CHƯƠNG 148: Mộc Dã tới!
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Mộc Dã đã từng đánh giá Vương Khiêm là tự cao tự đại.
Bản thân Vương Khiêm không chút nào cảm thấy vậy. Cho nên lúc hắn hai lần thăm viếng Phương Thành Lãng, phát giác thái độ Phương Thành Lãng đối với hắn vẫn như cũ là đề phòng cùng xa cách. Hắn rất phẫn nộ, thậm chí có một lần dự định từ bỏ.
Là Quách Minh Ân và Điền Hãn tận tình khuyên bảo, lấy tình cảm đánh thắng lý trí mới cuối cùng khuyên nhủ được Vương Khiêm khuyên nhủ, đồng thời còn cung cấp cho Vương Khiêm một biện pháp đảm bảo Phương Thành Lãng sẽ không cự tuyệt nữa.
Ngày thứ năm kể từ ngày Phương Thành Lãng tỉnh dậy, Vương Khiêm lần thứ ba tới cửa bái phỏng, còn mang theo rất nhiều dược vật dưỡng thương, mỗi một loại đều là giúp cho thương thế của Thôi Ngọc.
Không ai đánh kẻ mặt cười.
Phương Thành Lãng lần này không có cự tuyệt sự lấy lòng của Vương Khiêm, quan hệ của hai người từ xa lạ cũng gần gũi hơn rất nhiều.
Có Quách Minh Ân và Điền Hãn âm thầm nhắc nhở, Vương Khiêm cũng không có nói ra ân oán của hắn cùng Ngu Chiêu, chỉ nói cho Phương Thành Lãng cứ an tâm lưu lại đây dưỡng thương, thuận tiện mời hắn tham quan khảo hạch Thiếu môn chủ nửa tháng sau.
Biết được Vương Khiêm là nhân tuyển sáng giá cho vị trí Thiếu môn chủ của Thanh Mộc Môn, Phương Thành Lãng không khỏi xem trọng hắn một chút, đồng thời vui vẻ đáp ứng.
Độc trên người hắn đã được giải, hiện tại chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng.
Mà Thôi Ngọc trúng độc mười phần phức tạp, vì tận lực giảm bớt di chứng cho hắn, Liên trưởng lão càng là dùng phương thức ôn hòa thay hắn giải độc, tiến triển quá mức bé nhỏ.
Dựa theo tình trạng hiện tại, Phương Thành Lãng chí ít còn phải lưu lại hai tháng tại Thanh Mộc Môn, vừa vặn có thời gian để tham quan khảo hạch Thiếu môn chủ.
Vương Khiêm chủ động cùng Phương Thành Lãng tạo mối quan hệ, sau đó liền chưa từng rời khỏi gian phòng nửa bước, đem tất cả tinh lực đặt ở việc tu luyện.
Lần này, hắn nhất định sẽ làm chấn động mọi người, đoạt lấy vị trí Thiếu môn chủ, đem Mộc Dã triệt để giẫm dưới chân.
Nửa tháng sau.
Khảo hạch đệ tử Đan đường đúng hạn mà tới.
Thần Chuông gõ vang, tất cả đệ tử của Thanh Mộc Môn tụ tập tại quảng trường lớn nhất của tông môn.
Có ba màu sắc khác nhau của đệ tử được chia thành ba khu vực mà đứng. Phân biệt rõ ràng.
Ở hai bên đài cao của quảng trường, chưởng môn của Thanh Mộc Môn cùng các trưởng lão ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc nghiêm nghị.
Hôm nay không chỉ là một trận khảo hạch đơn giản, còn liên quan đến tương lai sau này của tông môn, bọn họ không thể không thận trọng.
Phương Thành Lãng là khách nhân đường xa tới đây làm khách nên cũng được chia chỗ ngồi của khán giả ở rìa quảng trưởng.
Vì hắn bôn bà lâu dài cộng thêm bị kịch độc tra tấn, cho nên thân hình gầy gò, thần sắc không có cách nào che giấu được sự tiều tụy. Nhưng ở hắn có khí chất đặc biệt, khuôn mặt tuấn lãng trẻ tuổi, vẫn như cũ hấp dẫn vô số ánh mắt của chúng đệ tử ở đây.
" Hắn chính là Đại đệ tử của Thanh Diễn Chân Nhân, nhìn tựa hồ cũng không lợi hại đến vậy?"
" Chớ nói nhảm, hắn là bị trọng thương, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục."
" Phương sư huynh là một kiếm tu được người đời đặt ngoại hiệu là Quân Tử Kiếm, cũng không phải là kiếm tu bình thường có thể so sánh!"
......"
Đan đường cùng đệ tử Dược đường đối với Phương Thành Lãng là hiếu kì xen lẫn sự hâm mộ, ánh mắt đệ tử Võ đường nhìn Phương Thành Lãng liền phức tạp hơn.
Có người xem thường, có người không phục, còn có người một bộ dạng kích động, giống như sau một khắc liền muốn xông đi tới khởi xướng khiêu chiến.
Đệ tử Võ đường tại Thanh Mộc Môn địa vị hạng chót, nhưng bọn hắn cũng không cho là mình kém bao nhiêu khi so với những đệ tử tông môn khác, nhưng mà ngoại giới nhắc nhiều đến Thanh Mộc Môn chỉ là đàm luận về đệ tử Đan Đường cùng Dược Đường, bọn hắn cơ hồ không có cảm giác tồn tại.
Tất cả mọi người đều là đệ tử tông môn, dựa vào cái gì các ngươi bên ngoài được nổi tiếng, mà ta liền yên lặng vô danh.
Đãi ngộ không công bằng nên dễ nhận thấy bọn hắn lại càng là đối với những đệ tử tông môn khác sinh ra địch ý, thái độ đối đãi Phương Thành Lãng thái độ cũng không giao hảo nhiều.
Trên đài cao.
Liên trưởng lão ngồi tại bên phải chưởng môn, ánh mắt không ngừng quét tới khu vực của đệ tử Đan đường, lòng nóng như lửa đốt.
Khảo hạch đệ tử Đan đường sắp bắt đầu, Mộc Dã lại chậm chạp không thấy bóng dáng đâu, nó tột cùng là đi nơi nào rồi!
Không biết là có người trùng hợp an bài thế nào mà phụ thân của Vương Khiêm là Vương trưởng lão ngồi bên cạnh Liên trưởng lão.
Mộc Dã là nhân tuyển cạnh tranh với nhi tử hắn, cũng là đối tượng trọng điểm để ông ta chú ý.
Sự việc Mộc Dã đang vắng mặt tự nhiên không thể thoát khỏi con mắt hắn.
Hắn nhếch miệng, ý vị không rõ phát ra một tiếng hừ nhẹ, " Liên trưởng lão, đệ tử cưng của ngài làm sao còn chưa tới, đây là dự định từ bỏ khảo hạch sao?"
Thanh âm của ông ta không cao không thấp, lại vừa lúc có thể đủ truyền vào tai tất cả mọi người xung quanh.
Các trưởng lão ngưng thần xem xét, quả nhiên không nhìn thấy thân ảnh của Mộc Dã , kinh ngạc không thôi.
Mặc dù khảo hạch còn chưa bắt đầu, nhưng mọi người đã ngầm thừa nhận Thiếu môn chủ sẽ chỉ là một trong hai người là Vương Khiêm với Mộc Dã.
Hai người vô luận là ai được vị trí Thiếu môn chủ, bọn họ cũng sẽ không kinh ngạc.
Đương nhiên, tâm tư bên trong đám người vẫn hi vọng Mộc Dã, dù sao khảo hạch từ xưa đến nay, kết quả Mộc Dã bao giờ cũng tốt hơn khi so với Vương Khiêm. Nàng chỉ cần đứng lên đài luyện đan, liền xem như chiến thắng một nửa.
Nhưng không ai từng nghĩ tới rằng nàng vậy mà ngay lúc thời điểm quan trọng như lúc này lại vắng mặt.
Trong lòng Liên trưởng lão gấp đến độ không được, trên mặt duy trì một bộ dạng lạnh nhạt tự nhiên.
" Đứa nhỏ Mộc Dã này tính tình trầm ổn, ta tin tưởng nó."
" Nó nếu thật sự trầm ổn, liền sẽ không chậm chạp hiện thân như này, sẽ không phải là sợ rồi chứ?" Âm thanh Vương Trưởng lão lạnh lùng nói.
" Sợ?" Liên trưởng lão khẽ cười một tiếng, " Sợ ai? Nó cần sợ thủ hạ bại tướng sao?"
Vương Trưởng lão cùng một vị nữ trưởng lão sắc mặt đột nhiên biến đổi, đang muốn mở miệng phản bác, chưởng môn của Thanh Mộc Môn là Ngũ Tang Chân nhân lên tiếng.
" Chư vị không cần tranh luận, còn có thời gian là nửa nén hương liền có thể thấy rõ ràng."
" Vâng."
Liên trưởng lão cùng Vương trưởng lão nghiêm mặt đáp, không cần phải nhiều lời nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Càng ngày càng nhiều đệ tử phát hiện người cạnh tranh cho chức Thiếu môn là Mộc Dã còn chưa tới, trong lúc nhất thời, các loại suy đoán của đệ tử xôn xao.
Bọn người Vương Khiêm, Quách Minh Ân nắm chặt nắm đấm, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện Mộc Dã tốt nhất vĩnh viễn không cần xuất hiện.
Đệ tử có giao hảo với Mộc Dã không nhịn được cũng lo lắng vạn phần, trông mòn con mắt.
" Khảo hạch của đệ tử Đan đường sắp bắt đầu, mời các đệ tử đã báo danh dựa theo trình tự, tiến vào khu vực khảo hạch."
Âm thanh La trưởng lão vang dội truyền khắp quảng trường.
Vương Khiêm hung hăng vung một chút nắm đấm.
Mộc Dã không tới, vậy vị trí Thiếu Môn chủ chính là vật trong túi của hắn.
" Số một đài luyện đan đài Quách Phương Phỉ, số hai đài luyện đan đài Tôn Minh Ngọc, đài số ba luyện đan Thành Đạo ......"
Đệ tử Đan đường trong tam đường đệ tử ít nhất chỉ có hơn bốn trăm người, La trưởng lão coi như tận lực đem danh tử của Mộc Dã xếp tới cuối cùng, cũng vô pháp kéo dài thời gian thêm.
Mắt thấy dưới đài đệ tử Đan đường càng ngày càng ít, Vương Khiêm không thể khống chế nổi lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
...... Số bốn trăm ba mươi tám đài luyện đan Vương Khiêm, số bốn trăm ba mươi chín luyện đan đài Mộc Dã."
Thoại âm rơi xuống, Vương Khiêm thân ảnh liền xuất hiện tại thứ bốn trăm số ba mươi tám đài luyện đan.
Nhìn xem bên cạnh trống rỗng ở đài luyện, hắn đắc chí cười.
" Thứ bốn trăm ba mươi chín Mộc dã, thứ bốn trăm ba mươi chin Mộc Dã?"
La trưởng lão còn không nguyện ý từ bỏ, lại hô mấy lần.
" Ha ha ha."
Vương Trưởng lão nhịn không được cười ha hả.
Uổng phí hắn tốn hết tâm tư, ngược lại là vẽ vời thêm chuyện.
Liên trưởng lão khí độ công tâm, đang muốn một bàn tay chụp chết kẻ đắc ý tiểu nhân quên mình, trong thần thức đột nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh vô cùng vội vã.
Bà đột nhiên đứng dậy, hưng phấn hô to.
" Mộc Dã tới rồi!"
0 comments