Vo Tinh Dao Chuong 319

By Quyt Nho - tháng 7 06, 2025
Views

CHƯƠNG 319: Không có gì thay đổi

Người dịch: Danh Vu

Đám người nghe vậy phản ứng không đồng nhất.

Phương Thành Lãng oán hận trừng mắt Vu Thiếu Chân, căn bản không nghe rõ Tô Minh đang nói cái gì.

Thanh Diễn chân nhân hai mắt trầm lặng, mấy người còn lại đều một mặt thản nhiên. 

Tô Minh không bị ảnh hưởng, hai mắt hắn lóe lên sự quỷ dị, "Đệ tử được Mạc Tâm thủ viện chỉ dẩn, lật được thiên thư, biết được một cái có thể đền bù sai lầm, bắt đầu lại từ đầu cứu thế chi pháp. Chỉ là thi hành nó, cần đánh đổi một số thứ."

Thanh diễn chân nhân: "Một số thứ gì?"

Tô Minh nở một nụ cười rạng rỡ đến cực điểm, núm đồng tiền nơi khóe miệng như chứa đường mật hiện ra.  

"Hy sinh hết thảy chúng ta."

Vu Thiếu Chân níu mày càng sâu, Quyền Dã không nhịn được nói: "Tô Minh, ngươi không muốn ra vẻ mê hoặc, đem lời nói rõ ràng ra, rốt cuộc muốn chúng ta làm cái gì!"

"Kỳ thật rất đơn giản, ta từ trên sách thấy được một đại trận thượng cổ, chỉ cần mở ra pháp trận liền có thể thay đổi càn khôn, đảo ngược thời gian, quay về quá khứ."

Lời vừa nói ra, đám người liền kinh hãi.

Vẻ hững hỡ ban đầu của đám người rốt cuộc cũng có phản ứng.  

Bọn hắn bị tra tấn tinh thần để cơ thể tiền tụy, hối hận muốn chết. Nếu có một cơ hội có thể trở lại quá khứ, sửa đổi hết thảy, bọn hắn nguyện ý trả bất cứ giá nào.

Ngu Chiêu nghe được"đảo ngược thời gian, quay về quá khứ", tinh thần đều nàng chấn động.  

Chẳng lẽ cơ duyên nàng trùng sinh đúng là đến từ bọn hắn?

Không, không thể nào. 

Lúc này đã qua trăm năm kể từ lúc nàng chết, coi như bọn hắn thành công khởi động pháp trận, cũng không thể mang thoe trí nhớ kiếp trước nàng sống lại lần nữa.  

Ở trong đó nhất định còn có nguyên nhân khác.  

"Nếu như có thể quay về quá khứ, kia Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu có phải là cũng có thể phục sinh?" Thôi Ngọc kích động nói.

Hành động thờ ơ của hắn để Thanh Diễn chân nhân một kiếm đâm chết Tiểu Chiêu là việc hối hận nhất cả đời hắn.  

Sống chết của Tu Chân giới, hắn không quan tâm.

Hắn chỉ cần Tiểu Chiêu trở về.

Hắn chỉ cần Tiểu Chiêu!

"Không chỉ có Ngu Tiểu Chiêu, tất cả những người bị Diệp Tụng Tâm hại chết đều có thể phục sinh."

Tô Minh đưa ra đáp án khẳng định. 

Thôi Ngọc túm lấy vạt áo của hắn, liều mạng lay động, "Vậy còn chờ gì nữa! Hiện tại, lập tức liền mở ra pháp trận! Mau lên!"

Lam Tử Du ở một bên do dự nói: "Đảo ngược nhân quả là việc lớn, tu sĩ nào có thể tiếp nhận."

"Huynh cứ ở đó tham sống sợ chết! Đệ không sợ! Đệ tình nguyện dùng chút hơi tàn này để phục sinh Tiểu Chiêu!" Thôi Ngọc quay mặt giận mắng đáp trả, mặt mũi dữ tợn bởi vì kích động mà vặn vẹo.

Lam Tử Du không lên tiếng.

Sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của hắn đã sớm bị Diệp Tụng Tâm dùng đủ loại tra tấn mài nhẵn. 

Thanh Diễn chân nhân vội vàng hỏi: "Tô Minh, cái này đại trận thượng cổ đại muốn mở ra thế nào?"

Tô Minh tránh thoát được cái túm tay của Thôi Ngọc, chân thành nói: "Vật liệu để dựng đại trận thượng cổ dễ tìm, chỉ có một cái khó xử, muốn vận hành đại trận cần bảy cái trận nhãn, mà trận nhãn thì nhất định phải là người có đại khí vận dược thiên đạo chiếu cố, chỉ người có đại khí vận mới có thể tiếp nhận trận pháp vận chuyển lúc năng lượng vận hành."

Quyền Dã quét một vòng.

Ở Độc Nguyệt Phong không nhiều không ít vừa vặn bảy người.

Vả lại, bảy người bọn hắn cũng là người mang đại khí vận được Diệp Tụng Tâm nhìn trúng. 

Hắn không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: "Tốt, đệ tới làm trận nhãn!"

Thôi Ngọc nói tiếp: "Đệ cũng có thể."

Phương Thành Lãng là người thứ ba nhận lời.

Thanh Diễn chân nhân nhìn chăm chú Tô Minh, "Chỉ cần mở ra đại trận liền có thể cứu Tu Chân Giới?"

"Phải!"

"Tốt, ta đáp ứng."

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên người Vu Thiếu Chân cùng Lam Tử Du. 

Lam Tử Du rụt lại cổ hỏi, "Làm trận nhãn sẽ chịu hậu quả gì?"

Tô Minh ngữ khí nhẹ nhàng nói, "Sẽ chết, lại không có cơ hội chuyển thế."

Nói cách khác, bọn hắn đã mất đi cơ hội đầu thai chuyển thế.

Một khi tử vong liền hồn phi phách tán, triệt để tiêu vong.

Mấy người Thanh Diễn chân nhân đối với kết quả này không tính ngoài ý muốn, Lam Tử Du lại hết sức kháng cự, chỉ là ngại có những người khác ở đây nên không dám biểu hiện.  

Vu Thiếu Chân lại là không có những lo lắng này, hắn trực tiếp tiến tới nói, "Ta không làm. Kiếp này coi như bị Diệp Tụng Tâm hại, coi như ta không hiểu thấu lòng người, kiếp sau ta sẽ không lặp lại sai lầm này."

Dứt lời, hắn quay người muốn đi gấp.

Mà câu nói tiếp theo của Tô Minh liền đem hai chân của hắn đứng nguyên tại chỗ.

"Trở lại quá khứ, ngươi có cơ hội đi cứu tộc nhân đã chết, ngẫm lại vì cứu ngươi mà phụ mẫu bị địch nhân tàn nhẫn phanh thây, ngươi không muốn cứu họ sao?"

Vu Thiếu Chân cả đời giết người vô số, tâm vững như sắt, uy hiếp duy nhất chính là thân  nhân tộc của hắn.  

Nghĩ đến tộc nhân chết thảm, hắn giận dữ quay người, "Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện ta có thể cứu tộc nhân trở về, nếu không ta chắc chắn sẽ giết ngươi."

Tô Minh khịt mũi coi thường đối với uy hiếp của hắn. 

Tên Vu Thiếu Chân khó dây dưa nhất đã giải quyết xong, kế hoạch cứu thế liền thành công một nửa.

Còn lại một nửa liền muốn xem ý trời. 

Tô Minh để Thanh Diễn chân nhân coi chừng Lam Tử Du, hắn thì dẫn đầu những người còn lại bắt đầu họa trận ở Độc Nguyệt Phong. 

Theo từng đạo văn cao thâm được phác họa tại Độc Nguyệt Phong dần hiển hiện, tại hư không để quan sát, Ngu Chiêu dần dần sinh ra một loại cảm giác.

