Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 079 080 081

By Quyt Nho - tháng 10 21, 2025
Views

Chương 79: Cược xem nam chính tin ai

“Phụt.” Giả Mộng Mai suýt nữa bật cười thành tiếng.

[Hahahahahaha]

[Không hổ là Lãnh Thần (like)]

[Thời Vụ Thanh là tự đưa mặt ra cho người ta tát thôi]

[Đã quá! Chắc lúc về nhà muộn, Lãnh Thần còn sẽ mắng Thời Vụ Thanh trước mặt Tiểu Bảo nữa cho xem]

Thời Vụ Thanh lúc này thật sự cảm thấy hoang mang.

Không phải cạn lời, mà là hơi... choáng.

Cô biết nam chính ghét mình, nhưng mà cũng không cần phải...

Cú quát vừa rồi làm cô giật nảy, suýt nữa làm rơi cả hộp đồ ăn trong tay QAQ

Thật sự quá ngượng...

Thôi thì, cô không ngượng, thì người ngượng là người khác!
Phải đấy, nghĩ tích cực lên!
Điều này chứng tỏ nam chính thế giới này vẫn bình thường! Không đến mức trở thành kiểu bệnh hoạn như Kỳ Loan đâu!

Ban đầu Thời Vụ Thanh còn định nói vài câu đúng theo thiết lập nhân vật, nhưng giờ xem ra nói chuyện cũng không được phép rồi, cô quyết định bắt đầu nhập vai theo đúng tiến trình cốt truyện.

Giả Mộng Mai nhìn cô gái đứng đối diện bằng ánh mắt đầy châm chọc. Đối phương có gương mặt thuần khiết non nớt, rất sạch sẽ, mỗi khi cong mắt mỉm cười đều toát lên vẻ dịu dàng, mềm mại.

Nhưng Giả Mộng Mai đâu dễ bị lừa bởi cái vẻ ngoài đó!

Con tiện nhân này, thừa lúc Lãnh ca uống say đã leo lên giường anh, cuối cùng còn mặt dày sinh con ra, rồi lấy cái đứa con đó làm chỗ dựa để trở thành "phu nhân họ Lãnh"!

Nghĩ đến đây, Giả Mộng Mai hận không thể xé nát gương mặt đối phương!

Nếu không có Thời Vụ Thanh, vị trí phu nhân Lãnh gia sớm muộn gì cũng là của cô!

Lãnh ca không cho bất kỳ người phụ nữ nào tới gần, cô là ngoại lệ duy nhất, vậy chẳng phải điều đó đã nói lên tất cả sao?

Người Lãnh ca thích là cô!

Giờ thì sao? Vì con tiện nhân Thời Vụ Thanh này mà anh ấy không thể cưới cô được!

Nghĩ đến đây, tâm trạng vốn đang vui vẻ vì Lãnh Thần vừa phũ Thời Vụ Thanh một trận của Giả Mộng Mai lập tức tụt dốc không phanh.

Cô ta đang nghĩ sớm muộn gì cũng phải kéo con tiện nhân này xuống khỏi vị trí phu nhân Lãnh gia thì đã thấy đối phương dịu dàng đi tới gần, giọng nhỏ nhẹ vang lên:

"Cô Giả, chúng ta ra bên kia nói chuyện nhé, đừng làm phiền A Thần."

Vừa nói, cô vừa mỉm cười, nắm lấy tay Giả Mộng Mai.

Giả Mộng Mai vốn đã chán ghét cô đến tận xương tuỷ, vừa thấy vậy theo phản xạ lập tức hất tay ra: "Đừng chạm vào tôi!"

"A—!" Cô gái mặc váy dài màu nhạt lảo đảo vài bước vì đứng không vững, thốt lên một tiếng kêu ngắn rồi ngã ngồi xuống sàn.

“Rầm!” Hộp cơm trong tay cô cũng rơi xuống, thức ăn vung vãi đầy đất.

Tất cả mọi người trong sảnh đều quay lại nhìn!

"..." Giả Mộng Mai sững người mất hai giây, sau đó lập tức nổi giận: "Cô giăng bẫy tôi à?!"

Mặt sàn hơi lạnh, da Thời Vụ Thanh vừa chạm vào đã rùng mình một cái, càng khiến dáng vẻ cô lúc này trông tội nghiệp hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cần cổ trắng ngần hơi ngẩng lên, dáng vẻ hoang mang khiến người ta không khỏi động lòng: "Cô Giả, cô... cho dù không thích tôi, cũng không thể đối xử với tôi như vậy..."

Hàng mi dài cụp xuống, ánh mắt cô rơi vào chiếc hộp cơm bị lật úp: "Đây là đồ ăn tôi nấu cho A Thần... đều bị đổ hết rồi... Tôi biết anh ấy kén ăn, lại hay đau dạ dày, nên đã cẩn thận chuẩn bị suốt cả buổi..."

Mấy câu nói đơn giản, giọng điệu mềm mại, xen lẫn tiếng nghẹn ngào, cực kỳ uất ức, khiến người ta không thể không thấy xót xa.

Giả Mộng Mai có thể cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh đang đổ dồn về phía mình, tức đến mức người run lên.

"Cô bớt giả vờ đi! Cô tự ngã thì liên quan gì đến tôi?! Tôi thấy cô chẳng thật lòng mang cơm gì cả! Chẳng qua chỉ muốn đến trước mặt Lãnh ca để bôi nhọ tôi thôi!"

Thời Vụ Thanh giả vờ như bị choáng vì buồn, vẻ mặt yếu ớt, đau khổ, dường như sắp ngất xỉu: "Cô Giả... sao cô lại nghĩ tôi như vậy? Cô là em gái của A Thần, vậy cô cũng là em gái của t..."

"Cô im miệng cho tôi!!!" Giả Mộng Mai không chịu nổi nữa. Gì mà em gái của Lãnh ca là của cô ta?!!

Chẳng phải đang châm chọc chuyện cô không cưới được Lãnh ca sao?!

Tiện nhân chết tiệt!!

Giả Mộng Mai giận đến mức hất mái tóc vàng hoe ra sau, đầy ấm ức quay sang nhìn Lãnh Thần, lúc này anh vẫn đang quay lưng lại với họ, bận rộn bàn công chuyện:

"Lãnh ca! Anh nhìn cô ta đi! Anh tin em đúng không? Em thật sự không hề dùng sức! Là cô ta cố tình ngã mà!"

Độc giả đã xem toàn bộ quá trình.

[Có ai cá cược không? Cá xem nam chính tin ai]

Chương 80: "Là tôi cho phép cô leo lên giường." 

[Hơ hơ, cái này cần gì cá cược nữa chứ?]

[Lãnh Thần từ lâu đã nhìn thấu bản chất của Thời Vụ Thanh rồi... Không cần dùng mắt cũng biết chuyện gì đang xảy ra.]

[Tôi cá anh ấy tin Giả Mộng Mai]

[Sai rồi, tôi cá anh ấy chẳng tin ai cả, hoặc nói đúng hơn, anh ta chẳng quan tâm sự thật là gì]

[Chuẩn luôn!! Trong mắt anh ta chỉ thấy hai người phụ nữ này thật phiền phức!!]

[Ngồi hóng Thời Vụ Thanh mất mặt muốn độn thổ]

Trong đại sảnh yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi, những nhân viên còn chưa rời đi đều nín thở, lặng lẽ quan sát màn kịch đang diễn ra.

Tuy bọn họ cảm thấy cô gái đang nằm dưới đất thật tội nghiệp, nhưng... tổng tài và tiểu thư Giả là thanh mai trúc mã cơ mà, anh ấy sẽ đứng về phía ai, rõ ràng quá còn gì!

Chỉ là... cô gái đó gọi tổng tài là “A Thần”, còn mang cơm đến cho anh, rốt cuộc họ có quan hệ gì vậy?

Trong bầu không khí im lặng, giọng nói lạnh lùng của Lãnh Thần vang lên câu cuối cùng: “...Biết nên làm gì rồi chứ?”

“Biết rồi ạ.” Người đang nói chuyện với anh toát mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt liếc sang Thời Vụ Thanh như muốn nói: “Lúc này mà còn dám làm loạn, chẳng khác nào tìm đường chết.”

Lãnh Thần xoay người.

“Cộp.” Giày da của anh giẫm xuống sàn phát ra âm thanh nặng nề.

“Cộp.”

Anh bước thẳng về phía Thời Vụ Thanh.

Giả Mộng Mai tưởng anh định đỡ cô dậy, liền hoảng hốt giải thích: “Lãnh ca! Cô ta giả vờ ngã đấy! Không liên quan gì đến em cả!”

“Nói xong chưa?” Giọng nói của Lãnh Thần lạnh đến cực điểm.

“Lãnh ca! Anh không tin em sao?” Giả Mộng Mai không thể tin nổi.

Lãnh Thần không trả lời.

Ngược lại, Thời Vụ Thanh âm thầm hét lên trong lòng: Không! Anh ấy chắc chắn sẽ tin cô mà!

Giờ phút này, Thời Vụ Thanh hoảng loạn tột độ!

Không lẽ Lãnh Thần sắp bước tới và... đá cô một phát?!

???!!!

Thật sự... rất giống cái kiểu đó!

Bây giờ mà cô đứng dậy làm như không có gì, liệu có được không?

— Dù gì cốt truyện là cô bị vu oan, đâu có nói là sau khi vu oan xong thì không được ngồi dậy!

— Nhưng mà như vậy lại không hợp nhân vật thiết lập aaaa!

Tóc mà Thời Vụ Thanh búi lên đã bung ra, rũ xuống che mất một phần tầm nhìn của cô.

Ngay khi cô còn đang phân vân nên làm gì thì... đôi chân dài của Lãnh Thần đã đứng ngay trước mắt cô.

“!!” Thời Vụ Thanh nín thở, tim như ngừng đập.

Nhưng … không có gì xảy ra.

Lãnh Thần không đánh cô.

Anh chỉ như thể hoàn toàn không nhìn thấy cô, sải bước dài, lạnh lùng đi ngang qua trước mặt cô mà chẳng thèm liếc lấy một cái.

Sự phớt lờ hoàn toàn.

Độc giả cười sướng đến phát cuồng:

[Haha, cái này còn đau hơn cả bị đánh hay bị chửi]

[Anh ấy hoàn toàn không thèm để ý tới cô ấy luôn]

[Giả Mộng Mai: Cô ta tự ngã, không liên quan đến tôi! Lãnh Thần: Không liên quan đến tôi luôn.]

[Trời ơi, cười muốn chết, cú tát này giòn rụm!]

Lãnh Thần không ngoái đầu lại, chỉ lạnh nhạt ném ra một câu:

“Nói xong thì đi đi.”

“……” Thời Vụ Thanh đột nhiên cảm thấy bản thân thật giống một tên hề.

Nhưng là... một tên hề không bị đánh, vui rồi qwq.

Cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tranh thủ cơ hội cuối cùng để giành chút “sân khấu” cho mình.

“Chồng ơi!” Thời Vụ Thanh buột miệng kêu lên, cả đại sảnh chết lặng!

“Chồng?!”

Gọi tổng tài đó hả?!

Cái quái gì vậy?!

Lãnh Thần lập tức khựng lại một bước.

Chân mày anh nhíu lại đầy chán ghét, khí tức xung quanh bỗng trở nên nặng nề và u ám. Anh cười lạnh, nói:

“Loại phụ nữ thừa lúc tôi say rượu để trèo lên giường, cũng xứng gọi tôi là chồng?”

Câu này vừa thốt ra, mọi người đều trợn tròn mắt!

Thời Vụ Thanh cũng sững sờ tại chỗ.

[Hahahahahaha, Lãnh Thần đúng là... cười chết tôi mất, không nể nang chút nào luôn]

[Phát ngôn này rồi, Thời Vụ Thanh sau này sao ngóc đầu lên nổi nữa?]

[Đỉnh quá! Tôi tưởng phớt lờ là tuyệt tình lắm rồi, ai ngờ Lãnh Thần có thể nói ra câu đó luôn!]

Lãnh Thần cảm thấy kinh tởm đến mức ruột gan co thắt. Anh quay đầu lại, lần đầu tiên trong hôm nay nhìn thẳng vào Thời Vụ Thanh.

Ánh mắt đen láy sắc như dao găm xuyên thẳng về phía cô: “Đừng có dùng mấy thủ đoạn hèn hạ đó nữa…”

Cô gái dưới đất ngẩng đầu lên, mái tóc đen rủ xuống, để lộ gương mặt trắng bệch.

Dường như cô không ngờ anh sẽ nói ra những lời đó. Biểu cảm cô hơi đờ đẫn, đôi mắt trong veo như pha lê, lặng lẽ nhìn anh.

“……” Tim Lãnh Thần bất giác lệch một nhịp, giọng nói lập tức đổi hướng:

“Ý tôi là, cái giường đó... là tôi cho phép cô leo lên.”

Chương 81: “Thích tôi đến vậy sao?” 

Giọng nói trầm thấp, dễ nhận ra của người đàn ông vừa dứt, cả đại sảnh lại lần nữa rơi vào im lặng chết chóc.

“?” Thời Vụ Thanh vẫn chưa kịp hoàn hồn sau câu nói ban nãy, giờ nghe thêm câu này, trên đầu như hiện ra một dấu chấm hỏi to tướng.

“?” Nụ cười nơi khóe môi của Giả Mộng Mai cũng cứng lại, hoài nghi không biết mình có nghe nhầm hay không.

Ngay cả đám độc giả đang cười rộ lên cũng đồng loạt im bặt:

[?]

[??]

[Gì cơ?]

[Chuyện gì thế này?]

[Lãnh Thần không phải rất ghét Thời Vụ Thanh sao? Vậy là đang giở trò gì vậy?]

Trong khi tất cả đều ngơ ngác không hiểu gì, Lãnh Thần cũng trầm mặc vài giây. Thật ra ngay cả anh cũng không rõ vì sao mình lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng rực như chứa cả bầu trời sao kia, anh cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa.

Người đàn ông bất ngờ xoay người, bộ vest được cắt may vừa vặn càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo, thẳng tắp của anh. Cả người toát ra khí chất thanh nhã, quyền quý, ngũ quan sắc nét như được tạc khắc, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo khiến người khác vô thức nảy sinh cảm giác kính sợ.

Trước bao ánh nhìn, anh sải bước đi đến bên cạnh Thời Vụ Thanh, cúi người xuống, một cách vừa nhẹ nhàng vừa bá đạo ôm lấy cô bằng một tay.

“...?” Thời Vụ Thanh càng thêm hoang mang.

Có điều gì đó... sai sai thì phải?

Khi cô vẫn còn đang bối rối, Lãnh Thần liếc nhìn cô một cái, giọng lạnh lùng trầm khàn vang lên: “Muốn rớt xuống à?”

Lông mi của Thời Vụ Thanh khẽ run, cuối cùng cũng hoàn hồn. Nhớ ra vai diễn của mình, cô liền thử vươn tay vòng qua cổ anh, dè dặt gọi khẽ:

“A Thần...”

Phía sau, Giả Mộng Mai nhìn thấy cảnh này, tức đến mức nghiến chặt răng, lập tức bước nhanh tới, vừa giận vừa cuống: “Lãnh ca! Anh sao vậy? Anh cũng nghĩ là em đẩy cô ta sao? Em thật sự không có! Là cô ta giả vờ ngã đó! Anh biết mà!”

Lãnh Thần thờ ơ đáp lại một tiếng: “Ồ.”

“Lãnh ca...”

“Em về đi, đừng theo anh nữa.”

Anh lạnh nhạt vứt lại một câu như vậy, rồi ôm Thời Vụ Thanh rảo bước rời đi.

“Lãnh ca!” Giả Mộng Mai trừng lớn mắt, không thể tin nổi.

Rõ ràng khi nãy anh ấy đâu có đối xử với Thời Vụ Thanh như vậy!

Độc giả cũng tò mò chết đi được:

[???]

[Có ai hiểu không? Giải thích chút đi?!]

[...]

[...]

Sự thật chứng minh — không ai hiểu gì cả.

Ngay cả Thời Vụ Thanh cũng không hiểu nổi. Dù đang được người đàn ông ôm trong lòng, cô lại chẳng cảm thấy an toàn chút nào, ngược lại còn thấp thỏm lo sợ, lúc nào cũng nơm nớp bị thả rơi.

Có vẻ như người đàn ông cũng nhận ra điều đó, khẽ bật cười: “Tim đập nhanh vậy à?”

Thời Vụ Thanh mím môi.

“Thích tôi đến vậy sao?” Anh cười lạnh, hỏi tiếp.

“...” Thời Vụ Thanh.

Ờ...

Anh nói đúng thì... đúng vậy đi.

Cô dứt khoát thuận theo lời anh, tiếp tục diễn.

“A Thần, anh...” Cô dè dặt nhìn anh: “Anh tin em rồi sao?”

Lãnh Thần nhướng mày.

Tuy đang bế một người trưởng thành, nhưng bước chân anh vẫn vững vàng nhẹ nhàng, thậm chí còn có thể rảnh tay tháo chiếc dây buộc tóc đang lỏng của cô, rồi tiện tay ném vào lòng cô.

“Ừ.” Câu trả lời mơ hồ, vừa như xác nhận, lại vừa như qua loa.

“Thật sao?” Cô nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng bừng khiến người ta không thể rời mắt.

Lãnh Thần mở cửa xe bằng một tay, rồi ném thẳng Thời Vụ Thanh vào trong.

“Tin em? Em nghĩ tôi ngu à?”

