CHƯƠNG 319: Không có gì thay đổi
Người dịch: Danh Vu
—
Đám người nghe vậy phản ứng không đồng nhất.
Phương Thành Lãng oán hận trừng mắt Vu Thiếu Chân, căn bản không nghe rõ Tô Minh đang nói cái gì.
Thanh Diễn chân nhân hai mắt trầm lặng, mấy người còn lại đều một mặt thản nhiên.
Tô Minh không bị ảnh hưởng, hai mắt hắn lóe lên sự quỷ dị, "Đệ tử được Mạc Tâm thủ viện chỉ dẩn, lật được thiên thư, biết được một cái có thể đền bù sai lầm, bắt đầu lại từ đầu cứu thế chi pháp. Chỉ là thi hành nó, cần đánh đổi một số thứ."
Thanh diễn chân nhân: "Một số thứ gì?"
Tô Minh nở một nụ cười rạng rỡ đến cực điểm, núm đồng tiền nơi khóe miệng như chứa đường mật hiện ra.
"Hy sinh hết thảy chúng ta."
Vu Thiếu Chân níu mày càng sâu, Quyền Dã không nhịn được nói: "Tô Minh, ngươi không muốn ra vẻ mê hoặc, đem lời nói rõ ràng ra, rốt cuộc muốn chúng ta làm cái gì!"
"Kỳ thật rất đơn giản, ta từ trên sách thấy được một đại trận thượng cổ, chỉ cần mở ra pháp trận liền có thể thay đổi càn khôn, đảo ngược thời gian, quay về quá khứ."
Lời vừa nói ra, đám người liền kinh hãi.
Vẻ hững hỡ ban đầu của đám người rốt cuộc cũng có phản ứng.
Bọn hắn bị tra tấn tinh thần để cơ thể tiền tụy, hối hận muốn chết. Nếu có một cơ hội có thể trở lại quá khứ, sửa đổi hết thảy, bọn hắn nguyện ý trả bất cứ giá nào.
Ngu Chiêu nghe được"đảo ngược thời gian, quay về quá khứ", tinh thần đều nàng chấn động.
Chẳng lẽ cơ duyên nàng trùng sinh đúng là đến từ bọn hắn?
Không, không thể nào.
Lúc này đã qua trăm năm kể từ lúc nàng chết, coi như bọn hắn thành công khởi động pháp trận, cũng không thể mang thoe trí nhớ kiếp trước nàng sống lại lần nữa.
Ở trong đó nhất định còn có nguyên nhân khác.
"Nếu như có thể quay về quá khứ, kia Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu có phải là cũng có thể phục sinh?" Thôi Ngọc kích động nói.
Hành động thờ ơ của hắn để Thanh Diễn chân nhân một kiếm đâm chết Tiểu Chiêu là việc hối hận nhất cả đời hắn.
Sống chết của Tu Chân giới, hắn không quan tâm.
Hắn chỉ cần Tiểu Chiêu trở về.
Hắn chỉ cần Tiểu Chiêu!
"Không chỉ có Ngu Tiểu Chiêu, tất cả những người bị Diệp Tụng Tâm hại chết đều có thể phục sinh."
Tô Minh đưa ra đáp án khẳng định.
Thôi Ngọc túm lấy vạt áo của hắn, liều mạng lay động, "Vậy còn chờ gì nữa! Hiện tại, lập tức liền mở ra pháp trận! Mau lên!"
Lam Tử Du ở một bên do dự nói: "Đảo ngược nhân quả là việc lớn, tu sĩ nào có thể tiếp nhận."
"Huynh cứ ở đó tham sống sợ chết! Đệ không sợ! Đệ tình nguyện dùng chút hơi tàn này để phục sinh Tiểu Chiêu!" Thôi Ngọc quay mặt giận mắng đáp trả, mặt mũi dữ tợn bởi vì kích động mà vặn vẹo.
Lam Tử Du không lên tiếng.
Sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của hắn đã sớm bị Diệp Tụng Tâm dùng đủ loại tra tấn mài nhẵn.
Thanh Diễn chân nhân vội vàng hỏi: "Tô Minh, cái này đại trận thượng cổ đại muốn mở ra thế nào?"
Tô Minh tránh thoát được cái túm tay của Thôi Ngọc, chân thành nói: "Vật liệu để dựng đại trận thượng cổ dễ tìm, chỉ có một cái khó xử, muốn vận hành đại trận cần bảy cái trận nhãn, mà trận nhãn thì nhất định phải là người có đại khí vận dược thiên đạo chiếu cố, chỉ người có đại khí vận mới có thể tiếp nhận trận pháp vận chuyển lúc năng lượng vận hành."
Quyền Dã quét một vòng.
Ở Độc Nguyệt Phong không nhiều không ít vừa vặn bảy người.
Vả lại, bảy người bọn hắn cũng là người mang đại khí vận được Diệp Tụng Tâm nhìn trúng.
Hắn không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: "Tốt, đệ tới làm trận nhãn!"
Thôi Ngọc nói tiếp: "Đệ cũng có thể."
Phương Thành Lãng là người thứ ba nhận lời.
Thanh Diễn chân nhân nhìn chăm chú Tô Minh, "Chỉ cần mở ra đại trận liền có thể cứu Tu Chân Giới?"
"Phải!"
"Tốt, ta đáp ứng."
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên người Vu Thiếu Chân cùng Lam Tử Du.
Lam Tử Du rụt lại cổ hỏi, "Làm trận nhãn sẽ chịu hậu quả gì?"
Tô Minh ngữ khí nhẹ nhàng nói, "Sẽ chết, lại không có cơ hội chuyển thế."
Nói cách khác, bọn hắn đã mất đi cơ hội đầu thai chuyển thế.
Một khi tử vong liền hồn phi phách tán, triệt để tiêu vong.
Mấy người Thanh Diễn chân nhân đối với kết quả này không tính ngoài ý muốn, Lam Tử Du lại hết sức kháng cự, chỉ là ngại có những người khác ở đây nên không dám biểu hiện.
Vu Thiếu Chân lại là không có những lo lắng này, hắn trực tiếp tiến tới nói, "Ta không làm. Kiếp này coi như bị Diệp Tụng Tâm hại, coi như ta không hiểu thấu lòng người, kiếp sau ta sẽ không lặp lại sai lầm này."
Dứt lời, hắn quay người muốn đi gấp.
Mà câu nói tiếp theo của Tô Minh liền đem hai chân của hắn đứng nguyên tại chỗ.
"Trở lại quá khứ, ngươi có cơ hội đi cứu tộc nhân đã chết, ngẫm lại vì cứu ngươi mà phụ mẫu bị địch nhân tàn nhẫn phanh thây, ngươi không muốn cứu họ sao?"
Vu Thiếu Chân cả đời giết người vô số, tâm vững như sắt, uy hiếp duy nhất chính là thân nhân tộc của hắn.
Nghĩ đến tộc nhân chết thảm, hắn giận dữ quay người, "Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện ta có thể cứu tộc nhân trở về, nếu không ta chắc chắn sẽ giết ngươi."
Tô Minh khịt mũi coi thường đối với uy hiếp của hắn.
Tên Vu Thiếu Chân khó dây dưa nhất đã giải quyết xong, kế hoạch cứu thế liền thành công một nửa.
Còn lại một nửa liền muốn xem ý trời.
Tô Minh để Thanh Diễn chân nhân coi chừng Lam Tử Du, hắn thì dẫn đầu những người còn lại bắt đầu họa trận ở Độc Nguyệt Phong.
Theo từng đạo văn cao thâm được phác họa tại Độc Nguyệt Phong dần hiển hiện, tại hư không để quan sát, Ngu Chiêu dần dần sinh ra một loại cảm giác.
Nàng có một loại dự cảm.
Đại trận mở ra hôm đó liền đưa nàng trở về thời điểm đấy.
Thừa dịp những người khác đang vẽ trận.
Lam Tử Du nổi lên chút tâm tư.
“Sư tôn, Tu Chân Giới gặp tai họa như hôm nay, cũng không hoàn toàn là lỗi của chúng ta, cớ gì chúng ta phải hy sinh đến mức này? Những người được cứu cũng sẽ không cảm kích chúng ta, chỉ cho rằng đó là điều chúng ta nên làm.
Sư tôn, người nói có phải đạo lý này không?”
Thanh Diễn chân nhân nhìn Lam Tử Du với gương mặt đầy sợ hãi và nịnh nọt, trong lòng đau đớn khôn nguôi.
Lần đầu tiên Diệp Tụng Tâm bộc lộ ác ý trước mặt mọi người, chính Lam Tử Du là người phẫn nộ nhất, chỉ thẳng vào mặt Diệp Tụng Tâm mà mắng một trận thậm tệ.
Cũng vì vậy, hắn trở thành mục tiêu trả thù đầu tiên của Diệp Tụng Tâm.
Không ai biết hắn đã trải qua những gì dưới tay Diệp Tụng Tâm.
Khi mọi người gặp lại hắn, khí chất của hắn đã thay đổi hoàn toàn, nói chuyện không dám lớn tiếng, đi đứng cũng chỉ dám men theo chân tường.
Nhưng rõ ràng trước kia hắn là người kiêu ngạo và phóng khoáng nhất.
“Lam Tử Du, ngươi nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình đi, ngươi còn nhớ mình tên là gì không!”
Lam Tử Du sững người, khóe miệng gượng gạo nhếch lên: “Ta có tên sao? Ta không nhớ nữa rồi.”
Đôi khi hắn còn nghi ngờ bản thân có thật là Lam Tử Du không.
Những ký ức huy hoàng trong quá khứ giống như dấu vết của kiếp trước để lại.
“Dù ngươi có nhớ hay không, việc cứu thế là điều tất yếu, ta tuyệt đối không cho phép trên Độc Nguyệt Phong xuất hiện kẻ phản bội!”
Lam Tử Du đối diện với Thanh Diễn chân nhân đang giận dữ, cuối cùng cũng im lặng.
Thời gian trôi qua.
Pháo trận thượng cổ đã dần thành hình.
Vài ngày sau, Tô Minh triệu tập mọi người lại.
“Ta quyết định ngày mai sẽ khởi động pháp trận.”
Không ai lên tiếng.
Tô Minh hài lòng gật đầu: “Hôm nay hãy tận hưởng đêm cuối cùng thật tốt, ngày mai khi trận pháp được khởi động, chúng ta sẽ quay về quá khứ, thay đổi vận mệnh! Đến lúc đó, sẽ không còn Diệp Tụng Tâm gây họa nhân gian, chúng ta đều có thể bù đắp tiếc nuối, đạt được điều mong muốn!”
Ánh mắt Lam Tử Du khẽ dao động.
Nếu hắn có thể trở lại con người trước kia, thì việc mất đi cơ hội chuyển thế dường như cũng không quá khó chấp nhận.
Những người khác cũng theo lời Tô MInh, khóe miệng nở nụ cười, tha hồ tưởng tượng.
Chỉ có Ngu Chiêu biết rằng tất cả những ảo tưởng đó sẽ tan thành mây khói.
Bởi vì những người sống lại một đời kia không giống nàng, không có ký ức kiếp trước, họ sẽ vẫn bước lên con đường cũ như kiếp trước.
Người của Độc Nguyệt Phong sẽ tiếp tục xem Diệp Tụng Tâm như bảo vật mà nâng niu.
Còn Vu Thiếu Chân cũng sẽ lại đối mặt với bi kịch tan cửa nát nhà.
Tất cả… đều không thay đổi.
Chương 85: Chuyển nhà
Sau khi Phó Hi rời đi, Đường Điềm bị Thẩm Yến Lễ ôm ngồi lên sofa. Vẻ mặt anh lạnh lùng, yêu cầu cô nhập mật khẩu điện thoại.
Anh kiểm tra từng số một, cho đến khi thấy số của Phó Hi trong danh sách bị chặn. Thẩm Yến Lễ bật cười khẽ, hôn lên má cô.
Anh trầm giọng khen: “Làm tốt lắm.”
Đường Điềm thở dài trong lòng, Thẩm Yến Lễ đã có được cô, nhưng cô chẳng biết hứng thú của anh với cô sẽ duy trì được bao lâu…
Còn về Phó Hi, cô chỉ mong anh sớm quên mình đi. Cô không chịu nổi khi bị hai người đàn ông ưu tú như vậy theo đuổi và không chịu buông tha.
Thẩm Yến Lễ cụp mắt, như đang để ý đến cảm xúc của cô. Sự xuất hiện của Phó Hi khiến anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài thể hiện.
Nhìn biểu cảm thoáng qua của cô, anh đoán được việc Phó Hi theo đuổi cô có tác động không nhỏ.
“Phó Hi suốt ngày chẳng nghiêm túc gì, em không cần để ý đến lời cậu ta nói.”
Đường Điềm thành thật chia sẻ: “Trước đây em cũng nghĩ vậy, nhưng hôm nay anh ấy khiến em có chút thay đổi suy nghĩ, con người thật ra…”
Lời thật lòng của cô còn chưa nói xong, đột nhiên nhận ra điều gì, cô quay đầu lại nhìn — ánh mắt Thẩm Yến Lễ nhìn cô lạnh toát.
Đường Điềm: “!” Hỏng rồi!
Cô vội vàng đứng dậy bỏ chạy, vừa đứng lên đã bị Thẩm Yến Lễ kéo vào lòng.
Gương mặt lạnh như băng của anh phóng to trong mắt cô.
Anh khẽ hỏi: “Tiếp tục nói xem nào.”
Đường Điềm cười gượng, xua tay lia lịa: “Em nói bậy, chỉ nói linh tinh thôi.”
Thẩm Yến Lễ ôm cô chặt hơn: “Phó Hi không phải người tốt, không cho phép em nghĩ tốt về cậu ta.”
Đường Điềm thấy câu này rất quen, hình như trước đây Phó Hi cũng từng nói Ôn Thiệu Hàn không đơn giản.
Buổi tối, trong phòng tắm, Đường Điềm chống tay lên tường, cùng Thẩm Yến Lễ phía sau trao nhau nụ hôn sâu.
Khoảnh khắc ấy trùng khớp hoàn toàn với cảnh trong giấc mơ mấy hôm trước của cô. Điều này khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Đường Điềm tỉnh dậy khi trời đã sáng rõ. Hai chân cô mềm nhũn, chỉ biết trừng mắt tức giận nhìn Thẩm Yến Lễ.
May mà chiều nay anh có việc ra ngoài, nếu không, chắc cô không chịu nổi.
Ngồi trên sofa xem TV, thực ra trong đầu Đường Điềm đang nghĩ đến việc tìm việc làm. Dù Thẩm Yến Lễ đã cho cô thẻ đen, còn mua nhà cho cô.
Nhưng… vẫn nên có một công việc chính thức thì hơn. Hai ngày nay, cứ rảnh là cô lại gửi hồ sơ đến mấy công ty lớn, nhưng đến giờ vẫn chưa có công ty nào phản hồi.
Đường Điềm rầu rĩ, cứ ngồi nghiền ngẫm lại nội dung hồ sơ. Cô thầm nghĩ: Mình tệ đến mức đó sao? Đến nỗi chẳng ai thèm để mắt?
Vì phải chuyển nhà, cô đành tạm gác việc chỉnh sửa hồ sơ lại.
Tầm ba giờ chiều, người Thẩm Yến Lễ sắp xếp đến chuyển cả hành lý của cô và anh sang căn nhà mới mà anh mua cho cô.
Đường Điềm chưa từng xem qua căn nhà ấy. Cô vốn định đi cùng xe chuyển nhà, nhưng tài xế riêng mà Thẩm Yến Lễ chuẩn bị đã gọi cô lên, nói đây là xe riêng anh sắp xếp cho cô.
Cô vội vã lên xe, nghĩ bụng: Thẩm Yến Lễ đúng là chu đáo thật.
Xe dừng lại tại một khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở trung tâm thành phố, nơi người ở đều là giới thượng lưu.
Đường Điềm nhìn chiếc xe chạy vào tầng hầm, thầm cảm thán: Bảo sao Thẩm Yến Lễ không chịu nổi căn nhà trọ nhỏ cô thuê… đúng là khác biệt quá lớn.
Từ tầng hầm, cô đi thang máy lên thẳng tầng căn hộ. Mở cửa bước vào, cô càng đi càng thấy choáng ngợp.
Cô từng cầm sổ đỏ nhưng chưa bao giờ xem căn hộ rộng bao nhiêu.
Thì ra cái mà anh gọi là “nhà nhỏ” lại rộng tới khoảng 150 mét vuông! Trong khi cô nghĩ nhà nhỏ cỡ 70 mét vuông là cùng.
Chưa kể sự xa hoa bên trong khiến cô khó tin rằng nơi này đã đứng tên mình.
Chẳng bao lâu sau, người dọn dẹp mà Thẩm Yến Lễ thuê cũng đến, sắp xếp gọn gàng từng món hành lý ít ỏi của cô.
Đường Điềm mất mấy tiếng để thích nghi với thực tế là mình không chỉ là bạn gái của Thẩm Yến Lễ, mà còn dọn về sống chung trong căn nhà anh tặng.
Buổi tối, Thẩm Yến Lễ trở về, nói muốn dẫn cô đi siêu thị mua đồ.
Đường Điềm lấy khẩu trang cho anh đeo, rồi cũng đeo khẩu trang cho mình, sau đó mới chịu nắm tay anh đi ra ngoài.
Trong suốt quá trình mua sắm ở siêu thị, cô không biết mình đã bị chụp lén.
Khi quay về, tay Thẩm Yến Lễ xách đầy đồ, không cho cô cầm bất cứ thứ gì. Về đến hầm xe, cô muốn phụ một tay nhưng bị anh từ chối.
Anh nói: “Da em quá mềm.”
Đường Điềm đỏ bừng tai. Câu này anh từng nói rất nhiều lần — nhưng toàn là trong lúc làm chuyện đó, lúc vừa phát lực vừa nói ra những lời gợi cảm.
Đêm nay, Thẩm Yến Lễ cũng không tha cho cô.
Đường Điềm tỉnh dậy thì đã là 1 giờ chiều hôm sau.
Không thấy Thẩm Yến Lễ trong phòng, cô dậy rửa mặt, sau đó cầm điện thoại kiểm tra xem có công ty nào phản hồi chưa.
Một thông báo đẩy khiến tim cô đập thình thịch. Dù tiêu đề chỉ lướt qua một cái, cô vẫn nhìn rất rõ.
Cô lập tức kéo màn hình xuống — dòng tiêu đề “Chuyện tình cảm của Thẩm Yến Lễ bị lộ” hiện rõ mồn một.
Đường Điềm hoảng hốt đến nghẹt thở, vội bấm vào xem. Nội dung là mấy tấm ảnh rõ nét chụp cảnh cô và Thẩm Yến Lễ xuống xe đi vào siêu thị tối qua.
Phần bình luận toàn là biểu cảm sốc. May mắn là không ai chửi bới cô, vì không ai đoán ra cô là ai.
Đường Điềm thở phào nhẹ nhõm. May mà Thẩm Yến Lễ là ca sĩ, không phải idol, cũng chẳng phải thành viên nhóm nhạc nam thường thấy.
Cô vừa đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu thì thấy Thẩm Yến Lễ không biết từ khi nào đã đứng tựa vào cửa, bình tĩnh nhìn cô.
“Anh và em bị chụp rồi, có ảnh hưởng lớn đến anh không?”
Anh bước tới, vòng tay ôm lấy cô, hôn lên môi: “Không ảnh hưởng gì.”
“Còn fan của anh…”
Anh đáp: “Chỉ là người nghe nhạc, thích giọng hát của anh thôi.”
Nhưng Đường Điềm thấy màn hình điện thoại của anh liên tục sáng lên, sắc mặt cô lại thay đổi. Người ngoài không nhận ra cô, nhưng chị Ngô… hay Bùi Giác, Ôn Thiệu Hàn thì chưa chắc.
Cô hơi hoảng loạn. Nhỡ chị Ngô đến chất vấn thì sao?
Thẩm Yến Lễ thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, biết cô đang lo điều gì.
Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô: “Yên tâm, sẽ không ai nói gì em cả.”
Đường Điềm rúc vào lòng anh, vẫn lo lắng mà khẽ gật đầu.
Cô càng sợ rằng mọi chuyện sẽ giống như trong truyện, những việc nguyên chủ từng dụ dỗ các nam chính bị phơi bày ra ánh sáng, khiến cô rơi vào vết xe đổ.
Nghĩ lại, hiện giờ có Thẩm Yến Lễ che chở, dù có bị lộ, chắc tình cảnh của cô cũng không bi thảm như trong truyện đâu.
Chương 86: Trông quen mắt
Lúc này, khi thấy tên Thẩm Yến Lễ trên hot search, Phó Hi tức đến mức suýt nữa ném luôn điện thoại.
“Mẹ nó! Thẩm Yến Lễ, anh đúng là hèn hạ!”
Để ngăn anh ra tay tranh giành Đường Điềm, Thẩm Yến Lễ lại chọn cách tuyên bố ngầm rằng cô là bạn gái của mình.
Người ngoài không biết cô gái trong ảnh là ai, nhưng chị Ngô và những người từng gặp Đường Điềm chắc chắn sẽ nhận ra.
Nếu anh thật sự muốn giành lại Đường Điềm từ tay Thẩm Yến Lễ, vậy thì cửa ải lớn nhất sẽ chính là bản thân cô ấy. Vốn dĩ cô đã nhút nhát, giờ lại bị công khai chuyện tình cảm với Thẩm Yến Lễ, dù sau đó anh có tấn công dữ dội đến đâu, khả năng cô chọn anh gần như bằng không.
Thẩm Yến Lễ rõ ràng là cố tình tung tin, cố ý để paparazzi chụp ảnh.
Phó Hi nghiến răng chửi rủa: “Hèn hạ!”
Trong khi đó, chị Ngô gần như phát điên vì chuyện này. Chị ấy không ngờ Thẩm Yến Lễ hẹn hò mà không nói một lời nào với mình. Mà điều khiến chị ấy hoảng nhất chính là… cô gái trong ảnh nhìn sao mà quen mắt thế.
Bóng lưng và vóc dáng ấy, chẳng phải giống hệt Đường Điềm – người giúp việc vừa mới bị cho nghỉ việc ở biệt thự hay sao?
Đầu chị Ngô như muốn nổ tung. Dự cảm xấu khiến cô lập tức gọi điện cho Thẩm Yến Lễ.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, như thể đã đoán trước được chị sẽ gọi.
Chị Ngô vội vàng hỏi: “Yến Lễ, mấy tấm ảnh trên hot search là thật sao?”
Thẩm Yến Lễ vừa mới hoàn thành xong một bản phối, giọng nói hờ hững: “Thật.”
Chị Ngô thận trọng hỏi tiếp: “Cô gái trong ảnh… có phải là Đường Điềm không?”
Anh không hề giấu giếm: “Ừ, là cô ấy.”
Chị Ngô hít sâu một hơi. Quả nhiên là Đường Điềm…
“Yến Lễ, cậu bình tĩnh lại đi. Cậu biết rõ nếu nhà họ Thẩm biết cậu đang quen một cô gái từng làm giúp việc, họ sẽ phản ứng thế nào rồi đấy.”
Chị Ngô quá hiểu những gia tộc lớn như vậy có thể tàn nhẫn đến mức nào. Vì tốt cho Đường Điềm, lẽ ra Thẩm Yến Lễ không nên bắt đầu mối quan hệ chênh lệch giai cấp như thế này.
Thẩm Yến Lễ lạnh lùng trả lời: “Chuyện này họ không có quyền can thiệp.”
Chị Ngô nghe mà chỉ biết nhức đầu. Thôi kệ, chị ấy cũng chẳng quản nổi. Mấy nam ca sĩ này ai cũng có bối cảnh không đơn giản, rút khỏi giới giải trí về tiếp quản gia sản cũng là chuyện sớm muộn.
“Vậy cậu tự cân nhắc cho kỹ, quan trọng nhất là phải bảo vệ được Đường Điềm.”
Trong mắt chị Ngô, ấn tượng về Đường Điềm rất tốt. Nếu bị Thẩm Yến Lễ để ý, e là cô gái đó không còn đường lui.
Đường Điềm luôn hành xử rất thận trọng, chắc chắn lần này thật sự là bị Thẩm Yến Lễ nhắm đến rồi.
Chị Ngô cũng hiểu rõ lý do chị ấy được chọn làm quản lý cho nhóm này — vì chị biết điều. Bọn họ chỉ đến đây để viết nhạc, ca hát, đơn thuần là theo đuổi sở thích, chị chỉ cần xử lý hậu cần là đủ, không có nhiều quyền lên tiếng. Thế nên chuyện này, chị cũng không xen vào quá sâu.
……
Lúc này, Đường Điềm bước ra khỏi phòng khách, lo lắng nhìn Thẩm Yến Lễ vừa cúp máy.
Cô tiến lại gần, Thẩm Yến Lễ ánh mắt dịu dàng ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán.
Anh cười khẽ, giọng trầm trầm: “Lo lắng vậy à?”
Đường Điềm gật đầu: “Chị Ngô… chị ấy nói gì?”
Thẩm Yến Lễ siết chặt vòng tay, giọng nhẹ tênh: “Chị ấy bảo anh phải bảo vệ em cho tốt.”
Cô ngẩng đầu, không tin nổi: “Thật hả? Chị Ngô thật sự nói vậy sao?”
Anh “ừ” một tiếng: “Không cần lo lắng.”
Cô còn chưa kịp trả lời, môi đã bị anh chiếm lấy, không thể nói thêm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn ấy.
……
Trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô, Liễu Hiểu Chi đã xem hot search đến cả trăm lần.
Cô ta dĩ nhiên nhận ra người trong ảnh là Đường Điềm.
Tâm trạng vừa ghen tị vừa phẫn uất khiến cô ta gần như nghẹt thở. Cô ta rời đi mới bao lâu mà Đường Điềm đã có thể ở bên Thẩm Yến Lễ?!
Cô ta không thể tiếp tục nhìn mấy bức ảnh đó nữa — cô ta thích Thẩm Yến Lễ, thích đến tận xương tủy.
Không cam tâm! Tại sao lại là Đường Điềm?!
Đúng lúc đó, điện thoại đặt trên đùi cô ta reo lên. Người bên kia gọi đến hỏi có muốn tung tin về bạn gái của Thẩm Yến Lễ không, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Lý trí của Liễu Hiểu Chi gần như biến mất, nhưng một hình ảnh bất chợt hiện lên trong tâm trí cô ta.
Hôm đó mưa to như trút nước, Đường Điềm là người đã cố định chiếc ô lên xe lăn của cô, dùng khăn tắm dày choàng lên vai cô, đưa đến sự ấm áp bất ngờ. Hình ảnh đó khiến cô ta sững sờ, đến tận bây giờ vẫn không quên được.
Cô ta cuối cùng cũng nhận ra mình và Đường Điềm khác nhau ở chỗ nào.
Tay ôm mặt, Liễu Hiểu Chi bật khóc vì xấu hổ.
Một lúc lâu sau, cô ta lên tiếng: “Không cần tung ra nữa. Phiền anh xóa sạch đi. Tiền tôi vẫn sẽ chuyển đầy đủ.”
Người bên kia cũng chẳng nói gì thêm. Anh ta vốn chỉ là làm việc vì tiền, lại thấy cô gái trong bài không có lỗi gì — ai mà không thích trai đẹp giàu có chứ? Không thể vì cô ta thích Thẩm Yến Lễ mà bắt người khác không được thích.
Thế nên anh ta vui vẻ đồng ý xóa bỏ, bớt một chuyện là bớt phiền.
……
Tại khu nhà giàu nổi tiếng ở trung tâm thành phố S, Đường Điềm và Thẩm Yến Lễ đã sống với nhau hơn nửa tháng trong những ngày tháng ngọt ngào nhưng cũng vô cùng ngượng ngùng.
Nhưng Đường Điềm thì không thể ngồi yên mãi được.
Điều quan trọng hơn là… Thẩm Yến Lễ như một cái máy không biết mệt, thực sự là không bao giờ kiệt sức.
Suốt nửa tháng nay, không có ngày nào là cô không ngủ mê man vì kiệt sức, hai chân mềm nhũn, chẳng có sức mà đi nổi.
Thế nên cô âm thầm gửi hồ sơ đến một công ty khác mà không nói với anh.
Mấy hôm trước, hồ sơ cô gửi đi cứ như đá ném xuống biển, không ai hồi âm.
Lần này, cô cũng không trông đợi gì nhiều.
Nhưng không ngờ, rất nhanh cô lại nhận được phản hồi.
Cô suýt chút nữa bật thốt lên vì mừng rỡ, nhưng biết Thẩm Yến Lễ đang bận làm việc trong thư phòng nên cố gắng kiềm chế cảm xúc, giữ bình tĩnh nhắn tin với bên nhân sự.
Đối phương nói ngày mai có thể đến làm việc luôn, công ty cũng không xa nơi cô đang ở.
Vừa hay ngày mai Thẩm Yến Lễ có việc phải ra ngoài, cô quyết định đánh nhanh rút gọn — làm trước rồi mới nói sau. Ngày đầu đi làm, xem thử công việc có phù hợp không, nếu thấy không ổn thì sau này cũng không cần nhắc với anh nữa.
Thẩm Yến Lễ từng bảo cô có thể đến làm ở tập đoàn Thẩm thị, nhưng cô không muốn, mà anh cũng không ép.
Cô tạm thời không muốn ràng buộc quá sâu với anh — dù sao tương lai là điều không ai đoán được, mà sự chênh lệch đẳng cấp giữa hai người cũng là nguồn gốc khiến cô không có cảm giác an toàn.
Chương 87: Công việc mới
Cô vừa vuốt qua giao diện trò chuyện với công ty thì phía sau đã vang lên giọng trầm của Thẩm Yến Lễ:
“Em đang nhắn với ai thế?”
Đường Điềm lập tức đáp: “Không có nhắn với ai cả, chỉ đang xem tin tức thôi.”
Thẩm Yến Lễ vòng tay từ sau lưng cô, ôm lấy cô: “Mai anh có việc, buổi tối không về nhà, ngày mốt sẽ đưa em đi du lịch.”
Đường Điềm hơi ngạc nhiên — đây là lần đầu tiên kể từ khi sống chung, anh không về nhà vào buổi tối.
“Được.”
Cô không hỏi anh đi đâu, làm gì.
Thẩm Yến Lễ hôn nhẹ lên sau gáy cô, rồi chủ động nói rõ hành trình ngày mai:
“Ban ngày anh có một sự kiện. Trùng hợp là mai cũng là mừng thọ ông nội, nên buổi tối phải về nhà chính ở lại đó một đêm.”
Thì ra là vậy. Đường Điềm bắt đầu nghĩ ngợi, không biết với thân phận bạn gái của Thẩm Yến Lễ thì cô có nên chuẩn bị quà chúc thọ cho ông nội anh hay không?
Nếu chuyện tình cảm của cô và Thẩm Yến Lễ chưa bị lộ thì không cần phải làm gì, nhưng hiện giờ… ảnh chụp hai người đã lên hot search, gia đình anh chắc chắn cũng sẽ thấy.
Cô kéo tay anh ra, ngập ngừng nhìn anh. Dáng vẻ muốn nói lại thôi khiến lòng Thẩm Yến Lễ mềm nhũn, không kiềm được mà hôn nhẹ lên môi cô.
Anh hỏi: “Sao thế?”
Đường Điềm do dự rồi cũng nói ra: “Ngày mai là mừng thọ ông nội anh, em… có nên chuẩn bị quà không? Dù sao ảnh hai đứa mình cũng đã bị đưa lên mạng rồi.”
Thẩm Yến Lễ nghe vậy lại cúi đầu hôn cô lần nữa, nhẹ nhàng nói: “Ừ, ông nội anh thích uống trà, để anh chọn loại ông thích rồi gửi tặng.”
Đường Điềm nghĩ vậy thì có vẻ không ổn lắm, nhưng cô lại không nghĩ ra món nào phù hợp hơn. Cô muốn tự dùng tiền của mình, nhưng hiện tại cô chẳng có bao nhiêu — tặng quà thì ít ra cũng phải thể hiện được thành ý.
“Vậy thì được, nhưng nói trước nhé, em sẽ tự bỏ tiền mua.”
Thẩm Yến Lễ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Đường Điềm không để ý đến sự im lặng ấy, vẫn khăng khăng muốn tự mình chi tiền. Anh đã tặng cô quá nhiều thứ đắt đỏ — như căn nhà hiện tại họ đang ở, trị giá khoảng ba nghìn vạn.
Gần đây anh liên tục tặng cô các loại trang sức bằng vàng bạc, cả căn phòng thay đồ rộng lớn gần như chất đầy quần áo và túi xách hàng hiệu — tất cả đều vì cô mà mua.
Cô cảm thấy như đang mơ vậy.
Thẩm Yến Lễ bật cười: “Được rồi, theo ý em.”
Lúc này Đường Điềm mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm lấy cánh tay anh, dựa mặt vào hõm cổ anh. Sự mềm mại và hương thơm từ cô khiến Thẩm Yến Lễ khó mà cưỡng lại.
Anh lập tức bế cô vào phòng ngủ, hôn cô thật sâu.
……
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Yến Lễ hôn cô: “Sáng mai anh sẽ về sớm.”
Đường Điềm gật đầu, ôm lấy cổ anh không nỡ rời xa.
Thẩm Yến Lễ phải cố gắng kìm nén mới dứt được khỏi người con gái mềm mại ngọt ngào ấy.
“Chờ anh về.”
Đường Điềm gật đầu, dõi theo bóng anh rời khỏi phòng ngủ. Một lúc sau, cô nghe tiếng cửa chính đóng lại.
Cô lập tức bật dậy, đánh răng rửa mặt, thay bộ sơ mi và chân váy đã mua từ trước. Vì vội nên chỉ kịp trang điểm rất nhẹ, màu son nhạt như không lại vô tình càng tôn lên vẻ dịu dàng tự nhiên của cô.
Cô xách theo chiếc túi thương hiệu bình dân từng mua trước đó, nhanh chóng bước ra cửa, mang giày cao gót rồi xuống tầng bằng thang máy.
Hôm nay tòa nhà vẫn yên tĩnh như thường lệ. Cô đã chuyển tới đây được hơn nửa tháng nhưng chưa từng gặp mặt bất kỳ người hàng xóm nào.
Cô từng thấy có người ra vào ở những tòa nhà khác trong khu, chỉ duy tòa nhà này thì ngoài cô và Thẩm Yến Lễ ra cũng chưa từng thấy ai khác ra vào.
Dù thấy kỳ lạ, cô cũng không hỏi Thẩm Yến Lễ.
……
Xuống đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, cô ngồi vào xe, thuận miệng hỏi bác tài:
“Chú Bình, sao trong tòa nhà này ít người ở vậy ạ?”
Cô cảm thấy không khí ở đây quá yên tĩnh.
Tài xế trả lời một cách rất bình thản: “Tòa nhà này được Thẩm tiên sinh mua lại rồi. Cậu ấy thích yên tĩnh, không muốn người lạ ra vào nơi ở.”
Đường Điềm: “!!!” Mua… mua lại luôn á?!
“Nguyên… cả tòa?!”
Cô sững người, kinh ngạc đến mức giọng cao vút, hoàn toàn bị sốc trước tin này.
Tài xế gật đầu, như thể nhớ ra chuyện gì đó thú vị, liền hạ giọng kể:
“Cô không biết đấy, hôm đó Thẩm tiên sinh còn gọi người đến trong đêm, đặc biệt ngăn ra một căn hộ hơn 150 mét vuông cho cô.”
Ông vừa nói vừa lắc đầu, cảm thán: cây sắt cũng nở hoa rồi.
Đường Điềm ngơ ngác: “Ngăn ra… căn hộ 150 mét vuông cho cháu?” Ngăn ra… nghe sao lạ thế?
Tài xế liếc nhìn cô đầy nghi hoặc: “Thẩm tiên sinh không phải nói rằng cô chỉ muốn nhà nhỏ thôi à?”
Hôm đó ông nghe thấy cậu Thẩm gọi điện chỉ đạo chuyện này, còn ngạc nhiên nghĩ: có cô gái nào lại ngốc đến mức không muốn căn hộ hơn nghìn mét vuông, lại đòi ở nhà nhỏ hơn trăm mét?
Đường Điềm đờ người ra: “Những căn hộ còn lại… to đến mức nào ạ?”
Tài xế đáp: “Mỗi tầng hơn một nghìn mét vuông.” Diện tích cụ thể ông cũng không rõ.
Trong đầu Đường Điềm hiện lên hình ảnh bảng điều khiển thang máy với 44 tầng, cô không còn lời nào để diễn tả sự chấn động trong lòng — giới nhà giàu đúng là quá khủng khiếp.
……
Đến khi xe dừng ở đối diện công ty mà cô nộp hồ sơ, Đường Điềm vẫn còn choáng váng vì mấy thông tin vừa biết.
Có lẽ Thẩm Yến Lễ không nói ra là vì sợ cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn, sợ cô… tự ti.
Nói thật, rất khó để không cảm thấy tự ti. Cô biết Thẩm Yến Lễ giàu có và quyền lực, nhưng khi sự thật được bày ra rõ ràng như vậy, cảm giác nhỏ bé và bất lực ấy là không thể tránh khỏi.
Cô hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng. Lúc nữa phải thể hiện tốt trong buổi phỏng vấn. Trong lòng, cô không ngừng tự cổ vũ bản thân.
Đường Điềm bước vào công ty mới, không ngờ buổi phỏng vấn hôm nay lại diễn ra thuận lợi bất ngờ. Phía công ty còn đề nghị cô ở lại làm việc luôn trong ngày để làm quen môi trường.
Cô hơi bất ngờ với sự nhiệt tình của mọi người trong công ty, nhưng cô vẫn giữ lại ba phần đề phòng. Kinh nghiệm kiếp trước dạy cô rằng, lần đầu gặp mặt dù đối phương có đối xử tốt đến đâu cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Con người vốn phức tạp, cẩn trọng luôn là lựa chọn an toàn.
Cô làm việc một ngày, cảm giác chung khá ổn. Trong lúc làm việc, cô âm thầm quan sát các đồng nghiệp — hành động và biểu cảm của họ đều khá thoải mái, không có gì bất thường.
Đến 5 giờ 30 chiều, khi cô vừa chuẩn bị tan ca, quản lý phòng nhân sự gọi tất cả lại, nói rằng hôm nay có nhân viên mới vào làm nên tổ chức buổi tụ họp ăn uống.
Bị đẩy lên "đài cao" thế này, Đường Điềm thật sự không tiện từ chối, trừ khi cô không định tiếp tục làm việc ở đây.
Mà hiện tại, cô khá hài lòng với công việc này và mức đãi ngộ, nên đành đồng ý. Cũng vừa khéo Thẩm Yến Lễ hôm nay không về nhà.
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
►
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
▼
2025
(814)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (37)
- ► 22/06 - 29/06 (23)
- ► 29/06 - 06/07 (13)