Nàng có một loại dự cảm.

Đại trận mở ra hôm đó liền đưa nàng trở về thời điểm đấy. 

Thừa dịp những người khác đang vẽ trận. 

Lam Tử Du nổi lên chút tâm tư. 

“Sư tôn, Tu Chân Giới gặp tai họa như hôm nay, cũng không hoàn toàn là lỗi của chúng ta, cớ gì chúng ta phải hy sinh đến mức này? Những người được cứu cũng sẽ không cảm kích chúng ta, chỉ cho rằng đó là điều chúng ta nên làm.

Sư tôn, người nói có phải đạo lý này không?”

Thanh Diễn chân nhân nhìn Lam Tử Du với gương mặt đầy sợ hãi và nịnh nọt, trong lòng đau đớn khôn nguôi.

Lần đầu tiên Diệp Tụng Tâm bộc lộ ác ý trước mặt mọi người, chính Lam Tử Du là người phẫn nộ nhất, chỉ thẳng vào mặt Diệp Tụng Tâm mà mắng một trận thậm tệ.

Cũng vì vậy, hắn trở thành mục tiêu trả thù đầu tiên của Diệp Tụng Tâm.

Không ai biết hắn đã trải qua những gì dưới tay Diệp Tụng Tâm.

Khi mọi người gặp lại hắn, khí chất của hắn đã thay đổi hoàn toàn, nói chuyện không dám lớn tiếng, đi đứng cũng chỉ dám men theo chân tường.

Nhưng rõ ràng trước kia hắn là người kiêu ngạo và phóng khoáng nhất.

“Lam Tử Du, ngươi nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình đi, ngươi còn nhớ mình tên là gì không!”

Lam Tử Du sững người, khóe miệng gượng gạo nhếch lên: “Ta có tên sao? Ta không nhớ nữa rồi.”

Đôi khi hắn còn nghi ngờ bản thân có thật là Lam Tử Du không.

Những ký ức huy hoàng trong quá khứ giống như dấu vết của kiếp trước để lại.

“Dù ngươi có nhớ hay không, việc cứu thế là điều tất yếu, ta tuyệt đối không cho phép trên Độc Nguyệt Phong xuất hiện kẻ phản bội!”

Lam Tử Du đối diện với Thanh Diễn chân nhân đang giận dữ, cuối cùng cũng im lặng.

Thời gian trôi qua.

Pháo trận  thượng cổ đã dần thành hình.

Vài ngày sau, Tô Minh triệu tập mọi người lại.

“Ta quyết định ngày mai sẽ khởi động pháp trận.”

Không ai lên tiếng.

Tô Minh hài lòng gật đầu: “Hôm nay hãy tận hưởng đêm cuối cùng thật tốt, ngày mai khi trận pháp được khởi động, chúng ta sẽ quay về quá khứ, thay đổi vận mệnh! Đến lúc đó, sẽ không còn Diệp Tụng Tâm gây họa nhân gian, chúng ta đều có thể bù đắp tiếc nuối, đạt được điều mong muốn!”

Ánh mắt Lam Tử Du khẽ dao động.

Nếu hắn có thể trở lại con người trước kia, thì việc mất đi cơ hội chuyển thế dường như cũng không quá khó chấp nhận.

Những người khác cũng theo lời Tô MInh, khóe miệng nở nụ cười, tha hồ tưởng tượng.

Chỉ có Ngu Chiêu biết rằng tất cả những ảo tưởng đó sẽ tan thành mây khói.

Bởi vì những người sống lại một đời kia không giống nàng, không có ký ức kiếp trước, họ sẽ vẫn bước lên con đường cũ như kiếp trước.

Người của Độc Nguyệt Phong sẽ tiếp tục xem Diệp Tụng Tâm như bảo vật mà nâng niu.

Còn Vu Thiếu Chân cũng sẽ lại đối mặt với bi kịch tan cửa nát nhà. 

Tất cả… đều không thay đổi.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments