Chương 618: Lựa Chọn của Phương Vũ
Người dịch: Quýt
—
Phương Vũ nhận lấy chiếc cốc sứ, lặng lẽ liếc nhìn Bạch Ấu Vi, rồi bước về phía phòng bỏ phiếu.
Bạch Ấu Vi lên tiếng gọi anh: "Phương Vũ!"
Phương Vũ không dừng bước.
Sắc mặt của Bạch Ấu Vi cuối cùng cũng thay đổi, cô nói nhanh như một lời cảnh báo: "Phương Vũ! Anh thà tin hắn mà không tin tôi sao? Dù cho các anh khinh thường hợp tác với một kẻ què, cũng không nên ngu ngốc đến mức để người khác lợi dụng chứ!"
Phương Vũ cuối cùng dừng lại.
Anh đứng trước cửa phòng bỏ phiếu, quay lưng lại với mọi người.
Quả cầu trên mái nhà cũng tò mò nhìn hai người, muốn biết liệu Phương Vũ có dao động trước lời của Bạch Ấu Vi hay không.
Bạch Ấu Vi thực sự bắt đầu cảm thấy tức giận.
Cô vốn không phải người có tính cách dễ chịu, và khi thấy Phương Vũ có ý định bỏ phiếu cho mình ở số 11, cô lại càng tức tối hơn—
"Tôi nói cho anh biết! Thỏ của tôi hoặc là sẽ làm người ta ngất, hoặc là sẽ giật chết họ! Không thể nào chỉ làm tê một bàn tay nhẹ nhàng như vậy! Tên đeo kính rõ ràng đang lợi dụng anh, anh không nhìn ra sao? Đừng tưởng vì các anh từng là thuộc hạ của Thẩm Mặc mà tôi sẽ nể nang! Anh mà dám đụng vào thỏ của tôi, hậu quả tự chịu!"
Phương Vũ cười lạnh một tiếng, từ từ quay lại, nhìn chằm chằm vào Bạch Ấu Vi.
"Tôi nhớ, khi đăng ký, cô chọn vai Vua, đúng không?" Phương Vũ hỏi.
Bạch Ấu Vi cau mày: "Thì sao?"
"Vua thua thì vẫn có thể làm thần dân để tiếp tục tham gia, nhưng nếu là thần dân mà thua… thì chỉ còn nước làm dân thường, mất vĩnh viễn cơ hội đi đến cuối cùng." Anh nói chậm rãi, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo: "Xin lỗi, nhưng tôi không muốn thua, nên... đành phiền cô phải thua vậy."
Bạch Ấu Vi mở to mắt: "Phương Vũ… Phương Vũ! Tôi cảnh cáo anh!... "
Cô chưa kịp nói hết, Phương Vũ đã bước vào phòng bỏ phiếu.
"Chết tiệt!" Bạch Ấu Vi tức giận chửi rủa, lăn bánh xe đi về phía phòng bỏ phiếu: "Phương Vũ! Tôi không đùa với anh đâu! Anh mà dám..."
Rầm!!!
Cả căn phòng rung chuyển! Cả quả cầu trên mái nhà cũng lắc lư, trầm trồ: "Đây là hiệu ứng nâng cấp à? Ghê gớm thật đó…"
Nhìn đám người đứng đơ ra như gỗ trước mặt, quả cầu cảm thấy kỳ lạ, nghĩ thầm rằng Bạch Ấu Vi đã cảnh báo mấy lần rồi, sao họ vẫn còn bất ngờ như vậy?
Dư Triều Huy là người đầu tiên lao tới, đấm mạnh vào cánh cửa!
Anh ngửi thấy mùi khét từ bên trong, cả người không khỏi run rẩy!
Viên giám sát ung dung nói: "Các người gấp cái gì? Giờ mở cửa đây… mở cửa rồi… sau đó sẽ công bố kết quả bỏ phiếu…”
Cửa mở ra, mùi khét càng nồng.
Trên sàn là một người, toàn thân đen kịt, mặt mũi chẳng còn nhận ra nổi!
Dư Triều Huy không thể tin nổi, nhìn đồng đội của mình mà não trống rỗng, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, đôi tay run rẩy không biết phải làm gì.
Muốn đỡ Phương Vũ dậy, nhưng lại không biết có nên chạm vào hay không…
Lớp da bên ngoài và quần áo đã cháy đen thành một khối, như lớp than xỉ, chạm nhẹ vào sẽ vỡ vụn thành những mảnh vụn đen rơi lả tả.
Cổ họng Dư Triều Huy nghẹn lại, anh thở hổn hển, không thốt ra được lời nào, nước mắt to rơi lã chã từ đôi mắt đỏ hoe!
Không ngờ...
Không ngờ sau khi vượt qua bao thử thách, đồng đội của anh lại không chết trong trò chơi, mà lại chết… chết trong tay một người phụ nữ!
Con thỏ nhồi bông trên sàn khẽ động đôi tai, nhảy vào lòng Bạch Ấu Vi.
Ánh mắt của Dư Triều Huy dõi theo con thỏ.
Con thỏ nằm gọn trong lòng Bạch Ấu Vi.
Đó chính là hung thủ, đó cũng là kẻ sát nhân!
Bạch Ấu Vi đã hại chết Phương Vũ!
Dư Triều Huy thở hổn hển, như thể máu đang chảy ngược, cảm xúc dâng trào đến mức mắt tối sầm lại! Gần như ngất xỉu!
Tên đeo kính bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt, liền phá lên cười ha hả!
“Hắn đã bỏ phiếu rồi! Hắn thật sự đã bỏ phiếu! Ha ha ha ha ha! Hắn đã bỏ phiếu cho số 11! Vậy là ta thắng rồi!!”
0 comments