Chương 614: Thần Kinh Ẩm Ương
Người dịch: Quýt
—
Ban đầu, điều này cũng đã nằm trong tính toán của Bạch Ấu Vi.
Trong một trò chơi, nếu gặp người quen dù chỉ là gặp qua một lần thì vẫn dễ tạo thiện cảm hơn là với những người hoàn toàn xa lạ. Vì vậy, một khi cần liên minh hay tổ đội, việc chọn người quen là lẽ thường tình. Nhưng Phương Vũ và Dư Triều Huy lại dường như chưa từng có ý định liên minh với cô.
Lúc trò chơi bắt đầu, tên da đen chiếm quyền lãnh đạo trong đội mắt xanh, Phương Vũ có thể vì để tránh gây nghi ngờ từ hắn nên mới từ chối tiếp xúc với cô. Nhưng nếu Phương Vũ là khách X thì sao? Anh ta sẽ tính toán thế nào?
Bạch Ấu Vi suy nghĩ, rồi hỏi cô gái tóc ngắn:
“Vậy còn một người nữa là ai?”
Cô gái tóc ngắn khẽ mím môi, thấp giọng đáp:
“Số 14.”
“Số 14?” Bạch Ấu Vi hơi ngẩn ra, rồi nhanh chóng nhận ra cô gái tóc ngắn đang nhắc đến người có mắt xanh trong đội mắt đỏ, tức là người đàn ông mặc vest bị lừa sang đội mắt đỏ.
“Cô không thấy hắn có vấn đề sao?” Cô gái tóc ngắn cau mày nói: "Hắn ở trong đội mắt đỏ, và để tận dụng phiếu bầu của hắn, chúng ta luôn tránh không bầu hắn trong các vòng trước. Còn đội mắt xanh, không biết là trùng hợp hay vì lý do nào, cũng chưa từng bầu hắn!”
Bạch Ấu Vi đã hiểu: "Cô nghĩ hắn cố tình để lộ số của mình cho đội xanh, nhờ vậy cả đội đỏ và xanh đều không bầu hắn, qua đó tăng cơ hội sống sót.”
“Đúng rồi!” Cô gái tóc ngắn gật đầu mạnh: "Nếu hắn là khách X, thì điều này hoàn toàn hợp lý! Hắn sợ bị loại sớm, nên đã tự đặt hai lớp bảo vệ cho mình!”
Bạch Ấu Vi suy nghĩ rồi nói: "Nghe cũng có lý…”
Cô gái tóc ngắn hỏi:
“Cô có ai để nghi ngờ không?”
Bạch Ấu Vi muốn nói, người mà cô nghi ngờ thì đã “game-over” cả rồi. Một là tên da đen đã “ra đi,” hai là Ogata He cũng bị loại.
“Tôi vẫn nghĩ… khách X có lẽ là người chủ động tấn công trong trò chơi. Nếu chỉ ngồi chờ người khác bầu thì chẳng khác gì đánh cược vận may cả,” Bạch Ấu Vi chống tay lên cằm, chậm rãi nói: "Số 14 tuy đáng nghi, nhưng gần đây hắn chỉ dựa vào may rủi. Trong khi khách X không chỉ phải tránh bị bầu, mà còn cần hướng dẫn người chơi bầu vào số khác, như thế mới có thể chắc chắn sống sót đến vòng cuối…”
Cô gái tóc ngắn bẽn lẽn nói:
“Cô nói không phải là bác sĩ sao.”
Bạch Ấu Vi bật cười, thở dài: "Đúng vậy.”
Nhưng bác sĩ đã bị loại, mà trò chơi thì vẫn tiếp tục.
Không tìm được manh mối, cả hai đều im lặng.
Một lúc sau, Bạch Ấu Vi hỏi:
“Sao mọi người lại gọi Ogata He là bác sĩ?”
“Hắn không phải bác sĩ sao?” Cô gái tóc ngắn đáp bâng quơ: "Hắn mặc áo blouse trắng, nhìn là biết bác sĩ rồi, với lại nhớ tên phiền phức lắm, cứ gọi bác sĩ cho tiện.”
“Vậy sao…” Bạch Ấu Vi nói khẽ: "Thật ra tôi lại thấy hắn không giống bác sĩ, trên người hắn không có cái mùi ấy…”
“Mùi gì cơ?” Cô gái tóc ngắn bật cười: "Mùi thuốc sát trùng à? Ngày tận thế lâu vậy rồi, nếu có mùi cũng bay sạch từ lâu rồi!”
Cuối cùng, cô không nhịn được mà nói giễu cợt: "Nhưng trong đội của hắn toàn là bệnh nhân, có một bác sĩ bên cạnh cũng tốt để trị bệnh, tất cả đều bị thần kinh hết rồi! Đặc biệt là cái tên bị cận nặng, ngày nào cũng thần kinh nhăng cuội, bệnh không nhẹ đâu!”
Bạch Ấu Vi bật cười, khẽ gật đầu: "Đám đó đúng là có chút thần kinh ẩm ương.”
Trước đây trong đội mắt vàng, nhìn bọn người khăn lụa và người đeo kính mỗi ngày thờ phụng Ogata He, cô mấy lần suýt phì cười.
Nói giỡn vậy thôi, cô gái tóc ngắn nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
“Đội mắt vàng từ trước đến giờ đều bị bác sĩ thao túng, giờ bác sĩ bị loại, đội đó rối tung lên rồi. Không ai kiểm soát số phiếu nữa, thật ra cũng là cơ hội… Vòng bỏ phiếu tiếp theo loại 4 người, nếu không có ai can thiệp, đoán bừa cũng được tỷ lệ thắng là 44% nhỉ.”
0 comments