Thu Bong Chuong 617

By Quyt Nho - tháng 12 18, 2024
Views

Chương 617: Lựa Chọn của Dư Triều Huy

Người dịch: Quýt

Trên màn hình trong phòng bỏ phiếu chỉ có 8 con số sáng lên, số 11 bị chú thỏ nhồi bông đè kín, không thể nhìn thấy.

Dư Triều Huy đứng trước màn hình, thần sắc mông lung, không ngờ rằng bản thân và Phương Vũ lại phải đối đầu với Bạch Ấu Vi trong trò chơi này.

Bạch Ấu Vi dường như có mối quan hệ không hề đơn giản với Thẩm Mặc, mà họ vốn định dựa vào Thẩm Mặc. Vậy mà bây giờ quay sang đối phó với Bạch Ấu Vi, thật là... không ổn chút nào.

Nhưng…

Tên đàn ông đeo kính nói cũng có lý, đây là trò chơi, một trò chơi buộc phải phân ra thắng thua, chẳng cần phải để ý đến quan hệ cá nhân

Giá mà Bạch Ấu Vi không phải là khách mời X thì tốt biết bao…

Ánh mắt của anh lướt qua từng con số.

Không chỉ có mỗi Bạch Ấu Vi là đáng ngờ, gã đàn ông mặc vest mắt xanh kia cũng rất khả nghi phải không? Qua bao nhiêu vòng bỏ phiếu, hắn đáng ra đã nhận ra rằng màu mắt của mình là màu xanh, nhưng hắn vẫn ở trong đội mắt đỏ, là vì lý do gì?

Dư Triều Huy nghĩ ngợi, càng nghĩ càng thấy gã đàn ông mắt xanh đáng ngờ.

Nói rằng anh thấy gã đáng ngờ, chẳng bằng nói rằng anh mong gã đáng ngờ, vì chỉ cần gã là khách mời X thì trò chơi này có thể kết thúc một cách trọn vẹn!

Không cần nhằm vào Bạch Ấu Vi, không cần cảm thấy có lỗi với Thẩm chỉ huy, cũng chẳng cần phải thuyết phục Phương Vũ nữa.

Dư Triều Huy nín thở, bỏ phiếu cho số 14.

Chỉ còn người đeo kính và Phương Vũ là chưa bỏ phiếu.

Người đàn ông đeo kính thấy Dư Triều Huy bước ra mà không bị làm sao, liền hiểu rằng anh ta chắc chắn đã không động vào số 11, không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ.

Loại đàn ông hay do dự, chần chừ thế này mà cũng lọt vào vòng sơ tuyển sao?

Hắn nhìn lướt qua Dư Triều Huy bằng ánh mắt đầy khinh thường, rồi quay sang nhìn Phương Vũ.

So với Dư Triều Huy, hắn thích biểu cảm kiên quyết, mạnh mẽ, không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc của Phương Vũ hơn.

Thật là dễ chịu khi nhìn thấy...

Người đàn ông đeo kính nở nụ cười nhếch mép, nói: “Đến lượt tôi rồi à? Tôi sẽ bỏ phiếu cho số 11.”

Giọng hắn không nhỏ, Bạch Ấu Vi và cô gái tóc ngắn đều nghe thấy, lập tức nhìn về phía hắn với ánh mắt khác thường.

“Thấy ánh mắt của cô ta không?” Tên đeo kính hạ giọng nói vào tai Phương Vũ: "Cô ta đang lo lắng, lo lắng rằng con thỏ đồ chơi của mình sẽ bị lộ… cô ta chắc chắn chính là khách mời X.”

Khuôn mặt của Phương Vũ căng lên.

Tên đeo kính mỉm cười, cầm chiếc cốc sứ trong tay để mọi người đều thấy, sau đó bước vào phòng bỏ phiếu.

Chú thỏ nhồi bông vẫn nằm trên màn hình, bất động. Chỉ cần có ai đó lại gần, nó sẽ phát ra những tia điện xèo xèo, trông như lúc nào cũng có thể tấn công.

Tên đeo kính khẽ cười.

Hắn đâu ngốc mà tự làm thí nghiệm trên chính mình.

Mọi chuyện đã đến bước này, ai bị loại cũng chẳng sao, dù gì… người chiến thắng cuối cùng chắc chắn sẽ là hắn.

Nếu phải chọn, thà chọn cô gái tóc ngắn kia, dữ dằn như một gã đàn ông, tốt nhất là loại cô ta đi, để hắn không phải gặp lại.

Cô gái tóc ngắn… chắc là số 3 hoặc số 7?

Tên đeo kính nghĩ ngợi một lúc, nhấn vào số 7, sau đó quay người rời khỏi phòng bỏ phiếu.

Khi ra khỏi cửa, hắn luồn tay phải vào cốc sứ, tay trái giữ chặt tay phải, giả vờ đau đớn, chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Những người trên quảng trường nhìn hắn.

Tên đeo kính quét mắt khắp nơi, cuối cùng mỉm cười với Phương Vũ và nói lớn:

“Tôi không sao! Đúng như chúng ta dự đoán, con thỏ đó điện không đủ mạnh, chẳng thể làm chết người!”

Bạch Ấu Vi khẽ nhíu mày, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.

Tên đeo kính làm bộ trịnh trọng bước đến bên cạnh Phương Vũ, vung tay lên, đưa chiếc cốc sứ cho Phương Vũ và nói: “Chỉ cần nhanh tay là không sao… bị điện giật thật là khó chịu, bây giờ tay tôi vẫn còn tê đây.”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments