Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 134 135

By Quyt Nho - tháng 7 26, 2025
Views

Chương 134: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 31

[Tám giờ rồi, vẫn chưa phát sóng sao??]

[Người đâu rồi, sao trang bình chọn bị đóng lại? Không còn được vote nữa à? Chẳng phải vẫn còn một ngày nữa sao?]

[Giờ này chắc phải ăn sáng rồi chứ? Sao còn chưa phát sóng? Hôm nay chẳng phải vẫn còn buổi hẹn nữa à?]

Dưới sự mong chờ của hàng vạn khán giả, phòng livestream cuối cùng cũng mở.

Thế nhưng cảnh quay lại không phải là biệt thự quen thuộc, mà là một bãi biển trông khá hoang vu.

Khi camera tiến sâu vào, hiện lên một ngọn đồi nhỏ phủ đầy thực vật nhiệt đới um tùm, giữa rừng rậm thấp thoáng một căn nhà gỗ nhỏ.

[Vào nhầm phòng livestream rồi à?]

[“Tình Yêu Trên Đảo Tâm Động” biến thành “Sinh Tồn Trên Đảo Tâm Động” rồi sao??]

[Đạo diễn Bạch điên rồi à, chúng tôi muốn xem một show tình yêu lãng mạn đẹp như mộng, ai lại muốn xem sinh tồn hoang dã chứ?]

Khi khung bình luận tràn đầy lời phàn nàn, một dòng chữ hiện lên trên màn hình chính của livestream:

[Đây là một mặt khác của Đảo Tâm Động, sau khi tổ chương trình kiểm tra, nơi này hoàn toàn an toàn. Chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho các khách mời.]

Camera xoay một vòng nữa, mười khách mời xuất hiện trong phòng livestream.

Mỗi người đều mặc bộ đồ thể thao được tài trợ bởi nhãn hàng do tổ chương trình ký kết — nam mặc màu đen, nữ mặc màu trắng.

Bạch Điển Phong cầm một cái loa:
“Hôm nay tổ chương trình đã chuẩn bị cho các khách mời một địa điểm hẹn hò vô cùng độc đáo——” Hắn ta vẫy tay chỉ về ngọn đồi phía sau: “Các khách mời hôm nay cần tìm đủ thức ăn trong khu rừng này để chuẩn bị cho buổi cắm trại ngày mai.”

“Mỗi cặp đôi sẽ đi vào rừng theo những con đường khác nhau để tìm nguyên liệu nấu ăn mà tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn. Trừ cặp đứng đầu bảng bình chọn, bốn cặp còn lại sẽ được phân nơi ở đêm nay tùy theo số lượng nguyên liệu mà họ tìm được.”

“Trước khi công bố danh sách các cặp đôi hôm nay, phải nói trước một luật chơi đặc biệt: nếu hai cặp đôi gặp nhau trong rừng, sẽ phải đổi nữ khách mời với nhau trong vòng một tiếng đồng hồ.”

[? Gì cơ? Là đổi nữ khách mời sao?]

[Hay đấy hay đấy! Đạo diễn Bạch đúng là biết chơi! Như thế thì các cặp sẽ bị đảo lộn, mỗi khách mời đều có cơ hội tương tác với người khác.]

[Muốn xem Cố Kiều Kiều với Ảnh đế Lục Thời Việt “hihi haha” quá!]

Bạch Điển Phong nhìn mấy khách mời với vẻ mặt đầy hứng thú, rồi chậm rãi công bố các cặp hẹn hò hôm nay:
“Hạng nhất: Quan Thương Vũ và Cố Kiều Kiều.”

“Bốn cặp còn lại: Lục Thời Việt và Trịnh Uyển Âm, Kỳ Mục Tinh và Đường Khê Nguyệt, Bùi Ngôn Nhất và Lâm Di Di, Tống Cảnh An và Bạch Minh Dĩnh.”

Sau khi công bố quy tắc và danh sách hẹn hò, nhân viên phát cho mỗi khách mời một chiếc ba lô và gậy leo núi gấp.

Bên trong ba lô có một chai nước, một thanh kẹo năng lượng, một hộp sữa và một hộp bánh quy.

Quan Thương Vũ ga lăng nhận lấy ba lô của Cố Kiều Kiều, tự mình đeo cả hai cái.

Cố Kiều Kiều mỉm cười nhẹ: “Cảm ơn anh.”

Thấy vậy, những nam khách mời khác cũng giúp đỡ bạn nữ của mình mang ba lô, năm cặp đôi bắt đầu đi theo con đường được tổ chương trình chỉ định.

Quan Thương Vũ và Cố Kiều Kiều sóng bước bên nhau, phía trên có một thiết bị livestream bay lơ lửng, hai PD phía sau cầm máy quay giữ khoảng cách vừa phải theo sau họ.

Vì nơi này chưa được khai thác, vừa bước vào rừng là đường đất phủ đầy đá cuội nhỏ.

Lúc đầu cả hai đều khá im lặng, đến khi Cố Kiều Kiều đạp phải đá suýt trật mắt cá chân thì Quan Thương Vũ đưa tay ra: “Em nắm tay tôi đi.”

Cố Kiều Kiều nhìn tay anh hai giây, rồi mới nhẹ nhàng đặt bàn tay trắng mịn của mình lên đó.

Quan Thương Vũ cúi mắt nhìn gương mặt còn chút lưỡng lự của cô, trong lòng hiểu rõ là vì chuyện lên hot search tối qua.

Hôm qua lúc nắm tay, cô còn chủ động hơn nhiều.

Chắc hẳn đã thấy những lời chê bai như “không biết giữ giá”, “mặt dày đeo bám” từ anti-fan.

Quan Thương Vũ nắm chặt tay cô, bước chậm lại.

“Khi em còn chưa đủ mạnh mẽ, đừng bận tâm những lời đồn vô căn cứ đó. Bởi vì một khi em đã đủ mạnh, sẽ không ai dám dùng những lời nói nhẹ bẫng để đánh cược với hậu quả.”

Với tư cách là CEO của tập đoàn hàng đầu giới giải trí, anh từng chứng kiến vô số thủ đoạn truyền thông. Đen có thể tẩy thành trắng, trắng cũng có thể bôi đen thành bùn nhão.

Cố Kiều Kiều nghe vậy, gượng gạo nhếch môi cười, giọng nhẹ như gió:
“Em không quan tâm người ta nói gì, chỉ không muốn bà nội trở thành cái cớ để họ công kích em.”

Cả hai nói chuyện rất khẽ, livestream không thu được âm thanh.

Nhưng vì thấy sắc mặt họ nghiêm túc, khán giả lại tưởng Quan Thương Vũ đang lạnh nhạt vì chuyện gia cảnh của Cố Kiều Kiều bị lộ tối qua.

Hai người tiếp tục đi trong rừng, cuối cùng cũng tìm được nguyên liệu đầu tiên sau một bụi cây — một con gà còn sống bị trói chân.

Cố Kiều Kiều ngạc nhiên: “Quan tổng, đạo diễn Bạch chẳng phải người của công ty anh sao? Ông ta dám hành hạ anh thế này à?”

Quan Thương Vũ thản nhiên đáp: “Trong chương trình, tôi cũng chỉ là một khách mời bình thường thôi.”

(Người phụ trách dự án: Bình thường cái gì? Khách mời bình thường mà mời được đầu bếp riêng à.)

“Vậy mời khách mời bình thường đi bắt gà… nhé.” Trên mặt Cố Kiều Kiều thoáng qua một tia tinh quái.

Cơ thể Quan Thương Vũ đột nhiên cứng đờ.

Anh nhìn biểu cảm khoái chí như xem kịch vui của cô, mím môi bước đến, nắm lấy sợi dây buộc trên người con gà.

Thấy động tác cứng nhắc của anh, nụ cười trên môi Cố Kiều Kiều càng rạng rỡ hơn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm, Quan tổng tổng cao cao tại thượng tiếp xúc gần với một con gà còn sống.

Sau khi bắt được gà, hai người tiếp tục lên đường, chẳng mấy chốc đã đến dưới một cây nhãn.

Trên cây treo một tấm biển nhỏ: [Đã được tổ chương trình chuẩn bị.]

Cố Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn, những quả nhãn đã chín vàng mọng treo lủng lẳng đầy cành.

Cô quay sang Quan Thương Vũ, đôi mắt hồ ly sáng rực:

“Chúng ta hái ít nhãn ăn nhé?”

Quan Thương Vũ gật đầu, đặt con gà sang một bên.

Cây nhãn này khá cao, hai người thử dùng gậy leo núi để kéo xuống nhưng vẫn thiếu một đoạn.

Lo sợ mất thời gian tìm nguyên liệu, Cố Kiều Kiều đành từ bỏ: “Thôi bỏ đi Quan tổng, mình đi tiếp nhé.”

Quan Thương Vũ nhìn độ cao thấp nhất của quả nhãn, đặt gậy và ba lô xuống, rồi ngồi xổm trước mặt cô.

“Lên đi, tôi cõng em.”

[Cặp Quan – Cố lại phát “cẩu lương”!!]

[Quan tổng bá đạo quá, yêu chết mất!]

[Cõng… cõng lên vai?? Cái này không cần trả phí mà xem được thật sao?]

[Chị Kiều! Lên! Mau lên lưng Quan tổng đi!]

[Tài khoản của bạn sắp bay màu rồi. Nói lời hổ báo quá đấy!]

Khi Cố Kiều Kiều đỏ mặt trèo lên lưng Quan Thương Vũ, anh sợ cô với tay quá đà sẽ mất thăng bằng.

Do dự một chút, anh vẫn đặt tay lên bắp chân cô.

Cách một lớp quần vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mịn.

[Trời ơi mẹ ơi, dù không phải cõng trên vai nhưng nghĩ đến body cực phẩm của Kiều Kiều dán lên lưng Quan tổng… hỏi thử tâm trạng anh thế nào (icon chó cười)]

[Ảnh bikini của Cố Kiều Kiều.jpg]

[Mọi người ơi!! Vừa từ livestream của Ảnh đế Lục qua đây! Anh ấy với Trịnh Uyển Âm đang đi về hướng cặp Quan – Cố đó!!]

[Thật luôn!! Hai cặp sắp gặp nhau rồi!!]

Chương 135: Pháo hôi bị gán mác “vạn người ghét” trong show hẹn hò 32

Quan Thương Vũ chỉ cảm thấy cơ thể Cố Kiều Kiều mềm mại vô cùng, mỗi lần cô vươn tay, hai khối mềm mại liền không ngừng cọ vào lưng anh.

Quan Thương Vũ luôn tự nhận mình là người khắc chế dục vọng. Thậm chí trước kia anh từng nghĩ mình không có ham muốn.

Nhưng khoảnh khắc này...

Tất cả suy đoán trước đây đều bị đánh đổ.

Không phải không có, mà là trước giờ chưa từng gặp người khiến anh nảy sinh ham muốn.

Tuy nhiên nơi này không phải là chỗ để tâm trí dao động, Quan Thương Vũ nhanh chóng lấy lại lý trí, chỉ là tay đang đỡ chân Cố Kiều Kiều khẽ siết lại.

Anh còn không quên dặn dò: “Cẩn thận một chút.”

“Biết rồi mà~”

Giọng Cố Kiều Kiều mềm mại đến mức khiến cảm giác tê dại lan từ tai Quan Thương Vũ thẳng xuống tim.

Anh không nhịn được thất thần, còn chưa kịp cảm nhận hết thì đã nghe thấy tiếng cô đầy hứng khởi:

“Quan tổng! Em hái được nhãn rồi nè!”

Ngay lúc Cố Kiều Kiều vươn tay vừa chạm tới chùm nhãn, Lục Thời Việt và Trịnh Uyển Âm xuất hiện.

Hai người nhìn thấy Cố Kiều Kiều được Quan Thương Vũ cõng đều ngẩn ra.

Lục Thời Việt nhanh chóng khôi phục vẻ nho nhã lễ độ thường thấy, mỉm cười:
“Chúng tôi tới đúng lúc ghê, vừa kịp ăn nhãn rồi.”

Cố Kiều Kiều nghe tiếng, tay còn cầm chùm nhãn vừa hái được liền quay đầu lại, nhưng lại quên mất là mình vẫn còn trên lưng Quan Thương Vũ––

“Á––”

Cố Kiều Kiều khẽ kêu một tiếng.

Vì quay đầu quá mạnh, cô bị trẹo eo.

