Chương 619: Người Chiến Thắng Cuối Cùng
Người dịch: Quýt
—
Người đàn ông đeo kính cười đắc ý.
Dư Triều Huy giận đến cực điểm, gắng gượng đứng dậy muốn dạy cho hắn một bài học.
Cô gái tóc ngắn chặn anh lại và nói: "Trò chơi cấm bạo lực, nếu muốn xử lý hắn thì đợi sau khi trò chơi kết thúc!"
Dư Triều Huy với đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào gã đeo kính!
Gã đeo kính không hề để ý, hắn cười lớn bước ra khỏi phòng bỏ phiếu, kiêu ngạo thúc giục viên giám sát: "Mau công bố kết quả đi! Để đám ngu ngốc này biến mất hết, sau đó đưa hết đạo cụ và mảnh ghép của họ cho tôi! Tất cả là của tôi!"
Dư Triều Huy càng thêm phẫn nộ, nghiến răng nói: "Hóa ra anh mới là kẻ X! Anh đã lợi dụng chúng tôi!"
"Lợi dụng các người chẳng phải là điều hiển nhiên sao?" Gã đeo kính cười khẩy: "Đây là đâu? Đây là trò chơi búp bê mà! Các người tưởng đây là hội tương trợ chắc?! Không lợi dụng các người thì làm sao tôi thắng được?! Còn cái tên bác sĩ đó nữa, đúng là ngốc hết chỗ nói, luôn tỏ vẻ như muốn cứu rỗi thế giới, buồn cười chết mất haha…"
"Anh nói hắn ngu ngốc, chẳng lẽ anh cũng không ngu sao?" Bạch Ấu Vi từ từ lăn xe ra ngoài, giọng lạnh lẽo: "Nếu anh không ngu thì tại sao lại nghe lời hắn, thậm chí còn bợ đỡ hắn? Theo tôi thấy, hai người các anh cùng một giuộc cả thôi."
Gã đeo kính nghe vậy, quay sang nhìn Bạch Ấu Vi, đẩy gọng kính, cười lạnh đáp: "Cô nói cũng chưa chắc hiểu được đâu. Tôi là đang chữa bệnh cho hắn, hiểu không?"
Bạch Ấu Vi khẽ nheo mắt: "Ồ... chữa bệnh?"
"Đúng vậy, chữa bệnh cho bác sĩ."
Gã đeo kính nhếch môi, đắc ý lộ rõ trong ánh mắt.
"Hắn thích làm bác sĩ, tôi giả vờ làm bệnh nhân. Hắn thích kiểm soát người khác, tôi giả vờ bị hắn kiểm soát. Hắn muốn bệnh nhân phải như thế nào, tôi cũng giả vờ làm theo y như vậy! Mù quáng đi theo, tin tưởng ngu xuẩn, cúi đầu luồn cúi, tất cả đều là thứ mà hắn muốn thấy!
Tôi đáp ứng mọi nhu cầu tâm lý của hắn, và đổi lại, hắn cũng sẽ đáp ứng những gì tôi muốn! Giống như bác sĩ càng chăm sóc bệnh nhân, bệnh nhân càng phụ thuộc vào bác sĩ, mà bệnh nhân càng phụ thuộc vào bác sĩ, bác sĩ lại càng không thể bỏ mặc bệnh nhân! Thấy không? Không cần tôi phải nói gì nhiều, hắn sẽ tự nguyện quan tâm tôi! Bảo vệ tôi! Vì—tôi là bệnh nhân quý giá của hắn mà!
Ha ha ha, các người là một lũ ngu ngốc! Bây giờ hiểu rồi chứ? Quan hệ tình cảm của con người là ảnh hưởng qua lại lẫn nhau! Bác sĩ có thể kiểm soát bệnh nhân, nhưng bệnh nhân cũng có thể kiểm soát bác sĩ! Và trong trò chơi này, tôi mới là người kiểm soát, tôi mới là người chiến thắng lớn nhất!"
Bạch Ấu Vi với nét mặt lạnh nhạt nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu quan hệ tình cảm là ảnh hưởng qua lại lẫn nhau, vậy thì… bệnh nhân rời khỏi bác sĩ, e rằng cũng khó mà sống tiếp được nhỉ…"
"Đùa gì thế? Tôi đã thắng rồi mà!" Gã đeo kính cười điên cuồng: "Tôi thắng rồi! Mau công bố kết quả bỏ phiếu đi!"
Bạch Ấu Vi nhắm mắt lại, không nói thêm gì.
Viên giám sát nhìn Bạch Ấu Vi, nhìn gã đeo kính, rồi lại nhìn những người khác, cuối cùng tuyên bố:
"Bây giờ sẽ công bố số thứ tự bị loại ở vòng thứ năm và số phiếu bầu!"
"Số 6, một phiếu."
"Số 7, một phiếu."
"Số 14, hai phiếu."
"Số 24, hai phiếu."
"Số 29, hai phiếu."
Sắc mặt gã đeo kính đơ ra, hắn không tin vào tai mình: "Sao… sao có thể như vậy? Số 11 đâu? Sao không có số 11! Chẳng lẽ hắn không ấn chọn số sao?!"
Quả cầu im lặng một lúc, rồi nói: "Hắn đã chọn rồi nha."
"Vậy tại sao không có?! Số 11 ít nhất phải có một phiếu chứ! Còn các người! Các người làm sao thế? Tại sao không bỏ phiếu theo những gì tôi đã giao phó?!"
Gã đeo kính hoảng loạn nhìn từng người: "Ai đã bỏ phiếu cho số 29?! Là ai?!"
Bạch Ấu Vi bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Dĩ nhiên là… tôi đã bảo họ bỏ phiếu như vậy."
0 comments