Chương 130: Kẻ mặt dày của Ám Các
Người dịch: Quýt
—
“Các ngươi tốt nhất là có chuyện gì quan trọng cần nói với ta. Nếu không, hãy chuẩn bị sẵn sàng để hứng chịu cơn thịnh nộ của ta.”
Giọng nói lạnh băng của Vương Khiêm như bị ép ra từ kẽ răng, từng chữ đều toát lên vẻ âm u, rét buốt.
Hắn vừa thất bại trong việc luyện chế đan dược, lò đan phát nổ khiến tâm trạng đang cực kỳ bực bội. Vậy mà có kẻ không biết điều lại đến quấy rầy, vừa khéo trở thành mục tiêu để hắn trút giận.
Điền Hán và Quách Minh Ân âm thầm kêu khổ.
Bọn họ vốn cũng không muốn đến quấy rầy Vương Khiêm, nhưng tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát, không thể che giấu được nữa.
“Vương Khiêm sư đệ, vừa rồi Ám Các phái người đến gửi lời…”
“Ám Các?”
Gần đây bận rộn luyện đan, Vương Khiêm ngẩn ra một chút mới nhớ đến việc từng treo lệnh truy sát tại Ám Các.
Mắt hắn sáng lên:
“Ngu Chiêu chết rồi? Chết thế nào? Có đem thi thể về không?”
Điền Hán khó xử đáp:
“Ngu Chiêu chưa chết.”
“Chưa chết?”
Sắc mặt Vương Khiêm lập tức thay đổi, ngạo mạn nhìn hắn:
“Chưa chết các ngươi tìm ta làm gì? Muốn lĩnh thưởng à?”
Điền Hán cắn răng tiếp tục:
“Ám Các nói không có sát thủ nào chịu nhận lệnh ám sát Ngu Chiêu, nên họ quyết định gỡ bỏ lệnh treo thưởng và không trả lại tiền thưởng cho chúng ta.”
Vương Khiêm tức giận hét lên:
“Nhiệm vụ không hoàn thành thì dựa vào đâu mà Ám Các không trả lại tiền thưởng!”
“Bởi vì… bởi vì…”
Không biết vì căng thẳng hay sợ hãi, Điền Hán nói năng ấp úng.
Vương Khiêm quay sang chỉ vào Quách Minh Ân:
“Ngươi nói!”
Quách Minh Ân cười khổ:
“Ngu Chiêu đã giết sạch toàn bộ sát thủ mà Ám Các cử đi, tổn thất của họ quá nặng nề nên quyết định giữ lại tiền thưởng làm bồi thường.”
Nghe vậy, Vương Khiêm không biết nên sốc trước sức chiến đấu của Ngu Chiêu hay ngạc nhiên vì độ mặt dày của Ám Các.
“Ngươi lặp lại lần nữa, ai giết sạch ai?”
“Ngu Chiêu giết sạch sát thủ.”
“Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ như cô ta làm sao làm được?”
“Nàng ấy đã kết Đan rồi.”
“Dù có kết Đan cũng không…”
Lúc này, Vương Khiêm mới chợt nhớ đến sư phụ của Ngu Chiêu—Thanh Diễn Chân Nhân, người được mệnh danh là đệ nhất tu sĩ trong tu chân giới.
Là đệ tử thân truyền của Thanh Diễn Chân Nhân, dù không hơn thầy thì ít nhất Ngu Chiêu cũng không thể làm mất mặt ngài ấy.
Giống như bị dội một xô nước lạnh vào đầu, cả người Vương Khiêm run rẩy, cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp cơ thể.
Ngay cả sát thủ của Ám Các cũng không dám tiếp tục nhận nhiệm vụ truy sát Ngu Chiêu, chắc chắn họ đã sợ đến mức mất hết can đảm.
Nếu để Ngu Chiêu biết hắn chính là người treo thưởng tại Ám Các, liệu hắn còn ngày lành để sống không?
Không, không đúng. Rất có thể Ngu Chiêu đã biết. Khi ấy, vì quá tức giận, hắn vừa tranh chấp với Ngu Chiêu, liền lập tức sai Điền Hán đến Ám Các mà không nghĩ đến hậu quả.
Chỉ cần Ngu Chiêu không ngu ngốc, nàng rất dễ liên hệ mọi chuyện với hắn.
Vương Khiêm càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh chảy dài từ thái dương.
“Vương Khiêm sư đệ, chuyện này trời biết đất biết, chỉ ba người chúng ta biết. Chỉ cần chúng ta cắn chặt không thừa nhận, dù Ngu Chiêu có mạnh đến đâu, nàng ấy cũng không dám tìm Thanh Mộc Môn gây chuyện.”
Quách Minh Ân thấy Vương Khiêm sắp mất hết tinh thần, trong lòng khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn ôn tồn an ủi.
Hắn và Điền Hán bây giờ chỉ có thể dựa vào Vương Khiêm, nếu hắn rối loạn, tất cả bọn họ đều sẽ gặp rắc rối.
“Nhưng còn Ám Các thì sao…” Vương Khiêm vẫn chưa yên tâm.
“Ám Các càng không dám nói với Ngu Chiêu, trừ khi họ muốn đắc tội cả Thanh Mộc Môn và Ngũ Hành Đạo Tông.” Điền Hán quả quyết.
Quách Minh Ân cũng gật đầu đồng tình.
Sắc mặt Vương Khiêm dịu đi:
“Nếu đã vậy, coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Từ nay về sau, ai cũng không được nhắc lại, nhất là trước mặt Mộc Dã, càng phải kín miệng!”
