Vo Tinh Dao Chuong 147

By Quyt Nho - tháng 1 01, 2025
Views

CHƯƠNG 147: Đừng để bọn họ chết tại Thanh Mộc Môn

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt 

“La trưởng lão, có đệ tử ngoại tông đến bái phỏng.”

La trưởng lão đang chợp mắt thảnh thơi trên ghế nằm. Nghe được tin báo của đệ tử, hắn không chút hoang mang hỏi: ”Là đệ tử tông môn nào?”

“Là hai vị sư huynh của Ngũ Hành Đạo tông.”

“Hửm, lại là người của Ngũ Hành Đạo tông?”

La trưởng lão kinh ngạc mở to mắt.

Ngày trước cũng không phải là không có đệ tử Ngũ Hành Đạo tông đến Thanh Mộc Môn bái phỏng, chỉ là rất ít gặp được liên tiếp tình huống tới như lúc này.

Ông ấy trong lúc còn đang kinh ngạc, đệ tử có chút nóng lòng thúc giục nói: "La trưởng lão, ngài vẫn là đi xem trước một chút đi, hai vị sư huynh kia tình huống rất tệ, giống như sắp không xong rồi."

La trưởng lão trừng mắt.

Không xong rồi?

Không được, không được, người của Ngũ Hành Đạo tông không thể chết tại địa giới Thanh Mộc Môn bọn hắn được.

Đệ tử báo tin ánh mắt hoa lên, lại nhìn trong nội viện liền thừa một cái ghế nắm lung la lung lay còn bóng dáng trưởng lão đã mất hút.

La trưởng lão vội vã đuổi tới sơn môn, mấy cái đệ tử thủ vệ nhìn thấy hắn sắp khóc, "La trưởng lão, ngài rốt cuộc đã đến."

"Đến cùng là chuyện thế nào?"

"La trưởng lão, ngài vẫn là xem trước một chút tình huống của bọn hắn đi."

Một đệ tử tiến lên dẫn La trưởng lão tiến vào một bên nhà gỗ.

La trưởng lão xem xét hai người nằm song song trên giường gỗ, sắc mặt hắn tối sầm.

Với nhãn lực của hắn, không cần vận dụng thần thức, liền có thể nhìn ra hai người họ là trúng độc, là kịch độc khó giải.

La trưởng lão cũng không hỏi thăm nhiều lời, vội vàng từ trong trữ vật không gian lấy ra hai viên đan dược trước hết để cho bọn hắn ăn vào, một bên chuyển vận linh lực thay bọn hắn hóa giải dược lực, vừa hướng sau lưng đệ tử nói: "Nhanh đi, đi mời Liên trưởng lão ở Đan Đường đến, nhanh lên!"

"Vâng."

Đệ tử cũng biết chuyện quá khẩn cấp, liền lập tức hướng Đan phong mà đi.

La trưởng lão cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy tử khí của hai người, cảm khái không thôi.

Mặc dù không biết hai người đã trải qua chuyện nguy hiểm gì, nhưng có thể thân trúng kịch độc đuổi tới Thanh Mộc Môn cầu cứu, cũng coi như mạng bọn họ không đến tuyệt lộ.

Lần này, Ngũ Hành Đạo tông xem như thiếu bọn hắn một ơn tình lớn bằng trời.

Khảo hạch Thiếu môn chủ, Liên trưởng lão gần đây cũng không có bế quan luyện đan nên tới rất nhanh.

Trên đường, đệ tử cũng đã đem đầu đuôi sự tình báo cáo với Liên trưởng lão, bởi vậy bà  tiến vào nhà gỗ cũng không hỏi nhiều, trực tiếp vào xem xét tình huống hai người.

Nửa ngày, bà thu tay lại, thần sắc ngưng trọng.

Bà chỉ vào Phương Thành Lãng nằm bên phải nói: "Người này dù thân trúng kịch độc, còn có ngoại thương, nhưng chỉ cần ăn vào đan dược giải độc, tiến hành điều dưỡng, không đến một tháng liền có thể khỏi hẳn."

La trưởng lão gật đầu, trong lòng của ông ấy cũng là suy đoán như thế, nếu như chỉ có người này, ông là sẽ không mời Liên trưởng lão ra mặt, chính ông có thể đem người cứu sống. Có điều khiến ông không nắm chắc được chính là người còn lại.

"Về phần người còn lại......"Mi tâm Liên trưởng lão cau lại, "Độc tố trong cơ thể của hắn vượt qua bảy loại, độc tính hỗn tạp, xâm nhập lục phủ ngũ tạng, muốn trị tận gốc, quá khó, quá khó."

Liên trưởng lão là Đan đường đại trưởng lão, cũng chính là sư tôn của Mộc Dã, đến nàng còn cảm thấy chứng bệnh khó giải quyết, những người khác gặp được càng là khó giải.

La trưởng lão không hoài nghi chút nào với phán đoán của Liên trưởng lão, hắn thở dài một hơi, "Trước bảo toàn tính mạng rồi nói sau."

Với tu sĩ mà nói, có thể sống sót về sau chưa chắc không thể có cơ hội nghịch thiên cải mệnh.

Huống chi, nội tình của Ngũ Hành Đạo tông so với Thanh Mộc Môn còn muốn sâu hơn nhiều, nói không chừng có cất giữ thánh dược giải độc.

Liên trưởng lão gật gật đầu, gọi mấy đệ tử tới đem hai người mang lên Đan phong chữa thương.

La trưởng lão lúc này cuối cùng nhớ tới đem đệ tử báo tin vừa rồi liền vội gọi tới hỏi thăm, "Hai người bọn họ có lưu lại lời gì không?"

Đệ tử: "La trưởng lão, thời điểm vị sư huynh bị thương nặng một chút lúc đến đã không có ý thức, hắn được vị sư huynh còn lại cõng trên lưng đến Thanh Mộc Môn. Mà người sư huynh kia chỉ kịp tự giới thiệu, liền hôn mê bất tỉnh nốt."

"Hắn nhưng có nói hắn là đệ tử của vị chân nhân kia của Ngũ Hành Đạo tông?"

Đệ tử cảm xúc lập tức kích động lên, điên cuồng gật đầu, "Có nói, có nói, vị sư huynh kia nói hắn là đại đệ tử Phương Thành Lãng của Thanh Diễn Chân Nhân."

Đệ tử cũng chính bởi vì biết được thân phận của Phương Thành Lãng, mới có thể không dằn nổi đi tìm La trưởng lão cầu cứu.

"Cái gì? Ngươi không nghe lầm chứ, hắn là đệ tử của Thanh Diễn Chân Nhân?"

La trưởng lão cùng Liên trưởng lão nét mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Không nghe lầm, lúc ấy không chỉ đệ tử nghe thấy được, những sư huynh đệ khác đều nghe thấy được."

La trưởng lão nhìn về phía Liên trưởng lão với ánh mắt khao khát cùng chờ đợi, "Liên trưởng lão, làm phiền dốc toàn lực cứu chữa bọn hắn."

"Ta sẽ cố gắng."

Ngũ Hành Đạo tông có thể trở thành tông môn đông đảo đứng đầu Tu Chân giới, một là truyền thừa tông môn truyền xa, nhân tài đông đúc, thứ hai là có vị Thanh Diễn Chân Nhân được người đời tôn xưng là đệ nhất Tu Chân giới tọa trấn.

Tám mươi năm trước, là giai đoạn mà Ngũ Hành Đạo tông trải qua nguy cơ lớn nhất trong ngàn năm qua, Thanh Diễn Chân Nhân lấy tu vi Hóa Thần sơ kỳ đối chiến ba Hóa Thần tu sĩ, cuối cùng chiến tích là một chết hai thương, một trận thành danh, không người nào dám không kính nể.

Mà Thanh Diễn Chân Nhân vẫn là nổi danh tu luyện điên cuồng, không quan tâm thế sự.

Đệ tử của hắn nếu như chết tại Thanh Mộc Môn, coi như cùng Thanh Mộc Môn có quan hệ, Thanh Diễn Chân Nhân cũng vô cùng có khả năng giận lây sang Thanh Mộc Môn.

La trưởng lão cùng Liên trưởng lão cũng không muốn tông môn gặp tai bay vạ gió.

Nếu nói bọn hắn trước đó ý nghĩ là tận lực cứu chữa Phương Thành Lãng cùng Thôi Ngọc, hiện tại bọn hắn là nghĩ trăm phương ngàn kế, toàn lực cứu chữa bằng mọi giá.

Sau khi nhất trí, La trưởng lão tự mình đi gặp chưởng môn báo cáo việc này, Liên trưởng lão vừa trở về Đan phong, bắt đầu vội vàng giải độc cứu người.

......

Lúc Vương Khiêm nhận được tin tức đã là mấy ngày sau.

Người báo cho hắn tin tức, không ai khác chính là Quách Minh Ân và Hòa Điền Hãn. .

"Lại là đệ tử của Thanh Diễn Chân Nhân! Bọn người ở Ngũ Hành Đạo tông nhàn rỗi đến vậy sao! Sắp là thi đấu tại Tu Chân giới, bọn hắn không ở lại tông môn bế quan tu luyện, chạy khắp nơi rồi chạy tới đây làm cái gì!"

Vương Khiêm vừa tức vừa gấp.

Sự tình của Ngu Chiêu còn không có giải quyết, lại chạy tới hai cái người của Ngũ Hành Đạo tông nữa, Thanh Mộc Môn bọn hắn là địa phương nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

"Vương Khiêm sư đệ, trước đừng có gấp, huynh cảm thấy cái này ngược lại là cơ hội của chúng ta."Quách Minh Ân trấn an nói.

"Cơ hội? Có ý tứ gì?"

"Chúng ta cùng Ngu Chiêu kết thù, cũng không ảnh hưởng đến giao hảo với Ngũ Hành Đạo tông, nhất là đệ tử Thanh Diễn Chân Nhân, chỉ cần chúng ta có thể cùng bọn hắn rút ngắn quan hệ, còn cần sợ Ngu Chiêu tìm chúng ta gây phiền phức sao?"

Vương Khiêm lông mi giãn ra, như trút được gánh nặng.

Đúng, người kia là Đại đệ tử của Thanh Diễn Chân Nhân, cũng chính là Đại sư huynh của Ngu Chiêu, nếu như hắn tạo tốt quan hệ, Ngu Chiêu dù tức giận cũng không có cách nào bắt hắn, nói không chừng sẽ còn một mực cung kính cùng hắn bắt tay giảng hòa.

Chỉ cần hắn lung lạc được Phương Thành Lãng, Ngu Chiêu đối với hắn sẽ không tạo thành uy hiếp.

Vương Khiêm khóe miệng chậm rãi giương lên, tán thưởng nhìn Quách Minh An một chút.

"Quách sư huynh quả nhiên có đại tài, sư đệ bái phục."

"Không dám, không dám."Trước mặt Vương Khiêm, Quách Minh Ân cũng không dám đắc ý quên mình, "Thân phận của ta và Điền sư huynh bình thường, việc này còn cần Vương Khiêm sư đệ ra mặt, mọi chuyện sẽ an toàn hơn."

Vương Khiêm ngạo nghễ gật đầu.

Lấy bối cảnh thân phận của hắn , chỉ cần tận lực kết giao, không người nào có thể cự tuyệt.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments