Thu Bong Chuong 616

By Quyt Nho - tháng 12 17, 2024
Views

Chương 616: Lượt Bỏ Phiếu Cuối Cùng

Người dịch: Quýt

Chiếc cốc sứ trắng không lớn, chỉ là một chiếc cốc uống nước bình thường, được lấy từ phòng nghỉ ra.

Người đeo kính thì thầm giải thích: “Dù tôi đã nghĩ ra cách, nhưng… cách này không phải ai cũng làm được, nhất định phải là người thân thủ tốt, có thể né tránh cú sốc điện ngay sau khi bấm nút bỏ phiếu… Nhìn hai người, là biết là nhân tài trong những nhân tài…”

Phương Vũ lườm anh ta, vẻ khó chịu: “Đừng tâng bốc vô ích! Chỉ cần nói rõ cần làm gì thôi!”

“Làm gì à…” Người đeo kính cười mỉm, giọng càng hạ thấp hơn: "Rất đơn giản, chỉ cần nhanh tay là có thể bấm số 11 trước khi vật phẩm phản ứng. Nghe nói là có thể kích hoạt cú sốc điện, ai mà biết thật giả thế nào, biết đâu chỉ là dọa thôi? Cường độ điện giật có thật sự như cô ta nói không? Nếu ném vật nặng từ xa thì sao nhỉ?... Dù thế nào đi nữa, chúng ta đã vất vả sống sót đến vòng cuối, không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Chỉ cần bầu hai phiếu, là có thể loại cô ta, chúng ta sẽ cùng nhau thắng trận này.”

Dư Triều Huy kéo Phương Vũ, lại khuyên nhủ: “Giờ vẫn chưa chắc chắn cô ấy là khách X…”

“Nếu không phải cô ấy thì còn ai nữa?!” Phương Vũ nghiến răng, nói: "Cô ta rõ ràng là mắt đỏ, lại trà trộn vào đám mắt vàng, bao nhiêu vòng bỏ phiếu qua đều bình an vô sự, chuyện này rất phi lý! Bác sĩ cũng là do cô ta sắp xếp để loại bỏ đúng không? Khách X có đến tám, chín phần là cô ta, nếu không thì là gã đàn ông mặc vest kia!”

Người đeo kính lập tức nói: “Về vị tiên sinh đó, hai người cứ yên tâm, tôi đã bàn với những người đồng đội mắt vàng rồi, họ sẽ bỏ phiếu loại ông ta, kể cả người phụ nữ tóc ngắn bên đội mắt đỏ, cô ấy cũng rất đáng nghi… Tóm lại, vòng cuối cùng này, chỉ cần loại bỏ bốn người nghi ngờ nhất, chúng ta chắc chắn sẽ thắng.”

Phương Vũ nhíu mày: “Nếu vậy, liệu có đủ phiếu không? Bên này chúng ta hai người, thêm anh và hai người mắt vàng kia, tổng cộng mới có năm phiếu, sao loại được bốn người?”

“Yên tâm.” Người đeo kính mỉm cười: "Nói chính xác là, chúng ta có bảy phiếu.”

“Bảy phiếu?” Dư Triều Huy và Phương Vũ đều ngạc nhiên.

Người đeo kính nói: “Đúng vậy. Trừ người phụ nữ tóc ngắn và người ngồi xe lăn, những người khác tôi đều đã thử tiếp cận, không ngoài dự tính, mọi người từ lâu đã không hài lòng với hai cô ta. Cho nên lần bỏ phiếu này, chỉ cần chúng ta đồng lòng, chắc chắn có thể loại được khách X.”

Phương Vũ nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.

Dư Triều Huy thực ra cũng đang phân vân. Bản chất trò chơi này là cạnh tranh, không cần phải nhường nhịn, dù Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc có cùng phe với họ, nhưng nếu người thắng là anh và Phương Vũ thì đương nhiên sẽ tốt hơn.

Nhưng quan hệ cấp trên, cấp dưới đã ăn sâu vào tâm khảm, trong trò chơi này, ra tay với “đồng minh” của mình khiến anh thấy không thoải mái.

“Phương Vũ, với năng lực của chỉ huy, anh ấy chắc chắn sẽ đi đến cuối cùng. Chúng ta đã đồng ý làm thần dân của anh ấy…”

Người đeo kính ánh mắt lóe lên, cười và ngắt lời: “Xin thứ lỗi, nhưng trò chơi của thế giới thú bông lắm điều kỳ quái, kẻ mạnh chưa chắc đã mạnh thật, kẻ yếu chưa chắc đã yếu. Biết đâu khi chúng ta thắng mà vị chỉ huy của các anh cũng bị giáng xuống làm thần dân? Con người phải biết suy tính cho bản thân, tôi cũng là thần dân, nhưng bác sĩ nói mất là mất luôn, tôi có thể làm gì chứ? Cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân thôi, đúng không?”

Phương Vũ nhìn anh ta lạnh lùng: "Anh nói đúng. Thay vì chờ người khác cứu, chi bằng tự cứu lấy mình.”

Dư Triều Huy vẫn muốn can ngăn, nhưng liền nghe tiếng giám sát viên vang lên giục giã:

“Này! Mấy người chưa bỏ phiếu có phải muốn từ bỏ không? Từ bỏ bỏ phiếu đồng nghĩa với tự nguyện bị loại đó~”

Quả bóng trên mái nhà lăn qua lăn lại, tỏ vẻ khó chịu.

Những người khác cũng đều nhìn chằm chằm về phía họ.

Dư Triều Huy thở dài nặng nề, rồi bước vào phòng bỏ phiếu—  

  • Share:

You Might Also Like

0 comments