Quan Thương Vũ nghe thấy tiếng kêu liền vội đặt cô xuống ngồi trên tảng đá bên cạnh.

Hai tay còn đặt trên vai cô, cúi xuống, ánh mắt lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Lục Thời Việt và Trịnh Uyển Âm cũng bước nhanh tới.

Cố Kiều Kiều ngẩng đôi mắt ươn ướt lên, giọng đáng thương nói khẽ: “Bị trẹo eo rồi.”

Lục Thời Việt theo bản năng quỳ xuống định xoa lưng cho cô: “Trước đây tôi có học vài kỹ thuật massage khi quay phim, để tôi xoa thử cho nhé?”

Anh không nghĩ nhiều, chỉ sợ Cố Kiều Kiều đau quá không chịu nổi.

Cố Kiều Kiều còn đang do dự, Trịnh Uyển Âm liền ngăn lại: “Tôi là nữ, để tôi xoa cho cô ấy.”

Lúc này Lục Thời Việt mới sực nhớ đang ghi hình chương trình, ánh mắt trầm xuống rồi đứng dậy. 

Sao cứ gặp Cố Kiều Kiều là anh lại như mất trí thế này?

Quan Thương Vũ không biểu cảm nhìn Trịnh Uyển Âm đặt tay lên eo Cố Kiều Kiều bắt đầu xoa bóp.

Anh bỗng nhớ tới một từ từng thấy trên mạng:

Thằng em thúi.

Tay của Trịnh Uyển Âm nhìn to vậy mà lực vừa đủ, không khiến Cố Kiều Kiều cảm thấy đau.

Khoảng chừng mười mấy lần xoa, Cố Kiều Kiều đỏ mặt, khẽ nói:
“Được… được rồi, Uyển Âm, eo tôi đỡ nhiều rồi, không cần xoa nữa đâu.”

Cô luôn có cảm giác tay của Trịnh Uyển Âm lúc xoa khiến cô thấy... nhột.

888: Có nên nói cho ký chủ biết không đây...

Lúc tra thông tin Lâm Di Di, nó tiện thể kiểm tra luôn cả danh sách khách mời, và phát hiện Trịnh Uyển Âm vốn là... đàn ông!

Nhưng lúc này không phải thời cơ thích hợp để nói, 888 chỉ biết im lặng nghẹn ngào.

Trịnh Uyển Âm nghe giọng Cố Kiều Kiều mềm mại một cách vô thức, ngẩng đầu nhìn cô, vừa hay bắt gặp gương mặt ửng đỏ ấy.

Trong mắt cậu thoáng qua một tia sáng mờ ám.

Thật muốn...

Quan Thương Vũ khẽ ho một tiếng, đưa tay kéo Trịnh Uyển Âm đứng lên.

[Không khí giữa bốn người này hơi kỳ lạ nhỉ.]

[Thật đấy, rõ ràng lúc đầu Quan tổng với chị Kiều ngọt ngào lắm, từ khi Ảnh đế Lục và Trịnh Uyển Âm xuất hiện thì cứ thấy sai sai.]

[Sao Quan tổng lại chủ động kéo Trịnh Uyển Âm thế?? Không phải chứ, tui tưởng ảnh thích chị Kiều cơ mà.]

[Hu hu ai thương cho ảnh đế Lục của tụi tui đi, mặt đang lo lắng mà nghe không được xoa eo cho chị Kiều liền tối sầm lại!]

[Ảnh đế Lục đánh thẳng quá trời mà! Xin lỗi ảnh đế, là tụi tui không đưa anh lên top 1 couple với chị Kiều...]

[Chỉ mình tui để ý là... sắp đổi nữ khách mời rồi nhỉ (cười đểu)]

Vì để ý tới eo của Cố Kiều Kiều, cả nhóm quyết định nghỉ ngơi tại chỗ.

Cố Kiều Kiều chia nhãn trong tay cho ba người, dịu dàng nói: “Xin lỗi nha, làm lỡ tiến độ của mọi người rồi.”

“Là lỗi của tôi, nếu không vì tôi đột nhiên lên tiếng thì Kiều Kiều cũng sẽ không bị trẹo.”

Gương mặt Lục Thời Việt mang theo áy náy, đôi mắt được mệnh danh là “nhìn chó cũng đậm tình” giờ đây đầy vẻ hối lỗi.

