Bao mau nhom nhac nam 97 98 99

By Quyt Nho - tháng 7 10, 2025
Views

Chương 97: “Em có thể có”

Đường Điềm nắm chặt tay cầm của bình tưới nước, lễ phép đáp: “Chào buổi sáng.”

Anh đảo mắt nhìn quanh: “Mấy khóm hoa trong sân là do em trồng sao?”

Cô gật đầu: “Nhìn thấy hoa tâm trạng sẽ tốt hơn, dần dần lại trồng ngày càng nhiều.”

Đường Điềm cúi đầu ngắm hoa, mỗi lần ra chợ thấy bán hoa là cô không kiềm được lại muốn mua, chẳng thể dừng lại nổi.

Phó Hi nhìn cô nói: “Em chăm sóc tốt lắm.”

Đường Điềm không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ anh sẽ nói muốn vào sân tham quan.

Phó Hi liền nói thẳng mục đích: “Tôi vừa gặp đã thích em, cho tôi cơ hội theo đuổi em đi.”

Bình tưới nước rơi bịch xuống đất, Đường Điềm vội vàng cúi xuống nhặt lên, quay lưng về phía anh để che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

“Tôi… tôi có bạn trai rồi.”

Giọng Phó Hi nhẹ nhàng hơn: “Em không có bạn trai.”

Đường Điềm quả quyết nói: “Tôi có.” Cô đã nói có là có.

Vừa nói xong, cô nghe thấy tiếng cười bật ra từ phía sau bức tường, càng thêm hoảng hốt — anh… anh cười cái gì chứ?

“Đường Điềm, tôi đã điều tra rồi, em không có bạn trai. Nhưng mà…”

Đường Điềm không ngờ anh lại điều tra nhanh như vậy, nhưng anh chắc chắn sẽ không điều tra được những chuyện trước kia.

Cô chờ một lát mà không nghe thấy anh nói tiếp, đành cất tiếng hỏi: “Nhưng mà gì?”

Chỉ nghe anh nói giọng trầm thấp: “Bây giờ em có thể có.”

Làm sao Đường Điềm lại không hiểu ý anh muốn nói gì, vội từ chối: “Tôi tạm thời không muốn quen bạn trai.”

Phó Hi không vội vàng, cũng không cho cô cơ hội từ chối.

“Tôi sẽ theo đuổi đến khi nào em muốn quen thì thôi.”

Cô biết có nói nữa cũng vô ích, rõ ràng tính cách của anh sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Đường Điềm cầm bình tưới nước vội vã bước vào trong nhà, đóng cửa lại thật nhanh, chặn ánh nhìn và mọi liên hệ với anh.

Ký ức của anh đã bị xóa, vậy mà vẫn có thể… vừa gặp đã động lòng với cô.

Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn không hề có biểu hiện tương tự, chỉ có Phó Hi là khác biệt. Bảo sao mấy hôm trước gặp nhau, ánh mắt anh nhìn cô… có phần giống với ánh nhìn trước kia.

Lúc này, bên ngoài sân, Phó Hi cất giọng vọng vào: “Em tưới nốt mấy bông hoa còn lại đi, tưới xong tôi sẽ rời đi.”

Đường Điềm hé hé mở cánh cửa, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Tôi… tôi tưới xong rồi.”

Phó Hi thấy cô mở hé một khe cửa, vừa nói xong đã lập tức đóng lại, không khỏi bật cười — thật sự rất đáng yêu.

Từ hôm đó trở đi, Đường Điềm bắt đầu tránh né anh, chỉ cần nghe thấy có động tĩnh là cô lập tức chạy tọt vào nhà.

Mấy ngày sau đó, quả nhiên cô không chạm mặt Phó Hi thêm lần nào.

Trưa hôm ấy, Đường Điềm đang nấu nốt chút thức ăn còn lại trong bếp. Tủ lạnh đã trống trơn, ngày mai nhất định phải đi mua thêm, không thể trì hoãn nữa.

“Đinh đông, đinh đông”—chuông cửa sân nhỏ vang lên.

Cô không mở cửa ngay mà trước tiên nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Người đang đứng ngoài cổng là em gái của ông chủ nhà nghỉ, Lâm Nhạc Kiều.

Đường Điềm lúc này mới đi ra mở cổng sân, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Nhạc Kiều kéo tay cô: “Người đặt phòng hướng núi, có phải là nam ca sĩ từng hát rất hay hôm nọ không?”

Đường Điềm do dự gật đầu: “Là anh ấy.”

Cô ấy hỏi tiếp: “Hôm đó em thấy anh ấy trò chuyện với chị, mấy hôm nay em cũng thấy anh ấy hay chạy sang chỗ chị.”

Lúc nói chuyện, Lâm Nhạc Kiều còn đánh giá Đường Điềm mấy lần. Không trách được một người đàn ông ưu tú như vậy lại động lòng, thật sự rất khó tìm được ai vừa xinh đẹp vừa có khí chất và sạch sẽ như chị ấy.

Đường Điềm lúng túng không biết nên đáp lại thế nào, mở miệng ra lại không thốt nổi lời nào.

Lâm Nhạc Kiều nói: “Lúc chưa biết anh ấy là người nổi tiếng, em còn từng nghĩ đến chuyện theo đuổi anh ấy.”

Đường Điềm nghe xong càng không biết phải làm sao, may mà Lâm Nhạc Kiều chỉ nghĩ vậy thôi, chưa coi cô là tình địch.

Lâm Nhạc Kiều nhỏ giọng cổ vũ: “Chị Điềm, nắm lấy cơ hội đi, đàn ông ưu tú như vậy không dễ gặp đâu! Em đã tra thử rồi, anh ấy chưa từng có bạn gái, rất có thể vẫn còn… zin.”

Mặt Đường Điềm đỏ bừng, vội cắt lời: “Nhạc Kiều, em còn nhỏ, đừng nói mấy lời thế này.”

Lâm Nhạc Kiều không để tâm: “Em 21 tuổi rồi, đâu còn nhỏ nữa. Chị phải cố lên đấy, anh ấy vừa đẹp trai vừa có tiền, bây giờ còn gần như rút lui khỏi giới giải trí, em đoán nụ hôn đầu chắc còn chưa có.”

Cô càng nói càng hăng, bịt miệng lại cười như thể vừa phát hiện bí mật động trời nào đó.

Trong đầu Đường Điềm hiện lên ký ức về nụ hôn cháy bỏng kia… lập tức vội xua đi.

“Chuyện này chị sẽ suy nghĩ kỹ, em về trước đi.”

Lâm Nhạc Kiều gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn: “Có tin tốt nhất định phải báo em biết đấy.”

Cô không có được một người đàn ông ưu tú, sạch sẽ như vậy, nhưng nếu chị Điềm có thể, thì cũng coi như là một chuyện tốt.

Đường Điềm vẫn tiếp tục tránh mặt Phó Hi, không hề mềm lòng vì những lời khích lệ của Lâm Nhạc Kiều.

Sáng hôm sau, cô đạp xe đi chợ.

Vừa đến cổng nhà nghỉ, thì Phó Hi cũng đạp xe đi cạnh cô.

Anh chào bằng giọng uể oải: “Chào buổi sáng.”

Đường Điềm im lặng không đáp, hy vọng anh tự biết mà rút lui. Nhưng dù cô đạp xe nhanh đến đâu cũng không thoát được anh, có lẽ vì xe của anh đắt hơn, cô đạp thì vất vả, còn anh thì trông thảnh thơi như không.

Vì an toàn, cô buộc phải giảm tốc độ.

Lúc này mặt trời buổi sáng đã chói chang, cô đạp nhanh anh theo nhanh, cô đi chậm anh theo chậm.

Đường Điềm đạp xe vào chỗ râm dừng lại, tức tối lườm anh mấy cái.

Phó Hi chẳng những không tức giận, còn nở nụ cười rạng rỡ: “Em còn định trốn nữa không?”

Cô thật sự đau đầu, quay xe đi luôn, chẳng buồn để ý đến anh.

Khi vào chợ, cô không ngờ độ “mặt dày” của Phó Hi còn hơn cả tường thành, hoàn toàn không có kẽ hở.

Cô vừa chọn xong một món, bỏ vào giỏ xe, định trả tiền thì anh đã trả trước một bước.

Bà chủ quầy mỉm cười nói: “Bạn trai cô đẹp trai thế? Hai người đúng là trời sinh một cặp.”

Gương mặt điển trai rạng rỡ của Phó Hi không giấu nổi niềm vui: “Mấy món này để tôi…”

Đường Điềm lập tức bịt miệng anh lại, quá hiểu tính anh, cô biết anh định nói gì tiếp theo.

“Xin lỗi, ý anh ấy là mấy món này anh ấy từng nếm qua rồi.”

Đường Điềm kéo anh đi xa khỏi quầy hàng đó rồi mới buông tay.

“Phó! Hi!”

Cô hạ giọng quát tên anh, đôi mắt sáng tròn to, nhưng chẳng có tí khí thế nào.

Phó Hi cười hì hì tiến sát lại gần: “Gọi thêm mấy lần nữa đi, anh thích nghe.”

Đường Điềm: “…”

Chương 98: Được khen

Vẻ mặt lười biếng của Phó Hi khiến Đường Điềm hết cách, cô cố mua đồ thật nhanh rồi rời khỏi chợ. Còn anh thì đi sau lưng cô quét mã thanh toán, vừa trả tiền vừa tận hưởng những lời khen ngợi từ các chủ quầy.

“Ôi trời, bạn trai hay chồng của Tiểu Điềm vậy? Đẹp trai quá trời!”

“Đúng đó, hai đứa nhìn đều xinh đẹp.”

Ban đầu Đường Điềm còn giải thích, nhưng về sau thì cô cũng chỉ biết cười khổ.

“Tiểu Điềm à, bạn trai cô vừa đẹp trai vừa hào phóng, phải giữ cho chặt vào, sau này sinh một trai một gái thì hạnh phúc phải biết.”

Đường Điềm vừa xách túi hoa quả lên, định mở miệng giải thích với bà chủ sạp thì đã nghe tiếng Phó Hi từ phía sau: “Cảm ơn lời chúc, bọn cháu sắp đăng ký kết hôn rồi.”

Bà chủ sạp hoa quả cười tít mắt: “Thấy chưa, người ta có trách nhiệm thế còn gì. Chúc hai đứa sớm thành đôi, sớm sinh quý tử…”

Đường Điềm xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, vội kéo Phó Hi đi trước khi bà chủ nói đến chuyện "đầu bạc răng long".

Bị kéo đi mà Phó Hi vẫn cười tươi rói, nghiêng đầu nhìn cô: “Ánh mắt của mọi người cũng tốt đấy chứ, nhìn người rất chuẩn.”

Đường Điềm đưa tay luồn qua lớp áo bóp mạnh vào bắp tay anh, tuy không khiến anh đau nhưng vẫn phải để lại chút cảm giác.

Anh phối hợp kêu “á” một tiếng khiến cô giật mình vội buông tay.

“Họ tưởng anh là bạn trai tôi nên mới nói vậy, anh đừng để bụng.”

Nói rồi cô đẩy xe đạp rời khỏi chợ, chẳng buồn quan tâm đến anh nữa.

Phó Hi đi sau cô, vừa thong thả vừa không hề sốt ruột: “Anh đúng là bạn trai em mà.”

Đường Điềm bước nhanh hơn, anh vẫn ung dung nói thêm một câu: “Bạn trai tương lai cũng vẫn là bạn trai.”

Hai bóng người một trước một sau rời khỏi chợ, người trong chợ cười bảo:

“Hai đứa kia nhìn ngọt ghê.”

“Đúng đó, mà bạn trai của Tiểu Điềm trông giống một ca sĩ lắm.”

“Tôi cũng định hỏi nãy giờ, có phải là ca sĩ họ Phó gì đó không?”

“Họ đi nhanh quá, không kịp chụp tấm hình nào cả.”

Về đến trước sân nhà, Đường Điềm dắt xe vào rồi đóng cổng lại.

Phó Hi đứng ngoài, vừa bất mãn vừa u oán nhìn cô: “Ngay cả ly nước cũng không mời anh uống, em thật sự là trái tim làm bằng bê tông cốt thép rồi, nhẫn tâm vậy đó.”

“Anh dù không có công lao cũng có khổ lao, haiz… không ngờ…”

Đường Điềm không chịu nổi nữa, lấy trong tủ lạnh một chai nước khoáng rồi bước ra đưa cho anh, cắt ngang mớ oán trách không dứt.

Phó Hi nhận lấy, ánh mắt đầy ý cười nhìn cô.

Cô biết mình lại sập bẫy, anh cố ý dụ cô ra ngoài.

Phó Hi uống nước, đôi mắt đào hoa dán chặt vào cô, ánh nhìn sâu thẳm khiến cô không dám đối diện quá một giây.

Đường Điềm không muốn dính líu đến mấy nam chính trong cốt truyện nữa.