“Được.” Quách Minh Ân cười nịnh bợ:
“Vương Khiêm sư đệ, ta và Điền sư huynh vẫn luôn đứng về phía ngươi, vị trí thiếu môn chủ chỉ có thể thuộc về ngươi.”
Điền Hán tiếp lời:
“Đúng vậy, sau này Vương Khiêm sư đệ làm thiếu môn chủ, phải nhớ chiếu cố ta và Quách sư đệ nhiều hơn.”
“Ha ha ha, chuyện nhỏ thôi!”
Có chung một bí mật, Vương Khiêm nhìn hai người còn lại cũng thuận mắt hơn nhiều.
Tương lai khi lên làm thiếu môn chủ, hắn tất nhiên phải có những người thân tín dưới trướng. Quách Minh Ân và Điền Hán tuy tư chất tầm thường, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể làm những kẻ tiên phong chạy việc.
Ba người trong lòng mỗi người một suy tính, nhưng bầu không khí lại vô cùng hòa hợp.
…
Hắc Giáp Thành.
Sau khi vào thành, cảm giác đầu tiên của Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu là sự yên tĩnh lạ thường.
Hai bên con phố rộng rãi san sát những cửa tiệm, tu sĩ qua lại tấp nập. Dáng vẻ nên là một khung cảnh phồn hoa náo nhiệt, nhưng giờ lại không một tiếng động, yên ắng đến kỳ dị.
Quý Hàn Châu cũng bất giác hạ thấp giọng khi nói:
“Ngu sư tỷ, có phải vì Hắc Giáp Thành gần Chiểu Trạch Lâm nên dân địa phương không thích nói chuyện không?”
Ngu Chiêu lắc đầu:
“Ta cũng không rõ. Trước tiên cứ tìm một khách điếm ở lại, rồi thăm dò tình hình.”
“Được.”
Cả hai không phải người kén chọn, vốn định tìm đại một khách điếm nghỉ chân, nhưng đột nhiên trông thấy phía trước một khách điếm có rất đông tu sĩ vây quanh.
Hai người nhìn nhau, lập tức tiến lại gần.
“Ôi, đây là lần thứ tư trong tháng này rồi, đúng không?”
“Không chỉ thế, còn có ba người vào Chiểu Trạch Lâm rồi chẳng bao giờ quay lại. Gộp lại ít nhất là bảy người rồi!”
“Kỳ quái thật. Ta từng ở lại khách điếm này, trước đây chẳng có chuyện gì, giờ sao lại xảy ra mấy chuyện quái dị như vậy. Cứ thêm vài người chết nữa, ai dám ở lại đây nữa chứ!”
“Ai dám ở đây? Chẳng phải chán sống rồi sao!”
“...”
Bên ngoài khách điếm, mọi người nhỏ giọng bàn tán. Bên trong, chưởng quầy đang thương lượng với vệ binh thành Hắc Giáp. Dù sao trong quán có người chết, hắn cũng phải đưa ra một lời giải thích.
Dưới sức ép của linh thạch, cuối cùng cũng tiễn được vệ binh cùng thi thể ra ngoài. Chưởng quầy ngồi xuống bậc thềm thở dài thườn thượt.
Khách điếm của hắn không biết bị ai hạ một lời nguyền độc ác, khách trọ liên tiếp tử vong với những nguyên nhân kỳ lạ.
Có người luyện công tẩu hỏa nhập ma, thất khiếu chảy máu mà chết; có người nuôi cổ bị chính cổ trùng cắn chết. Thậm chí có kẻ xui xẻo nhất chết vì đau tim, mà nguyên nhân chỉ là bị chính giấc mơ của mình dọa đến chết. Chuyện này nói ra, ai mà tin nổi?
Thế nhưng mọi chuyện lại cứ thế xảy ra.
Mấy ngày trước còn vài vị khách không sợ chết đến ở, nhưng sau khi một người nữa bất ngờ tử vong hôm nay, tất cả đều bỏ đi.
Hiện tại, trong khách điếm chỉ còn người trong quán và mấy con chó ngoài sân.
Ai da!
Rốt cuộc hắn đã đắc tội vị thần tiên nào đây!
…
Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu đứng trong đám đông nghe một lúc, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Tuy cả hai tò mò về nguyên nhân, nhưng chẳng ai định dùng mạng sống của mình để thử nghiệm. Cho đến khi Ngu Chiêu nghe thấy một tiếng cảm thán vang lên trong đám người:
“May mà Diệp tiên tử rời đi sớm, không bị dính lời nguyền.”
Diệp tiên tử?
Ánh mắt Ngu Chiêu thoáng động, sắc bén nhìn về phía người vừa nói.
Trong tu chân giới, việc trùng tên không phải hiếm, huống hồ chỉ là một họ. Nhưng trực giác mách bảo nàng, Diệp tiên tử trong miệng người này chính là Diệp Tụng Tâm.
Lúc chia tay với Lam Tử Du, nàng đã nhận ra khí tức của Tô Minh và Diệp Tụng Tâm ở một nơi xa hơn. Dựa theo hành trình, khả năng cao bọn họ từng đặt chân đến Hắc Giáp Thành.
Ngu Chiêu bước đến cạnh người vừa nói, giả bộ ngưỡng mộ, hỏi:
“Đạo hữu, vị Diệp tiên tử mà ngươi nhắc tới có phải là Diệp Tụng Tâm, Diệp đạo hữu không?”
“Ngươi cũng quen biết Diệp tiên tử à?”
0 comments