Chương 100: Đã Nghĩ Kỹ Rồi
Đường Điềm cũng xem như đã nhìn thấu, dù cô có trốn tránh thế nào cũng vô ích. Cô đoán rằng trừ khi kết cục bi thảm như nguyên chủ trong truyện, thì mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cốt truyện.
Nhưng cô không muốn mạo hiểm như vậy. Khó khăn lắm mới rời khỏi biệt thự, vất vả tránh được kết cục trong truyện, chẳng phải bao công sức trước đó đều uổng phí sao?
Đã tránh không nổi, thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Cô cũng hiểu tính cách của Phó Hi phần nào, trừ khi anh chủ động từ bỏ theo đuổi hoặc cảm thấy chán, còn nếu cứ trốn thì chỉ khiến anh càng có ham muốn chinh phục.
Thôi thì cứ theo ý anh mà ở bên anh. Hiện tại, anh không có chút ký ức nào về cô.
Một mối tình từ cái nhìn đầu tiên sau khi đạt được rồi, có lẽ cũng chẳng kéo dài bao lâu, có khi anh ta sẽ nhanh chóng chán thôi.
Thu dọn xong hành lý, cô cầm điện thoại chuẩn bị nhắn tin cho Phó Hi. Trước khi bấm gửi, cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mới ấn nút.
Tin nhắn báo gửi thành công, chưa đến hai phút sau, đối phương đã trả lời.
[Mở cửa.]
Đường Điềm nhìn ra khe núi sâu thẳm ngoài cửa sổ, trước cổng viện có một người đứng sừng sững.
Cô xuống lầu, mở cửa ra.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng dáng Phó Hi lọt vào tầm mắt cô. Anh như hòa vào rừng cây âm u phía sau, trầm mặc và toát lên vẻ nguy hiểm.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Nghĩ kỹ rồi à?”
Đường Điềm chậm rãi gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi, em đồng ý ở bên anh. Chỉ là, chuyện khai thác sân golf, anh không được lật lọng.”
Phó Hi tiến lại gần, bàn tay lớn nắm lấy tay cô, nóng bỏng và mập mờ siết chặt.
Anh khàn giọng nói: “Vào nhà rồi nói.”
Nói xong, anh bước vào sân rồi tiện tay khóa cửa lại.
Thắt lưng Đường Điềm bị anh ôm lấy, cô buộc phải theo anh vào nhà.
Trong phòng khách, cô kịp thời thoát khỏi sự kiểm soát của anh. Bầu không khí ám muội cùng ánh mắt anh nhìn cô khiến cô phải liên tục né tránh.
“Anh… anh ngồi bên kia đi.”
Phó Hi cũng làm theo lời cô, ngồi xuống, cười khẽ: “Em muốn ngồi chéo góc à?”
Đường Điềm bị nhìn thấu tâm tư nhưng vẫn ngồi vào vị trí chéo góc.
Anh chỉ cười chứ không vội vã, vì cô đã đồng ý rồi, sau này còn nhiều thời gian.
“Nghĩ kỹ rồi thì mai chúng ta rời đi.”
Đường Điềm có một chuyện rất quan tâm, liền hỏi: “Em đã thu dọn xong hành lý rồi, anh định cư ở thành phố nào?”
“Thành phố B.”
Cô thở phào, chỉ cần không phải hai thành phố S là được.
Cô lại hỏi: “Vậy… bây giờ anh còn thường xuyên gặp ba người kia không?”
Phó Hi hơi nhướng mày: “Bọn anh đã giải tán rồi, đều gần như không còn hoạt động trong giới nữa nên rất ít khi gặp.”
Bị anh nhìn chằm chằm, Đường Điềm không dám để lộ vẻ thở phào lần nữa, chỉ gật đầu, không hỏi thêm gì.
“Không cần lo, chúng ta là yêu đương bình thường, có bị chụp hình cũng không sao.”
Cô ngồi đó có phần gò bó. Việc họ không có ký ức cũng tốt, nếu không chắc lại là một trận chiến đẫm máu nữa.
Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, khàn giọng: “Lại đây.”
Đường Điềm không chịu lại gần, biết rõ con người anh không thể ngoan ngoãn như vậy.
Cô lên tiếng đuổi người: “Khuya… khuya rồi, anh về đi. Ngày mai xuất phát anh quay lại tìm em.”
Nói xong, cô đứng dậy ra cửa, mở cửa ra.
Phó Hi không nấn ná, vóc người cao lớn đứng dậy khỏi sofa, sải bước đi về phía cửa.
Đường Điềm cũng không nhìn anh, chỉ chờ anh rời đi. Không ngờ lại nghe thấy tiếng cửa đóng lại.
Là anh đóng cửa, nhưng người đàn ông đứng sau cánh cửa không hề rời đi.
Khoảnh khắc sau, eo cô bị ôm lấy, lưng dán sát vào tường, môi bị Phó Hi chiếm giữ.
Đường Điềm muốn giãy giụa, nhưng môi lưỡi đã bị anh xâm nhập, bị anh cướp đoạt sâu sắc.
Phó Hi thở gấp, hôn mãi không buông.
Vạt áo bị vén lên, cô mềm nhũn dưới nụ hôn của anh.
Không biết hôn bao lâu, Đường Điềm mới lấy lại chút lý trí, ngăn cản hành động tiếp theo.
“Sau khi rời khỏi đây rồi… rồi hãy…”
Giọng cô rất dễ nghe, mềm mại hơn thường ngày vài phần.
Phó Hi cố kiềm chế, nhưng vẫn nghe theo lời cô, quyến luyến cọ sát hồi lâu mới chịu buông ra.
Anh mở cửa, Đường Điềm đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh.
Phó Hi không chịu nổi, sải bước tới lần nữa, nâng cằm cô lên rồi lại hôn sâu.
Đường Điềm bị anh hôn đến choáng váng, nghe anh khàn giọng nói: “Đừng nhìn anh như thế nữa, anh sẽ không kiềm được đâu.”
Cô vội vàng đẩy anh ra ngoài: “Anh… mau về đi.”
Cửa bị cô run tay đóng lại, phải đợi một lúc lâu, cô mới nghe thấy tiếng cổng viện vang lên.
Đường Điềm đi đến cửa sổ, thấy trong viện không còn ai, lúc này mới cắn môi bước lên lầu.
Cô thay bộ đồ đang mặc. Cúc áo sau lưng chiếc nội y bị anh cài sai, chỉ móc được một cái.
Cô đưa tay tháo ra, nhìn kỹ lại thì phát hiện không phải cài sai, mà là tất cả các cúc phía sau đã bị giật đứt, chỉ còn lại một cái nguyên vẹn.
Đường Điềm tự nhủ không được nghĩ nhiều, nếu không đêm nay lại là một đêm bức bối nữa.
Tối hôm đó cô ngủ cũng khá say, chỉ là chất lượng giấc ngủ không tốt, mộng mị lung tung cả lên.
Tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì, cô dậy sớm đánh răng rửa mặt, kéo vali ra phòng khách.
Vì chuyện này khá bất ngờ, nên có lẽ phải gọi điện từ biệt chủ nhà.
Ngôi nhà này ngày nào cô cũng bỏ thời gian dọn dẹp, nên rất sạch sẽ gọn gàng. Lát nữa chỉ cần lau lại một chút là được.
Đường Điềm nhìn hoa trong sân, dự định đem sang vườn nhà nghỉ của chị Cao, vừa hay bên đó cũng có trồng hoa.
Cô vừa nói xong chuyện này với chủ nhà liền dự định lát nữa sẽ chuyển hoa sang.
Phó Hi dẫn vài người giúp việc đến, đưa tay nắm lấy tay cô: “Không cần em động tay, anh đã thuê người rồi.”
Thấy cô nhìn ra vườn hoa, lại nghe anh nói: “Mấy người đó sẽ giúp mang hoa sang nhà nghỉ, em không cần lo.”
Đường Điềm kinh ngạc ngẩng đầu: “Sao anh biết em định đưa số hoa này cho chị Cao?”
Giọng anh lười nhác: “Dễ đoán thôi.”
Phó Hi liếc thấy chiếc vali cô đơn giữa phòng khách.
Anh chợt nhớ ra gì đó, bật cười nói với cô: “Nói mới thấy kỳ lạ, lúc anh không biết chuyện gì, lại cho người làm thêm một phòng thay đồ, bên trong toàn là đồ phụ nữ.”
Anh cúi mắt nhìn Đường Điềm: “Kích cỡ quần áo lại trùng khớp với em.”
Chương 101: Hẹn hò
Đường Điềm nghe ra anh cố tình nói cho cô biết chuyện đó, cô nghiêng đầu làm như vô tình đáp lại:
“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”
Phó Hi giơ tay nhéo má cô một cái: “Biết đâu trước đây anh từng thầm thích em.”
Vừa nhéo xong, anh như sững lại, nhìn chằm chằm vào tay mình rồi lại nhìn sang má cô.
Đường Điềm vội lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu. Trước đây khi em làm việc ở biệt thự Thiên Cầm Loan, vì cách cư xử của em nên các anh đều không ưa em, sao có thể xảy ra chuyện thầm thích được chứ.”
Phó Hi lại giơ tay nhéo má cô thêm lần nữa: “Trước đây... anh từng nhéo má em à?”
Cô theo phản xạ định gật đầu, may mà phản ứng kịp, vội vàng lắc đầu: “Không có, đây là lần đầu tiên.”
Phó Hi híp mắt ngạc nhiên, đôi mắt đào hoa lộ vẻ nghi ngờ – cảm giác này rất quen thuộc.
Cô sợ anh nhớ ra điều gì, dù biết khả năng đó rất thấp, nhưng lỡ đâu thật sự…
Cô lập tức chuyển chủ đề, hỏi: “Lát nữa chúng ta bay thẳng đến thành phố B à?”
“Ừm, phải để em vất vả mấy tiếng rồi.”
Đường Điềm gật đầu. Phó Hi dường như thật sự rất thích cô, ngay cả dáng vẻ cô cúi đầu anh cũng nhìn mà khóe môi bất giác cong lên, còn hôn lên tóc mai cô.
Cô gọi điện chào tạm biệt chủ nhà, trước khi rời đi cũng chào cả Lâm Nhạc Kiều. Sau này chắc sẽ ít có cơ hội gặp lại.
Xe lao nhanh trên đường, tâm trạng Phó Hi có vẻ rất tốt. Chở được người mình yêu trở về, mặt mày anh rạng rỡ.
Trên đường lái xe, anh nhớ lại lần đầu gặp lại cô – khoảnh khắc cô tỉ mỉ tưới hoa khiến anh kinh ngạc như thấy tiên nữ hạ phàm.
Gã trăng hoa Tiêu Phó nảy sinh lòng dạ với cô, lập tức bị anh sai người đưa ra khỏi nơi đó, cấm bén mảng đến gần Đường Điềm. Loại người như Tiêu Phó không xứng nhìn cô thêm lần nào.
“Trước đây em từng có bạn trai chưa?”
Đường Điềm ngồi ở ghế phụ, câu hỏi này khiến cô siết chặt dây an toàn trước ngực.
Cô định mở miệng, nhưng lại không biết trả lời thế nào, không khí trong xe bỗng chốc trầm xuống.
Thấy anh không có ý định đổi chủ đề hay bỏ qua câu hỏi, cô đành thành thật: “Từng có.”
Phó Hi không hỏi tiếp, bầu không khí trong xe cũng không còn thoải mái như lúc nãy.
Đường Điềm tự trách bản thân ngốc nghếch, sớm biết vậy thì đã dùng cách này để khiến anh bỏ cuộc. Lẽ ra cô nên nói đã từng có hai người bạn trai, chắc sẽ không xảy ra nhiều chuyện như bây giờ.
Cô nhẹ nhàng nói: “Chuyện này em chưa từng nói với anh. Thật ra em và anh không hợp đâu, em cũng không như anh tưởng tượng là trong sáng gì cả, em từng có hai mối tình.”
Vì anh đang lái xe nên cô không tiện nói quá nhiều, anh chắc cũng hiểu ý.
Phó Hi bật cười trước sự nhạy cảm của cô: “Có thì có thôi, anh chỉ đang nghĩ, tại sao khi điều tra hồ sơ của em lại ghi em chưa từng có bạn trai.”
Đường Điềm ngập ngừng một lúc, rồi nói: “Có thể... là có sơ sót.”
Phó Hi vừa lái xe, vừa nhìn thẳng phía trước: “Vậy thì em phải đối xử tốt với anh đấy.”
Cô nghiêng đầu nhìn sang, chỉ nghe anh nói tiếp: “Anh chưa từng yêu ai, nụ hôn đầu đã dành cho em, tất cả lần đầu tiên cũng sẽ là của em. Em phải biết trân trọng anh đấy.”
Nếu là người đàn ông khác nói vậy, chắc cô sẽ bật cười. Nhưng Phó Hi, cũng như Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn, đều là kiểu người chưa từng yêu ai bao giờ. Vì thế, cô không thể không tin.
Đường Điềm ngại tiếp tục nói về chuyện này, vội chuyển chủ đề: “Anh tập trung lái xe đi.”
Anh lại hỏi: “Nếu bạn trai cũ của em quay lại muốn nối lại tình xưa, em có rời bỏ anh không?”
Cô không dám nghĩ đến khả năng đó, trả lời dứt khoát: “Không.”
Nhưng Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn có nhớ lại ký ức hay không thì khó nói. Nếu họ không nhớ thì không sao, nhưng nếu nhớ lại... mọi chuyện sẽ không còn nằm trong tay cô nữa.
Tuy nhiên, nếu cô sống ở thành phố B cùng Phó Hi thì khả năng gặp lại hai người kia là rất thấp.
Dựa vào những gì cô nghe được khi còn làm giúp việc ở biệt thự Thiên Cầm Loan và từ nội dung trong truyện, cô đoán đây là một nơi khá an toàn. Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ rất ít khi đặt chân đến thành phố B.
Nghe cô trả lời chắc nịch, Phó Hi rất vui: “Anh tin em.”
Đường Điềm nhìn anh, bất giác nhớ lại lúc cô còn quen Thẩm Yến Lễ, Phó Hi từng xuất hiện và anh luôn đứng ra giúp cô.
Phó Hi của khi đó và bây giờ đều thật lòng thích cô.
Xe đến sân bay, trước khi xuống xe, Phó Hi đội mũ và đeo khẩu trang, cũng chuẩn bị cho cô một bộ tương tự. Dù cô chỉ là người bình thường, nhưng anh sợ cô bị chú ý nên cẩn thận chuẩn bị trước.
Vừa bước xuống xe, cô định mở cốp sau để lấy hành lý thì đã bị anh kéo lại, cười nói:
“Có người lo hết rồi, em không cần động tay đâu.”
Đường Điềm ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, tay trong tay bước vào phòng chờ hạng thương gia.
Chuyến bay đến thành phố B mất hơn hai tiếng. Suốt hành trình, ngoài việc trả lời vài câu hỏi của anh, cô gần như không nói gì thêm.
Khi đến nơi, cô cùng anh lên chiếc xe sang đã được chuẩn bị sẵn.
Lịch trình của Phó Hi được sắp xếp khá gấp, nên ở sân bay tuy có người nhận ra anh, nhưng chưa có fan hâm mộ nào phát hiện, vì thế không xảy ra tình huống bị vây quanh.
Khi Phó Hi nắm tay cô bước đi, có người chụp được ảnh, anh cũng không để tâm, thậm chí còn vẫy tay với người chụp.
Trên xe, ghế lái và hàng ghế sau được ngăn cách, đảm bảo sự riêng tư nhất định.
Phó Hi thấy cô ngoan ngoãn như vậy, không nhịn được ôm eo cô, tháo khẩu trang rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô hoàn toàn không phòng bị, bị anh hôn đến mức rùng mình, vội đưa tay cản lại hành vi không an phận.
Cô vừa thoát khỏi nụ hôn của anh, nhẹ giọng nói: “Trên xe... không tiện...”
Phó Hi chịu không nổi vẻ quyến rũ của cô, áp sát cô hơn càng hôn cô cháy bỏng.
Khoảng 40 phút sau, xe đi vào khu biệt thự và dừng ở bãi đậu xe tầng hầm.
Cô cắn môi bước xuống, bị Phó Hi nhanh chóng bước tới kéo vào lòng.
Anh khàn giọng hôn lên mái tóc đen nhánh của cô: “Vất vả cho em rồi, đã phải đi một quãng đường xa như vậy.”
Chương 102: Bên Nhau *
Cô lắc đầu, không có gì là vất vả cả.
Rõ ràng chỉ là đang đi bộ, nhưng hơi thở của anh lại trở nên dồn dập, như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.
Vừa bước vào biệt thự, cánh cửa đã bị anh đóng lại. Phó Hi áp cô vào phía sau cánh cửa, hôn cô một cách hoàn toàn không kiềm chế.