Anh lại hỏi: “Kiều Kiều, có cần tới bệnh viện kiểm tra không?”

Cố Kiều Kiều thản nhiên phất tay: “Do tôi bất cẩn thôi, không sao đâu. Tôi học y mà, biết là không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi chút là được.”

Quả thật là không sao, diễn hơi quá tay một chút thôi.

Cô bảo Quan Thương Vũ đưa ba lô cho mình, bên trong có khăn ướt, Cố Kiều Kiều lấy ra vài tờ chia cho mọi người.

Sau khi lau tay xong, cô đùa: “Phải nếm thử nhãn này mới được.”

Vừa nói vừa bóc một quả cho vào miệng.

Đôi môi của Cố Kiều Kiều cũng rất đẹp, dáng môi đầy đặn hoàn hảo, dù không tô son vẫn mang sắc hồng tự nhiên.

“Ngọt ghê~”

Cố Kiều Kiều ra hiệu ba người ăn cùng, lúc này ánh mắt của họ mới rời khỏi môi cô.

Trịnh Uyển Âm nhìn hai người đàn ông, trong lòng hừ lạnh một tiếng rồi quay sang Cố Kiều Kiều nói: “Kiều Kiều, đút cho tôi với.”

Cố Kiều Kiều mỉm cười bóc một quả nhãn đút vào miệng cô ấy. Cô nhận ra Trịnh Uyển Âm tuy thường ít nói, lạnh lùng...

Nhưng rất giống một con mèo kiêu kỳ, cao quý và tao nhã.

Hôm đó còn nhìn thấy dáng vẻ sợ sấm sét yếu đuối của cô ấy, lại càng thấy giống mèo con.

Quan Thương Vũ nhìn Trịnh Uyển Âm vài giây, trong đầu hiện ra mấy chữ:

Tra nam đội lốt mỹ nữ.

Ngay lúc này, anh chỉ có thể nhìn “em trai thúi tâm cơ” giả làm con gái được Cố Kiều Kiều đút ăn.

Tâm trạng Lục Thời Việt cũng rất phức tạp, cảnh tượng giữa hai người kia nhìn thì đẹp đấy... nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó sai sai.

Anh biết không ít “sổ liên lạc”* trong giới – có vài nữ minh tinh trông chẳng có gì liên quan, nhưng lại chính là “sổ liên lạc”.

* ý chỉ GL, bách hợp nha

Trịnh Uyển Âm... không phải cũng như thế chứ...

Ngoại hình cũng khá giống...

Nhận ra suy nghĩ của mình, Lục Thời Việt càng thấy rối bời.

Anh lại vì ghen mà nảy sinh suy nghĩ xấu về nữ khách mời.

Thật tội lỗi, thật tội lỗi.

Cố Kiều Kiều: “Ảnh đế Lục, hai người tìm được nguyên liệu gì rồi?”

“Tìm được mấy thứ này.”

Lục Thời Việt hoàn hồn, lấy từ trong ba lô ra các loại gia vị như hành, gừng, tỏi cho Cố Kiều Kiều xem.

Cố Kiều Kiều chỉ về phía con gà ở không xa, cười nói: “Bọn em tìm được một con gà haha.”

Hai người nói chuyện, chẳng ai để ý Quan Thương Vũ và Trịnh Uyển Âm liếc mắt nhìn nhau.

Nói chuyện một lúc, Cố Kiều Kiều nhìn thời gian, thấy sắp tới trưa rồi, liền thử đứng dậy.

“Chúng ta đi tiếp thôi, tìm thêm nguyên liệu.”

“Kiều Kiều, eo em còn đau không?” Lục Thời Việt hỏi.

Cố Kiều Kiều đặt tay lên eo: “Cũng tàm tạm.”

Cô thử bước một bước, lập tức nhíu mày.

Lần đầu tiên trong chương trình, Lục Thời Việt thể hiện khí thế cứng rắn, anh nói với Quan Thương Vũ: “Quan tổng, theo quy định của chương trình, chúng ta phải đổi nữ khách mời trong vòng một tiếng.”

Bàn tay Quan Thương Vũ định đỡ Cố Kiều Kiều liền khựng lại, ánh mắt anh và Lục Thời Việt giao nhau trong không trung.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments