Chương 144: Linh dược phong ba
Người dịch: Quýt
—
Vương Khiêm đưa mắt lảng tránh, hồi lâu không nói lời nào.
Mộc Dã vốn định thừa cơ đuổi tận đánh tận, nhưng thấy Ngu Chiêu đứng bên cạnh thì lại thôi.
Nàng khẽ hừ một tiếng, bước tới dùng vai hất Vương Khiêm ra: “Ngu Chiêu, chúng ta đi thôi, không cần để ý tới kẻ vô danh tiểu tốt.”
Ngu Chiêu mỉm cười, đi theo sau Mộc Dã vào kho dược.
Vương Khiêm đứng yên tại chỗ, ngực phập phồng dữ dội.
Hắn vốn nghĩ rằng Ngu Chiêu sẽ đối chất với hắn trước mặt bao người, vạch trần những chuyện liên quan đến buổi đấu giá và Ám Các. Không ngờ, nàng lại coi hắn như không khí.
Không trực tiếp làm mất mặt, nhưng lại càng giống một cú tát trời giáng.
Hắn nhìn bóng lưng của Ngu Chiêu và Mộc Dã, trong đáy mắt cuộn trào sự hận thù mãnh liệt.
Quả nhiên: "vật họp theo loài, người tụ theo nhóm,” cái dáng vẻ tự cao tự đại của Ngu Chiêu chẳng khác gì Mộc Dã.
Mộc Dã, đừng vội đắc ý. Sắp tới là kỳ kiểm tra đệ tử, để xem ngươi còn hung hăng được bao lâu!
“Mộc Dã, vừa rồi người đó là ai vậy?”
Sau khi cảm giác như có gai đâm vào lưng tan biến, Ngu Chiêu mới hỏi Mộc Dã về Vương Khiêm.
Nói ra, nàng và Vương Khiêm kết mối thù sinh tử, nhưng lại chỉ gặp hắn một lần duy nhất tại buổi đấu giá. Ngay cả tên hắn nàng cũng không biết.
“Hắn tên Vương Khiêm, cha mẹ đều là những trưởng lão đức cao vọng trọng trong Thanh Mộc Môn, từ nhỏ đã được cưng chiều nên luôn cho rằng mọi người phải nhường nhịn hắn.”
Mộc Dã nhíu mũi, không hề che giấu sự chán ghét của mình đối với Vương Khiêm.
Ngu Chiêu nghe vậy liền hiểu ra.
Có vẻ như việc Vương Khiêm nhắm vào nàng, một phần cũng vì quan hệ đối đầu giữa hắn và Mộc Dã.
Khoan đã… Vương Khiêm?
Ngu Chiêu giật mình.
Kiếp trước, thiếu môn chủ của Thanh Mộc Môn chẳng phải là Vương Khiêm sao?
Một trong những người si mê Diệp Tụng Tâm.
“Hắn và ngươi so về thuật luyện đan thì thế nào?”
Câu hỏi của Ngu Chiêu có chút đường đột, nhưng may mắn là Mộc Dã không để ý, trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc trả lời:
“Thật ra, ta và hắn có lẽ ngang tài ngang sức. Chỉ là mỗi lần kiểm tra, tâm lý của ta vững vàng hơn, nên thường phát huy tốt hơn hắn một chút.”
Dù không ưa Vương Khiêm, Mộc Dã vẫn không hạ thấp hắn trong những vấn đề này.
Ngu Chiêu trầm tư.
Vương Khiêm có vẻ mạnh hơn nàng nghĩ.
Nhưng với tính cách hẹp hòi, so đo như hắn, liệu có thể đảm đương trọng trách thiếu môn chủ của Thanh Mộc Môn không?
Nàng rất hoài nghi.
Đang suy nghĩ, chợt bên cạnh vang lên tiếng Mộc Dã đầy tức giận.
“Triệu sư huynh, ta đã đặt trước linh dược cho tháng này từ hai tháng trước. Sao ngươi lại dám đổi linh dược của ta?”
Ngu Chiêu ngẩng đầu, mới nhận ra nàng và Mộc Dã đã vô tình tiến đến quầy thuốc ở trung tâm kho dược.
Vài đệ tử mặc trang phục Dược Đường đang phân loại linh dược vừa được thu hoạch, không khí bận rộn vô cùng.
Mộc Dã cầm một túi thuốc trong tay, phẫn nộ nhìn người duy nhất không làm việc, đang ngồi phía sau một chiếc bàn gỗ. Đó là một đệ tử Dược Đường.
Triệu Lượng liếc qua túi thuốc trong tay Mộc Dã, thản nhiên nói: “Có lẽ là lấy nhầm, lần sau ta sẽ nhắc họ cẩn thận hơn.”
Mộc Dã suýt nữa bị thái độ vô trách nhiệm của Triệu Lượng làm cho tức đến bật cười.
Lần sau?
Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ kiểm tra đệ tử Đan Đường, Triệu Lượng rõ ràng biết lô linh dược lần này quan trọng thế nào với nàng, vậy mà còn dám nói lần sau.
“Ta mặc kệ, bây giờ ta muốn những linh dược ta đã đặt trước.” Mộc Dã đập túi thuốc lên bàn, giận dữ nói.
Triệu Lượng vẫn điềm nhiên như không: "Mộc sư muội, không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng ngươi tới muộn quá. Nhiều linh dược ngươi cần giờ đã hết, ta cũng lực bất tòng tâm thôi.”
“Ta là người đặt trước.”
“Ngươi đặt trước đúng là sự thật, nhưng ta cũng không thể biến ra linh dược cho ngươi được. Lần sau đến sớm hơn, sẽ không có nhầm lẫn thế này.”
Triệu Lượng chẳng những không tìm cách giải quyết vấn đề, mà còn đổ lỗi ngược lại, khiến Mộc Dã tức đến phát điên.
“Triệu Lượng, ngươi cố ý đúng không!”
“Mộc sư muội, ta và ngươi xưa nay không thù không oán, cần gì làm khó ngươi. Lần này thật sự chỉ là ngoài ý muốn, mong ngươi cẩn thận lời nói.”
Mộc Dã khựng lại.
Đúng vậy, Triệu Lượng và nàng vốn không hề có mâu thuẫn, tại sao lại cố tình nhắm vào nàng?
Trừ khi...
Mộc Dã chợt nghĩ tới Vương Khiêm, người đến kho dược trước nàng một bước.
Cha của Vương Khiêm chính là trưởng lão của Dược Đường, mà Triệu Lượng lại thuộc sự quản lý của ông ta.
Hơn nữa, giữa nàng và Vương Khiêm lại là quan hệ cạnh tranh. Triệu Lượng rất có khả năng đã nhận lệnh từ người khác, hoặc tự nguyện lấy lòng vị trưởng lão kia, nên mới cố ý làm như vậy.
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi, sắc mặt Mộc Dã trở nên lạnh lùng:
“Triệu Lượng, ngươi liếm giày cho Vương trưởng lão như thế, liệu ông ấy có biết không?”
“Ngươi nói bậy cái gì đấy! Chuyện này không liên quan đến Vương trưởng lão! Đừng có tùy tiện vu oan cho người khác!”
Triệu Lượng giật mình, lập tức ngồi thẳng người, lớn tiếng quát, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ chột dạ.
Những đệ tử đang phân loại linh dược phía sau nghe thấy cuộc đối thoại của cả hai, liền lặng lẽ giảm tốc độ làm việc, dựng tai lên nghe trộm.
“Không liên quan? Ngươi nói không là không sao? Ngươi nghĩ ta sẽ tin à.”
Lần này, sự tức giận của Mộc Dã hiếm thấy hơn mọi lần.
Nàng có thể chấp nhận việc Vương Khiêm đường đường chính chính đánh bại mình trong kỳ kiểm tra, nhưng không thể chịu đựng được chuyện hắn dùng những thủ đoạn hèn hạ để phá hoại sự công bằng.
“Vương trưởng lão đã cho ngươi lợi ích gì để ngươi cố tình gây khó dễ cho ta? Hắn sợ Vương Khiêm thua ta đến mức phải làm trò này à? Hay là chính ngươi tự cho rằng Vương Khiêm sẽ thua nên mới tự ý làm cái việc ngu ngốc này?”
Mộc Dã tuy có ngoại hình dịu dàng, khí chất thanh tao, khiến người khác cảm thấy nàng nhã nhặn đoan trang. Nhưng tính cách của nàng lại trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài.
Từ lần đầu gặp Ngu Chiêu tại Long Minh Sơn Cốc, nàng đã cương quyết đòi đi cứu người cùng với Ngu Chiêu, có thể thấy nàng là người ngoài mềm trong cứng, kiên định vô cùng.
Giờ bị người khác bắt nạt đến tận đầu, nếu nàng có thể nhẫn nhịn, thì nàng đã không phải là Mộc Dã.
“Mộc Dã!”
Triệu Lượng gần như bị lời của nàng dọa chết khiếp.
Nếu những lời này đến tai Vương trưởng lão, dù hắn không chết cũng bị lột một tầng da.
“Ngươi đừng có ở đây ăn vạ! Ta đã nói là nhầm lẫn! Nhầm lẫn thôi! Nếu ngươi còn tiếp tục gây rối, ta chỉ có thể mời ngươi rời đi bằng vũ lực!”
Triệu Lượng hạ mặt, lập tức bộc phát khí tức của một tu sĩ Kim Đan, áp thẳng lên người Mộc Dã.
Mộc Dã theo bản năng muốn lùi lại để hóa giải áp lực, nhưng đột nhiên cảm nhận được một bàn tay áp lên thắt lưng mình.
“Đừng lùi, ta giúp ngươi.”
Giọng nói của Ngu Chiêu vang lên rõ ràng bên tai nàng ấy.
Áp lực dữ dội tựa như tuyết tan, cuối cùng hóa thành làn gió nhẹ lướt qua gò má Mộc Dã.
Trong lòng nàng ấy lập tức dâng lên cảm giác cảm kích, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Ngươi tức giận như vậy, chắc là ta đã nói trúng rồi đúng không? Triệu Lượng, ngươi mau giao hết linh dược cho ta, nếu không ta sẽ trình báo với trưởng lão của Đan Đường, nhờ trưởng lão chủ trì công đạo.”
Dù hậu thuẫn của Mộc Dã không mạnh bằng Vương Khiêm, nhưng nàng cũng là đệ tử mà đại trưởng lão của Đan Đường yêu quý nhất.
Triệu Lượng có thể không sợ đắc tội với nàng, nhưng chẳng lẽ hắn không sợ đắc tội với đại trưởng lão của Đan Đường?
Quả nhiên, nghe thấy lời này, sắc mặt Triệu Lượng càng lúc càng khó coi, trong lòng hối hận không thôi.
Hắn và Mộc Dã không tiếp xúc nhiều, chỉ biết nàng có danh tiếng tốt trong môn phái, nên nghĩ rằng nàng dễ nói chuyện. Ai ngờ, nàng lại cứng rắn như vậy, một khi đã quyết, chẳng dễ bị lừa qua loa.
Sớm biết như thế, thay vì khấu trừ linh dược của nàng, hắn nên động tay động chân trên chính đám linh dược đó, dùng thủ đoạn kín đáo hơn để đối phó nàng.
“Người nào định mời trưởng lão của Đan Đường chủ trì công đạo vậy?”
0 comments