Đường Điềm bị anh hôn đến mức không thể suy nghĩ được gì, hoàn toàn không thể ngăn cản sự cuồng nhiệt mỗi lúc một sâu thêm của anh.
Phó Hi bế cô lên tầng hai, cửa phòng ngủ đóng lại.
Trước mắt cô là một người đàn ông như dã thú mất kiểm soát, Đường Điềm nhìn thấy từng món đồ nhỏ bị xé rách rơi đầy dưới sàn… chẳng còn lại món nào nguyên vẹn.
Nửa đêm, Phó Hi như một con mãnh thú đói khát không thể được thỏa mãn, cố tình bật đèn đầu giường để nhìn rõ từng biểu cảm của cô.
Hiển nhiên, dưới ánh đèn, hình ảnh của Đường Điềm càng khiến anh yêu thương và mất kiểm soát hơn.
Tối hôm ấy, ký ức của Đường Điềm trở nên rời rạc, anh so với tưởng tượng của cô còn dai dẳng và khó đối phó hơn nhiều.
Khi cô tỉnh dậy trong lòng anh, Phó Hi chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, đôi mắt đào hoa nhìn cô đầy ý cười, chỉ là tay anh thì vẫn không chịu yên phận.
Đường Điềm xấu hổ đến mức gạt tay anh ra, kéo chăn định xuống giường.
Nhưng khi anh duỗi tay ra, cô lại ngã vào lòng anh lần nữa.
Anh hỏi: “Em định đi đâu?”
Cô thực sự không còn chút sức lực nào, toàn thân đều ê ẩm mềm nhũn.
“Em muốn dậy…”
Phó Hi hạ giọng hỏi: “Trưa nay ăn ở đây luôn nhé.”
Đường Điềm nghe vậy thì mặt đỏ bừng, tối qua bữa tối cô cũng ăn trong lòng anh.
“Em… em muốn xuống lầu ăn.”
Phó Hi vòng tay ôm chặt cô, kéo dài thêm một hồi lâu mới chịu đồng ý. Váy ngủ cũng là do anh mặc vào cho cô, nhất định không để cô tự làm.
Cả ngày hôm đó, Đường Điềm đều bị Phó Hi quấn lấy không rời.
Nửa đêm, tại gian phòng phụ trong biệt thự tối đen như mực, cần cổ thiên nga của Đường Điềm bị Phó Hi hôn lên, bên tai là tiếng ghế sofa va vào tường.
Phó Hi ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi cô một câu khiến cô nghe không rõ.
Ký ức về giấc mơ trong biệt thự ở Thiên Cầm Loan hiện lên trong đầu cô, cảnh trong mơ và hiện thực như chồng lặp lên nhau.
Đường Điềm tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng có quá nhiều điều ly kỳ, khó tin đã xảy ra với cô.
Một tháng trôi qua trong chớp mắt, cô và Phó Hi không rời nhau một ngày nào. Tinh thần cầu tiến của Phó Hi không bằng Bùi Giác, Thẩm Yến Lễ hay Ôn Thiệu Hàn, phía trên anh còn có cha chống đỡ, vì thế thời gian rảnh rỗi của anh cũng nhiều hơn.
Giờ đây, Đường Điềm chỉ mong anh bận rộn một chút. Trước đây khi ở bên Thẩm Yến Lễ, dù anh ấy cũng cố gắng không rời cô, nhưng thường xuyên bận rộn họp hành qua video và xử lý công việc trong thư phòng.
Còn Phó Hi thì dành từng phút từng giây cho cô, khiến cô khó mà chịu nổi.
Trên mạng, ảnh chụp trộm của cô và Phó Hi tạo nên một làn sóng quan tâm, nhưng Đường Điềm phải đến một tháng sau mới nhìn thấy tin tức đó.
Không phải vì điện thoại không gửi thông báo, mà là do Phó Hi.
Mỗi lần cô cầm điện thoại lên xem, Phó Hi lại lập tức quấn lấy cô, khiến cô không thể tiếp tục đọc nữa.
Phó Hi dường như rất thích sự nhạy cảm của cô, yêu đến mức nhiều lúc đánh mất lý trí.
Đến tháng thứ ba ở bên nhau, một hôm, cô đang ngồi trên ghế ăn uống nước trái cây, thì điện thoại của Phó Hi đang ngồi bên cạnh cô vang lên.
Anh nhấc máy với dáng vẻ lười nhác: “Lễ ca.”
Động tác uống nước của Đường Điềm khựng lại, nhưng cô lập tức tỏ ra như không nghe thấy gì. Suốt thời gian qua, Phó Hi chưa từng gặp lại ba người kia lần nào.
Điều đó khiến cô nhẹ nhõm không ít, tuy rằng trong mắt Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ, ấn tượng về cô chỉ dừng lại ở trước khi cô xuyên đến đây, nhưng trước đó Ôn Thiệu Hàn đã có thỏa thuận miệng với cô rằng sau này sẽ không dây dưa nữa.
Cô thậm chí còn đưa việc không gặp mặt vào điều khoản miệng ấy, cố gắng không tái ngộ, vừa tránh lúng túng, lại tránh nguy cơ bị nhận ra.
Thẩm Yến Lễ mời Phó Hi đến dự tiệc sinh nhật của em họ mình vào ngày mai.
Anh nói: “Tiện thể dẫn bạn gái cậu đến đi, mọi người đều muốn nhìn thấy bạn gái cậu.”
Phó Hi nhìn Đường Điềm một cái, giọng nói vẫn uể oải: “Không đi, các anh cứ ăn chơi vui vẻ nhé, tôi ở nhà với vợ tôi.”
Đường Điềm đang uống nước trái cây thì suýt nữa bị sặc.
Phó Hi nhìn biểu cảm ngạc nhiên của cô, bật cười rồi dặn dò: “Uống chậm thôi, kẻo sặc.”
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, anh cười đến mức đôi mắt cong cong đầy chiều chuộng.
Trong điện thoại, Thẩm Yến Lễ trêu chọc: “Cậu giữ bạn gái kỹ thật đấy.”
Không ai ngờ Phó Hi khi yêu lại có dáng vẻ như vậy, hoàn toàn không giống với tính cách ngày thường của anh.
Anh đáp: “Khó khăn lắm mới theo đuổi được, đương nhiên phải trân trọng.”
Thẩm Yến Lễ bật cười: “Được, có rảnh thì nói chuyện sau.”
Phó Hi trả lời một câu, rồi kết thúc cuộc gọi.
Đường Điềm uống xong ly nước trái cây, dùng khăn giấy lau miệng cẩn thận.
Cô nói với Phó Hi: “Anh không cần phải vì em mà từ chối đâu, em sẽ đợi anh về.”
Anh ôm cô vào lòng, vẫn dịu dàng bám lấy như thường ngày.
“Em không ghen à? Em gái của Lễ ca từng gửi tin tỏ tình cho anh đấy.”
Đường Điềm ngẩn ra, còn có chuyện này sao? Thẩm Yến Lễ còn có em gái? Lúc ở bên anh ấy, cô chỉ nghe anh nhắc đến ba mẹ và ông nội thôi.
“Cuộc gọi này của Lễ ca chắc là do cô em họ kia năn nỉ mãi mới xin được.”
Nếu không, với tính cách của anh Lễ, chắc chắn sẽ không bận tâm đến chuyện này.
Đường Điềm nói thật: “Nếu thật sự có chuyện đó, anh đi em sẽ ghen.” Nhưng cô sẽ không ngăn cản.
Nghe cô nói sẽ ghen, đôi mắt đào hoa của Phó Hi nheo lại: “Thật sự ghen, hay chỉ nói cho có?”
Đường Điềm nghiêm túc gật đầu: “Thật mà.”
Biểu cảm nhỏ của cô khiến anh thích thú, vạt áo cũng theo đó bị kéo lên.
Phó Hi hôn lên môi cô, hạ giọng nói: “Hôm nay không mặc đồ nhỏ, là cố ý quyến rũ anh đúng không?”
Đường Điềm bị anh hôn đến mức không còn chỗ trốn, chỉ có thể hé môi đáp lại nụ hôn sâu.
Cô ậm ừ phủ nhận chuyện quyến rũ, chỉ là khi xuống lầu đã quên mất, nghĩ trong biệt thự chỉ có cô và Phó Hi nên lười quay lại thay.
Trong phòng ăn, vang lên tiếng hôn nồng nhiệt cùng âm thanh ghế ăn thỉnh thoảng cọ vào sàn.
0 comments