Vo Tinh Dao Chuong 134

By Quyt Nho - tháng 12 19, 2024
Views

Chương 134: Con Bọ Cánh Cứng Màu Đen

Các nữ tu của Bách Hoa Cốc quá nhiệt tình khiến Ngu Chiêu cảm thấy khó lòng từ chối chỉ đành lấy việc tìm kiếm Thiên Tiên Tử làm cớ để từ tốn khước từ.

Nào ngờ khi nghe thấy vậy, Mạc Từ cùng ba sư muội đồng môn liền cong môi cười lên.

“Ngu đạo hữu, xem ra giữa chúng ta quả có duyên trời định, chúng ta biết nơi nào có Thiên Tiên Tử.”

Ngu Chiêu vô cùng kinh ngạc, “Thật sao? Vậy xin nhờ Mạc đạo hữu chỉ giáo.”

Mạc Từ cười nói: “Ngu đạo hữu không biết, Bách Hoa Cốc từ xưa đã có tục lệ thu thập mật hoa âm để ủ rượu, vì vậy mỗi năm đều có đệ tử Bách Hoa Cốc đến đầm lầy. Vài năm trước, một sư tỷ của ta đã từng phát hiện Thiên Tiên Tử trong đầm lầy, và đánh dấu vị trí để nhắc nhở các đệ tử tránh xa.Vì quy củ môn phái, chúng ta không tiện đưa bản đồ cho Ngu đạo hữu, nhưng có thể dẫn Ngu đạo hữu đến tận nơi để tự tay hái.”

* Mật hoa âm: Loại mật hoa đặc biệt, thường được dùng để làm rượu.

Nói xong, Mạc Từ cùng các sư muội đều nhìn Ngu Chiêu với ánh mắt mong đợi.

Đã khó lòng từ chối, lại thêm có Thiên Tiên Tử làm mồi nhử nên cuối cùng, Ngu Chiêu cũng chấp thuận yêu cầu cùng họ đồng hành.

Đội hai người ban đầu do Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu tạo thành nay đã mở rộng thành một đội sáu người.

Ngu Chiêu đi giữa đội ngũ, hai bên đều là các nữ tu sĩ đến từ Bách Hoa Cốc, còn Quý Hàn Châu thì tụt lại ở cuối đội.

Quý Hàn Châu mặt mày ủ rũ, đuôi mắt vốn kiêu ngạo giờ sụp xuống, ánh mắt nhìn Ngu Chiêu tràn đầy oán trách.

“Ngu sư tỷ, sau này nếu có dịp, nhất định phải ghé thăm Bách Hoa Cốc. Ta sẽ mời tỷ nếm thử rượu Bách Hoa ta tự tay ủ.”

“Ngu tỷ tỷ, ở Ngũ Hành Đạo Tông bình thường tỷ hay làm gì vậy? Ta có vài vấn đề trong tu luyện, có thể thỉnh giáo tỷ được không? Làm ơn nha!”

“Ngu đạo hữu…”

Quý Hàn Châu nghe tiếng cười nói rôm rả vang lên phía trước, trong lòng lại càng thêm chua xót.

Bi ai của con người, quả thực không thể tương thông.

“Tiểu sư đệ, theo sát đi.”

“Đến đây!”

Tình thần của Quý Hàn Châu chấn động, lông mày lại bay lên.

Trên đường tìm kiếm Thiên Tiên Tử, Mạc Từ cùng những người khác tiện thể thu thập một ít mật hoa âm.

Các nàng có kinh nghiệm lấy mật vô cùng phong phú, phát hiện ra tổ ong liền lập tức đốt hương đặc chế, xua đuổi những con ong khổng lồ ưa thích hoa âm, sau đó tiến lên lấy đi một nửa mật hoa âm, rồi nhanh chóng rời đi.

Toàn bộ quá trình không quá nửa nén hương.

"Mạc sư tỷ, Ngư sư tỷ, các người có phát hiện phía sau có một con bọ cánh cứng màu đen hình như luôn theo chúng ta không?"

Đột nhiên, Dương Hy dừng lại, có chút không chắc hỏi mọi người.

"Bọ cánh cứng màu đen?"

Mạc Từ nghi hoặc nhìn về phía sau.

Ngu Chiêu cũng quay đầu nhìn lại, thần thức quét qua, quả nhiên phát hiện trên thân cây ở xa có một con bọ cánh cứng màu đen to bằng nắm tay.

Nàng hồi tưởng lại, phát hiện không có ấn tượng gì quá lớn, dù sao trong rừng đầm lầy cũng không thiếu các loại rắn rết chuột kiến.

Chỉ là không biết vì sao, khi nhìn thấy con bọ cánh cứng màu đen này, trong lòng nàng liền trào lên một cảm giác ghê tởm mãnh liệt.

Cảm giác này đến quá đột ngột và mãnh liệt.

Ngu Chiêu không thể phớt lờ.

Vì vậy, một luồng linh quang rực rỡ tụ lại nơi đầu ngón tay nàng, sau đó, nàng khẽ búng tay.

Luồng linh quang lao nhanh về phía con bọ cánh cứng đen, trong lúc bay càng lúc càng phình to.

Con bọ cánh cứng đen dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm đang ập tới, đôi cánh trước cứng như khiên dựng đứng lên, trong khi đôi cánh sau vỗ liên hồi, chỉ trong chớp mắt đã lao ra xa mấy trượng.

Nhưng nó nhanh, linh quang còn nhanh hơn.

Ầm!

Linh quang nổ tung, một luồng ánh sáng trắng rực rỡ bùng lên, cơn sóng linh lực cuồn cuộn lập tức nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Con bọ cánh cứng đen dường như cũng tan biến trong vụ nổ, không còn dấu vết nào.

Mặc dù Mạc Từ và những người khác không hiểu vì sao Ngu Chiêu lại phải động thủ lớn đến vậy chỉ để đối phó một con bọ, nhưng họ cũng không muốn tìm hiểu thêm. Cả nhóm không nhắc lại chuyện con bọ nữa, sáu người tiếp tục lên đường.

… 

“Chậc chậc chậc, các ngươi, đan tu, ai cũng có sinh mệnh ngoan cường như ngươi sao?”

Dược Vô Kỵ đứng trên cao, cúi nhìn xuống Thôi Ngọc, người đã tái nhợt không còn chút huyết sắc, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng kỳ lạ, như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi mới.

Thôi Ngọc tựa như không nghe thấy gì, toàn thân cứng đờ nằm trên mặt đất, ngực hầu như không còn cử động, trông chẳng khác nào một cái xác không hồn.

Đây đã là ngày thứ năm hắn làm người thử độc cho Dược Vô Kỵ.

Đôi chân hắn giờ đây hoàn toàn mất cảm giác, đôi mắt mờ nhòe không còn nhìn rõ, thính giác cũng giảm đi đáng kể.

Dẫu chưa chết, nhưng sống lại chẳng khác gì đã chết đi.

“Được rồi, ngươi ngoan như vậy, ta sẽ cố gắng để ngươi sống lâu thêm một chút.”

Dược Vô Kỵ quay sang nhìn Phương Thành Lãng ở bên cạnh, dùng mũi chân đá nhẹ một cái:

“Sư đệ của ngươi đã không còn đi được nữa, từ giờ ngươi sẽ cõng hắn.”

Khuôn mặt Phương Thành Lãng tối sầm lại, ánh mắt đầy hung ác, nhìn Dược Vô Kỵ như muốn xé nàng ta ra thành trăm mảnh.

Dược Vô Kỵ khẽ cười, nói với giọng điệu chế giễu:

“Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì? Là sư đệ ngươi vì cứu ngươi mà tự nguyện giao dịch với ta. Nói cho cùng, ngươi còn phải cảm ơn vì ta đã giữ lại cái mạng này cho ngươi đấy.”

Phương Thành Lãng nghiến răng đến nỗi suýt nghiền nát cả hàm.

Sau khi tỉnh lại, hắn mới biết rằng để cứu mình, Thôi Ngọc đã tự nguyện làm người thử độc cho Dược Vô Kỵ. Điều đáng căm phẫn hơn là Dược Vô Kỵ khi giải độc cho hắn vẫn còn lưu lại một phần. Trong cơ thể hắn vẫn còn tồn đọng độc tố chưa được thanh trừ.

Một khi linh lực trong cơ thể vận chuyển quá nhanh, độc tố ẩn sâu lập tức phát tác. Chỉ chưa đầy ba khắc, hắn sẽ trúng độc mà mất mạng.

Nói cách khác, giờ đây tính mạng của hắn và sư đệ đều nằm trong tay nữ nhân này.

Một người luôn tự hào là quân tử kiếm, phong quang chính trực như hắn chưa từng phải chịu nỗi sỉ nhục thế này. Nếu không vì lo lắng cho Thôi Ngọc, hắn thà tự bạo để kết thúc còn hơn sống khổ sở như thế này.

“Đi nhanh, cõng hắn lên!”

Dược Vô Kỵ lại đá Phương Thành Lãng một cú.

Phương Thành Lãng nghiến răng, gượng dậy, cõng Thôi Ngọc lên lưng.

“Đại sư huynh, đệ đau…”

Giọng của Thôi Ngọc yếu ớt như tiếng muỗi kêu, nhưng khi lọt vào tai Phương Thành Lãng, lại vang lên như tiếng sấm nổ tung.

Phương Thành Lãng mắt rưng rưng, khẽ nói: "A Thôi, đừng sợ, Đại sư huynh ở đây."

Đại sư huynh nhất định sẽ đưa đệ bình an về nhà.

Dược Vô Kỵ nhìn cảnh tượng tình nghĩa sâu đậm giữa hai huynh đệ, cau mày, sốt ruột hừ một tiếng, định thúc giục bọn họ rời đi. Nhưng đúng lúc đó, từ xa, một cột sáng chói lòa đột ngột bắn thẳng lên trời, ánh sáng dịu dàng lan tỏa, bao phủ gần nửa khu rừng đầm lầy.

Dược Vô Kỵ sững người một lát, sau đó trên gương mặt hiện lên vẻ vui mừng tột độ.

"Linh dược xuất thế!"

Không nói thêm lời nào, nàng lập tức vận linh lực, tạo ra một sợi dây trói chặt Phương Thành Lãng và Thôi Ngọc, rồi lao nhanh về phía cột sáng.

Cùng lúc đó, hầu hết các tu sĩ trong rừng đầm lầy đều trông thấy cột sáng khổng lồ bừng lên giữa màn đêm, không hẹn mà cùng nhau đổ dồn về phía đó.

Nhóm sáu người của Ngu Chiêu cũng không ngoại lệ.

Mạc Từ vui mừng nói: " Ngu sư tỷ, vận may của chúng ta thật tốt! Đã rất lâu rừng đầm lầy không xuất hiện linh dược. Lần gần đây nhất hình như là cách đây một trăm năm rồi."

Các nữ tu của Bách Hoa Cốc thường xuyên lui tới rừng đầm lầy, nên tình hình nơi này họ nắm rõ như lòng bàn tay.

Ngu Chiêu cũng rất vui mừng.

Dù rằng linh dược xuất thế lần này có thể cuối cùng sẽ không rơi vào tay nàng, nhưng việc được đích thân tham gia và chứng kiến cũng đã khiến chuyến đi này không uổng công vô ích.

Tuy vậy, nàng không vì thế mà lơ là cảnh giác, còn nhắc nhở Mạc Từ, Quý Hàn Châu và những người khác rằng lát nữa nhất định phải chú ý xung quanh, đặc biệt là những tu sĩ xa lạ.

Một số người tự biết bản thân không đủ thực lực để tranh đoạt linh dược, nhưng sẽ nhân cơ hội làm kẻ hưởng lợi giữa cơn hỗn loạn, thậm chí tập kích, giết người để cướp đoạt.

Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra một trận chiến hỗn loạn, tàn khốc sẽ diễn ra tiếp theo, đến mức ngay cả bản thân nàng cũng không chắc có thể thoát thân an toàn.

Nhưng thế thì đã sao? Nàng từ lâu đã không còn sợ hãi cái chết, chết tại đây còn hơn là chết hèn mọn tựa cỏ rác bị giẫm đạp giống như kiếp trước.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments