Chương 71: Cô cũng có fan ra sân bay đón rồi
Người dịch: Quýt
—
Ôn Thời còn chưa kịp phản ứng lại thì các fan đã kích động xúm lại.
"Đừng chen lấn, đừng chen lấn!"
"Đừng lại gần quá, cẩn thận làm cô ấy sợ đấy!"
Thậm chí còn có người tự giác tổ chức trật tự, giữ một khoảng cách phù hợp với Ôn Thời.
"Chúng tôi đến sân bay đón chị đấy, chị có cảm động không?" Một người trong số họ hỏi cô.
Ôn Thời lúc đầu có chút cảm động, nhưng nghe câu này, đôi mắt hơi ươn ướt của cô lập tức khô lại. Cô tháo khăn lụa trên đầu, giơ hai tay lên hai bên mặt: "Không dám động, không dám động."
cảm động và dám động phát âm giống nhau
Các fan bị cô làm cho cười phá lên.
"Haha, Bình Hoa cũng có khiếu hài hước đấy."
Ôn Thời lập tức lườm người fan vừa nói: "Không ngờ lại bị cậu phát hiện ra."
Mọi người lại cười ầm lên.
"Bình Hoa, ngoài đời chị đẹp hơn trong ống kính nhiều, sao mà không ăn ảnh thế?"
"Thật sự quá đẹp, dáng đẹp, gương mặt cũng đẹp."
Có lẽ là fan hay đùa giống thần tượng, mới nói được vài câu nghiêm túc, đã có người hỏi ngay: "Bình Hoa, có thể gọi chị là vợ không?"
Chưa đợi Ôn Thời trả lời, đã có người bịt miệng cô gái lại: "Cậu đang mơ à!"
"Đúng vậy, chị ấy là vợ của tôi!" Một fan nam đứng phía sau lớn tiếng hét lên.
"Biến ngay, đừng mơ nữa, Bình Hoa là vợ của tất cả mọi người!"
Ôn Thời nghe vậy mặt đen lại: "Các cậu xem tôi như không tồn tại sao?"
Cả đám lại cười ầm lên.
Nhìn một nhóm người tụ tập ở đây, thu hút càng nhiều ánh mắt về phía mình, Lô Minh nhanh chóng tiến lên nói: "Đừng đứng ở đây nữa, vừa đi vừa nói!"
Nghe anh lên tiếng, mọi người liền nhìn sang anh ta.
Có người thốt lên kinh ngạc: "Ôi trời, chẳng phải đây là quản lý của Giang Trì Ấp sao?"
"Tại sao quản lý của Giang Trì Ấp lại đi cùng với Bình Hoa?"
"Không phải thật sự giữa chị và Giang Trì Ấp có gì đó đấy chứ?" Một người vừa hỏi xong đã bị bịt miệng ngay, cảnh giác nhìn xung quanh như sợ bị phát hiện: "Không dám nói linh tinh đâu!"
Bộ dạng khôi hài của cô ấy lại khiến mọi người bật cười.
"Đừng yêu đương nhé, Bình Hoa, chúng ta chuyên chú sự nghiệp trước, phụ nữ sao có thể không có sự nghiệp riêng được chứ?" Một fan lên tiếng đầy tâm huyết.
Ôn Thời bị họ làm cho vừa khóc vừa cười, giải thích: "Quản lý của tôi có chút vấn đề, chờ khi studio khôi phục hoạt động tôi sẽ thông báo cho các bạn. Còn anh Minh chỉ tạm thời giúp đỡ thôi, các bạn đừng suy đoán lung tung."
Lời nói thẳng thắn của cô thực sự đã làm tan bớt những nghi ngờ của các fan, thái độ với Lô Minh cũng tốt hơn nhiều.
"Anh Minh, nhờ anh chăm sóc Bình Hoa của chúng tôi."
Khóe miệng Lô Minh co giật, anh lần đầu tiên gặp fan hiểu chuyện như thế này.
"Được rồi, được rồi, mau rời khỏi đây đi, tí nữa đông người lên là không đi được đâu."
Lời của Lô Minh không phải là giả, lúc này nhóm người tụ tập đã khiến một số người đi đường chú ý, không ít người đang chỉ trỏ và cầm điện thoại quay phim.
Các fan cũng nhận ra điều đó, liền nhanh chóng hộ tống Ôn Thời ra ngoài.
"Bình Hoa, chị giờ cũng có chút nổi tiếng rồi, ra ngoài không mang vài vệ sĩ sao?" Một fan phàn nàn.
Ôn Thời đáp lại ngay: "Tôi không có kinh nghiệm thôi, chẳng phải các bạn bất ngờ chạy đến à? Lần này đến là được rồi, lần sau đừng đến nữa nhé!"
"Nhất định sẽ đến, lần sau sẽ dẫn thêm nhiều người để dọa chị!"
"Hừ, tôi sẽ mang theo một trăm vệ sĩ để dọa các cậu!"
"Ôn tiểu thư có tiền, không dám đụng vào đâu."
Trong khi vừa trêu nhau vừa đấu khẩu, mọi người nhanh chóng rời khỏi sảnh sân bay.
Người đến đón họ là Tiểu Mạnh, cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình, vội bước tới mở cửa xe trước, hộ tống Ôn Thời ngồi vào trong xe.
"Wow, là Tiểu Mạnh thật kìa..."
Các fan lại vây quanh Tiểu Mạnh, tò mò nhìn cậu.
"Nhìn kỹ thì cậu nhỏ quá, giống như học sinh trung học vậy."
"Cũng đẹp trai đấy, có muốn thêm WeChat của chị không nào..."
Ôn Thời có chút không chịu nổi đám fan này nữa, liền giải cứu Tiểu Mạnh khỏi tình huống khó xử, nhìn họ lườm một cái: "Đừng bắt nạt cậu ấy, toàn là một lũ 'lsp'!"
lsp: sắc lang
"Chị phải tự biết mình chứ, nếu không có gương mặt này, chúng tôi có thích chị không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, chị không hiểu gì về chúng tôi cả."
Ôn Thời giả vờ cười, giơ ngón cái lên: "Có các bạn là phúc của tôi."
Mọi người lại bị cô chọc cười, vẫn kéo Tiểu Mạnh vào nhóm Wechat của họ.
Trước nay, nhóm fan của Ôn Thời luôn tự quản lý, chưa bao giờ liên hệ với studio. Nếu không phải vậy, họ cũng sẽ không đến sân bay mà không báo trước cho Ôn Thời.
Sau khi kéo Tiểu Mạnh vào nhóm, nhóm fan của cô cũng trở thành một nhóm fan chính thức có thể liên hệ với studio, thậm chí có thể thành lập hội fan hậu thuẫn.
Sau khi trêu chọc thêm vài câu, đến lúc Ôn Thời phải đi, các fan mới bắt đầu cảm thấy không nỡ.
"Chị về quay 'Thiên Khải' phải không? Chúng em có thể đến thăm đoàn làm phim không?"
"Phải xem đoàn phim sắp xếp thế nào, cảnh quay của chị cũng không còn nhiều nữa." Ôn Thời ngồi trên ghế xe: " Sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau mà."
Sau một hồi tiếc nuối, các fan đưa hết quà đã chuẩn bị cho cô, rồi dặn dò cô hãy quay phim thật tốt, và nhớ thường xuyên đăng ảnh để họ giảm bớt nỗi nhớ.
Chụp ảnh chung xong, Ôn Thời còn dặn dò họ về đến nhà phải báo bình an cho Tiểu Mạnh, rồi mới đóng cửa xe rời đi.
Ôn Thời nhìn vào gương chiếu hậu rất lâu, đến khi đám người khuất khỏi tầm mắt, cô mới thu ánh mắt về.
Kiếp trước, trước khi được đề cử Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, cô chỉ là một diễn viên nhỏ không có nhiều fan. Sau khi được đề cử, cô mới có chút tiếng tăm, và khi giành giải thưởng, cuối cùng cũng trở nên nổi tiếng.
Nhưng cô chưa từng được trải nghiệm cảm giác có fan ra sân bay đón, thì đã ngỏm rồi.
Đây quả thật là một trải nghiệm mới lạ.
Ôn Thời mở quà của các fan, có khăn quàng cổ, có búp bê, có lẽ vì cô thích dùng khăn lụa che mặt khi ra ngoài, nên họ còn tặng nhiều khăn lụa.
Cô ôm quà vào lòng, nhờ Tiểu Mạnh chụp cho mình một bức ảnh, rồi đăng lên Weibo.
Caption: [Thích quá ❤️❤️❤️]
Trong bức ảnh, ánh sáng không đủ nhưng lại khiến làn da cô trông càng trắng trẻo. Quà được chất đầy trước ngực, cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt cười tít lại, trông còn mềm mại hơn cả chú gấu bông đang ôm.
Weibo vốn rất ít hoạt động của cô, mỗi lần có bài đăng, bên dưới lại nhanh chóng có rất nhiều fan vào bình luận.
[Trời ơi, đây là Bình Hoa sao? Dễ thương quá!]
[Aaaa, fan bạn gái biến chất ngay tại chỗ, con gái ơi, để mẹ ôm một cái!]
[Nhìn soft quá, muốn véo quá!]
[Hu hu hu, Bình Hoa sao mà dễ thương đến thế này! [chảy máu mũi]]
[Hình như có người đến thăm đoàn phim rồi, tôi thấy ảnh rồi, ghen tị quá. Lần sau tôi cũng sẽ nhờ Bình Hoa ôm quà của tôi và chụp ảnh!]
...
Ở xa tại đoàn phim, Giang Trì Ấp cũng nhận được tin nhắn của Tiểu Mạnh, biết có fan đến sân bay đón Ôn Thời.
Anh không hỏi gì thêm, tắt cửa sổ trò chuyện với Tiểu Mạnh, mở Weibo ra, định xem ảnh chụp tại sân bay nhưng ngay lập tức thấy ảnh Ôn Thời vừa đăng.
Đôi mắt Giang Trì Ấp dịu lại, anh mở bức ảnh ra, ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt cô trong ảnh, nhìn nụ cười tươi rói của cô, khóe miệng anh cũng cong lên vài phần.
"Giang lão sư, đến lượt anh rồi!" Có người trong đoàn làm phim gọi anh.
"Tôi đến ngay!"
Giang Trì Ấp đáp lại, rồi cúi đầu nhìn lại bức ảnh trên điện thoại một lần nữa, sau đó nhấn giữ để lưu hình ảnh.
Chương 70: Thật ra cô không hiểu rõ anh
Người dịch: Quýt
—
Món ăn vừa được dọn lên bàn chưa bao lâu thì Ôn Tĩnh Vân cũng đến.
Sau khi ôm mẹ, ánh mắt của anh quét qua giữa Ôn Thời và Giang Trì Ấp, cuối cùng dừng lại trên người Giang Trì Ấp, ánh mắt có phần lạnh lẽo.
Giang Trì Ấp làm như không thấy, thản nhiên kéo ghế cho anh ngồi.
Cách cư xử như tiếp đãi khách này của anh lại khiến Ôn Tĩnh Vân nhìn anh một cái thật sâu.
Ánh nhìn này làm tay Giang Trì Ấp cứng lại, trong lòng có chút không rõ mình đang chột dạ về điều gì.
Chẳng lẽ Ôn Tĩnh Vân cũng có thứ gì đó “áp chế huyết thống” đối với anh?
Bữa cơm trôi qua trong không khí vui vẻ.
Sau bữa ăn, mọi người cùng ra vườn. Đang độ giữa thu, khu vườn với những tầng lá đỏ, vàng, xanh đan xen, dưới ánh đèn ấm áp trông như một bức tranh sơn dầu rực rỡ sắc màu.
Ôn Thời dựa vào người mẹ, ngồi dưới hành lang, mắt dõi theo đàn cá chép Koi bị ánh đèn thu hút bên dưới hàng rào, trong lòng nghĩ: Cá này béo thật.
Câu nói ấy khiến Giang Trì Ấp, đứng bên ngoài hành lang bật cười thầm, không nhịn được quay lại nhìn cô.
Ôn Tĩnh Vân thấy ánh mắt của Giang Trì Ấp nhìn về phía Ôn Thời, liền hỏi với giọng không mấy thiện cảm: "Khi nào cậu quay lại đoàn phim?"
"Sáng mai tôi có chuyến bay." Giang Trì Ấp thu lại ánh nhìn, quay sang trả lời Ôn Tĩnh Vân.
Thấy anh cuối cùng cũng chịu thu ánh mắt lại, Ôn Tĩnh Vân hừ nhẹ một tiếng, lấy từ hộp thuốc lá ra một điếu đưa cho Giang Trì Ấp.
Giang Trì Ấp đưa tay nhận lấy, nhưng không châm lửa, chỉ kẹp giữa ngón tay và mân mê nó.
"Bây giờ cậu vẫn ở khách sạn sao?" Ôn Tĩnh Vân cúi đầu châm lửa điếu thuốc của mình, Giang lão sư Trì Ấp gật đầu, lại nói: "Sau này cậu ở lại thành phố J nhiều hơn, tôi có một căn hộ cạnh công ty, cậu ở đó trước đi?"
Giang Trì Ấp lắc đầu: " Không cần, ở khách sạn rất tiện, tôi cũng quen ở khách sạn rồi."
Tống Dĩnh đi lấy bánh ngọt, Ôn Thời tựa vào lan can, nghe thấy lời Giang Trì Ấp nói.
Cô không khỏi nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây giữa hai người, đột nhiên nhận ra, những điều cô biết về Giang Trì Ấp đều chỉ là những dòng tư liệu, thực chất cô hoàn toàn không hiểu gì về anh.
Như việc cô biết anh không có nơi ở cố định, nhưng lại không biết tại sao.
Nghe được tiếng lòng của cô, Giang Trì Ấp bỗng thấy được an ủi, nếu không phải vì Ôn Tĩnh Vân đang nhìn mình chằm chằm, anh thật muốn ngắm biểu cảm trên khuôn mặt của Ôn Thời lúc này, muốn xem cô trông như thế nào khi nhận ra điều đó.
Tống Dĩnh mang bánh ngọt ra, gọi mọi người lại ăn, sau đó ngồi trò chuyện thêm vài câu, Giang Trì Ấp và Tiểu Mạnh cáo từ ra về.
Ôn Tĩnh Vân thì ở lại qua đêm tại biệt viện nhà họ Tống.
Trước khi đi ngủ, Ôn Thời tìm mẹ và anh trai để bàn cụ thể về tình hình của Triệu Yên và Ngô Phương Thần, bảo hai người chuẩn bị tài liệu để chấm dứt hợp đồng với họ.
Hai người tất nhiên rất ủng hộ cách làm của cô.
Ôn Tĩnh Vân nói: "Ngày mai anh sẽ để luật sư của tập đoàn liên lạc với Lư Minh, phối hợp cùng giải quyết chuyện của Triệu Yên. Về phía công ty em không cần lo lắng."
Tống Dĩnh không đồng tình: "Vẫn để mẹ tìm luật sư cho Tiểu Thời đi, tránh để bố con lại trách móc Tiểu Thời gây rắc rối."
"Mẹ, Tiểu Thời cũng là cổ đông của tập đoàn, chỉ dùng một luật sư thôi không ai nói gì đâu." Ôn Tĩnh Vân khẽ nhíu mày, không thích cách bà phân biệt rạch ròi như vậy.
Nhưng Tống Dĩnh vẫn kiên quyết, trầm giọng nói: "Dù bố con không nói gì, nhưng nếu tin này đến tai bà nội con, chắc chắn bà ấy sẽ gọi điện trách mắng Tiểu Thời."
Ôn Tĩnh Vân nhíu mày chặt hơn, hiểu rằng lời mẹ nói không phải là không có khả năng, anh cũng chẳng thể phản bác lại.
Tống Dĩnh nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu của Ôn Tĩnh Vân: " Được rồi, đừng làm vẻ mặt lo lắng như thế, cứ quyết định vậy đi.” Sau đó, bà quay sang Ôn Thời nói: “Lát nữa con đưa cho mẹ thông tin liên lạc của Lư tiên sinh nhé.”
Ôn Thời gật đầu, nhìn Ôn Tĩnh Vân, rồi nói khẽ: “Anh, chẳng phải anh đã nói sao, dù mẹ và em có rời khỏi nhà họ Ôn, chúng ta vẫn là một gia đình. Anh hãy yên tâm, anh mãi mãi là người thân của bọn em, và nơi này luôn chào đón anh.”
Ôn Tĩnh Vân nghe vậy liền hiểu ý cô. Anh và họ vẫn mãi là người thân, nhưng nhà họ Ôn không còn là nhà của họ nữa, những người còn lại trong nhà họ Ôn tự nhiên cũng không còn là gia đình của họ.
Anh bất giác nhớ đến trước khi đến đây, bố anh biết anh đến ăn cơm với mẹ, đã bảo anh khuyên nhủ mẹ nhiều hơn.
Dù bản thân anh cũng không để tâm lắm, nhưng bây giờ nhìn thấy tình cảnh của họ như vậy, anh càng không thể mở miệng nói thêm điều gì.
Ôn Tĩnh Vân chỉ có thể cười, gật đầu với hai người mà không nói thêm gì.
Trưa hôm sau, Ôn Thời nhận được điện thoại của Lư Minh.
“Mọi việc xử lý rất suôn sẻ. Khi thấy tôi thật sự mang luật sư đến, Triệu Yên sợ đến nỗi không dám nói thêm lời nào, chỉ để trợ lý của cô ta đối chiếu số liệu với tôi và bù lại hết số tiền thiếu.”
Anh nói xong liền hừ lạnh một tiếng: “Đó là trong trường hợp rút phần trăm thấp, mà đã có hơn năm triệu tệ thiếu hụt, cô ta thật sự đúng là đang hút máu cô đấy.”
“Cô nói với tôi cô là người thông minh, tại sao lại bị Lưu Mỹ Phi và loại ngốc này lừa cho quay mòng mòng vậy?” Cuối cùng anh không quên chế nhạo Ôn Thời một lần.
Ôn Thời cười khẽ: " Bây giờ tôi không phải đã khôn ra rồi sao? Chỉ là anh Minh không muốn hãm hại tôi thôi, nếu không thì tôi chắc cũng không qua nổi ba chiêu của anh.”
“Thôi đi, mấy ngày nay vì chuyện của cô mà tôi bận rộn như con ở đây, bị cô hại thảm rồi, còn nói tôi hãm hại cô?” Lư Minh tức đến mức nghiến răng.
Ôn Thời phủ nhận: " Anh nói gì thế, anh Minh là người giỏi việc nhiều thôi mà.”
“Thôi đi, cô coi tôi như con lừa ấy!”
Nghe vậy, Ôn Thời bật cười: " Đó là anh Minh tự nói đấy nhé.”
Lư Minh phản ứng lại rằng cô đang mắng mình, suýt chút nữa tức đến chết, cảm thấy mình thật đáng trách. Biết rõ là không thể đấu khẩu lại với cô, mà vẫn cố muốn tranh thắng thua bằng lời nói.
Để không tức chết, anh lập tức chuyển sang việc chính: " Đạo diễn Chu chưa liên lạc với cô à?”
“Liên lạc rồi, nhưng kịch bản vẫn chưa sửa xong, ông ấy chỉ muốn tôi về để hỗ trợ, sao vậy?” Nhắc đến công việc, Ôn Thời cũng không còn đùa giỡn nữa.
Lư Minh nói: “Ngày mai tôi có việc phải đến thành phố H, cô không thể không có ai bên cạnh, để tôi sắp xếp một trợ lý tạm thời cho cô nhé?”
“Không cần đâu.” Ôn Thời nghĩ một lúc: " Đoàn phim cũng ở thành phố H, tôi đi cùng anh đến đó luôn, cũng tránh để đạo diễn Chu cứ hối thúc tôi mãi.”
Lư Minh nghĩ ngợi rồi gật đầu: " Được.”
Nhưng cả hai đã đánh giá sai về độ nổi tiếng hiện tại của Ôn Thời.
Lúc lên máy bay thì mọi thứ vẫn bình thường, nhưng khi máy bay hạ cánh ở thành phố H, không ngờ lại có fan chờ đón cô ở sân bay.
Dạo này, cô đã thu hút được khá nhiều fan hâm mộ. Khi đoạn phim quảng cáo của “Thiên Khải” được công bố, những người hâm mộ cũ của cô cuối cùng cũng thấy được tia hy vọng cho sự trở lại của sự nghiệp của cô. Lại thêm chuyện cô bị cả mạng xã hội chỉ trích, từng người hâm mộ đều không thể ngồi yên.
Họ đều dồn hết tâm sức, muốn Ôn Thời nhìn thấy sự nhiệt tình của mình, và cũng để người khác biết rằng: " bình hoa" không phải là không có fan, và bình hoa của họ không phải là thứ mà ai cũng có thể bắt nạt!
Vì vậy, khi vừa nhận được tin Ôn Thời từ thành phố J bay đến thành phố H, các fan lập tức hô hào trong nhóm, và có ngay một nhóm fan tự phát đến sân bay. Nhóm người đón máy bay lần này đều là những người tập hợp tại chỗ ngay khi đến nơi.
Dù mọi việc được sắp xếp rất gấp, chỉ có hơn chục người tham gia, nhưng khí thế rất mạnh mẽ, trong tay họ còn cầm đủ loại vật dụng ủng hộ, thậm chí còn kéo cả băng rôn.
Ôn Thời và Lư Minh hoàn toàn không chuẩn bị trước cho tình huống này. Khi vừa bước ra khỏi sân bay, cả hai đều bị cảnh tượng này làm cho sững sờ.
Chương 69: Người không thân
Người dịch: Quýt
—
Ôn Thời không có nhiều trải nghiệm tốt khi ăn cơm cùng Giang Trì Ấp.
Rời khỏi phòng làm việc, cô cũng không có ý định mời anh ăn cơm mà chỉ phẩy tay:
"...Vậy gặp lại ở đoàn phim nhé."
Đang chuẩn bị rời đi, thì mẹ cô gọi điện thoại tới.
"...Con chưa bàn xong việc à? Khi nào con về nhà?"
Ôn Thời cười đáp:
"...Con đang định về đây ạ."
"...Tiểu Mạnh đi cùng con nhỉ? Dẫn cậu ấy về nhà ăn cơm đi," Tống Dĩnh nói.
Ôn Thời liếc nhìn Giang Trì Ấp một cái rồi trả lời:
"...Cậu ấy giờ không chỉ là trợ lý của con, mà còn có việc cần bận với Giang lão sư nữa."
Thực ra cô chẳng biết Tiểu Mạnh có bận gì không, chỉ là không muốn mời Giang Trì Ấp đến nhà mà thôi.
Cô và anh ta đâu có thân thiết đến thế...
Giang Trì Ấp, người đang bị gắn mác "không thân", bóp nhẹ ngón tay, trong lòng không khỏi nghiến răng.
"...Tiểu Giang cũng đi cùng à? Vậy thì mời cậu ấy tới luôn đi!" Tống Dĩnh vui vẻ nói:
"...Con đưa điện thoại cho Tiểu Giang, để mẹ nói chuyện với cậu ấy."
Ôn Thời đành phải đưa điện thoại cho Giang Trì Ấp:
"...Mẹ tôi muốn nói chuyện với anh."
"...Dì Tống," Giang Trì Ấp nhận điện thoại và gọi với giọng ôn hòa.
Tống Dĩnh nhiệt tình nói:
"...Cháu cùng với Tiểu Thời đến nhà ăn bữa cơm nhé. Chúng tôi vừa mới chuyển nhà, nhà cửa còn cần thêm chút náo nhiệt của khách khứa."
Giang Trì Ấp nhìn dáng vẻ Ôn Thời đang ngó nghiêng lắng nghe, cố ý đáp:
"...Có phiền quá không ạ?"
"...Không phiền, không phiền chút nào." Tống Dĩnh lại nói:
"...Dì sẽ gọi cho Tịch Vân, bảo nó cũng đến. Cháu không cần phải lo lắng."
Dì Tống đã nhiệt tình như vậy, Giang Trì Ấp không thể từ chối được, đành đáp:
"...Vậy cháu sẽ không khách sáo nữa."
Nghe anh đồng ý, Ôn Thời thầm chép miệng. Nhưng vì mẹ đã mời, cô cũng không tiện nói gì thêm.
Sau đó, cả nhóm cùng nhau trở về nhà họ Tống.
Tiểu Mạnh vừa bước vào căn nhà rộng không thể đo bằng mắt thường, lập tức ngẩn người. Cậu ấy biết nhà họ Ôn và nhà họ Tống là thông gia, đoán rằng nhà họ Tống cũng phải là gia đình giàu có, nhưng không ngờ lại xa hoa đến mức này.
Là con cháu của nhà họ Ôn và nhà họ Tống, sếp của cậu đúng là quá khiêm tốn, chưa bao giờ thể hiện vẻ kiêu kỳ của tiểu thư nhà giàu. Quả nhiên, sếp của cậu là người tuyệt vời nhất trên đời.
Giang Trì Ấp đã nghe Ôn Tĩnh Vân kể qua về hoàn cảnh nhà họ Tống nên không quá ngạc nhiên.
So với gia tộc chỉ mới giàu có ba thế hệ như nhà họ Ôn, nhà họ Tống mới thực sự là một gia tộc lâu đời cả trăm năm. Dù hiện tại có phần suy yếu, nhưng căn cơ vẫn vững chắc.
Công ty dược của nhà họ Tống tuy không nổi tiếng lắm, nhưng theo như anh biết, họ nắm giữ một vài phương thuốc đặc trị thuộc loại tuyệt mật. Đây là một trong những công ty dược phẩm được quốc gia rất coi trọng.
Chỉ cần có công ty này, nhà họ Tống sẽ không suy tàn suốt hàng trăm năm.
"...Các con đến rồi!" Tống Dĩnh nhìn thấy họ liền vui vẻ bước ra từ trong nhà.
"...Dì Tống!" Tiểu Mạnh reo lên.
"...Dì Tống," Giang Trì Ấp đưa món quà trong tay cho bà: " ...Làm phiền dì quá."
Tống Dĩnh nhận lấy món quà, thân thiện vỗ vai Tiểu Mạnh và Giang Trì Ấp:
"...Làm gì mà khách sáo thế. Các con đều là bạn của Tịch Vân và Tiểu Thời, trong mắt dì đều là con cháu trong nhà, không cần phải khách sáo vậy đâu."
Bà lại mời mọi người:
"...Ngồi xuống uống trà trước đi, đồ ăn sẽ xong ngay thôi."
"...Mẹ..." Ôn Thời bước tới, ôm lấy eo bà, tựa đầu vào vai bà:
"...Mẹ làm món gì ngon vậy?"
Tống Dĩnh xoa xoa mặt cô, cười dịu dàng:
"...Mẹ làm món gà sốt hành con thích đấy, còn muốn ăn gì nữa không?"
"...Con thèm món gà sốt hành cực kỳ luôn, đúng là mẹ hiểu con nhất!" Ôn Thời dụi dụi vào cổ bà:
"...Mẹ vất vả rồi!"
Cảnh tượng tình cảm của hai mẹ con khiến Giang Trì Ấp và Tiểu Mạnh cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Tống Dĩnh bị con gái trêu ghẹo đến bật cười khanh khách, bà nhẹ nhàng đẩy đầu cô:
"...Đừng nghịch nữa, con ra tiếp khách đi. Mẹ vào bếp xem đồ ăn đã xong chưa."
Ôn Thời mới chịu buông bà ra, Tống Dĩnh gật đầu với Giang Trì Ấp và Tiểu Mạnh rồi nhanh chóng đi vào bếp.
Tiểu Mạnh không ngồi yên được, chạy ra vườn ngắm cá chép Koi, chỉ còn Ôn Thời và Giang Trì Ấp ngồi bên bàn ăn cạnh cửa sổ kính lớn.
"Khí sắc của dì Tống trông tốt hơn trước nhiều." Giang Trì Ấp mở lời.
Ôn Thời liếc nhìn mẹ mình đang bận rộn trong bếp vừa làm vừa ngâm nga, nét cười hiện lên trên mặt: " Đúng vậy."
Bà đã luôn sống như một người vợ hiền mẹ đảm, giờ cuối cùng cũng được làm chính mình, tất nhiên đó là điều đáng mừng.
Câu này Ôn Thời chỉ nghĩ trong lòng mà không nói ra.
Giang Trì Ấp lại hiểu rõ, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, giọng trầm xuống: "Vậy còn bố của em thì sao..."
Nhắc đến Ôn Khải Minh, nụ cười trên mặt Ôn Thời phai nhạt đi một chút.
"Xin lỗi, tôi không có ý muốn dò hỏi chuyện nhà em, nếu em không muốn nói thì không cần."
Giang Trì Ấp chỉ muốn gợi chuyện, xem thử trong lòng cô có thực sự vui vẻ, buông bỏ được như vẻ ngoài không, chứ không hề có ý làm cô buồn.
Anh lại có vẻ thấu hiểu quá mức, khiến Ôn Thời nảy sinh chút mong muốn chia sẻ: "Anh muốn hỏi họ có ly hôn không đúng không? Nói thật, tôi cũng không biết, chuyện phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều. Bố tôi không muốn ly hôn, còn mẹ tôi thì kiên quyết, e rằng sẽ còn làm lớn chuyện thêm một thời gian nữa."
Chuyện của thế hệ trước kéo dài, lại còn liên quan đến cô, nghĩ đến đã thấy mệt thay cho mẹ.
Dù Ôn Khải Minh làm gì thì cô cũng có thể bỏ qua, nhưng mẹ lại không dễ dàng như vậy...
Ôn Thời liếc nhìn mẹ, thở dài: "Nhưng bất kể mẹ lựa chọn thế nào, chỉ cần mẹ có thể vui vẻ, hạnh phúc, tôi sẽ luôn đứng về phía mẹ, ủng hộ bà."
So với cảm nhận của bản thân, cô sợ nhất mẹ vì nghĩ cho cô mà phải chịu khổ.
Về phần Ôn Khải Minh, ngay từ đầu cô đã xem ông như một người xa lạ mang nhãn "bố", dù mẹ có lựa chọn thế nào, cô cũng không có chút tình cảm bố con gì với ông.
Ông nghĩ gì, cảm thấy ra sao, ai quan tâm chứ.
Cứ như thế mà sống thôi, việc ông gửi tiền cho cô vốn là cách duy nhất Ôn Khải Minh giữ liên lạc, đó cũng là một trong những ưu điểm ít ỏi của ông.
Giang Trì Ấp nghe những lời lẩm bẩm đó, hiểu ra rằng cô thực sự không để Ôn Khải Minh trong lòng, nhất thời không biết nên buồn hay nên vui thay cô, nhưng ít nhất cô buông bỏ được, cũng coi như là một chuyện tốt.
Anh không được như cô...
Hình như đã lâu rồi anh chưa liên lạc với bố.
"Anh đang nghĩ gì thế?" Ôn Thời nhin Giang Trì Ấp như đang suy tư, liền hỏi.
Giang Trì Ấp ngước mắt lên, cười che giấu: " Không có gì, chỉ là tôi vừa nhớ ra cũng nên gọi điện cho bố."
Nghe anh nhắc đến bố, Ôn Thời lập tức liên tưởng đến kịch bản.
Bố anh hình như rất có thế lực ở nước ngoài, dường như là lão đại của một băng đảng nào đó?
Mẹ anh...
Sao không có thông tin gì về mẹ anh nhỉ?
Cô nghĩ đến tình tiết trong truyện, còn Giang Trì Ấp lại nghĩ cô đang nói đến việc điều tra tư liệu về gia đình anh, không khỏi khẽ lắc đầu. Cô cũng gan thật, biết rõ thân phận của bố anh mà vẫn dám tìm hiểu.
Ôn Thời vô thức hỏi: "Sao anh không nhắc đến mẹ vậy?"
"Mẹ tôi sớm đã..."
"À, xin lỗi!" Ôn Thời vội vàng đáp: "Tôi không cố ý nhắc đến chuyện này."
Lẽ ra cô phải nghĩ ra điều đó, không có thông tin gì tức là bà ấy đã mất!
Giang Trì Ấp hơi bất lực, đang định giải thích thì bị Tống Dĩnh bưng thức ăn ra làm gián đoạn: " Món ăn đã xong rồi!"
"Để con giúp mẹ bưng đồ ăn!"
Nhìn Ôn Thời bước đi vội vàng như chạy trốn, Giang Trì Ấp chỉ biết thở dài, đành chờ dịp khác giải thích với cô vậy.
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
▼
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
-
▼
29/12 - 05/01
(20)
- Anh De Doc Tam Chuong 057
- Anh De Doc Tam Chuong 058
- Vo Tinh Dao Chuong 144
- Anh De Doc Tam Chuong 059
- Anh De Doc Tam Chuong 060
- Vo Tinh Dao Chuong 145
- Anh De Doc Tam Chuong 061
- Anh De Doc Tam Chuong 062
- Vo Tinh Dao Chuong 146
- Anh De Doc Tam Chuong 063
- Anh De Doc Tam Chuong 064
- Vo Tinh Dao Chuong 147
- Vo Tinh Dao Chuong 148
- Anh De Doc Tam Chuong 065
- Anh De Doc Tam Chuong 066
- Anh De Doc Tam Chuong 067
- Anh De Doc Tam Chuong 068
- Anh De Doc Tam Chuong 069
- Anh De Doc Tam Chuong 070
- Anh De Doc Tam Chuong 071
-
►
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)