Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 007

By Quyt Nho - tháng 3 19, 2025
Views

Chương 7: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (7)

"Đợi đã! Đây rồi!"

Lục Trầm Dịch vừa kéo thanh tiến trình video giám sát đến giữa đoạn, Cố Kiều Kiều lập tức phát hiện bóng dáng của Mặc Vân Đình… và cả người phụ nữ đang ôm chặt hắn.

Hai người vừa vào thang máy đã vội vàng hôn nhau cuồng nhiệt.

Đến khi ra khỏi thang máy, họ vẫn quyến luyến không rời, trên hành lang, bàn tay của Mặc Vân Đình không kiềm chế được mà liên tục vuốt ve khắp người Ôn Thiến.

Bọn họ quấn lấy nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

Đồng tử Lục Trầm Dịch co rút mạnh.

Anh có nhìn nhầm không?

Anh vừa tận mắt thấy anh em tốt của mình ngoại tình ư???

Lần đầu tiên trong đời vô tình ăn được tin sốc của huynh đệ, Lục Trầm Dịch suýt nữa đánh mất vẻ điềm tĩnh vốn có.

Chuyện này trong giới hào môn chẳng có gì lạ.

Chuyện đàn ông có nhân tình bên ngoài, phụ nữ nuôi trai bao, vốn dĩ không hiếm gặp.

Nhưng từ trước đến nay, trong mắt anh, Mặc Vân Đình và Cố Kiều Kiều là một đôi kết hôn vì tình yêu.

Vậy mà mới cưới được ba tháng, Mặc Vân Đình đã ra ngoài có người khác?

Lại còn đúng lúc bị Cố Kiều Kiều bắt gặp.

Chậc, là huynh đệ tốt à, anh cũng không nhịn được muốn nói một câu— cậu quá cặn bã rồi.

Tình cảm của Cố Kiều Kiều dành cho Mặc Vân Đình thế nào, ai cũng thấy rõ.

"Hu hu hu, Vân Đình ca ca, tại sao lại đối xử với em như vậy! Tại sao!"

Cố Kiều Kiều kích động, cầm điện thoại ném mạnh xuống đất, sau đó ôm lấy đầu, cúi gập người mà khóc nức nở.

"Tại sao! Chúng ta mới kết hôn ba tháng! Hu hu hu! Sao anh có thể thay lòng phản bội em nhanh đến vậy!"

Nghe thấy tiếng khóc đầy đau đớn của cô, Lục Trầm Dịch không kìm được nữa, liền kéo cô vào lòng, không để cô tiếp tục tự hành hạ mình.

"Không phải lỗi của em, đừng làm tổn thương bản thân mình nữa, được không?"

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trong đầu lại không nhịn được mà nghĩ—Mặc Vân Đình đúng là không biết trân trọng.

Cố Kiều Kiều ở Hải Thành, bất luận gia thế hay nhan sắc đều thuộc hàng đỉnh cấp.

Vậy mà cũng không biết quý trọng.

Nếu đổi lại là anh...

"Em yêu Vân Đình ca ca như vậy, tại sao anh ấy lại có thể qua lại với thư ký của anh ấy cơ chứ! Hu hu hu!"

"Có phải em làm chưa đủ tốt không? Gần đây Vân Đình ca ca cứ nói em tùy hứng, còn nói em độc ác... Hu hu hu, Dịch ca ca, em thật sự rất độc ác sao?"

Cố Kiều Kiều ngước lên, đôi mắt phượng đẫm nước, tràn đầy đau thương và bất an, như một chú hồ ly nhỏ bị tổn thương.

Lục Trầm Dịch xoa đầu cô, "Là lỗi của Mặc Vân Đình. Là hắn không tốt, là hắn không biết trân trọng em."

Cố Kiều Kiều yếu ớt hỏi: "Thật sao?"

Lục Trầm Dịch nghiêm túc gật đầu, "Dịch ca ca không bao giờ lừa em."

Cố Kiều Kiều vùng khỏi vòng tay anh, đột ngột đứng dậy: "Em phải đi tìm Vân Đình ca ca hỏi cho rõ! Nhất định là do con hồ ly tinh thư ký của anh ấy quyến rũ ảnh!"

Ánh mắt cô bùng lên lửa giận.

Đúng vậy! Nhất định là Ôn Thiến đã dụ dỗ Vân Đình ca ca!

Nếu không, Vân Đình ca ca tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cô!

Cơn giận bùng lên, cảm xúc quá mức kích động, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng.

"Đợi đã..."

Lục Trầm Dịch chưa kịp nói hết câu, đã thấy Cố Kiều Kiều loạng choạng rồi ngã xuống!

"888, nhanh chóng làm cho nhiệt độ cơ thể tôi lên 39°C!"

"Rõ, ký chủ!"

Ngay khi thân thể cô sắp chạm đất, Lục Trầm Dịch liền đưa cánh tay rắn chắc ra đỡ lấy cô, khiến cô trực tiếp rơi vào vòng ôm của anh.

"Kiều Kiều? Kiều Kiều!"

Lục Trầm Dịch vội vã gọi Cố Kiều Kiều hai tiếng sau khi đỡ được cô, nhưng cô đã nhắm mắt, ngất đi.

Mềm mại, thơm ngát, ôn nhuận như ngọc đang ở trong lòng, nhưng Lục Trầm Dịch lại không có tâm tư nghĩ đến chuyện gì khác—cơ thể cô nóng quá!

Anh đưa tay chạm vào trán cô.

Hít một hơi lạnh.

Nóng kinh khủng!

Đây là sốt cao rồi.

Nhìn gò má cô đỏ bừng vì sốt, anh mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, đang định bế cô đến bệnh viện thì điện thoại của cô reo lên.

Nhìn thấy người gọi đến là Tưởng Tinh Vọng, Lục Trầm Dịch hơi ngạc nhiên.

Anh không rõ vì sao đối phương lại liên lạc với Cố Kiều Kiều, nhưng vẫn nhấc máy.

Dù sao thì bác sĩ đây rồi, vừa hay có thể hỏi xem cậu ấy có ở bệnh viện không.

"Alo, Tinh Vọng."

Bên kia, Tưởng Tinh Vọng sững lại, cúi đầu nhìn màn hình, xác nhận lại số điện thoại, đúng là của Cố Kiều Kiều.

"Sao cậu lại ở cùng Kiều Kiều? Còn nghe máy giúp em ấy?"

Đối diện với câu hỏi của Tưởng Tinh Vọng, Lục Trầm Dịch có chút bất đắc dĩ.

"Chuyện này hơi phức tạp, lát nữa nói sau. Cậu đang ở bệnh viện à? Kiều Kiều sốt cao, vừa mới ngất đi!"

"Cái gì?!"

Bên kia vang lên một tiếng "rầm" chói tai, giọng điệu Tưởng Tinh Vọng gấp gáp hẳn: "Hai người đang ở đâu? Chờ tôi, tôi mang thuốc qua ngay!"

Nghĩ đến việc ba mẹ Cố đều đang ở bệnh viện, ngày mai ba cô còn phải phẫu thuật, nếu để họ biết cô sốt cao lúc này thì chắc chắn sẽ lo lắng.

"Ở khách sạn của tôi, tầng 19, phòng 1901."

"Được, cậu dùng khăn chườm trán cho em ấy trước, tôi sẽ đến trong vòng mười phút!"

Cúp điện thoại, Tưởng Tinh Vọng nhanh chóng đến bệnh viện lấy thuốc rồi mới đi đến khách sạn.

Toàn bộ khách sạn này đều thuộc sở hữu của Lục Trầm Dịch, anh có thẻ ra vào vạn năng, liền mở căn phòng 1901 vốn để trống bấy lâu—cũng chính là căn phòng Cố Kiều Kiều vừa gõ cửa ban nãy.

Anh đặt cô lên giường, lúc này mới phát hiện cổ áo chiếc váy chữ V cô đang mặc đã bị xộc xệch, thậm chí còn trễ xuống rất nhiều, lộ ra phần da thịt trắng nõn đầy đặn.

Không nhìn, không nhìn, phi lễ chớ nhìn!

Lục Trầm Dịch lập tức dời ánh mắt, bước nhanh vào phòng tắm.

Nhìn thế nào cũng giống như đang hoảng hốt chạy trốn.

Trong khách sạn không có chậu rửa, anh đành phải chạy đi chạy lại nhiều lần để làm ướt khăn mặt, thay phiên chườm trán cho cô.

Nhân tiện giúp cô chỉnh lại quần áo.

Dù sao lát nữa Tưởng Tinh Vọng cũng đến, anh không muốn lại có thêm một người thấy xuân quang của Kiều Kiều.

Cốc cốc—

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.

Lục Trầm Dịch mở cửa, Tưởng Tinh Vọng mang theo một hộp thuốc bước vào.

Hai người chào hỏi qua loa, rồi Tưởng Tinh Vọng lấy súng đo nhiệt độ, bấm lên trán Cố Kiều Kiều.

39°C.

Sốt cao rồi, mà cô vẫn đang hôn mê.

Cần tiêm thuốc hạ sốt.

Tưởng Tinh Vọng mang theo ống tiêm và thuốc, nhưng mũi tiêm hạ sốt này lại là… tiêm vào mông.

Cả hai đều lặng thinh trong giây lát.

"Kiều Kiều đang mặc váy…"

Lục Trầm Dịch liếc nhìn đôi chân thon dài, trắng nõn của cô.

Tưởng Tinh Vọng mặt không đổi sắc: "Cậu vào nhà tắm ngồi một lát đi? Tôi tiêm xong rồi cậu hẵng ra."

"Tại sao?" Lục Trầm Dịch phản xạ đáp lại.

Tưởng Tinh Vọng đã rút thuốc vào ống tiêm, giọng thản nhiên: "Tôi là bác sĩ. Trong mắt bác sĩ không có nam nữ, chỉ có bệnh nhân."

Giọng điệu anh thản nhiên chính trực, nhưng thật ra trong lòng có chút run, chỉ là không để Lục Trầm Dịch nhận ra.

Lục Trầm Dịch dù có chút không cam tâm, nhưng nghĩ đến việc Kiều Kiều là vợ của Vân Đình, anh vẫn phải tránh hiềm nghi.

Trong lòng… có chút hụt hẫng.

Lục Trầm Dịch vào nhà tắm.

Tưởng Tinh Vọng giúp Cố Kiều Kiều lật người, để cô nằm sấp, sau đó nhắm mắt, vén váy cô lên, rồi nhanh chóng dùng chăn đắp đến eo.

Cố Kiều Kiều úp mặt vào gối, khóe môi khẽ nhếch lên cười trộm.

Hai người này đúng là quân tử chính trực mà!

Thật không hiểu nổi, có ba người đàn ông xuất sắc như vậy bên cạnh, nguyên chủ đã chọn thế nào mà lại chọn trúng kẻ tệ nhất nhỉ?

Không thể không nói, đôi khi lựa chọn thực sự rất quan trọng.

"888, mau chặn cảm giác đau của tôi đi! Tiêm vào mông đau lắm đấy!"

  • Share:

You Might Also Like

0 comments