đã bảo họ bỏ phiếu như vậy."
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
▼
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
-
▼
15/12 - 22/12
(21)
- Anh De Doc Tam Chuong 039
- Vo Tinh Dao Chuong 130
- Thu Bong Chuong 614
- Anh De Doc Tam Chuong 040
- Vo Tinh Dao Chuong 131
- Thu Bong Chuong 615
- Anh De Doc Tam Chuong 041
- Vo Tinh Dao Chuong 132
- Thu Bong Chuong 616
- Anh De Doc Tam Chuong 042
- Vo Tinh Dao Chuong 133
- Thu Bong Chuong 617
- Vo Tinh Dao Chuong 134
- Anh De Doc Tam Chuong 043
- Thu Bong Chuong 618
- Vo Tinh Dao Chuong 135
- Anh De Doc Tam Chuong 044
- Thu Bong Chuong 619
- Vo Tinh Dao Chuong 136
- Anh De Doc Tam Chuong 045
- Thu Bong Chuong 620
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
►
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)