Vo Tinh Dao Chuong 132

By Quyt Nho - tháng 12 17, 2024
Views

Chương 132: Ngươi Thơm Quá

Người dịch: Quýt

“Ngu sư tỷ, tỷ nghi ngờ những cái chết này có liên quan đến Diệp Tụng Tâm sao?”

Quý Hàn Châu không rõ quan hệ giữa Ngu Chiêu và Diệp Tụng Tâm, nhưng hắn cảm nhận được sự chú ý đặc biệt của nàng đối với người này. Khi nãy, nàng chỉ vì nghe thấy tin tức về Diệp Tụng Tâm mà quyết định ở lại.

Ngu Chiêu không phủ nhận, nhưng tâm trí lại rơi vào suy tư.

Kiếp trước, nàng vô tình phát hiện Diệp Tụng Tâm từng giao dịch với tà vật. Vì không có bằng chứng, không ai tin nàng. Cuối cùng, nàng còn vì chuyện này mà mất mạng.

Kiếp này, ban đầu nàng không định vạch trần bí mật của Diệp Tụng Tâm. Dẫu sao, nếu Phương Thành Lãng và những người khác yêu thích nàng ta, thì họ chắc cũng không ngại bị hút mất vận khí.

Tuy nhiên, ở kiếp trước, những mục tiêu của Diệp Tụng Tâm đều là thiên chi kiêu tử của tu chân giới. Những người này có vận khí hùng hậu, dù bị rút dần, cũng khó mà nhận ra ngay.

Nhưng ở kiếp này, không biết đã xảy ra điều gì sai lệch, Diệp Tụng Tâm lại xuống tay với những tu sĩ bình thường. Những người này vốn đã ít vận khí, lại bị nàng hút cạn, dẫn đến tử vong tức thì.

Việc làm của Diệp Tụng Tâm chẳng khác nào giết người gián tiếp.

Nếu để nàng ta tiếp tục hành động một cách vô tội vạ, tương lai chắc chắn sẽ dẫn đến một trận đại họa.

Nhưng nếu muốn ra tay trước tiêu diệt nàng ta, thì chướng ngại lớn nhất chính là những người ở Độc Nguyệt Phong. Trừ phi nàng có thể tìm được bằng chứng Diệp Tụng Tâm cấu kết với tà vật...

Ngu Chiêu nhíu mày càng chặt. Một lúc sau, nàng lắc đầu, quyết định tạm gác chuyện này lại.

Diệp Tụng Tâm dám lộng hành bên ngoài, nhưng khi về Ngũ Hành Đạo Tông chắc chắn sẽ thu liễm.

Hiện tại, điều quan trọng nhất với nàng là trở nên mạnh hơn.

Chỉ khi bản thân mạnh mẽ, nàng mới có thể bảo vệ chính mình.

“Quý sư đệ, đệ về nghỉ trước đi. Sáng mai chúng ta đến phố thương nhân mua vài loại đan dược giải độc, đuổi côn trùng, rồi tiến vào Chiểu Trạch Lâm.”

“Được.”

Quý Hàn Châu hiểu ý, không hỏi thêm, quay về phòng.

Ngày hôm sau

Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu rời khách điếm trong ánh mắt phấn khởi của chưởng quầy, đi thẳng đến cửa tiệm nhộn nhịp nhất trên phố. Họ mua hơn chục loại đan dược phổ biến, rồi rời khỏi thành, tiến về phía Chiểu Trạch Lâm.

Chiểu Trạch Lâm như tên gọi, là nơi đầm lầy và rừng rậm cùng tồn tại.

Dưới lớp lá mục dày đặc, có thể là nền đất vững chắc, hoặc là một đầm lầy có thể nuốt chửng người.

Tại nơi này, mỗi bước chân đều phải suy tính cẩn thận.

Tuy nhiên, điều nguy hiểm nhất ở Chiểu Trạch Lâm không phải là những bãi lầy, mà là khí độc khắp nơi cùng với độc trùng ẩn hiện khắp chốn.

Những độc trùng sống trong Chiểu Trạch Lâm hầu hết đều cực kỳ nguy hiểm. Một số loài có chất độc đủ để hạ gục một tu sĩ Nguyên Anh trước khi người đó kịp chạy thoát đủ thấy sự đáng sợ của chúng.

Dĩ nhiên, nguy hiểm thường song hành với cơ hội. Chiểu Trạch Lâm tuy đầy rẫy sát khí nhưng cũng là nơi chứa đầy bảo vật.

Ví dụ như Thiên Tiên Tử mà Ngu Chiêu đang tìm kiếm, hay Âm Hoa Mật mà những tu sĩ dùng để lấy lòng Diệp Tụng Tâm, đều là những bảo vật chỉ có ở đây, không thể tìm thấy ở nơi khác.

Dù biết rõ hiểm họa, mỗi năm vẫn có vô số tu sĩ kéo đến Chiểu Trạch Lâm.

Trên đường đi, Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu đã gặp không ít người cũng hướng về nơi này. Một số còn muốn tham gia cùng bọn họ, nhưng đều bị Ngu Chiêu từ chối thẳng thừng.

Trong nơi nguy hiểm rình rập thế này, mối đe dọa không chỉ đến từ khí độc hay độc trùng, mà còn từ chính những tu sĩ khác.

Trong Chiểu Trạch Lâm, số người chết do bị đồng đạo sát hại có khi còn nhiều hơn những người chết vì khí độc hay độc trùng.

Ngu Chiêu không muốn để bất kỳ nhân tố không ổn định nào tham gia vào đội ngũ của mình.

Hai người lao đi với tốc độ nhanh, hai canh giờ sau, họ đã đến khu vực rìa ngoài của Chiểu Trạch Lâm.

Cây cối trong Chiểu Trạch Lâm có sự khác biệt rõ rệt so với bên ngoài. Thân cây ở đây thẳng tắp và mảnh mai, cây to nhất cũng chỉ bằng vòng tay một người ôm. Trong khi đó, tán cây thì dày đặc như mái vòm, nối liền với nhau, che khuất hoàn toàn ánh mặt trời.

Hơi thở ẩm ướt, lạnh lẽo xen lẫn mùi mục nát phả vào mặt, khiến người ta không rét mà run.

Ngu Chiêu lấy ra hai viên đan dược màu xanh lục, đưa một viên cho Quý Hàn Châu, căn dặn:
“Ngậm dưới lưỡi, đừng nuốt vào.”

Quý Hàn Châu nhận lấy, gật đầu nghiêm túc.

Hai người chuẩn bị xong liền hóa thành hai đạo cầu vồng, lao thẳng vào rừng sâu.

Vừa bước vào Chiểu Trạch Lâm, Ngu Chiêu đã cảm nhận được làn khí lạnh ẩm bủa vây khắp người. Tuy vậy, nét mặt nàng không chút dao động, thần thức lập tức quét nhanh khắp xung quanh.

Theo truyền thuyết, Thiên Tiên Tử sinh trưởng ở vùng đầm lầy, có độc tính cực mạnh, khi hái không được chạm vào bằng tứ chi, lại vô cùng mong manh, chỉ cần gặp ánh sáng là chết.

Ngu Chiêu biết rõ xác suất gặp được Thiên Tiên Tử ở vùng rìa là cực kỳ thấp, nhưng dù chỉ có một phần triệu cơ hội, nàng cũng không muốn bỏ qua.

Bỗng, một tiếng hét thảm xé tan bầu không khí.

Xào xạc xào xạc—

Ngay lập tức, tất cả lá cây xung quanh Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu bắt đầu rung động dữ dội.

“Nhảy!”

Sắc mặt Ngu Chiêu thoáng biến, cả người bật lên cao.

Quý Hàn Châu phản ứng chậm hơn một nhịp nhưng cũng kịp nhảy theo sau.

Chỉ trong chớp mắt, vô số chấm đen từ trên cao rơi xuống, nhanh chóng nhấn chìm vị trí hai người vừa đứng.

Đứng trên cành cây, Ngu Chiêu nhìn đám côn trùng màu đen dày đặc bò lúc nhúc dưới đất, sắc mặt cực kỳ u ám.

Kiến nhiều có thể nuốt voi.

Những con côn trùng này, dù về phòng thủ hay tấn công, đều không quá mạnh. Nếu Ngu Chiêu ra tay, nàng có thể tiêu diệt cả một mảng lớn chỉ trong giây lát.

Tuy nhiên, số lượng kinh hoàng của chúng khiến ngay cả nàng cũng phải e dè.

“Cẩn thận một chút.”

Nàng nhắc nhở Quý Hàn Châu, sau đó quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng hét thảm, một lần nữa tự nhắc nhở bản thân:

Cẩn thận vẫn hơn.

Phía bên kia của Chiểu Trạch Lâm

Thôi Ngọc cõng trên lưng Phương Thành Lãng, người đã bất tỉnh và sắc mặt đen sạm, chạy trối chết giữa khu rừng rậm.

Phía sau không xa, một nữ tu dung mạo yêu dị đuổi sát theo sau.

“Khà khà khà, các ngươi chạy không thoát đâu. Ngoan ngoãn ở lại làm thức ăn cho bảo bối của ta đi. Yên tâm, không đau đâu, sẽ rất nhanh thôi mà.”

Thôi Ngọc nghiến chặt răng, linh lực trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn, kinh mạch truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách.

Nhưng so với cơn đau trên cơ thể, nỗi hối hận trong lòng hắn còn nặng nề hơn.

Đại sư huynh vì cứu hắn mới bị độc trùng của nữ tu cắn trúng, trúng độc hôn mê.

Hắn vốn nghĩ sau cuộc tranh cãi hôm ấy, đại sư huynh sẽ không bao giờ quan tâm đến hắn nữa.

Nhưng đại sư huynh vẫn là đại sư huynh, sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ hắn.

Thôi Ngọc hận nữ tu độc ác, càng hận bản thân mình vô dụng, không đủ sức báo thù cho đại sư huynh, chỉ có thể thê thảm bỏ chạy.

Bõm!

Đột nhiên, hắn cảm thấy chân phải lún sâu vào một vũng bùn lầy.

Sắc mặt Thôi Ngọc đại biến, thầm kêu không ổn.

Cúi đầu nhìn xuống, hắn phát hiện mình đã bước hụt, một chân chìm vào đầm lầy.

Hắn vội vận lực muốn rút chân ra, nhưng cảm giác như có một lực lượng khổng lồ kéo ngược hắn xuống dưới.

Trong lúc hắn giằng co với đầm lầy, nữ tu yêu dị đã đuổi kịp.

“Khà khà khà, thế nào? Ta đã nói các ngươi chạy không thoát mà!”

Nàng vuốt ve móng tay đỏ rực, ánh mắt tràn đầy vẻ chế giễu.

Sắc mặt Thôi Ngọc tái xanh, không thèm để ý đến nàng.

Sau vài giây căng thẳng, cuối cùng hắn cũng rút được chân ra khỏi đầm lầy. Toàn thân lấm lem bùn đất, không còn chút phong thái thư sinh ngày thường, mà mang dáng vẻ của một công tử phong lưu.

Nữ tu yêu dị khẽ nhếch môi, đột nhiên áp sát bên tai hắn, nhẹ giọng thì thầm:
“Ngươi thơm quá.”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments