Chương 103: Trông Có Vẻ Quen Mắt
Hè qua thu đến, sáng hôm ấy, Đường Điềm đang mở bưu kiện đặc sản mà chủ nhà gửi tới trong phòng khách biệt thự. Đối phương nhất quyết muốn gửi cho cô một ít đặc sản.
Hôm qua cô đã gửi quà đáp lễ lại cho chủ nhà, còn nói nếu lần sau mà tiếp tục gửi, cô sẽ từ chối nhận. Chủ nhà nghe vậy mới chịu nhận quà và cứ luôn miệng nói cô khách sáo quá.
Đường Điềm mở gói hàng, lấy từng món đặc sản bên trong ra để sang một bên.
Tuần đầu tiên cô chuyển vào biệt thự, chủ nhà và chị Cao đều gọi điện thông báo với cô rằng dự án phát triển kia đã bị hủy bỏ, bảo cô đừng lo lắng nữa.
Từ giọng nói vui vẻ của họ trong điện thoại, Đường Điềm cũng hoàn toàn yên tâm.
Một đôi tay vòng qua ôm lấy cô từ phía sau, Phó Hi áp điện thoại lên tai cô, để cô nghe một bản nhạc.
Đường Điềm cảm thấy bài hát mới này tràn đầy cảm xúc, giai điệu da diết lay động lòng người, thật không giống chút nào với tính cách của anh, mang theo cảm giác đối lập.
“Hay thật, rất tình cảm.”
Phó Hi mỉm cười hôn lên má cô: “Bài này anh viết tặng em đấy.”
Cô quay đầu lại, đôi mắt đẹp hiện rõ vẻ kinh ngạc: Viết... viết tặng cô sao?
Thấy cô ngạc nhiên, Phó Hi không nhịn được đưa tay bẹo má cô: “Ngốc, fan của anh đều phân tích ra bài này là viết cho em mà.”
Anh đã vô số lần thở dài vì sự vô tâm của cô. Những cặp đôi khác thì thường là đàn ông vô ý, phụ nữ tinh tế. Còn anh và Đường Điềm thì hoàn toàn ngược lại.
Đường Điềm cười ngại ngùng, cô chưa từng nghĩ đến khả năng đó.
“Anh phát hiện một chuyện kỳ lạ, có hai bài hát do chính anh sáng tác và viết lời, nhưng lại không có chút ấn tượng nào, hoàn toàn không nhớ đã sáng tác hay phát hành khi nào.”
Phó Hi trong lúc lướt phần mềm nghe nhạc đã thấy hai ca khúc đó, tên anh được ghi là người sáng tác và viết lời, nhưng lại hoàn toàn xa lạ, thậm chí anh còn không biết đến sự tồn tại của hai bài hát ấy.
Đường Điềm bị anh ôm ngồi lên ghế sofa phòng khách, cúi đầu nhìn anh tìm kiếm. Một bài hát với lời lẽ châm biếm mạnh mẽ vang lên từ điện thoại.
Cô liếc nhìn ngày phát hành, đó là khoảng hai tháng sau khi cô xuyên không đến thế giới này. Anh dùng góc nhìn của một người ngoài cuộc để châm biếm mặt tối của nhân tính, bất kể giai tầng nào cũng đều có tranh đấu, chẳng khác gì những cuộc “cung đấu” liên miên.
Ban đầu Đường Điềm còn không nghĩ bài hát đó có liên quan đến mình. Nhưng đến bài thứ hai, giọng hát và ca từ của Phó Hi lại như một cách để anh trút nỗi buồn, cảm xúc dạt dào như muốn nhấn chìm người nghe.
Cô lại nhìn ngày phát hành bài hát, đúng là vào hôm trước ngày họ bị xóa ký ức.
Hai bài hát ấy, anh không còn ký ức về chúng, điều đó chứng tỏ nguồn cảm hứng sáng tác có liên quan đến cô.
Thấy cô nghiêm túc nghiên cứu, Phó Hi khẽ cười trêu: “Nhìn kỹ vậy, em có ý kiến gì?”
Đường Điềm đại khái cũng đoán được nguyên nhân, nhưng cô không thể nói ra, chỉ lắc đầu không nói lời nào.
Những chuyện này Phó Hi dù có điều tra cũng không thể tra ra được, giống như cái phòng y phục tự nhiên xuất hiện kia vậy.
Phó Hi nhìn chằm chằm cô: “Cái phòng quần áo đó anh cũng nghĩ mãi không hiểu nổi, thậm chí nội y trong đó còn vừa đúng size của em…”
Đường Điềm đỏ mặt, không cho anh nói tiếp.
“Cái này… em thật sự không biết gì cả.”
Anh phát hiện ra sơ hở trong lời cô, nhìn cô với vẻ nửa cười nửa không: “Nói vậy là, em biết hai bài hát kia từ đâu ra?”
Đường Điềm vội vàng lắc đầu: “Em... càng không biết.”
Phó Hi bỗng bật cười: “Trêu em chút thôi, làm gì căng thẳng thế.”
Cô nép vào lòng anh, không nói gì thêm.
Thời gian lại trôi thêm một tháng. Đường Điềm tưởng rằng tình cảm của anh dành cho cô sẽ phai nhạt, nhưng không những không giảm bớt mà còn khiến sợi dây gắn kết giữa họ ngày càng sâu sắc hơn.
Khoảng thời gian bên nhau, anh gần như không tham gia tiệc tùng hay tụ họp nào, có khi ghé qua Tập đoàn Phó Thị một chút, còn lại hầu như đều dành thời gian ở bên cô.
Tâm trạng của Đường Điềm khi ở bên anh cũng là thuận theo tự nhiên, tạm thời cô không muốn rút lui, cũng chưa từng nghĩ phải yêu cầu anh cho mình một lời hứa hẹn.
Trời cuối thu sáng tối đều lạnh, lúc cô tỉnh dậy, theo thói quen ôm lấy cánh tay của Phó Hi, nhưng bàn tay nhỏ vừa vươn ra thì phát hiện bên cạnh không có ai.
Đường Điềm mở mắt còn ngái ngủ, cả chiếc giường rộng không có ai, đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống này. Trước đây, mỗi khi cô dậy thì anh cũng sẽ dậy theo.
Cô ngáp một cái rồi xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng.
Cô thay một chiếc váy dài hai dây màu trắng, phối với áo khoác dài tay cùng màu, mái tóc đen suôn mượt buông nhẹ trên vai mảnh mai, vẻ đẹp dịu dàng rung động lòng người.
Cô mở cửa xuống tầng dưới. Vì không hay tập thể dục và phòng ngủ lại ở tầng hai, nên cô hiếm khi đi thang máy, chủ yếu đi thang bộ.
Xuống đến tầng một, Đường Điềm đi về phía phòng khách, theo thói quen tìm bóng dáng của Phó Hi. Nếu không tìm anh trước thì kiểu gì anh cũng sẽ lại nói cô chẳng bao giờ chủ động tìm anh cả.
Cô cũng đành chịu thôi, vì họ gần như dính lấy nhau cả ngày, đâu có cơ hội để “tìm”.
Cô bước vào phòng khách, trên sofa có ba bóng dáng nam giới cao lớn. Phó Hi ngồi quay lưng lại phía cô, còn hai người kia ngồi đối diện hướng về phía cô đi tới.
Thẩm Yến Lễ mặc vest chỉnh tề, khí chất trên người toát lên vẻ quý phái và ngạo nghễ của một người ở vị trí cao.
Anh ấy nhấp một ngụm trà, thong thả nói chuyện với Phó Hi.
Ôn Thiệu Hàn vẫn giữ vẻ nho nhã như xưa, cặp kính gọng vàng ấy càng khiến vẻ ngoài được ngụy trang của anh trở nên hoàn hảo hơn.
Trong ba người, anh là người ít nói nhất, thỉnh thoảng mới lên tiếng vài câu đưa ra quan điểm khác biệt.
Đường Điềm nghe thấy hai giọng nam quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, lúc này cô đã bước vào phòng khách.
Khi thấy hai người đàn ông ngồi trên sofa đối diện, đồng tử cô giãn to, cơ thể đột ngột cứng đờ.
Thấy ánh mắt của họ sắp sửa dừng lại trên người mình, Đường Điềm vội vàng quay lưng lại, bước đi lúng túng và nhanh chóng rời khỏi.
Thẩm Yến Lễ liếc thấy bóng lưng thoáng qua của người phụ nữ, chậm rãi đặt tách trà xuống.
Anh hỏi Phó Hi: “Cô ấy là bạn gái mà cậu giấu bấy lâu nay à?”
Khi Phó Hi quay đầu lại, Đường Điềm đã trốn sau cột, từ góc độ bọn họ không nhìn thấy cô.
Anh mỉm cười khẽ: “Là cô ấy.”
Chỉ một cái liếc nhìn, Ôn Thiệu Hàn đã đẩy nhẹ gọng kính, đôi mắt sâu thẳm. Bóng lưng mảnh mai vừa rồi trông có vẻ quen mắt…
Chương 104: Tạp Niệm
Đường Điềm cố gắng trấn tĩnh tâm trạng căng thẳng, trốn sau cột nhà, trong lòng hoảng hốt: Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ… tới lúc nào vậy?
Chắc là đột nhiên tới chơi, nếu không Phó Hi chắc chắn sẽ báo trước với cô.
May mà cô chưa đi quá nhanh, có lẽ họ chưa kịp nhìn rõ mặt cô.
Đường Điềm vội vã quay lại tầng hai. Thẩm Yến Lễ không nhớ ra cô, nên cũng không cần quá căng thẳng, nhưng… sau khi Ôn Thiệu Hàn bị xóa ký ức, anh lại biết giữa họ từng có quan hệ.
Tình huống như vậy, cô tuyệt đối phải tránh mặt.
Phó Hi yêu cô, chính vì quá yêu nên không thể không để tâm đến chuyện bạn gái cũ từng qua lại với bạn thân của mình.
Đến lúc đó, anh không buông bỏ được, không chịu chia tay, lại cũng không thể hoàn toàn bỏ qua, chẳng những anh sẽ đau khổ, mà cô với tư cách là người trong cuộc không thể tránh khỏi ảnh hưởng. Kết quả chỉ làm khổ nhau mà thôi.
Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh Phó Hi say đến mức mất kiểm soát, cô lo lắng đến gần đỡ anh ngồi xuống ghế sofa, nhưng lại bị anh đẩy mạnh ra, giận dữ hét lên:
“Không ngờ em lại từng ngủ với anh em của tôi! Em đúng là loại đàn bà không tiết tháo!”
Anh bóp cổ cô: “Đừng mong tôi chia tay với em! Tôi sẽ không tha cho em đâu! Sau này đừng mơ ra khỏi cửa!”
Đường Điềm giơ tay vỗ trán, tự nhủ: Về sau nên xem ít phim truyền hình thôi, suốt ngày nghĩ linh tinh.
Cô đợi một lát trong phòng ngủ, sau đó nghe tiếng xe ngoài cửa vang lên, liền đứng dậy xuống lầu đến phòng ăn. Cô vẫn chưa kịp ăn sáng.
Dưới lầu, trên đường đến phòng ăn, cô vô tình chạm mặt Phó Hi.
Đôi mắt đào hoa của Phó Hi chậm rãi nhìn ngắm bộ đồ cô đang mặc, sải bước tới gần, tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô.
“Hôm nay mặc thế này trông cũng đẹp đấy.”
Cô cố gắng gạt tay anh ra, dù anh không dùng sức nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi.
Phó Hi hôn nhẹ lên má cô, khẽ hỏi: “Vừa rồi em xuống dưới à?”
Đường Điềm gật đầu: “Thấy có khách, em không muốn làm phiền.”
Dây áo bị anh gạt xuống, nhưng giọng nói anh vẫn bình thản như mọi khi.
“Ừ, không gặp bọn họ càng tốt.”
Đường Điềm đoán anh vẫn để ý chuyện cô từng quyến rũ ba người kia ở biệt thự.
Dòng suy nghĩ rất nhanh đã bị anh làm gián đoạn, cô xấu hổ liên tục đẩy anh ra. Biệt thự lúc này không có ai, nhưng rõ ràng anh lại quá mức phóng túng.
Anh nói: “Trước tiên đi ăn sáng đã.”
Nói xong, Phó Hi bế cô lên, ánh mắt tối tăm lướt từ gương mặt cô xuống phía dưới.
Cô cắn môi, vội vàng kéo dây áo trở lại lên vai.
Bữa sáng hôm ấy, cô vẫn ăn trong vòng tay anh.
Tình cảm giữa cô và Phó Hi đã ổn định suốt nửa năm.
Từ sau lần suýt chút nữa chạm mặt Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ, cô càng trở nên thận trọng, cố gắng tránh những tình huống như thế.
Đường Điềm thỉnh thoảng cùng Phó Hi đi du lịch, cuộc sống không có gì phiền não. Hai người họ vẫn luôn ngọt ngào, ngoại trừ việc anh luôn “ăn không no”, còn lại đều dịu dàng ân ái, ấm áp hoàn hảo.
Đường Điềm dần quen với cuộc sống có anh bên cạnh, thường xuyên nũng nịu trong lòng anh. Mỗi khi cô như vậy, trái tim Phó Hi lại như tan chảy.
Tình cảm ổn định của họ cũng khiến người nhà Phó Hi chú ý.
Gia đình Phó Hi sớm đã biết anh đang yêu, lập tức âm thầm điều tra về Đường Điềm. Kết quả phát hiện bạn gái anh từng làm người giúp việc, học vấn bình thường, hoàn cảnh gia đình càng không muốn nói đến.
Ngoài gương mặt xinh đẹp quá mức, thì chẳng có gì nổi bật.
Kết quả điều tra này chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh vào lòng gia đình Phó Hi. Trước đó họ còn vui mừng vì Phó Hi độc thân lâu như vậy cuối cùng cũng chịu có bạn gái.
Nào ngờ thân phận của đối phương lại cách biệt quá lớn với nhà họ Phó, thậm chí từng làm người giúp việc.
Điều đó khiến nhà họ Phó không khỏi nghi ngờ: phải chăng cô gái kia đến với Phó Hi chỉ vì tiền, động cơ không trong sáng?
Tuy vậy, họ vẫn chọn không can thiệp. Dù sao Phó Hi chưa từng yêu ai, giờ mới có được mối tình đầu, họ không muốn phá hỏng chuyện tình cảm này.
Thời gian trôi qua, gia đình họ Phó nhận thấy sự thay đổi của anh: tính cách trở nên dịu dàng, nụ cười cũng nhiều hơn trước.
Họ dần mềm lòng, bắt đầu bỏ qua chuyện hoàn cảnh nhà gái, thậm chí còn hối thúc Phó Hi dẫn Đường Điềm về nhà ăn cơm.
Phó Hi cũng muốn vậy, nhưng Đường Điềm suy nghĩ rất nhiều, mãi vẫn chưa gật đầu đồng ý.
Điều đó khiến Phó Hi cảm thấy không an toàn, cứ nghĩ rằng cô không hề có ý định kết hôn với mình.
Tuy trong lòng rất bận tâm vì sự do dự của cô, nhưng anh lại không nỡ ép buộc.
Hôm ấy, Phó Hi đến tập đoàn Phó thị, còn Đường Điềm thì đang tỉ mỉ chăm sóc hoa trong vườn sau.
Điện thoại đặt trên bàn bên cạnh vang lên, cô đặt kéo xuống, tháo găng tay ra.
Nhìn vào màn hình, là cuộc gọi từ thư ký của Phó Hi.
Cô bắt máy: “Thư ký Hà.”
“Cô Đường, Phó tổng để quên tài liệu trong thư phòng, phiền cô mang đến Tập đoàn Phó thị được không? Không biết cô có thời gian không?”
“Tôi rảnh, tôi mang đến ngay.”
Cô không nghi ngờ gì cả, nghĩ rằng tài liệu quan trọng đến mức thư ký Hà cũng không kịp quay lại lấy.
Cô nhanh chóng bước lên tầng hai, trong thư phòng quả nhiên có một tập tài liệu đặt trên bàn.
Đường Điềm cầm tài liệu, vì thời tiết lạnh nên cô mặc thêm áo khoác dài màu cà phê và mang đôi bốt ngắn phong cách Anh, rồi mang tài liệu rời khỏi biệt thự.
Tài xế đã đậu xe sẵn ở cổng, đợi cô lên xe rồi chở thẳng đến Tập đoàn Phó thị.
Tại Tập đoàn Phó thị, ba của Phó Hi đang cười nói với Bùi Giác, Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn.
Phó Hi nghĩ thư ký Hà đi lấy tài liệu, buồn chán đứng dậy rời khỏi văn phòng của ba mình.
Anh đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ra xa. Một lúc sau, anh lấy điện thoại nhắn tin cho Đường Điềm, hỏi cô đang làm gì.
Khi tin nhắn gửi đi, Đường Điềm đã xuống xe. Điện thoại để trong áo khoác, lúc đang đi nên cô không nhận ra rung động.
Bước vào sảnh chính của Tập đoàn Phó thị, lập tức có người ra đón tiếp cô, lịch sự dẫn cô đến thang máy riêng, còn nhiệt tình bấm nút giùm.
Đường Điềm liếc nhìn nút tầng 32 sáng lên, thầm cảm khái nhà họ Phó đúng là quyền thế hiển hách.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng 32. Cô bước ra, thư ký Hà đã đứng đợi sẵn ngoài cửa.
Thấy cô xuất hiện, anh mỉm cười lễ phép: “Cô Đường, mời đi lối này.”
Đường Điềm đưa tài liệu cho anh: “Tôi không vào đâu, phiền anh chuyển cho Phó Hi.”
Thư ký Hà lại không nhận, mà ra hiệu mời cô vào văn phòng.
“Cô Đường, ba của Phó tổng muốn mời cô vào.”
Vẻ mặt Đường Điềm sửng sốt vài giây, sau đó bình tĩnh lại, thầm nghĩ: Chuyện nên đến thì vẫn đến thôi.
Chương 105: Chôn Vùi Trong Tro Bụi
Phó Hi từng nhiều lần nói với cô rằng, người nhà anh rất muốn gặp cô, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng về mặt tâm lý nên mỗi lần đều từ chối khéo.
Cô hít sâu một hơi, bước đến văn phòng theo sự chỉ dẫn của thư ký Hà, rồi mở cửa giúp cô.
Đường Điềm chậm rãi bước vào, tiếng trò chuyện trong văn phòng lập tức im bặt.
Ba của Phó Hi ngồi ở ghế chủ, còn ba người đàn ông ngồi phía đối diện, khiến tim cô đập loạn không thể kiểm soát, như thể có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cô, khiến cô khó thở.
Bọn họ là Bùi Giác, Ôn Thiệu Hàn, và Thẩm Yến Lễ — ba người này đều đang ở trong phòng, nhưng cô hoàn toàn không hề hay biết.
Nếu như Bùi Giác vẫn còn ký ức thì có lẽ còn đỡ, vấn đề là ký ức của anh có lẽ vẫn dừng lại ở thời điểm nguyên chủ từng quyến rũ anh rồi bị anh đuổi ra ngoài.
Ba của Phó Hi nhìn thấy Đường Điềm liền cảm thấy rất hài lòng, khí chất của cô hoàn toàn khác với những gì họ từng tưởng tượng. Ông rất giỏi nhìn người, bạn gái của con trai mình chắc chắn là người không tệ.
“Chào bác Phó.”
Bố của Phó Hi mỉm cười chào cô: “Tiểu Điềm đến rồi à? Ngồi bên này đi.”
Ông chỉ cho cô ngồi một mình về phía đối diện, cách biệt với ba người đàn ông kia.
Đường Điềm hơi gượng gạo, bước đến chỗ được chỉ định rồi ngồi xuống.
Cô không dám liếc nhìn ba người bên cạnh lấy một cái, sự căng thẳng và bất an khiến toàn thân cô trở nên cứng nhắc.
Thẩm Yến Lễ tựa lưng vào ghế sofa, nâng mi mắt nhìn cô. Anh nhận ra Đường Điềm, từng gặp cô cách đây một năm rưỡi. Trên mặt anh là nụ cười – bạn gái của Phó Hi lại là cô ấy...
Ôn Thiệu Hàn đã thu ánh mắt lại, sắc mặt lạnh lẽo, hiếm khi anh gỡ bỏ vẻ dịu dàng bên ngoài. Dù không nói lời nào, nhưng biểu cảm đã tố cáo sự khó chịu trong lòng.
Lông mày của Bùi Giác hơi nhíu lại, có vẻ không ngờ rằng cô lại trở thành bạn gái của Phó Hi. Hình ảnh cô quyến rũ anh hai năm trước lại hiện về rõ ràng trong đầu...
Ba người đàn ông, mỗi người một biểu cảm khác nhau, hoặc nghiêm trọng, hoặc như đang xem kịch.
Đường Điềm vốn chỉ nghĩ đến việc phải đối mặt với ba của Phó Hi, hoàn toàn không ngờ ba người kia cũng có mặt, khiến cô căng thẳng đến mức đau đầu, hai tay nắm chặt đầy bất an.
“Chắc mọi người đều biết nhau nhỉ? Nghe A Hi nói, trước đây cháu từng làm giúp việc tại khu Thiên Cầm Loan?”
Đường Điềm gật đầu thừa nhận: “Bác Phó nói đúng ạ, ba vị tiên sinh đây cháu vẫn nhận ra.”
Ba Phó vẫn quan tâm đến bạn gái của con trai trước tiên, không chú ý đến sắc mặt của ba người đàn ông bên cạnh.
“Ba mẹ cháu làm việc ở đâu vậy?”
Đường Điềm vẫn rất thẳng thắn: “Họ ở quê trông một cửa hàng tiện lợi nhỏ ạ.”
Bố Phó thực ra đã biết rõ, nhưng vẫn hỏi thêm: “Có ý định khởi nghiệp gì không?”
Đường Điềm lễ phép mỉm cười, lắc đầu: “Hiện tại thì chưa ạ.”
Ba Phó thấy tính cách cô rất thật thà, không phô trương, không vẽ ra kế hoạch để được người khác coi trọng. Chí ít về mặt tính cách thì cô rất ổn, dịu dàng và biết chừng mực.
Sau vài câu trò chuyện, ông càng nhìn càng thích, thậm chí không dám tưởng tượng nếu sau này con trai ông và Đường Điềm sinh con, đứa nhỏ sẽ xinh đẹp thế nào.
Tính cách bạn gái của con trai cũng tốt, lời nói và hành động khiến người ta thoải mái, càng khiến ông hài lòng.
Suốt quá trình ba Phó hỏi chuyện, Thẩm Yến Lễ cúi mắt, vẻ mặt như đang xem kịch.
Người khiến Đường Điềm lo lắng nhất là Ôn Thiệu Hàn. Bởi vì cô từng đồng ý nhận tiền rời đi, nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, vậy mà giờ lại ở bên bạn thân anh ta.
Với kiểu người thâm sâu như Ôn Thiệu Hàn, chắc chắn sẽ nghĩ nhiều.
Bên ngoài văn phòng, Phó Hi từ một văn phòng khác đẩy cửa bước ra, nhìn thấy thư ký Hà đang đứng trước cửa văn phòng của ba anh.
Anh hỏi: “Hợp đồng đưa vào trong rồi à?”
Thư ký Hà khó xử: “Tổng giám đốc Phó, ba anh bảo cô Đường đến biệt thự mang hợp đồng tới... Giờ cô ấy đang ở trong văn phòng.”
Sắc mặt Phó Hi chợt trầm xuống, anh sải bước đẩy cửa đi vào.
Không khí trong văn phòng không tệ như anh nghĩ, ngược lại bố anh còn đang cười rất tươi, Đường Điềm nghe thấy tiếng động, liền quay đầu nhìn anh.
Cô khẽ gọi: “Phó Hi.”
Phó Hi vẻ mặt khó coi ôm chầm lấy cô, Đường Điềm hoảng sợ lập tức vùng ra khỏi vòng tay anh.
Cô vội vàng thì thầm: “Bác Phó còn đang ở đây, như vậy không ổn đâu.”
Phó Hi nghe lời, đổi thành nắm chặt tay cô.
Ba Phó thấy con trai nhìn bạn gái không rời mắt, không nhịn được bật cười, lại không dám trêu chọc vì sợ con trai tức giận.
“Được rồi, ba chỉ muốn gặp mặt con dâu tương lai thôi, con căng thẳng gì chứ.”
Giọng Phó Hi cứng rắn: “Ba, chuyện này rất nghiêm túc. Sau này nếu chưa được con đồng ý, ba không được làm thế nữa.”
Sự cứng rắn của anh khiến không chỉ Ôn Thiệu Hàn, Thẩm Yến Lễ bất ngờ, ngay cả Bùi Giác cũng nhướng mày – có thể thấy anh thật sự trân trọng người phụ nữ bên cạnh.
Đường Điềm nghe anh nói chuyện như vậy với ba mình, liền vội kéo tay anh, dịu dàng khuyên: “Đừng nói với bác Phó như vậy, bác ấy chỉ muốn gặp em thôi, không có ý gì khác.”
Ba Phó càng thấy vui vẻ hơn khi chứng kiến cảnh này, cảm thấy con trai mình thật sự có mắt nhìn người.
“Không sao, mọi người đều quen rồi, cái tính khó chịu của nó không biết giống ai.”
Phó Hi mặt lạnh kéo cô rời khỏi văn phòng. Ba Phó cười nói: “Tiểu Điềm, lát nữa cùng A Hi về nhà chính một chuyến, gặp bác gái và ông nội nó nhé.”
Đường Điềm vừa bị kéo đi vừa phải quay đầu lại trả lời: “Vâng ạ, cảm ơn bác Phó.”
Phó Hi cứng rắn kéo cô vào văn phòng riêng của mình, không kìm chế mà ôm cô vào lòng.
Đường Điềm biết anh đang lo điều gì — là chuyện cô từng quyến rũ ba người kia.
“Phó Hi, em không sao.”
Phó Hi hôn nhẹ cô: “Anh không thể không có em được.”
Cô không nói gì, chỉ yên lặng ôm anh để an ủi.
Tối hôm đó, Ôn Thiệu Hàn nhắn tin cho cô, hỏi vì sao cô lại ở bên Phó Hi.
Tin nhắn ngắn gọn nhưng hàm ý rõ ràng, Đường Điềm tất nhiên hiểu rõ.
Cô đáp lại: [Chỉ là trùng hợp, anh không cần suy nghĩ nhiều.]
Một lát sau, Ôn Thiệu Hàn nhắn lại:
[Tìm lúc nào đó gặp nhau, tôi có chuyện muốn nói.]
Đường Điềm coi như không thấy, xóa tin nhắn và chặn số điện thoại của anh.
Nửa tháng sau đó, cô không còn nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Ôn Thiệu Hàn. Nếu thật sự anh ta muốn liên lạc, thì việc bị chặn số cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đường Điềm đoán, có lẽ anh ta không muốn phá hỏng tình bạn giữa anh và Phó Hi, định để mọi chuyện chôn vùi trong tro bụi.
Chương 100: Đã Nghĩ Kỹ Rồi
Đường Điềm cũng xem như đã nhìn thấu, dù cô có trốn tránh thế nào cũng vô ích. Cô đoán rằng trừ khi kết cục bi thảm như nguyên chủ trong truyện, thì mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cốt truyện.
Nhưng cô không muốn mạo hiểm như vậy. Khó khăn lắm mới rời khỏi biệt thự, vất vả tránh được kết cục trong truyện, chẳng phải bao công sức trước đó đều uổng phí sao?
Đã tránh không nổi, thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Cô cũng hiểu tính cách của Phó Hi phần nào, trừ khi anh chủ động từ bỏ theo đuổi hoặc cảm thấy chán, còn nếu cứ trốn thì chỉ khiến anh càng có ham muốn chinh phục.
Thôi thì cứ theo ý anh mà ở bên anh. Hiện tại, anh không có chút ký ức nào về cô.
Một mối tình từ cái nhìn đầu tiên sau khi đạt được rồi, có lẽ cũng chẳng kéo dài bao lâu, có khi anh ta sẽ nhanh chóng chán thôi.
Thu dọn xong hành lý, cô cầm điện thoại chuẩn bị nhắn tin cho Phó Hi. Trước khi bấm gửi, cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mới ấn nút.
Tin nhắn báo gửi thành công, chưa đến hai phút sau, đối phương đã trả lời.
[Mở cửa.]
Đường Điềm nhìn ra khe núi sâu thẳm ngoài cửa sổ, trước cổng viện có một người đứng sừng sững.
Cô xuống lầu, mở cửa ra.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng dáng Phó Hi lọt vào tầm mắt cô. Anh như hòa vào rừng cây âm u phía sau, trầm mặc và toát lên vẻ nguy hiểm.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Nghĩ kỹ rồi à?”
Đường Điềm chậm rãi gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi, em đồng ý ở bên anh. Chỉ là, chuyện khai thác sân golf, anh không được lật lọng.”
Phó Hi tiến lại gần, bàn tay lớn nắm lấy tay cô, nóng bỏng và mập mờ siết chặt.
Anh khàn giọng nói: “Vào nhà rồi nói.”
Nói xong, anh bước vào sân rồi tiện tay khóa cửa lại.
Thắt lưng Đường Điềm bị anh ôm lấy, cô buộc phải theo anh vào nhà.
Trong phòng khách, cô kịp thời thoát khỏi sự kiểm soát của anh. Bầu không khí ám muội cùng ánh mắt anh nhìn cô khiến cô phải liên tục né tránh.
“Anh… anh ngồi bên kia đi.”
Phó Hi cũng làm theo lời cô, ngồi xuống, cười khẽ: “Em muốn ngồi chéo góc à?”
Đường Điềm bị nhìn thấu tâm tư nhưng vẫn ngồi vào vị trí chéo góc.
Anh chỉ cười chứ không vội vã, vì cô đã đồng ý rồi, sau này còn nhiều thời gian.
“Nghĩ kỹ rồi thì mai chúng ta rời đi.”
Đường Điềm có một chuyện rất quan tâm, liền hỏi: “Em đã thu dọn xong hành lý rồi, anh định cư ở thành phố nào?”
“Thành phố B.”
Cô thở phào, chỉ cần không phải hai thành phố S là được.
Cô lại hỏi: “Vậy… bây giờ anh còn thường xuyên gặp ba người kia không?”
Phó Hi hơi nhướng mày: “Bọn anh đã giải tán rồi, đều gần như không còn hoạt động trong giới nữa nên rất ít khi gặp.”
Bị anh nhìn chằm chằm, Đường Điềm không dám để lộ vẻ thở phào lần nữa, chỉ gật đầu, không hỏi thêm gì.
“Không cần lo, chúng ta là yêu đương bình thường, có bị chụp hình cũng không sao.”
Cô ngồi đó có phần gò bó. Việc họ không có ký ức cũng tốt, nếu không chắc lại là một trận chiến đẫm máu nữa.
Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, khàn giọng: “Lại đây.”
Đường Điềm không chịu lại gần, biết rõ con người anh không thể ngoan ngoãn như vậy.
Cô lên tiếng đuổi người: “Khuya… khuya rồi, anh về đi. Ngày mai xuất phát anh quay lại tìm em.”
Nói xong, cô đứng dậy ra cửa, mở cửa ra.
Phó Hi không nấn ná, vóc người cao lớn đứng dậy khỏi sofa, sải bước đi về phía cửa.
Đường Điềm cũng không nhìn anh, chỉ chờ anh rời đi. Không ngờ lại nghe thấy tiếng cửa đóng lại.
Là anh đóng cửa, nhưng người đàn ông đứng sau cánh cửa không hề rời đi.
Khoảnh khắc sau, eo cô bị ôm lấy, lưng dán sát vào tường, môi bị Phó Hi chiếm giữ.
Đường Điềm muốn giãy giụa, nhưng môi lưỡi đã bị anh xâm nhập, bị anh cướp đoạt sâu sắc.
Phó Hi thở gấp, hôn mãi không buông.
Vạt áo bị vén lên, cô mềm nhũn dưới nụ hôn của anh.
Không biết hôn bao lâu, Đường Điềm mới lấy lại chút lý trí, ngăn cản hành động tiếp theo.
“Sau khi rời khỏi đây rồi… rồi hãy…”
Giọng cô rất dễ nghe, mềm mại hơn thường ngày vài phần.
Phó Hi cố kiềm chế, nhưng vẫn nghe theo lời cô, quyến luyến cọ sát hồi lâu mới chịu buông ra.
Anh mở cửa, Đường Điềm đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh.
Phó Hi không chịu nổi, sải bước tới lần nữa, nâng cằm cô lên rồi lại hôn sâu.
Đường Điềm bị anh hôn đến choáng váng, nghe anh khàn giọng nói: “Đừng nhìn anh như thế nữa, anh sẽ không kiềm được đâu.”
Cô vội vàng đẩy anh ra ngoài: “Anh… mau về đi.”
Cửa bị cô run tay đóng lại, phải đợi một lúc lâu, cô mới nghe thấy tiếng cổng viện vang lên.
Đường Điềm đi đến cửa sổ, thấy trong viện không còn ai, lúc này mới cắn môi bước lên lầu.
Cô thay bộ đồ đang mặc. Cúc áo sau lưng chiếc nội y bị anh cài sai, chỉ móc được một cái.
Cô đưa tay tháo ra, nhìn kỹ lại thì phát hiện không phải cài sai, mà là tất cả các cúc phía sau đã bị giật đứt, chỉ còn lại một cái nguyên vẹn.
Đường Điềm tự nhủ không được nghĩ nhiều, nếu không đêm nay lại là một đêm bức bối nữa.
Tối hôm đó cô ngủ cũng khá say, chỉ là chất lượng giấc ngủ không tốt, mộng mị lung tung cả lên.
Tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì, cô dậy sớm đánh răng rửa mặt, kéo vali ra phòng khách.
Vì chuyện này khá bất ngờ, nên có lẽ phải gọi điện từ biệt chủ nhà.
Ngôi nhà này ngày nào cô cũng bỏ thời gian dọn dẹp, nên rất sạch sẽ gọn gàng. Lát nữa chỉ cần lau lại một chút là được.
Đường Điềm nhìn hoa trong sân, dự định đem sang vườn nhà nghỉ của chị Cao, vừa hay bên đó cũng có trồng hoa.
Cô vừa nói xong chuyện này với chủ nhà liền dự định lát nữa sẽ chuyển hoa sang.
Phó Hi dẫn vài người giúp việc đến, đưa tay nắm lấy tay cô: “Không cần em động tay, anh đã thuê người rồi.”
Thấy cô nhìn ra vườn hoa, lại nghe anh nói: “Mấy người đó sẽ giúp mang hoa sang nhà nghỉ, em không cần lo.”
Đường Điềm kinh ngạc ngẩng đầu: “Sao anh biết em định đưa số hoa này cho chị Cao?”
Giọng anh lười nhác: “Dễ đoán thôi.”
Phó Hi liếc thấy chiếc vali cô đơn giữa phòng khách.
Anh chợt nhớ ra gì đó, bật cười nói với cô: “Nói mới thấy kỳ lạ, lúc anh không biết chuyện gì, lại cho người làm thêm một phòng thay đồ, bên trong toàn là đồ phụ nữ.”
Anh cúi mắt nhìn Đường Điềm: “Kích cỡ quần áo lại trùng khớp với em.”
Chương 101: Hẹn hò
Đường Điềm nghe ra anh cố tình nói cho cô biết chuyện đó, cô nghiêng đầu làm như vô tình đáp lại:
“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”
Phó Hi giơ tay nhéo má cô một cái: “Biết đâu trước đây anh từng thầm thích em.”
Vừa nhéo xong, anh như sững lại, nhìn chằm chằm vào tay mình rồi lại nhìn sang má cô.
Đường Điềm vội lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu. Trước đây khi em làm việc ở biệt thự Thiên Cầm Loan, vì cách cư xử của em nên các anh đều không ưa em, sao có thể xảy ra chuyện thầm thích được chứ.”
Phó Hi lại giơ tay nhéo má cô thêm lần nữa: “Trước đây... anh từng nhéo má em à?”
Cô theo phản xạ định gật đầu, may mà phản ứng kịp, vội vàng lắc đầu: “Không có, đây là lần đầu tiên.”
Phó Hi híp mắt ngạc nhiên, đôi mắt đào hoa lộ vẻ nghi ngờ – cảm giác này rất quen thuộc.
Cô sợ anh nhớ ra điều gì, dù biết khả năng đó rất thấp, nhưng lỡ đâu thật sự…
Cô lập tức chuyển chủ đề, hỏi: “Lát nữa chúng ta bay thẳng đến thành phố B à?”
“Ừm, phải để em vất vả mấy tiếng rồi.”
Đường Điềm gật đầu. Phó Hi dường như thật sự rất thích cô, ngay cả dáng vẻ cô cúi đầu anh cũng nhìn mà khóe môi bất giác cong lên, còn hôn lên tóc mai cô.
Cô gọi điện chào tạm biệt chủ nhà, trước khi rời đi cũng chào cả Lâm Nhạc Kiều. Sau này chắc sẽ ít có cơ hội gặp lại.
Xe lao nhanh trên đường, tâm trạng Phó Hi có vẻ rất tốt. Chở được người mình yêu trở về, mặt mày anh rạng rỡ.
Trên đường lái xe, anh nhớ lại lần đầu gặp lại cô – khoảnh khắc cô tỉ mỉ tưới hoa khiến anh kinh ngạc như thấy tiên nữ hạ phàm.
Gã trăng hoa Tiêu Phó nảy sinh lòng dạ với cô, lập tức bị anh sai người đưa ra khỏi nơi đó, cấm bén mảng đến gần Đường Điềm. Loại người như Tiêu Phó không xứng nhìn cô thêm lần nào.
“Trước đây em từng có bạn trai chưa?”
Đường Điềm ngồi ở ghế phụ, câu hỏi này khiến cô siết chặt dây an toàn trước ngực.
Cô định mở miệng, nhưng lại không biết trả lời thế nào, không khí trong xe bỗng chốc trầm xuống.
Thấy anh không có ý định đổi chủ đề hay bỏ qua câu hỏi, cô đành thành thật: “Từng có.”
Phó Hi không hỏi tiếp, bầu không khí trong xe cũng không còn thoải mái như lúc nãy.
Đường Điềm tự trách bản thân ngốc nghếch, sớm biết vậy thì đã dùng cách này để khiến anh bỏ cuộc. Lẽ ra cô nên nói đã từng có hai người bạn trai, chắc sẽ không xảy ra nhiều chuyện như bây giờ.
Cô nhẹ nhàng nói: “Chuyện này em chưa từng nói với anh. Thật ra em và anh không hợp đâu, em cũng không như anh tưởng tượng là trong sáng gì cả, em từng có hai mối tình.”
Vì anh đang lái xe nên cô không tiện nói quá nhiều, anh chắc cũng hiểu ý.
Phó Hi bật cười trước sự nhạy cảm của cô: “Có thì có thôi, anh chỉ đang nghĩ, tại sao khi điều tra hồ sơ của em lại ghi em chưa từng có bạn trai.”
Đường Điềm ngập ngừng một lúc, rồi nói: “Có thể... là có sơ sót.”
Phó Hi vừa lái xe, vừa nhìn thẳng phía trước: “Vậy thì em phải đối xử tốt với anh đấy.”
Cô nghiêng đầu nhìn sang, chỉ nghe anh nói tiếp: “Anh chưa từng yêu ai, nụ hôn đầu đã dành cho em, tất cả lần đầu tiên cũng sẽ là của em. Em phải biết trân trọng anh đấy.”
Nếu là người đàn ông khác nói vậy, chắc cô sẽ bật cười. Nhưng Phó Hi, cũng như Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn, đều là kiểu người chưa từng yêu ai bao giờ. Vì thế, cô không thể không tin.
Đường Điềm ngại tiếp tục nói về chuyện này, vội chuyển chủ đề: “Anh tập trung lái xe đi.”
Anh lại hỏi: “Nếu bạn trai cũ của em quay lại muốn nối lại tình xưa, em có rời bỏ anh không?”
Cô không dám nghĩ đến khả năng đó, trả lời dứt khoát: “Không.”
Nhưng Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn có nhớ lại ký ức hay không thì khó nói. Nếu họ không nhớ thì không sao, nhưng nếu nhớ lại... mọi chuyện sẽ không còn nằm trong tay cô nữa.
Tuy nhiên, nếu cô sống ở thành phố B cùng Phó Hi thì khả năng gặp lại hai người kia là rất thấp.
Dựa vào những gì cô nghe được khi còn làm giúp việc ở biệt thự Thiên Cầm Loan và từ nội dung trong truyện, cô đoán đây là một nơi khá an toàn. Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ rất ít khi đặt chân đến thành phố B.
Nghe cô trả lời chắc nịch, Phó Hi rất vui: “Anh tin em.”
Đường Điềm nhìn anh, bất giác nhớ lại lúc cô còn quen Thẩm Yến Lễ, Phó Hi từng xuất hiện và anh luôn đứng ra giúp cô.
Phó Hi của khi đó và bây giờ đều thật lòng thích cô.
Xe đến sân bay, trước khi xuống xe, Phó Hi đội mũ và đeo khẩu trang, cũng chuẩn bị cho cô một bộ tương tự. Dù cô chỉ là người bình thường, nhưng anh sợ cô bị chú ý nên cẩn thận chuẩn bị trước.
Vừa bước xuống xe, cô định mở cốp sau để lấy hành lý thì đã bị anh kéo lại, cười nói:
“Có người lo hết rồi, em không cần động tay đâu.”
Đường Điềm ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, tay trong tay bước vào phòng chờ hạng thương gia.
Chuyến bay đến thành phố B mất hơn hai tiếng. Suốt hành trình, ngoài việc trả lời vài câu hỏi của anh, cô gần như không nói gì thêm.
Khi đến nơi, cô cùng anh lên chiếc xe sang đã được chuẩn bị sẵn.
Lịch trình của Phó Hi được sắp xếp khá gấp, nên ở sân bay tuy có người nhận ra anh, nhưng chưa có fan hâm mộ nào phát hiện, vì thế không xảy ra tình huống bị vây quanh.
Khi Phó Hi nắm tay cô bước đi, có người chụp được ảnh, anh cũng không để tâm, thậm chí còn vẫy tay với người chụp.
Trên xe, ghế lái và hàng ghế sau được ngăn cách, đảm bảo sự riêng tư nhất định.
Phó Hi thấy cô ngoan ngoãn như vậy, không nhịn được ôm eo cô, tháo khẩu trang rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô hoàn toàn không phòng bị, bị anh hôn đến mức rùng mình, vội đưa tay cản lại hành vi không an phận.
Cô vừa thoát khỏi nụ hôn của anh, nhẹ giọng nói: “Trên xe... không tiện...”
Phó Hi chịu không nổi vẻ quyến rũ của cô, áp sát cô hơn càng hôn cô cháy bỏng.
Khoảng 40 phút sau, xe đi vào khu biệt thự và dừng ở bãi đậu xe tầng hầm.
Cô cắn môi bước xuống, bị Phó Hi nhanh chóng bước tới kéo vào lòng.
Anh khàn giọng hôn lên mái tóc đen nhánh của cô: “Vất vả cho em rồi, đã phải đi một quãng đường xa như vậy.”
Chương 102: Bên Nhau *
Cô lắc đầu, không có gì là vất vả cả.
Rõ ràng chỉ là đang đi bộ, nhưng hơi thở của anh lại trở nên dồn dập, như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.
Vừa bước vào biệt thự, cánh cửa đã bị anh đóng lại. Phó Hi áp cô vào phía sau cánh cửa, hôn cô một cách hoàn toàn không kiềm chế.
Đường Điềm bị anh hôn đến mức không thể suy nghĩ được gì, hoàn toàn không thể ngăn cản sự cuồng nhiệt mỗi lúc một sâu thêm của anh.
Phó Hi bế cô lên tầng hai, cửa phòng ngủ đóng lại.
Trước mắt cô là một người đàn ông như dã thú mất kiểm soát, Đường Điềm nhìn thấy từng món đồ nhỏ bị xé rách rơi đầy dưới sàn… chẳng còn lại món nào nguyên vẹn.
Nửa đêm, Phó Hi như một con mãnh thú đói khát không thể được thỏa mãn, cố tình bật đèn đầu giường để nhìn rõ từng biểu cảm của cô.
Hiển nhiên, dưới ánh đèn, hình ảnh của Đường Điềm càng khiến anh yêu thương và mất kiểm soát hơn.
Tối hôm ấy, ký ức của Đường Điềm trở nên rời rạc, anh so với tưởng tượng của cô còn dai dẳng và khó đối phó hơn nhiều.
Khi cô tỉnh dậy trong lòng anh, Phó Hi chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, đôi mắt đào hoa nhìn cô đầy ý cười, chỉ là tay anh thì vẫn không chịu yên phận.
Đường Điềm xấu hổ đến mức gạt tay anh ra, kéo chăn định xuống giường.
Nhưng khi anh duỗi tay ra, cô lại ngã vào lòng anh lần nữa.
Anh hỏi: “Em định đi đâu?”
Cô thực sự không còn chút sức lực nào, toàn thân đều ê ẩm mềm nhũn.
“Em muốn dậy…”
Phó Hi hạ giọng hỏi: “Trưa nay ăn ở đây luôn nhé.”
Đường Điềm nghe vậy thì mặt đỏ bừng, tối qua bữa tối cô cũng ăn trong lòng anh.
“Em… em muốn xuống lầu ăn.”
Phó Hi vòng tay ôm chặt cô, kéo dài thêm một hồi lâu mới chịu đồng ý. Váy ngủ cũng là do anh mặc vào cho cô, nhất định không để cô tự làm.
Cả ngày hôm đó, Đường Điềm đều bị Phó Hi quấn lấy không rời.
Nửa đêm, tại gian phòng phụ trong biệt thự tối đen như mực, cần cổ thiên nga của Đường Điềm bị Phó Hi hôn lên, bên tai là tiếng ghế sofa va vào tường.
Phó Hi ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi cô một câu khiến cô nghe không rõ.
Ký ức về giấc mơ trong biệt thự ở Thiên Cầm Loan hiện lên trong đầu cô, cảnh trong mơ và hiện thực như chồng lặp lên nhau.
Đường Điềm tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng có quá nhiều điều ly kỳ, khó tin đã xảy ra với cô.
Một tháng trôi qua trong chớp mắt, cô và Phó Hi không rời nhau một ngày nào. Tinh thần cầu tiến của Phó Hi không bằng Bùi Giác, Thẩm Yến Lễ hay Ôn Thiệu Hàn, phía trên anh còn có cha chống đỡ, vì thế thời gian rảnh rỗi của anh cũng nhiều hơn.
Giờ đây, Đường Điềm chỉ mong anh bận rộn một chút. Trước đây khi ở bên Thẩm Yến Lễ, dù anh ấy cũng cố gắng không rời cô, nhưng thường xuyên bận rộn họp hành qua video và xử lý công việc trong thư phòng.
Còn Phó Hi thì dành từng phút từng giây cho cô, khiến cô khó mà chịu nổi.
Trên mạng, ảnh chụp trộm của cô và Phó Hi tạo nên một làn sóng quan tâm, nhưng Đường Điềm phải đến một tháng sau mới nhìn thấy tin tức đó.
Không phải vì điện thoại không gửi thông báo, mà là do Phó Hi.
Mỗi lần cô cầm điện thoại lên xem, Phó Hi lại lập tức quấn lấy cô, khiến cô không thể tiếp tục đọc nữa.
Phó Hi dường như rất thích sự nhạy cảm của cô, yêu đến mức nhiều lúc đánh mất lý trí.
Đến tháng thứ ba ở bên nhau, một hôm, cô đang ngồi trên ghế ăn uống nước trái cây, thì điện thoại của Phó Hi đang ngồi bên cạnh cô vang lên.
Anh nhấc máy với dáng vẻ lười nhác: “Lễ ca.”
Động tác uống nước của Đường Điềm khựng lại, nhưng cô lập tức tỏ ra như không nghe thấy gì. Suốt thời gian qua, Phó Hi chưa từng gặp lại ba người kia lần nào.
Điều đó khiến cô nhẹ nhõm không ít, tuy rằng trong mắt Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ, ấn tượng về cô chỉ dừng lại ở trước khi cô xuyên đến đây, nhưng trước đó Ôn Thiệu Hàn đã có thỏa thuận miệng với cô rằng sau này sẽ không dây dưa nữa.
Cô thậm chí còn đưa việc không gặp mặt vào điều khoản miệng ấy, cố gắng không tái ngộ, vừa tránh lúng túng, lại tránh nguy cơ bị nhận ra.
Thẩm Yến Lễ mời Phó Hi đến dự tiệc sinh nhật của em họ mình vào ngày mai.
Anh nói: “Tiện thể dẫn bạn gái cậu đến đi, mọi người đều muốn nhìn thấy bạn gái cậu.”
Phó Hi nhìn Đường Điềm một cái, giọng nói vẫn uể oải: “Không đi, các anh cứ ăn chơi vui vẻ nhé, tôi ở nhà với vợ tôi.”
Đường Điềm đang uống nước trái cây thì suýt nữa bị sặc.
Phó Hi nhìn biểu cảm ngạc nhiên của cô, bật cười rồi dặn dò: “Uống chậm thôi, kẻo sặc.”
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, anh cười đến mức đôi mắt cong cong đầy chiều chuộng.
Trong điện thoại, Thẩm Yến Lễ trêu chọc: “Cậu giữ bạn gái kỹ thật đấy.”
Không ai ngờ Phó Hi khi yêu lại có dáng vẻ như vậy, hoàn toàn không giống với tính cách ngày thường của anh.
Anh đáp: “Khó khăn lắm mới theo đuổi được, đương nhiên phải trân trọng.”
Thẩm Yến Lễ bật cười: “Được, có rảnh thì nói chuyện sau.”
Phó Hi trả lời một câu, rồi kết thúc cuộc gọi.
Đường Điềm uống xong ly nước trái cây, dùng khăn giấy lau miệng cẩn thận.
Cô nói với Phó Hi: “Anh không cần phải vì em mà từ chối đâu, em sẽ đợi anh về.”
Anh ôm cô vào lòng, vẫn dịu dàng bám lấy như thường ngày.
“Em không ghen à? Em gái của Lễ ca từng gửi tin tỏ tình cho anh đấy.”
Đường Điềm ngẩn ra, còn có chuyện này sao? Thẩm Yến Lễ còn có em gái? Lúc ở bên anh ấy, cô chỉ nghe anh nhắc đến ba mẹ và ông nội thôi.
“Cuộc gọi này của Lễ ca chắc là do cô em họ kia năn nỉ mãi mới xin được.”
Nếu không, với tính cách của anh Lễ, chắc chắn sẽ không bận tâm đến chuyện này.
Đường Điềm nói thật: “Nếu thật sự có chuyện đó, anh đi em sẽ ghen.” Nhưng cô sẽ không ngăn cản.
Nghe cô nói sẽ ghen, đôi mắt đào hoa của Phó Hi nheo lại: “Thật sự ghen, hay chỉ nói cho có?”
Đường Điềm nghiêm túc gật đầu: “Thật mà.”
Biểu cảm nhỏ của cô khiến anh thích thú, vạt áo cũng theo đó bị kéo lên.
Phó Hi hôn lên môi cô, hạ giọng nói: “Hôm nay không mặc đồ nhỏ, là cố ý quyến rũ anh đúng không?”
Đường Điềm bị anh hôn đến mức không còn chỗ trốn, chỉ có thể hé môi đáp lại nụ hôn sâu.
Cô ậm ừ phủ nhận chuyện quyến rũ, chỉ là khi xuống lầu đã quên mất, nghĩ trong biệt thự chỉ có cô và Phó Hi nên lười quay lại thay.
Trong phòng ăn, vang lên tiếng hôn nồng nhiệt cùng âm thanh ghế ăn thỉnh thoảng cọ vào sàn.About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
►
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
▼
2025
(1023)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (37)
- ► 22/06 - 29/06 (23)
- ► 29/06 - 06/07 (13)
- ▼ 06/07 - 13/07 (8)
- ► 13/07 - 20/07 (7)
- ► 20/07 - 27/07 (29)
- ► 27/07 - 03/08 (13)
- ► 03/08 - 10/08 (17)
- ► 10/08 - 17/08 (19)
- ► 17/08 - 24/08 (13)
- ► 24/08 - 31/08 (11)
- ► 31/08 - 07/09 (20)
- ► 07/09 - 14/09 (8)
- ► 14/09 - 21/09 (9)
- ► 21/09 - 28/09 (9)
- ► 28/09 - 05/10 (9)
- ► 05/10 - 12/10 (8)
- ► 19/10 - 26/10 (16)
- ► 26/10 - 02/11 (9)
- ► 02/11 - 09/11 (6)
.jpg)