“Anh đừng tốn thời gian vào tôi, tôi sẽ không đồng ý quen anh đâu.”

Phó Hi vặn nắp chai lại, làm như không nghe thấy lời từ chối: “Em có lưu số điện thoại của anh không?”

Đường Điềm lắc đầu. Anh đọc đúng số điện thoại của cô: “Đây là số của em phải không?”

Cô hơi ngập ngừng gật đầu, đoán là anh điều tra ra.

Phó Hi nghiêm túc hỏi: “Trước đây em từng lưu số anh rồi phải không?”

Cô lập tức lắc đầu, sợ anh hiểu lầm: “Tôi chưa từng lưu, tôi không hề biết số anh là bao nhiêu.”

Anh lại cười, rồi nhẹ nhàng hỏi một câu khiến cô lạnh toát cả sống lưng: “Vậy tại sao số của anh lại bị em cho vào danh sách đen?”

Câu hỏi ấy khiến đầu Đường Điềm tê rần, ký ức đã bị phong tỏa bỗng chốc hiện về rõ ràng.

Cô quên mất chuyện mình từng cho số của Phó Hi vào danh sách đen.

“Tôi…” Cô thậm chí không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý.

Phó Hi nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô, cười khẽ: “Tuy chuyện này nghe chẳng hợp lý chút nào, nhưng chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ dừng việc điều tra lại.”

Đường Điềm nhớ tới cốt truyện, biết anh có tra nữa cũng không ra gì thêm.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đồng ý quen anh.”

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi, để lại cho anh một bóng lưng dứt khoát.

Phó Hi nhìn cánh cổng khép chặt, nụ cười dần biến mất, đôi mắt tối lại, chăm chú nhìn bóng dáng mảnh mai đi ngang qua cửa sổ.

Đường Điềm cứ tưởng rằng lời mình nói tuyệt tình như vậy có thể dập tắt được ngọn lửa trong lòng anh.

Vài ngày sau, cô thấy vợ chồng chủ nhà đứng trước sân, đang trò chuyện với ai đó.

Cô đi xuống mở cổng thì thấy vợ chồng chủ nhà đang tươi cười trò chuyện với một người đàn ông cao ráo điển trai, nghe tiếng mở cửa đều quay sang nhìn.

Đường Điềm vừa mới bước ra liền khựng lại — người đang đứng đối diện vợ chồng chủ nhà chính là Phó Hi.

Phó Hi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô.

“Tiểu Điềm, cô mang cho cháu ít đồ ăn, có lạp xưởng, thịt xông khói, cá khô, cả rau nhà trồng nữa.”

Chủ nhà đem mấy túi to đưa cho cô, Đường Điềm thấy ngại, nhưng từ chối cũng không được. Họ không cho cô khước từ.

Vợ chồng họ thường cho cô đồ ăn, cô đưa lại tiền thì không chịu nhận.

Trước đây cô từng đền đáp lại, họ lại treo quà trước cửa, nhất quyết không chịu để cô tốn kém.

“Cảm ơn cô chú.”

Thấy cô nhận lấy, chủ nhà vui vẻ vô cùng.

“Tiểu Điềm, chàng trai kia thật sự rất tốt, đừng giận dỗi nữa, hãy đối xử tốt với cậu ấy.”

Đường Điềm biết ngay là Phó Hi đã nói gì đó với họ, vội giải thích: “Cháu và anh ấy không phải người yêu.”

Chủ nhà cười nói: “Cô biết cậu ấy đang theo đuổi cháu. Cậu ấy là ca sĩ, cô vừa gọi cho thằng con đang học đại học năm nhất, nó tra tin thì thấy cậu ấy không có tai tiếng gì, còn rất giàu nữa.”

“Người đàn ông chất lượng cao như vậy có soi đèn cũng khó tìm ra, giữ lấy cho chắc.”

Đường Điềm chẳng biết phải giải thích ra sao nữa, liếc nhìn sang bên kia thấy Phó Hi đang trò chuyện với chú trai, anh cũng vừa vặn nhìn sang, ánh mắt đầy ẩn ý.

Cô vội vàng né tránh ánh mắt ấy, chủ nhà còn vỗ nhẹ tay cô, động viên phải can đảm nắm lấy người đàn ông tốt này.

Sau khi hai cô chú rời đi, Đường Điềm vừa định xách hai túi lớn vào trong thì một bóng dáng cao lớn đã đi tới, cướp lấy hai túi giúp cô mang vào nhà trước.

Chương 99: Rạng Rỡ Chói Lòa

Đường Điềm muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa, Phó Hi xách hai túi lớn đồ đạc lần đầu tiên bước vào trong nhà. Anh đảo mắt nhìn quanh, bố trí không gian trông thật tươi mới.

Mở tủ lạnh ra, anh bắt đầu giúp cô cất những thứ trong túi vào bên trong, dáng vẻ chẳng khác gì một nam chủ nhân chính hiệu.

Bị cô đẩy ra ngoài, anh tận hưởng cái "đãi ngộ" bị cô xô đẩy ra tận cửa, vẻ mặt nửa cười nửa không khi được cô chủ động tiếp xúc cơ thể.

“Anh ra ngoài đi…”

Phó Hi bị đẩy ra ngoài sân, Đường Điềm vội vàng đóng sầm cửa lại, không cho anh bất kỳ cơ hội nào.

Sau ngày hôm đó, Đường Điềm càng tránh né anh kỹ hơn. Dù có chạm mặt, cô cũng sẽ lập tức tránh đi.

Anh dùng một số điện thoại khác gọi cho cô, nhắn tin cho cô. Ban đầu cô không biết đó là Phó Hi, đến khi nghe thấy giọng anh qua điện thoại thì vội vàng cúp máy.

Nhưng cô không chặn số anh, vì nếu chặn rồi thì anh lại dùng số mới, không cần thiết.

Chớp mắt đã hơn hai mươi ngày trôi qua, Đường Điềm vẫn đang né tránh Phó Hi, giữa họ không có tiến triển gì thêm.

Chỉ cần gặp anh, cô liền như thỏ nhỏ chạy về viện, đóng chặt cổng lại.

Đường Điềm nghĩ chắc anh sắp từ bỏ việc theo đuổi mình rồi, lại càng kiên quyết không gặp anh.

Phó Hi cũng không vội tìm cô, mỗi lần thấy cô bỏ chạy cũng không đuổi theo.

Một tuần sau, Đường Điềm đứng bên cửa sổ, thầm nghĩ: Phó Hi chắc đã rời đi rồi nhỉ?

Anh đặt phòng chỉ đến ngày kia là hết hạn, hôm qua không thấy bóng dáng đâu, sáng nay cũng không thấy.

Chủ nhà gõ cửa sân trong trạng thái tiều tụy, Đường Điềm xuống mở cửa.

Chỉ mười mấy ngày không gặp mà sắc mặt cô đã kém đi rất nhiều. Cô mời chủ nhà vào trong trò chuyện.

Đường Điềm rót ly nước ấm đưa cho cô ấy. Chủ nhà nói: “Tiểu Điềm, ngôi nhà này có lẽ sắp không cho thuê được nữa rồi.”

Cô dịu dàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?” Chủ nhà định rao bán căn nhà này sao.

Chủ nhà thở dài một tiếng: “Nghe nói khu vực này sắp bị quy hoạch để xây sân golf, giá người ta đưa ra khá ổn, nhưng với chúng tôi thì mất nhiều hơn được.”

Đường Điềm bất ngờ với tin tức đột ngột này. Nơi này gần khu du lịch, lượng người qua lại không tệ, nếu phát triển thành sân golf, chắc chắn sẽ kèm theo một khách sạn lớn. Dự án như vậy chắc chắn không thể lỗ.

Chủ nhà lại thở dài lần nữa, không thể chấp nhận nổi tin này: “Chúng tôi sống dựa vào khu du lịch. Giờ đất đai và nhà cửa đều mất, thì đúng là ngồi ăn hết núi vàng…” Hơn nữa, nơi đây đầy ắp kỷ niệm, họ thật sự không nỡ.

Đường Điềm không biết nên an ủi cô ấy thế nào. Lúc này điều duy nhất cô có thể làm là lắng nghe.

Rồi lại nghe chủ nhà thì thầm đầy nghi hoặc: “Lúc trước họ nói khu này sẽ không quy hoạch gì hết nên chúng tôi mới xây nhà ở đây. Ai ngờ… đột nhiên lại có tin như vậy.”

Đường Điềm bất giác nghĩ đến Phó Hi, tim cô đập lệch một nhịp. Trong truyện, Phó Hi là người tính cách thất thường, không từ thủ đoạn nào…

Cô siết chặt hai tay, trong lòng rối bời. Chuyện này có phải là do Phó Hi đứng sau?

Khi chủ nhà rời đi, cô ấy nói nếu thông tin chính thức được xác nhận, sẽ báo trước cho cô để có thời gian dọn nhà, tiền đặt cọc cũng sẽ hoàn trả đầy đủ.

Đường Điềm nghe mà lòng nặng trĩu, đưa chị ra cửa. Một dáng người cao lớn bước ra từ chỗ râm mát, tiến đến trước cổng sân nhà cô.

“Phó tiên sinh vẫn còn ở đây sao?”

Dù tâm trạng có tệ mấy, bà chủ nhà khi thấy anh vẫn không giấu được vẻ vui mừng.

Phó Hi cười rạng rỡ, tuấn tú, nói chuyện đôi câu với chị ấy.

Giữa trưa nắng gay gắt, Đường Điềm thấy cảnh này lại cảm thấy như rơi vào hầm băng. Nếu chuyện này thật sự là do anh làm… cô không dám tưởng tượng nổi anh đáng sợ đến mức nào.

Hai gương mặt hoàn toàn đối lập của anh khiến cô toát cả mồ hôi lạnh.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, cô nhận ra giờ mới thật sự hiểu được con người thật sự của Phó Hi.

 Chủ nhà không muốn làm phiền hai người nên đã rời đi trước.

Nhìn bóng lưng nặng nề của chị, lòng Đường Điềm càng nặng nề hơn. Dù có được tiền đền bù, nhưng đây là nơi gần khu du lịch, là vùng đất tốt truyền từ đời này sang đời khác, lại còn là quê hương họ.

Sau khi chị chủ nhà đi khỏi, Đường Điềm nhìn về phía Phó Hi. Anh cong môi, dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, thong thả nhìn lại.

Anh cười khẽ: “Nhìn anh như thế làm gì?”

Đường Điềm lại cảm thấy có lẽ mình đang suy nghĩ quá nhiều, muốn nói lại thôi, không biết có nên hỏi không.

“Anh có biết chuyện khu này sẽ bị quy hoạch thành sân golf không?”

Phó Hi vẫn cười: “Biết.”

Đường Điềm bị nụ cười của anh làm cho nổi da gà, lần đầu tiên cô cảm thấy anh và Ôn Thiệu Hàn có thể so kè với nhau.

Cô khó khăn thốt ra câu hỏi: “Là anh… phải không?”

Nụ cười của Phó Hi không hề giảm đi: “Là anh.”

Sắc mặt cô không thể tin nổi: “Anh… tại sao lại…”

Câu hỏi còn chưa thốt ra, cô đã biết câu trả lời.

Nụ cười nơi khóe môi anh dần biến mất, trong đôi mắt hoa đào chỉ còn lại một tầng tối tăm nồng đậm, cùng với khát vọng rõ rệt dành cho cô.

“Em biết anh muốn gì mà.”

Đôi mắt trong trẻo của Đường Điềm đầy hoảng loạn. Sao anh có thể làm như vậy…

Phó Hi nói: “Ở đây quá nhàm chán, mà anh lại không gặp được em. Nếu em đồng ý sớm, thì chúng ta có thể rời khỏi đây sớm hơn.”

Cô chần chừ quay người trở vào sân nhỏ, khóa chặt cổng.

Chiều hôm đó, Lâm Nhạc Kiều đến tìm cô than thở, cũng là nói về chuyện này: “Chị dâu em nghe nói chuyện này nên mấy hôm nay tâm trạng rất tệ.”

“Nhà trọ này đối với họ rất quan trọng. Ban đầu họ tính dựa vào nó để sống nốt nửa đời còn lại, ai ngờ… sự việc bất ngờ ập đến.”

Đường Điềm nghe từng câu, trong lòng lại thêm nặng nề. Vốn dĩ cô đã là người dễ tự giày vò nội tâm, mà chuyện như thế này khiến cảm giác tội lỗi gần như nhấn chìm cô.

Buổi tối, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Phó Hi lúc này thật đáng sợ, một điều mà cô chưa từng nghĩ đến. Nếu anh vẫn còn ký ức, có thể sẽ nể tình cô mà không làm như vậy.

Nhưng giờ anh đã quên hết quá khứ, lại càng thể hiện trọn vẹn sự thủ đoạn như trong truyện từng mô tả.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments