Chương 133: Nữ Tu Bách Hoa Cốc
Người dịch: Quýt
—
Thôi Ngọc thoạt đầu giật mình, sau đó vội lùi về phía sau, mặt lộ vẻ chán ghét.
Nữ tu yêu dị lại cười khanh khách, giọng nói trong trẻo:
“Tiểu tu sĩ, ngươi sẽ không nghĩ ta có ý với ngươi đấy chứ? Ta nói thơm là mùi dược hương. Ngươi là đan tu, đúng không?”
Thôi Ngọc không nói một lời.
“Người ta thường nói y dược bất phân gia. Ngươi là đan tu, chắc hẳn hiểu rõ nguyên lý dược tính tương sinh tương khắc?” Trong mắt nữ tu lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Nghe vậy, đồng tử Thôi Ngọc co rút lại.
Hắn đại khái đoán được yêu nữ này muốn gì từ hắn.
“Ta có thể giữ mạng cho sư huynh ngươi, nhưng ngươi phải làm người thử độc cho ta.”
Giọng nói của nữ tu đầy chắc chắn, tựa hồ chẳng lo lắng việc Thôi Ngọc sẽ từ chối.
Thôi Ngọc ngoái đầu nhìn lại khuôn mặt đầy tử khí của đại sư huynh, không do dự quá lâu mà gật đầu đồng ý.
“Được, nhưng ngươi phải giải độc cho đại sư huynh ta trước.”
“Yên tâm, chút độc này hắn vẫn cầm cự được ba, năm ngày. Trước tiên, ngươi hãy thử độc cho ta đã.”
Không chờ Thôi Ngọc đáp lời, từ tay áo nữ tu bay ra một con côn trùng màu đỏ cỡ ngón tay cái, đậu lên đầu ngón tay của hắn.
Thôi Ngọc cố gắng kiềm chế ý muốn hất côn trùng đi, giữ cho cơ thể bất động. Nhưng ngay giây tiếp theo, một cơn đau thấu tận tâm can từ đầu ngón tay lan nhanh khắp tứ chi, lục phủ ngũ tạng.
“A a a!”
Hắn siết chặt nắm tay, một gối quỳ xuống đất. Gương mặt vốn thanh khiết, lãnh đạm giờ đây nhăn nhó, trán túa mồ hôi như mưa.
“Khà khà khà, loại độc này ta gọi là Đoạn Trường Hồng. Ngươi cảm nhận được không? Có phải như gan ruột bị đứt đoạn, ngũ tạng cháy rực?”
Nhìn Thôi Ngọc đau đớn quằn quại, nữ tu yêu dị bật cười khoái trá.
Thôi Ngọc lúc này hoàn toàn không nghe rõ nàng đang nói gì. Hắn chỉ cảm thấy mình sắp chết.
Dồn chút sức lực cuối cùng, hắn đặt Phương Thành Lãng xuống đất thật nhẹ nhàng, sau đó quỳ cả hai gối, đầu cúi xuống đất, cố gắng xoa dịu cơn đau.
Tuy nhiên, từng đợt đau đớn như sóng dữ không ngừng ập đến. Toàn thân hắn co giật, từ khóe miệng chảy ra bọt trắng lẫn máu.
Ngay trước khi mất đi ý thức, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn:
Lúc Tiểu Chiêu nuốt phải Thực Cốt Đan, liệu cũng đau đớn thế này chăng?
…
Một tiếng rít thảm thiết vang vọng trời đất.
Một con mãng xà đen dài hơn mười trượng ngửa cổ rống lên, sau đó đầu nó rơi từ trên cao, va mạnh xuống đất, tạo ra làn sóng khí cuốn bay vô số lá mục.
Quý Hàn Châu nhảy từ trên cây xuống, lao thẳng về phía xác rắn.
Đối với loài yêu thú hình rắn như hắc mãng này, thứ giá trị nhất trong cơ thể chúng chính là mật rắn và yêu đan.
Đặc biệt, mật rắn có công dụng giải độc, thanh tâm, rất thích hợp để các tu sĩ sử dụng khi đột phá.
Quý Hàn Châu lấy ra một con dao găm, ngồi xuống phần bảy tấc của xác rắn, bắt đầu mổ xác rắn.
Bỗng, một âm thanh khác thường vang lên trong không khí.
Hắn không ngẩng đầu, vẫn tập trung vào việc tìm yêu đan.
Ba người đứng cách đó không xa nhìn thấy, ánh mắt đầy nghi hoặc và cảnh giác.
Ba người khẽ trao đổi ánh mắt, rồi một nam nhân trông lớn tuổi nhất tiến lên trước một bước.
Vút!
Một cơn gió mạnh thổi qua.
Một chiếc lá rụng ghim thẳng xuống đất, chỉ cách mũi giày nam nhân này chưa đầy một tấc.
Cả ba lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Trên một nhánh cây cao, một nữ tử có dung mạo mờ ảo đang ngồi xổm, chân trái đặt trên nhánh cây, chân phải nhịp nhịp trong không trung.
Không chút do dự, cả ba người đồng loạt quay lưng bỏ đi.
Họ nếu không có chút nhãn lực thì đã chết trong Chiểu Trạch Lâm từ tám trăm năm trước.
Đi đến trước mặt rồi đối phương mà vẫn không quan tâm tới sự tồn tại của họ, nếu không rút lui thì thật sự không còn đường thoát.
Chỉ khi chạy được vài trăm trượng, ba người mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Hôm nay đúng là đã đi một vòng bên ngoài Quỷ Môn Quan.
Quý Hàn Châu lấy được mật rắn và yêu đan xong liền cất vào một chiếc túi trữ vật riêng biệt.
Chiếc túi này chứa tất cả chiến lợi phẩm mà họ thu thập được trong khoảng thời gian ở Chiểu Trạch Lâm, dự định chờ khi rời khỏi nơi này sẽ phân chia sau.
“Ngu sư tỷ đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Ngu Chiêu tung mình, nhảy xuống trước mặt Quý Hàn Châu, đang định bảo hắn rời đi thì từ phía sau vang lên tiếng bước chân cố ý nhấn mạnh.
Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu cùng quay đầu lại, chỉ thấy bốn nữ tu dung nhan xinh đẹp, cử chỉ tao nhã bước ra từ một bụi rậm thấp.
Trong thoáng chốc, Ngu Chiêu cảm thấy khu rừng u ám này dường như sáng bừng lên.
Bốn nữ tu thấy Ngu Chiêu cũng lộ vẻ ngạc nhiên thích thú.
Trong số họ, có một người là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, một người Kim Đan sơ kỳ, còn lại hai người đều ở cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ như Quý Hàn Châu.
Nữ tu Kim Đan trung kỳ bước lên một bước, khẽ mỉm cười, chủ động hành lễ với Ngu Chiêu:
“Đạo hữu hữu lễ. Chúng ta là đệ tử của Bách Hoa Cốc. Thấy đạo hữu khí chất bất phàm, dung mạo xuất chúng, trong lòng rất ngưỡng mộ, đặc biệt đến để kết giao. Mong đạo hữu đừng thấy chúng ta đường đột.”
Từ khi nhìn thấy bốn người, Ngu Chiêu đã có cảm giác. Nghe họ tự xưng danh môn, trong lòng nàng thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Bách Hoa Cốc là môn phái duy nhất trong một tông hai môn bốn phái của tu chân giới lấy nữ làm tôn. Đệ tử trong cốc khác biệt lớn nhất với người thường chính là sự tự tin. Không phải sự tự tin do môn phái hay thân phận mang lại, mà là loại tự tin toát ra từ cốt tủy.
Trong mắt họ chỉ có hai loại người: phụ nữ và đàn ông hữu dụng.
Từ lúc gặp nhau, họ coi Quý Hàn Châu như không tồn tại, Ngu Chiêu đã gần như đoán ra thân phận của họ.
Ngu Chiêu mỉm cười đáp lễ:
“Ta là Ngu Chiêu, đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông, vị này là Quý Hàn Châu của Thiên Kiếm Môn.”
Bốn nữ tu Bách Hoa Cốc nghe đến Ngu Chiêu là đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông, lập tức phấn khởi, hoàn toàn không để tâm đến nửa câu sau của nàng.
“Ngu đạo hữu, ta là Mạc Từ, còn đây là ba sư muội của ta: Kinh Nam - Kinh sư muội, Vương Thắng Tuyết - Vương sư muội, và Dương Hi - Dương sư muội.”
Ngu Chiêu lại hành lễ chào từng người một. Không khí giữa họ vô cùng hài hòa.
Quý Hàn Châu đứng bị gạt sang một bên, muốn chen vào để khẳng định sự tồn tại của mình, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không có cơ hội.
Hắn nhận ra bốn nữ tu Bách Hoa Cốc đang cố ý lẫn vô ý bài xích mình.
Ban đầu hắn còn nghĩ mình có lẽ đã nhầm. Nhưng sau vài lần thử, hắn vô cùng chắc chắn: đúng là họ đang hợp lực để đẩy hắn ra rìa!
Hắn cảm thấy khó hiểu.
Mẫu thân hắn, tức Cửu Hoa Kiếm Tôn của Thiên Kiếm Môn, từ nhỏ đã dạy hắn rằng nữ tu của Bách Hoa Cốc đều là những người dịu dàng, hiểu lòng người và hết mực chu đáo.
Tại sao hắn hoàn toàn không cảm nhận được chút nào?
“Ngu đạo hữu, ngươi cũng đến Chiểu Trạch Lâm để rèn luyện sao? Không bằng chúng ta kết bạn đồng hành, có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Ngu tỷ tỷ, vừa gặp ngươi ta đã cảm thấy thân thiết. Ngươi như tỷ tỷ ruột của ta vậy. Đồng hành với chúng ta đi, được không?”
“Ngu sư tỷ, cầu xin ngươi đó. Chiểu Trạch Lâm nguy hiểm lắm. Ta sợ lắm mà~”
Những giọng nói nũng nịu vang lên như ma âm rót thẳng vào tai Quý Hàn Châu.
Hắn ngây ngẩn nhìn Ngu Chiêu được bốn nữ tu Bách Hoa Cốc vây quanh ở giữa.
Trong đầu hắn như lóe lên một tia chớp, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Có lẽ mẫu thân hắn ngày xưa cũng được hưởng sự sủng ái vạn người như vậy nên mới đưa ra những nhận xét không thực tế kia.
Hắn bị lừa rồi!

0 comments