Vo Tinh Dao Chuong 131

By Quyt Nho - tháng 12 16, 2024
Views

Chương 131: Diệp tiên tử rất được lòng người

Người dịch: Quýt

Người phụ nữ nói chuyện có dung mạo thanh tú, khi Ngu Chiêu lại gần, ánh mắt cô ta lộ vẻ đề phòng. Nhưng khi nghe nhắc đến Diệp Tụng Tâm, ánh mắt lạnh lùng lập tức tan biến, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Ngu Chiêu gật đầu:
“Nếu người mà cô nhắc đến là Diệp Tụng Tâm, vậy thì đúng là ta có quen biết nàng.”

“Chính là nàng ấy!” Người phụ nữ không giấu được vẻ vui mừng.

“Ta từng gặp Diệp tiên tử vài lần. Nói ra thì cũng đã lâu không gặp rồi. Nghe người khác vừa nói, trước đây nàng ấy cũng từng ở khách điếm này sao?”

“Đúng vậy. Ngươi đến muộn rồi, nàng ấy đã không còn ở đây . Diệp tiên tử rời đi khoảng nửa tháng trước.” Người phụ nữ tiếc nuối thở dài. “Ta còn xui xẻo hơn, chỉ được gặp nàng ấy đúng một lần, sau đó lại bị việc khác làm chậm trễ. Đợi đến khi muốn gặp lại, thì nàng ấy đã rời đi.”

Ánh mắt Ngu Chiêu thoáng hiện lên một tia nghi ngờ.

Người phụ nữ trước mắt giữ cảnh giác rất cao với người lạ, vậy tại sao lại có cảm tình đặc biệt với một người chỉ gặp đúng một lần như Diệp Tụng Tâm?

Hơn nữa, từ sau khi Diệp Tụng Tâm rời đi, khách điếm này liên tục xảy ra những sự việc kỳ lạ. Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp?

Suy nghĩ một lúc, Ngu Chiêu lập tức thay đổi ý định. Ngày hôm nay, nàng nhất định phải ở lại khách điếm này.

Gọi Quý Hàn Châu đến, nàng nói rõ quyết định của mình. Quý Hàn Châu không chút do dự liền gật đầu đồng ý.

Sau tất cả những gì đã trải qua, Quý Hàn Châu chỉ giữ vững một nguyên tắc:
“Việc Ngu sư tỷ làm tất có lý do. Ta chỉ cần vô điều kiện nghe theo, ít nói lại, học hỏi nhiều hơn. Dù thế nào, Ngu sư tỷ cũng không bao giờ để ta chịu thiệt.”

Những người đứng xem xung quanh sau khi thỏa mãn sự tò mò liền chuẩn bị tản đi. Đúng lúc đó, họ thấy một nam một nữ trẻ tuổi chen qua đám đông, bước vào khách điếm.

Nhìn theo hai người, bước chân họ đồng loạt khựng lại.

Chưởng quầy ngồi trên bậc cửa, cảm nhận thấy bóng hai người phủ xuống trước mặt, ông uể oải ngẩng lên, liếc nhìn Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu, sau đó lại cúi đầu thở dài.

“Lại thêm hai đứa nhóc thích xem náo nhiệt nữa.”

“Chưởng quầy, cho hai phòng thượng hạng.”

Tiếng thở dài của chưởng quầy chợt ngắt giữa chừng, lập tức bị chính nước bọt của mình làm sặc, ho sù sụ không ngừng.

Nhưng ngay cả khi ho, ông vẫn cố vươn tay, túm lấy tay áo của Quý Hàn Châu:
“Khách… khách quan… khụ khụ… xin…”

Quý Hàn Châu cau mày, chỉ muốn hất tay ông ra.

Chưởng quầy sợ Quý Hàn Châu chạy mất, bám lấy tay áo hắn như bám lấy phao cứu sinh, đến nước mắt cũng ho ra nhưng nhất quyết không buông tay.

Thấy ánh mắt Quý Hàn Châu sắp lật ngược lên trời, Ngu Chiêu bước đến hòa giải.

“Chưởng quầy, chúng ta là đến trọ, không chạy đâu. Nhưng ông có định giảm giá cho chúng ta không?”

Chưởng quầy cuối cùng cũng thở ra được hơi, vội vàng gật đầu:
“Giảm giá! Nhất định giảm giá!”

Khó khăn lắm mới có hai vị khách không sợ chết, ông tuyệt đối không để họ chạy mất. Giảm giá gì chứ, ngay cả miễn phí ông cũng sẵn lòng.

Dưới ánh mắt chăm chú của những người xung quanh, chưởng quầy và đám tiểu nhị nhiệt tình mời Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu vào khách điếm.

“Hai vị khách quan, phòng thượng hạng trong quán đều trống cả. Hai vị cứ chọn thoải mái, muốn ở phòng nào thì ở phòng đó.”

Chưởng quầy hơi cúi người, giọng nói nịnh nọt đến mức như sắp nhỏ nước.

“Chưởng quầy, trước tiên hãy nói cho chúng ta biết những người chết trong quán từng ở phòng nào.” Ngu Chiêu hỏi.

Gương mặt chưởng quầy lập tức trở nên khổ sở.

Tuy vậy, ông cũng hiểu vì sao Ngu Chiêu lại hỏi thế. Dù là ai thì cũng chẳng muốn ở lại phòng mà người chết từng ở.

“Hai vị khách quan, thực ra các vị không cần lo lắng. Những vị khách xấu số kia đều ở phòng hạ đẳng và trung đẳng. Cửa phòng đã dán phong ấn, trước khi Phật tu đến siêu độ vong linh, tạm thời không mở ra cho người ngoài.”

Chưởng quầy vừa nói vừa dẫn Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu đi qua các phòng trong khách điếm.

Quả nhiên, đúng như ông nói, những căn phòng từng có người chết đều nằm ở tầng một và hai, bên ngoài cửa đều được dán những phong ấn đặc biệt.

Ngu Chiêu cố ý quan sát vị trí của những căn phòng này, phát hiện ngoài hai phòng nằm ở cùng một vị trí giữa hai tầng, thì các phòng khác không có bất kỳ mối liên hệ đặc biệt nào.

Do đó, khả năng lớn vấn đề không phải ở khách điếm, mà là ở con người.

“Chưởng quầy, nghe nói Diệp tiên tử từng ở khách điếm của ông nửa tháng trước, ông có ấn tượng không?”

“Khách nhân cũng quen biết Diệp tiên tử!” Chưởng quầy không ngạc nhiên mà lại vui mừng: “Có ấn tượng, tất nhiên có ấn tượng! Ta làm ăn nhiều năm như vậy, chưa từng gặp nữ tu nào được hoan nghênh như Diệp tiên tử! Nàng ở đây vài tháng, việc làm ăn của khách điếm ngày càng phát đạt, ngày nào phòng cũng kín chỗ.”

Nói xong, chưởng quầy chợt nhận ra điều gì, sắc mặt thay đổi: “Không lẽ có người ganh ghét việc làm ăn của khách điếm, cố ý hạ lời nguyền để hại người? Quá độc ác mà!”

Ngu Chiêu chú ý đến lời của chưởng quầy.

Diệp Tụng Tâm từng ở khách điếm này vài tháng, điều đó đồng nghĩa với việc Lam Tử Du và Tô Minh cũng lưu lại ở Hắc Giáp Thành trong khoảng thời gian tương tự.

Bọn họ ở đây để làm gì?

Nghĩ đến việc ngay bên ngoài Hắc Giáp Thành chính là Chiểu Trạch Lâm, ánh mắt Ngu Chiêu trở nên lạnh lẽo.

Hy vọng mọi chuyện không phải như nàng nghĩ.

Nếu không, nàng thực sự muốn mổ não Lam Tử Du và bọn họ ra để xem rốt cuộc họ đang nghĩ gì.

“Diệp tiên tử là ai? Nàng xinh đẹp lắm à?”

Thấy Ngu Chiêu đang chìm trong suy nghĩ, Quý Hàn Châu chủ động tiếp lời.

“Ôi dào, nói thế nào nhỉ, Diệp tiên tử không phải kiểu quốc sắc thiên hương, nhưng lại khiến người ta không thể không thích. Nhìn thấy nàng, bao nhiêu chuyện phiền lòng đều tan biến hết.”

Chưởng quầy nhắc đến Diệp Tụng Tâm, tâm trạng liền phấn chấn, vừa nói vừa hăng hái kể cho Quý Hàn Châu nghe về việc nàng được yêu mến thế nào, được săn đón ra sao.

Quý Hàn Châu ngạc nhiên nhướn mày:
“Tu chân giới cũng có người như vậy sao?”

“Trước đây ta cũng không tin, nhưng sau khi tận mắt thấy, không tin không được.”

Thái độ của chưởng quầy đối với Diệp Tụng Tâm, trong mắt Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu, đã vượt xa mức ngưỡng mộ, gần như cuồng nhiệt.

“Chưởng quầy, cho ta hỏi thêm, những người chết trong khách điếm có phải từng tiếp xúc nhiều với Diệp tiên tử không?”

Câu hỏi này vừa thốt ra, sắc mặt chưởng quầy và tiểu nhị bên cạnh lập tức khó coi.

Chưởng quầy không còn giữ vẻ hòa nhã ban đầu, giọng điệu trở nên gay gắt:
“Ý cô là gì? Nghi ngờ chuyện này liên quan đến Diệp tiên tử sao? Ta nói cho cô biết, tuyệt đối không thể nào! Lúc Diệp tiên tử rời đi, những người đó vẫn bình an vô sự, nàng không có lý do gì hại họ cả.”

Nói xong, ông đánh giá Ngu Chiêu từ đầu đến chân, giọng điệu càng thêm hùng hổ:
“Cô rốt cuộc là đến trọ hay đến gây sự vậy?”

Ngu Chiêu không hề tỏ ra tức giận, chỉ mỉm cười:
“Tất nhiên là đến trọ, ta chỉ tò mò nên nói hơi nhiều, nếu mạo phạm đến ông, ta xin lỗi. Bây giờ chúng ta hãy làm thủ tục nhận phòng đi.”

Chưởng quầy bán tín bán nghi, dẫn Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu đến phòng thượng hạng, thái độ không còn nhiệt tình như lúc mới vào.

Sau khi chưởng quầy rời đi, Quý Hàn Châu bước vào phòng của Ngu Chiêu, quả quyết nói:
“Diệp Tụng Tâm kia chắc chắn có vấn đề!”

Ngu Chiêu mỉm cười nhìn hắn:
“Làm sao đệ nhận ra được?”

“Ngay cả một chưởng quầy ham tiền như ông ta lại dám mạo hiểm đắc tội khách nhân để bênh vực nàng ta, chẳng lẽ còn chưa đủ kỳ lạ sao?”

Đúng vậy, rất kỳ lạ.

Chỉ là người trong cuộc thường mê muội, người trong hoàn cảnh lại hiếm ai nhìn rõ được.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments