Chương 615: Điều Khiển
Người dịch: Quýt
—
Bạch Ấu Vi cảm thấy từ mà cô gái tóc ngắn dùng rất thú vị: “Cô nói ‘điều khiển’ à…”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cô gái tóc ngắn nhún vai một cách bất đắc dĩ: "Đám người mắt vàng ấy, tất cả đều bị điều khiển chặt chẽ, thật khó mà tưởng tượng nổi. Đây là vòng sơ tuyển thôi, mà lại xuất hiện nhiều kẻ đầu óc mù quáng như vậy.”
Nói xong, cô ấy lại trầm ngâm một chút: “Tôi từng nghe nói rằng con người có bản năng nhập vai. Chẳng hạn, khi tiếp xúc với bác sĩ, người ta vô thức tự xem mình là bệnh nhân, và bệnh nhân thường ở vị thế yếu đuối, dễ phụ thuộc, khó mà từ chối yêu cầu của bác sĩ.”
Bạch Ấu Vi nói nhẹ nhàng: “Thế giới này, ai nấy đều đang đóng những vai khác nhau, thậm chí, chỉ có thể là vai đó mà thôi, hiếm ai có thể làm chính mình thật sự.”
Cô gái tóc ngắn cũng thở dài: "Đúng vậy, nếu có ai có thể sống đúng với chính mình thì thật là một hạnh phúc lớn lao…”
Không biết cô nghĩ đến điều gì, ngẩn ngơ một lúc rồi đột ngột kết thúc cuộc trò chuyện.
“Trễ rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
Cô gái tóc ngắn nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Ấu Vi, đùa rằng:
“Nửa đêm phải dậy đi bầu đó, coi chừng ngủ quên.”
Bạch Ấu Vi hỏi: “Cô quyết định bỏ phiếu cho ai chưa?”
Cô gái tóc ngắn hơi ngẩn ra: “Cô đã quyết định rồi à?”
“Ừ.” Bạch Ấu Vi gật đầu.
Cô gái tóc ngắn mở to mắt nhìn cô: "Sao cô không nói sớm!”
“Vừa mới nghĩ ra thôi.” Cô cười nhạt, kéo tay cô gái tóc ngắn, viết một con số vào lòng bàn tay cô ấy…
---
Hai giờ sáng.
Đến giờ bỏ phiếu.
Chín người tập trung lại tại quảng trường, Bạch Ấu Vi vẫn là người đầu tiên.
Những người khác nhìn thấy cô đứng đợi trước cửa phòng bỏ phiếu, ai cũng lộ vẻ khinh bỉ, cho rằng cô quá nham hiểm. Thỏ của cô che chắn số của cô rất kín kẽ, dù có muốn cũng không thể bỏ phiếu cho cô được! Điều đáng giận hơn là giám sát viên lại không ngăn cản hành động gian lận rõ ràng này!
Không thể loại bỏ khách X, cuối cùng ai cũng thua, nghĩ như vậy, mọi người cứ bỏ phiếu tùy ý.
Bạch Ấu Vi đi ra trước, sau đó đến lượt cô gái tóc ngắn vào bỏ phiếu.
Kế đến là người đàn ông da trắng mắt đỏ.
Sau đó là người đàn ông mặc vest, số 14.
Khi đến lượt Dư Triều Huy, người đeo kính gọi anh lại, nhẹ nhàng nói:
“Xin hãy đợi một chút… tôi, tôi có điều muốn nói với hai người.”
Dư Triều Huy và Phương Vũ nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy kỳ lạ.
Họ đi theo người đeo kính ra chỗ khác, hỏi:
“Có chuyện gì?”
Người đeo kính khẽ đẩy gọng kính, ngập ngừng nói:
“Thật ra… mọi người đều biết rồi, khách X… là người phụ nữ ngồi xe lăn đó, chỉ cần loại bỏ cô ta, chúng ta sẽ thắng trò chơi này…”
Dư Triều Huy lắc đầu: “Không thể nào, ngay cả số của cô ta chúng ta cũng không động vào được.”
Phương Vũ nhíu mày, hỏi:
“Nói cách của cậu đi. Nếu đã tìm đến chúng tôi, chắc là đã có cách rồi chứ?”
Dư Triều Huy liếc nhìn Phương Vũ: "Thôi đi, Phương Vũ, cô ấy muốn thắng thì cứ để cô ấy thắng…”
“Tôi muốn thắng.” Phương Vũ nói.
Dư Triều Huy ngẩn ra: "Cậu… cậu đang nói cái gì vậy? Cô ấy với Chỉ huy Thẩm…”
“Tôi muốn thắng.” Phương Vũ lặp lại.
Anh nghiêm mặt, ánh mắt kiên quyết:
“Thế giới đã thành ra thế này rồi, còn ai là chỉ huy gì nữa?! Bấy lâu nay, anh ấy đã giúp chúng ta lần nào chưa? Đã tìm chúng ta chưa? Đã cứu chúng ta chưa?! Triều Huy, tôi muốn cứu mọi người! Cứu những đồng đội đã chết trong trò chơi! Tôi muốn cứu họ! Chỉ khi trở thành vua, tôi mới có thể làm điều đó, cậu hiểu chứ?!”
Dư Triều Huy ngẩn ngơ nhìn Phương Vũ, không nói gì.
Phương Vũ không quan tâm đến anh nữa, tiếp tục hỏi người đeo kính:
“Nói đi, cách của cậu là gì?”
Người đeo kính cười nịnh nọt, lấy từ trong áo ra một chiếc cốc sứ trắng: "Thật ra rất đơn giản… dùng chất cách điện để che tay mình, nhanh chóng gạt con thỏ sang một bên, rồi nhấn vào số 11 càng nhanh càng tốt…”
0 comments