“…” Thời Vụ Thanh im lặng.

Lãnh Thần cũng vào ghế lái ngồi xuống. Bình thường anh chưa bao giờ tự mình lái xe, nhưng hôm nay lại chẳng muốn để ai khác chen vào.

Sau khi ngồi yên, anh cũng không vội khởi động xe mà nghiêng người sang, ánh mắt sắc bén quan sát cô gái ngồi bên ghế phụ.

Cô tự thắt dây an toàn, khuôn mặt ngây thơ non nớt đã không còn vẻ kiểu cách thường ngày, thay vào đó là một chút bất an chân thật. Đôi mắt trong veo linh động, khi cười thì lại đặc biệt cuốn hút.

Cô không cần làm gì, cũng có thể khơi gợi dục vọng mãnh liệt từ người khác.

Khiến người ta… muốn đến gần.

Lãnh Thần nheo mắt nhìn cô, trong xe đang bật điều hòa khiến nhiệt độ dần hạ xuống, nhưng ánh mắt anh khiến sống lưng Thời Vụ Thanh lạnh buốt.

Cô quyết định chủ động ra tay.

“A Thần, khi nãy em thật sự không cố ý ngã đâu, là tiểu thư Giả cô ấy…”

Lãnh Thần lạnh lùng cắt ngang: “Đừng diễn nữa. Còn diễn nữa, buổi họp báo ngày mai tôi sẽ nói với cả thế giới rằng em leo lên giường tôi để vào được nhà họ Lãnh.”

“…” Thời Vụ Thanh.

Cô chỉ muốn khóc.

Ai hiểu được chứ, gặp phải kiểu người như thế này, vai diễn bạch liên hoa thật sự khó nuốt quá!

Cô còn chối nữa không?

Không biết luôn!

Thời Vụ Thanh im lặng một giây, sau đó bắt đầu nhập vai, vẻ mặt như vừa chịu cú sốc lớn, lảo đảo, ủ rũ nhìn anh:

“A Thần, chúng ta kết hôn đã ba năm rồi, em biết anh vẫn không thích em… nhưng năm đó em cũng say rượu mà, em thật sự không cố ý gài bẫy anh! Khi đó em còn không biết anh là ai! Sao anh lại không chịu tin em chứ?”

Nhắc đến chuyện năm đó, sắc mặt Lãnh Thần liền trở nên u ám. Bị người khác tính kế, kẻ đó còn mượn đứa bé để bước chân vào nhà họ Lãnh, đó là nỗi nhục cả đời của anh!

“Thời Vụ Thanh, tốt nhất là em biết điều trước khi tôi hết kiên nhẫn!” Giọng anh đầy sát khí:

“Đừng tưởng có ông tôi chống lưng thì em yên ổn được! Chỉ cần tôi muốn, thậm chí không cần ly hôn, tôi vẫn có thể khiến em biến mất khỏi nhà họ Lãnh, biến mất khỏi cả thế giới này!”

[Mọi người ơi, vậy mới đúng nè!]

[Vừa nãy chắc vì giữ mặt mũi cho nhà họ Lãnh thôi… dù gì phu nhân Lãnh gia là “leo giường” mà lên, đồn ra ngoài cũng khó nghe]

[Đúng đúng, giờ hợp lý rồi]

[Sướng quá! Không hổ là nam chính, bá khí ghê!]

Thời Vụ Thanh thật sự không dám lên tiếng nữa. Nam chính vốn đã không ưa cô, giờ mà còn chọc giận thêm… thì chắc chắn bị xử luôn!

Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, giả vờ buồn bã đến mức tội nghiệp, còn dùng tay lau khóe mắt.

“Khóc rồi?” Giọng anh lại lạnh thêm vài phần.

“Không có.” Cô đáp khẽ.

“Em nghĩ mắt tôi mù chắc?” Lãnh Thần thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói: 

“Sau này đừng đến công ty tôi nữa. Nếu còn dám tới, tôi đánh gãy chân em!”

Thời Vụ Thanh cảm thấy giọng điệu anh hoàn toàn không giống nói đùa.

Cô cúi đầu, khẽ nói với vẻ căng thẳng: “Vâng… xin lỗi, hôm nay đã làm anh mất mặt.”

Không ngờ người đàn ông lại không nói gì thêm. Trái lại, giây tiếp theo, một tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt cô.

“Lau nước mắt đi.” Giọng điệu đầy ghét bỏ.

“…” Thời Vụ Thanh im lặng nhận lấy.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments